Nhành Hồng Cho Ác Quỷ


Cô theo phản xạ tự nhiên, nhìn về phía cửa phòng.
Không nằm ngoài dự đoán, Đới Hạnh San nhìn thấy Khâu Kính Hựu đang đứng ngay ở trước cửa phòng ngủ của cô.
Đây cũng chẳng phải lần đầu tiên, hắn dùng chân phá cửa phòng ngủ, chỉ để tìm Đới Hạnh San.
Cô còn chưa kịp phản ứng gì nữa, thì Khâu Kính Hựu rất nhanh đã đi tới bên giường, vươn một tay bóp cổ Đới Hạnh San, lôi cô xuống dưới giường, tàn nhẫn đẩy cô ngã xuống dưới sàn nhà.
Khửu tay bị đập mạnh xuống bề mặt gạch lát nền, cảm giác đau đớn rất nhanh ập đến, khiến Đới Hạnh San bất giác nhăn mặt lại.
Nhưng cô vẫn ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo, không có một chút phản ứng nào, chỉ một mực chờ đợi hành động tiếp theo đến từ Khâu Kính Hựu.
Chỉ một cái xô Đới Hạnh San ngã, đương nhiên không thể dập tắt được sự tức giận, vừa mới bộc phát trong người hắn lúc này.
Khâu Kính Hựu lại tiếp tục bước đến trước mặt cô, một lần nữa dùng tay nắm chặt cần cổ thon dài của Đới Hạnh San, lôi cô đẩy vào một góc tường trong phòng.
Hai tay hắn nắm chặt cổ tay Đới Hạnh San, đè ép lên phía trên đầu nhỏ của cô.
Đôi mắt Khâu Kính Hựu ngập tràn sự căm phẫn, khuôn mặt lạnh lùng như băng, không thể khống chế được sự điên loạn, lớn tiếng chất vấn cô.
- Nhà họ Đới các người hại chết mẹ tôi, biến tôi thành ra bộ dạng nửa người, nửa ma như bây giờ.

Khiến tôi mỗi đêm đều gặp ác mộng, chập chờn tỉnh giấc.
- Vậy cô dựa vào cái gì mà có thể ở đây ngủ ngon?
- Từ nay về sau, tôi mà không ngủ được , thì cô cũng đừng mong có thể ngủ ngon.
Dứt lời, hắn nhằm vào hai bên cần cổ trắng mịn của Đới Hạnh San, mà thô bạo gặm cắn hết bên này đến bên kia.
Lần này, Khâu Kính Hựu còn điên cuồng tới mức, cắm sâu hàm răng vào da thịt mềm mại của cô đến chảy máu.

Lúc này, đám người Hàm Minh cũng chạy xuống đến nơi.
Nhìn thấy Thiếu gia nhà mình đang giải tỏa dục vọng, Hàm Minh cũng không dám để bất cứ người nào tiến vào trong phòng ngủ của Đới Hạnh San, mà vội vàng thay Khâu Kính Hựu đóng cửa lại.
Lúc bấy giờ, Đường Khắc Phong cũng có mặt ở bên ngoài.
Nhìn thấy Khâu Kính Hựu đang thân mật cùng Đới Hạnh San.
Lại nhìn bóng dáng hai người kia dần khuất sau cánh cửa gỗ.
Trong lòng Đường Khắc Phong lập tức dâng lên một nỗi lo sợ vô hình.
Chỉ mới mấy ngày trước, Đới Hạnh San bởi vì dầm mưa mà sốt cao, nhưng vẫn bị Khâu Kính Hựu hành hạ đến ngất đi ở trên giường.
Đến nay, vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi bệnh.
Bây giờ, lại phải tiếp tục đón nhận sự bạo hành thể xác từ Khâu Kính Hựu.
Làm sao Đới Hạnh San có thể chịu đựng nổi đây?
Lỡ như an toàn tính mạng của cô lại bị đe dọa giống như lần trước, thì phải làm thế nào?
Càng nghĩ, tâm trí của Đường Khắc Phong càng thêm hoảng loạn.
Mặc dù cậu ta rất muốn ngay lập tức xông vào trong phòng, đánh cho Khâu Kính Hựu một trận, rồi ôm Đới Hạnh San vào trong lòng mà dỗ dành.
Thế nhưng...!đến cuối cùng Đường Khắc Phong vẫn giống như vô số lần, nhìn thấy cô bị Thiếu gia của cậu ta dày vò, hành hạ, chà đạp, sỉ nhục... 
Đó là phải cố gắng kiềm chế sự nóng nảy của mình, để không làm ra hành động bất kính với Khâu Kính Hựu.
Bởi vì, Đường Khắc Phong hiểu rất rõ. 
Nếu như bây giờ cậu ta tự tiện xông vào trong phòng, khi chưa có sự cho phép của Khâu Kính Hựu.

