CHƯƠNG 63:
Lại nói, quan hệ giữa Phượng Hữu Hoài và Phó Thư đến nông nỗi băng sơn địa liệt như thế này, Phó Thư vô tâm vô phế, dù có không yêu đương với hoàng đế nữa thì y vẫn có thể thoải mái nhẹ nhàng như xưa. Nhưng hoàng đế thì không được như vậy. Con người ai mà chẳng có dục vọng, Phó Thư thuần khiết nhưng không có nghĩa là hắn cũng thuần khiết. Trước của trước kia, cái thời mà hắn còn chưa kết giao với Phó Thư, thỉnh thoàng cần phát tiết thì cứ tìm đại một thái giám mỹ mạo nào đó hoặc tình nhân cũ cũng xong. Mà hiên tại thì không được, hắn dám tìm người khác, khẳng định cả đời này Phó Thư sẽ không quay trở về.
Tình thế hiện tại phát triển như này, Phó Thư vẫn khá là vui vẻ.
Thuở ban đầu của hai người, Phượng Hữu Hoài nói đủ lời ngon tiếng ngọt, y thích nghe, nhưng biết rõ đó không phải là sự thật. Dù Phượng Hữu Hoài có tiếp tục thâm tình nói ta yêu ngươi, ta thích ngươi, Phó Thư cũng sẽ không tin. Nhưng bây giờ, y hỏi hắn có yêu mình hay không, Phượng Hữu Hoài lại khó nói. Điều này chứng tỏ Phượng Hữu Hoài đã thật lòng đối xử với y, mặc kệ thật lòng này có bao gồm tình yêu không. Không, có lẽ là có yêu, chẳng qua lại pha trộn nhiều lắm những loại cảm tình.
“Phó Thư, lại đây.”
Đây là lời của Thập Tam, hắn tạm tách khỏi Phó Vong Tổ của hắn. Nói đến trâu già gặm cỏ non thì đúng là không ai bằng hắn. Một đại thúc hơn ba mươi cùng với một thiếu niên thân thể mới mười lăm, mười sáu, a, Phó Thư suýt nhổ nước bọt vào hắn đây!
Hai người tới một góc tối không người, Thập Tam có vẻ đứng đắn xoay người lại nhìn y, “Phó Thư.”
“A?”
Thực ra từ khi biết hắn và Phó Thư thật có quan hệ mập mờ, Phó Thư bèn thấy xấu hổ khi đối mặt với hắn. Hóa ra hắn đã ngấp nghé với Phó Thư thật từ lâu – có trời mới biết trước khi y nhập vào cơ thể này thì Thập Tam đã dùng tâm thái gì để nhìn ngắm nó, mà chuyện Thập Tam thích chiếm tiện nghi là sự thật khỏi phải bàn cãi. Hơn nữa, Phó Vong Tổ thân là ảnh vệ của Phúc Thân Vương, Phúc Thân Vương lại thường hay đi theo hoàng đế, Phó Vong Tổ với Thập Tam không thiếu cơ hội thân mật.
Vì vậy, y nhỏ giọng hỏi hắn, “Trước đây ngươi với Vong Tổ rất tốt phải không?”
“Ừm.”
“Quan hệ xác định chứ?”
“Không…” – Thập Tam ho khan nói, “Chúng ta không có gì.”
Lời này giống y câu “Chúng ta rất trong sáng”, lừa trẻ con chắc!
Phó Thư mới không tin.
“Vậy ngươi chưa hôn qua cơ thể này?”
Thập Tam lắc đầu.
“Cũng chưa sờ qua?”
Thập Tam tiếp tục lắc.
Phó Thư thở phào, may mà chỉ bị hoàng đế chạm qua, y trộm vui vẻ.
Thập Tam nói tiếp, “Chỉ từng ôm thôi.”
“…” – Phó Thư hít sâu. – “Ôm, ôm như thế nào?”
Thập Tam cười ái muội, “Ngươi nói thử xem?”
Phó Thư ôm chặt mình, trời nắng gắt, ánh mặt trời chói chang, vậy mà y cứ thấy gió lạnh thổi vần vũ.
Thập Tam nghiêm mặt nói, “Phó Thư, ta muốn nói với ngươi chuyện của bệ hạ. Ngươi còn muốn bướng bỉnh với hắn tới khi nào?”
Quả nhiên. Phó Thư cười khổ, “Đây là chuyện riêng của chúng ta.”
“Hiện tại bệ hạ chỉ có mình ngươi.”
Ý của Thập Tam, Phó Thư hiểu. Phượng Hữu Hoài giờ chỉ có một tình nhân là y, nhưng đây không phải điều Phó Thư muốn. Y thừa nhận lòng mình khó thỏa mãn, càng lúc càng tham lam vô sỉ.
Thập Tam than thở, “Ta đi theo bệ hạ mười mấy năm, từ khi biết hắn, trong lòng hắn liền chỉ có một người.”
Phó Thư bĩu môi, “Đừng nói với ta về hắn.”
“Nhưng mà giờ, trong lòng hắn lại có thêm một người.” – Thập Tam cười. – “Có muốn nghe không?”
Phó Thư lắc đầu, “Tóm lại, hắn vẫn yêu người kia.” – Trừ phi chính hắn tự mình nói ra, nếu không ai nói y cũng không nghe.
Phượng Hữu Hoài, rốt cuộc người chần chừ gì chứ?
Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, việc tất cả đều hiểu rõ, vậy mà Phượng Hữu Hoài vẫn mò mẫm trong sương mù hòng tìm đường ra.
.
Nếu có một người khiến Phó Thư luôn luôn tò mò, thì đó chính là sư phụ của Phượng Hữu Hoài. Trong giới hạn hiểu biết với Phượng Hữu Hoài, hắn rất sùng kính sư phụ của mình. Sư phụ hắn là bằng hữu chí giao với phụ vương của hắn. Trước khi lâm chung, phụ vương hắn gửi gắm hắn cho người này, người này lại cứ cách ba năm mới đi tìm hắn, dẫn hắn vân du tứ xứ. Khi Phượng Hữu Hoài quyết tâm hồi đáo phong lôi thì sư phụ hắn liền bỏ đi. Sau này cứ lần nào Phượng Hữu Hoài gặp phiền phức, sư phụ hắn sẽ đến hỗ trợ. Thế nhưng người này chưa từng nói bất cứ câu quan tâm nào với Phượng Hữu Hoài.
Phó Thư cũng biết sư phụ của hắn, chính là dược sư đã cố gắng chăm sóc dạy dỗ y, một trong số những tùy tùng của Tô Khinh Cuồng.
Lúc nghe được chân tướng, Phó Thư suýt nữa là hộc máu, “Dược sư là sư phụ ngươi?”
“Đúng vậy.”
“Hắn với phụ thân ngươi là chí giao?”
“Đúng vậy, lúc nhỏ.”
Nếu thế, tuổi của dược sư cũng phải trên sáu mươi rồi. Nhưng thoạt nhìn… Tất cả đám người tầm hai mươi tuổi đều phải rơi lệ!
Dung nhan dược sư tựa như dừng lại ở tuổi hai mươi ba. Khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi, khuôn mặt cương thi, khuôn mặt của người chết… Không phải Phó Thư đại bất kính mới nói thế, mà là mặt hắn gây cho người ta cảm giác này. Dù diện mạo rất đẹp thì nửa đêm nhìn thấy cũng phải giật mình thon thót.
Sự tồn tại của hắn trong giang hồ rất thần bí, bởi vì hắn thành danh đã năm mươi năm, nhưng toàn bộ những ai đã gặp đều không thể không sợ hãi than dung nhan vẫn như năm nào, cho hắn là quái vật.
Biết đồ đệ gặp phải rắc rối về tình cảm, dược sư không quản ngàn dặm xa xôi chạy tới kinh thành, thăm nom. Phó Thư mang tâm trạng kính sợ, dùng cặp mắt sùng bái nhìn hắn, nhấp nháy lấp lóe.
Dược sự lạnh mặt, “Thu lại ánh mắt của ngươi.”
Phó Thư nhu thuận rũ mắt.
“Các ngươi tách ra?”
Hoàng đế cười không nói. Phó Thư gật đầu như gà con mổ thóc. Dược sư liếc y, Phó Thư lại lắc đầu như trống bỏi. Hoàng đế buồn cười. Dược sư tức giận, “Rốt cuộc có tách ra không?”
Phó Thư cả gan, “Nếu tách ra thì sao?”
Dược sư nói, “Thập Nhất, tiếp tục tìm người khác. Lần này nhất định phải tìm được một tiểu thụ đến cho ta dạy dỗ.”
Mặt Phó Thư hết xanh lại tím, vô cùng khó coi. Hoàng đế nín cười đáp, “Sợ là không được, dược sư, ta chỉ muốn hắn.”
Nhìn mà xem, nhiều người sẽ nói, ngay từ câu đầu tiên đã dỗ cho Phó Thư vui lắm rồi.
Dược sư nghe thế, gật đầu, chỉ Phó Thư, “Ngươi, đi ra đây.”
Phó Thư căng thẳng theo sát hắn ra ngoài.
Mặt dược sư lúc này trong mắt Phó Thư có chút đáng sợ, “Phó Thư, Thập Nhất trúng ý ngươi, hảo hảo theo hắn đi.”
Phó Thư không sợ chết trả lời, “Nếu không theo thì sao?”
Dược sư lạnh lùng nhếch môi, vẻ cười không ra tiếng, “Ta sẽ không giết ngươi, nhưng sẽ phế ngươi.”
Nhãn thần hạ xuống, nhìn thấy Phó Thư ở dưới. Giờ phút này, tâm tình của Phó Thư có thể dùng sống không bằng chết để hình dung.
Đăng bởi: admin