Đúng mười giờ tối, Kiều Cảnh đăng Weibo giải thích.
“Tôi và chị Phi hợp tác Mộc Lan từ mới quen biết nhau, chị Phi rất có thiên phú về vũ đạo. Sau đó tôi tình cờ gặp chị ấy ở phòng gym, ngỏ ý muốn mời chị ấy hợp tác lần hai. Vì chị Phi bận việc nên không thể hợp tác nhảy chung được nữa, vậy nên chúng tôi lưu phương thức liên lạc của nhau. Về tấm ảnh blogger bịa đặt, tôi đã cho pháp vụ xử lý rồi. Đáng lẽ tôi nên đăng Weibo giải thích sớm, thế nhưng lúc tôi đọc được nội dung bịa đặt này thật sự thấy rất hoang đường không tả nổi, không ngờ chuyện quá mức vậy mà cũng có người tin. Dẫn đến hiểu lầm lớn như hiện nay, tạo thành tổn thương nhất định cho chị Phi, tôi rất xin lỗi. Tôi trịnh trọng xin lỗi chị Phi, @Diêu Phi, thành thật xin lỗi.”
Tôn Nghiêu theo sau đăng Weibo giải thích: “Tôi mắng tài khoản marketing trên vòng bạn bè, kết quả bị tài khoản marketing râu ông nọ cắm cằm bà kia. Biểu cảm: Cười mếu cười mếu cười mếu. Tai họa ập đến bạn hợp tác vô tội, vô cùng xin lỗi.”
Sáng hôm sau Diêu Phi mới chuyển tiếp Weibo của Kiều Cảnh, kèm theo ba biểu tượng cụng ly, phong cách rất khác lạ.
Diêu Phi và Tô Minh vùi đầu suy nghĩ hai tiếng mới nghĩ ra lời phản hồi này, quả thật khá khó khăn. Quá nhiệt liệt sẽ bị mắng hám fame, ăn vạ tiểu thịt tươi để marketing cho chính mình. Không trả lời thì có vẻ Diêu Phi cao ngạo lạnh lùng, không bình dị gần gũi, sẽ bị mắng không đủ tư cách.
Ba biểu tượng này là Diêu Phi nghĩ ra, đây là phong cách trò chuyện thông thường của cô. Tô Minh tính toán, thấy cũng ổn, thế là Diêu Phi đăng lên.
“Em có thể đăng một đoạn video không?” Diêu Phi hỏi ướm qua điện thoại.
“Video gì? Gửi chị xem chút nhé.”
“Biểu diễn múa kiếm ạ, em thấy mọi người rất thích đoạn múa thương, có người xin em ở Weibo đó ạ, em muốn gửi cho mọi người một đoạn.” Diêu Phi đáp: “Em sẽ gửi cho chị xem, nếu chị thấy hợp thì em sẽ đăng Weibo ạ.”
“Được, em gửi qua đây.” Tô Minh cúp điện thoại, rồi nhận được file do Diêu Phi gửi qua.
Vivian đưa cà phê tới. Chị bưng lên uống một ngụm, video Diêu Phi được mở trên máy vi tính, Vivian nghe được tiếng bối cảnh xào xạc bèn quay sang: “Video gì vậy ạ?”
“Tới đây xem thử đi, màn múa kiếm của Diêu Phi.” Tô Minh dựa vào ghế, thấy Diêu Phi mặc quần dài thể thao áo T-shirt màu đen, dáng người cao gầy, đường cong cơ thể vô cùng xinh đẹp. Tóc buộc đuôi ngựa, cô cầm kiếm cúi người chào ống kính.
Diêu Phi quay trong phòng khách nhà cô, điện thoại di động được đặt trên bàn trà. Màn mở đầu mang theo sát khí, sắc bén và mạnh mẽ. Cô giơ chân đá văng vỏ kiếm, “leng keng”, không biết vỏ kiếm đã va vào đâu. Cô dựng thẳng thanh trường kiếm, xoay người hai cái, chân dài eo thon đường nét cánh tay cực kì đẹp mắt. Trường kiếm tạo ra từng màn hoa kiếm phóng khoáng theo cánh tay dài trắng trẻo, thêm lưỡi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo, sau đó cô chợt nhảy vọt ra khỏi ống kính.
Vì ống kính màn hình điện thoại di động dựng thẳng có giới hạn, hai giây sau cô lại lộn trở về.
“Cô ấy múa kiếm đẹp hơn múa thương đó!” Vivian cảm thán: “Đây là Diêu Phi hả chị?”
Diêu Phi lại nhảy ra khỏi ống kính, Vivian cười nằm nhoài ra bàn làm việc: “Cô ấy thật đáng yêu, tiết hình thể của cô ấy nhất định được max điểm! Thật sự em rất muốn thấy cô ấy đóng thêm một bộ võ hiệp nữa!”
Ai không muốn chứ? Bộ võ hiệp của Diêu Phi vĩnh viễn là mối tình đầu.
Trong đoạn múa kiếm dài năm phút này, ba phút đầu là múa dạo đầu, hai phút sau mới là kiếm pháp thuần tuý, tất cả đều là động tác có độ khó cao. Kiến thức cơ bản của cô rất vững chắc, không mảy may sai sót, cương hay nhu đều ổn định tuyệt đẹp.
Đúng là phúc lợi mà.
Kết thúc, cô cầm kiếm chắp tay về phía ống kính, lúc nói chuyện còn hơi thở gấp, nhưng ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng: “Cảm ơn mọi người.” Cô đi tới tắt video.
Tô Minh xem hai lần, mới phản hồi cho Diêu Phi: “Em đăng đi, rất nhiều fan muốn xem màn múa thương đầy đủ của em đó.”
Vào lúc mười hai giờ trưa, Diêu Phi đăng một đoạn video, kèm theo: Cảm ơn đã ưu ái, không gian trong nhà không đủ, không bổ sung được màn múa thương đầy đủ, đền cái múa kiếm nhé.
Đến từ iPhone 11Pro.
TV Gee chuyển phát Weibo của Diêu Phi đầu tiên: Nữ thần chiều chuộng bọn em quá, đăng phúc lợi thiệt luôn kìa, rút thưởng tặng mười nghìn cho mười người chuyển tiếp! Thoả mãn quá! #Diêu Phi múa kiếm#
Lượt chuyển tiếp hot thứ hai thuộc về một người tên Đẹp Trai Nứt Trời, chuyển tiếp Weibo của Diêu Phi: Chọn ra một trăm fan của Diêu Phi chuyển tiếp, chia đều một triệu.
Trong các bài chuyển tiếp toàn là dấu chấm hỏi. Dù thắc mắc nhưng mọi người vẫn đang chuyển tiếp, biết đâu là thật thì sao!
Diêu Phi hoảng hồn nhấn vào tài khoản này, thấy không nhiều fan cho lắm. Thời gian đăng kí là năm ngoái, giới tính nữ. Hình đại diện là một con Husky đang nghiêng đầu, không có chứng thực và chỉ follow một mình Diêu Phi.
Diêu Phi lập tức chụp màn hình chia sẻ cho Tô Minh: “Tổng giám đốc Tô, tài khoản Đẹp Trai Nứt Trời này là người của công ty chúng ta ạ?”
Một triệu ư? Diêu Phi xem đi xem lại nhiều lần, chắc chắn là một triệu.
Tô Minh: “Em xem công ty chúng ta có ai giống kẻ đần nhiều tiền có thể lấy một triệu ra trao thưởng không? Chắc điên rồi hay gì. Chị đã nhắn tin riêng với người đó nhưng không thấy trả lời! Không ai biết cô ấy, trước tiên em đừng quan tâm đến cô này, lỡ như là rút thưởng giả thì xấu hổ lắm.”
Diêu Phi: “Vâng.”
Cư dân mạng nhốn nháo chất vấn có phải rút thưởng giả không, bình luận bên dưới bài đăng của người này đã có hơn mười nghìn rồi.
Năm phút sau, chủ nhân chính thức của tài khoản Đẹp Trai Nứt Trời đáp lại đã xin phép, là rút thưởng thật. Sau đó, người này nhanh chóng thêm V vàng vào, chứng thực là blogger giải trí
Một triệu tiền mặt, chọn ra một trăm người, giàu nứt đố đổ vách luôn, đúng là phú hào.
#Diêu Phi# vọt lên hot search đầu tiên, #Fan phú hào của Diêu Phi# theo sát phía sau.
Tô Minh trợn mắt há mồm, vốn dĩ chị không muốn cho Diêu Phi lên hot search quá nổi bật thế này. Không định đưa thuỷ quân vào, bởi chất lượng video của Diêu Phi rất cao, chị nghĩ sẽ cho Diêu Phi dựa vào sức mạnh của “lính nước” để nổi tiếng hơn, chỉ cần lên được hot search là tốt rồi.
Diêu Phi không thích hợp quá nổi bật, cô mới quay lại không bao lâu, sợ nổi trội quá sẽ dẫn đến sự phản cảm của công chúng.
Chị cũng không biết fan này của Diêu Phi từ đâu ra, đã đưa thẳng Diêu Phi lên top đầu hot search. Sau đó, tên của Diêu Phi bùng nổ theo, đoạn video múa kiếm Diêu Phi đăng lên đã vượt mốc năm trăm nghìn.
Sức mạnh của đồng tiền quả là kinh khủng.
Tô Minh hỏi nhân viên nội bộ của Weibo nhưng không nhận được phản hồi, không biết thân phận cụ thể của fan phú hào này là ai, đúng thật rất phú hào. Người đó nói rút thưởng một triệu. Xác nhận quả thật ba ngày sau sẽ rút một triệu tiền mặt.
Tô Minh bảo Diêu Phi đăng nhập vào Weibo trả lời tài khoản Weibo của fan phú hào kia, Diêu Phi đăng bài Weibo thứ năm: “Tôi cũng muốn biến thành 1% đó.”
Bảy năm trước Diêu Phi không chơi Weibo, vậy nên đây là lần đầu tiên cô gặp được một fan phú hào thế này. Cô không theo đuổi thần tượng và không hiểu tại sao trên thế giới này có thể có người tốn cả triệu bạc cho một người xa lạ chứ. Dẫu cho giàu có đến đâu thì một triệu là một khoản tiền rất khổng lồ. Hơn nữa, tên ID của người này nghe có vẻ rất tuổi teen, lỡ như là một em vị thành niên nào đó lén người nhà ra ngoài theo đuổi thần tượng, e là sẽ lên tin xã hội mất thôi.
Sau khi đăng Weibo, Diêu Phi nhắn tin riêng với blogger đó: “Bạn là người trưởng thành hay trẻ em vậy ạ? Tiền của bạn là của chính bạn hả? Một triệu không phải là số lượng nhỏ đâu, nếu được thì có thể gửi số tài khoản cho tôi không? Tôi sẽ bỏ tiền ra, cảm ơn bạn đã rút thưởng.”
Một ngày sau, Đẹp Trai Nứt Trời trả lời: “Người trưởng thành, làm kinh doanh, tôi không thiếu tiền. Đóng phim cho tốt vào, mong đợi tác phẩm của cô.”
Có vẻ như người này thật sự là fan của Diêu Phi, cô ấy follow siêu thoại của Diêu Phi, nhưng không gia nhập vào hội hỗ trợ hay hội nhóm fan của Diêu Phi. Diêu Phi cho Tô Minh xem đoạn trả lời, Tô Minh cũng trợn mắt há mồm và không phản bác được gì. Chị nhắn tin lại cho Diêu Phi: “Có lẽ, trên người em có khí chất đặc thù, đặc biệt khiến người ta muốn tiêu tiền cho em chăng. Chuyện này chúng ta cũng hết cách, người ta đã trả lời rõ mình thật sự giàu rồi còn gì. Chị sẽ cho người thường xuyên quan sát tài khoản này. Một khi có vấn đề, chị sẽ xử lý ngay lập tức.”
Người bên đó không để lộ quá nhiều thông tin, họ muốn hoàn tiền nhưng không biết trả bằng cách nào.
Vì một triệu rút thưởng, Diêu Phi lên hot search suốt một ngày một đêm, fan Weibo tăng lên tới bốn triệu.
Tiếp đó, đạo diễn sắp xếp cho Diêu Phi đi học một khoá chụp ảnh, thế nên Diêu Phi cũng bận rộn hẳn. Chuyên môn của cô mãi là diễn viên, độ phổ biến trên Weibo chỉ là một phần mà thôi.
Ngày hai mươi lăm tháng ba, “Giữa Hè” bí mật cử hành nghi thức khai máy tại khách sạn và chỉ mời một hãng truyền thông. Trước khi khai máy, họ không hề tiết lộ bất kì phong thanh nào.
Sau trận mưa dầm, ngày hôm sau thời tiết chợt se lạnh. Mùa xuân kéo dài, nhiệt độ thẳng tắp hạ xuống tám độ.
Diêu Phi mặc áo sơ mi màu ánh trăng phối hợp với quần jeans eo cao, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dài. Khi vào khách sạn, cô lập tức cởi bỏ áo khoác ngay. Cô cột tóc đuôi ngựa thấp, chiếc cổ trắng nõn và mảnh mai, áo sơ mi cởi một cúc phơi bày xương quai xanh gầy guộc. Diêu Phi không thích đeo đồ trang sức, thoạt nhìn trong trắng, thuần khiết và tao nhã.
Miễn là không đeo khẩu trang, Diêu Phi sẽ luôn đứng thẳng với dáng vẻ vô cùng tốt. Cô đứng đấy, xinh đẹp như hoa mận mùa đông.
“Đạo diễn Vinh Phong có tới không ạ?” Thấy Tư Dĩ Hàn và Du Hạ đang đi tới từ một hướng khác, Diêu Phi thấp giọng hỏi Tô Minh bên cạnh.
“Không đến.” Nhìn Diêu Phi, Tô Minh không nhẫn tâm nói thẳng sự thật: “Dù trên danh nghĩa ông ấy là giám chế nhưng chỉ treo cái tên vậy thôi.” Lần trước Vinh Phong tới để gặp Diêu Phi, ông thấy hình Diêu Phi trên Weibo nên mới quyết định sang đây xem tạo hình. Gặp được người thật ở hiện trường, đại để không được như mong đợi của mình, vì vậy ăn cơm trưa xong ông ấy đã vội đi ngay.
Một đi không trở lại.
“Lần trước em muốn xin chữ kí của ông ấy nhưng luôn không có thời gian.” Diêu Phi nói nhỏ: “Em tưởng hôm nay ông ấy sẽ đến nên còn chuẩn bị bưu thiếp nữa.”
“Em đưa bưu thiếp cho chị, lần sau nếu chị gặp được ông ấy thì sẽ xin chữ kí cho.” Tô Minh cười nói: “Có nhiều cơ hội được gặp mà, ông ấy đang hợp tác với anh Hàn.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Tô.” Thật ra Diêu Phi hơi tiếc nuối, dù gì người như cô không có nhiều cơ hội gặp được ông lớn.
“Đóng phim cho tốt vào, giả sử bộ phim này của em sốt vé thì có thể được đạo diễn Vinh Phong tìm đến đó. Không giống với ngày xưa, bây giờ phòng bán vé mãi là bố già mà.”
Một nhóm người bất chợt xôn xao.
Diêu Phi ngước mắt nhìn, Thương Duệ đang bước vào từ cửa hông của nơi tổ chức sự kiện. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen khá giống pyjama, cổ áo để lộ một mảng da trắng, vạt áo sơ mi buông lỏng đóng thùng vào cái —— quần ngủ cùng màu. Dù vậy, nhìn thế nào Diêu Phi cũng thấy chiếc quần này chẳng khác gì quần ngủ cả. Thương Duệ cao ráo, mặc loại trang phục có chất vải mềm mại thế này trông khá chất. Một cặp kính mắt gọng hẹp mỏng được gác trên sống mũi cao thẳng, rõ là anh đang mặc quần áo kiểu phóng túng, nhưng cặp kính ấy lại giúp anh trở nên có phần cấm dục.
Hai thái cực này được cân bằng rất tốt trên người anh, tạo nên sự gợi cảm và hấp dẫn khó tả ở anh.
“Đột nhiên chị GET được niềm hạnh phúc của fan Thương Duệ rồi.” Tô Minh khoanh tay đứng cạnh Diêu Phi, cảm thán: “Vẻ ngoài của Thương Duệ đúng đẹp luôn, cậu ấy mới hai mươi lăm tuổi, còn thơm được nhiều năm nữa.”
Thương Duệ nhướng mắt nhìn lại, Diêu Phi bất ngờ đối diện với tầm mắt của anh. Ánh đèn chợt loé lên qua tròng kính thoạt trông khá sắc bén và lạnh buốt.
Diêu Phi định gật đầu chào hỏi anh, nhưng khi đối diện với đôi mắt hoa đào sâu xa đó, cô bèn dời mắt đi. Cô sợ chào hỏi rồi thì một khắc sau Thương Duệ sẽ vọt tới chỉ vào mũi cô và ngạo mạn nói: Cô nhìn lén tôi, cô mơ ước sắc đẹp của tôi.
Dù cho Thương Duệ là kim cương thì Diêu Phi cũng sẽ không màng liếc mắt nhìn nhiều đâu.
“Sáng mai đi Nam Phi, mười giờ rưỡi bay. Tối nay anh Hàn, Hạ Hạ và Thương Duệ sẽ đi trước, không đi cùng chúng ta. Không theo họ là vừa đẹp luôn, họ có fan đến tiễn nên đường sẽ đông đúc chen chúc lắm.” Tô Minh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Mười hai giờ trưa blog chính thức sẽ công bố và tag em vào, vị trí của em sẽ nằm sau Thương Duệ, trong hợp đồng có ghi rằng chúng ta không tranh thứ tự. Lát nữa chị sẽ gửi bản giới thiệu cho em, em lên Weibo chuyển tiếp, chuyển tiếp xong thì off Weibo đi. Đừng đọc bình luận, đừng tranh cãi với ai hết, với lại cũng đừng hướng dẫn ngôn luận gì cả.”
Chắc hẳn fan của Thương Duệ sẽ bất mãn với chuyện hợp tác với Diêu Phi, suy cho cùng vị trí trong giới của Diêu Phi cách quá xa Thương Duệ, sau khi công khai, có lẽ fan Thương Duệ sẽ làm ầm ĩ lên cho xem.
Chị đang nhắc nhở Diêu Phi đừng xung đột với Thương Duệ. Tuy vậy, Diêu Phi sẽ không gây mâu thuẫn gì với fan Thương Duệ đâu, cô chẳng đoái hoài gì đến thứ tự xuất hiện cả, dù gì bảy năm trước không có mấy chuyện thứ tự này nên cô không quan tâm lắm. Cô nghiêm túc gật đầu: “Em biết, em sẽ không để ý đến đánh giá của dân mạng đâu ạ.”
“Đến chào hỏi anh Hàn đi, lát nữa sẽ chụp ảnh nhóm đó. Mọi người không quá chú trọng vị trí đứng, nhưng em cố gắng nhường vị trí trung tâm cho anh Hàn và Thương Duệ nha.” Vị trí trong giới không cao thì thở thôi cũng sai, bởi vậy Tô Minh làm hết sức giúp Diêu Phi không gây ra lỗi nào để tạo được ấn tượng tốt.
Đi theo Tô Minh xuống bậc thang, Diêu Phi thoáng thấy có một nữ diễn viên đang đứng trước mặt Thương Duệ, chắc là nữ phụ của đoàn phim. Trông có vẻ là con gái rượu của gia đình nào đấy, một cô gái rất dễ thương.
“Nói trước cho em biết một tin tốt để em vui nè.” Tô Minh không biết fan Thương Duệ có quậy không, nếu quậy thật chị sợ Diêu Phi sẽ tủi thân.
Diêu Phi nhìn khắp đại sảnh tổ chức, rồi nghiêm túc quay sang Tô Minh: “Em vui lắm rồi ạ, “Giữa Hè” khai máy, ngày mai em sẽ được vào đoàn quay phim! Cảnh tượng trong mơ của em đấy ạ.”
Tô Minh kề sát tai nói: “Lý Thịnh sắp toi rồi.”
“Dạ?” Diêu Phi siết chặt ngón tay, một tin tức cực kì tốt: “Gì ạ?”
“Toi theo kiểu sắp ngồi tù đó, đời này hắn ta sẽ không bao giờ quay lại quấy rầy em được nữa.” Tô Minh cười hỏi: “Vui không?”
Diêu Phi nhướng môi: “Thật ạ?”
“Thật chứ.” Tô Minh đã đọc những giấy tờ Thương Duệ gửi đến, những thứ đó đủ để bắt Lý Thịnh ngồi tù. Tô Minh đã giao cho cảnh sát, thời gian còn lại chỉ là chờ đợi thôi. Dù Lý Thịnh không ngồi tù thì cũng sẽ không về nội địa được nữa, lần này Hoa Hải cũng sẽ bị chấn động theo.
“Tổng giám đốc Tô, em có thể ôm chị một chút không?” Diêu Phi kích động hỏi ý.
Tô Minh giang tay ôm lấy Diêu Phi. Chị không có em gái, thế nên chị xem Diêu Phi như em gái ruột: “Mai này em có vô hạn khả năng, cố gắng lên Diêu Phi.”
“Cảm ơn.” Diêu Phi ôm Tô Minh thật chặt: “Cảm ơn chị ạ.”
“Sếp Tô!” Một giọng đàn ông vang lên từ phía sau.
Diêu Phi buông Tô Minh ra, ngước mắt thấy Thương Duệ đang đút một tay vào túi và đứng cách họ nửa mét. Anh đẩy mắt kiếng trên sống mũi, nhìn Diêu Phi bằng đôi đồng tử đen láy sâu thẳm: “Hai người đang làm gì vậy?”
“Ăn mừng khai máy.” Tô Minh khoác vai Diêu Phi, vừa cười nhìn sang Thương Duệ: “Cậu chủ đó hả? Ai chọc cậu thế, sắc mặt xấu vậy?”
Thương Duệ rút bàn tay đang đút trong túi quần ra rồi hơi mở rộng, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt Diêu Phi. Môi anh điểm ý cười, lông mi khẽ động, anh cất giọng trầm và từ tốn: “Nữ chính, chúng ta không ăn mừng khai máy với nhau à?”