Nhập Hí

”Em nghĩ anh đời này cũng không dẫn đệ đệ anh tới chỗ của em ăn cơm chứ.”

“Trên đời này không có gì là không thể .” Trần Chi Mặc ngồi ở bên giường, kéo cà vạt của mình.

“Cậu ta so với hình dung của anh trước kia một chút cũng không giống ,mà anh thấy đó tính tình cậu ta cũng tuyệt đối cùng trước kia không giống .”

Trần Chi Mặc nhợt nhạt cười một tiếng, “Không sai, hết thảy đều không giống.”

“Anh trước kia không phải muốn hủy diệt Trần Mộc Ngôn lắm sao?”

Trần Chi Mặc ánh mắt bỗng nhiên sắc bén “Những lời này tôi không hy vọng cô nói cho cậu ta nghe.”

“Em biết,bởi vì hiện tại anh rất muốn bảo vệ cậu ấy. . . . . Hay nói đúng hơn là muốn có cậu ấy,đúng không?Làm bằng hữu, em cũng muốn biết bộ dạng phiền não của anh một chút.”

Cúp điện thoại,không có mở đèn trong phòng,Trần Chi Mặc tựa như mãnh thú ở trong bóng tối vận sức chờ phát động ,lẳng lặng chờ đợi con mồi của mình .

Làm cho Trần Mộc Ngôn không lường trước chính là, mặc dù chân mình đã tốt lắm, nhưng dì Lý cũng không có bị sa thải.Khi cậu ở phòng khách gặp Trần Chi Mặc đang muốn ra cửa ,đối phương giải thích nói: “Cậu như vậy,căn bản là không thể tự chăm sóc mình,tôi nghĩ,vẫn là đem dì Lý lưu lại .”

Cách ngày tựu trường đại học còn vài ngày,Trần Mộc Ngôn rất ít ra cửa, chủ yếu đem tinh lực dùng vào việc đọc sách .

Dì Lý nói cậu siêng năng,còn thường xuyên thay đổi các biện pháp làm cho cậu bồi bổ đầu óc.

Phim chiếu rạp của Trần Chi Mặc cũng tiến vào giai đoạn kết thúc, nhưng hắn mỗi đêm đều trở về ngủ sau đó ngày thứ hai sẽ vội đi chụp ảnh .Lý do là đoàn làm phim của hắn sắp xếp điều kiện nghỉ ngơi quá kém,hắn căn bản không có biện pháp ngủ, hơn nữa đây vốn là bộ phim đô thị chiếu rạp,địa điểm quay phim cách khu nhà hắn cũng bất quá là nửa giờ đường xe mà thôi.

Có lúc Trần Mộc Ngôn nhìn thấy hắn một bộ dáng mỏi mệt trở về,ngã trên ghế sa lon không muốn lên mới nghĩ thì ra Ảnh Đế cũng không phải là dễ dàng là có thể đạt được.

“Ca. . . . . . Mặc ca . . . . Anh muốn ngủ thì trở về phòng ngủ đi.” Trần Mộc Ngôn đi tới lay lay hắn.

“Không có gì, để cho tôi nằm một hồi rồi đi tắm rửa.” Trần Chi Mặc mí mắt cụp xuống mỏi mệt.

Trần Mộc Ngôn suy nghĩ một chút, ngồi bên cạnh hắn nói: “Mặc ca,nếu không em xoa bóp cho anh một chút?”

“Cậu cũng có thể xoa bóp?”

“Anh thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?” Trần Mộc Ngôn lúc trước đọc sách có xem qua Trung y học,đối với huyệt đạo của người cũng có mấy phần hiểu rõ. Cậu để Trần Chi Mặc ngồi dậy, ngón tay cách áo sơ mi xoa bóp các huyệt đạo, có thể chậm rãi cho cơ thịt bình thường trở lại tiêu tan mệt nhọc.

Theo kình lực đầu ngón tay Trần Mộc Ngôn ,Trần Chi Mặc lông mày chậm rãi giãn ra, biểu lộ rất có mấy phần thích thú hưởng thụ ,bờ môi của hắn khẽ nhếch, thanh âm thở ra khàn khàn, cổ họng phát ra tiếng thở dài.

Trần Mộc Ngôn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt quay mặt qua chỗ khác, không có nguyên nhân gì, khóe mắt cùng đuôi lông mày Trần Chi Mặc cũng toát ra một loại mùi vị khêu gợi ,điều này làm cho Trần Mộc Ngôn chợt nhớ tới từng xem qua tiết mục nghệ thuật tổng hợp,người chủ trì cười hỏi khách quý Trần Chi Mặc được chọn là ” TOP 1 Nam minh tinh mà hầu hết những người đồng tính muốn được ôm hôn ” có cảm tưởng gì, Trần Chi Mặc chẳng qua là nửa cười giỡn nói “Trong dự liệu.”

Ít nhất hiện tại, Trần Mộc Ngôn tin tưởng vị Ảnh Đế trẻ tuổi này quả thật có khả năng làm cho những phái nam cũng ý loạn tình mê .

“Cậu một mực ở nhà đọc sách sao?” Trần Chi mặc thuận miệng hỏi.

“Dĩ nhiên là không phải,em không có định lực tốt như vậy ,trưa hôm nay em vừa chơi game online.”

“Chân của cậu cũng khá, rãnh rỗi có thể đi phòng tập rèn luyện một chút thân thể.”

“Em cũng nghĩ như vậy.”Trần Mộc Ngôn gật đầu, sống không thể ở một chỗ được.

“Cuối tuần này đi cùng tôi không,vừa lúc phim Sát Thanh của tôi xong.

“Được.”

Buổi tối thứ bảy chính là party phim Sát Thanh.

Trần Mộc Ngôn ở nhà đọc sách nhìn lên đồng hồ trên tường mới phát hiện đã hơn mười hai giờ, đang lúc cậu chuẩn bị ngủ, điện thoại di động vang lên.

“Alo, Vương đại ca đã trễ thế này gọi điện thoại có chuyện gì không?”

” Không hay rồi ,Môc Ngôn cậu có thể giúp tôi một chút? Con gái của tôi đang nóng rần lên, tôi phải chạy tới bệnh viện, cậu có thể đi đón Chi Mặc về không?”

“Không thành vấn đề ,địa chỉ ở đâu?”

“Thiên Lại Hoa Viên 432.”

Trần Mộc Ngôn mặc áo khoác vào ,nghĩ thầm ban đêm có thể còn có chút lạnh, đem cái áo da đã sửa mặc vào.Dùng điện thoại kêu một chiếc xe taxi, Trần Mộc Ngôn đến Thiên Lại Hoa Viên.

Thiên Lại Hoa Viên vốn là KTV đứng đầu,hơn nữa còn phải là hội viên. Rất nhiều đoàn làm phim thích đến nơi này mở party, không chỉ là bởi vì không gian lớn thức ăn sánh ngang nhà hàng năm sao,một nguyên nhân khác chính là mỗi khách nhân đều sẽ được phát một khóa điện tử ,có rất ít paparazzi có thể lẫn vào đem các minh tinh uống rượu say quên hết tất cả bộ dạng mà chụp được.

Trần Mộc Ngôn đi tới đại sảnh, báo ra mã số gian phòng, xác nhận thân phận của cậu xong,phía trước cũng đưa cho cậu một cái khóa điện tử .

Tìm được 432,đẩy cửa đi vào, âm nhạc huyên náo, một phòng nam nam nữ nữ cầm lấy bia đang khiêu vũ, hướng về phía cái loa loạn hát một trận.

Nghe nói bọn họ vẫn có thể ầm ĩ như vậy đến hừng sáng, cái gian phòng này sáng sớm tình hình đặc biệt lúc ấy là”Thây ngang khắp đồng” .

Trần Mộc Ngôn chen vào đám người, tìm Trần Chi Mặc.

“Từ nơi nào đến vậy cậu bé đẹp trai?”

Trần Mộc Ngôn cằm bị nâng lên,cậu định thần nhìn lại, mới phát hiện đối phương là diễn viên Lục Mạt Nhiên mới nổi. Nàng ở trên màn ảnh vẫn sắm vai hình tượng thanh thuần động lòng người ,Trần Mộc Ngôn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng đậm chất lẳng lơ của thành thị.

Trần Mộc Ngôn bắt lại tay của đối phương, hướng bên trong chen chúc đi, Lục Mạt Nhiên hai tay bỗng nhiên choàng cổ cậu,dán chặc trên người cậu giãy dụa vòng eo.Trần Mộc Ngôn chưa gặp qua tình cảnh như bây giờ, vẫn lui về sau, cho đến khi đụng vào một người khác .

Lục Mạt Nhiên đột nhiên túm cậu,”Cậu sợ cái gì, tôi cũng sẽ không ăn cậu mà.”

“Tôi. . . . . Tôi chỉ là tới tìm người .”

Lục Mạt Nhiên đột nhiên lấy tay vỗ một cái vào mặt Trần Mộc Ngôn,loạng choạng xoay người ôm một người khác.

Trần Mộc Ngôn hô thở ra một hơi, cậu rốt cục nhìn thấy Trần Chi Mặc .Đối phương ngồi ở trên ghế sa lon,đang uống cùng một người phụ nữ tựa vào trên vai của hắn. Trong tay của hắn giơ lên một chai bia, ánh mắt có chút rời rạc,nhìn chằm chằm đám người lắc lư theo nhạc,suy nghĩ không biết bay tới đâu.

“Mặc ca?Mặc ca?”Trần Mộc Ngôn khom người,tay quơ quơ trước mặt hắn.

Bỗng nhiên, Trần Chi Mặc túm tay Trần Mộc Ngôn,Trần Mộc Ngôn cả kinh muốn lui về phía sau nhưng lại bị hắn giữ chặt.Người phụ nữ tựa trên vai Trần Chi Mặc xôn xao một chút rồi ngã trên mặt đất,nàng cảm giác như không thể nhúc nhích.

Trần Mộc Ngôn muốn đưa tay đi đở nàng dậy, nhưng lại bị Trần Chi Mặc túm đến trên ghế sa lon.

“Ca. . . . . . Mặc ca?”

Trần Chi Mặc thả chai bia trong tay ,hai cái tay đem cổ tay Trần Mộc Ngôn bóp chặt, đặt đầu tại hai bên, một chân sải bước , Trần Mộc Ngôn hoàn toàn bị vây trong lòng bàn tay của hắn.

Trần Chi Mặc thở ra một hơi, nghiêng hạ thân, Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu lên nói: “Ca! Em là Trần Mộc. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, Trần Chi Mặc nghiêng mặt qua hôn lên.

Trái tim tựa như pháo hoa, rầm rầm rầm bay lên phía chân trời. Trần Mộc Ngôn một khắc căn bản là không cách nào suy tư.

Trần Chi Mặc vẫn trằn trọc trở mình, bàn tay của hắn dạo chơi trên người Trần Mộc Ngôn,thậm chí di chuyển vào bên trong vạt áo sơ mi , càng thêm suồng sã tứ phía vuốt ve lưng cậu,sau đó buông tay ôm cậu.

Trần Mộc Ngôn bị hắn hôn cũng nhanh thở không nổi, chiếm được tự do hai tay bắt được đầu Trần Chi Mặc .Đối phương rốt cục ngừng lại, buông lỏng tay Trần Mộc Ngôn liền nằm lên ghế salon.

Trần Chi Mặc ngó chừng còn đang thở nhìn cậu,vài giây đồng hồ sau mới nhíu mày, “Tiểu Ngôn. . . . . Cậu tới nơi này làm cái gì?”

Trần Mộc Ngôn quên đi,không thể làm gì thở dài một hơi: “Cám ơn trời đất,anh cuối cùng nhận ra em tới rồi!”

Nếu không vừa rồi là trình diễn màn huynh đệ thảm kịch gì đó rồi.

Trần Chi Mặc tới hỏi: “Đại Hữu đi đâu rồi?”

“Con gái Vương đại ca bị sốt,anh ấy đi bệnh viện. Em tới dẫn anh về nhà.”

Trần Chi Mặc gật đầu, đến giá áo gở xuống áo khoác, hướng Trần Mộc Ngôn đang nghiêng đầu suy tư, “Chúng ta đi thôi.”

Trần Mộc Ngôn nhìn thoáng qua cô gái té trên mặt đất ,đỡ cô lên ghế sa lon, quay người lại đã nhìn thấy một cô gái ăn mặc lộ lưng đi tới bên cạnh Trần Chi Mặc ,ngón tay lôi cổ áo của hắn tựa hồ đang nói cái gì. Trần Chi Mặc hướng đối phương có lễ cười một tiếng, cô cảm thấy mất hứng đẩy hắn một cái sau đó rời đi .Đoán chừng lại là tiểu minh tinh chờ cùng Ảnh Đế náo chuyện xấu tốt mượn cơ hội nâng địa vị.

“Mặc ca,muốn em đỡ anh không?”

Không cần, tôi còn tỉnh.”

Trần Mộc Ngôn buồn cười đi vào thang máy, “Anh nếu là tỉnh cũng sẽ không đối với em vừa hôn vừa sờ soạng.”

Trần Chi Mặc dựa vào một góc thang máy , một tấc một tấc quét qua lưng Trần Mộc Ngôn ,nhàn nhạt nói: “Đó là bởi vì cậu mặc áo da rất gợi cảm.”

Trần Mộc Ngôn cười khẽ một tiếng, cửa thang máy mở ra,gió lạnh thổi vào ga-ra ,”Cái này em tin tưởng anh có thể thanh tĩnh không ít.”

Tìm được xe,Trần Mộc Ngôn vừa mới chuẩn bị mở cửa xe, phía sau có người ôm lấy cậu,không cần nghĩ cũng biết là Trần Chi Mặc.

“Em có biết hay không tôi vẫn thích em,nhưng em lại chỉ xem tôi là ca ca.” Trần Chi Mặc thanh âm thuần hậu , lời nói yêu đương từ miệng hắn nói ra,sẽ có nhiều người muốn ôm chặt lấy hắn.

Trần Mộc Ngôn sững sờ, tựa hồ có người ở trong đầu của cậu làm rối loạn tất cả thần kinh của cậu,ngay cả trái tim cũng muốn ngừng đập.

Trần Chi Mặc cằm đặt ở trên bả vai của cậu,nhẹ nói: “Hay là tôi cầu xin em đem tôi trở thành không khí , bởi vì là không khí mặc dù không nhìn thấy nhưng ít ra là em muốn sống sót phải có tôi. . . . .”

Trần Mộc Ngôn thở ra một hơi, cảm giác mình giống như cái kẻ ngu, mới vừa rồi mình không biết ở nơi đó động tâm gì.

Cậu nhớ tới Vương đại hữu đã từng nói,Trần Chi Mặc nếu là uống rượu say, sẽ không say khướt mò mẫm hồ nháo, nhưng là sẽ tìm người đọc lời kịch. Mới vừa rồi một ít đoạn là Trần Chi Mặc diễn bộ phim truyền hình lúc hắn ở đầu hẻm hướng nhân vật nữ chính tỏ tình.

Trần Mộc Ngôn cũng xem phim truyền hình,bất quá lúc học trung học mỗi lần bác gái tới quét dọn vệ sinh vừa xem phim vừa lau bàn,còn mở loa thật lớn.Cậu nhớ được lời thoại này,cũng không phải là bởi vì rất động lòng người mà là bởi vì rất buồn nôn. Nhưng cậu đến bây giờ còn nhớ rõ thanh âm vai nam chính làm cho người ta say mê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui