Nhất Bá Thiên Địa Ngạo

•Ừm Ấy.. Sao lại tức giận như vậy chứ...

Thanh niên đùa cợt nói.

Đoạn Triệu Linh Tiêu bật dậy, tay chộp lấy bình rượu trên bàn sau đó nắm tay Hàn Uyên bỏ đi.

•Chết tiệt, bổn thiếu gia chưa nói xong mà dám đi..

Thái độ của Triệu Linh Tiêu làm thanh niên tức giận, lập tức đứng phắt dậy.

Ngay lúc đó lập tức có ba tên to con nhảy ra chặn đường hai người họ.

•Thiếu gia không cho hai người đi thì hai người nên ở lại đi..

Một tên to con giọng điệu hống hách nói.

•Các người mau ra tay, đập chết tên tiểu tử đó bắt tiểu mỹ nhân lại cho ta...

Thanh niên đứng phía sau chỉ trỏ ra lệnh.

Mặc cho Hàn Uyên vẻ mặt vừa giận vừa lo lắng Triệu Linh Tiêu vẫn mặc nhiên không để ý, hắn nét mặt vô cảm huýt sáo một tiếng. Vừa lúc tên to con đi đầu đã vung tay đánh tới.

•Khoan...

Đột nhiên thanh niên hồng y kêu lớn khiến nam nhân to con khựng lại.

•Để bọn họ đi...

Giọng của thanh niên hồng y có chút ngập ngừng, sợ hãi.

Nam nhân to con tuy không hiểu chuyện gì nhưng thiếu gia đã nghe lệnh thì không dám không nghe bèn né sang một bên nhường đường cho hai người Triệu Linh Tiêu. Triệu Linh Tiêu dường như không để ý đến lạnh lùng kéo Hàn Uyên rời đi.

•Thiếu gia sao lại..

Tên to con định hỏi thanh niên vì sao thả hắn đi nhưng khi quay sang mới phát hiện thì ra không biết từ khi nào trên cổ thanh niên đã có một mũi tên chõ vào, chỉ cần hắn động đậy mũi tên sẽ ngay tức khắc xuyên qua yết hầu. Thanh niên sợ hãi ngậm mồm không dám nữa lời, đứng im thin thít. Sau khi hai người Triệu Linh Tiêu khuất bóng sau biển người thì mũi tên kia cũng rít lên một tiếng sau đó như có linh trí lập tức rời khỏi cổ của thanh niên rồi bay thẳng lên trời hóa thành một ngôi sao băng biến mất.

•Thiếu gia, thiếu gia không sao...

Lúc này tên to con mới sựt nhớ ra, vội vàng chạy đến hỏi thanh niên. Thanh niên vừa thoát chết liền giận dữ xô nam nhân to con ra, tức giận trong lòng chưa tan đi.

•Thiếu gia...

Nam nhân to con hiểu ý hắn liền cúi đầu đợi lệnh.

•Đi gọi Phong trưởng lão, ta muốn lột da hắn. Còn về phần nữ nhân kia, hắc hắc...

Thanh niên nở một nụ cười đen tối, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

Trời giữa khuya, trăng đã lên cao. Đường về vắng người, tất cả đã sớm trở về nghỉ ngơi. Bởi vì Triệu Linh Tiêu có hứng thú đi dạo nên hai người giờ này vẫn còn đi lon ton. Khung cảnh yên ả tĩnh mịch lại mang một chút bầu không khí lãng mạn. Hai người một nam một nữ sánh vai đi trong đêm tối, vừa đi vừa trò chuyện.

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, cuốn lên một lớp bụi dày, phía xa xa nơi gốc tối có mấy bóng người xuất hiện. Đi đầu là một lão già lục tuần, tóc bạc hoa râm nhưng khí thế bừng bừng khác với vẻ ngoài.

Sau lưng là mấy người thanh niên hồng y mà Triệu Linh Tiêu đã gặp lúc nãy. Bọn họ xuất hiện như vậy mười phần là đến gây chuyện.

•Khụ khụ...

Lão già chưa nói được gì đã phá lên ho mấy tiếng, không biết trong người có bệnh hay do hít bụi đường mà lại như vậy.

•Tiểu tử, hôm nay ngươi gây chuyện với thiếu gia nhà ta là không phải, chỉ cần ngươi đến quỳ xuống xin lỗi hắn sau đó để tiểu cô nương lại ta sẽ niệm tình tha cho ngươi một mạng..

Lão già đi đến gần Triệu Linh Tiêu sau đó dõng dạc nói.

Triệu Linh Tiêu nghe xong có chút khinh thường, lão già này già như vậy mà còn nói chuyện không biết ngượng, mở miệng như đúng rồi thật khiến người chỉ muốn phỉ nhổ vào mặt.

•Uyên muội, một đám chuột nhắt cuối cùng cũng chịu lò mặt ra, ta còn tưởng là các ngươi chỉ là một lũ chỉ biết theo đuôi thôi chứ...

Đoạn Triệu Linh Tiêu nhìn Hàn Uyên cất giọng khinh khỉnh.

Lão già nghe xong mới ngầm hiểu ra là từ nãy đến giờ tên chết tiệt này đi loanh quanh là đang muốn dắt mũi bọn họ.

•Tiểu tử, thái độ của ngươi sẽ khiến ngươi chết...

Lão già biểu tình đanh lại, đe dọa nói.

Triệu Linh Tiêu xem lời của lão như gió thổi qua tai, chã thèm để ý đến. Hắn tiện tay ôm lấy eo của Hàn Uyên kéo nàng sát lại gần mình như muốn nhắc nhở thanh niên hồng y rằng nàng chính là nữ nhân của hắn, tốt nhất thì đừng để ý đến. Hàn Uyên bị hắn hành động bất ngờ không kịp phản ứng chỉ có thể giống như con mèo ngoan ngoãn nép vào hắn.

Thanh niên hồng y đã hận càng thêm hận, hận không thể lột da róc xương Triệu Linh Tiêu xuống cho hả dạ.

•Hôm nay bản công tử tâm tình không tệ, không có hứng giết người, hiện tại cho các ngươi ba giây để cút khỏi đây....

Triệu Linh Tiêu biểu tình bá đạo hiên ngang nói.

Hàn Uyên nhìn hắn có phần bất ngờ, ai nghĩ đến con người bình thường luôn ôn hòa thân thiện sau khi gặp chuyện lại thay đổi thành như thế, thế nhưng nàng không hề có cảm giác sợ sệt mà ngược lại thấy vô cùng an toàn khi dựa dẫm vào hắn.

•Nhà ngươi muốn chết...

Lão già tức giận gằn từng chữ. Không chỉ lão mà bất cứ ai trong đám người thanh niên hồng y ai cũng tức giận khi nghe lời nói của Triệu Linh Tiêu.

•Một..

Triệu Linh Tiêu thản nhiên nhưng không, miệng bắt đầu đếm ngược. Điều này càng khiến lão già tức ói máu. Tay lão giật cây đại đao trên lưng ra, lòng thầm thề sẽ băm Triệu Linh Tiêu ra trăm mảnh mới hả dạ.

•Hai...

Triệu Linh Tiêu tiếp tục đếm.

•Aaaaaa.. Ta sẽ xé xác ngươi..

Lão già mắt nổi lên tở máu, đầu bốc khói trắng, bình sinh lão chưa từng bị một tiểu bối khinh thường như vậy. Tay lão xiết chặt đại đao, xé gió chém tới.

•Ba...

Triệu Linh Tiêu đếm đến ba. Vừa lúc đại đao của lão già cũng đã đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui