Ngọn đèn dầu lay động, Văn Nhân Quân ngồi phía sau án thư, nửa bên mặt giấu trong bóng tối chập chờn, không thấy rõ thần sắc.
Thời gian đã trôi qua nửa tháng, không quá dài cũng không hẳn ngắn, Văn Nhân Quân cũng không để ý tới bất cứ điều gì về tin tức của Diệp Bạch, chỉ một đường vội vã quay lại Phi Vân Thành, giống như đang trốn tránh, lại như đang theo đuổi một cái gì đó.
Nhưng có một số việc, tránh được nhất thời, lại không tránh được cả đời.
...Trên mặt bàn của Văn Nhân Quân lúc này đang đặt một phần Huyền Thưởng Lệnh - Chính là một tờ truy nã Diệp Bạch từ phủ Tể Tướng từ mười mấy ngày trước.
Điều kiện ghi trên Huyền Thưởng Lệnh vô cùng hậu đãi, ghi rõ ràng về vô số tiền tài, trong lời lẽ còn ẩn giấu tiền đồ vô lượng...!Quan phủ rõ ràng, lời hứa ghi trên này là của Tể tướng đương triều triều Càn Nguyên, chính là người đang một tay che trời.
Văn Nhân Quân dựa vào lưng ghế, nhất thời lại có chút hoảng hốt.
Một lát, y thu liễm lại cảm xúc của mình, nhìn về phía một phần tình báo đặt bên cạnh Huyền Thưởng Lệnh.
"Sau ba ngày, Hoa Thập Tam Nương, Thạch lão quái, thần toán mù đã rời núi bái nhập phủ Tể tướng một lần.
Họ nói có thể bắt được Văn Nhân Tầm."
Có lẽ do thời gian cùng điều kiện di chuyển, trên tờ giấy đã có chút dấu vết ẩm ướt.
Văn Nhân Quân chỉ nhìn hàng chữ này một lúc lại buông xuống, còn nhân tiện xoa xoa nếp gấp trên giấy.
Hoa Thập Tam Nương, thần toán mù, ngay cả lão nhân đã quy ẩn cũng xuất hiện sao? Bị hắn gây náo loạn một hồi như vậy, phủ Tể tướng nhất định sẽ phải tìm lại một phần thể diện, mời tới một vài người kì quái cũng không có gì lạ cả.
Văn Nhân Quân nghĩ, lại cân nhắc công phu của những người này hiện nay đang ở mức độ nào nhưng tìm mãi cũng không có lấy nửa điểm ký ức, sau khi ngẩn ra một lúc lại là im lặng.
Đúng vậy, hiện tại cũng không phải là trước đây, y biết bản thân vì một người đã nhớ kĩ những kẻ lão luyện trên giang hồ, một phần mộ cũng đã sớm tan đi, xương trắng hóa thành tro tàn.
Mà giờ đây, khi y vừa qua nhược quán đã không kẻ nào sánh được, sẽ không có lý do gì để quan tâm những chuyện như vậy nữa.
...!Làm sao sẽ lại vì một ai đó mà để ý, mà nhớ kĩ?
Gió đêm bỗng nhiên thổi tung cánh cửa chưa được cài lại, chỉ nghe một tiếng vang lên thật lớn, gió lạnh cùng mưa phùn nối tiếp nhau kéo vào, cuốn đi một ngọn đèn cuối cùng trên bàn.
Trong phòng bỗng chốc trở nên tối sầm.
Văn Nhân Quân không châm lại đèn.
Y cứ lẳng lặng ngồi đó, lẳng lặng nhìn, sau đó lẳng lặng hồi tưởng.
Hồi tưởng về Xích Diễm, hồi tưởng về...
......!Hồi tưởng về Diệp Bạch.
Y thật sự xin lỗi Xích Diễm.
Văn Nhân Quân biết điều này, cũng nhớ kĩ điều này.
Cho nên dù Xích Diễm đã chết, kể cả bản thân y cũng đã chết, thậm chí y cũng hiểu rõ ràng rằng mình không có khả năng nào còn có thể nhìn thấy đối phương...
Nhưng như vậy thì sao chứ? Y vẫn sẽ phải nhớ kĩ, mỗi một hồi ức không thể xóa nhòa, không thể thay đổi, ghi vào trong dạ, tạc vào trong lòng, khắc sâu vào tâm trí.
Cho dù biết không thể thay đổi bất cứ điều gì, chỉ khiến bản thân càng thêm thống khổ.
Không có ai không chịu buông tha cho Văn Nhân Quân, chỉ là Văn Nhân Quân không chịu buông tha cho chính mình.
Nhưng mà, cho dù Văn Nhân Quân hết lần này đến lần khác nhớ lại, duy trì khoảng cách với tất cả mọi người, thậm chí vì Xích Diễm mà không đặt bất kì kẻ nào vào trong lòng, y cũng bắt đầu cảm thấy cảnh tượng trong trí nhớ dần dần trở nên mơ hồ...!Có thể có một ngày bản thân mình lại không còn nhớ rõ như vậy hay không?
Văn Nhân Quân tự hỏi.
Hoặc là, có thể hay không, một ngày nào đó y rõ ràng nhớ rõ, nhưng lại không dậy nổi bất kì một cảm giác nào...?
Y nhắm mắt lại, một hình ảnh khác lại hiện ra đặc biệt rõ ràng.
Vì sao y lại nhớ kĩ Diệp Bạch?
Là bởi vì đối phương giống Xích Diễm, hay bởi vì gần đây...!Bởi vì đối phương và Xích Diễm giống nhau, tuy rằng người bên cạnh tới lui không ít, nhưng trong mắt trước giờ lại chỉ có bóng dáng của hắn?
Văn Nhân Quân cười cười, yết hầu y nhẹ động, trong miệng dần dần lan tràn một thứ cay đắng nhàn nhạt.
Y trước nay đều tự lừa gạt chính mình.
Việc của Xích Diễm, khi đó chẳng lẽ y thật sự không biết sẽ có nguy hiểm hay sao? Chỉ là y chắc chắn đối phương sẽ không chịu cự tuyệt mong muốn của mình.
Việc ấy khiến người ta đắc ý tới mức nào chứ? Đường đường là một ma quân, lại không chịu cự tuyệt hắn một lời...!Văn Nhân Quân kéo kéo khóe môi, muốn cười lại phát hiện bản thân không biết từ khi nào đã không có được một phần sức lực.
Y đành phải tiếp tục nhớ lại.
Y rõ ràng thích Xích Diễm, lại để cho kẻ khác vây công hắn đến chết; Y rõ ràng nhớ kĩ Xích Diễm, kí ức lại càng ngày càng mơ hồ; y rõ ràng nhớ kĩ Diệp Bạch, lại trước sau không muốn thừa nhận...
Văn Nhân Quân nhắm mắt lại.
Nếu Diệp Bạch là Xích Diễm.
Nếu Diệp Bạch là Xích Diễm.......
Tiếng gõ cửa bỗng nhiên nhẹ nhàng vang lên.
Hoàn hồn lại trong phút chốc, nụ cười của Văn Nhân Quân có chút cứng đờ vì suy nghĩ vừa rồi của chính mình.
Diệp Bạch giống Xích Diễm.
Nhưng mà Diệp Bạch chỉ là Diệp Bạch.
...Xích Diễm, đã chết.
Sức lực toàn thân giống như bị hao mòn sạch sẽ, Văn Nhân Quân ngồi trong bóng đêm một lúc lâu mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Vào đi."
Cửa đóng kín bị mở ra, Mạc Đại tiên sinh mang theo mưa gió tiến vào.
Ông đi đến trước mặt Văn Nhân Quân, đối với bóng tối trong phòng cũng không tỏ thái độ gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi Văn Nhân Quân có muốn thắp đèn lên không.
Văn Nhân Quân gật đầu.
Sau một tiếng vang nhỏ, ánh lửa sáng lên, bóng tối rút lui như thủy triều.
Văn Nhân Quân thần sắc bình tĩnh.
Mặc Đại tiên sinh đứng trước mặt Văn Nhân Quân, theo thông thường báo cáo tình hình của Phi Vân Thành, chờ mọi vấn đề đều đã nhận được chỉ thị mới nói đến một sự kiện khác: "Thành chủ, việc của Tầm thiếu gia, ngài có muốn nghe hay không?"
Văn Nhân Quân dừng lại một chút giống như không thể phát hiện ra.
Có nghe hay không?
Tự hỏi trong lòng như vậy, Văn Nhân Quân rũ mắt một lát, sau đó mới gật đầu: "Sự tình như thế nào?"
"Không tính là quá tốt." Mạc Đại tiên sinh nói, "phủ Tể tướng đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi, đặc biệt là mấy ngày gần đây, cho dù là các thế lực khác trước giờ ít khi tham gia vào mấy việc như vậy, hay là những người giang hồ không thuộc môn phái nào, kể cả là một vài môn phái nhỏ, cơ bản đều tham gia giống như đang săn mồi."
Nghe đến hai chữ "săn mồi", mày Văn Nhân Quân cũng hơi nhăn lại.
Mặc Đại tiên sinh hiểu rất rõ, tuy rằng ông không thích Diệp Bạch, nhưng đối với hai chữ kia cũng có chút để bụng: "Không biết đây là từ đâu truyền ra, có điều bên ngoài đều coi việc này trở thành săn bắt con mồi...!Có điều, cũng không biết rốt cuộc là ai đang đi săn ai."
Văn Nhân Quân không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi: "Có bao nhiêu người vây bắt hắn?"
Trên mặt Mặc Đại tiên sinh lập tức hiện lên vẻ cổ quái.
Văn Nhân Quân hỏi: "Làm sao vậy?"
"Người vây bắt Tầm thiếu gia cũng không hẳn quá nhiều, có điều..." Mặc Đại tiên sinh châm chước một chút, "Có điều giống như cứ đến một chỗ nào đó Tầm Thiếu gia đều sẽ cố tình xuất hiện."
Văn Nhân Quân nhăn lại mi: "Hắn đã giết bao nhiêu người?"
"Cũng không nhiều, khoảng 20-30 người." Cho nên mới cảm thấy kì quái.
Một câu cuối cùng này Mặc Đại tiên sinh không nói ra.
Ở trong tình huống bị đuổi giết, lại cố tình lộ diện, mới có 20-30 người bị giết...!Không phải là không nhiều, mà là quá ít.
Như vậy, hắn có mục đích khác? Cân nhắc một chút, Văn Nhân Quân hỏi: "Hắn đã từng xuất hiện ở những nơi nào?"
Mặc Đại tiên sinh nhìn nhìn thư mật trong tay: "Bắt đầu từ Thanh Khâu, sau đó là Trác Hề, Úc Chương, Hàm Đan, Phượng..."
"......!Phượng Lang?" Âm thanh cao vút đột nhiên vang lên.
Mặc Đại tiên sinh gật đầu nói: "Đúng vậy, thành chủ, ngài biết..." Một chữ còn lại còn chưa kịp nói, Mặc Đại tiên sinh đã thấy sắc mặt Văn Nhân Quân trắng bệch, không khỏi lắp bắp kinh hãi, cho nên lời nói cũng quên nói ra.
Văn Nhân Quân lại không có tâm tư để ý đến cảm giác của Mặc Đại tiên sinh.
Giờ phút này, trong đầu y đều là những địa danh mà Mặc Đại tiên sinh vừa nói ra...!Thanh Khâu, sau đó là Trác Hề, Úc Chương, Hàm Đan, Phượng Lang...!Những địa phương đó, Diệp Bạch làm sao có thể biết được? Những nơi đó rõ ràng là, rõ ràng là y cùng Xích Diễm...
Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, dường như còn có cả chút đau đớn, Văn Nhân Quân bất giác duỗi tay đè lên thái dương.
Không sai, y đúng là đã nói qua cho Diệp Bạch sự việc giữa mình và Xích Diễm, những địa phương đó, nếu muốn tra cũng sẽ không phải không tìm được, nhưng với cá tính của Diệp Bạch, tất nhiên sẽ không có khả năng làm những việc này.
Nhưng nếu là, nếu...
"Thành chủ?" Mạc Đại tiên sinh nhìn sắc mặt trắng bệch của Văn Nhân Quân cùng ngón tay run nhè nhẹ mà cảm thấy vô cùng lo lắng, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Văn Nhân Quân thất thố như vậy.
Văn Nhân Quân căn bản không nghe thấy lời Mặc Đại tiên sinh nói.
Y ấn thái dương, chỉ cảm thấy đầu ngày càng đau, mà trong sự đau đớn này còn có một suy nghĩ ngày càng rõ ràng, cho đến khi không thể xem nhẹ: "Nếu, nếu bản thân y từ lúc bắt đầu đã sai thì sao.
Gương mặt giống nhau, thậm chí cá tính cũng giống nhau, Diệp Bạch vì sao không phải là Xích Diễm?"
Nếu Diệp Bạch chính là Xích Diễm...
Suy nghĩ rối loạn tại giây phút này bỗng chốc tĩnh lặng, Văn Nhân Quân chậm rãi nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh đầm đìa.
......
Tạm thời không nói chuyện của Văn Nhân Quân.
Giống như lời của Mạc Đại tiên sinh, tình huống của Diệp Bạch ở xa ngàn dặm kia quả thật là không được tốt lắm.
Mây mù trên bầu trời vừa tan đi, ánh sáng ấm áp hạ xuống từ trên cao lại chỉ có một vài tia sáng thưa thớt có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây rậm rạp, chiếu xuống một người đang nửa dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người Diệp Bạch đang nóng lên.
Hắn nhắm hai mắt, một mạt ửng đỏ nhàn nhạt xuất hiện trên gương mặt tái nhợt, môi lại xanh như lá, trường kiếm vẫn treo bên eo như cũ, ngón tay thon dài lại không đặt ở chuôi kiếm mà mềm mại rũ trên lớp lá rụng.
Diệp Bạch đang nghỉ ngơi nhưng nghỉ ngơi cũng không an ổn, giữa mày lại thỉnh thoảng nhăn lại, khóe môi cũng thỉnh thoảng run rẩy, giống như muốn nói gì đó, lại giống như chỉ đơn thuần rên rỉ vì thống khổ.
Bụi cỏ nơi xa bỗng truyền đến một trận xôn xao.
Diệp Bạch không tỉnh lại.
Một lát sau, Băng Hỏa thú đi ra từ trong bụi cỏ.
Trong miệng tha một con thỏ bị cắn đứt cổ, nó đi đến bên cạnh Diệp Bạch, có chút hơi lo lắng mà xem xét Diệp Bạch một lúc, sau đó nâng móng vuốt lên muốn chụp người, có điều, chân giơ lên giữa không trung lại ngừng lại bất động một lúc lâu, sau đó vẫn là không chụp xuống được, đành phải thu hồi móng vuốt, vươn đầu lưỡi thô lệ liếm liếm gương mặt Diệp Bạch.
Nhiệt độ nóng bỏng theo đầu lưỡi truyền đến thần kinh của Băng Hỏa thú.
Băng Hỏa thú thấy nóng vội vàng thu lại đầu lưỡi, làm bộ làm tịch chọn một tư thế ngồi ngay ngắn, chờ người tỉnh lại.
Diệp Bạch vẫn không tỉnh lại.
Băng Hỏa thú đợi một lúc, sau đó vẫn không có ý định từ bỏ mà liếm thêm một liếm.
Diệp Bạch vẫn không tỉnh lại.
Chỉ là mày kia nhăn càng sâu, trên mặt cũng dần lộ ra thần sắc thống khổ.
Băng Hỏa thú nôn nóng.
Nó đi qua đi lại vài bước rồi chợt nâng móng vuốt lên hướng về phía Diệp Bạch chụp một cái.
Móng vuốt mang theo gió mạnh thổi tới trước mặt Diệp Bạch.
Hai mắt Diệp Bạch trước sau vẫn nhắm.
Nhắm nhắm nhắm nhắm!
Băng Hỏa thú tức giận đem móng vuốt vỗ lên mặt đất! Mặt đất nâu vàng vô thanh vô tức nứt toác.
Băng Hỏa thú càng thêm tức giận, tức giận từ bên trong, còn có một loại cảm giác khác càng khiến sự khó chịu của nó tăng dần lên.
Nó vẫn còn nhớ rõ, mình còn có một huynh đệ khác, cũng nhắm mắt hệt như thế này, sau đó không còn mở ra được nữa...
Mũi Băng Hỏa thú giống như ngửi được một loại mùi hôi thối khó có thể chịu đựng được, cổ họng nó run rẩy, bốn chân thò ra móng vuốt sắc bén, cắm thật sâu vào mặt đất dưới chân.
Ngửa đầu rống giận một tiếng, nó không hề nhìn về phía Diệp Bạch, thân mình hơi căng lên, bốn chân dùng sức, chỉ trong chớp mắt đã biến mất vào sâu trong rừng rậm.
Rừng rậm lại trở lại sự an tĩnh như trước.
Một lúc sau, một bóng người vô thanh vô tức lặng lẽ đứng lên từ trong bụi cỏ, hướng về phía Diệp Bạch.
Một tia nắng thưa hạ lên trên chủy thủ có tẩm độc một vầng sáng xanh thẳm nhàn nhạt, bóng người không một tiếng động, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã đến phía sau sườn của Diệp Bạch.
Chỉ cần hơi hạ eo xuống là có thể chạm vào đối phương.
Mà chỉ cần cắt qua một chút da thịt của đối phương cũng có thể khiến cho độc tính phát tác toàn thân thể.
Khóe miệng của kẻ mới tới xuất hiện ý cười, hắn hạ eo, Diệp Bạch vẫn không có động tĩnh gì.
Hắn lại đưa chủy thủ ra, Diệp Bạch...
"Răng rắc."
Một âm thanh vang lên, rất nhẹ, rất giòn.
Bóng người đó nghĩ như vậy, đây cũng là ý nghĩ cuối cùng của hắn.
Sau đó, hắn vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Hơi hơi buông lỏng tay, người bị một bàn tay khác tùy ý bẻ gãy cổ trượt xuống mặt đất.
Diệp Bạch chống thân mình, chậm rãi đứng lên.
Trên người hắn kì thật không có thương thế gì, chỉ là hắn dần dần nhớ lại một số việc, một vài việc khi hắn còn nhỏ, một số ít...!Cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Diệp Bạch dựa vào thân cây.
Hắn duỗi tay sờ sờ mặt mình.
Gương mặt thật nóng, cảm giác này so với trong trí nhớ giống hệt nhau.
Hắn nhắm mắt, duỗi tay đè lại khối ngọc bội được hắn mang theo bên người.
Thứ này, hắn muốn đích thân giao cho Văn Nhân Quân, sau đó......
Sau đó......
Diệp Bạch mở mắt.
Đồng tử màu đen lần đầu không chút che giấu sát khí cuồn cuộn dâng lên..