Không ngờ ngày đầu tiên theo ba đến căn cứ nghiên cứu, Lục Nguyên lại sốt cao, dưới tình huống còn chưa chuyển tới đầy đủ vật chất thì cô chỉ có thể chịu đựng trong túp lều đơn sơ.
"Nguyên Nguyên, con có khá hơn chưa?"
Giữa trưa, ba cô trở về từ bên ngoài, còn chưa cởi áo blouse trắng dính bẩn và chỗ như nước bùn khô ra, còn bốc một mùi tanh hôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái trẻ vẫn đang trong tình trạng sốt cao, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhíu lại, cả gương mặt đỏ bừng đây là trạng thái không ổn. Có lẽ vì do quá mức khó chịu mà đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy nước mắt, mỗi lần đôi mi chớp một cái thì hơi nước mờ mịt trong mắt lại tăng thêm một phần, cực kì đáng thương.
"Ba…"
Lục Nguyên chỉ cảm thấy mỗi lần hô hấp đều rất khó khăn, toàn thân giống như bị lửa đốt mà nắm chặt lấy chăn mỏng trên người, run bần bật.
Lục Tư Nam ngồi trên chiếc giường gỗ đơn sơ, duỗi tay xem xét cái trán trắng nõn có thêm tầng mồ hôi mỏng của cô, bàn tay lập tức cảm nhận được sức nóng khiến ông đau lòng không thôi.
"Ba không nên mang Nguyên Nguyên tới đây."
Tiến sĩ Lục đã qua tuổi trung niên, có bề ngoài nho nhã khiến người khác mê muội, mang mắt kính gọng vàng càng khiến cho ông càng hào hoa phong nhã.
Từ sau khi phát hiện có một sinh vật không biết tên ở trên Nam Đảo thì ông vẫn luôn tỉ mỉ chú ý tin tức nơi đây. Với một nhà nghiên cứu khoa học đây chính là sự đột phá càng vì thế ông tuyệt đối không thể không hành động lúc này được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Do đó ngay khi nhận được thông báo thì ông dẫn Lục Nguyên theo một nhóm nhân viên nghiên cứu khoa học nhanh chóng lên thuyền rời bến. Đây cũng không phải là lần đầu ông dẫn con gái theo công tác, mấy năm trước ông từng dẫn con gái mình đến rất nhiều nơi khảo sát nghiên cứu. Có đều lần này, môi trường ở đây… quá khác thường.
Sốt cao liên tục không giảm, lỗ tai của Lục Nguyên đã bắt đầu xuất hiện từng trận ù tai, cánh tay không còn chút sức khẽ nhúc nhích rồi đặt lên bàn tay đang để trên trán cô.
"Ba đã nói… đi đâu cũng sẽ mang con theo mà… yên tâm đi… sẽ khá lên thôi."
Lục Tư Nam cảm giác được lòng bàn tay ướt đẫm của con gái, ông liên tục gật đầu, lấy một ly nước trên bàn nhà bên cạnh rồi chậm rãi cho Lục Nguyên uống một ít.
"Nhóm người thứ hai sắp đến đấy, đoàn y tế cũng sẽ theo họ, chắc khoảng hai hoặc ba ngày nữa là đến đây, Nguyên Nguyên con cố gắng chờ."
Không biết vì sao, khi nhắc tới nhóm người thứ hai thì Lục Nguyên trên giường đột nhiên cứng đờ. Lục Tư Nam xoay người để lại ly nước nên vẫn không phát hiện sự khác thường, khi quay đầu lại liền mỉm cười nói với Lục Nguyên.
"Ba kêu dì Trâu nấu cháo cho con, chút nữa sẽ đưa lại đây, Nguyên Nguyên có thể ngủ trước một chút."
Thấy Lục Tư Nam đứng dậy thì Lục Nguyên liền biết ba muốn đi, trong ánh mắt thương yêu của ông, cô hơi gật đầu.
"Ba, đã tìm được rồi sao?"
Lục Nguyên đột nhiên hiếu kỳ khiến Lục Tư Nam sửng sốt, ngược lại còn lắc đầu, có chút thất bại thở dài một hơi.
"Còn chưa, cũng không biết chúng nó có phải cảm nhận được chúng ta đã đến hay không mà che giấu không một chút tung tích, có điều chúng ta sẽ không từ bỏ, ba tin, chắc chắn sẽ tìm được!"
"Con tin tưởng ba."
Lục Tư Nam rời đi với ý chí chiến đấu hừng hực, để lại một mình Lục Nguyên nằm khó thở trong lều trại.
Hạng mục nghiên cứu lần này tuyệt đối bí mật, khác hoàn toàn không giống quá khứ. Khi nhóm người thứ nhất đến, đảo nhỏ có diện tích không lớn này đã có quân đội đóng quân.
Lần đầu tiên biết được đối tượng nghiên cứu từ miệng của ba mình, trực giác của Lục Nguyên nói đó là thiên phương dạ đàm(*).
(*) Thiên phương dạ đàm - Nghìn lẻ một đêm: ý nói những thứ hoang đường, không thể xảy ra hoặc không có thật
Người rắn.
Không sai, một tháng trước, có người lên nhầm hòn đảo nhỏ thần bí ở vùng biển quốc tế chưa được con người khám phá này, từ những hình ảnh chụp được và giọng nói đứt quãng, người đó đã cho họ biết bí mật kinh thiên này.
Ngay trên hòn đảo này, có một giống loài con người chưa biết đến sinh sống, đó chính là người rắn. Lục Nguyên xem tấm ảnh mờ kia cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng nhanh nhẹn trong rừng cây, thân trên không khác người thường là mấy nhưng đáng sợ chính là từ eo của nó trở xuống… lại như thân rắn…
Phát hiện như vậy, cho dù là nghiên cứu khoa học hay những mặt khác thì tuyệt đối là kinh hỉ con người không thể lờ đi, giống loài bí ẩn chỉ tồn tại trong truyền thuyết… xuất hiện rồi.
Đương nhiên, đối với người sợ rắn từ nhỏ như Lục Nguyên mà nói thì lần này đi theo là quyết định sai lầm lớn nhất. Ngày đầu tiên lên đảo, vì cô nhìn thấy vài người quân nhân tóm được một con rắn hổ mang trưởng thành dài hơn 3m đã bị dọa sợ, ra đầy mồ hôi lạnh lại thêm bị gió biển thổi nên đêm đó không thể rời giường được.
Đáng tiếc, ba cô là người dẫn đầu tổ nghiên cứu khoa học lần này nếu không thu được thành quả thì không được rời đi, thì sao cô có thể không làm gì mà ở lại cô nơi làm mình sợ hãi này.
Rèm cửa của lều trại lần nữa mở ra, lần này là một người phụ nữ tiến vào, trong tay cầm một bình giữ ấm và túi giấy kraft.
"Nguyên Nguyên khá lên chút nào chưa?"
Ánh mắt thấy được người tới, Lục Nguyên chống đỡ ngồi dậy, đầu nặng nề và toàn thân đau đớn như bị kim đâm khiến cô không thể không nằm lại.
"Dì Trâu…"
Người phụ nữ mặc blouse trắng chẳng qua chỉ khoảng ba mươi tuổi, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau đầu, toàn thân có vẻ rất chín chắn tri thức.
"Đây, nhân lúc cháo còn nóng thì ăn, ba cháu nói cháu ăn cái gì cũng không vô thì không được, ít nhiều gì cũng phải ăn một chút."
Bình giữ ấm vừa mở ra thì mùi hương cháo thịt nạc tỉa ra bốn phía, đáng tiếc Lục Nguyên không nghe được vị gì cả, chỉ nhìn chiếc muống đầy cháo và thịt băm trên tay Trâu Tuyền, không khỏi mở đôi môi anh đào ra.
"Ăn ngon chứ? Dì cố ý nhờ người ta làm thịt lợn rừng còn non, chờ cháu khỏe lại thì dì sẽ dẫn cháu đi nướng thịt, dì biết cháu thích ăn cái đó."
Lục Nguyên khó khăn lắm mới ăn được một chút, nghe thấy vậy rất cảm động.
"Cảm ơn dì Trâu."
Năm Lục Nguyên tám tuổi thì ba mẹ ly hôn, lý do là mẹ không thể chịu đựng việc ba quanh năm không ở nhà và phòng thí nghiệm dưới mặt đất. Mẹ cô nắm trong tay công ty hơn trăm triệu nên rất nhanh liền tái hôn, mà Lục Nguyên lại bị xử cho ba. Từ đó về sau, Lục Tư Nam gánh vác nghĩa vụ chăm sóc Lục Nguyên. Con vừa lớn thì liền đưa đến ký túc ở trường học, nhưng những ngày nghỉ thì cô được ba mang theo đến nơi làm việc.
Mấy năm nay, Lục Nguyên đi theo đoàn của Lục Tư Nam qua rừng mưa nhiệt đới nghiên cứu thực vật, cũng qua Nam Cực tìm hiểu loại cá chưa ai biết… Mới đầu, Lục Tư Nam mang theo con nên tay chân còn luống cuống, may mắn trong đoàn có trợ thủ Trâu Tuyền tạm thời nhận việc chăm sóc, không ngờ vậy mà đã chăm sóc rất nhiều năm.
So với người mẹ lạnh như băng trong trí nhớ, Lục Nguyên thích dì Trâu này hơn. Dần dần cô cũng hiểu rõ vì sao Trâu Tuyền lại tỉ mỉ với mình như thế, cô thấy ánh mắt của ba đã nói lên hết thảy nhưng Lục Nguyên hoàn toàn không phản cảm, trái lại còn rất ủng hộ.
"Dì Trâu, đó là cái gì?"
Ngón tay của Lục Nguyên hơi run chỉ về phía chiếc túi giấy kraft trên bàn.
"Lúc vừa sang đây thì gặp được quân dưới trướng của Tiêu Trì, cậu ta nói có chút trái cây nhờ dì mang sang cho cháu, dì thấy đều là quả dại trên đảo, còn rất tươi."
Nhắc tới Tiêu Trì, trong ánh mắt Trâu Tuyền tràn ngập ý cười và trêu ghẹo, nhìn đến Lục Nguyên đang đỏ mặt lên vì sốt bây giờ càng thêm nóng.
"Dì Trâu!" Lục Nguyên hờn dỗi nhìn Trâu Tuyền.
Trâu Tuyền cười càng lớn, đút Lục Nguyên mấy muỗng cháo rồi nói: "Nghe nói là Tiêu Trì tự mình hái, chậc chậc, thằng nhóc này cũng thật không tồi, nếu không phải không đi được thì chắc chắn nó sẽ tự mình đưa sang đây."
Lục Nguyên bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc kệ bà nói tiếp, dù sao chuyện của cô và Tiêu Trì cũng không ít người biết.
Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư(*), đính hôn từ trong bụng mẹ… Hai người bọn họ chắc chắn thích hợp với ba từ này, thậm chí Lục Tư Nam cũng thích nhìn hai người qua lại.
(*) Hai nhỏ vô tư: hai đứa trẻ một trai một gái chơi với nhau hồn nhiên thuở nhỏ.