Lần về nước này chỉ có hai tuần, Khổng Thâm Phong như vắt chân lên cổ, ngày cuối cùng mới dành ra được buổi chiều và tối, đưa phu nhân về nhà mẹ đẻ thỉnh tội.
Lão phu nhân ở biệt thự ngoại thành trên núi. Tài xế Khang Dĩ Hinh đưa bọn họ đến cửa, Khổng Thâm Phong xách theo túi lớn túi nhỏ thực phẩm chức năng bước vào khuôn viên.
Khổng Tổng hai tay trống trơn, lẳng lặng đi sau ông và vợ.
Từ cuộc họp hôm ấy, Khổng Tổng chưa từng nói chuyện lại với Khổng Thâm Phong, vì việc này mà Khang Dĩ Hinh mắng Khổng Thâm Phong rất nhiều. Nhưng Khổng Thâm Phong vẫn cho rằng, nguyên tắc là nguyên tắc, Khổng Tổng vi phạm quy định, làm chuyện sai trái, theo lý phải gánh vác hậu quả, một mực cưng chiều là hại Khổng Tổng. Bởi vậy, đối với phu nhân, ông trôi chảy nhận sai; đối với Khổng Tổng, ông chẳng có động thái gì cầu hoà.
Có lẽ bởi tính cách khác biệt, quan hệ của Khổng Thâm Phong với Khổng Tổng luôn không gần gũi. Khổng Thâm Phong thương con lắm chứ, nhưng ông không biết thể hiện ra sao.
Khổng Thâm Phong và Khang Dĩ Hinh chẳng dễ gì có được đứa con này.
Trước Khổng Tổng, Khang Dĩ Hinh sinh non ba lần, chín tháng mang thai Khổng Tổng, bà gần như dính người trên giường bệnh. Bởi thế, sau khi Khổng Tổng chào đời, Khang Dĩ Hinh cưng chiều con vô hạn —— cá nhân Khổng Thâm Phong cảm thấy, sự cưng chiều ấy có chút bệnh.
Thời Khổng Tổng đi nhà trẻ, Khổng Thâm Phong đã làm sai một chuyện: ông cố bồi dưỡng con thành một thiếu niên thiên tài. Mỗi đêm về nhà, ông sẽ dạy Khổng Tổng vật lý vỡ lòng bằng sách ảnh, dạy Khổng Tổng hình học và tính toán, nhưng dạy hơn một năm, Khổng Tổng vẫn chưa biết cộng trừ nhân chia, còn bị bà xã mắng là dục tốc bất đạt. Khổng Thâm Phong đành từ bỏ kì vọng, quyết định để con tự do trưởng thành.
Khổng Tổng dần lớn lên. Vào khoảng cấp II, nó bày tỏ với Khổng Thâm Phong mình rất thích vật lý, về sau muốn nối nghiệp cha. Khổng Thâm Phong đương nhiên rất mừng, sách hay mới xuất bản sẽ mua cho con trước tiên, lần nào Khổng Tổng cũng vui vẻ nhận lấy.
Rồi một ngày, Khổng Thâm Phong vào thư phòng Khổng Tổng tìm quyển sách, phát hiện ra những thứ ông đưa con đều bị Khổng Tổng không chút quý trọng nhét sâu góc tủ.
Giúp việc trong nhà cần mẫn, sách không đến nỗi vàng ố bốc mùi, nhưng mở ra toàn bộ mới tinh, không có dấu vết từng lật qua.
Khổng Thâm Phong xuất thân bình phàm, xưa nay tiết kiệm; ngày trẻ học ở nước ngoài, giáo trình toàn dùng sách cũ hoặc xem bản chắp vá trên mạng. Tiền lương ông không quá cao, tiền thưởng giao hết vợ, kinh phí nghiên cứu chẳng bao giờ bỏ túi riêng mình, mỗi lần mua sách cho Khổng Tổng là một lần phải suy đi tính lại.
Nhìn đống sách trong ngăn tủ, Khổng Thâm Phong coi như minh bạch. Khổng Tổng không hề thích vật lý, nói vậy chỉ vì nghĩ Khổng Thâm Phong sẽ yêu thương một đứa con thích vật lý mà thôi. Sau khi Ninh Diệc Duy vào tổ, lúc trao đổi email với ông có nhắc đến mấy tựa sách, Khổng Thâm Phong còn về nhà trộm vài quyển cho cậu, quả nhiên Khổng Tổng hoàn toàn không phát hiện.
