Nhập vai

Thương Duệ cúi xuống cho Diêu Phi nhìn điện thoại khiến gương mặt khôi ngô phóng to trước mặt Diêu Phi. Anh mỉm cười một cách bất cần, chiếc cổ thon dài trông lạnh lùng đang kề gần trong gang tấc.
 
Diêu Phi nóng đầu lên, giơ tay ghìm chặt cổ anh từ phía sau và định quật anh ngã xuống bãi cát cháy nắng hòng biến anh thành “lò xo”. Thế nhưng, cô chưa kịp quật ngã, với ưu thế chiều cao thì Thương Duệ đã khom người cõng Diêu Phi lên, sải chân bước tới vài bước: “Diêu Phi! Cô còn dám đánh lén ——”
 
Cô gái áp sát vào lưng anh, cách lớp áo mỏng tang, hai người cảm nhận được xúc cảm rõ mồn một khi chạm đến nhau. Cánh tay mảnh mai và trắng mịn của cô đang vòng qua cổ Thương Duệ.
 
Bầu không khí nóng bừng bỗng chốc khô hanh.
 
Tiếng Thương Duệ chợt ngưng bặt, hầu kết khẽ chuyển động khi cánh tay Diêu Phi chạm vào. Diêu Phi đã buông cổ anh và cách ra xa, cô giẫm lên bãi cát dày cộm tiến về phía trước: “Ấu trĩ.”
 
Gió khẽ lướt qua tóc Diêu Phi, cô cúi đầu vội bước đi. Trời chiều vẫn nóng như đổ lửa và chiếu vào da làm tai cô hơi ửng hồng.
 
Bầu không khí nóng rực quẩn quanh, Thương Duệ mím môi, video trong điện thoại di động vẫn đang phát đoạn Diêu Phi hân hoan chạy về phía bờ biển. Anh hất cằm và sải bước đuổi theo Diêu Phi.
 
Có thứ gì đó bắt đầu trở nên khác lạ.
 
Trái tim nơi lồng ngực đập rất bất thường.
 
Hai người đi kẻ trước người sau. Thương Duệ nhìn bóng dáng Diêu Phi rồi lại nhìn bàn tay cô đang xách theo giày, bèn hắng giọng để ngữ điệu nghe có vẻ ung dung và không chứa bất kì cảm xúc gì: “Mặt đất nóng không? Cần tôi giúp chứ?” Tôi có thể ôm cô đi mà.
 
“Không cần.” Diêu Phi xấu hổ vì sự ngây thơ của mình. Vừa nãy khi cô chưa kịp quật ngã Thương Duệ, thoạt trông như cô đang nhảy lên lưng Thương Duệ vậy.
 
Sao cô lại phải làm vậy chứ?
 
Cô đã bao nhiêu tuổi rồi? Thế mà lại làm chuyện trẻ con như vậy. Không muốn đánh nhau, không phải mong cầu sự sống, không có ác ý hay thái độ thù địch gì cả, trái lại cô chỉ muốn ấn gương mặt đẹp trai của nhị thiếu gia ấy vào cát, để anh cảm nhận được nhiệt độ hừng hực của bãi cát vàng này.
 
Đùa giỡn với nhau một cách trong sáng.
 
Hai từ “đùa giỡn” này quá xa vời với Diêu Phi, đến khi được cõng trên lưng Thương Duệ cô mới sực tỉnh, đầu óc đơ ra. Thương Duệ giống như loài động vật cao lớn và đơn giản, hai chân đứng dưới biển, còn Diêu Phi nằm trên lưng anh cách khỏi mặt đất.
 
Diêu Phi đã quên lần cuối mình được cõng là khi nào, bởi thế cô cảm thấy đặc biệt quái dị. Lưng anh rất rộng, đường nét rõ ràng.
 
Cô bước đến bãi cát, chân đã khô và dính khá nhiều cát. Diêu Phi cúi xuống phủi cát mịn trên chân kẻo làm bẩn giày.
 
Có tiếng bước chân vang lên, một đôi chân thẳng và dài xuất hiện trong tầm nhìn. Diêu Phi chợt mím môi.
 
“Vịn tôi này.” Giọng nói của Thương Duệ rất nhạt và thấp: “Tôi xối nước cho cô, rửa xong thì cô dùng giấy khăn lau sạch sẽ rồi mang giày vào.”
 
“Không cần đâu ——”
 

Thương Duệ vặn mở nắp chai nước khoáng, cúi nhìn vào mắt Diêu Phi, cố ý đối mặt trực diện với cô, rồi cất giọng rất thấp và thong thả: “Sao thế? Cô xấu hổ à? Không dám bám vào tôi hả? Đồng nghiệp với nhau mà, có gì đâu mà không dám chứ? Vậy chẳng lẽ cô có tình ——”
 
Diêu Phi bám vào cánh tay anh, nhận lấy nước rửa trôi cát trên chân.
 
“Không có.” Tuyệt đối không bao giờ!
 
Diêu Phi không cho Thương Duệ giúp mình xối chân, Thương Duệ cũng không bắt ép. Anh chỉ đứng bên cạnh làm một cây cột vô cảm. Diêu Phi rửa chân xong thì anh chìa khăn giấy tới. Diêu Phi lau khô chân rồi mang giày vào, đứng vững và không bám vào cánh tay Thương Duệ nữa: “Cảm ơn.”
 
Thương Duệ không nói thêm gì, quay người bước ra đường lớn. Anh dang chân đứng ở ven đường hứng gió, bình tĩnh hít sâu một hơi.
 
“Muốn ở đây ngắm mặt trời lặn không?”
 
“Nếu ngắm mặt trời lặn thì sẽ dễ gặp nguy hiểm trên đường về.” Diêu Phi cũng ra đường lớn, đáp: “Đường sá không tốt, bên này mặt trời lặn thì trời sẽ tối đấy. Anh lái xe hay tôi lái xe?”
 
“Tôi không muốn ngồi tàu lượn siêu tốc nữa.” Thương Duệ đi vòng qua ghế lái, mở cửa xe và nói: “Lên xe.”
 
Diêu Phi đi vòng qua ghế phó lái và mở cửa xe, bỗng dưới chân hơi cấn, là vì bật lửa của Thương Duệ vẫn nằm ở đó. Cô cúi xuống lượm bật lửa rồi bước lên xe, sau đó đặt bật lửa vào chỗ cũ: “Đừng ném đồ lung tung.”
 
Thương Duệ thắt dây an toàn: “Ý thức bảo vệ môi trường của cô cao quá nhỉ, có thể bảo Tô Minh tìm cho cô một hợp đồng đại sứ phát triển bảo vệ môi trường được đấy.”
 
“Tôi làm được à?” Diêu Phi cũng kéo dây an toàn.
 
“Sao lại không được?” Thương Duệ giơ tay đánh tay lái. Sực nhớ đến một chuyện, anh quay qua nhìn Diêu Phi: “Đưa tay cho tôi.”
 
“Đại sứ phát triển liên quan gì đến tay?” Diêu Phi chìa tay ra. Thương Duệ trông cực kì thản nhiên, bởi vậy sẽ quá kiểu cách nếu cô cứ trốn tránh.
 
“Đương nhiên liên quan rồi.” Thương Duệ chỉ kéo cổ tay Diêu Phi, không nắm lấy hoàn toàn mà giữ một không gian an toàn. Anh cầm xương cổ tay Diêu Phi bằng hai ngón, lật lại mới thấy lòng bàn tay cô có rất nhiều vết sẹo li ti. Tay cô rất đẹp, nhưng lòng bàn tay lại vô cùng thô ráp. Thương Duệ muốn ngắm tay cô từ lâu lắm rồi, muốn xem thử lòng bàn tay của một cô gái hai mươi bốn tuổi sao lại chai sần đến thế: “Vết sẹo này ở đâu ra vậy?”
 
Diêu Phi có vết một sẹo ngang lòng bàn tay, đã cũ xưa lắm, nay sẹo đã biến thành một vệt nhỏ màu trắng.
 
Ngón tay Thương Duệ mềm quá, dù chỉ có hai ngón tay chạm vào da nhưng Diêu Phi cũng cảm thấy khó chịu. Hơi nhột, cô rút tay về: “Tôi bị khi còn bé, cách đây nhiều năm rồi, cái này sẽ ảnh hưởng đến việc tôi làm đại sứ phát triển bảo vệ môi trường sao?”
 
“Nhiều sẹo quá nên cô sẽ không nhận được mấy quảng cáo có liên quan đến tay đâu.” Ngữ điệu Thương Duệ khá nghiêm túc, anh khởi động xe lái đi, mới nói: “Vốn dĩ tôi muốn tìm cho cô một đại ngôn về kem dưỡng da tay.”
 
“Vậy cảm ơn anh.” Diêu Phi lấy chai nước, mở nắp ra uống một ngụm.
 
Cửa sổ xe tự động nâng lên, máy điều hòa được bật, bụi bặm bị ngăn cách bên ngoài. Xe việt dã phóng nhanh trên con đường quốc lộ mịt mù bụi, ánh nắng chiều vàng kim len lỏi vào trong xe.
 
“Sao cô lại có vết sẹo đó?” Thương Duệ lại hỏi.
 

“Ba tôi uống say quá nên đánh tôi. Lúc tôi giơ tay lên cản, cái đinh trên cây gỗ rạch trúng tay tôi.”
 
Mắt Thương Duệ sa sầm: “Cô bao nhiêu?” Anh tạm ngừng, bổ sung thêm: “Lúc đó đó.”
 
“11.” Diêu Phi trả lời: “Lẽ ra tôi không được nhận những hợp đồng quảng cáo liên quan đến tay đâu vì tay của tôi rất xấu. Tôi từng quay một bộ quảng cáo, cái tay gần ống kính đó không phải tay tôi, là tay thay thế thôi.”
 
“Thảo nào quảng cáo đó không hài hoà.” Thương Duệ nhìn Diêu Phi, cười xoà: “Tay đó quá xấu, rất không hợp với cô.”
 
Diêu Phi: “...”
 
Họ ngắm hoàng hôn trong xe, mặt trời chìm xuống mặt biển, bầu trời hoàn toàn tối mịt. Thị trấn đang ở trước mắt, nhà nhà sáng đèn, tín hiệu kết nối với điện thoại di động cứ liên tục đứt quãng, và có tiếng âm báo vang lên không dứt.
 
Điện thoại của Diêu Phi đang nằm trong túi quần Thương Duệ, vậy nên cô không tiện trực tiếp lấy đi, dù gì nam nữ khác biệt mà.
 
Xe vào bãi khách sạn thì Thái Vĩ vội chạy tới. Anh ta ân cần quan sát từ trên xuống dưới một phen: “Không sao chứ? Sao lại đi lâu vậy?”
 
“Tôi đã nói đi ngắm mặt trời lặn rồi, anh lùi ra sau đi để tôi đậu xe.” Thương Duệ cau mày: “Anh giống mấy bà già quá, có thể bình thường chút được không? Học cách đi lại độc lập như Tô Minh ấy.”
 
“Tô Minh không có nghệ sĩ dưới tay như cậu đâu, dù có thì người ta cũng biết chừng mực.” Thái Vĩ nhìn thoáng qua Diêu Phi đang ngồi ở ghế phó lái, không tiện nói thêm: “Hai đứa không gặp phải nguy hiểm gì chứ?”
 
“Không có.” Thương Duệ rút súng trong túi ra ném cho Thái Vĩ. Chạm trúng điện thoại của Diêu Phi, bấy giờ anh mới nhớ tới và lấy điện thoại ra đưa cho Diêu Phi. Anh đạp thắng xe, bực bội nói với Thái Vĩ: “Đến đây, anh tới đỗ xe đi, cứ chạy đuổi theo xe phiền chết đi được.”
 
Thái Vĩ chụp được súng, vội nhìn sang Diêu Phi, thấy Diêu Phi không phản ứng gì anh ta mới vờ đứng thẳng rồi lùi ra: “Cậu xuống xe đi tôi đỗ cho, hai đứa đi ăn cơm đi.”
 
Thương Duệ kéo phanh tay, mở cửa xe ra, đeo mắt kính lên rồi bước đi.
 
Diêu Phi định xuống xe, nhưng Thái Vĩ đã lên xe rồi bắt chuyện: “Cậu ấy làm việc không theo quy tắc nào cả, buông thả làm liều, không gây thêm phiền phức gì cho cô chứ?”
 
“Không đâu.” Diêu Phi dừng hành động xuống xe lại, cảm thấy Thái Vĩ có chuyện muốn nói với mình.
 
“Ở đây trị an không tốt, không giống với trong nước, rất nguy hiểm.” Thái Vĩ đánh vô lăng, nhìn lướt qua Diêu Phi: “Sau này đừng làm liều với cậu ấy nhé.”
 
“Tôi biết.” Che giấu sự ưu tư, Diêu Phi gật đầu: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
 
“Cô cảm thấy anh Duệ thế nào?”
 
“Rất tốt.” Là thánh ngây thơ mới đúng, nhưng Thái Vĩ là người đại diện của Thương Duệ nên Diêu Phi không tiện nhiều lời.

 
Diêu Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, hối hận vì vừa nãy không xuống xe. Quả thật kĩ thuật lái xe của Thái Vĩ chẳng ra sao cả, đánh lái mấy lần mà vẫn chưa đậu xe vào được.
 
“Tính cách cậu ấy rất ngay thẳng, không có suy nghĩ gì phức tạp, chỉ toàn làm việc theo con tim, muốn gì thì làm nấy. Khi nhất thời hứng khởi thì cái gì cậu ấy cũng cho được, rất tốt với bạn bè, hào phóng với tất cả mọi người, có lẽ lúc cho đi cậu ấy thật sự không nghĩ ngợi gì nhiều, là bạn bè thì chúng ta nên hiểu rõ giới hạn này.” Thái Vĩ cười nói: “Nếu không, chẳng may suy nghĩ quá nhiều thì sẽ khó xử lắm.”
 
Diêu Phi nhìn chằm chằm kính chiếu hậu rồi nhắc nhở Thái Vĩ: “Đánh tay lái qua trái, dừng lại, bẻ tay lái ngược lại, đừng di chuyển, lái thẳng vào trong, được rồi.”
 
Cuối cùng Thái Vĩ đỗ xe vào đúng vị trí rồi quay sang: “Cô Diêu.”
 
“Tôi biết rõ giới hạn.” Diêu Phi cầm điện thoại, nhìn Thái Vĩ bằng đôi mắt xinh đẹp và sạch sẽ đến sắc bén: “Cảm ơn sếp Thái đã nhắc nhở, vậy tôi đi trước đây.”
 
Diêu Phi xuống xe, đi tới khách sạn. Thương Duệ còn đứng ở cổng khách sạn. Anh đút hai tay vào túi, đeo kính râm, trông rất không kiên nhẫn. Thấy Diêu Phi tới, anh mới ngước mắt: “Sao không xuống xe với tôi? Kĩ thuật đỗ xe của Thái Vĩ gớm lắm, không ai chịu ngồi xe của anh ta đâu, thế mà cô dám ngồi tận ba phút trên xe của anh ta, cảm thấy thế nào?”
 
“Chưa kịp xuống, sau này tôi sẽ rút kinh nghiệm.” Diêu Phi bước lên bậc thang, dừng lại rồi nhìn Thương Duệ: “Vậy tôi lên lầu trước đây.”
 
“Không ăn cơm à?”
 
“Tôi ăn trong phòng luôn.” Diêu Phi rảo bước lên lầu: “Tôi muốn đi tắm trước.”
 
Thương Duệ đút một tay vào túi, nhìn cô lên lầu, rồi mới đến nhà hàng. Anh nói với đầu bếp: “Cho tôi hai tô mì nước đưa lên lầu ba, một phần bình thường, một phần không thêm gì hết chỉ lấy mì thôi. Phần bình thường cho Diêu Phi, phần không thêm gì là của tôi.”
 
“Được, cậu lên đi.”
 
Thương Duệ lên lầu thấy cửa phòng tắm đang đóng. Diêu Phi đã đi tắm, anh bèn mở hé cửa phòng rồi ngồi xuống ghế sofa nhỏ, lấy điện thoại di động ra xem lại video. Anh quay vài đoạn, và đoạn nào cũng rất đặc sắc.
 
Thương Duệ bật phần mềm chỉnh ảnh, tải video vào rồi chỉnh sửa màu sắc.
 
Cửa phòng được đẩy ra. Nhướng mắt, anh thấy Thái Vĩ, bèn chau mày: “Lại gì nữa đây?”
 
“Sau này cậu đừng làm chuyện nguy hiểm thế nữa.” Thái Vĩ quan sát nét mặt của Thương Duệ rồi tiếp: “Lỡ như gặp chuyện xui rủi, ai có thể gánh nổi trách nhiệm hả?” Trước khi Thương Duệ nổi giận, anh ta nhanh chóng bổ sung: “Cậu không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Diêu Phi chứ. Con gái người ta ra ngoài với cậu như thế sẽ nguy hiểm lắm đấy.”
 
“Biết rồi, nói nhảm nhiều quá.” Thương Duệ chỉnh thêm vài bài nhạc và phông nền khôi hài để ghép vào đoạn video của Diêu Phi, nhưng nhận ra chúng không mấy thích hợp. Anh chọn lựa một hồi, cuối cùng quyết định lấy một bài mùa hè lãng mạn.
 
Bỗng nghe rất êm tai. Trời trong, mây trắng, nắng vàng và biển xanh. Diêu Phi chạy trên bờ cát trắng phau, mái tóc dài lay động trong gió, và cô đang hớn hở chạy về hướng biển rộng.
 
“Cậu đang xem gì thế?” Bắt gặp Thương Duệ đang hết sức tập trung, Thái Vĩ mau mắn ghé tới nhìn thử.
 
Thương Duệ ngồi nghiêng người qua, ngón tay gầy và dài cầm điện thoại: “Tôi xem gì cũng phải xin phép anh sao?”
 
“Sau này ra ngoài cho vệ sĩ đi theo đi.” Thái Vĩ hỏi: “Hình hôm qua cậu đăng trên Weibo là sao thế? Cậu chụp Hermes làm gì? Hermes tìm cậu đóng quảng cáo à? Sao không nói với tôi?”
 
“Tôi đổi nước hoa thôi.” Thương Duệ chỉ nước hoa trên bàn: “Chụp cái túi nước hoa mình thích thôi mà, đâu ra lắm chuyện thế?”
 
Thái Vĩ thấy túi nước hoa Hermes và Chanel đã được khui mở, bèn há miệng: “Chẳng phải cậu nói những thứ hàng chợ giá rẻ này toàn chất làm mát không khí hay sao? Sao giờ cậu dùng chúng vậy?”
 
Thương Duệ gác chân lên, vùi mình trên sofa một cách lười nhác, vừa cầm điện thoại di động tiếp tục chỉnh sửa ảnh. Đáy mắt ánh lên tia sáng, điệu bộ thảnh thơi, anh thờ ơ nhấn mạnh từng chữ: “Tôi thích.”

 
“Người khác tặng cậu phải không?” Chuông báo động trong lòng Thái Vĩ reo lên ầm ĩ.
 
Thương Duệ nhướng môi: “Anh đoán đi.”
 
Mười phút sau, trong phòng Thương Duệ, Thái Vĩ rú lên một tiếng long trời lở đất.
 
Diêu Phi ra khỏi phòng tắm, thấy mì được nhà hàng đưa tới, bèn bưng vào phòng. Mở WeChat, cô muốn xem ai đã gọi mì cho mình, chợt thấy hàng loạt dấu chấm than được gửi từ WeChat của Tô Minh.
 
Tô Minh: “Em và Thương Duệ đã làm gì vậy? Hai đứa làm gì thế? Cậu ấy quay video khi nào? Đây không phải là ảnh trên phim đúng không? Nó nhất định không phải là ảnh phim! Má nó! Bây làm cái quái gì trên Weibo thế hả?”
 
Tô Minh: “Câu fan hả em? Sao không báo chị biết? Làm chị sợ muốn chết! Chị cứ tưởng Thương Duệ muốn tỏ tình với em nữa cơ đấy!”
 
Tô Minh: “Câu fan mà sao không thông báo cho đoàn đội biết trước vậy em? Có ngày bệnh tim chết cảm đám đấy.”
 
Diêu Phi lập tức bật Weibo lên, trên hot search đang gắn tag #Thương Duệ công khai tình yêu#, sau đó nó trở nên sốt dẻo.
 
Công khai cái quái gì thế?
 
Diêu Phi bấm mở hot search, tin tức đầu tiên chính là bài viết được đăng năm phút trước trên Weibo của Thương Duệ.
 
“Vô tình gặp được một bé Hạ Dao hoang dã. @Diêu Phi”
 
Bên dưới đính kèm một video đang tự động chạy.
 
Diêu Phi tối sầm cả mặt, da đầu tê dại. Cái này mà cũng dám đăng? Thương Duệ điên rồi hả?
 
Hít sâu, cô nhấn vào video, không có BGM nhảm nhí nào như cô dự đoán, mà chỉ có một khúc nhạc nhẹ nhàng du dương, màu sắc của cả video hết sức hài hoà, cộng thêm ánh sáng dìu dịu. Trên bờ cát trắng, mái tóc dài của Diêu Phi tung bay theo gió, cô thoải mái chạy về phía biển rộng, đón lấy ánh nắng vàng. Cô mặc áo phông và quần ngắn đơn giản nhất, hồn nhiên và ngây thơ không nhuốm bụi trần.
 
Video dài tổng cộng hai phút, cảnh cuối cùng dừng lại ở chỗ Diêu Phi ngoảnh lại nhìn ống kính. Cô toả sáng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, sau lưng là mặt biển lăn tăn gợn sóng nối liền với chân trời. Chim biển dang cánh chao liệng trên không, tóc cô bay bay theo gió, đôi mắt trong veo, và nụ cười sáng trong xán lạn.
 
Thương Duệ nói nếu đoạn video này được đăng lên thì chắc chắn lượt truy cập sẽ vượt mốc hơn trăm triệu, thế là anh sử dụng tài khoản của mình đăng lên luôn đấy à?
 
Tác giả có lời muốn nói: Quá trình biên tập Weibo của Thương Duệ.
“Bé lò xo với điệu nhảy hoang dã. @Diêu Phi”
Không được, Diêu Phi sẽ giận mình, xóa đi viết lại.
“Ngẫu nhiên gặp được một bé Diêu Tiểu Phi hoang dã. @Diêu Phi”
Quá thẳng thắn, không thích hợp. Sau khi suy ngẫm năm phút, anh bắt đầu biên tập hàm súc hơn.
“Ngẫu nhiên gặp được một bé Hạ Dao hoang dã. @Diêu Phi”
 
Họ đang đóng phim, dùng nhân vật trong phim show love, quá danh chính ngôn thuận.
 
Thương Duệ: Thiên tài soạn văn thường thường thôi, đừng khen, ngại lúm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận