Chiếc đuôi lớn của người rắn chuyển động, mặt nước xanh lam lại tách thành hai, hắn ôm cô không tốn chút sức mà bơi xa khỏi hòn đảo ồn ào đó, Tiêu Trì không ngừng đuổi theo phía sau bắn vài phát súng cũng bị hắn tránh đi nhẹ nhàng.
Một màn mạo hiểm như thế, Lục Nguyên chưa bao giờ trải qua, sống mười tám năm, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình sẽ bị người rắn ôm bơi qua biển!
"Anh Trì!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một viên đạn nhanh chóng bay qua giữa mặt hai người, một tiếng trầm vang vọng bắn vào trong biển, ánh mắt người rắn bỗng nhiên thay đổi, ôm ngược Lục Nguyên vào lòng, quấn chặt eo cô, sau đó đột ngột tăng tốc.
Lục Nguyên bị di chuyển, mặt hướng ra đằng sau, bất chợt, cô như thấy Tiêu Trì đang dùng tay ra hiệu gì đó với mình.
Lục Nguyên hiểu ý, cố gắng hồi phục một ít sức lực của mình, sau đó nhân lúc người rắn chưa chuẩn bị mà cắn một cái thật mạnh lên lỗ tai giấu đằng sau tóc đen dài của hắn.
"A!"
Hắn kêu một tiếng, mùi máu tươi lập tức tràn vào khoang miệng Lục Nguyên, tốc độ bơi của người rắn cũng chậm lại, nó dùng sức bóp chặt má của Lục Nguyên, tách cô ra khoảng nửa cánh tay với mình.
"Buông tôi ra! Tên quái vật này!"
Hắn nhìn về phía ánh mắt tràn ngập không thể tin tưởng và phẫn nộ của cô, đồng tử xanh thẳm pha lẫn hung ác và hằn từng vệt đen. Trong lúc ca nô càng ngày càng gần, hắn từng chút xoa chân tóc cô rồi dẫn Lục Nguyên chìm vào đáy biển…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nguyên Nguyên! Lục Nguyên!"
Tiêu Trì cảm thấy mình sắp điên rồi, trơ mắt nhìn cô gái thương yêu chìm vào trong biển, từng giây từng phút trôi qua, ngay tại nơi bọn họ mới vừa biến mất cũng không có chút phản hồi nào.
"Thiếu tá, anh bình tĩnh trước, chúng ta cử vài người xem xét một chút đi."
Đứng ở rìa ca nô, Tiêu Trì đỏ mắt nhìn chằm chằm vào mặt biển tĩnh lặng, bên tai truyền đến âm thanh nặng nề của người nhảy vào nước, anh vội nhìn theo thân ảnh của họ, không dám lơ là chút nào.
Đột nhiên, phạm vi bị mấy chiếc ca nô vây quanh lại chậm rãi nổi lên từng đợt máu loãng, càng ngày càng nhiều, trong nháy mắt bọt nước trôi hết thì một người nổi lên mặt nước.
"Thiếu tá! Là Chu Viễn!"
Cậu ta mới vừa rồi còn vào nước tìm người mà bây giờ đang nằm sấp trong vết máu trên mặt biển, có người ở gần vội vàng kéo cậu ta lại thì trong giây tiếp theo, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.
Người mới vừa rồi còn sống sờ sờ, vậy mà trước ngực trái lại trống một vùng lớn máu chảy đầm đìa, hiển nhiên đã bị thứ gì moi tim! Mạch máu và máu thịt lẫn lộn không phân biệt được, mà đôi mắt của cậu ta như hoảng sợ quá độ mà mở ra cực kì lớn, cũng cực kì dữ tợn.
"Ọe!" Có người đã bị hình ảnh đáng sợ này dọa nôn ra.
Đã qua năm phút đồng hồ, ngoại trừ Chu Viễn nổi lên thì bốn người khác vẫn không có tung tích, Tiêu Trì biết mình không thể tiếp tục đợi nữa, cởi quân trang thẳng thớm ném lên boong tàu, chuẩn bị xuống biển tự mình tìm Lục Nguyên.
"Thiếu tá nhìn kìa!"
Trong vòng vây nhỏ lại xuất hiện thêm nhiều vũng máu, không giống như vừa rồi, lúc này máu phun lên như suối, rất nhanh sau đó trên mặt biển rộng lớn liên tiếp nổi lên xác người, đều bị tấn công theo mức độ khác nhau, thậm chí còn có người bị tách rời…
Tiêu Trì không dám suy đoán việc này tột cùng là người rắn làm hay là sinh vật khác trong biển.
"Là Lục tiểu thư!" Binh sĩ đang vớt đồng đội bỗng nhiên hô một tiếng, chỉ về phía thiếu nữ nổi lên giữa một vùng máu.
"Nguyên Nguyên!"
Tiêu Trì không chịu nổi nữa, tung người nhảy xuống, ra sức bơi tới chỗ Lục Nguyên ôm vào trong lòng, tém tóc dài dính ở trên mặt cô ra mới phát hiện khuôn mặt trắng bệch của cô chỉ là ngất đi.
…
"Nguyên Nguyên, mau tỉnh lại."
Lục Nguyên ngủ không tốt lắm, cô bị ác mộng làm phiền, làm thế nào cũng không thể thoát khỏi những giấc mơ đáng sợ đó. Cuối cùng, bên tai truyền đến tiếng gọi, kéo cô ra khỏi ác mộng, lúc rời khỏi cảnh trong mơ, Lục Nguyên lại thấy người rắn điên cuồng kia…
"A!"
"Thật tốt quá, Nguyên Nguyên tỉnh rồi!"
Trong lều nhỏ có vài người đang đứng, Lục Tư Nam và Trâu Tuyền, còn Tiêu Trì và… Tiêu Cẩn, ánh mắt Lục Nguyên vừa rồi còn mê ly mà khi nhìn thấy Tiêu Cẩn phía sau Tiêu Trì, cô lập tức ngẩn người.
Anh ta mặc áo blouse trắng, khuôn mặt đẹp đẽ giống như Tiêu Trì, có điều hai người này là anh em kém nhau 3 tuổi nhưng khí chất lại hoàn toàn trái ngược, một người cái dịu dàng như nước, một người lại lạnh như băng, mà Tiêu Cẩn chính là khối băng đó.
"Chú Lục cứ yên tâm, lát sau cháu sẽ tiêm thêm một mũi cho Nguyên Nguyên, chăm sóc một thời gian sẽ không đáng ngại nữa."
Tiêu Cẩn là một quân y năm năm, cũng chính vì điều này Lục Tư Nam hoàn toàn tin tưởng vào y thuật của Tiêu Cẩn, vỗ vỗ vai anh ta rồi ngồi xuống mép giường mà nói với Lục Nguyên: "Tỉnh là tốt rồi, không cần nhớ lại những chuyện quá khứ kia nữa, mấy ngày nữa ba sẽ đưa Nguyên Nguyên về, được chứ?"
Đối với con gái đã nhiều lần thoát chết của mình, Lục Tư Nam lập tức hiểu rõ hòn đảo nhỏ này cực kỳ nguy hiểm, nếu không phải bây giờ Lục Nguyên không thể ngồi thuyền thì ông hận không thể lập tức đưa cô trở về đất liền an toàn.
Chuyện quá khứ? Trong đầu không thể khống chế được mà xuất hiện những hình ảnh sau khi cô bị chiếc đuôi kia quấn lại, rồi lặn vào biển sâu… mười ngón tay bấu chăn mỏng bỗng nhiên run lên.
"Ba!"
Đầu vùi vào trong ngực của Lục Tư Nam, nước mắt của Lục Nguyên không ngừng rơi, thật là đáng sợ, chuyện này sẽ là bóng ma tâm lý cả đời của cô mất. Lục Nguyên vừa nhớ tới hình ảnh người rắn kia tàn sát binh lính thì cô liền sợ hãi không nói nên lời.
"Không sao hết, ngoan, không cần sợ, ba sẽ ở bên cạnh với con."
Lục Tư Nam dịu dàng, sau khi ly hôn với vợ, ông đều dành mọi thứ cho Lục Nguyên, đối với đứa con gái này, ông càng yêu thương thì sẽ càng đau lòng. Mà lần này, người rắn khiến Lục Nguyên bị thương, ông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó…
Cuối cùng, Lục Nguyên khóc mệt rồi ngủ thiếp đi mất.
Chờ đến lúc cô tỉnh lại, trong lều chỉ còn cô và… Tiêu Cẩn. Mà anh ta, đang tùy tiện ngồi bên cạnh cô, ngón tay khớp xương rõ ràng đang từng chút từng chút vuốt ve môi cô, mắt phượng hẹp dài lại lạnh nhạt.
"Anh làm gì vậy!"
Lục Nguyên thét chói tai đẩy tay anh ta, nhưng động tác này không thể nghi ngờ là đã chọc giận Tiêu Cẩn, anh ta mạnh mẽ túm chặt đôi tay đang quơ lung tung của cô, ấn trên đỉnh đầu Lục Nguyên dễ cô không giãy giụa nữa.
"Thế nào, cho rằng đi theo ba em chạy tới nơi này thì tôi sẽ không tìm được ư? Nguyên Nguyên, người phụ nữ tôi muốn thì sẽ vào tay tôi thôi!"
Hai mươi hai tuổi Tiêu Cẩn đã bộc lộ tài năng, so với anh trai Tiêu Trì thì anh ta càng thêm kín đáo lão luyện, đương nhiên cũng càng biến thái. Từ năm mười tám tuổi mới biết yêu đã thích Lục Nguyên, mấy năm gần đây, anh ta không lúc nào không khát vọng có thể có được cô, đáng tiếc Lục Nguyên chỉ thích anh trai của mình.
"Anh buông tôi ra!"
Không biết vì sao, sau khi trải qua chuyện của người rắn thì Lục Nguyên lại đột nhiên trở nên sợ hãi đàn ông, sợ hãi sự trói buộc không thể thoát khỏi, giống như ngay lúc này vậy.
"Tôi càng không buông, nhìn cái miệng đang hé của em này, đã bị hôn phát sưng rồi, là bị con quái vật kia hôn sao? Chậc chậc, còn quần lót của em nữa, có phải bị nó lột không? Biết lúc tôi kiểm tra cho em, nhìn dáng vẻ không mặc quần lót của em khiến tôi càng muốn… yêu em hay không?"
So với Tiêu Trì chính trực thì Tiêu Cẩn lại có vẻ tiểu nhân lưu manh hơn, những từ phát ra từ trong miệng cũng ngày càng ghê tởm, Lục Nguyên đang chảy nước mắt nghe vậy thì hận không thể chửi ầm lên.
"Cút! Anh cút ngay!"