Đường Khắc Phong nghe Khâu Kính Hựu nói tới chuyện, muốn thưởng Đới Hạnh San cho mình.
Ban đầu, cậu ta vô cùng sửng sốt.
Không nghĩ Thiếu gia có thể thưởng người con gái, mà Đường Khắc Phong đang thương thầm cho cậu ta.
Nhưng chỉ một giây sau đó, Đường Khắc Phong rất nhanh đã hiểu ra, là Khâu Kính Hựu đang cố tình muốn đem cậu ta ra làm trò đùa.
Bởi vì vừa rồi chưa gì đã thấy Quản gia lên tiếng nói đỡ cho mình, nên Đường Khắc Phong cũng không muốn chen ngang, mà im lặng lắng nghe cuộc đối thoại giữa Khâu Kính Hựu và Ngô Cẩn.
Chỉ cần nghe Quản gia vì cậu ta, mà nói dối rằng cậu ta là đang lo nghĩ thay cho Thiếu gia của bọn họ, là Đường Khắc Phong đủ hiểu mức độ nghiêm trọng khi để Khâu Kính Hựu biết được, cậu ta đang yêu thầm Đới Hạnh San.
Đối với lời đề nghị, để Đường Khắc Phong chịu phạt thay cho Đới Hạnh San, của Khâu Kính Hựu.
Trong lúc Đường Khắc Phong còn chưa biết, nếu như cậu ta đồng ý, thì liệu có tiếp tục chọc giận Khâu Kính Hựu hay không.
Thì Đới Hạnh San đã vội vàng lên tiếng trước.
- Không...! Thiếu gia...!lần này là lỗi của em, không liên quan gì đến anh Phong.
Em cam tâm, tình nguyện chịu phạt.
Xin Thiếu gia tha cho anh ấy lần này.
Những trò chơi do Khâu Kính Hựu tạo ra, có mức độ nguy hiểm rất cao.
Đã từng có người suýt nữa mất mạng vì trò đùa của hắn.
Đới Hạnh San không thể để Đường Khắc Phong vô tội, vì mình mà gặp nguy hiểm đến tính mạng được.
Ít nhất thì Đới Hạnh San biết, rằng hiện tại Khâu Kính Hựu sẽ không để cho cô chết một cách dễ dàng.
Vậy nên, cô chủ động nhận phạt chính là cách tốt nhất, để bảo toàn mạng sống cho Đường Khắc Phong.
- Cho dù không chịu phạt thay cô, thì Đường Khắc Phong cũng vẫn mang tội tự ý làm càn.
- Phạt cậu ta ra ngoài sân quỳ một tiếng đồng hồ.
Khâu Kính Hựu lạnh lùng nói một câu.
Rồi dứt khoát xoay người bước vào bên trong nhà tắm, không muốn nghe bất cứ lời cầu xin nào nữa.
Đới Hạnh San thấy thế cũng vội vàng đi theo phía sau Khâu Kính Hựu.
Hắn bước tới trước bồn rửa mặt, vươn tay cầm lấy bàn chải và tuýp kem đánh răng.
Khuôn mặt trở về dáng vẻ hờ hững, lạnh nhạt.
Khâu Kính Hựu chậm rãi, mà bình thản bóp kem đánh răng vị sô-cô-la lên bề mặt lông bàn chải.
Kem đánh răng được làm từ sô-cô-la, nghe có vẻ là dễ sâu răng.
Ấy thế mà vẫn có người sử dụng hạt ca cao để sản xuất kem đánh răng.
Cái tuýp kem đánh răng thì bé tí, thế mà Khâu Kính Hựu đã mua nó với giá 99,99 đô la.
Cả chiếc bàn chải đánh răng mà hắn đang cầm, cũng đã có giá thành lên đến gần 5000 đô la.
Đới Hạnh San nhìn tấm lưng dài rộng của Khâu Kính Hựu, cố gắng hít một hơi thật sâu.
Rồi cho dù có muốn hay không, thì cũng phải bước đến quỳ gối xuống dưới sàn nhà trước mặt hắn.
Hai bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi đưa lên, gỡ bỏ dây áo choàng ngủ của Khâu Kính Hựu.
Đợi đến khi vật thể nam tính, cứng rắn của hắn lộ ra trước mắt.
Đới Hạnh San vẫn có một chút xấu hổ, mặc dù đã làm chuyện này nhiều lần.
Nhưng đến cuối cùng, cô vẫn phải quỳ thẳng người lên, mà há miệng ngậm lấy dị vật gân guốc kia, tận dụng hết chức năng của môi lưỡi, giúp Khâu Kính Hựu chăm sóc cậu nhỏ.
Cũng là để thỏa mãn dục vọng trong cơ thể của hắn.
Kể từ ngày Đới Hạnh San đến đây, những chuyện như thế này diễn ra thường xuyên.
Ngày nào cô cũng phải đánh thức cậu nhỏ của Khâu Kính Hựu, thay cho lời chào buổi sáng.
Đấy chính là lý do tại sao cứ mỗi buổi sáng thức dậy, hắn yêu cầu phải nhìn thấy Đới Hạnh San đầu tiên.
Những chuyện như thế này, Hầu gái căn bản không thể thay cô hầu hạ Khâu Kính Hựu.
Và nếu như những chuyện như thế này, Đới Hạnh San không thể tự giác.
Thì hắn sẽ sử dụng một phương pháp hết sức rợn người, để cho cô phải khắc sâu từng công việc mà Đới Hạnh San phải làm trong một ngày.
Mãi mãi cũng không bao giờ có thể quên.
Khâu Kính Hựu không nhìn Đới Hạnh San, chỉ chăm chú vào công việc đánh răng của mình.
Mặc cho gậy thịt càng ngày càng nở rộng trong miệng nhỏ của cô.
Hắn vẫn có thể bình thản đứng trước gương lớn, mà làm sạch răng miệng.
Cứ giống như thân dưới hiện tại không có một chút cảm giác gì cả.
Đợi Khâu Kính Hựu khuất sau bức tường của nhà tắm, Ngô Cẩn nhìn Đường Khắc Phong vẫn còn đang quỳ gối dưới sàn nhà, vừa giận lại vừa thương.
- Sao con không chịu nghe lời ta gì hết vậy? Con có biết là vừa rồi, nếu như ta không nhanh trí, lên tiếng nói đỡ cho con.
Thì bây giờ đến tính mạng của con, cũng khó bảo toàn hay không?
- Mau ra ngoài sân quỳ đi.
Con mà còn ở đây, một lát Thiếu gia đi ra, nhìn thấy con không vừa mắt, thì ta cũng không cứu được con nữa đâu.
Mặc dù cánh cửa phòng tắm không hề được đóng lại.
Xong, không gian bên trong lại vô cùng rộng rãi.
Nhà tắm trong phòng ngủ của Khâu Kính Hựu, còn rộng gấp mấy lần phòng ngủ của Đới Hạnh San.
Mà nơi Khâu Kính Hựu đứng lại khuất sau bức tường.
Người ở bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy, hắn và Đới Hạnh San đang làm gì bên trong.
Còn đám người làm, có cho thêm tiền bọn họ cũng không dám bước vào, hay lén nhìn vào trong phòng tắm, khi không có sự cho phép của Khâu Kính Hựu.
Đường Khắc Phong nãy giờ vẫn luôn nhìn theo hướng Đới Hạnh San vừa rời khỏi, trong lòng có chút nuối tiếc.
Nghe thấy chỉ thị của Ngô Cẩn, nhưng phải mãi đến một lúc sau, cậu ta mới chịu đứng dậy mà bước ra khỏi phòng.
Quản gia lại nhìn qua đám Hầu gái vẫn còn đang quỳ dưới sàn nhà, mà phân phó công việc.
- Các cô dọn dẹp mớ lộn xộn này đi.
Rồi chuẩn bị cho Thiếu gia một bộ đồ mới.
Khâu Kính Hựu nói khi nào nắng lên, Hầu gái mới phải ra ngoài sân quỳ chịu phạt.
Hiện tại, đương nhiên bọn họ vẫn phải làm việc.
Hầu gái đương nhiên cũng không dám nghĩ đến chuyện nghỉ việc, khi bị Khâu Kính Hựu nạt nộ, rồi còn bắt ra quỳ ở ngoài trời nắng to.
Bởi vì, nghỉ việc ở đây rồi, bọn họ biết đi đâu để tìm được một người chủ, sẵn sàng chi mạnh tay, trả cho bọn họ mức lương 410 đô la cho một ngày làm việc đây?
Đấy là còn chưa kể đến, những người có quyền, có thế giống như Khâu Kính Hựu, không dễ gì mà đắc tội được đâu.
Bây giờ, bọn họ mà nghỉ việc ở đây.
Lỡ như chẳng may chọc giận Khâu Kính Hựu.
Hắn mà cho chặn hết mọi con đường đi xin một công việc mới của bọn họ, thì bọn họ chỉ còn có nước chết đói thôi.
Những kẻ đi ngược lại với ý của Khâu Kính Hựu, trước giờ hầu như đều không có kết cục tốt đẹp.
Vả lại, hắn bỏ ra một số tiền lớn để trả lương cho người làm, là muốn được phục vụ như một ông hoàng.
Bây giờ, bọn họ làm sai thì phải chịu phạt.
Đây là điều tất yếu trong cái xã hội này.
Hầu gái nghe lời Quản gia, vội vàng đứng dậy mà nhặt gọn đống đồ đạc bị Khâu Kính Hựu vừa rồi, trong lúc tức giận đã ném xuống sàn nhà, rồi đem chúng ra ngoài.
Đồng thời, cũng nhanh chóng lau khô chỗ nền gạch loang lổ cafe đen.
Sau khi đánh răng xong, Khâu Kính Hựu không quên súc miệng bằng nước súc miệng mang hương vị bạc hà thơm mát.
Rồi mới từ tốn dùng khăn ướt lau mặt cho tỉnh táo.
Bấy giờ, Khâu Kính Hựu mới hạ tầm mắt, nhìn xuống Đới Hạnh San đang quỳ phục dưới chân mình, ngoan ngoãn như một con chó con.
Đúng lúc ấy, vật thể gân guốc giữa hai chân của Khâu Kính Hựu cũng đã được thỏa mãn.
Cơ thể hắn hơi run lên một hồi.
Khâu Kính Hựu chủ động rút dị vật ra khỏi khoang miệng ướt át của Đới Hạnh San, tự mình dùng tay vuốt ve cậu nhỏ, lại nhìn cô mà lạnh lùng ra lệnh.
- Ngẩng mặt lên.
Đới Hạnh San vốn biết rõ hắn muốn làm gì tiếp theo, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, mà từ từ ngẩng mặt lên.
Hai viên ngọc quý kịch liệt co rút.
Khâu Kính Hựu thoải mái, trực tiếp bắn tinh vào mặt Đới Hạnh San..