Thì hắn sẽ lại mặc định rằng cậu ta thật sự thích Đới Hạnh San. 
Nên muốn xông vào đó để cứu cô.
Mà nếu như bây giờ Đường Khắc Phong xông vào trong phòng, thì hình phạt lần này không phải chỉ là quỳ dưới trời nắng một tiếng đồng hồ, giống như lần trước nữa đâu.
Ở trong phòng, tiếng quần áo bị Khâu Kính Hựu xé rách, cứ xoẹt xoẹt bên tai Đới Hạnh San.
Hắn rất nhanh đã biến cô từ trong bộ dạng ăn mặc kín đáo, thành mình trần như nhộng.
Mà Đới Hạnh San vẫn như thường lệ, ngoan ngoãn làm một món đồ chơi trong tay hắn, hoàn toàn không có một chút phản kháng.
Năm đó, cả cô và Đới Hoà Văn đều không hề hay biết, chuyện ba mẹ cô cho người đánh chết mẹ ruột của Khâu Kính Hựu, rồi phi tang xác chết.
Khi Đới Hạnh San trở về nhà không thấy mẹ con hắn đâu, thì chỉ nghe mẹ cô nói Nhâm Tẫn Xuân có ý định kết hôn, nên đã xin nghỉ việc, rồi đem theo Khâu Kính Hựu trở về quê.
Trong suốt 10 năm qua, tuy không còn gặp lại hắn nữa, nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ lời hứa mà Khâu Kính Hựu đã từng hứa với cô.
Đó là khi lớn lên, hắn nhất định sẽ cưới Đới Hạnh San làm vợ.
Cũng vì định ước giữa cô và Khâu Kính Hựu, mà Đới Hạnh San đã từ chối không biết bao nhiêu lời tỏ tình, của các Thiếu gia con nhà tài phiệt.
Chỉ để chờ cậu bé năm nào, sẽ quay lại cầu hôn cô giống như lời hắn đã từng hứa.
Đới Hạnh San cho rằng những cậu ấm ngoài kia, thích cô chỉ vì cô từng là Hoa khôi của cả trường Cao trung lẫn Đại học.
Vì Đới Hạnh San không chỉ là Tiểu thư thế gia, mà còn học rất giỏi.
Cô nghĩ bọn họ chẳng ai yêu thương cô thật lòng.
Chỉ có người sẵn sàng nỗ lực không ngừng, chỉ để có thể xứng đáng đi bên cạnh Đới Hạnh San giống như Khâu Kính Hựu, mới là người yêu cô vì cô là chính cô thôi.
Và cuối cùng, Đới Hạnh San cũng đợi được đến ngày Khâu Kính Hựu quay lại tìm cô.

Nhưng ngày mà hắn quay trở về, lại không phải là để hỏi cưới Đới Hạnh San.
Mà là khiến cho gia đình cô nhà tan, cửa nát.
Cũng không biết Đới Hạnh San đã bao nhiêu lần rơi lệ, khi nghĩ về chuyện này rồi.
Nhắc đến Đại học, rõ ràng Đới Hạnh San đã tốt nghiệp Đại học với tấm bằng Cử nhân, chuyên ngành âm nhạc, tại trường Đại học danh giá ở Mỹ.
Thế mà giờ đây, tấm bằng Cử nhân đó của cô, cũng chỉ có thể vứt vào một góc.
Bây giờ, trên người Khâu Kính Hựu chỉ mặc một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa, căn bản không mất nhiều thời gian để cơ thể cường tráng lộ ra trước đôi mắt đang long lanh ánh nước, trực trào rơi lệ của Đới Hạnh San.
Không cần phải nằm xuống, hắn trực tiếp bắt lấy một bên bắp đùi thon dài của cô, khéo léo vắt qua kiện hông rắn chắc của Khâu Kính Hựu, rồi mạnh mẽ đẩy gậy thịt đi vào bên trong cơ thể của Đới Hạnh San.
Một tay hắn nắm chắc bắp đùi dài thẳng của cô, tay còn lại vòng ra phía sau lưng Đới Hạnh San, kéo cơ thể của cô đang dính sát vào bức tường ốp gạch vân đá, chuyển sang dựa dẫm vào người Khâu Kính Hựu.
Bởi vì, vừa rồi hắn không thương tiếc, gặm cắn xương quai xanh của Đới Hạnh San.
Không chỉ làm cho cô đau đớn, nhưng vẫn phải cố cắn môi chịu đựng để không hét lên.
Mà còn thành công khơi dậy dục vọng trong cơ thể Đới Hạnh San.
Khiến cho phía dưới huyệt động vì khoái cảm mà không ngừng chảy nước.
Bây giờ, dị vật di chuyển bên trong cơ thể cô mới càng thêm dễ dàng.
Với tốc độ luân động vừa nhanh lại vừa mạnh, không một giây ngừng nghỉ của Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San không còn sự lựa chọn nào khác, phải chủ động vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, ngửa đầu rên rỉ, trong khi môi dưới đã bị chính cô cắn đến bật máu.
- A...!ư...!hự...!hự...
Bao nhiêu sự khó chịu trong lòng, đều được Khâu Kính Hựu thể hiện ra bên ngoài, qua những cú nhấp mạnh bạo vào trong huyệt động ướt át.
Mỗi lần tiến vào, đều tham lam chọc ngoáy đến nơi sâu nhất, trong cơ thể của Đới Hạnh San.
Rút ra liền kéo theo mật dịch, chảy dài xuống phần trân của cô, vẫn đang cố gắng làm trụ cho cả cơ thể.
Cơ thể Đới Hạnh San, thân trên vừa bị Khâu Kính Hựu cắn phá, miệng vết thương ở vùng cổ vẫn còn rỉ máu. 

Thân dưới, từng mảng thịt hồng hào bên trong mật huyệt bị lôi kéo.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn hút chặt dị vật, quấn quýt không rời, nhằm thỏa mãn ham muốn của người đàn ông này.
Cả cơ thể bắt đầu vã mồ hôi vì cùng Khâu Kính Hựu vận động kịch liệt.
Cảm giác vừa đau đớn, lại vừa nhức mỏi khiến Đới Hạnh San ứa nước mắt.
Cô phải duy trì tư thế đứng một chân, để Khâu Kính Hựu thoải mái thao túng, rốt cuộc là có mỏi hay không, hắn không hề quan tâm.
Nhưng đến khi Khâu Kính Hựu cảm thấy mỏi chân, liền rút côn thịt ra ngoài, dùng một tay bóp chặt phần sau gáy của Đới Hạnh San, lôi cô đến chỗ bộ bàn ghế nhỏ trong phòng.
Tất cả những thứ có ở trên mặt bàn, từ bình hoa đến ấm chén, đều bị hắn không thương tiếc, gạt toàn bộ xuống sàn nhà đến vỡ tan tành.
Khâu Kính Hựu đè ép cơ thể Đới Hạnh San nằm sấp nửa người trên bàn, còn bản thân mình thì thoải mái ngồi xuống ghế, tiếp tục đem dị vật sáp nhập vào trong mật huyệt đã sưng phồng từ phía sau.
Những lời nói mang hàm ý sỉ nhục Đới Hạnh San, lại tiếp tục được thoát ra từ miệng của Khâu Kính Hựu.
- Tôi nghe nói mấy năm nay, cô được rất nhiều Thiếu gia giàu có theo đuổi.

Nhưng đến cuối cùng, cô cũng chỉ xứng đáng làm một con chó nhỏ bên cạnh tôi mà thôi.
- Mẹ cô trước đây luôn khinh thường những người có thân phận thấp kém.

Chắc bà ta cũng không ngờ tới, có ngày báo ứng lại đổ lên đầu con gái cưng của bà ta.
- Tôi bây giờ, chỉ là thay những người từng bị Đới gia các người chà đạp, sỉ nhục đòi lại công bằng mà thôi.
Hắn tự nhiên lại kéo cô dậy, hai tay nắm chặt eo nhỏ của Đới Hạnh San, để cô ngồi trên người hắn, bắt cô làm một con thú nhún mà nâng thả thân mình, để hạ thân hai người tiếp tục giao hợp.
Lại rỉ tai Đới Hạnh San nói mấy lời khó nghe.
- Tiểu thư cành vàng, lá ngọc thì sao chứ? Lúc làm tình cũng phóng đãng, có khác gì gái đĩ đâu, phải không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận