Nhập Cốt Tương Tư

Sau khi Tống Ngọc Thanh rời khỏi, Giang Miễn vận công bức nốt độc ra khỏi cơ thể, khách khứa trong phòng cũng dần dần có thể hoạt động trở lại. Hôn yến ngày đó tuy rằng hỗn loạn nhưng không có thương vong, mọi người no say một trận rồi mới tận hứng ra về.

Hai người Lục, Hà được giữ lại ở Giang phủ mấy ngày. Hà Ứng Hoan một lòng muốn báo thù, chỉ mong được nương nhờ nơi này mãi không đi, Lục Thiết Âm không có chủ kiến, trước nay luôn nghe lời sư đệ nên tất nhiên cũng đồng ý.

Mấy ngày tiếp theo, Hà Ứng Hoan áp dụng chính sách dây dưa vừa khoác lác vừa nịnh nọt để làm thân với khắp trên dưới Giang gia, từ lão tổng quản đến nhóm nha đầu đốt lửa. Bởi vậy, y chẳng cần tốn bao nhiêu thời gian đã hỏi thăm tỉ mỉ thói quen của Giang Miễn.

Biết Giang Miễn thích yên tĩnh, mỗi sáng sẽ đi dạo vài vòng quanh rừng trúc sau núi, y cố ý dậy thật sớm, một thân một mình tới rừng trúc kia luyện kiếm.

Vừa mới múa được vài chiêu, quả nhiên, y đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Hà Ứng Hoan cười thầm, ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc chăm chú luyện kiếm. Y thuận tay múa chiêu thức ngày ấy dùng để đối phó với Tống Ngọc Thanh, cổ tay dịch chuyển, khí thế kiếm quét ngang sắc bén, chỉ trong thoáng chốc đã biến ảo ra vô số kiếm ảnh.

Y luyện xong chiêu này, bên cạnh bỗng truyền đến tiếng vỗ tay tán thưởng, người kia cất lời khen, “Đẹp lắm.”

Hà Ứng Hoan khẽ mỉm cười, thu kiếm, quay đầu quả nhiên thấy Giang Miễn đang đứng sau lưng.

“Giang đại hiệp?” Y cố ý tỏ vẻ vui mừng bước tới gần, “Ngài dậy sớm quá.”

“Muộn hơn Hà hiền chất nhiều.” Giang Miễn cũng cười theo, cúi đầu nhìn trường kiếm trong tay y, cất tiếng hỏi, “Chiêu thức vừa nãy uy lực kinh người, chẳng biết là chiêu thứ mấy?”

“Là chiêu lợi hại nhất trong Tiêu Hồn Kiếm, tên gọi “Như mộng tự huyễn”. Sư phụ ta tâm đắc với chiêu thức này nhất.”

“Ngô đại ca quả là kỳ tài võ học khó có thể gặp.” Giang Miễn gật đầu, đưa mắt nhìn Hà Ứng Hoan một lúc rồi mới mở miệng nói, “Kiếm pháp của Hà hiền chất tuy rất hoàn mỹ nhưng nội lực lại không đủ.”

Đâu chỉ là không đủ? Phải là không có chút nội lực nào mới đúng!

Hà Ứng Hoan thầm hừ mấy tiếng, vẻ mặt vẫn thật là ngây thơ, ngượng ngùng đáp lại, “Ta tư chất kém cỏi lại lười luyện võ, chẳng thể nào học được tuyệt thế thần công của sư phụ.”

Nghe vậy, Giang Miễn nhíu mày hoài nghi.

Hắn nghĩ Hà Ứng Hoan còn trẻ như vậy kiếm pháp đã tinh thông, tư chất hẳn phải không kém. Dù sao đây cũng là chuyện của người khác, không tiện hỏi, hắn đành phải chuyển hướng câu chuyện, “Nếu phải chiến đấu một mình, công lực của ngươi không phải là đối thủ của Tống giáo chủ.”

“Không sai, nếu giao thủ với tên họ Tống kia, ta giỏi lắm cũng chỉ đấu được tới chiêu thứ mười. Cứ đánh tiếp, ta hẳn sẽ phải gãy tay gãy chân, có khi đến cái mạng nhỏ này cũng khó giữ. May mà Tống Ngọc Thanh ác độc mưu mô, y lại nghĩ mọi người trong thiên hạ đều thích sử dụng độc giống mình, mới trúng kế của ta.”

“Đã biết vậy, sao ngày đó ngươi còn mạo hiểm? Thật quá mức lỗ mãng.”

“Không đánh thì chết, đánh may ra còn tìm được đường sống, so với ngồi một chỗ chờ chết, chi bằng đem cả tính mạng ra đánh cược. Đời này ta thích nhất là đánh bạc, cho dù chỉ có một phần cơ hội cũng nhất định phải phân thành bại.” Nói đến chữ “đánh cược” kia, cả gương mặt Hà Ứng Hoan đều trở nên sinh động, con ngươi đen trong suốt sáng lóng lánh động lòng người.

Giang Miễn ngẩn ngơ quan sát, đôi mắt càng đong đầy tình cảm dịu dàng. Hắn cười nhẹ ra tiếng, “Đứa nhóc nhà ngươi ham chơi quá.” Ngưng một chút, hắn lại nghiêm mặt, “Hà hiền chất, sau này đừng như vậy nữa. Ngươi dù sao cũng là khách phương xa, nhỡ xảy ra chuyện gì không may, ta biết ăn nói với sư phụ ngươi thế nào…”

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc giống như sắp sửa thao thao bất tuyệt thuyết giáo, Hà Ứng Hoan vội ngắt lời, “Giang đại hiệp đã nói ta và sư huynh không cần khách sáo, vậy sao chính ngài lại đa lễ như vậy? Đừng gọi “hiền chất”, “hiền chất” mãi, cứ gọi Ứng Hoan là được.”

“Ứng Hoan, Ứng Hoan…” Giang Miễn nhẹ giọng nhẩm cái tên này mấy lần, “Tên ngươi rất hay.” Sau đó hắn hỏi Hà Ứng Hoan, “Mọi khi sư phụ ngươi gọi ngươi là gì?”

“À…” Hà Ứng Hoan cắn cắn môi suy nghĩ trong chốc lát rồi mới đáp lời, “Sư phụ ta thường phồng mang trợn mép, vừa cầm gậy đuổi theo ta vừa hét “tiểu tử thối!” ầm ĩ cả lên.”

Y vừa nói vừa cố ý trợn trừng hai mắt tỏ vẻ tức giận hung ác. Ba chữ cuối cùng, y còn cố tình hét to lên, bắt chước giống y sư phụ.

“Sư phụ ngươi lại dữ dằn vậy sao? Ngươi càng nói càng vô lý.” Giang Miễn bị chọc cười, hắn nhếch môi, ánh mắt dịu dàng, “Đáng tiếc mấy năm qua ta quá mức bận rộn, không có thời gian thu nhận đồ đệ. Có được một đồ đệ như ngươi có phải hay không.”

Hà Ứng Hoan vừa nghe xong đã vội khoát tay chặn lại, lắc đầu phản đối, “Không được, không được.”

“Vì sao?”

Hà Ứng Hoan chớp chớp mắt nhìn thẳng Giang Miễn, cợt nhả nói, “Giang đại hiệp dù là người cùng thế hệ với sư phụ ta nhưng trông vẫn còn rất trẻ. Ta nghĩ thứ nhất là bởi ngài nội công thâm hậu, thứ hai là bởi không có ai chọc giận ngài. Nếu ngài cũng thu đồ đệ giống sư phụ ta, ngài sẽ cả ngày nhíu mày giận giữ hét “tiểu tử thối”, “tiểu tử thối” liên hồi. Như vậy, hôm nay, ta nào có thể trông thấy… Giang đại hiệp tuấn tú hiên ngang?”

Giang Miễn hành tẩu trên giang hồ nhiều năm, lời nịnh nọt đã nghe không ít, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn được một thiếu niên khen ngợi dung mạo mình như vậy. Giật mình kinh ngạc, hắn thấy thú vị, nụ cười càng trở nên ôn hòa.

Vốn đã có thiện cảm với Hà Ứng Hoan, lúc này, hắn lại càng cảm thấy thân thiết. Lấy tay vuốt vuốt tóc y, hắn vừa cười vừa than một câu, “Tiếc thật, ngươi lại là đồ đệ của Ngô đại ca.”

“Thế nào? Giang đại hiệp định cướp đồ đệ của sư phụ ta?”

“Không phải. Nếu ngươi bằng vai phải lứa với ta, ta hẳn sẽ rất muốn kết giao với một tiểu bằng hữu như ngươi.”

Hà Ứng Hoan ngẩn người, sau đó lại thầm nghĩ: Ta cần gì phải kết bạn với thứ ngụy quân tử như ngươi! Một mặt lại ngầm đắc ý: Ta thật là cao siêu, lừa gạt được cả Giang đại hiệp danh nổi như cồn. Y bước lên một bước, tươi cười ngạo nghễ, “Vai vế khác biệt cũng có sao đâu? Lẽ nào không thể kết bạn? Hừ, chỉ cần lén lừa sư phụ ta là được.”

Giang Miễn cười vài tiếng, nghiêm túc gật đầu, nói giọng êm tai, “Không sai. Nếu để sư phụ ngươi biết, hắn nhất định sẽ lại cầm gậy đuổi theo ngươi.” Giang Miễn cũng bắt chước Hà Ứng Hoan, nhẹ nhàng hô một tiếng, “Tiểu tử thối.”

Dứt lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, bật cười thành tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui