Tống Huy Dực lái xe đến tiểu khu Hưng Viên Hà, Ngô Lạc ở hàng ghế sau thủy chung nhắm mắt, hô hấp kéo dài.
Cô mở cửa sổ hàng ghế trước một chút, rồi lặng lẽ chui ra phía sau.
Ngô Lạc có đường nét và quai hàm lưu loát rõ ràng hơn người bình thường, lúc này, anh khẽ nhắm mắt lại, lông mi ở dưới mắt ném ra một cái bóng ma, môi cũng nhẹ nhàng mím lại.
Tống Huy Dực lẳng lặng ngồi ở bên cạnh quan sát anh hồi lâu, mấy lần muốn đánh thức anh, lại không đành lòng phá vỡ yên tĩnh này.
Ngô Lạc vẫn duy trì tư thế hơi cúi đầu nghiêng người không nhúc nhích, anh dường như chỉ muốn chợp mắt một lát, cũng chưa qua bao lâu đã nhanh chóng tỉnh lại.
Con ngươi vừa mới tỉnh ngủ không giống như bình thường mắt sáng như đuốc, mặc dù thanh minh không ít, nhưng lại thêm rất nhiều dịu ngoan.
Tống Huy Dực sờ sờ mặt anh, nhẹ giọng nói: “Tỉnh ngủ? Có muốn về nhà ngủ tiếp hay không?”
Giữa mày Ngô Lạc có ẩn nhẫn thống khổ, nhưng loại thống khổ này cũng không đến từ dạ dày đối với cồn kháng cự, mà là.....
Anh hơi hơi đứng dậy, có vẻ có chút gấp khó dằn nổi: “Anh muốn đi vệ sinh.”
Tống Huy Dực: “……”
Anh tuy rằng nôn nóng nhưng cũng không quá hoảng loạn, sau khi xuống xe, chỉ là bước đi rất nhanh, liền giống như anh vẫn thường như vậy, Tống Huy Dực đi theo phía sau, vốn còn muốn dìu anh, nhưng người phía trước nửa điểm say rượu bộ dáng cũng không có, bước đi vững vàng đến có thể so với vận động viên thi đi bộ.
Đi đến 501, Ngô Lạc lấy chìa khóa ra mở cửa, người đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Cửa lớn là mở rộng, Tống Huy Dực đem cái này coi là mời, cô chậm rãi đi vào, vừa mới đóng cửa lại, liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông đeo kính đang bưng mì gói trong phòng khách.
Tống Huy Dực kinh hỉ vươn tay: “Là anh nha, hôm nay thật sự cảm ơn anh.”
Anh chàng mắt kính luống cuống tay chân buông mì gói xuống, cọ cọ tay lên quần áo, nắm lấy tay Tống Huy Dực: "Không cần cảm ơn, tôi, tôi tên là Chu Bình.
”
Tống Huy Dực niệm thầm cái tên này, hai chữ "Chu Bình" từ đôi môi khéo léo hồng nhuận của cô nhẹ nhàng phun ra, liền hai chữ này cũng trở nên dễ nghe lên.
Cô bắt đầu quan sát lên căn hộ này.
Kỳ thật đây căn bản không thể gọi là "Phòng ở" hay là "nhà", mà chỉ là một chỗ ở đơn giản để ăn uống ngủ nghỉ, bất kể là trang trí hay đồ dùng trong nhà đều thiết lập giản dị nhất chỉ vì để "sinh tồn", vốn là không lớn ba phòng hai sảnh bị tấm ván gỗ được sơn qua cứng rắn ngăn cách thành năm phòng, ngoại trừ một phòng ngủ đắt nhất có nhà vệ sinh, bốn phòng khác đều chỉ có thể cùng nhau sử dụng chung một nhà vệ sinh duy nhất bên ngoài.
Tầm mắt Tống Huy Dực vừa dừng lại trên "bánh trái thơm ngon" kia, Ngô Lạc liền mở cửa đi ra.
Nửa chén mì ăn liền của Chu Bình còn đặt ở trên bàn trà cũ kỹ, anh ta xoa xoa miệng, nói với Ngô Lạc: "Hôm nay anh về rất muộn a.
”
Ngô Lạc đối với anh ta cười cười: “Hôm nay đi đến tiệm của một người bạn.”
Anh nói xong liền mở ra một trong những cửa phòng đang đóng chặt,xem ra đó chính là phòng của anh.
Tống Huy Dực lập tức theo sau.
Chu Bình còn đang nói chuyện: “Anh hôm nay nhưng ngàn vạn lần đừng giống ngày hôm qua như vậy xem phim xem đến nửa đêm……”
Tống Huy Dực vừa mới lắc mình đi vào, cửa đã bị đóng lại, ngay cả lời nói của Chu Bình cũng giống như mở giảm tiếng ồn, hạ thấp mấy độ bị cách ở bên ngoài.
Đây là một cái không gian so bên ngoài thoạt nhìn càng tồi tệ hơn, trừ bỏ một cái giường, một cái tủ quần áo nhỏ đơn giản, một cái bàn đọc sách vứt đi, liền cái gì cũng không có.
Ngô Lạc ngồi ở trên giường, giống như là vừa mới ý thức được Tống Huy Dực tồn tại: " Sao em lại theo anh lên đây? ”
Tống Huy Dực ở trong không gian chật hẹp cơ hồ không xoay người được, cô nghiêng người dịch đến bên cạnh Ngô Lạc ngồi xuống, nhìn sườn mặt anh: "Anh còn đang giận em sao? ”
Ngô Lạc có chút phiền muộn, hắn muốn nói không có, nhưng thế nào cũng nói không nên lời.
"Trong lòng anh quả thật có chút không thoải mái, nhưng là..." Ngô Lạc cố gắng muốn hình dung cảm thụ của bản thân: "Anh tìm không ra cụ thể lý do tức giận, giống như anh càng tiếp cận chân tướng, chân tướng kia sẽ làm cho anh càng không chịu nổi.
“
Ngô Lạc có chút suy sụp từ bỏ biểu đạt cảm tưởng, anh lấy tay chống đầu, giọng nói khàn khàn: "Anh chỉ là suy nghĩ chúng ta về sau..."
“Đừng đi nghĩ về sau.” Tống Huy Dực nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một chút: “Chúng ta như bây giờ không tốt sao?”
Ngô Lạc quay mặt lại, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, anh mở to hai mắt, như là muốn thấy rõ cô hết thảy.
Nhưng tâm tư giảo hoạt như vậy lại như thế nào bị anh nhìn thấu, càng có lẽ cô căn bản chính là không quan tâm.
Ngô Lạc có chút đắm chìm trong con ngươi sâu thẳm dịu dàng như nước của cô, cho đến khi cảm giác mềm nhẹ phất vào mặt càng ngày càng gần, Tống Huy Dực đem môi mình ấn lên môi anh.
Cô rất dễ dàng lại một lần nữa đem thế giới của mình hoàn toàn chiếm lĩnh thế giới anh.
Ngô Lạc nhẹ nhàng bay bổng ở giữa không trung, ngay cả tiếng nói cũng mờ mịt như sương mù: "Nơi này cách âm không tốt.
”
“Vậy nói nhỏ thôi là được.”
Tống Huy Dực nói được không cho là đúng, lại lần nữa phủ lên môi anh, lần này không có thăm dò và trêu chọc, mà là lợi dụng tất cả mọi cơ hội xâm nhập thân thể anh.
Hai tay hai chân cô đều leo đi lên, gắt gao ôm lấy anh, quấn lấy anh, cùng anh môi răng tương để, hơi thở hòa hợp, Ngô Lạc rất nhanh luân hãm tại bên trong tình dục kiều diễm này, anh nắm lấy eo nhỏ của cô, triệt triệt để để cùng cô môi lưỡi giao triền.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được hô hấp nặng nề của hai người cùng với tiếng chậc chậc của đầu lưỡi liếm láp trao đổi nước bọt.
Tống Huy Dực nhẹ nhàng ngậm lấy đầu lưỡi Ngô Lạc, tham lam đánh nhẹ mút hút, nếu là Ngô Lạc thu hồi đầu lưỡi, thân thể của cô cũng đi theo đi qua, môi lưỡi thăm dò vào khoang miệng anh, cùng anh lui tới phản phúc, lưu luyến liếm mút.
Tay Ngô Lạc lung tung thăm tiến vào quần áo của cô, tìm được trước ngực mềm mại, anh một bên hung hăng thu lấy hô hấp của cô, một bên thô lệ nhào nặng bộ ngực tròn trịa của cô, trong chốc lát lại đi xuống thăm, vói vào trong quần lót của cô, vân vê miệng tiểu huyệt của cô, mang ra ái dịch dâm mỹ.
Tống Huy Dực bị xoa nắn đến thở gấp liên tục, hai chân của cô tách ra thật lớn ngồi ở trên người Ngô Lạc, thân thể ngăn không được run rẩy vặn vẹo, từng chút từng chút cọ nhẹ vào dục vọng bàng bạc đã vận sức chờ phát động của anh.
Ngô Lạc hơi thở có chút không đều, anh xem chuẩn môi cô dây dưa không bỏ, Tống Huy Dực mềm đến ngồi không xong, anh liền đem người áp đến trên tường tiếp tục hôn đôi môi thở gấp rên nhẹ của cô.
Mỗi một lần, giống như Tống Huy Dực chỉ cần nhẹ nhàng mà trêu chọc anh một chút, liền rất dễ dàng hình thành cục diện đảo khách thành chủ như vậy.
Hạ thân của cô vừa ướt vừa nóng, chính đang vội vàng khát vọng được an ủi.
Ngô Lạc như là đoán được tâm tư của cô, ngón tay anh lướt qua bờ mông ngạo nghễ vểnh lên dừng lại ngay miệng huyệt đang không ngừng phun ra ái dịch, nhẹ ép chậm vê.
“A……” Tống Huy Dực ngâm kêu ra tiếng, cô chìm chìm nổi nổi, một kích rung động, toàn do ngón tay anh nắm giữ.
Anh không màng đến khát vọng nóng bỏng của cô, mặc dù thân thể của cô đang ở đón ý nói hùa theo ngón tay anh di động, anh cũng không mang theo lưu luyến rút tay ra, vươn đầu lưỡi liếm liếm dịch nhầy trong suốt bên trên, từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô: “Còn muốn sao?”
Tống Huy Dực gắt gao cắn môi, cô một câu cũng nói không nên lời, bởi vì một khi há miệng tất cả sẽ đều là khóc thút thít cùng xin tha.
Trong mắt cô tràn lên liễm diễm tình dục mê mang, trên mặt dần dần dâng lên đỏ ửng do động tình cùng áp lực sinh ra.
Ngô Lạc nhợt nhạt nhếch môi lên, anh không nhanh không chậm cởi bỏ quần áo của Tống Huy Dực, nhẹ nhàng cởi ra nút áo ngực sau lưng, cúi người xuống ngậm lấy núm vú xinh đẹp đứng thẳng kia.
Tống Huy Dực cảm thấy mình sắp không được, cô bị dục vọng cắn nuốt hầu như không còn, chỉ có thể kịch liệt phập phồng ngực, gắt gao ôm lấy đầu anh chôn ở trước ngực mình.
Ngô Lạc giống như là muốn đơn độc cùng đầu vú của cô giao lưu vậy, sau một trận lưu luyến liếm láp, anh rời khỏi, khẽ vân vê núm vú xinh xắn một chút, ôn nhu nói: “Chúng nó đều nhớ anh ……”
Hai bên đầu vú đều mẫn cảm đến kỳ cục, sẽ nhanh chóng đứng thẳng khi anh vừa mới ngậm lấy, cũng sẽ ở dưới ánh mắt ôn nhu nhìn chăm chú của anh kiên quyết run rẩy, phảng phất giống như thật sự là đang hưởng ứng lời nói của anh vậy.
Tống Huy Dực ưỡn lưng lên, khó nhịn lại lần nữa đem một đôi vú sữa đưa vào miệng anh, Ngô Lạc há mồm bao hàm toàn bộ quầng vú của cô, không ngừng liếm láp mút vào, táp nhẹ ra tiếng.
Tống Huy Dực đã sớm đem cô lúc trước nói qua “Nhỏ giọng” quên cái sạch sẽ, cô vặn vẹo thân thể như rắn, uyển chuyển rên rỉ như mèo con, cô bám vào bên tai Ngô Lạc thở gấp, hận không thể đem thân thể của mình đều xoa tiến vào anh.
Cô cũng đem quần áo Ngô Lạc vén lên cao, đầu vú cứng rắn đứng thẳng cọ cọ lên da ngực anh, bọn họ vội vàng hôn môi, mút vào hơi thở của đối phương.
Tống Huy Dực gắt gao dán vào thân thể nóng bỏng của Ngô Lạc, tay cô có chút lạnh lẽo, từng chút từng chút xẹt qua lưng anh, kích thích một trận run rẩy, theo làn da của anh luồn vào lưng quần anh.
Cô nắm lấy "nhóc đáng thương" bị trói buộc trong quần của anh không được phóng thích kia, trên dưới nhanh chóng vuốt ve lên, đem nếp gấp trên làn da của quy đầu hoàn toàn mở ra, mỗi một cái đều là tràn ngập yêu thương vuốt ve.
Côn thịt của Ngô Lạc rất nhanh không thỏa mãn với việc bí ẩn phóng thích như vậy, trên đỉnh của nó bắt đầu phun ra dâm thủy sền sệt, làm một ít bôi trơn khi đôi tay nhu nhược không xương hoạt động.
Ngô Lạc thấp thấp mà thở dốc, mồ hôi theo khuôn mặt chậm rãi rơi xuống xương quai xanh.
Anh cảm thấy mình nóng cực kỳ, làn da giống như là rốt cuộc chịu không nổi bất kỳ quần áo hay vải dệt gì thấm hút, Ngô Lạc buông ra cùng cô hôn môi, đem mình cởi cái tinh quang.
Động tác cởi quần áo của anh nôn nóng mà nhanh chóng, ở Tống Huy Dực sắp chịu không nổi phía trước lại rất nhanh nhào lên, bọn họ lại lần nữa quấn hôn cùng một chỗ.
Tống Huy Dực tựa hồ rất muốn cho anh cảm thụ một chút cảm giác tiêu hồn thực cốt của mình, cũng học theo bộ dáng lúc trước của anh, mút lên đầu vú nhỏ bé của anh, một bên tiếp tục vỗ về chơi đùa côn thịt của anh.
Tay Ngô Lạc lưu luyến ở trên xương bướm phập phồng của cô, anh chậm rãi nhắm mắt lại, ôn nhu trên dưới khẽ vuốt.
Tống Huy Dực từng chút từng chút về phía dưới hôn tới, sau khi vươn đầu lưỡi vòng quanh quy đầu đánh vòng liếm mút vài cái, cô đột nhiên hướng xuống phía dưới, há miệng ngậm lấy hai cái trứng dái cực lớn kia.
Ngô Lạc thân thể rõ ràng cứng lại rồi, toàn thân anh gắt gao kéo căng lên, phát ra tiếng thấp thở sau khi kìm nén, ngón tay vô pháp khống chế bắt lấy tóc cô, lại rất nhanh buông ra.
Tống Huy Dực làm như tìm được rồi một món đồ chơi rất tốt chơi, hận không thể một khắc không ngừng cầm ở trong tay nắm lấy chơi đùa, càng là muốn thăm dò ra công năng ẩn giấu của nó.
Mỗi một lần Ngô Lạc gầm nhẹ đều có thể khiến cô nổi lên sung sướng cùng thỏa mãn, cũng càng cố gắng mà nhéo lấy cái điểm kia làm ra càng tiến thêm một bước thăm dò..