Ngô Cẩn đã sống đến từng này tuổi rồi, chứng kiến bao nhiêu chuyện xảy ra xung quanh mình.
Đường Khắc Phong có tình cảm với Đới Hạnh San hay không, ông chỉ cần nhìn cách cậu ta đối xử với cô là liền biết.
Khâu Kính Hựu không chỉ đối xử tệ với Đới Hạnh San, mà ngay cả người làm trong nhà nhiều lúc cũng bị đem ra làm vật để hắn trút giận.
Nhưng tuyệt đối chưa bao giờ thấy Đường Khắc Phong tỏ ra lo lắng cho Hầu gái nào bị phạt, giống như cách cậu ta đặc biệt quan tâm đến Đới Hạnh San.
Đấy không phải yêu thì có thể là gì?
Chỉ là...!Đới Hạnh San là người phụ nữ của Khâu Kính Hựu.
Dựa vào quyền thế hiện tại của hắn, Đường Khắc Phong căn bản không bao giờ có thể chạm được vào những thứ thuộc về Khâu Kính Hựu.
Nếu để hắn biết Đường Khắc Phong có tình ý với Đới Hạnh San, thì e là cậu ta khó lòng mà tiếp tục tồn tại được ở trong ngôi biệt thự này.
Ngô Cẩn nói như vậy, cũng chỉ vì muốn tốt cho Đường Khắc Phong mà thôi.
Đới Hạnh San vốn không phải là người con gái, sinh ra đề dành cho Đường Khắc Phong.
Nếu như ngay từ bây giờ không chịu từ bỏ.
Càng lún sâu thì sẽ càng khó dứt ra được.
Đến chừng đó, người đau khổ nhất chắc chắn sẽ là Đường Khắc Phong.
Đường Khắc Phong bị Ngô Cẩn nói trúng tim đen, liền im lặng cúi đầu muốn trốn tránh cái nhìn từ ông.
Phải, Đường Khắc Phong thế mà thật sự đã nảy sinh tình cảm với một cô gái đáng thương là Đới Hạnh San.
Mặc dù, cô và cậu ta mới chỉ sống chung dưới một mái nhà được hai tháng.
Mặc dù đoạn tình cảm này, đúng thật là chỉ mới sinh sôi ở trong lòng của Đường Khắc Phong.
Nhưng ngày ngày phải đối mặt với Đới Hạnh San, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của cô khi bị Khâu Kính Hựu dày vò, hành hạ.
Rồi nhiều lúc còn nhìn thấy cô trốn ở một góc mà khóc một mình.
Bảo Đường Khắc Phong làm sao có thể buông bỏ tình cảm, mà cậu ta đã dành cho cô?
Lời khuyên nhủ của Ngô Cẩn, chẳng những không khiến Đường Khắc Phong dập tắt tình yêu dành cho Đới Hạnh San.
Mà ngược lại, nó khiến cho cậu ta ý thức được những thứ cảm xúc lo lắng, đau lòng, buồn bã, khi nhìn thấy Đới Hạnh San phải chịu khổ sở, là bắt nguồn từ đâu mà ra.
Tâm trí của Đường Khắc Phong càng thêm rối loạn, cậu ta ngồi sụp xuống dưới sàn nhà, vò đầu bứt tai, không biết bây giờ bản thân phải làm như thế nào.
Đám Vệ sĩ cùng Hầu gái nhìn thấy bộ dạng này của Đường Khắc Phong, người thì cảm thấy tội nghiệp, kẻ thì cảm thấy cậu ta thật đáng khinh.
Yêu ai không yêu, lại đi yêu một con nhỏ chỉ là nô lệ của Thiếu gia nhà này.
- Đới Hạnh San, cô chỉ là một người hầu, một nô lệ, một con chó nhỏ bên cạnh tôi thôi.
- Bây giờ hay mãi mãi về sau, cô cũng chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của một mình tôi mà thôi.
Khâu Kính Hựu nghiến răng, nghiến lợi, khiến gân xanh nổi đầy trên mặt, làm cho dáng vẻ của hắn càng ngày càng trở nên đáng sợ.
Hắn vừa nói vừa di chuyển ngón tay vào sâu bên trong khoang miệng của Đới Hạnh San, dường như muốn chạm tới cả cổ họng, lôi kéo dịch vị trong miệng cô tràn ra bên ngoài.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên Khâu Kính Hựu nhắc nhở Đới Hạnh San, về thân phận của cô.
Nhiều lần bị gọi là “chó con, đĩ điếm”.
Đới Hạnh San nghe mãi cũng thành quen.
Thành ra, bây giờ cô đều mặc kệ, để cho Khâu Kính Hựu muốn nói gì thì nói.
Mà nếu Đới Hạnh San không cố tình giả câm, giả điếc, thì có thể làm gì được hắn chứ?
Kỳ thực, đến giờ phút này, có một chuyện khiến Khâu Kính Hựu không thể không thán phục Đới Hạnh San.
Đó là, cho dù hắn sử dụng bao nhiêu thủ đoạn.
Thì Đới Hạnh San cũng chỉ cầu xin Khâu Kính Hựu những chuyện khác.
Còn riêng chuyện giường chiếu.
Cho dù có hứng tình tới mức độ nào, thì Đới Hạnh San vẫn sẽ cắn răng chịu đựng, chứ không bao giờ cầu xin Khâu Kính Hựu thỏa mãn cô.
Trừ phi là hắn ép cô.
Khâu Kính Hựu từng nghĩ, liệu có phải do Đới Hạnh San được sinh ra trong một gia đình quyền quý.
Từ nhỏ đã có phong thái của một Tiểu thư danh môn.
Lại được học hành đàng hoàng.
Nên sẽ không lẳng lơ giống những cô gái khác hay không?
Cảm thấy cậu em của mình sắp không chịu đựng được nữa rồi!
Khâu Kính Hựu bèn rút tay ra khỏi khoang miệng ẩm ướt, dựng hai chân của Đới Hạnh San lên.
Đồng thời, cũng tự kéo cạp quần vải của mình xuống.
Không mơn trớn mà trực tiếp đẩy mạnh dị vật vào bên trong mật huyệt.
- Lúc mẹ tôi bị ba của cô bắt phải hầu hạ ông ta.
Có phải ông ta cũng đối xử với bà ấy như thế này hay không, hửm?
Một tay hắn bám lấy một bên đầu gối của Đới Hạnh San, điên cuồng thúc mạnh vật thể cứng rắn vào trong cơ thể cô, như muốn chèn đến nát lớp thịt đỏ hồng bên trong.
Tay còn lại liên tục đánh mạnh lên đôi gò bồng lúng liếng trước mặt.
Huyệt động ẩm ướt vốn dĩ đang vô cùng trống trải, bây giờ lại được dị vật nấp đầy.
Mặc cho những cơn đau tưởng chừng như hạ thể bị xé rách làm hai mảnh, miệng huyệt mềm mỏng không chịu được sức công phá mãnh liệt mà rỉ máu.
Mật huyệt vẫn tham lam cắn chặt lấy côn thịt thẳng dài, phối hợp nhuần nhuyễn để dịch thuỷ ồ ạt chảy ra bên ngoài.
Đôi quả đào căng mọng trước ngực của Đới Hạnh San càng bị hành hạ, thì lại càng căng tròn lúng liếng, trông vô cùng thích mắt.
Từng cơn đau tê dại dội thẳng vào đại não, khiến cô đau đớn cong người lên, lại vô tình tạo điều kiện cho nam căn càng dễ dàng chạm đến nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô.
- A...!hức...!ư...!a...!a...!hự...!ưm...!
Hai tay Đới Hạnh San bám chặt lấy ga giường trắng tinh, trong thanh âm rên rỉ thỉnh thoảng còn trộn lẫn những tiếng thét chói tai, vì sự đau rát đã đạt đến tột cùng.
Đới Hạnh San mặc dù đau đớn đến mức nào, cũng đều một mực nhẫn nhục chịu đựng, chứ không dám lên tiếng cầu xin Khâu Kính Hựu.
Bởi vì, cô biết sự thô bạo mà hắn đối với cô là cố tình.
Nếu như Đới Hạnh San càng cầu xin, Khâu Kính Hựu không chỉ càng thêm hưng phấn, làm mạnh hơn, mà có khi lại từ chuyện cô cầu xin, có thêm một cái cớ để tiếp tục sỉ nhục cô.
Dường như...!Khâu Kính Hựu có chấp niệm rất lớn đối với quá khứ.
Hầu như mỗi lần cùng Đới Hạnh San quan hệ tình dục, hắn đều nhắc đến những chuyện xảy ra ở Đới gia vào 10 năm trước.
Cô hiểu lý do tại sao mẹ của Khâu Kính Hựu chết lâu lắm rồi, mà hắn vẫn còn ôm hận, quay lại tìm nhà họ Đới để trả thù.
Nếu là Khâu Kính Hựu, có lẽ Đới Hạnh San cũng sẽ trả thù nhà họ Đới.
Bởi vì, chẳng ai có thể dễ dàng bỏ qua cho hung thủ đã khiến mẹ ruột của mình chết tức tưởi như vậy.
Đới Hạnh San có thể sẽ căm hận Khâu Kính Hựu, về chuyện hắn đối xử tàn tệ với cô, nhưng không thể trách được chuyện hắn đã khiến ba mẹ cô phải nhận mức án tù chung thân.
Mặc dù, Đới Hạnh San cũng rất đau lòng khi từ nay cho đến cuối cuộc đời, cô chỉ có thể gặp mặt ba mẹ của mình ở trong tù.
Bởi vì, Đới Hạnh San biết tất cả là do nhà họ Đới nợ mẹ con Khâu Kính Hựu.
Cho dù có là ba mẹ của cô đi chăng nữa.
Thì khi họ làm chuyện trái với luân thường đạo lý, họ vẫn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật..