(*Bình sinh: khi còn sống)
Mùa đông, hừng đông tới muộn.
Chờ đến khi ánh ban mai mênh mông xua tan không gian đen xám của đất trời, trên đường phố lát đá xanh đã có tốp năm tốp ba người xuất hiện.
Hai bên đường phố, những quầy hàng bày bán buổi sớm cũng đã sắp xếp xong bàn ghế, cũng đã có người đi đường ngồi xuống dùng cơm từ trước đó.
Diệp Bạch đi một mình trên đường phố, hắn cũng không cố ý che giấu hành tung của mình, chỉ bình tĩnh đi về hướng của phủ Tể tướng.
Bỗng nhiên, một lão hán đang gánh hàng qua đó vừa đi đến bên cạnh Diệp Bạch thì kêu lên một tiếng, thân hình lảo đảo, một đôi đòn gánh chứa đầy rau quả cũng lăn trên mặt đất.
Rau quả rơi xuống đương nhiên không đụng đến Diệp Bạch, Diệp Bạch cũng chưa từng dừng lại bước chân, chỉ tiếp tục đi về phía trước.
Lão hán kia cũng không chú ý nhiều đến Diệp Bạch, một bên chăm chú khom lưng nhặt trái cây trên mặt đất, một bên liên tục hướng về phía người đi ngang qua vừa xin lỗi vừa cười làm lành.
Chờ lão hán thu thập xong đồ vật trên mặt đất, lại chậm rãi nâng đòn gánh lên, Diệp Bạch cũng đã đi gần tới quán trà bên cạnh.
Những người ngồi trong quán trà liếc mắt nhìn, Diệp Bạch vẫn thần sắc bình tĩnh đi qua, một bên nhẹ nhàng xoa xoa tờ giấy trong tay phải, một bên dùng tay trái cầm kiếm tùy ý vung lên.
Chỉ nghe "Khách!" Một tiếng, cây trúc chống đỡ phía trên bỗng nhiên đứt gãy, phịch một tiếng, toàn bộ đổ sụp xuống!
Sự việc xảy ra bất ngờ, người đi đường cùng lão hán kia, thậm chí ngay cả chủ tiệm cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy mọi người vốn dĩ vẫn an an ổn ổn ngồi ăn sáng ở quán trà, còn có người vừa đặt chân tới, chỉ trong phút chốc, tất cả đã chạy ra khỏi phạm vi của lều trúc.
Diệp Bạch đã đi xa.
Có bột phấn tinh tế rơi xuống từ đầu ngón tay của hắn, là tờ giấy vừa rồi.
Tờ giấy không ghi lạc khoản phía trên, chỉ có một ấn nhỏ dưới một câu đơn giản.
Ấn kí là một chiếc lá nhỏ, bạch diệp thanh biên (lá màu trắng có đường viền màu xanh).
Mà câu nói còn lại kia là:
—— "Phía trước mười bước, quán trà, bàn ba."
Quán trà ầm ầm sụp đổ, cùng với âm thanh vang lên là cát bụi mịt mờ khiến cho người đi đường quanh đó không nén nổi sự hiếu kì mà tới vây xem.
Những người vốn dĩ ngồi ở trong quán trà lại chạy ra khỏi đó, chỉ trong chốc lát đã thoát ra khỏi đám người, tụ chung với nhau tại một góc hẻo lánh khác.
"Hắn có ý gì?" Một nam tử hóa trang giống như thư sinh nghèo túng đè thấp giọng, lời nói mang theo nghi ngờ.
"Muốn kêu Tầm ~ thiếu ~ gia ~", một hán tử khác vẻ ngoài hào phóng nghiêm trang sửa lại.
Thư sinh nghèo túng hừ lạnh một tiếng, vừa muốn lên tiếng lại nghe thấy người nhiều tuổi nhất trong ba người, là một người trung niên, tức giận hừ một tiếng, mở miệng nói: "Đều câm miệng hết cho ta!"
Hai người ngậm miệng.
Một lúc sau, nam tử nhìn hào phóng lên tiếng, vấn đề đưa ra giống như đúc so với tên thư sinh nghèo túng: "Tầm thiếu gia làm vậy là có ý gì? Tờ giấy chắc chắn đã nằm trên tay hắn rồi, hắn khẳng định biết là chúng ta, nếu nói là vì người của phủ Tể tướng vẫn luôn theo dõi nên không thể tiếp xúc với chúng ta, vậy cứ bình tĩnh mà đi qua là được, cần gì phải làm sụp quán trà.
Mà hắn căn bản chẳng nói gì cả, động thủ chính là chém lấy cột chống, giống như là..."
Giống như là căn bản không muốn gặp mặt người của Phi Vân Thành.
Một câu này, cả ba người đều không nói ra, nhưng hiển nhiên, cả ba người đều hiểu rõ ràng.
Sau một lúc trầm mặc, người nhiều tuổi nhất thở dài: "Khả năng là Tầm thiếu gia có sự băn khoăn của chính mình.
Lại phái một ít người, phân thành hai nhóm, một nhóm tiếp tục tiếp xúc trực tiếp với phủ Tể tướng, nhóm còn lại âm thầm liên lạc, nhìn xem Tầm thiếu gia có tin tức hoặc yêu cầu gì muốn nói với chúng ta hay không.
Còn sự việc ngày hôm nay..."
Người nhiều tuổi nhất trầm ngâm một lúc: "Quay lại, ta sẽ viết một phong mật thư để gửi tin cho phía trên, các ngươi cũng không cần nơi nơi tranh cãi nữa."
Hai người còn lại đều im lặng.
Cùng lúc đó, tại mật thất của phủ Tể Tướng.
Diệp Khiêm đang lẳng lặng ngồi ngốc tại phòng tối có đặt ngọc bội kia.
Đường đường là phủ nội phủ Tể tướng, không thể nghi ngờ rằng có rất nhiều căn phòng so với phòng tối trước mắt này còn xa hoa hơn nhiều, nhưng Diệp Khiêm vẫn đặc biệt thích ngồi ở đây, nhìn viên ngọc yên lặng toả ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn đã nhìn như vậy gần 10 năm, cũng tin rằng sau này sẽ còn thêm một lần 10 năm, hai lần 10 năm...!Thậm chí là vô số lần 10 năm.
Diệp Khiêm khẽ cười rộ lên.
Lại thưởng thức khối bảo ngọc kia một lúc, hắn mới đứng dậy, đi ra khỏi phòng tối, trở lại bên ngoài mật thất.
Chỉ mới ngồi lên ghế trong mật thất chưa được bao lâu, âm thanh có tiết tấu chợt vang lên, theo sát đó là một bóng hình lắc mình vào, chính là nhị sư huynh của Phó Trường Thiên, Lệ Thư.
Hơi chắp tay, Lệ Thư nói: "Tướng gia."
Diệp Khiêm khẽ gật đầu: "Như thế nào?"
Không nhiều lời vô nghĩa, Lệ Thư trực tiếp mở miệng: "Phi Vân Thành có ý đồ lén tiếp xúc với Diệp Bạch, có điều trước mắt Diệp Bạch cũng không có ý định tiếp xúc với đối phương."
Diệp Khiêm ngô một tiếng.
Lệ Thư hỏi: "Tướng gia có tính toán gì sao? Là ngăn cản Diệp Bạch tiếp xúc với người của Phi Vân Thành hay là để Diệp Bạch thấy người của Phi Vân Thành?"
Giống như nghe được chuyện gì đó vô cùng buồn cười, Diệp Khiêm cười rộ lên: "Ngăn cản ư? Vì sao lại muốn ngăn cản? Phi Vân Thành nuôi dưỡng thân thể kia nhiều năm như vậy, không lâu trước đây hắn lại thay Văn Nhân Quân giải quyết một sự phiền toái lớn..." Diệp Khiêm hơi hơi híp mắt, nói đến ý vị thâm tường, "Hắn làm thế nào để không đi gặp Văn Nhân Quân đây?"
Phiền toái lớn...!Là chỉ việc của Phó gia sao? Có điều, cho dù là việc của Phó gia thì lại tính cái gì? Lệ Thư nghĩ đến việc cho tới bây giờ Phó Trường Thiên vẫn còn nhớ mãi không quên Diệp Bạch, tìm mọi cách chỉ để lật đổ Thiên Hạ Cung, ác cảm trong lòng đối với Diệp Bạch lại càng sâu sắc hơn, chỉ cứng mặt nói: "Việc quan trọng bên phía Phòng tiên sinh thì sao?"
"Việc quan trọng?" Diệp Khiêm mỉm cười nói, "Ta đã bảo hắn cứ theo phương pháp mà làm, mặc kệ thế nào đi chăng nữa, Diệp Bạch cũng là hài tử của ta.
Có điều, ngươi dường như rất chú ý đến nhiệm vụ lần này?"
Lệ Thư hơi trầm mặc, sau đó lắc đầu: "Hắn cùng ta có quen biết với một vị cố nhân."
Diệp Khiêm không hỏi là vị cố nhân nào: "Còn có chuyện gì không?"
Lệ Thư đúng là có việc muốn nói: "Việc lần trước ta kiến nghị với tướng gia về Thiên Hạ Cung, ngài thấy thế nào?"
Diệp Khiêm vốn nghĩ rằng Lệ Thư đã đi rồi lại nghe thấy đối phương vẫn còn có lời muốn nói, vậy nên có chút sửng sốt: "Thiên Hạ Cung? Cũng đã hợp tác lâu như vậy, ngươi hẳn nên hiểu rõ một điều, bổn tướng không làm một món làm ăn lỗ vốn."
"Ta biết." Lệ Thư trả lời.
"Vậy ngươi cảm thấy có điều kiện gì thích hợp để ta ra tay giúp ngươi?" Diệp Khiêm dò hỏi.
Lệ Thư trầm mặc một lúc rất lâu.
Đến khi Diệp Khiêm hơi cảm thấy mất kiên nhẫn thì hắn mở miệng: "Sau này Lệ mỗ sẽ trở thành thủ hạ của tướng gia, ngài thấy sao?"
Đến khi Lệ Thư ra khỏi mật thất, bên ngoài cũng đã sáng ánh mặt trời.
Diệp Khiêm cuối cùng cũng không lập tức trả lời Lệ Thư, chỉ phất tay để hắn đi trước, việc này hắn còn phải suy nghĩ thêm một chút nữa.
...!Hoặc là hắn thật sự nên suy nghĩ thêm một chút nữa, vì lý do gì sẽ đem chính mình bán đi.
Lệ Thư tùy ý đi trên đường phố, cũng không có bất kì mục đích gì.
Nhưng mà trong lúc thất thần ngắn ngủi, khi tỉnh táo lại hắn đã phát hiện bản thân đi tới trước viện môn của Phó Trường Thiên.
Do dự phút chốc, Lệ Thư đưa tay gõ cửa.
Qua vài lần gõ cửa, cho đến lúc Lệ Thư muốn tự mình mở cửa thì cánh cửa lại tự động mở ra.
Là do Phó Trường Thiên tự mình mở.
Lệ Thư có chút kinh ngạc, đang muốn nói gì đó, lại thấy Phó Trường Thiên lui về phía sau một bước, nói: "Vào đi."
Lệ Thư bước qua ngạch cửa.
Phó Trường Thiên đưa người tới thư phòng, lại tự tay rót một ly trà đưa cho đối phương, lúc này mới lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Đưa mắt nhìn người trước mặt mình, nước trà vẫn còn ấm nóng, trên mặt Lệ Thư hiếm khi cảm thấy cổ quái: "Tâm tình của ngươi hôm nay thật tốt?"
"Vì sao ngươi lại nhận ra?" Phó Trường Thiên thuận miệng hỏi.
Vì sao lại nhận ra? Lệ Thư nhìn chén trà trước mặt.
Cái này không phải rất dễ nhận ra sao...
Nghĩ như vậy, hắn hỏi: "Có chuyện gì xảy ra à?"
Chén trà trên tay dừng một chút, Phó Trường Thiên không uống nữa mà buông xuống: "Có tiến triển."
Sự việc có thể khiến cho Phó Trường Thiên vui vẻ, Lệ Thư suy đi nghĩ lại cũng chỉ có một, cho nên dù Phó Trường Thiên không nói rõ nhưng Lệ Thư vẫn rất nhanh đối lại: "Là sự việc liên quan đến Thiên Hạ Cung có tiến triển sao?"
Phó Trường Thiên không tỏ ý kiến.
Lệ Thư lại nhịn không được nhíu mày: "Thế lực của Thiên Hạ Cung rất lớn, chỉ nên mưu tính từ từ.
Ngươi nhớ rõ phải cẩn thận một chút, mọi việc trước khi làm phải tính đến đường lui...!"
Phó Trường Thiên chờ Lệ Thư nói xong mới nói: "Ta đã biết."
Ta đã biết.
Một câu vô cùng đơn giản như vậy lại đủ để tiêu diệt ngọn lửa vừa bốc cháy trong lồng ngực của Lệ Thư.
Trầm mặc qua đi, nửa ngày cũng trôi đi, Lệ Thư mới lại nói: "Sự việc lần trước ta nhắc đến, ngươi có nghĩ đến không?"
"Chuyện gì?" Phó Trường Thiên nhíu mày hỏi.
"Cùng ta trở về một chuyến, ta giúp ngươi trừ bỏ Tần Lâu Nguyệt." Lệ Thư nói, dừng một chút, hắn lại bổ sung, "Một chuyến là đủ rồi."
Tâm tình dường như rất tốt, Phó Trường Thiên nghe Lệ Thư nói vậy cũng không tức giận, chỉ gật gật đầu: "Chỉ cần đi cùng ngươi một chuyến, ngươi lại có thể giúp ta trừ bỏ Tần Lâu Nguyệt? Lần mua bán này đối với ta mà nói quả thực không tồi, nhưng với ngươi mà nói lại có điểm không tốt."
Lệ Thư ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt chợt có thêm ánh sáng: "Ngươi đồng ý sao?"
Phó Trường Thiên cười cười: "Thật có lời.
Có điều nếu như ta nhất quyết không cùng ngươi trở về, ngươi sẽ không giúp ta đúng không?"
Lệ Thư nhất thời không nói gì.
Theo lẽ thông thường mà nói, mục đích của hắn là đem Phó Trường Thiên trở về.
Nếu như Phó Trường Thiên trước sau đều không muốn trở về, hắn đương nhiên cũng sẽ không cần phải mạo hiểm tính mạng đi ám sát Tần Lâu Nguyệt.
Có điều...
Có điều...
Lệ Thư chần chờ không quyết, cho dù bản thân hắn cũng không rõ ràng mình vì sao lại còn chần chờ.
Mà người đưa ra vấn đề là Phó Trường Thiên lại cảm thấy không có ý nghĩa trước: "Thôi, nói thêm lần nữa cũng như vậy cả thôi...!Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, ta đều sẽ không trở về đâu, nhị sư huynh."
Sự chần chờ đều vì một câu này làm cho biến mất sạch sẽ.
Đuôi lông mày nhẹ động, Lệ Thư hơi tức giận: "Cho dù như vậy sẽ không có cách nào báo thù cho Diệp Bạch sao?"
Thần sắc Phó Trường Thiên nháy mắt chuyển lạnh.
Hắn rũ mắt nhìn nước trà đang nhanh chóng nguội lạnh, nở nụ cười mang theo chút tăm tối: "Nhị sư huynh có ý gì đây?"
Biết bản thân đã phạm phải điều kiêng kị của đối phương, Lệ Thư quả thật có chút hối hận, thế nhưng cũng không muốn vì Diệp Bạch mà phải xin lỗi đối phương, chỉ có thể trầm mặc giằng co.
Phó Trường Thiên đứng lên: "Nhị sư huynh trong lúc nhàn nhã muốn đến đây ngồi một chút cũng không có vấn đề gì cả.
Có điều đối với chuyện của ta..." Hắn ngừng lại một chút, thần sắc lãnh đạm, "Sư huynh vẫn không nên động vào thì hơn, như vậy đối với cả ta và ngươi đều tốt."
Phó Trường Thiên rõ ràng là đang ra hiệu tiễn khách, Lệ Thư đương nhiên sẽ không ngồi lại thêm.
Cùng đứng lên, hắn đi theo Phó Trường Thiên tới trong viện, lại bỗng thấy trong thư phòng bên trái đang khép hờ cửa có hai chén trà.
Dưới chân tạm ngừng, Lệ Thư muốn nhìn rõ hơn một chút lại nghe thấy tiếng của Phó Trường Thiên từ phía trước truyền đến: "Nhị sư huynh?"
Theo âm thanh vang lên, Lệ Thư thu hồi ánh mắt.
Vừa định hỏi chuyện thì thấy Phó Trường Thiên đang nhìn mình, một đôi mắt tím đen không hề che giấu sự lạnh lẽo.
Vì thế một câu "đêm qua có khách sao?" kẹt lại trong cổ họng không thể thoát ra, cuối cùng vẫn là không hỏi gì cả.
Lúc này, Diệp Bạch cũng đã sớm quay lại viện của mình trong phủ Tể tướng để luyện kiếm, cùng với ánh mặt trời ngày càng rõ ràng, Băng Hỏa thú bắt đầu cảm thấy phiền chán, chuẩn bị đi lên núi ngoài thành để săn thú.
Sân của Diệp Bạch được sắp xếp ở bên trong phủ Tể tướng, cách đó vài bước là lầu nghỉ ngơi hàng ngày của Diệp Khiêm.
Diệp Bạch dừng chân bên ngoài các.
Khi đó, Lệ Thư đã sớm rời khỏi phủ Tể tướng; Diệp Khiêm đang trên đường lên triều; Diệp Bạch đi qua một đoạn tường vây quanh, một gốc hoa, một mái ngói...
Hoảng hốt, thấy cái gì..