Tống Huy Dực thắt chặt dây an toàn, sau khi thiết lập điều hướng xong, cô nhìn về phía Ngô Lạc từ khi lên xe ngoại trừ báo địa chỉ liền trước sau không nói một lời.
Môi cô mấp máy: "Vậy......!bây giờ liền xuất phát?"
Ngô Lạc vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, mặt không đổi sắc: "Ừm.
"
Tống Huy Dực lái xe vào đường cao tốc vòng thành*, dần dần đi theo hướng rời xa nội thành.
* Đường cao tốc vành đai
Đường vành đai là đường cao tốc bao quanh khu đô thị.
Nhiều siêu đô thị, siêu đô thị, thành phố lớn, đô thị lớn và vừa...!đã quy hoạch và xây dựng các tuyến đường cao tốc vòng quanh thành phố.
Đường cao tốc Vành đai chủ yếu giải tỏa áp lực giao thông trong đô thị, phân luồng phương tiện, hình thành các nút giao với nhiều đường cao tốc khác nhau dẫn đến khu vực đô thị chính của thành phố và xây dựng mạng lưới đường ba chiều.( Baidu)
Trong lòng cô có điểm ngạnh, yết hầu sáp sáp, bên trong xe trầm mặc bức bách, cô và Ngô Lạc ở giữa hai người giống như cách nhau một hàng rào vô hình.
Cô nhịn không được hít hít cái mũi.
"Bị cảm?" Thanh âm ôn lương vang lên, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.
"Không..." Thân xe chạy với tốc độ cao cũng run lên theo: "Không bị cảm.
"
Ngô Lạc không mở miệng nữa.
Rất nhiều lần, Tống Huy Dực khi chuyển hướng nhìn về phía gương chiếu hậu bên phải, đều cố ý vô tình để ý anh, mỗi lần cô cho rằng Ngô Lạc ngủ rồi, nhưng đều có thể nhìn thấy đôi mắt của anh là mở ra, ánh mắt có chút phát chìm trống rỗng mà nhìn xem phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua.
Dựa vào biển báo giao thông, Tống Huy Dực mò mẫm tìm được công viên hải dương hơi có vẻ hiu quạnh kia.
Ở cửa có một ít người lớn mang theo trẻ con đi vào, nhưng cũng không náo nhiệt.
Dừng xe xong, Ngô Lạc tự mình kéo cửa ra xuống xe, lúc Tống Huy Dực xuống dưới, anh vừa mua vé xong.
Ngô Lạc đưa cho cô một tấm vé trong tay, "Đi thôi.
"
Trong công viên hải dương dường như đang kiến tạo một bầu không khí tối tăm sâu thẳm tương tự như biển sâu, bọn họ một đường đi vào ánh đèn đều rất tối, chỉ có trong mỗi một ô thủy tinh đặt sinh vật biển có một ngọn đèn nhỏ sáng ngời chiếu sáng những sinh vật hoạt bát tán loạn kia.
Tống Huy Dực dọc theo đường đi nhịn không được bị các loại cá hình thù kỳ quái hấp dẫn lực chú ý, cố tình Ngô Lạc đối với những thứ này một chút hứng thú cũng không có, anh phảng phất rất đuổi thời gian, vừa vào khu tham quan liền ngựa không dừng vó đi nhanh vào trong, cũng căn bản không có ý muốn chờ cô.
Tống Huy Dực bị áp suất thấp quanh người anh sợ tới mức không dám nói lời nào, mỗi lần bừng tỉnh thần người đều đi ra thật xa, cô hoàn toàn từ bỏ du lãm, đem toàn bộ tinh lực tập trung ở trên người anh.
Ngô Lạc cuối cùng dừng lại ở khu biểu diễn.
Dưới ánh đèn màu lam, mấy hàng ghế màu đỏ cao thấp đan xen có vài người ngồi thưa thớt, Tống Huy Dực nghĩ thầm, khó trách vừa rồi dọc theo đường đi một du khách cũng chưa gặp được.
Tất cả những người xem biểu diễn đều nhìn chằm chằm vào tấm kính lớn đối diện, và có một số người đang cầm điện thoại chụp ảnh.
Tống Huy Dực đối mặt với khu vực chỗ ngồi, cô chậm rãi xoay người, tầm mắt đặt trên mô hình kính khổng lồ đang đỉnh thiên lập địa.
Bên trong hoàn toàn chính là một đại dương thu nhỏ, vô số loại cá kết bè kết đội, lưu loát nhanh chóng xuyên qua những rạn san hô kia.
Đường Hoan mặc một chiếc áo ngực đính cườm sáng màu xanh ngọc, nửa người dưới bị đuôi cá uốn lượn xoay quanh bao bọc chặt chẽ, mái tóc dài màu hạt dẻ ở trong nước mềm mại dập dờn, hai tay cô phá không khí, đẩy ra mây mù, từ nơi xa uyển chuyển nhẹ nhàng bơi tới.
Tống Huy Dực nhìn về phía Ngô Lạc, phát hiện anh cũng đang theo dõi giống như mọi du khách, nghiêm túc nhìn khối thủy tinh kia, cùng phong cảnh phía sau thủy tinh.
Tống Huy Dực yên lặng đi tới khu quan sát, tìm một cái ghế bên cạnh ngồi xuống, lấy tay chống cằm.
"Mỹ nhân ngư" ở trong nước bơi qua bơi lại, giống như một vận động viên bơi lội ưa thích bày ra các loại động tác duyên dáng, khi thì tương tác với cá, khi thì ném ra nụ hôn gió, lúc lắc trái tim, mỗi lần tương tác đều có thể nghênh đón reo hò.
Tống Huy Dực toàn bộ hành trình dùng khuôn mặt lạnh nhạt xem xong biểu diễn.
Phía sau thủy tinh bỗng nhiên bốc lên vô số bọt nước, theo âm nhạc du dương, "Mỹ nhân ngư" cũng từ từ rời khỏi sân khấu trong ý cảnh duy mỹ này.
Đám người chung quanh rất nhanh tản đi, trong phòng biểu diễn lớn như vậy cuối cùng chỉ còn lại Tống Huy Dực và Ngô Lạc hai người, bọn họ cách rất xa, trầm mặc không nói.
Hậu trường truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, Đường Hoan thay xong quần áo bình thường mặc, tóc còn ướt át, cô chạy như bay ra, ở một khắc nhìn thấy Ngô Lạc kích động đến khóc lên.
Cô khó có thể tin dừng lại cách Ngô Lạc hai bước, chậm rãi che mặt lại, toàn thân ngăn không được run rẩy.
"Ngô Lạc? Thật là cậu sao? Tại sao cậu đi ra cũng không nói cho chúng tôi biết!"
So với Đường Hoan khó có thể kiềm chế, Ngô Lạc bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng khi anh mở miệng vẫn là cười: "Tôi đi ra sớm, trước đó vội vàng tìm phòng ở tìm việc làm, chưa kịp liên lạc với các cậu.
"
Đường Hoan nước mắt tràn mi mà ra, theo khe hở ngón tay lưu lại, cô gào khóc lên, tựa hồ như thế nào cũng không thể biểu đạt được sự cao hứng và chấn động của mình.
Sau một hồi vừa khóc vừa cười, Đường Hoan lấy khăn giấy lau lau mặt, cười nói: "Mình vốn muốn đi thăm cậu, nhưng một mình mình có chút không dám đi, gửi đồ thì không biết vì sao cũng bị trả lại.
"
Cô nói nói liền có chút căm giận: "Vương Vũ Quang và Triệu Lương Kiệt bọn họ thật không phải người, mình làm cho bọn họ cùng mình đi, kết quả bọn họ nói, là cậu nói đừng đi thăm cậu, cho nên liền......"
"Đúng là tôi nói," Ngô Lạc cũng có chút cảm khái: "Thật không nghĩ tới từ biệt lại là chín năm."
Anh nói: "Cha mẹ cậu sao rồi? Trước kia tôi và mẹ tôi đều được bọn họ chiếu cố rất nhiều, bây giờ cũng nên đi thăm họ."
"Bọn họ đều rất tốt, " Đường Hoan đôi mắt hồng hồng: "Chính là vẫn còn ở quê, ăn tết này cậu trở về sao? "
"Mấy ngày nữa là ngày giỗ mẹ tôi, tôi hẳn là sẽ trở về." Ngô Lạc cười cười: "Trước 30 tết lại qua đây, dù sao ăn tết mấy ngày này làm cái gì tiền lương cũng đều cao.
"
Đường Hoan nghe ra anh sinh hoạt túng quẫn, biết anh bây giờ nhất định trôi qua không tốt lắm, trong lòng cô kích động bất an, bi thống giận dữ: "Năm đó thành tích của cậu tốt như vậy, vẫn luôn là đứng nhất toàn trường, tại sao cậu liền không thể nhịn một chút đâu? Cậu có biết......!Có biết thầy La có bao nhiêu khổ sở hay không, cả lớp chúng ta cũng đặc biệt vì cậu không đáng giá."
Tống Huy Dực vẫn luôn ngồi ở khu quan sát, tròng mắt cô quay tròn đổi tới đổi lui, vẫn luôn bồi hồi giữa hai người kia.
Ngô Lạc căn bản không nghĩ tới muốn giới thiệu cô, thậm chí, hai người bọn họ đều đem cô xem nhẹ cái triệt triệt để để.
Bọn họ đứng ở dưới ánh đèn, giống như đang diễn một vở kịch vừa ra cửu biệt trùng phùng.
Tống Huy Dực xách túi đứng lên, cô nhìn cũng không nhìn Ngô Lạc, dọc theo con đường lúc tiến vào, đi ra khỏi công viên hải dương.
Cô chạy thẳng về phía xe của mình, lên xe khởi động số đạp chân ga, động tác liền mạch lưu loát, không có nửa phần do dự.
Tống Huy Dực chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, sau khi trả một khoản phí đậu xe cao hoàn toàn không phù hợp với giá thực tế, lái xe chạy về phía đường chính.
Nước mắt trong hốc mắt cô càng ngày càng nhiều, đôi mắt bị sương mù che khuất một chút cũng thấy không rõ, cô bực bội giật tờ giấy ra lau đi, nhưng rất nhanh lại trào ra càng nhiều.
Một chiếc xe bị lái đến ngoắt nga ngoắt ngoéo, chậm rì rì, rốt cuộc cuối cùng dựa vào bên cạnh vòng bảo hộ dừng lại.
Tống Huy Dực khó thở, cô hung hăng đối với vô lăng tay đấm chân đá một trận, cuối cùng nằm sấp trên logo xe toàn bộ phát tiết ra ngoài.
Tống Huy Dực thống thống khoái khoái khóc một hồi, trong lòng dễ chịu không ít, cô gọi điện thoại cho Tống Vĩ, lúc chuyển được giọng nói lại khó nén nghẹn ngào: "Chị..."
Tống Vĩ đầu kia đứa nhỏ vừa mới ngủ, cô chân trần giẫm trên mặt đất, lặng lẽ rời khỏi cửa phòng, thấp giọng nói: "Em làm sao vậy?"
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi liền lại nhắc nhở cô ủy khuất.
Tống Huy Dực oa một tiếng khóc lên, nói đến linh tinh vụn vặt: "Em xong rồi......!Ngô Lạc anh ấy khẳng định không cần em, nữ chính kia là anh ấy quen biết trước khi đi vào......!Bọn họ sớm đã có tình cảm nâng đỡ lẫn nhau, càng......!Huống chi cô ấy còn chờ anh ấy thật nhiều năm, nhưng em cái gì đều không có, em ngoại trừ dáng dấp đẹp mắt trong nhà có tiền liền không còn gì khác, em cái gì cũng sẽ không, còn như vậy tùy hứng......."
"Được rồi đi, những lời này của em đổi người khác nghe xong chính là muốn khiến cho nhiều người tức giận." Tống Vĩ chép chép miệng: "Em không phải cũng không thích anh ta sao, em bây giờ chính là không cam lòng mình là một phương bị động, lại nói, Ngô Lạc kia cũng chỉ có em đem anh ta làm cái bảo, đổi người khác trốn anh ta còn không kịp."
Tống Vĩ nghe kia đầu khóc nức nở, nói: " Không phải em đã tặng anh ta một chiếc xe sao? Chưa làm cho tình cảm của hai người hâm nóng lên?"
Tống Huy Dực vừa nghe chiếc xe kia liền phiền, thân thể của cô nhất trừu nhất trừu: "Anh ấy không thích chiếc xe kia, anh ấy khả năng cảm thấy mình bị coi khinh và nhục nhã, cho nên anh ấy hẳn là không muốn cùng em tiến hành tiền sắc giao dịch, chỉ muốn giải quyết sinh lý nhu cầu."
Tống Huy Dực cảm thấy mình đem hết thảy làm hỏng, nhưng cho dù là trước khi làm hỏng bọn họ cũng chỉ là đơn thuần thân thể giao lưu, ở trước mặt trúc mã có cơ sở tình cảm, quả thực không chịu nổi một kích.
Tống Vĩ lải nhải nói rất nhiều, đại khái đều là thời gian có thể giải quyết hết thảy, người tiếp theo là một loại tốt hơn, Tống Huy Dực dần dần bình phục lại tâm tình, cúp điện thoại hít sâu hai hơi liền chuẩn bị lái xe về nhà.
Cửa ghế phụ bỗng nhiên bị mở ra, Tống Huy Dực sợ tới mức đạp phanh một cái.
"Sao em lại lái xe tới đây..." Ngô Lạc khi nhìn thấy mặt Tống Huy Dực đã hoàn toàn cứng đờ: "Em đang khóc sao? "
Tống Huy Dực vùi thấp đầu, lung tung lấy tay lau lau mắt, thấp thấp nói: "Không có.
"
Ngô Lạc còn duy trì tư thế mở cửa xe, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ cùng vô thố.
"Anh ra đây làm gì?" Tống Huy Dực cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình.
"Anh......" Ngô Lạc có chút không làm rõ được tình huống hiện tại: "Anh chính là tới gặp em, hiện tại thấy xong rồi liền trở về a."
Tống Huy Dực hai tay gắt gao nắm chặt tay lái, đốt ngón tay trở nên trắng bệch: "Cô ấy là bạn gái trước kia của anh sao?"
"Không phải, " Ngô Lạc lắc đầu một cách máy móc: "Trước khi anh đi vào, anh vẫn còn học cao trung.
"
Tống Huy Dực cười khẽ: "Ai nói cao trung là không thể yêu đương? Em đời này luyến ái tất cả đều là ở cao trung nói."
Ngô Lạc đối với lịch sử yêu đương của cô hứng thú ít ỏi, chỉ thản nhiên nói: "Phải không? "
"Đúng vậy, " Tống Huy Dực hình như bỗng nhiên trở nên rất vui vẻ: "Em trước kia ở trường học, bất luận đi đến chỗ nào, tất cả đám người đang ở đùa giỡn đều sẽ dừng lại, sau đó nhìn chằm chằm vào em xem.
"
Tống Huy Dực càng nói càng hăng say: "Em nhưng rất được hoan nghênh, mỗi ngày nhận được lời thổ lộ có thể vòng quanh trường một vòng, không chỉ như thế, rất nhiều tiểu đoàn thể trong trường đều muốn lôi kéo em nhập hội, cảm thấy có em ở đây, là một chuyện rất có mặt mũi.
Chỉ tiếc nha, " cô thở dài: "Em lười đến trộn lẫn, anh có thể tưởng tượng tất cả bọn họ đều làm chút chuyện gì sao?" "
Tống Huy Dực cười đến nước mắt sắp chảy ra: "Vì biểu hiện mình không thích học tập, làm nổi bật mình không giống người thường, êm đẹp tiết tự học buổi tối không đến học, một đám người lại muốn trèo tường ra ngoài chơi, buổi tối mùa đông, em lạnh đến run rẩy, nhìn lên trên tường còn cắm một hàng thủy tinh nhỏ, mỗi người còn cùng kẻ ngốc dường như leo lên trên, em quay đầu liền đi rồi.
"
Ngô Lạc hơi hơi nhíu mày, nhìn Tống Huy Dực không nói lời nào.
"Sau lại rốt cuộc không có nhân vật phong vân nào ý đồ lôi kéo em nhập bọn," Tống Huy Dực nói: "Nhưng bọn họ cảm thấy em càng có cá tính, em không thích nói chuyện cũng có người học, ta chưa bao giờ tham gia lớp hoạt động cũng có người hùa theo, em thành một cái truyền kỳ anh biết không?"
"......" Ngô Lạc nói: "Câu chuyện này cùng em vừa rồi khóc có quan hệ sao?"
"Có quan hệ," Tống Huy Dực rưng rưng gật đầu, nước mắt lại lần nữa tràn mi mà ra, cô nức nở nói: "Đặc biệt có quan hệ......"
Nếu đã mở đầu, cũng không cần thiết phải tiếp tục kéo căng chịu đựng nữa, Tống Huy Dực triệt để ở trong ngực anh đau khóc thành tiếng.
Ngô Lạc tay giơ lên lại thả xuống, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, ôn nhu nói: "Đừng khóc, ai lại mang em trèo tường anh liền đi giáo huấn ai.
"
"Vậy anh trước hết giáo huấn chính anh đi," giọng nói ồm ồm từ trong quần áo anh truyền đến..