Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
___________________________
Vương Tấn trừng mắt nhìn Nhan Tư Trác, định hỏi hắn tới đây kiểu gì, lại muốn dạy bảo hắn việc ngồi cùng được hay không, ý tứ tuôn trào trong đầu, lời nói lại nghẹn trong họng, nửa ngày mới phun ra được một câu, “Chỉ có mình cháu?”
“Đúng vậy, chỉ có mình cháu.
Ba cháu bảo cháu thay ông ấy đến Bắc Kinh một chuyến, cô không nói cho dượng à?
Nhan Tư Trác quả thật cực kỳ thản nhiên không biết xấu hổ, phủi chuyện theo dõi Vương Tấn bay mất không còn tí tăm hơi nào.
Ở trước mặt người ngoài, Vương Tấn không nổi giận được, anh hít một hơi sâu, thành thạo thay khuôn mặt tươi cười, “Thanh Bùi, giới thiệu chút, đây là Nhan Tư Trác, là con của anh họ Denise.
Thằng nhóc này thích chạy lung tung, hai người chắc chưa từng gặp nhau ở Singapore.”
Cố Thanh Bùi gật đầu cười nói, “Đúng là chưa gặp, nếu không một cậu chàng đẹp trai thế này, tôi gặp qua chắc chắn không quên được.”
Nhan Tư Trác lộ rõ nụ cười sảng khoái trên mặt, hai ngón tay đặt lên trên trán chào Cố Thanh Bùi theo nghi thức quân đội, “Xưng hô thế nào đây?”
Nguyên Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt đảo qua Nhan Tư Trác, lại đảo qua Vương Tấn, đũa cầm trong tay, gõ gõ vài tiếng trên bàn.
Cố Thanh Bùi đánh vào tay hắn một cái, trừng mắt cảnh cáo, “Nếu nói về bối phận, cậu hẳn gọi tôi một tiếng chú, nhưng xem cậu cũng gần bằng tuổi Nguyên Dương, kêu như vậy thì gượng ép cậu quá.
Nếu cậu không ngại, vậy giống mọi người vậy,gọi Cố tổng đi.”
Cố Thanh Bùi biết, người trẻ tuổi hiện giờ luôn có một chút kiêu ngạo, không thích bị người ta chèn ép, lúc trước bắt Nguyên Dương gọi như vậy, khỏi nói bị khinh bỉ nhiều hay ít.
Hắn vỗ vỗ bả vai của Nguyên Dương, nhẹ nhàng cười nói, “Quên giới thiệu, vị này chính là đại công tử của Nguyên gia, Nguyên Dương, người trẻ tuổi mấy người hẳn là sẽ có đề tài chung, có nhiều cơ hội trao đổi hơn.”
Vương Tấn không yên tâm mà gọi xong đồ ăn, nghe đến đây định mở miệng, lại nghe Nhan Tư Trác thoải mái gọi một câu “chú Cố”, chuyện này thật làm anh có hơi ngoài ý muốn.
Nhan Tư Trác thay Vương Tấn châm thêm trà, thật săn sóc đưa đến trước mặt anh, như không có việc gì mà nói, “Cố tổng cùng thế hệ với dượng của tôi, tôi gọi một tiếng chú, cũng là chuyện hiển nhiên thôi.” Hắn nhìn Nguyên Dương, ngừng lại một chút, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Về phần tôi và Nguyên công tử ấy à, đấy là chuyện khác.”
Nguyên Dương nheo mắt, “Nhan Thế Anh là gì của cậu?”
“Ba tôi.”
“Câu lạc bộ đua xe LW, là nhà cậu mở?”
Nhan Tư Trác nhún nhún vai, “Sở thích cá nhân, mở chơi chơi.”
Nguyên Dương nhếch môi, nói vô cùng trào phúng, “Câu lạc bộ chính quy, thuê bảo an cứ như giang hồ, thấy ông chủ tôi mới hiểu ra, đúng là chủ nào tớ nấy.”
Cố Thanh Bùi nghe chuyện này hơi sai, kéo góc áo Nguyên Dương khẽ cảnh cáo, “Nguyên Dương!”
Nhan Tư Trác liếc ngang Nguyên Dương một cái, lười biếng nói, “Lời này sao có thể nói thế? Nhà của tôi làm ăn đứng đắn, thuê anh em tuy có người có chút tiền án, cơ mà người cũng đã ra tù, chẳng lẽ bắt người ta ngồi trong nhà cả đời sám hối hít không khí sống à? Đám cảnh sát còn chẳng quản chuyện này, liên quan gì đến Nguyên đại công tử đây?”
Vương Tấn không cản hắn lại, nhìn hai tên nhóc này đấu với nhau đầy hứng thú, thầm nghĩ, ai đánh ai đều được, anh đều thích xem cảnh đó.
Không muốn biểu hiện đắc ý quá rõ ràng, anh nghiêm mặt, ra dáng ra hình dạy bảo cho có, “Nhan Tư Trác, không nói được thì câm miệng.”
Nguyên Dương sắp bẻ gãy đôi đũa trong tay, lửa giận bốc lên trong mắt, chỉ thiếu đập bàn bật dậy, “Trương Lực, mày không nhớ?”
Nhan Tư Trác nhất thời không nhớ tới, mờ mịt mà buông tay.
Cố Thanh Bùi lại nhớ tới, còn không phải là cậu lính lúc trước Nguyên Dương mang đến chặn đường mình sao!
Nguyên Dương càng thêm tức giận, nghiến răng nói, “Tháng ba năm nay, hắn dẫn người đi câu lạc bộ Đại Hưng đua xe, bị bảo an nhà các người đánh!”
“À---” Nhan Tư Trác nhớ ra.
Hôm đó một đám Alpha đến câu lạc bộ, Nhan Tư Trác đúng lúc đang ở Bắc Kinh thử xe, đóng sân không cho người nào khác trừ khách VIP vào.
Đám người này mặc kệ, náo loạn nói ông chủ là cái rắm gì, cha mày đi một đường xa lắm mới đến, còn có chuyện không tiếp khách? Hai bên qua qua lại lại, mới đầu bảo an còn chỉ ngăn cản, sau lại nổi nóng, vung nắm tay lên, kiêu binh gặp lưu manh hàng thật, đánh đến đầu rơi máu chảy, ai cũng chẳng tốt hơn ai tí nào.
Nhan Tư Trác vừa ra đến, thế cục lập tức thay đổi, nắm đấm vung lên, đánh đến mức mấy người đó đánh không lại phải quát lui.
Alpha ấy mà, luôn luôn kiêu ngạo, loại chuyện này không thể gọi người tới, truyền ra ngoài mười mấy Alpha đánh không lại một đám bảo an có cả Beta trong đó, mặt mũi để chỗ nào? Huống hồ trong đó còn có người đang tại ngũ, càng không thể lộ ra, cuối cùng nuốt một bụng tức.
Nhan Tư Trác nghĩ vậy, vui vẻ, “Nên nói sớm chứ, ra là bạn của Nguyên công tử, đáng ra tôi nên nhẹ tay chút.”
Nguyên Dương nện một quyền trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tư Trác, “Tao thấy mày mẹ nó là chán sống rồi--”
“Đều bớt cãi nhau đi!” Cố Thanh Bùi nhíu mày đè Nguyên Dương lại, “Tôi thấy cậu mới là sống càng ngày càng thụt lùi đấy!”
Lúc này Vương Tấn mới cảm thấy có hơi quá, một tay đè vai Nhan Tư Trác, “Đều xin bớt giận đi, người trẻ tuổi ra ngoài chơi có mâu thuẫn gì đều là bình thường, cũng không phải chuyện hận thù gì khó bỏ qua.” Anh quay sang Cố Thanh Bùi, ngữ khí nhẹ nhàng chút, “Thanh Bùi, cậu cũng đừng lo lắng, lát nữa đồ ăn lên, cho hai người họ uống vài ly, chuyện người trẻ tuổi, để bọn họ tự giải quyết.”
Cố Thanh Bùi bất đắc dĩ cười nói, “Anh Vương, lần sau chúng ta vẫn là đi một mình đi, đỡ phải gặp mấy chuyện phiền nhiễu này.”
Nguyên Dương hừ lạnh một tiếng quay mặt đi, Nhan Tư Trác cũng ngậm miệng, cười đến không tim không phổi.
Bữa cơm này ăn đến thật xấu hổ, giữa bốn người tựa như bị vắt ngang một cái rãnh biển Mariana, bên trái Vương Tấn và Cố Thanh Bùi trò chuyện vui vẻ, bên phải hai người im lặng không một tiếng động, Nguyên Dương chẳng ăn miếng nào, Nhan Tư Trác thì lại ăn đến no căng.
Rượu quá ba vòng, Vương Tấn bàn chuyện hạng mục với Cố Thanh Bùi cũng đủ, nhớ tới chuyện đầu tư điện ảnh, “Thanh Bùi này, tôi có một hạng mục mới đầu tư vào điện ảnh, thành viên bên trong cũng không tồi, là sản phẩm Giải Trí Khánh Đạt trực tiếp làm ra, cậu nếu có hứng thú, đến lúc ký hợp đồng thuận mua vừa bán, tôi cam đoan cậu có thể hồi vốn ít nhất 5 lần.”
Cố Thanh Bùi buông đũa, cầm khăn ăn lau khóe miệng, “Ồ? Anh Vương tin tưởng như vậy, tôi cũng hơi tò mò là thành viên thế nào.”
“Đạo diễn Vương Cảnh Thu, diễn viên chính là Lý Tẫn Sơn, diễn viên phụ là Hàn Chu, kịch bản do Vương đạo tự mình khai đao, phối hợp diễn khác còn đang xem xét.”
Cố Thanh Bùi kinh ngạc nói, “Lý Tẫn Sơn?” Cho dù là người có liên quan đến giới giải trí hay không, đều không xa lạ gì cái tên này.
Nhan Tư Trác ngồi bên cạnh chen miệng, “Cái người diễn bộ ấy hả?”
Vương Tấn gật đầu, “Đúng vậy, hợp đồng của cậu ấy và công ty hết hạn, hiện giờ đang ở chỗ của dượng.”
Cố Thanh Bùi thổn thức nói, “Anh Vương, anh cũng khiêm tốn quá, chuyện vui lớn như vậy cũng chưa nói cho tôi để chúc mừng.”
Vương Tấn nhấp một ngụm rượu, nâng ly về phía Cố Thanh Bùi, “Lúc trước còn chưa nói xong, gần đây mới vừa quyết định.”
Cố Thanh Bùi nâng ly cười, cùng Vương Tấn chạm ly “keng” một tiếng, “Vậy hạng mục đó tôi nhất định phải chen một chân mới được.”
Bữa tối kết thúc, Vương Tấn và Cố Thanh Bùi lại đứng nói chuyện một hồi ở cửa khách sạn, Nhan Tư Trác và Nguyên Dương đều cao gần một mét chín, hai người đứng hai bên như thần giữ cửa, làm người qua lại đều lén trộm ngắm.
Nhắm chừng nói đủ rồi, Nguyên Dương chẳng thèm quay đầu mà dẫn Cố Thanh Bùi đi mất.
Vương Tấn uống hơi nhiều, từ trên má đến dưới cổ đều hơi hồng, anh nhìn bóng dáng của Cố Thanh Bùi, còn chưa kịp hồi hồn, đã bị Nhan Tư Trác ôm vai kéo vào lòng, “Vương Tấn, uống say?”
Vương Tấn đẩy cánh tay Nhan Tư Trác ra, xé bỏ lớp mặt nạ đứng đắn chững chạc kia, đầu nặng, nói cũng lười nói, lắc lư lắc lư mà đi về phía xe, “Qua đây lái xe.”
Có người không dùng, thuê người lái xe hộ làm gì?
Nhan Tư Trác vốn cũng đang muốn chạy xe, hắn ngồi vào vị trí lái xe, chỉnh ghế ngả ra sau một chút, một chân đạp vào chân ga phóng đi.
Hắn nhìn thoáng qua Vương Tấn từ kính hậu.
Vương Tấn đang dùng tư thế thả lỏng dựa vào chỗ ngồi phía sau, ánh mắt nửa khép nửa mở, làm lông mi có vẻ càng thêm nồng đậm, cà vạt bị anh kéo lỏng lẻo, áo sơmi hơi mở, lộ ra một mảng ngực trắng nõn hồng hồng, nhấp nhô theo nhịp hô hấp.
Không phải bộ dáng của Omega đang động dục, lại càng hấp dẫn người khác hơn cả lúc động dục.
Nhan Tư Trác biết, nếu lúc này lột hết quần áo của Vương Tấn, anh chắc chắn sẽ không chống cự được, sau đó bị hắn lột sạch, ưỡn cổ bị hắn làm đến cả người đều đỏ lên, nước mắt tràn mi, hắn nhớ rõ từng chi tiết khi hắn mở ra khoang sinh sản của anh….
Nhan Tư Trác đạp mạnh vào thắng xe, suýt nữa tông vào đuôi xe khác, giật mình chửi một câu.
Vương Tấn khó chịu nhúc nhích thân thể, đổi một tư thế thoải mái khác mà nằm, khẽ cằn nhằn, “Cậu mẹ nó có biết lái xe không?” Anh mơ màng phát hiện ngoài cửa đúng là đường về nhà, nhíu mày hỏi, “Cậu biết nhà tôi ở đâu?”
Nhan Tư Trác nhíu mày, “Hành lý đã đem cả vào nhà, dượng hỏi tôi có biết không?”
Trong lòng Vương Tấn dâng lên một cỗ phiền não.
Denise không hề có ý thức về không gian cá nhân, đây là một trong những chuyện làm anh cực kỳ ghét.
Chìa khóa thì dễ dàng cho người ngoài, hơn nữa không chỉ một lần, sau này trong nhà mà có trộm, có khi cũng chẳng biết ai!
Hôm nay anh không tiêm thuốc ức chế, tin tức tố của Omega theo cồn lặng lẽ phát tán, không khí trong xe đã ngòn ngọt, bản thân Vương Tấn cũng không phát hiện, Nhan Tư Trác lại cảm thấy như có một bàn tay nhỏ bé, cào cào trong lòng hắn, cào đến cả người hắn đều bị lửa thiêu, mỗi mạch máu dưới da đều muốn bùng cháy.
Cố tình Vương Tấn còn chẳng biết nặng nhẹ, có vẻ là nóng, mở cổ áo càng rộng, lười biếng mở miệng, “Nhan Tư Trác, cậu chắc không phải rảnh tới ra rắm, chạy thật xa tới đuổi theo tôi đâu nhỉ?”
Nhan Tư Trác cắn đến ê răng, một chân đạp ga, không tới vài phút đã đến cửa chung cư.
Hắn nhanh nhẹn xuống xe, tóm mở cửa sau xe, cả nửa người chui vào, hung hăng đẩy ngã Vương Tấn ở ghế sau, từ trên nhìn xuống đôi mắt bị cồn hun đến hồng lên kia, thở dốc nặng nhọc, “Dượng mẹ nó mang bộ dạng này thì đừng có mà ra cửa, nếu tôi không đến, dượng tính đi đâu dụ dỗ Alpha? Hửm?”
Vương Tấn sững sờ hai giây, biểu tình nháy mắt biến thành tức giận, bắt lấy ghế trước, mượn lực thẳng lưng lên dựa vào ghế, bị Nhan Tư Trác đè lại cổ, xoay một cái đè áp mặt vào ghế, gương mặt vì hít thở không thông mà đỏ lên, chật vật nắm lấy cổ tay Nhan Tư Trác, “Buông ra---”
Nhan Tư Trác dùng đũng quần cứng rắn chạm vào đùi anh, từ ánh mắt phẫn nộ còn có hơi hoảng sợ của Vương Tấn mà cảm thấy thật thỏa mãn, như tra tấn mà nở nụ cười, “Dượng, ở trong xe hay là lên trên, dượng chọn một cái đi.”.