Nhập Vọng

Đi đến đây còn chưa đầy một tháng, lại luôn ở trên đường bôn ba, Nghiêm Mạc đương nhiên sẽ không lưu tâm loại dật văn* này.

*truyền thuyết, thuật lại, kể lại.

Như là hiểu rõ điểm ấy, Thẩm Nhạn không tạm dừng mà nói tiếp.

– Tương truyền Khải Tông hoàng đế tiền triều lưu lại bửu bối, chính là chín mảnh Ngũ Trảo Thiên Long do Bích Ngọc điêu khắc mà thành. Từ lớn đến nhỏ chia làm ba tầng trong ngoài, mỗi tầng tam long đầu đuôi nối liền, họp nhau thành khối ngọc bội tròn trĩnh, nhân xưng Cửu Long hoàn. Đương nhiên, nếu chỉ là một vật tinh công điêu khắc thì không có chỗ gì đáng nói. Nhưng có đồn đãi nói bửu bối này là bảo tàng dư đồ Khải Tông để lại, Cửu Long hợp nhất là có thể từ đó hiện ra phương hướng Tàng Bảo quật Hoa triều. Bởi vì đế vị không ổn, Khải Tông liền đem Cửu Long phân cho mấy vị cận thần thân tín, đợi quốc triều sụp đổ, liền để bọn họ hộ ấu chủ trốn thoát rồi tìm cơ hội lấy ra bảo tàng đoạt lại giang sơn.

Nhìn Nghiêm Mạc hơi nhíu lại mày, Thẩm Nhạn mỉm cười:

– Đương nhiên, tin đồn chỉ là tin đồn, ngày đó Đông Phương thị lập quốc, dòng tộc Khải Tông liền bị tàn sát hầu như không còn. Thần tử tiền triều thì tử tử hàng hàng, hơn trăm năm qua đi, không một người nói muốn giương cờ tạo phản. Cái gì giang sơn trọng bảo, triều đình phản phục, sợ là còn không thú vị bằng chuyện hậu cung tranh sủng, chuyện này cũng liền dần dần không ai biết nữa.

Thẩm Nhạn nói thoải mái, Nghiêm Mạc lại đột nhiên hỏi:

– Nếu hơn trăm năm không ai hỏi thăm thì huynh từ đâu biết được chuyện này?

Lãng tử liền bật cười:

– Hỏi rất hay. Vốn ta cũng không biết được chuyện này, thế nhưng ba năm trước, trong giang hồ đột nhiên có tin đồn, nhắc lại chuyện xưa Cửu Long hoàn, còn có người nói giấu trong bảo khố chẳng những có bảo tàng, còn có võ lâm bí tịch tiền triều lưu lại… Bất luận là bảo tàng hay là bí tịch, đều khiến người ta động tâm. Thế nhưng còn chưa đợi ai tra xét, tin này đột nhiên lại bị áp đi, rốt cuộc không ai tra xét.

Nghiêm Mạc trầm ngâm một lát, hỏi ra hai câu:

– Ai truyền? Ai áp?

Dật văn hơn trăm năm chưa từng đề cập, là ai lần nữa tạo sóng?

Tin tức rung động lòng người như thế, là ai một tay áp chế?

Hai người này chỉ sợ mới là quan trọng nhất. Nghiêm Mạc hỏi chính là mấu chốt trong mấu chốt, tiếu ý trong mắt Thẩm Nhạn không khỏi lại đậm vài phần, có thể gặp được bằng hữu hợp phách như vậy, cũng là chuyện may mắn khó được.

Nhưng hắn vẫn lắc lắc đầu:

– Tra không ra, bất luận là kẻ đồn đãi hay là kẻ áp chế, đều không có bất cứ tung tích lưu lại. Nhưng sau đó, trong giang hồ lục tục xảy ra vài chuyện. Đầu tiên là Đại thiếu gia Lý gia trang Lý Túc Minh ngoài ý muốn chết thảm, sau có Đại tiêu đầu Uy Viễn tiêu cục Chúc Bưu cả nhà bị sát hại, giang hồ liền dần dần hiện ra loạn tượng. Trước đó không lâu ta điều tra một vụ án, vừa vặn tra được một ít manh mối về cái chết của Lý Đại, ai ngờ Lý lão gia tử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, còn ở trên giường bệnh của mình lưu lại ba chữ ‘Cửu Long hoàn’, rời khỏi Lý phủ, ta liền bị Nhiêm bà theo dõi… 

– Không phải Nhiêm bà, là Trích Tinh lâu.

Nghiêm Mạc nhẹ giọng sửa đúng.

– Đến đuổi giết ta cũng là người của Trích Tinh lâu. Lý gia trang, Uy Viễn tiêu cục và Đạp Tuyết sơn trang có liên quan gì đến ‘Cửu Long hoàn’?

– Lý gia trang chính là hậu duệ Thượng tướng quân Lý Viễn Sơn tiền triều, mà thê tử Nhu Nhàn của Đinh Trang chủ Đạp Tuyết sơn trang, chính là đích tôn Nhất Môn Tam Công* Nhu thị. Còn có vụ án một bằng hữu của ta bị liên lụy đến vụ mất trộm Thất Cầm Kiếm quyết ở Bạch Loan phong. Bạch Loan phong cũng có chút liên quan với quốc sư tiền triều Viễn Du Tử, vì thế còn kết thù hận với Võ Đang. Nếu tin đồn Cửu Long hoàn là thật, như vậy những vụ án này, chỉ sợ đều có liên quan tới nó.

*Nhất môn tam công, phụ tử đồng tể – cả nhà ba đời, cha con là quan có địa vị cao quyền quý.

Nghe Thẩm Nhạn một hơi nói hết như vậy, Nghiêm Mạc vẫn không lập tức trả lời, mà là nhíu chặt mày, việc này dù y nghe được, cũng không thể tưởng tượng được. Lúc một Vương Triều hủy diệt, dù không được nhân tâm, cũng phải có ít trung thần lương tướng sót lại, nếu thật sự là muốn uỷ thác, cần gì phải đem trọng bảo phân thành nhiều như vậy?

Phải biết nhân tâm hiểm ác, ai có thể cam đoan tất cả những người này đều có thể nhất tâm hướng chủ, đồng lòng hợp lực. Vạn nhất trong chín người có một phản đồ, thậm chí chỉ một người chết, kế hoạch này liền sẽ hóa thành bọt nước, thật sự là xuẩn vô cùng.

Nhưng nếu thật sự không có Cửu Long hoàn, vì sao lại có người nhắc lại việc này, vì sao gây nhiều thị phi giang hồ như vậy.

Lúc y tỉnh lại, cái xác này đúng là bị Đạp Tuyết sơn trang đuổi giết, tên Nhiễm Phong cũng đích xác là người trong Trích Tinh lâu, còn có hiểm tử hoàn sinh Thẩm Nhạn, bởi vì chạm đến manh mối liền bị bức đến tuyệt lộ.

Nếu thực sự có một đám người gây sóng gió, bọn họ là vì cái gì?

Chỉ vì truyền thuyết Cửu Long hoàn không biết thật giả này?

Suy nghĩ một lát, Nghiêm Mạc rốt cuộc mở miệng:

– Lý gia trang thật sự có Cửu Long hoàn sao?

Lúc này Dương Ngọc tằm đã bị Quỷ Y cầm khỏi phòng, không có tằm con áp chế, Mẫu cổ giả chết lại sống lại. Nhưng lần này trước ngực Thẩm Nhạn bị châm không ít ngân châm, tâm mạch đều bị ngân châm bảo vệ, huyết độc cũng bị hạn chế, Mẫu cổ vừa hiện thân liền phát hiện mình hành động không tiện, lập tức nóng nảy ngọ ngoạy.

Mẫu cổ không chỗ để trốn, lãng tử đương nhiên cũng không dễ chịu. Không an phận nằm ở tâm mạch, con cổ này quả thực như muốn xuyên qua lồng ngực, nhúc nhích không ngừng, so với Tử cổ lúc trước tác loạn còn đau đớn khó nhịn hơn.

Trán bắt đầu rịn mồ hôi lạnh, Thẩm Nhạn nhắm chặt mắt:

– Ta xem là có, nhưng hiện nay sớm không ai biết. Cửu Long hoàn mở ra cũng chỉ là một ngọc sức hình rồng, nếu mất truyền thừa, bị bỏ vào đáy kho cũng không gì lạ. Năm đó khi ta quen biết Lý Đại, hắn không hề một lần đề cập tới trong nhà còn có giấu vật này. Lý lão gia tử cũng là sắp chết lưu lại Cửu Long hoàn ba chữ. Nhưng cô con dâu của Lý gia, khi lão gia tử mất thì không đi cử tang, ngược lại muốn sắp xếp vật cũ tiền triều trong kho. Còn võ công trong người quỷ dị vô cùng. Lý gia lão Nhị Lý Trình Minh chính là tay ăn chơi không hề tài học, nếu có người chú ý Lý phủ, đương nhiên phải trừ bỏ Lý Đại, xuống tay từ Lý Nhị mới dễ đổi thân phận điều tra hư thực Lý phủ… 

Một bàn tay đặt lên vai, ngăn chặn đầu vai Thẩm Nhạn hơi run rẩy.

– Việc này trước không vội, ta đi tìm Tôn đại phu trở về. –  Nghiêm Mạc lên tiếng ngắt lời hắn.

Không biết từ khi nào, cả người Thẩm Nhạn đã thấm nước, giống như vừa vớt ra từ trong hồ vậy, trước ngực trần trồi lên một vệt hồng, vừa vặn nhốt trong mai hoa châm, tựa như đóa hoa hé nở nhụy hoa đỏ tươi.

Cổ trùng lại bắt đầu phát tác, khiến giọng lãng tử vốn vững vàng có chút run rẩy không dễ nhận ra.

Những thị phi sinh ra xung quanh Cửu Long hoàn, liên quan trực tiếp đến tính mạng Nghiêm Mạc, cũng là nguyên nhân trực tiếp nhất y đi đến thế gian này. Nhưng lúc này y không nóng lòng kết quả, kéo tơ lột kén còn có cơ hội, nhưng tính mạng Thẩm Nhạn thì chỉ có một. Y còn có thể đợi.

Nhấn đầu vai Thẩm Nhạn một cái, Nghiêm Mạc không nói nhiều, cất bước đạp ra cửa phòng. Thẩm Nhạn nhẹ nhàng hít vào một hơi, tay đặt lên bụng nhắm lại hai mắt. Đau đớn cũng theo đó dịu đi, khiến khóe môi hắn lộ ra chút cười nhẹ.

Duyệt Lai khách điếm trong giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, làm người ta nói chuyện say sưa là cách kinh doanh độc đáo của nó.

Phàm là “Khách quý” trong khách điếm, liền có thể hưởng thụ đãi ngộ quy ra tiền, chính là dựa vào một tấm thẻ bài vàng chứng minh thân phận tự kim phi kim này – có thể thông dụng ở bất cứ nhà Duyệt Lai khách điếm nào, cho dù đến một Duyệt Lai khách điếm khác ngoài ngàn dặm, chỉ cần sổ sách có tiền, trong tay có thẻ, không cần hiện ngân liền có thể hưởng thụ tất cả phục vụ.

Đối với người giang hồ thường xuyên mang số tiền lớn mà nói, hình thức độc đáo sáng tạo này đương nhiên khiến người ta kinh diễm.

Lại không cần nói những kẻ biết rộng được hoan nghênh nhất trong đại sảnh, các loại kỳ văn tin đồn thú vị giang hồ cái gì cần cũng có, cái miệng khéo nói quả thực có thể tán gẫu ba hoa thiên địa, nếu ngươi trùng hợp biết chuyện hắn ta không biết, nói ra làm mọi người cười, biết đâu còn được chủ quán dâng rượu thơm đồ ăn ngon, sao có thể không làm mấy giang hồ khách mê rượu ngồi lê đôi mách vui đến quên cả trời đất cho được.

Nhưng mà khách điếm huyên náo, cũng không phải không có chỗ yên tĩnh. Đi qua tiền thính đến hậu viện, trong vài toà Nhã Viên tọa lạc ở hẻm nhỏ, đình viện thâm thâm, yên tĩnh nghi nhân, một cái cây một ngọn cỏ đều sắp xếp đan xen hữu trí, thoạt nhìn vô cùng hoa quý u tĩnh*.

*đẹp mà yên tĩnh.

Ở trong vườn chữ Thiên, có rất nhiều khách quý đến từ cao môn vọng tộc, võ lâm thế gia. Duy độc viện chữ Thiên số một, không đãi khách lạ.

Nhưng gần đây, trong Thiên Nhất các Tấn Dương thành, lại không chỉ có một người.

Một vị mỹ nhân dáng người nở nang, khí chất trác giai bước sen nhẹ chuyển đi đến:

– Lâu chủ, Tô thiếu gia lại phát bái thiếp đến đây, muốn gặp người.

Thanh niên đang nhàn nhàn đánh cờ với người ngẩng đầu lên, so sánh với những tài tuấn có tiếng trong giang hồ, dung mạo người này không tính xuất chúng, đưa mắt nhìn gần như muốn lẫn vào mọi người, thế nhưng tướng mạo bình bình, khí thế hắn ta lại không chút kém cỏi, như là tất cả mọi người trong viện chỉ hắn độc tôn, người nọ vê một quả tròn đen, gõ gõ bàn cờ, cười nói:

– Tô Tuân nóng vội như thế? Lão gia tử nhà gã còn chưa chết đâu.

Một phụ nhân xinh đẹp khác nghiêng mình dựa vào án thư liền nở nụ cười, dịu dàng nói:

– ‘Ngụy thiếu hiệp’ đã sắp cưới em gái gã, Tô đại sao có thể không vội. Lâu chủ cũng thật là, lên kế hoạch lâu như thế, bây giờ còn tới tìm nô chơi cái gì cờ năm quân… 

Nói, diệu mục phụ nhân kia quét về phía mỹ nhân đứng hầu ở một bên, rất là có thâm ý trừng mắt một cái, như là nhận thấy được tầm mắt này, mỹ nhân kia lập tức rũ thấp thiền thủ, không dám lên tiếng.

Thanh niên nở nụ cười:

– Lục La, nàng dấm chua càng lúc càng lớn.

Bị một câu chọc trúng tâm tư, phụ nhân xinh đẹp nọ lại không kinh hãi, ngược lại nhu nhược liếc nhìn:

– Đại kế của tôn chủ nô không dám xen vào, nhưng trong lòng vẫn có bất bình. Dù sao Tô ấu nương kia sẽ gả cho lâu chủ, còn không cho nô nô bây giờ ăn chút dấm chua sao.

Nhất giới yêu nữ, ăn dấm chua lên cũng là phong tình vạn chủng, thanh niên nọ không đâm chọc, ngược lại cười ha ha:

– Chua quá mức, cẩn thận răng nàng.

Nói rồi hắn thò tay sờ mặt phụ nhân, mang mấy phần ngả ngớn trêu đùa.

Lục La trong lòng lại là vui vẻ, tuy không biết lâu chủ vì sao thích mặt nạ da người bình phàm đến không có gì đặc sắc này, thế nhưng mang mặt nạ, tâm tình của lâu chủ sẽ tốt hơn nhiều, lúc này làm nũng, có thể nói làm chơi ăn thật.

Đùa giỡn mỹ nhân xong, thanh niên nọ quay đầu dặn dò:

– Nếu đã hẹn thì định ngày mai đi, đi trước ổn định tâm thần tiểu tử này. Tình huống bên Khai Dương thế nào rồi?

Trích Tinh lâu có bảy bộ, mỗi bộ đều tự có nhiệm vụ, duy độc “Khai Dương” không phải một bộ, mà là một người, chính là tâm phúc lâu chủ, am hiểu nhất dịch dung, cải trang, cũng được lâu chủ xưng đùa là “Ảnh vệ”.

Nay lâu chủ thân ở Tấn Dương, Khai Dương đương nhiên phải chờ ở chỗ sáng, làm một cái bóng xứng với chức.

Mỹ nhân hơi khom người, kính cẩn đáp:

– Thời hạn vụ án Thất Cầm quyết cũng sắp đến, Khai Dương lên đường đi Bạch Loan phong thay chủ nhân tham dự trước.

Trong trường hợp này, không thể thiếu thân phận còn phải lộ mặt ở bên ngoài của hắn, thanh niên gật gật đầu:

– Bên Yêu Thư sinh thì sao, tìm được Thẩm Nhạn chưa?

Lần này mỹ nhân đầu cúi càng thấp, nhỏ giọng đáp:

– Chưa tìm được tung tích của hai người.

– Chậc. Ta đã nói, gặp phải chuyện này, luôn xảy ra chút sự cố.

Thanh niên sắc mặt cũng không khó coi, chỉ là hơi khó chịu.

– Ba ngày cũng không tìm được, sợ là người ta đã vào cốc, cũng không biết bao lâu có thể đầy máu… Khụ, bảo Yêu Thư sinh chú ý một chút trong cốc, đừng bị người bao sủi cảo. Kéo một ngày thì một ngày, đợi đến đại thế bên này đã định rồi nói sau. Còn tử tấn bên Trí Tín, quăng cho Thiếu Lâm đi, để thêm chút phiền toái lên đầu lão.

Làm lão không chết, cũng phải làm phiền chết lão mới được.

Lòng oán thầm một câu, thanh niên bĩu môi. Tin tức không chính xác chính là đáng ghét, hắn biết cái gì, Thẩm Nhạn khẳng định không biết, nhưng nếu trong nội dung không viết, vậy những gì Thẩm Nhạn biết được, hắn cũng không nhất định có thể biết rõ.

Thế giới quan vừa xây xong, mấy thứ kỳ kỳ quái quái sẽ ùn ùn xuất hiện, thí dụ như lúc trước tìm được Nhiêm bà, trong nội dung đâu xuất hiện, thế nhưng lỡ may là phần tiếp theo người ta đặt ra thì sao?

Giờ nhảy ra kết quả này, cũng không ngạc nhiên.

Nhưng là vẫn hơi khó chịu.

Tùy tay ném con cờ đen vào sọt, thanh niên đứng lên, cười dắt tay ngọc thon nhỏ phụ nhân bên cạnh:

– Đánh cờ nếu nhàm chán thì đàm cái khác đi.

Phụ nhân kia đỏ mặt lên, nghiễm tụ nhẹ nhàng che lại đôi gò má:

– Ban ngày tuyên dâm, lâu chủ thật không đứng đắn.

– Không đứng đắn là tiểu yêu tinh nàng đi, chúng ta không thể đánh đàn chơi sao?

Cười to hai tiếng, thanh niên ôm mỹ nhân vào trong phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui