"......!Chính là nói, bọn họ không có bất kì phản ứng gì?" Trên mặt Văn Nhân Trác Nhĩ không giấu được sự thất vọng.
Lý Thư Ngôn ở một bên uống trà, sau khi hạ nhân tiến vào phòng bẩm báo lui đi một lúc mới nói: "Không có phản ứng gì mới là bình thường, ngươi ở trên phố nhìn thấy một cô nương xinh đẹp, nhiều nhất cũng chỉ nhìn nhiều hơn bình thường một cái, cũng không có khả năng đi theo người ta về nhà luôn đúng không?"
Văn Nhân Trác Nhĩ than một tiếng nói: "Thế nhưng đây không phải là xem nhiều một cái cũng không có hay sao!"
Lý Thư Ngôn cười: "Đây là Văn Nhân Quân đệ nhất thiên hạ năm xưa cùng với người được người đời công nhận là thiên tư hơn người Văn Nhân Tầm."
Văn Nhân Trác Nhĩ nhất thời đau đầu, hắn phất tay: "Những điều ngươi vừa nói ta không hiểu gì cả, cái việc như nam nhân cùng nam nhân với nhau này, không phải là nghèo đến mức không tìm được cô nương nào mới có thể phát sinh hay sao?"
Lý Thư Ngôn sáng suốt bảo trì trầm mặc.
Văn Nhân Trác Nhĩ cũng miễn cưỡng dời đi lực chú ý của mình: "Được rồi, những việc tối nay đã được chuẩn bị tốt chưa?"
"Chỉ chờ bắt đầu." Lý Thư Ngôn gật đầu nói.
Văn Nhân Trác Nhĩ chần chờ: "Ta an bài một tiết mục nhỏ..." Hắn vốn dĩ cho rằng Lý Thư Ngôn sẽ không vui, lại không nghĩ đến đối phương chỉ hơi kinh ngạc, sau đó lại mỉm cười nói: "Được rồi, đến lúc đó ta sẽ nói chuyện với Văn Nhân Tầm."
"Vì sao lại đột nhiên tích cực như vậy? trước đó không phải ngươi không có tí hứng thú nào hay sao?" Văn Nhân Trác Nhĩ vô cùng kinh ngạc.
Lý Thư Ngôn cười cười: "......!Ta chỉ là đột nhiên cảm thấy ý kiến này của ngươi cũng không tồi."
Văn Nhân Trác Nhĩ vỗ lên mặt bàn một cái: "Đúng không! Hai nam nhân ở bên nhau là vô cùng kì quái a!"
"Đúng vậy." Lý Thư Ngôn mỉm cười đáp lại, gật đầu không nói nữa.
Cùng lúc đó, Văn Nhân Quân và Diệp Bạch đã bước vào trong viện.
Người hầu đều đã lui xuống, Văn Nhân Quân nói với Diệp Bạch: "Nếu như ngươi không thích, vậy chúng ta ngày mai rời khỏi đây."
Diệp Bạch hiển nhiên không cảm thấy có vấn đề gì: "Ở nơi nào cũng giống nhau."
Văn Nhân Quân gật gật đầu: "Vừa rồi, những thị nữ đó?"
"Ngươi không hài lòng?" Diệp Bạch hỏi.
Văn Nhân Quân cứng họng.
Diệp Bạch đột nhiên cười khẽ, thật nhanh chóng, cũng thật nhẹ: "Nhìn ánh mắt của các nàng nhìn ngươi thật giống như muốn mang ngươi nuốt tất cả vào bụng vậy."
Ánh mắt Văn Nhân Quân dừng trên khóe môi cùng đồng tử đen nhánh kia một lát, sau đó mỉm cười: "Đúng vậy."
"Nếu như ngươi không thích, ta sẽ khiến cho các nàng không dám nhìn ngươi như vậy nữa." Biểu tình của Diệp Bạch khôi phục lại sự bình đạm.
Văn Nhân Quân cười thở dài một hơi, y cảm thấy bản thân mình cùng đối phương đã rời xa con người từ rất lâu rồi, lâu đến mức y đều đã quên, hắn thích một người nhiều đến mức đủ để...
"Đại nhân, công tử." Có giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên từ ngoài cửa.
Văn Nhân Quân chuyển mắt nhìn ra, nhìn thấy một cô nương có gương mặt tinh xảo, đôi mắt sáng ngời xinh đẹp đang nâng một chiếc khay, thướt tha yểu điệu đi tới.
Vị nữ tử xinh đẹp kia không lập tức tiến vào trước mắt bọn họ nhưng nhìn qua lại càng rực rỡ, đặc biệt là một mạt tươi cười đọng lại trên môi kia lại càng độc đáo.
Tươi cười này, nếu là liếc mắt nhìn qua thì thấy vô cùng thanh đạm, giống như mưa bụi trên núi xa, mông lung mờ ảo, hòa thuận vui vẻ, muốn nói lại thôi giống như dụ hoặc, khiến người cầm lòng không đậu muốn tiếp cận, muốn kiếm tìm.
Diệp Bạch lúc này cũng nhìn qua.
Chỉ liếc mắt một cái.
Nữ tử xinh đẹp mềm mại kia đang muốn lên tiếng chợt thất sắc làm nghiêng khay trong tay, khuôn mặt tái xanh, giống như một nụ hoa vừa nhú gặp phải một cơn lốc mạnh, vì thế chỉ trong chớp mắt, chính là lạc hồng thê thảm, rải rác đầy đất.
Rốt cuộc cũng không phải là thiên kim tiểu thư khuê các thật sự, cũng không thất thố đến mức nào, nàng kia hồi phục lại tinh thần, nói cũng không dám nói gì, vội vàng dọn dẹp đồ vật rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
......!Đủ để ngạo thị thiên hạ.
Diệp Bạch thu hồi ánh mắt, dường như không có việc gì, hắn nghiêm túc nói: "Hà Thải Y năm đó so với nàng tốt hơn."
Văn Nhân Quân nhướng mày: "Ngươi còn nhớ rõ nàng?"
"Phải." Diệp Bạch thành thật lên tiếng, sau đó nhàn nhạt nói: "Người như vậy không xứng với ngươi."
"..." Đây không phải là lần đầu tiên Văn Nhân Quân không có cách nào đáp lại.
Y cảm thấy, bản thân mình có lẽ nên sửa lại quan điểm nào đó của Diệp Bạch, "Vậy, nếu có người càng tốt hơn thì sao?"
Diệp Bạch dường như khó hiểu: "Ngươi vui vẻ là được."
Văn Nhân Quân càng thêm bất đắc dĩ, y nhịn không được duỗi tay mơn trớn đuôi lông mày của đối phương.
Diệp Bạch không né tránh, hắn chỉ nhìn Văn Nhân Quân, thật chuyên chú, chuyên chú đến toàn bộ đồng tử màu đen gần như chỉ chứa đựng được một bóng hình.
Văn Nhân Quân nhịn không được, cúi người dùng môi khẽ hôn lên mí mắt đối phương.
Đôi mắt như vậy, nghiêm túc như vậy...!Nếu sau này đổi thành thân ảnh của một người khác, y đại khái sẽ ghen đến điên cuồng đi? Văn Nhân Quân hơi hơi nhắm mắt, trong lòng thở dài.
Lúc bàn tay Văn Nhân Quân đặt lên người Diệp Bạch, hắn lập tức cảm thấy mất tự nhiên.
Chờ đến khi trên môi truyền đến xúc cảm lành lạnh cùng mềm mại, hắn lập tức cứng đờ tại chỗ, qua một lúc lâu, mới vươn tay, cẩn thận chạm vào vòng eo của người trước mặt.
Vẫn mềm mại như trước, chưa từng cự tuyệt.
Diệp Bạch mang theo tâm tư nho nhỏ ôm vòng lấy người này.
Vẫn là mềm mại, chưa từng kháng cự.
Diệp Bạch thoáng chần chờ, hơi hơi cử động đầu, chạm nhẹ lên khóe môi của Văn Nhân Quân.
Thân thể của Văn Nhân Quân vẫn mềm mại như cũ, vẫn không có bất cứ phòng bị nào như cũ.
Diệp Bạch thỏa mãn, hắn không tiếp tục đi xuống, chỉ tiếp tục khẽ đụng chạm rồi giữ nguyên tư thế ôm eo đối phương, để đầu ở hõm cổ của đối phương, bình ổn lại cảm xúc đang xao động trong cơ thể mình.
Văn Nhân Quân nhìn thoáng qua sắc trời, tay áo nhẹ động, cửa sổ được đóng lại, âm thanh khàn khàn nói: "Ngươi có thể tiếp tục."
"Không sao." Diệp Bạch đáp lời, "Không sao cả."
Văn Nhân Quân không nói chuyện nữa.
Diệp Bạch cũng vẫn chỉ duy trì tư thế như thế, thậm chí không để hai người gần sát nhau quá mức.
Hắn có một câu không nói ra.
Hắn không nói:
Ngươi không có thói quen này.
Tiệc tối kỳ thật còn được coi là thành công.
Tuy rằng Văn Nhân Quân cùng với Diệp Bạch, một người đạm mạc một người lạnh băng, nhưng cũng không thể thắng nổi nhiệt tình của Văn Nhân Trác Nhĩ cùng với một Lý Thư Ngôn trường tụ thiện vũ*, vì vậy, một bữa cơm này ăn đến cả khách cùng chủ đều vui vẻ...!ít nhất ngoài mặt thì là như thế.
(*Trường tụ thiện vũ: hiểu nôm na là người khôn khéo.)
Đến khi yến hội kết thúc, Văn Nhân Trác Nhĩ mượn cơ hội rót rượu để ra hiệu cho Lý Thư Ngôn.
Lý Thư Ngôn hiểu rõ, một lúc sau, quả nhiên lấy lý do muốn thưởng kiếm, dẫn Diệp Bạch ra ngoài.
Văn Nhân Trác Nhĩ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đợi đến khi hai người rời khỏi đây, hắn đứng lên, sau đó sửa sang lại quần áo, đoan đoan chính chính đối với Văn Nhân Quân hành đại lễ: "Thúc thúc, chất nhi vẫn luôn muốn nói lời cảm tạ với người.
Nếu như năm đó không có người hỗ trợ, sẽ không có Văn Nhân Trác Nhĩ của ngày hôm nay!" Thần sắc của hắn trở nên nghiêm nghị, "Phần ân tình này, chất nhi khắc sâu trong lòng, suốt đời không quên."
Nói rồi, Văn Nhân Trác Nhĩ lại cười rộ lên: "Thúc thúc, ta biết người không thích cũng không cần những lời này, nhưng đây cũng chỉ là một chút tâm ý của chất nhi thôi, chỉ hy vọng sau này thúc thúc không coi chất nhi như người ngoài, phàm là có việc gì người cứ phân phó, Phi Vân Thành trên dưới sẽ không dám trái lời."
Văn Nhân Quân bưng chén rượu, một lát sau cười nói: "Ta đúng là đã không chọn sai người.
Phi Vân Thành ở trong tay ngươi thật sự là tốt hơn khi ở trong tay ta."
Văn Nhân Trác Nhĩ còn muốn nói thêm nhưng Văn Nhân Quân lại xua tay nói: "Được rồi, lần này ta tới đây là bởi vì việc của Tầm nhi."
Đây là chính sự, Văn Nhân Trác Nhĩ không nói thêm những chuyện khác nữa, ngược lại nói tỉ mỉ toàn bộ những thông tin mà mình có được cho Văn Nhân Quân.
Bóng đêm vừa buông.
Lý Thư Ngôn dùng lý do thưởng kiếm đưa Diệp Bạch ra ngoài, nhưng lại không lập tức mang Diệp Bạch đi nhìn cái gì liên quan đến kếm, ngược lại mời đối phương đến một đình hóng gió trên hồ, mỉm cười nói: " Vừa rồi muốn mời công tử ra ngoài thật sự là có một vài điều muốn nói."
Diệp Bạch không tiếp lời, Lý Thư Ngôn cũng không để bụng, nói tiếp: "Thứ cho Lý mỗ mạo muội, ở đây muốn hỏi một câu: "Không biết công tử cảm thấy có thể cùng đại nhân ở bên nhau bao lâu?"
Diệp Bạch liếc mắt nhìn Lý Thư Ngôn một cái, cũng không phải thật sự sắc bén, nhưng vẫn khiến cho Lý Thư Ngôn giật mình trong lòng.
Lý Thư Ngôn lập tức ngưng thần, nói: "Có vài lời nói có lẽ là không dễ nghe, nhưng chỉ là tình cảm nhất thời thì dễ dàng, muốn lâu dài thì lại thật khó, công tử có nghĩ đến hay không, một ngày kia tình ý sẽ nhạt dần, lại đến một ngày kia, sẽ đối mặt với nhau mà không có gì để nói?"
Diệp Bạch cái gì cũng chưa nói, xoay người rời đi.
Tiếng nói của Lý Thư Ngôn trầm thấp, vẫn đang tiếp tục: "Đợi đến khi đó, đủ loại chuyện ngày xưa lại chỉ giống như cỏ rác, y sẽ tỉnh ngộ bản thân là một nam nhân, sẽ nhớ đến cương thường luân lý, sẽ càng muốn một nữ nhân mềm mại xinh đẹp hơn so với nam nhân, càng sẽ muốn một người có thể kéo dài huyết mạch của mình..."
Âm thanh của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt, tự giễu:
"Văn Nhân công tử, nam nhân luôn muốn có một người giúp mình kéo dài huyết mạch.
Ngươi xác định đối phương không có ý nghĩ này sao, ngươi xác định một ngày kia, đối phương thật sự sẽ không đối với ngươi...!Sinh lòng oán hận sao?"
Cuối cùng Diệp Bạch cũng dừng lại: "Đây là những điều ngươi muốn nói?"
"Đúng vậy." Lý Thư Ngôn nói.
"Những nữ nhân trong viện này đều là ý tưởng của Văn Nhân Trác Nhĩ?" Diệp Bạch hỏi lại.
"Đúng vậy." Lý Thư Ngôn cũng bộc trực nói.
Diệp Bạch ngừng một lúc rồi nói: "Những điều ngươi nói ta sẽ ghi nhớ."
Lý Thư Ngôn tức khắc mở to hai mắt: "Văn Nhân công tử?"
"Ta sẽ đi hỏi y." Diệp Bạch nhàn nhạt nói.
Tuy là trí kế hơn người, Lý Thư Ngôn cũng có một khắc không thể hiểu nổi Diệp Bạch rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì.
Sau một giây lát, hắn lấy lại bình tĩnh: "Ý của Văn Nhân công tử là, ngài tự mình đi hỏi đại nhân?"
Việc rõ ràng như vậy, Diệp Bạch không trả lời nữa.
Lý Thư Ngôn cảm thấy mình thật sự không định...!khai sáng đối phương như vậy.
Hắn nhịn không được học Văn Nhân Trác Nhĩ xoa xoa thái dương: "Đại nhân sao có thể nói?..."
Diệp Bạch hơi mất kiên nhẫn.
Lý Thư Ngôn cũng rất nhanh hiểu được những điều hắn đang nói chẳng có ý nghĩa gì, hắn lại lên tiếng một lần nữa, châm chước nói: "Nếu đại nhân thật sự muốn một hài tử, vậy công tử người..."
"Hắn thích là được." Diệp Bạch nói một cách ngắn gọn, cũng không dừng lại, xoay người đi mất.
Lý Thư Ngôn cũng không không tiếp tục muống giữ người ở lại.
Hắn chỉ nhìn theo bóng dáng của Diệp Bạch dần dần đi xa, lại chậm rãi hòa vào trong bóng tối...!Cuối cùng biến mất không thấy được nữa.
"Hắn thích là được? Không thèm để ý, không quan hệ?"
Ánh trăng đêm nay mềm nhẹ lại rực rỡ, hắn đứng trong đình, đối với bản thân phản chiếu trên mặt nước, tự nói thê lương: "...!Sao có thể?"
Đến khi Văn Nhân Quân trở lại Lưu Phong Viện, Diệp Bạch đã thắp đèn lên.
Văn Nhân Quân có hơi mệt mỏi, y ngồi lên ghế nhắm mắt một lúc rồi nói tất cả thông tin nhận được từ Văn Nhân Trác Nhĩ ở yến hội ra cho Diệp Bạch...!đây cũng là mục đích bọn họ xuống núi.
Diệp Bạch lẳng lặng nghe xong, sau đó ừ một tiếng.
"Làm sao vậy?" Văn Nhân Quân chú ý tới đối phương dường như có điều không đúng.
Diệp Bạch dừng lại, sau đó nhìn chăm chú vào đối phương, nói thẳng không cố kỵ.
"Văn Nhân, ngươi muốn một hài tử của mình không?".