Nhưng từ đó về sau, Khổng Thâm Phong không dám bày tỏ quá nhiều quan tâm đến việc học của Khổng Tổng nữa, chỉ sợ quan tâm quá hoá phản tác dụng.
Lão gia Khang gia qua đời một năm trước, lão phu nhân lập linh đường thờ chồng ở hậu viện. Con cháu về nhà, việc đầu tiên là đến bái tế linh đường.
Trời lạnh, bái tế xong, cả nhà quây quần uống trà trong phòng khách.
Khổng Tổng tuy không thông minh nhưng được cái dẻo miệng, lão phu nhân rất cưng nó, kéo nó đến bên người, hỏi nó học hành thế nào. Khổng Tổng liếc Khổng Thâm Phong một cái, ngay sau đó Khang Dĩ Hinh cũng trừng mắt nhìn ông, Khổng Thâm Phong tức khắc cảm thấy chén trà trong tay phát bỏng.
“Làm sao vậy?” Lão phu nhân giỏi xem mặt đoán ý, nhìn điệu bộ hai mẹ con là biết gia đình đang có mâu thuẫn.
“Không có gì ạ.” Khổng Tổng nói.
Khổng Thâm Phong xấu hổ, vừa lúc di động rung, là cuộc gọi từ phòng thí nghiệm Tokyo, ông lập tức đứng dậy, đi ra góc khuất hành lang xa xa tiếp máy.
Trên hành lang treo ảnh các thế hệ Khang gia, Khổng Thâm Phong vừa nói chuyện với nhân viên thí nghiệm vừa rảo bước qua lại, đi ngang một bức ảnh gia đình, ông thấy chỗ nào đó sai sai, liền quay ngược về, nhìn thêm lần nữa.
Bàn bạc xong với nhân viên thí nghiệm, Khổng Thâm Phong cúp điện thoại, tỉ mỉ quan sát bức ảnh gia đình ấy. Trong ảnh có mười lăm người, ngồi chính giữa là ông bà Khang Dĩ Hinh, chung quanh là ba cặp đôi trẻ và bảy đứa nhỏ chiều cao không đồng nhất. Người thanh niên trẻ nhất là cha Khang Dĩ Hinh, đứng cạnh ông là một cô bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, khuôn mặt lanh lợi, đôi mắt to tròn, Khổng Thâm Phong cảm thấy cô rất quen mắt.
Nhìn nửa ngày vẫn không có gì loé ra, ông đành quay lại.
Trong phòng khách, Khổng Tổng đang kể chuyện.
“Cậu ta đánh con,” Khổng Tổng uất ức nói, “Đánh chỗ này.”
Khổng Thâm Phong đến gần, thấy Khổng Tổng đang che mặt, Khang Dĩ Hinh thấy ông đi đến, nguýt một cái dài, nói: “Con nhắc lại lần nữa cho bố con nghe.”
“Đánh đấm gì đấy,” Khổng Thâm Phong cau mày, “Sao lại thế này.”
“Ninh Diệc Duy đánh con.” Khổng Tổng cúi đầu nói.
Nghe thấy ba chữ “Ninh Diệc Duy”, Khổng Thâm Phong chợt tỉnh ngộ*. Cô bé trong bức ảnh gia đình kia có gương mặt giống Ninh Diệc Duy vô cùng.
* 醒醐灌顶 (đề hồ quán đỉnh) – rượu ngon tưới đầu: ý chỉ đầu óc được khai sáng, gột rửa, tỉnh ngộ.
Mà cô bé ấy, là Khang Dĩ Hinh.
Khang Dĩ Hinh gặp tai nạn giao thông vào năm mười chín tuổi, trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt thay đổi rất nhiều.
Qua hai mươi tuổi bà mới quen biết Khổng Thâm Phong, hầu như chưa từng cho ông xem ảnh cũ của mình, bởi vậy Khổng Thâm Phong không có ấn tượng mấy với diện mạo trước đó của bà, cũng không quá để tâm.
Chỉ đến hôm nay, ông đứng trên hành lang nhà mẹ đẻ Khang Dĩ Hinh, nghe điện thoại mà buồn chân đi qua đi lại, thấy được bức ảnh gia đình ấy.
Ninh Diệc Duy đêm nay mất ngủ.
Cậu trằn trọc suy ngẫm lời Lương Sùng nói, như nhà toán học suy ngẫm giả thuyết Riemann*, cả đêm không thể chợp mắt.
* Giả thuyết Riemann nêu bởi Bernhard Riemann, là một phỏng đoán cho rằng hàm zeta Riemann chỉ có số 0 ở các số nguyên âm và số phức với phần thực ½, nhiều ý kiến cho rằng đó là vấn đề chưa được giải quyết quan trọng nhất trong toán học thuần túy.
Cậu không biết mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh lại đã là 11 rưỡi trưa. Trong kí ức Ninh Diệc Duy, đây là lần đầu cậu dậy muộn đến vậy.
Ninh Diệc Duy mau chóng rửa mặt, không thay áo ngủ, ra khỏi phòng muốn tìm đồ ăn sáng thì bị Khang Mẫn Mẫn đang ngồi trên sô pha nhà mình xem TV doạ sợ.
“Duy Duy,” Khang Mẫn Mẫn vẫy vẫy cậu, “Hôm nay ngủ nướng à, hiếm thấy nha.”
Ninh Diệc Duy thưa bà một tiếng “Dì”, đi đến một cái sô pha đơn khác ngồi xuống, câu nệ đặt tay trên đầu gối, nghiêm chỉnh không khác gì học sinh tiểu học lên lớp buổi đầu tiên.
“Dì sang nhà ăn bữa cơm,” bà tủm tỉm cười giải thích, “Chiều cùng mẹ con đi mua quần áo.”
Sau khi về hưu, cả người Khang Mẫn Mẫn toát lên vẻ nhàn tản thong dong, bình thường cùng Lương Khởi Triều an dưỡng ở châu Úc, đôi lúc đi đây đi đó, thân mình tròn trịa hơn, cử chỉ bớt một phần sắc sảo, thêm vài phần ôn hòa: “Hôm qua mẹ con nhắn tin hỏi dì nên mua quần áo chỗ nào, hai ngày này dì về kí vài thứ, tiện thể sang nhà con cọ bữa cơm, mang Giai Cầm đi dạo phố.”
Đang chuyện trò, Lục Giai Cầm cởi găng tay đi ra, nhìn thấy Ninh Diệc Duy, như oán trách mà như đau lòng, cách không khí gõ gõ đầu cậu: “Ngủ đến tận giờ này, ai bảo hôm qua về muộn như thế.” Rồi bảo: “Thay mẹ tiếp đãi Lương phu nhân, mẹ xào thêm mấy món.”
Dứt lời, Lục Giai Cầm lại trở vào phòng bếp.
“Duy Duy,” Khang Mẫn Mẫn bưng tách trà uống một ngụm, cùng Ninh Diệc Duy tán dóc, “Dì nghe Lương Sùng nói, bảo vệ luận án xong con sẽ về dưới trướng giáo sư Khổng hả?”
Ninh Diệc Duy ngoan ngoãn gật đầu, thưa vâng, bà lại nói tiếp: “Thế cũng tốt, nếu giáo sư Khổng bạc đãi con, con phải nói với dì, dì thay con trút giận.”
Ninh Diệc Duy không biết đáp lời thế nào, đành thẹn thùng cười trừ.
Khang Mẫn Mẫn nhìn Ninh Diệc Duy, dừng trong chốc lát, hạ thấp âm lượng TV, nhấp một ngụm trà, mới do dự mở miệng: “Duy Duy, dạo này con có gặp Lương Sùng không?”
Bà nhắc Lương Sùng, Ninh Diệc Duy lại nhớ đến lần ồn ào nho nhỏ với Lục Giai Cầm trước đó, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời: “Cũng thường gặp ạ.”
“Thế nó có kể con nghe chuyện Lục tiểu thư không?” Khang Mẫn Mẫn lập tức thăm dò.
Ninh Diệc Duy không dám lừa Khang Mẫn Mẫn, chỉ nói mơ hồ: “Dạ, có nhắc mấy câu.”
“Thế thái độ nó ra sao?” Khang Mẫn Mẫn lại truy hỏi.
Ninh Diệc Duy lắc đầu, chần chừ nói: “Con không biết nói sao nữa.”
Đối mặt Khang Mẫn Mẫn, cậu không thể nói chuyện tự nhiên như với mẹ, đành chăm chú nghe bà tố khổ, rằng cô gái kia ưu tú cỡ nào, sao Lương Sùng cứ mãi không chịu thông suốt.
“Những chuyện khác so với con người ta cũng đâu kém cỏi, đến chuyện này thì lại,” Khang Mẫn Mẫn mặt ủ mày chau nói, “Duy Duy giúp dì khuyên nó có được không.”
Ninh Diệc Duy không biết vì sao, trong lòng cậu rất khó chịu, không muốn đáp ứng chút nào, nhưng cậu không thể bất kính với Khang Mẫn Mẫn, chỉ biết cúi đầu kéo kéo mép áo ngủ.
Khang Mẫn Mẫn không thấy Ninh Diệc Duy trả lời cũng không để tâm, hãy còn than thở: “Dì với cha nó đâu đòi hỏi cao xa, chỉ cần con bé ấy là người tốt, Lương Sùng thích là được, nhưng dì thấy nó chẳng có vẻ gì muốn yêu đương, vừa nói đến đề tài này là ra sức khước từ, mẫu hình thế nào cũng không rõ. Cứ như vậy thì biết làm sao, bao giờ dì mới được bế cháu đây, giường của cháu nội dì đã chuẩn bị rồi, một cái công chúa một cái hoàng tử.”
Ninh Diệc Duy không dám nói gì, chỉ có thể ậm ờ: “Thế ạ.”
Khang Mẫn Mẫn đại khái ở châu Úc quá lâu, thiếu người trò chuyện, vừa nói là nói rất nhiều. Bà đổi gió một phát, bắt đầu ảo tưởng cuộc sống con cháu đầy đàn sau này, bà nói con dâu bà không cần quá vất vả, nước này nước kia có giáo dục trẻ em tốt lắm,..
Nhưng những chuyện ấy thì liên can gì đến Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy nghe tới xuất thần, không cách nào tập trung.
Cậu nhìn đôi môi đỏ không ngừng khép mở của Khang Mẫn Mẫn, bên tai tràn ngập giọng nói của bà, dần dần ù đi.
Ninh Diệc Duy đang bị ghen tuông nhấn chìm, như thể có người cắt trăm quả chanh, chắt nước cốt ra một chiếc hộp, nhúng trái tim Ninh Diệc Duy vào, để thứ chất lỏng chứa acid đó thấm ướt trái tim cậu.
Cậu không muốn như vậy. Ninh Diệc Duy chỉ nghĩ được có thế. Cậu không muốn.
Cậu hy vọng Lương Sùng chỉ là của cậu. Lương Sùng chỉ được ấp ôm Ninh Diệc Duy, thẻ nhà Lương Sùng chỉ Ninh Diệc Duy là có, phòng Lương Sùng chỉ Ninh Diệc Duy tuỳ ý vào, lúc Lương Sùng mất ngủ chỉ biết gọi Ninh Diệc Duy.
Lương Sùng là của cậu. Không cho phép ai chạm đến.
Như thể có chiếc đinh sắt thật dài thật to rút ra từ trong não Ninh Diệc Duy, mang theo hỗn loạn và trốn tránh, đưa cho những ái muội mập mờ, những cử chỉ mơ hồ ấy một nguyên nhân.
Cậu muốn độc chiếm Lương Sùng. Không cần thuật toán, không cần công thức để giải ra điều đó. Đến ký túc xá anh họ Chu Tử Duệ là phí tâm sức, trằn trọc suy nghĩ xuyên đêm là phí thời giờ.
Đáp án chính xác tuy không hiển hiện dưới ánh dương, nhưng lại rất đơn giản.
Hiện tại Ninh Diệc Duy có hai lựa chọn.
Một là ở nhà ăn cơm, an phận chần chừ, suy trước tính sau mà đau khổ giằng xé.
Hai là lập tức đến gặp Lương Sùng, phá huỷ sự ổn định giữa cậu và hắn, hỏi Lương Sùng có muốn vĩnh viễn ở bên Ninh Diệc Duy cậu hay không.
Ninh Diệc Duy trở về phòng thay quần áo, ra cửa.
HẾT CHƯƠNG 22.
Chính thức bước sang nửa chặng sau của truyện, bravo:)
Dù tất tần tật bí mật đã được hé lộ rất sớm từ các chương đầu, nhưng cách các nhân vật tiếp cận và suy nghĩ của họ về chúng mới là điều sáng trưng và dằn vặt nhất trong lòng mình. Chảy hết cả nước mắt. Sẽ cố gắng để mọi người chảy nước mắt cùng mình nha.