Nhận được câu hỏi này của Thạc Vu, Đới Hạnh San giật mình, vội ngẩng đầu nhìn sắc mặt Khâu Kính Hựu thêm một lần nữa.
Thấy vẻ mặt của hắn vẫn rất bình thản.
Cô vừa sợ Khâu Kính Hựu sẽ vì câu hỏi này của Thạc Vu, mà khi trở về mới trừng phạt Đới Hạnh San, lại vừa lúng túng, không biết phải nói với Thạc Vu như thế nào, về chuyện bây giờ cô đang sống chung với Khâu Kính Hựu.
Đúng lúc đó, Khâu Kính Hựu tự nhiên lại nở một nụ cười, lên tiếng thay Đới Hạnh San trả lời câu hỏi kia.
- Oan có đầu, nợ có chủ.
Con người của tôi trước nay công tư phân minh.
- Ba mẹ của Hạnh San có lỗi với vong linh trên trời của mẹ tôi, họ đương nhiên phải trả giá cho tội lỗi của mình.
- Còn Hạnh San, cô ấy chẳng có lỗi gì cả.
Hiện tại, Hạnh San là Hầu gái của tôi.
Tôi đưa cô ấy đến thăm em trai của Hạnh San, chắc không làm gì phạm pháp chứ?
Hồi bé, Thạc Vu thường xuyên đến Đới gia, đương nhiên là cũng có gặp Khâu Kính Hựu nhiều lần rồi.
Chỉ là...!thời gian trôi qua đã nhiều năm, bọn họ đều đã trưởng thành.
Chỉ có Thạc Vu dựa vào chuyện ba mẹ của Đới Hạnh San, bị Khâu Kính Hựu tống vào trong tù mà nhận ra hắn.
Còn Khâu Kính Hựu, đương nhiên không thể nhận ra Thạc Vu là ai.
Đường Khắc Phong đi theo phía sau lưng hắn.
Nghe Khâu Kính Hựu nói hắn là người “công tư phân minh”, xém chút sặc cả nước miếng.
Lời này của Thiếu gia nhà cậu ta, rõ ràng là đang nói dối.
Nếu quả thật Khâu Kính Hựu là người công tư phân minh, thì đã không hành hạ Đới Hạnh San, đến mức cô sốt cao đến gần 40 độ, rồi ngất trong lúc làm tình với hắn.
Thạc Vu thật không ngờ, mới chỉ có một thời gian không gặp, mà Đới Hạnh San đã rơi vào tình cảnh túng quẫn, đến mức phải đi làm Hầu gái cho người đàn ông không chỉ khiến Đới gia phá sản, mà còn từng chỉ là một thằng ở đợ cho gia đình cô.
Thạc Vu không thèm đếm xỉa đến Khâu Kính Hựu, kích động mà vươn tay bắt lấy cổ tay của Đới Hạnh San, nghiêm túc nói.
- Thời gian qua...!thiệt thòi cho em rồi! Nhưng mà không sao.
Bây giờ anh đã về nước rồi.
Em nghỉ việc ở chỗ cậu ta đi, anh sẽ lo cho em.
Cô bị hành động của Thạc Vu làm cho hốt hoảng, lại phải nhìn xem sắc mặt của Khâu Kính Hựu.
Thạc Vu vốn không hiểu tình cảnh của Đới Hạnh San lúc này.
Cô vốn không phải đơn thuần chỉ là Hầu gái của Khâu Kính Hựu, mà là nô lệ của hắn.
Nếu như bây giờ Đới Hạnh San rời khỏi Khâu Kính Hựu, thì tính mạng của ba mẹ và em trai cô sẽ ngay lập tức bị đe dọa.
Đới Hạnh San vốn muốn rút tay về, nhưng cái nắm tay của Thạc Vu quá chặt, cô không cách nào có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh ta.
Liền nhăn mặt tỏ ra khó chịu.
- Anh làm gì vậy? Mau buông tay em ra!
Nhìn thấy Thạc Vu tự tiện nắm tay Đới Hạnh San, sắc mặt của Khâu Kính Hựu lạnh đi vài phần.
Hắn không chút kiêng nể, vươn tay gạt mạnh tay Thạc Vu ra.
- Cô ấy đã không thích, thì cậu tốt nhất đừng động tay, động chân.
Bị gạt tay ra, Thạc Vu cũng không chút sợ hãi, mà còn lớn tiếng chỉ trích Khâu Kính Hựu.
- Liên quan gì đến cậu? Hạnh San chỉ là Hầu gái, chứ không phải người phụ nữ của cậu.
- Tôi là người quen của cô ấy, và tôi không muốn Hạnh San phải sống kiếp làm người hầu cho kẻ khác.
- Tôi sẽ cưới cô ấy làm vợ.
Thạc Vu không hiểu tại sao, khi nói chuyện với anh ta, mà Đới Hạnh San cứ phải nhìn sắc mặt của người khác.
Đới Hạnh San thoáng chốc ngây người, khi nghe Thạc Vu nói muốn cưới mình làm vợ.
Cô ấp úng nói không nên lời.
- Anh...!anh vừa...!anh vừa nói gì...!cơ...?
Thạc Vu nhìn vẻ mặt khó tin của Đới Hạnh San, liền lặp lại lời nói.
- Anh nói muốn cưới em làm vợ của anh.
- Hạnh San, anh không muốn em phải chịu khổ.
Anh yêu em! Em đồng ý làm vợ anh nhé?
Một lời nói ra của Thạc Vu, không chỉ khiến một, mà có tới hai người đàn ông đều cảm thấy khó chịu.
Hận không thể ngay lập tức lao đến, đấm chết anh ta.
Đường Khắc Phong mặc dù hiểu rõ, thân phận của mình không thể sánh bằng hai người đàn ông kia, nhưng khi nhìn thấy Thạc Vu tỏ tình với Đới Hạnh San, ngay ở trước mặt mình.
Cậu ta vẫn cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Còn đám người Hàm Minh, khi nghe Thạc Vu nói lời yêu với Đới Hạnh San, thì lập tức há hốc mồm kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ có người lại đi tỏ tình với con gái nhà người ta, ngay ở trong bệnh viện.
Mà tỏ tình ai không tỏ tình, lại đi ngỏ ý muốn cưới người phụ nữ của Khâu Kính Hựu.
Phen này, có kịch hay để xem rồi.
Không chỉ có Khâu Kính Hựu.
Hồi nhỏ, Thạc Vu cũng từng nói, mai sau lớn lên nhất định sẽ cưới Đới Hạnh San làm vợ.
Không ngờ, bây giờ khi bọn họ đều đã trưởng thành, Thạc Vu vẫn nói muốn cưới cô.
Lại còn nói rằng anh ta yêu Đới Hạnh San nữa chứ.
- Cô có muốn gả cho cậu ta hay không?
Khi cô đang miên man suy nghĩ, thì lại bị câu hỏi của Khâu Kính Hựu làm cho giật mình.
Đới Hạnh San ngẩng đầu nhìn hắn.
Rồi lại nhìn Thạc Vu mà vội vàng trả lời.
- Xin lỗi! Nhưng em không thể gả cho anh được.
Cảm ơn tình cảm mà anh đã dành cho em! Mong rằng sau này anh sẽ tìm được một người con gái tốt hơn em, xứng đáng với anh hơn.
Cho dù tính mạng của gia đình cô không nằm trong tay Khâu Kính Hựu, thì Đới Hạnh San cũng không thể đồng ý gả cho Thạc Vu.
Bởi vì, trái tim của cô không đặt ở chỗ anh ta.
Hơn nữa, Đới Hạnh San đã ngủ với Khâu Kính Hựu.
Hiện tại, thân thể của cô đã mất đi thứ quý giá nhất của đời con gái, làm sao mà xứng với Thạc Vu?
Đới Hạnh San khẩn trương thúc giục Khâu Kính Hựu.
- Thiếu gia, chúng ta về thôi.
Hắn đồng ý đưa cô về, nhưng nào ngờ Thạc Vu vẫn chưa chịu từ bỏ, lần nữa lại nắm tay Đới Hạnh San.
- Tại sao em không thể gả cho anh chứ? Có phải vì bây giờ gia đình em đã phá sản, em sợ không xứng với anh, nên mới từ chối gả cho anh hay không?
- Nếu là chuyện đó, thì em không cần phải lo lắng.
Hai người yêu nhau thì không quan trọng địa vị xã hội, càng không có chuyện xứng hay không xứng.
- Mà cho dù em có không muốn gả cho anh đi chăng nữa, thì em cũng không cần phải làm Hầu gái, cho một kẻ đã khiến ba mẹ em phải ngồi tù.
- Về làm Hầu gái cho anh.
Cậu ta trả lương cho em bao nhiêu, anh trả gấp ba.
Đến lúc này, Khâu Kính Hựu thật sự đã không còn kiềm chế được sự tức giận nữa.
Hắn nhấc chân đạp thật mạnh vào bụng của Thạc Vu, khiến anh ta phải thả tay Đới Hạnh San ra, mà ngã sõng soài xuống dưới sàn nhà.
Tập bệnh án cũng theo đó mà bay vào một góc.
- Hổ không gầm cũng đừng có nghĩ là mèo bệnh.
Hạnh San đã không thích cậu rồi, thì tốt nhất là cậu nên tránh xa cô ấy ra.
- Lần sau, để tôi nhìn thấy cậu còn đụng chạm vào người Hạnh San thêm một lần nữa, thì đừng có mà trách.
Đới Hạnh San vô cùng hốt hoảng, trước hành động không báo trước của Khâu Kính Hựu.
Còn chưa kịp xem Thạc Vu có sao không, thì đã bị hắn nắm tay kéo đi.
Thạc Vu luống cuống bò dậy, muốn đuổi theo để dành lại cô từ tay Khâu Kính Hựu, nhưng lại bị đám người Hàm Minh cản đường.
- Vị Bác sĩ này, xin hãy dừng bước.
Đừng làm chúng tôi khó xử.
Khâu Kính Hựu kéo Đới Hạnh San đi rất nhanh đến khu vực cầu thang máy, nhấn nút cho cánh cửa inox mở ra, rồi trực tiếp kéo cô cùng tiến vào bên trong.
Cũng không chờ Vệ sĩ cùng bước vào, hắn đã nhấn nút cho cửa thang máy tự động đóng lại.
Không khí trong thang máy lúc này vô cùng ngột ngạt, khiến cho Đới Hạnh San cảm tưởng như bản thân sắp không thở nổi nữa.
Mà biểu cảm trên mặt của Khâu Kính Hựu đã sớm lạnh lùng đến âm vô cực.
Dựa vào hành động mang tính bạo lực của hắn, dành cho Thạc Vu khi nãy.
Cô có thể đoán được những hành động cùng lời nói của Thạc Vu đối với cô, đã khiến Khâu Kính Hựu vô cùng tức giận.
Nhận thức được điều này, hắn còn chưa hỏi tội, Đới Hạnh San đã gấp gáp muốn thanh mình.
- Thiếu gia, xin hãy nghe em giải thích.
Em với anh ấy không có gì với nhau cả.
Thiếu gia cũng thấy mà, vừa rồi em đã từ chối gả cho anh ấy.
Mặc dù biết rõ, giữa cô và Khâu Kính Hựu chẳng phải là quan hệ yêu đương.
Nhưng Đới Hạnh San hiểu rất rõ, Khâu Kính Hựu có tính chiếm hữu rất cao.
Nên cô mới phải giải thích cho rõ.
Nhưng...!hai từ “anh ấy” thoát ra từ miệng của Đới Hạnh San, hắn căn bản là nghe không lọt lỗ tai.
Khâu Kính Hựu cứ thế giữ nguyên sự im lặng, lại như đang tra tấn tinh thần của cô.
Cho đến khi cửa thang máy lần nữa mở ra, hắn lại bắt lấy tay cô, lôi tuột ra ngoài khoảng sân rộng của bệnh viện, tới chỗ để xe hơi.
Mà không cần quan tâm những người trong bệnh viện sẽ bàn tán thế nào, khi nhìn thấy đường đường là Chủ tịch của một Tập đoàn lớn, lại lôi lôi kéo kéo con gái nhà người ta như thế này.
Cũng may mà trong bệnh viện có hai cầu thang máy, nên đám Vệ sĩ cũng không mất nhiều thời gian, để đuổi kịp bước chân của Khâu Kính Hựu.
Mặc dù hắn không hề đợi bọn họ cùng vào thang máy.
Đám người Hàm Minh cũng ý thức được rằng Thiếu gia nhà mình, bây giờ đang rất không vui.
Bọn họ đang lo sợ bản thân hít thở thôi, cũng khiến Khâu Kính Hựu thấy gai mắt.
Đích thân Hàm Minh phải mở cửa xe cho Khâu Kính Hựu, rồi cúi thấp đầu xuống, chờ hắn ngồi vào trong xe.
Khâu Kính Hựu cúi đầu chui vào trong xe.
Hàm Minh cứ ngỡ là hắn sẽ ngồi xuống ghế.
Nào ngờ, Khâu Kính Hựu chỉ lấy một chai nước suối, rồi lại đứng thẳng người lên ở bên ngoài xe.
Hắn mở nắp chai nước suối, rồi bất ngờ bắt lấy một cánh tay của Đới Hạnh San, nhằm vào chỗ cổ tay của cô, vừa rồi bị Thạc Vu nắm chặt, mà đổ nước trong chai xuống.
Không chỉ có Đới Hạnh San, mà ngay đến đám Vệ sĩ cũng hết sức ngạc nhiên, trước hành động của Khâu Kính Hựu.
Nhưng cũng không có bất kỳ một người nào dám có ý kiến.
Phải đến khi đổ bằng hết nước trong chai, Khâu Kính Hựu mới thả tay Đới Hạnh San ra.
Đồng thời, ném mạnh chiếc chai nhựa xuống nền đất.
Sau đó, lạnh lùng ngồi vào trong xe, mà Hàm Minh vẫn đang đứng giữ cánh cửa ở vị trí ghế sau.
Đợi đến khi cả người Khâu Kính Hựu đều đã yên vị trong xe, Hàm Minh mới cẩn thận đóng cửa xe lại.
Cậu ta nhìn qua Đới Hạnh San một cái, rồi cùng những Vệ sĩ khác đồng loạt leo lên xe.
Hai lòng bàn tay Đới Hạnh San siết chặt, cố gắng tiết chế sự hoảng loạn, rồi cũng nhanh chân đến mở cửa xe, ngồi vào vị trí bên cạnh Khâu Kính Hựu.
Lén lút nhìn biểu cảm trên mặt hắn một cái, rồi mới đóng cửa lại..