CHƯƠNG 5
Làm ảnh vệ thật là khó nha, trước kia còn bảo hộ Phúc thân vương y còn có thể thừa lúc Phúc thân vương nghỉ ngơi mà nhàn nhàn hạ hạ làm những việc cần làm, nhưng mà tên hoàng đế này lại suốt ngày cắm đầu vào làm việc, khiến y cũng suốt ngày phải cắm chốt trên xà nhà luôn. Có lúc y cũng nghĩ nhẹ nhàng chuồn chuồn ra ngoài đổi ban với thập tứ, cơ mà chưa bước ra khỏi cửa nửa bàn chân đã thấy hoàng đế lão tử nhíu nhíu mày. Lúc hoàng đế lão tử xem tấu chương gặp nghi nan tạp chứng gì gì ảnh hưởng tới quốc gia cũng nhíu mày nha, cho nên y cũng phớt luôn, chính là ánh mắt người kia cứ thế tỉa tỉa tỉa về hướng y luôn. Đi thêm nửa bước nữa, mày hoàng đế lão tử lại càng nhíu chặt hơn, vì thế cuối cùng y thử lùi chân về, thế là hoàng đế lão tử cũng giãn mày ra, lại sắc như hoa xuân.
Làm ảnh vệ của hoàng đế thật rất rất khó nha, nhất là khi Phượng Hữu Hoài cố ý chỉnh y, hễ y có dị dộng gì thì không ăn một cái nhíu mày cũng được tặng ngay một phát lườm. Được rồi, ngồi lâu lưng đau có thể đứng lên nhảy tưng tưng mấy cái, đứng mỏi thì lại đổi chân, nhàm chán liền ngáp ngáp nghĩ xem đêm nay ăn gì, đói bụng thì lôi lương khô ra cắn, khát nước liền uống trà mát nước trái cây, nhưng mà buồn tiểu thì… Y không có chuẩn bị bô.
Y lại liếc liếc về phái Phượng Hữu Hoài, tấu chương trên bàn đã xếp thành hai ngọn núi nhỏ, phần đã xử lý cao hơn so với bên chưa xử lý, phỏng chừng khoảng hai canh giờ nữa là phê xong toàn bộ, sau đó hoàng đế sẽ tới chỗ hoàng hậu ăn tối, hưởng thiên luân chi nhạc. Cơ mà người cũng không phải là máy, y không nhịn nổi hai canh giờ. Nhìn mặt thì vẫn bình thường thôi nha, kỹ kỹ mà soi thì đã có một lớp mồ hôi mỏng trên trán rồi. Thập tứ chết tiệt không có dặn trước là lúc gặp vấn đề sinh lý có được rời bỏ vị trí một lúc không nha…
Nhưng mà, thân là ảnh vệ không thể tùy tiện chạy lung tung, mà thân là ảnh vệ của hoàng đế khi không có mệnh lệnh của chủ nhân càng không được phép rời đi nửa bước. Y lại khó chịu vặn vẹo thân, một khắc thôi, một khắc là đủ để y giải quyết vấn đề rồi nha. Y nhịn tới mặt xanh mét, hai chân run rẩy sắp ngã khỏi xà nhà, thân thể lung lay lung lay, cuối cùng liều chết lao ra cửa.
Phượng Hữu Hoài lại bắt đầu nhíu mày, nhíu tới lúc mặt nhăn thành một chữ xuyên (川) vẫn không thấy Phó Thư dừng lại, vì thế hắn liền đổi sang chiêu lườm nguýt. Phó Thư cảm thấy vạn tiễn xuyên tâm, mồ hôi lạnh đầm đìa, khóc không ra nước mắt, long lanh long lanh quay đầu lại nhìn người kia.
Phượng Hữu Hoài nói: “Ngươi đi đâu?”
Sau ba giây cân nhắc giữa thể diện và giải quyết, y quyết định giải quyết vấn đề xong rồi hãy vớt vát thể diện, liền đáng thương nói: “Nhà vệ sinh.”
Khóe miệng Phượng Hữu Hoài không nhịn được khẽ run run, cười tới nhân từ: “Đi đi.”
Phó Thư như được đại xá, lao như bay tới nhà xí.
Giải quyết xong nhu cầu cơ thể, Phó Thư thần thanh khí sảng trở về. Thấy Phượng Hữu Hoài vẫn đang cắm đầu vào chồng tấu chương, không khỏi cảm thán dân chúng có vị hoàng đế như vậy quả thật là hạnh phúc khoái hoạt a, sau đó tiếp tục lên chốt trên xà nhà.
Thỉnh thoảng cũng có đại thần tới yết kiến, Phó Thư căn bản chẳng thèm để ý tới, tự động đóng kín lỗ tai luôn, miễn cho khỏi nghe được mấy thứ bí mật quốc gia, sau này có chuyện thì vắt chân lên cổ chạy cũng không thoát.
Trong số thần tử, y chú ý nhất là tể tướng đương triều. Nguyên nhân là vị tể tướng này còn rất trẻ tuổi, hơn nữa không chỉ trẻ mà còn là mỹ nam, mà ngoài tuổi trẻ mỹ nam ra còn có quan hệ rất tốt với hoàng đế lão tử, mỗi lần tới là ở lại nửa ngày trời luôn.
Tư tưởng bạn Phó Thư nhà ta cũng chả thuần khiết gì, lúc nhàm chán sẽ mở to mắt ra xem hai người nói chuyện vui vẻ, thầm khấn cho không khí sinh ra phản ứng hóa học gì đó để cho y còn có chuyện để hóng hớt nha. Cơ mà hoàng đế thật thuần lương, tể tướng thật chính trực, chờ mãi không thấy gì xảy ra. Y chán muốn chết ngáp ngáp nhìn quanh, đúng lúc ấy liền nhìn thấy một… con chuột đang đứng hiên ngang ngay trước mặt!!!
Xà nhà trên cung điện giăng ngang giăng dọc khắp nơi, rất thích hợp cho ảnh vệ ẩn thân, nhưng Phó Thư chưa bao giờ nghĩ có thể gặp chuột ở ngay trên đầu chỗ vua làm việc nha!
Con chuột này lông nửa đen nửa trắng, nho nhỏ xinh xinh, to cỡ bàn tay, ánh mắt đen huyền trông rất đáng yêu. Cái đuôi nhỏ dài cong cong lên, bò nhanh như chớp về phía Phó Thư.
Đến ngay trước mặt Phó Thư, con chuột dừng lại, dùng đôi mắt long lanh vô tội nhìn chằm chằm vào Phó Thư, Phó Thư cũng cúi xuống xà nhà đấu mắt với nó. Con chuột liền nhích thêm một phân nữa, cái mũi tròn tròn dí vào mặt Phó Thư.
Con chuột nhỏ nhắn đáng yêu như vậy Phó Thư thật không nỡ giết, nhưng mà…
Y nhìn nhìn xuống chỗ hoàng đế lão tử, nếu không giết con chuột, nếu nó làm kinh động Thánh Thượng thì phải làm sao giờ?
Ngay lúc y còn đang chần chừ, con chuột nhảy bổ vào mặt y, vừa dùng bốn chân cào cào vừa kêu chít chít ầm lên.
Phó Thư theo bản năng hất cằm, con chuột không thể chống lại trọng lực, liền bay thẳng ra ngoài, bộp một tiếng dừng ngay trên chồng tấu chương, nằm ngay đơ trên bản tấu của minh hoàng.
Phó Thư hóa đá.
Mà hai vị đang vui vẻ chuyện trò cũng quay người lại. Tể tướng vừa nhìn thấy “vật thể lạ” liền hoa dung thất sắc, vứt hết hình tượng mà hét ầm lên “Chuột a!!!” rồi nhảy ra ba thước.
Tiếng kêu của hắn bị tổng quản công công nghe thấy, tổng quản công công cũng run rẩy hít một hơi, cao giọng hòa âm: “Ngươi tới a! Hộ giá! Hộ giá! Mau tới a! Hộ giá ”
Một đám thị vệ lập tức nhào vào trong điện, rút bội kiếm ra chỉ vào thích khách đầu sỏ – con chuột!
Phượng Hữu Hoài nhìn nhìn con chuột, lại nhìn nhìn một đống người trong điện, tiếu ý không giảm mà còn tăng thêm ba phần, ôn nhu hỏi tể tướng: “Quân Trúc, ngươi sợ sao?”
Tể tướng thất hồn lắc đầu.
Phượng Hữu Hoài nhìn về phía tổng quản công công, ôn hòa nói: “Không có gì, chỉ là một con chuột thôi, đều ra ngoài đi.”
Sau ‘sóng gió con chuột’, Phượng Hữu Hoài nghiêm mặt nhìn người nào đó trên xà nhà. Người nào đó kia chỉ thấy lạnh sống lưng, liếc mắt tới con chuột đang giãy dụa trong tay người kia, y không phải thấy chết không cứu đâu a! Chuột con, tha cho ta đi!
“Xuống.”
Chủ nhân hạ lệnh, Phó Thư ung dung nhẹ nhàng nhảy xuống.
“Đây là cái gì?” Phượng Hữu Hoài nắm đuôi con chuột, đưa đưa trước mắt y.
“Con chuột…”
“Vì sao trong Dưỡng Tâm Điện lại có chuột?”
Vấn đề này phải hỏi cung nữ quét tước chứ…
Phượng Hữu Hoài nhìn tể tướng: “Làm trẫm kinh động cũng không sao, nhưng làm tể tướng sợ thì trẫm phải hỏi tội ngươi rồi.”
Phượng Hữu Hoài nheo mắt, cười gian, nhét con chuột vào tay y: “Trẫm lệnh cho ngươi nuôi nó tới mập thì thôi.”
Phó Thư choáng váng nhận con chuột, cẩn thận chọc chọc mấy cái, còn sống. Lại sờ sờ lông nó, trắng đen nha.
. Đăng bởi: admin