Diêu Phi ở trong bệnh viện ba ngày, một phóng viên báo lá cải đã chụp được ảnh cô và Thái Vỹ vào cùng một phòng bệnh, nghi ngờ là phòng của Thương Duệ, liền viết bài. Nghi ngờ Diêu Phi và Thương Duệ, gây nên một trận gió tanh mưa máu.
Thương Duệ còn trẻ và có phong độ tốt, cơ thể đang hồi phục rất nhanh, ở lại thêm nữa cũng không có ý nghĩa, cho nên dự định trở lại đoàn làm phim.
Sáng sớm, Diêu Phi bị ép uống hết một bát canh gà lớn, sau đó lại ăn một bữa sáng thịnh soạn. Thương Duệ ôm eo cô, hai người hôn nhau trọn vẹn năm phút, nếu không phải Thương Duệ thiếu dưỡng khí, đau đầu, anh thật sự định hôn mười lăm phút.
“Em không thể ở thêm một ngày sao?” Thương Duệ tựa trán lên cổ Diêu Phi, ướt át hôn lên cổ cô, nghiến răng nghiến lợi nói, “Em sợ bị lộ như vậy sao?
Diêu Phi tránh nụ hôn của anh, đứng dậy cách xa, "Em vốn đã hứa với Tô tổng là không yêu trước 30 tuổi, nhưng em đã “thất hứa”. Em vốn dĩ không phải nghệ sĩ kiếm tiền, chị ấy ký hợp đồng với em lợi nhuận thu được còn không nhiều bằng phiền phức. Chị ấy gần đây đang chuẩn bị cho đám cưới của mình nên rất bận rộn. Nếu chúng ta có scandal, sẽ làm trì hoãn chị ấy. Em không thể gây rắc rồi cho chị ấy thêm nữa. "
"Không thể yêu trước 30 tuổi? Trong hợp đồng có điều khoản đó sao? Đây là loại ông chủ lòng dạ đen tối gì vậy?" Thương Duệ cau mày, Tô Minh vẫn còn một mặt điên cuồng như vậy sao? "Em quá coi trọng Tô Minh rồi. Tô Minh không phải kiếm được ít như em nghĩ đâu. Chị ta đã nói gì với em?" Hai năm qua Tô Minh điên cuồng kiếm tiền. Với sự trở lại của Diêu Phi, giá trị thị trường của Phim ảnh Hạ Minh đã trỗi dậy điên cuồng.
Diêu Phi ngồi ở sô pha bên kia cầm một chai nước lên, mở ra uống một ngụm, đè nén trái tim đang đập thình thịch, hạ nhiệt toàn thân, "Anh có biết em đang làm gì khi chị ấy gọi cho em lần đầu tiên không? Em đã định mua một con dao và chết cùng với Lý Thịnh. Em đã thực sự từng muốn chết. "
Thương Duệ cau mày, đôi mắt đen sâu thẳm chìm xuống.
"Trước khi ký hợp đồng chính thức, chị ấy chuyển cho em năm nghìn, bảo em đi Thượng Hải, đưa cho em một kịch bản cho nữ chính, chính chị ấy đã kéo em trở lại từ bờ vực cái chết. Em biết rằng không chỉ đơn giản có mỗi chị ấy đang giúp em, cả chị Du và anh Hàn cũng đã giúp đỡ em rất nhiều. Đối với bất kỳ ai trong số họ, em không thể quá đáng. " Cô muốn ở bên Thương Duệ, nhưng cô ấy không hề né tránh mà nói ra câu này, "Thương Duệ, em không tốt như anh nghĩ đâu. Trước đây em gần như đã đi đến điểm cực đoan rồi."
Thương Duệ cúi người đặt những ngón tay mảnh khảnh của mình lên tóc Diêu Phi, vuốt nhẹ rồi ghé ngón tay qua vành tai Diêu Phi. Anh hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới kéo Diêu Phi vào trong lòng, ôm chặt Diêu Phi, "Em không cực đoan, em rất xuất sắc. Em rất tốt, Diêu Phi, em là người tốt nhất. ”
Thương Duệ tự hào không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm, anh thừa nhận điều đó. Sai thì sửa, cho rằng thời gian trôi qua, đã là quá khứ, hối hận đã là vô dụng.
Nhưng lần này, anh thực sự hối hận.
Thương Duệ đứng bên cửa sổ nhìn xe của Diêu Phi đã ra khỏi chỗ đậu rồi từ từ lái vào con đường rợp bóng cây. Cây cao xanh thẫm, xe địa hình màu trắng. Dưới ánh nắng, lớp sơn trên thùng xe phản chiếu ánh sáng rồi biến mất trong nháy mắt.
Anh tựa vai vào tấm kính, rũ hàng mi dày và lặng lẽ nhìn về hướng lối ra của bệnh viện. Xe đã đi từ lâu, cây cối đung đưa trong gió.
Con chim sẻ xám tung cánh bay tới, đậu trên mép cửa kính.
Cánh cửa mở ra sau lưng, con chim sẻ xám sải cánh bay đi. Thương Duệ cụp mắt, ánh hoàng hôn buông xuống, trong lòng có chút trống trải.
Giọng của Thái Vỹ vang lên, "Anh Duệ, chi bằng cậu đổi tên mình thành Hòn Vọng Phi đi."
“Ý kiến hay đấy.” Thương Duệ ngoảnh mặt đi, quay người bước lại, cầm điện thoại trên bàn lên, mở WeChat lên, “Tôi nên đổi tên WeChat của mình thành Hòn Vọng Phi nhỉ.”
Thái Vỹ lao đến, giật điện thoại của Thương Duệ
Thương Duệ càng nổi tiếng thì càng thu hút nhiều sự chú ý đến mức có một đống người hận không thể mỗi giây mỗi phút đều cầm kính lúp soi anh. Anh dám đổi tên WeChat của mình thành Hòn Vọng Phi, chắc chắn sẽ được lên hot search miễn phí ngay lập tức.
“Cậu dừng lại được không?” Thái Vỹ nói, “Tin tôi đi, Diêu Phi sẽ không muốn lên hot search miễn phí đâu.”
Thương Duệ vốn dĩ muốn trêu chọc anh ta, càng thích, anh lại càng cẩn thận. Anh thậm chí không dám ở cùng Diêu Phi lâu, làm sao có thể đổi WeChat biểu thị quan hệ với Diêu Phi.
Anh lại ngồi xuống ghế sô pha, dựa vào tay vịn ghế sô pha mềm mại , bắt chéo đôi chân dài, lấy một viên kẹo cứng ra xé vỏ kẹo. Anh không thể hút thuốc gần đây vì chấn động nên chỉ có thể ăn kẹo. Anh cắn viên kẹo cứng, làm ướt môi rồi thản nhiên nói: "Thái tổng, anh nghĩ Tô Minh kết hôn thì tôi nên tặng quà gì mới thích hợp?"
“Hồng bao là được rồi, cậu còn muốn tặng gì nữa?” Thái Vỹ nói, “Gửi 160 vạn tiền mặt?”.
Lúc đó Diêu Phi cũng đưa 160 vạn tiền mặt cho Tư Dĩ Hàn và Du Hạ thật là khiến cho người khác phải giật mình, chuyện đó được lan truyền khắp nơi, chưa bao giờ thấy ai chân thành hơn Diêu Phi.
“Hay là tặng cho Tô Minh một căn nhà.” Thương Duệ nói, “Căn nhà bên cạnh nhà tôi thì sao?
Thái Vỹ thật muốn anh bị chấn động não thêm lần nữa.
_____________________________________________
Diêu Phi không quay phim ngay sau khi trở về đoàn phim, đạo diễn cho rằng tình trạng của cô quá tệ. Diêu Phi lần này nhập vai rất chậm, khoảng cách với Cảnh Bạch là quá lớn.
Diêu Phi cũng thấy trạng thái của mình không ổn, không ngờ mình lại gặp phải vấn đề giống Thương Duệ. Cảnh Bạch cần diễn sâu hơn và u ám hơn, cô nhìn gương mặt mình trong gương, người trong gương rõ ràng là đang yêu, trong mắt tràn đầy hy vọng ...
Diêu Phi đã nghỉ hai ngày, tạm thời ngắt kết nối với Thương Duệ. Tự nhốt mình trong phòng và đắm chìm vào trong kịch bản, xem kịch bản, xem phim tài liệu, xem cuộc đời của Cảnh Bạch, một lần nữa cô tự đặt mình vào vai diễn.
Mãi đến ngày thứ ba, cô mới chính thức bước vào trường quay, cô và Trần Phong đang quay cảnh đối đầu. Cảnh đánh diễn, đua xe, lên kế hoạch.
Diêu Phi và Trần Phong nhập vai, lúc đầu cảm thấy có chút áp lực.
Diễn xuất của Trần Phong đặc biệt ổn định, anh đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất năm 28 tuổi. Đã hợp tác với Vinh Phong ba lần, bây giờ đã bốn mươi tuổi, nhưng kỹ năng diễn xuất rất hoàn hảo. Ngay cả khi đã quay phim nhiều năm, những cảnh quay của Diêu Phi phải áp chế Trần Phong. Bất kể là phong cách chiến đấu hay khí thế thì cô cũng phải tàn nhẫn hơn Trần Phong.
Trần Phong không cần diễn viên đóng thế, anh ấy là sử dụng người thật trong bất kỳ bộ phim nào bản thân từng đóng. Đó là một diễn viên gạo cội hiếm hoi dám đánh diễn và chiến đấu hết mình trong nghề hiện nay. Diêu Phi cùng Trần Phong xem qua các cảnh hành động dưới sự sắp xếp của võ sư, Trần Phong nhìn về phía bờ vai gầy yếu của Diêu Phi, "Cô không có diễn viên đóng thế sao? Cẩn thận một chút nhé, rất nghiêm túc trong diễn xuất . "
"Cám ơn thầy Trần, tôi sẽ chú ý."
Trần Phong mỉm cười, tiếp tục đọc kịch bản.
Thức dậy vào buổi sáng, trời nhiều mây và bắt đầu mưa nhẹ vào buổi chiều. Bầu trời tối đen, bìa rừng sáng lên một vệt tối mờ nối liền bầu trời nặng trĩu.
Cây cối xung quanh được bao phủ bởi một lớp màu xám chính là tông màu chủ đạo của cả bộ phim. Sương mù đen kịt, mưa dầm không ngớt.
Diêu Phi đứng dưới mái hiên trú mưa, chờ đợi sự chỉ dẫn của đạo diễn, cô đắm mình vào cốt truyện và nghĩ về Cảnh Bạch. Cô hóa thân thành Cảnh Bạch, tưởng tượng mình đang đứng ở đây, gặp Trần Phong thì sẽ ra sao?
Thăm dò và đối chất làm nảy sinh kỳ vọng, có lẽ đây là hy vọng.
“Diêu Phi, bắt đầu được chứ?” Vinh Phong hét lên.
"Được ạ."
Diêu Phi cầm ô của trợ lý và đi về phía chiếc xe dùng làm đạo cụ.
“Cảnh trong xe tốt nhất một lần là qua, nếu không, một khi bị ướt, lại phải thay quần áo và trang điểm lại, rất phiền phức.” Đạo diễn nói, “Chuẩn bị sẵn sàng.”
Cảnh đầu tiên là một cảnh va chạm xe hơi, mặc dù đây không phải là một chiếc xe thật nhưng nó cũng yêu cầu các diễn viên phải lái xe với tốc độ thấp.
Vinh Phong cau mày nhìn biểu cảm của Diêu Phi trên màn hình, cảm xúc cô ấy thực sự rất chân thật dưới máy quay. Tại đây cô đã thành công ẩn nấp trong băng đảng ma túy, khí chất ngời ngời, để tóc đuôi ngựa và mặc đồng phục rằn ri. Tính tình đã thay đổi, có khí chất của một người bề trên.
Biểu hiện của Diêu Phi không có bất kỳ vấn đề gì, vẫn là kỹ thuật diễn giống như trong sách giáo khoa. Nhưng luôn cảm thấy có gì đó không đúng, cô ấy là Cảnh Bạch, nhưng không phải Cảnh Bạch ban đầu.
Xe của Cảnh Bạch bị Trịnh Trạch đang đuổi theo chặn lại, một tiếng nổ lớn, chiếc xe tông vào gò đất bên đường rồi dừng lại.
Trịnh Trạch ra khỏi xe, cầm súng và hét lớn, "Giơ hai tay lên đầu! Xuống xe!"
Có một người phụ nữ đang nằm trên ghế của chiếc SUV màu đen, mái tóc dài của cô được buộc thành đuôi ngựa, lộ ra một cái gáy trắng nõn, dường như đang chết lặng. Cửa xe bị vặn, kính xe vỡ tan tành, cô lê cái chân bị thương, đạp mạnh vào cửa xe, cảm giác chạm vào còng tay ở thắt lưng phía sau.
"Này?"
Mưa vẫn rơi, người trên xe bất động. Trịnh Trạch cầm súng dí vào đầu người phụ nữ, tay còn lại kéo cửa xe, anh ta đuổi theo đường dây này rất lâu, người phụ nữ này là một manh mối rất quan trọng.
Đột nhiên cửa xe bị đẩy ra, cổ tay của Trịnh Trạch bị đau, người phụ nữ chộp lấy khẩu súng.
Đầu súng bị nghiêng, viên đạn bắn vỡ kính chắn gió.
Người phụ nữ đá tung cửa xe, khẩu súng của Trịnh Trạch bị kẹt dưới ghế xe. Người phụ nữ cúi xuống nhặt, Trịnh Trạch phóng người vào, cỗ xe chật hẹp, cả hai bắt đầu ra chiêu tàn nhẫn.
Diêu Phi bị Trần Phong đá vào bụng, cô đấm vào mặt Trịnh Trạch.
Trần Phong bị đánh như thế này đã là chuyện của 800 năm trước, lúc đầu, anh ấy lo lắng Diêu Phi sẽ bị đánh tới bật khóc. Sau khi bị đấm vào mặt, Diêu Phi bật dậy muốn đánh tiếp, dường như mắt cô đỏ cả lên.
Trần Phong đập đầu vào nóc xe, “ Au!!.”
"CẮT!" Đạo diễn hét lên, "Anh Phong sao thế?"
Trần Phong phun ra một ngụm máu, kinh ngạc nhìn Diêu Phi, "Cô gái nhỏ rất có tay nghề."
Mấy năm nay diễn viên trẻ tuổi xinh đẹp đều biết đánh nhau như vậy à?
“Xin lỗi, đánh anh có đau không?” Diêu Phi dựa lưng vào ghế phụ.
"Hai người bị thương sao? Hai người không sao chứ?" Vinh Phong nói, "Diêu Phi, diễn xuất của cô vừa rồi hơi quá, có thể bớt đi một chút, bởi vì cô ở đây thăm dò nhiều hơn, cô không muốn giết anh ta, anh ta là cảnh sát. "
Diêu Phi bụng hơi đau, cô hít một hơi gật đầu, "Tôi biết rồi."
"Anh Phong thế nào?"
“Vẫn quay tiếp được.” Trần Phong tinh thần phấn chấn, hiếm thấy gặp phải đối thủ, anh rất kinh ngạc Diêu Phi lại có thể chiến đấu tốt như vậy. Khi còn học ở học viện cảnh sát, Diêu Phi cư xử khá tốt, thật không ngờ cô sau khi nhập vai lại là kiểu như vậy.
“Làm lại lần nữa.” Vinh Phong lui lại vị trí, bắt đầu cảnh quay thứ hai.
Những cảnh chiến đấu của Diêu Phi đẹp ngoài sức tưởng tượng, cô ngăn nắp và không hề cẩu thả, kết hợp nhiều phong cách diễn rất tốt theo cốt truyện. Cảm quan máy quay cũng rất tốt, không có nhiều người trong vòng có thể bắt kịp Trần Phong khi diễn, nhưng Diêu Phi lại có thể.
Diêu Phi bắt tay Trần Phong để xin lỗi. Điều chỉnh cảm xúc và chuẩn bị cho cảnh thứ hai.
Diêu Phi nhập vai rất nhanh, cô đã tìm thấy được cảm xúc. Lần quay thứ hai diễn ra rất suôn sẻ, Trần Phong diễn rất tốt, Diêu Phi đã lâu không đóng cùng một diễn viên thành thục như vậy.
Sau khi quay cảnh trong xe, việc quay phim ngoài xe sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Họ tấn công nhau dữ dội, Cảnh Bạch rút dao găm từ chân, chém về phía Trịnh Trạch, nhưng Trịnh Trạch không kịp né tránh, bị đâm vào tay.
Trịnh Trạch che tay, lảo đảo lui về phía sau nửa bước, Cảnh Bạch cầm súng trong xe chĩa về phía Trịnh Trạch. Đôi mắt lạnh lùng trong màn mưa, như muốn giết chết ai đó, sát khí lộ ra rất rõ ràng. Cô từng bước đến gần, họng súng áp vào đầu Trịnh Trạch, Trịnh Trạch dừng lại. Có đạn trong súng, chốt an toàn đã được bật.
“Trịnh Trạch, đội trưởng Đội chống ma túy Tây Châu.” Cô ngồi xổm xuống, lấy giấy tờ chứng minh thân phận của Trịnh Trạch ra, giọng điệu chậm rãi, trong mắt có một tia ớn lạnh.
"Cô là ai?"
“Tôi là người sẽ giết anh.” Cô giơ tay lên và dùng báng súng đập vào cổ Trịnh Trạch, khiến Trịnh Trạch bất tỉnh.
Cô đứng thẳng dậy, ném tài liệu lên người Trịnh Trạch, đứng dậy quay đầu với khẩu súng trên tay. Trong cơn mưa vô tận, cô nhìn thật sâu, quay người, lên xe của Trịnh Trạch và lái đi.
Toàn bộ cảnh quay mất tổng cộng ba tiếng đồng hồ, quay phim rất suôn sẻ.
Sau một lúc im lặng thì đạo diễn hô “ Cắt.”
Sau khi Diêu Phi bước ra khỏi cảnh quay, cô mới quay lại bắt tay với Trần Phong, "Thầy Trần, mạo phạm rồi."
Bầu trời đã chuyển sang màu xanh khói, mưa vẫn rơi và không khí nóng ẩm.
Trần Phong cầm khăn tắm lau nước mưa trên người, bác sĩ trong đoàn đang chữa trị vết thương cho anh, anh ta giơ ngón tay cái lên với Diêu Phi, "Rất tận tâm, cô gái nhỏ tiền đồ xán lạn."
“Cám ơn.” Diêu Phi gật đầu, sau khi rời khỏi hiện trường rất lễ phép cúi đầu chào Trần Phong.
“Cô bị thương à?” Vinh Phong gọi bác sĩ qua, nói: “Khám cho Diêu Phi.”
Diêu Phi ngồi trong mái hiên để bác sĩ kiểm tra cơ thể cô xem có vết trầy xước lớn nhỏ, bụng cô hơi khó chịu, vừa nãy Trần Phong đánh vào bụng cô. Lưu Man đưa nước nóng và quấn khăn cho cô. Diêu Phi nhấp một ngụm nước nóng để kìm nén cơn buồn nôn, cô ngả người ra ghế nhờ bác sĩ xử lý vết thương.
“Cô nghĩ gì về cái nhìn lại cuối cùng của Cảnh Bạch?” Vinh Phong nói khi ngồi bên cạnh cô.
“Mong chờ bình minh.” Diêu Phi nói.
Diễn xuất của Diêu Phi lần này rất hoàn hảo, toàn bộ quá trình đều rất có hồn. Vinh Phong không thể chỉ ra sai sót nào, thậm chí còn cho rằng đây là Cảnh Bạch thật, thật bằng xương bằng thịt.
“Mong đến bình minh.” Vinh Phong nói, “Tôi cảm thấy cô không giống như trong ảnh tạo hình lúc trước chụp.”
Diêu Phi mang tới cho người xem cảm giác ra khác,giống như cảm giác của cô đã thay đổi khi trở lại. Cô không còn cảm thấy cô đơn nữa, Vinh Phong lần đầu tiên nhìn thấy cô, cảm giác thật khó tả, ông ấy muốn ấn Diêu Phi xuống nước để đánh thức cô dậy.
Nhưng Diêu Phi bước tới trước máy quay, ông ấy kinh ngạc cau mày nhìn thấy, nhảy dựng lên, muốn đập bàn.
“Gần đây cô cảm thấy thế nào?” Vinh Phong châm một điếu thuốc rồi dựa lưng vào ghế, “Yêu đương cảm giác thế nào?
Diêu Phi sửng sốt một chút, hình như là vậy. Khi Vinh Phong nói trạng thái của cô không ổn, yêu cầu cô nhập vai, cô đã nhìn vào gương rất lâu mới đưa ra được kết luận. Không phải cô có gì đó sai sai mà Cảnh Bạch mà cô hiểu ngay từ đầu đã sai.
"Khi tôi nhìn thấy Cảnh Bạch lần đầu tiên, những gì tôi nhìn thấy là cái chết, nhưng bây giờ tôi nhìn thấy cuộc sống. Cảnh Bạch là một người tràn đầy hy vọng. Cô ấy rất tích cực và lạc quan. Ngay cả trong địa ngục tối tăm, cô ấy vẫn khao khát mặt trời. Cô ấy sở dĩ có thể kiên trì lâu như vậy, có lẽ là bởi vì cô ấy có nhiều hy vọng hơn là tuyệt vọng, cô ấy đã nhìn thấy mặt trời đẹp nhất nên không cam lòng chịu khuất phục trước bóng tối, cô ấy phải làm mọi cách để xé nát bóng tối."