Khâu Kính dùng mu bàn tay đỡ bên thái dương, dựa người vào thành ghế, chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt cô, cùng với bộ dạng sợ sệt, giống như mèo nhỏ bị người ta ức hiếp.
Hắn thật không ngờ cũng có ngày, bản thân không dụ dỗ, mà Đới Hạnh San lại chủ động nói sau này sẽ tuyệt đối, không làm Khâu Kính Hựu mất hứng nữa.
Hắn ngồi thẳng người lên, vươn bàn tay có đeo một chiếc nhẫn kim cương cỡ lớn, vòng ra phía sau đầu của Đới Hạnh San, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mượt của cô.
Cơ thể của Khâu Kính Hựu hướng về phía trước, thu nhỏ khoảng cách với Đới Hạnh San.
Hơi thở của hắn vẫn còn vương lại mùi thuốc lá đắt tiền.
- Kỳ thực...!tôi vẫn rất tò mò về dáng vẻ của cô, nếu như chủ động cầu xin tôi, chơi chết con đĩ nhỏ như cô.
- Hay là...!cầu xin tôi tha cho cô.
Không biết...!nó sẽ như thế nào nhỉ...?
Khâu Kính Hựu chỉ nói có thế, cô rất nhanh đã hiểu ra ý muốn của hắn, liền vội vàng nói.
- Nếu...!nếu như Thiếu gia thích em cầu xin.
Sau này...!ngày nào em cũng sẽ ở dưới thân Thiếu gia cầu xin.
Chỉ cần...!Thiếu gia thấy vui là được.
Hắn dường như hài lòng với biểu hiện này của Đới Hạnh San.
- Đúng rồi! Đây mới là dáng vẻ mà cô nên có, khi ở trước mặt tôi.
Nếu như cô hiểu chuyện như thế này sớm hơn, thì có phải là sẽ bớt được được vài người phải chịu khổ hay không?
- Nhưng mà...!tôi cũng không hứa trước là sẽ không làm gì ba mẹ cô nữa đâu.
Chuyện này còn phải tuỳ thuộc vào tâm trạng của tôi, cũng như biểu hiện của cô nữa.
- Tôi không tin lời cô nói, mà tôi muốn cô phải chứng minh nó bằng hành động.
Có hiểu hay không?
Cô chỉ vì muốn được đi thăm ba mẹ và em trai, mà ngay cả việc bò đến dưới chân Khâu Kính Hựu, hệt như một con chó cũng làm rồi.
Bây giờ, cho dù Đới Hạnh San có thừa nhận bản thân chỉ là một con đĩ bên cạnh hắn hay không, thì cũng vẫn phải hầu hạ Khâu Kính Hựu như một nô lệ thôi.
Nếu như ngoan ngoãn phục tùng hắn, mà khiến ba mẹ cô ở trong tù, không bị đánh đập, hành hạ nữa.
Thì Đới Hạnh San có ti tiện, hèn mọn hơn thế này nữa, thì cũng xứng đáng thôi mà.
Ngoan ngoãn để tay Khâu Kính Hựu đặt trên đầu mình, cô ngẩng đầu nhìn hắn, dịu dàng đáp.
- Dạ em đã hiểu.
Em sẽ cố gắng làm Thiếu gia vui vẻ!
Khâu Kính Hựu nhếch môi nở một nụ thỏa mãn, chầm chậm thu tay về.
- Tốt! Bây giờ thì ngồi lên.
Chúng ta cùng đến thăm em trai cô.
- Còn nếu như cô thích quỳ.
Chờ đến khi về biệt thự, tôi cho cô quỳ thoải mái.
Đới Hạnh San chậm rãi ngồi lên ghế, thắt dây an toàn vào như cũ.
Hành động trước sau vẫn rất dè dặt, thi thoảng vẫn còn lén nhìn biểu cảm trên mặt hắn.
Từ ngày gặp lại, chưa có lúc nào là cô không cảm thấy sợ Khâu Kính Hựu.
...
Có một chuyện mà Đới Hạnh San không thể không cảm kích Khâu Kính Hựu.
Đó là, thời điểm Đới Hoà Văn mới nhập viện, nhà họ Đới chưa hề phá sản.
Lúc đó, Đới gia vẫn có điều kiện, nên dĩ nhiên là đã đưa em trai của Đới Hạnh San vào điều trị, ở một bệnh viện Quốc tế.
Đến khi Khâu Kính Hựu trở thành người chi trả tiền viện phí cho Đới Hoà Văn.
Hắn vẫn để em trai cô được ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, tại bệnh viện Quốc tế.
Đới Hạnh San từng trộm nghĩ, không biết đây có phải là sự tử tế cuối cùng, mà Khâu Kính Hựu dành cho người nhà họ Đới hay không.
Vệ sĩ mở cửa phòng chăm sóc đặc biệt của Đới Hoà Văn, ở trên lầu cao.
Khi Đới Hạnh San cùng Khâu Kính Hựu bước vào trong phòng, thấy hai cô Y tá đang giúp em trai cô xoay người sang tư thế nằm nghiêng, để tránh viêm loét cơ thể do nằm lâu.
Tận mắt nhìn thấy sự chu đáo của Y tá, Đới Hạnh San có thể biết được, là Khâu Kính Hựu không hề bạc đãi Đới Hoà Văn.
Nếu như hắn không căn dặn đội ngũ Y - Bác sĩ ở đây, thì bọn họ cũng không quan tâm đến em trai cô như vậy đâu.
Y tá nơi này dĩ nhiên biết mặt của Khâu Kính Hựu.
Mặc dù, bình thường hắn chỉ sai Vệ sĩ đến thanh toán tiền viện phí cho Đới Hạnh San.
Nhưng bây giờ, ở cái đất Đại Lục này, ai lại không biết đến Khâu Kính Hựu.
Khi mà hắn không chỉ là con nuôi của một gia tộc quyền quý, mà còn là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn kia chứ?
Vừa nhìn thấy Khâu Kính Hựu xuất hiện, hai cô gái trẻ có mặt trong phòng, đều cúi đầu chào.
- Khâu Tiên sinh...
Thái độ của hắn đối với ai cũng đều rất lạnh lùng.
- Nếu đã hết phận sự, thì các cô có thể ra ngoài rồi.
Hai nữ Y tá nghe Khâu Kính Hựu nói, cũng không dám ở lại, mà vội vàng kéo nhau rời khỏi phòng.
Đới Hạnh San đi vội đến bên giường bệnh, nhìn cậu em trai từ hơn một năm nay, đã nằm im không chút nhúc nhích như thế này, thì lại bất giác xúc động đến muốn khóc lên thành tiếng.
Hơn một năm trước, gia đình cô phát hiện Đới Hoà Văn có một khối u ở não.
Nhưng lúc bấy giờ, khối u đó đã đến giai đoạn bốn.
Mặc dù cũng có tiến hành phẫu thuật, nhưng ca phẫu thuật của em trai Đới Hạnh San đã thất bại.
Phần não của Đới Hoà Văn sớm đã chết từ lâu rồi.
Cậu ta hoàn toàn không có một chút khả năng nào có thể tỉnh lại nữa.
Nhưng Đới Hạnh San vẫn luôn cố chấp, mong đợi kỳ tích sẽ xuất hiện với em trai của mình.
Mặc dù hàng ngày, người trong bệnh viện vẫn truyền dinh dưỡng vào trong cơ thể của Đới Hoà Văn.
Xong, vì không thể tự ăn uống như người bình thường, mà cơ thể của cậu ta ngày càng gầy đi trông thấy rõ.
Đới Hạnh San nhìn mà không khỏi đau lòng.
Cô ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, vươn tay nắm lấy bàn tay lành lạnh, không có cắm kim truyền của Đới Hoà Văn, áp lên má của mình, nghẹn ngào nói.
- Hoà Văn, chẳng phải em từng nói muốn cùng gia đình mình đi du lịch vòng quanh thế giới, thăm thú cảnh đẹp khắp nơi hay sao?
- Em không chịu thức dậy, thì làm sao mà chúng ta có thể đi? Sao em cứ ngủ hoài vậy, Hoà Văn?
Khâu Kính Hựu vẫn đứng ở gần cửa ra vào.
Nhìn Đới Hạnh San tự độc thoại một mình, trong khi hai mắt của cô đã sớm đỏ hoe.
Hắn tự nhiên lại có cảm giác chạnh lòng.
Mà không hiểu lý do là gì.
Khâu Kính Hựu đã ở bệnh viện cùng Đới Hạnh San, cho đến khi cô tự ý thức được trời đã gần tối, tự muốn trở về mà không một câu hối thúc.
Nhìn thấy Đới Hoà Văn nằm im trên giường như thế kia, hắn thật không lỡ chia cắt hai chị em cô.
Đới Hoà Văn không có tội.
Đới Hạnh San cũng không có tội.
Điều này...!không phải Khâu Kính Hựu không biết.
Chỉ là...!có đôi khi lòng thù hận che mờ lý trí, khiến hắn rất muốn hủy hoại đứa con gái mà vợ chồng Đới Mộ Hàn coi như viên dạ minh châu trong lòng.
Còn Đới Hạnh San, nếu không phải là vì sợ nán lại bệnh viện quá lâu, sẽ khiến Khâu Kính Hựu cảm thấy không vui, thì chắc cô cũng chưa muốn trở về đâu.
Chỉ là...!lúc Khâu Kính Hựu và Đới Hạnh San rời khỏi phòng bệnh của Đới Hoà Văn, lại bắt gặp người quen của cô.
Người này là một người đàn ông vẫn còn trẻ, lại rất đẹp trai.
Trên người anh ta mặc một chiếc áo blouse trắng, tay cầm một tập hồ sơ bệnh án.
Nhìn là biết anh ta là Bác sĩ.
- Hạnh San, là em phải không?
Thạc Vu vừa gặp đã nhận ra Đới Hạnh San.
Trên môi anh ta là một nụ cười ôn hoà, khác hẳn với khuôn mặt lúc nào cũng duy trì sự lạnh lùng của Khâu Kính Hựu.
Mà Đới Hạnh San khi gặp mặt Thạc Vu ở đây, cô cũng không thể không nhận ra anh ta.
Thạc Vu vốn là Thiếu gia nhà họ Thạc, cũng gọi là có địa vị ở Đại Lục.
Thời gian trước, anh ta đi du học ở nước ngoài, có lẽ là mới về nước.
Thạc gia và nhà họ Đới trước kia có mối quan hệ khá thân thiết.
Đới Hạnh San cũng có thể coi là quen biết với Thạc Vu từ nhỏ.
Chỉ là...!bây giờ Đới gia đã phá sản, ba mẹ cô cũng đã đi tù.
Đới Hạnh San nhất thời không biết phải đối mặt với Thạc Vu ra sao.
Nhất là khi cô còn đang đi chung với Khâu Kính Hựu.
Đới Hạnh San quan sát biểu cảm trên mặt Khâu Kính Hựu, rồi mới gượng cười đáp lời Thạc Vu.
- Chào anh! Lâu rồi không gặp.
Anh về nước lâu chưa?
Cô vô tình cười nói với người đàn ông khác, lại không biết Khâu Kính Hựu đã rất để ý đến mình và Thạc Vu, từ khi anh ta xuất hiện.
Cô là người phụ nữ của hắn.
Khâu Kính Hựu rất khó chịu trong lòng, khi nhìn thấy Đới Hạnh San trao nụ cười cho người đàn ông khác.
Sau khi về nước, Thạc Vu cũng đã sớm biết chuyện gia đình của Đới Hạnh San sa cơ, ba mẹ cô còn phải ngồi tù.
Thậm chí, ba mẹ anh ta cũng vì chuyện này mà quay ra nói xấu nhà họ Đới.
Xong, Thạc Vu vẫn không thể nào ghét bỏ một cô gái đáng yêu như Đới Hạnh San được.
- À, anh cũng mới về nước được gần nửa tháng thôi.
Anh tính đến biệt thự nhà họ Đới tìm em, nhưng lại nghe ba mẹ anh nói rằng căn biệt thự đó, bây giờ đã thuộc quyền sở hữu của người khác rồi.
- Anh cũng đã biết chuyện không hay về gia đình em rồi.
Anh tính là sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, rồi sẽ đi tìm em.
Nhưng thật không ngờ trùng hợp lại gặp được em ở đây.
Thạc Vu nhìn qua Khâu Kính Hựu, rất nhanh nhận ra hắn chính là người, đã khiến ba mẹ của Đới Hạnh San phải ngồi tù.
Sắc mặt anh ta lập tức lạnh đi.
Không giống như tên Quản giáo ở trại giam, Thạc Vu thẳng thừng hỏi cô.
- Đây chẳng phải là người đã đẩy ba mẹ em vào trong tù hay sao? Tại sao em lại đi chung với cậu ta?.