“! Thật sao?!” Nhan Tư Trác ngồi phắt dậy làm Vương Tấn giật cả mình, lập tức vội vàng đè hắn trở lại giường, “Ngồi cho ngay vào, em có cần tay nữa không hả!”
Ngồi dậy như thế động chạm đến vết thương, Nhan Tư Trác “Shh” hít một hơi lạnh, trên trán cũng toát mồ hôi, đôi mắt đen trên khuôn mặt trắng bệch vì bị thương như hai quả nho rơi trên nền tuyết trắng, Vương Tấn nhìn mà không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nhan Tư Trác túm lấy Vương Tấn không chịu buông tay, hắn kích động đến đỏ cả mặt, gân xanh trên cổ cũng hiện lên, “Em, em không nghe nhầm đúng không… Anh không gạt em đúng không…?!”
Vương Tấn cạn lời đè hắn xuống, đề phòng hắn đột nhiên lại vọt dậy chơi chiêu đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, anh thuận miệng nói, “Ừ, gạt em đó.
”
Nhan Tư Trác cuống lên, “Vương Tấn!”
Vương Tấn cuối cùng không nhịn cười được nữa, anh thuận tay gảy gảy tóc mái bị mồ hôi làm ướt nhẹp của Nhan Tư Trác, “Ngoan, chó con không sủa mới có người thương.
”
Nhan Tư Trác chớp mắt một cái đã vô cùng xui xẻo bị sặc nước miếng của mình, ho đến long trời lở đất.
Vương Tấn sợ hắn làm rách miệng vết thương vừa khâu lại, giờ anh mới thấy hơi hối hận không nên chọc ghẹo hắn, anh vừa giúp Nhan Tư Trác vỗ lưng vừa dỗ dành, “Rồi rồi, biết em không phải chó con rồi, em là người hay chó đều có người thương, được chưa?”
Nhan Tư Trác dựa vào đầu giường thở hổn hển một lúc lâu mới đỡ hơn, mắt hắn hồng hồng hít mũi một cái, cố nuốt xuống, nghiêm túc nói, “Em không cần ai thương hết, em chỉ cần anh thương thôi.
”
Vương Tấn dừng một lát, ngay cả khoé miệng cũng hơi mím lại, lát sau cuối cùng anh cũng thả lỏng, lộ ra nụ cười như trút đươc gánh nặng, “Ừ.
”
Tựa như phản ứng đầu tiên khi đối mặt với ánh nắng của con người luôn là tránh né, tình cảm của Nhan Tư Trác rực rỡ, nóng cháy như một mồi lửa có thể đốt trọi cả thân xác Vương Tấn, anh tránh né, chạy trốn theo bản năng, lại không cách nào kiềm chế được mà nhìn trộm ra bên ngoài từ kẽ tay.
Người ở trong lồng giam lâu rồi, sao lại không khát vọng ánh nắng được cơ chứ?
Vương Tấn thầm nghĩ, cứ vậy đi, cứ phóng túng một lần, vừa lúc anh yêu một người không nên yêu, mà vừa hay người đó cũng yêu anh.
Cả tháng sau đó, Vương Tấn bận đến tối mày tối mặt, mỗi lần đến bệnh viện nhìn bộ dạng nhàn rỗi áo tới vươn tay cơm tới há mồm của Nhan Tư Trác là lại muốn đấm cho vài cái để xả cơn hận đời không được hưởng phúc của mình.
Hai nhà Nhan, Vương đều không để lộ chuyện Vương Tấn bị bắt cóc, lúc Vương Đích vừa mới biết chuyện suýt nữa đã lên cơn đau tim, ông cầm gậy đánh Vương Tấn đến tận mấy lần, chỉ thiếu điều muốn mắng thủng cả tai anh, thực ra là ông đau lòng, nghĩ mà sợ.
Qua vài tháng này, thái độ của người nhà họ Vương với người nhà họ Nhan chẳng khác nào kẻ thù không cùng giai cấp, nhắc tới Nhan Tư Trác thì ngay cả người luôn luôn nghĩ thoáng như Lý Tuệ Tâm đều phải cau mày, phàn nàn rằng từ lúc “Thằng nhóc đó” xuất hiện thì con trai bà cứ gặp chuyện xui rủi mãi không thôi, càng đừng nói đến Vương Đích và Vương Tự mặc dù không biết hết nhưng lại có thể suy đoán ra.
Vương Tấn cũng không định nói với bọn họ là mình chuẩn bị chính thức “Quen nhau” với Nhan Tư Trác, trước giờ anh không phải kiểu người thích chia sẻ chuyện sinh hoạt cá nhân với gia đình, nếu anh và Nhan Tư Trác thật sự đi đến bước đó, lúc đó lại nói cũng không muộn.
Triệu Vĩ Quang bị cảnh sát mang đi ngay đêm bắt cóc Vương Tấn, ông ta biết mình sẽ đối mặt với kết cục thế nào, bèn khai hết mọi tội lỗi của mình, đồng thời còn khai ra đủ loại chuyện xấu mà Nhan Thế Anh làm nhiều năm qua, mang đến phiền phức không nhỏ cho Nhan Thế Anh.
Tìm đọc thêm tại ~ Tr ùmTr.