Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Đối với việc tự mình sai khiến quỷ nô, xuống tay tiêu trừ năng lực của hoàng đế, Lý Tiểu Dân không có một chút hối hận hay áy náy. Nếu hắn bồi dưỡng nhiều thái giám như vậy, hạ độc thủ chém gốc rễ con cháu của bọn họ, thì chí ít thì cũng phải bỏ ra một cái giá rất lớn

Bất quá lại luôn có một chút lo lắng, Lý Tiểu Dân biết việc này quá lớn, một khi vỡ lở ra, có tru di cửu tộc cũng không đủ để bồi thường kỳ tội. Mặc dù bản thân chỉ là một người độc thân, nhưng cũng không muốn bị lăng trì xử tử. Vì thế, hắn tìm đường lui, tránh cho lúc đó không có đường chạy, chỉ có thể chờ chết.

Dưới sự trợ giúp của U Nhi và Nguyệt Nương,hắn lẳng lặng ở trong cung lén lút đào bới, thu được một chút lời lộc. Các cung nữ thái giám ở các triều đại đều cất giấu trang sức vàng bạc châu báu ở dưới đất, mặc dù không nhiều lắm, cũng không có cái gì quá quý giá, nhưng đối với một tiểu thái giám như hắn mà nói đó cũng là một đống tiền.

Cùng với tu luyện tiên pháp, lượng máu huyết lớn bị hao tổn khi chiến đấu đã dần dần hồi phục. Mà theo như những điều ghi lại trong thiên thư, hắn tu luyện võ công cũng dần dần có thành tựu. Một đêm, Lý Tiểu Dân lén lút độn thổ rời khỏi cung, chuẩn bị đi xem địa hình của thành Kim Lăng, tương lai khi gặp chuyện phải chạy trốn thì cũng biết nên chạy theo hướng nào.

Thị vệ trong cung không một người nào có thể nhìn thấy thân thủ quỷ mị của hắn. Nương theo bóng đếm, Lý Tiểu Dân như cơn gió phiêu đãng bay nhanh qua các bức tường cao cao trong cung, trốn vào trong bầu trời đêm hắc ám

Thật vất vả mới chạy ra ngoài cung, Lý Tiểu Dân âm thầm vuốt mồ hôi lạnh, nhưng cũng vì thân thủ siêu nhanh của mình mà tự khen đắc ý

Ở trên người hắn vẫn mặc quần áo của thái giám, điều này chính là một sơ hở lớn. Bởi vậy việc đầu tiên Lý Tiểu Dân làm chính là tìm một nhà phú hộ, đi vào lấy một bộ quần áo, mặc lên người, tránh cho bị người khác nhìn ra sơ hở.

Hắn cũng không biết nhà nào là nhà có tiền, chỉ nhìn phòng ốc ở ngã tư đường trong thành Kim Lăng, xem nhà nào xây cao một chút nguy nga lộng lẫy một chút, tùy tiện tìm một nhà ngẫu nhiên vượt tường leo vào, rất nhanh sau đó đã tìm được một bộ quần áo thư sinh màu trắng, nhân tiện gợi ý cho Nguyệt Nương, tình cờ lấy được vàng bạc cất giấu trong tủ của nhà kia, âm thầm nói với chủ nhà:" còn nghèo lắm". Rồi khiêng bao vàng bạc kia leo tường đi ra, dương dương đi thẳng.

Sau đó, hắn tìm người cho thuê nhà, đem tất cả những gì của mình giấu ở bên trong, coi như là giảo thỏ tam quật(1), tương lai chạy khỏi cung thành cũng có một chỗ dừng chân

Một đêm, Lý Tiểu Dân tùy tiện đi vòng vo ở trên đường cái, không dám ở lâu, mang theo quần áo vừa mới mua, leo tường trốn vào cung thành

Trở lại phòng mình, đã thấy một người ngủ trên giường. Lý Tiểu Dân không cần nhìn cũng biết rõ, đó là Lan Nhi vô cùng đáng yêu của mình, không khỏi cười dâm lần lên giường.

Bởi vì hắn bỏ tiền ra, đem trang sức đào bới được từ dưới đất tặng một chút cho những cũng nữ lớn tuổi, bởi vậy cung nữ trong tẩm cung của Vân Phi, ai ai cũng thích hắn. Chích xác là hằng đêm Lan Nhi đều ngủ ở phòng hắn, đám cũng nữ cũng câu kết cùng bọn họ làm bộ không biết, chỉ dấu một mình Vân Phi.

Lan Nhi đang ngủ say, Lý Tiểu Dân mới từ bên ngoài dạo chơi trở về, hưng phấn dâng cao, liền lén lút cởi bỏ y phục của nàng, nhìn nàng lõa thể làn da trẵng mịn nhắn nhụi như ngọc. Cúi đầu, khẽ mơn trớn ở trên bộ ngực sữa nhô cao của nàng.

Lan Nhi ư ư rên rỉ vài tiếng, mở đôi mắt đẹp thấy hắn đã trở về, liền mỉm cười, nắm đầu hắn, mắt phượng khép lại, khắp mặt ửng đỏ hưởng thụ cảm giác hưng phấn mà Tiểu Dân Tử ca ca đem cho nàng

Dưới sự dạy dỗ của Lý Tiểu Dân, nàng không hề hỏi gì về hành vi của hắn. Mặc dù cảm giác được Tiểu Dân Tử ca ca có chút thần thần bí bí, nhưng cũng bởi vì cõi lòng đối với hắn đầy kính sợ, mà không dám hỏi nhiều. Bởi vậy, cho dù thấy Lý Tiểu Dân ở bên ngoài rừng rậm tu luyện tiên pháp hằng đếm không về, trái lại Lan Nhi cũng ngủ ở trong phòng hắn hằng đêm, chờ hắn trở về.

Một đêm, Lý Tiểu Dân lại dùng ngón tay và đầu lưỡi linh hoạt của hắn, khiến cho Lan Nhi cao triều mấy lần, mới ôm nàng cùng thiếp đi

Trước khi ngủ, hắn hôn nhe cô gái xinh đẹp trong lòng, trong lòng mơ mơ màng màng thầm nghĩ:" bộ dáng này của chúng ta, cũng giống như vợ chồng đấy chứ….chỉ tiếc….ai!"

Hắn âm thầm thở dài một hơi, lại nghĩ:" gần đây phía dưới có chút nóng lên ngứa ngáy, một khi luyện tiên pháp, càng nóng lên rất nhiều, chẳng lẽ nói, thật sự sắp đại công cáo thành sao?"

Đêm ngày thứ hai, Lý Tiểu Dân lại trốn ra khỏi hoàng cung

Ở trong phòng mình thuê, thay một bộ quần áo thư sinh màu trắng, Lý Tiểu Dân tự soi mình vào gương, Chỉ thấy một vị công tử thời loạn vô cùng đẹp đẽ xuất hiện trong kính, lòng không khỏi đại hỉ, kẻ tự ngạo là anh tuấn tiêu sái, thiên hạ khó tìm quả nhiên là một...thái giám phong độ ngời ngời

Nguyệt Nhi và U Nhi cũng đứng ở trong phòng, nhìn hắn mặc quần áo thư sinh, dáng vẻ dương dương đắc ý, cùng nhau bịt miệng mà cười, nhưng cũng không khỏi than thở rằng hắn quả nhiên tuấn tú phi thường. cho dù là hoàng tử bạch mã cũng chẳng có người nào theo kịp được hắn

Gần đây Lý Tiểu Dân cũng phát hiện tướng mạo của mình thay đổi rõ ràng, cơ bản là càng ngày càng giống với mình kiếp trước, lại giống như dáng vẻ của mình trước đây lúc mười mấy tuổi, nhưng lại có một chút không giống, khiến cho mình so với trước tuấn mỹ hơn vô số lần, có lẽ tướng mạo của người ta, giữa đẹp và xấu cách biệt nhau cũng chỉ nhỏ như sợi chỉ mà thôi.

Hắn ở trong phòng đi đi lại lại, trầm ngâm nói:

- U Nhi, Nguyệt Nương, các người nói xem, bây giờ chúng ta nên đi chơi đùa ở đâu đây?

Hai nàng đều đã ở trong cung đã rất lâu rồi, đối với bên ngoài không hiểu rõ lắm, mặc dù trong lòng tràn đầy hưng phấn, nghĩ muốn đi xem thế giới phồn hoa này, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài, trong lòng lại không biết nên đi nới nào du ngoạn nơi nào trước tiên là tốt.

Lý Tiểu Dân lấy ra một chiếc quạt, "bá" một tiếng mở, khe khẽ quạt mấy cái, một dáng vẻ phong lưu tiêu sái, mỉm cười nói:

- Nếu các ngươi không biết, vậy nghe ta nói - phải đi sông Tần Hoài, đi du hí trên hoa thuyền một chuyến.

U Nhi ngẩn ngơ, lập tức cả mặt đỏ bừng, che mặt sẵng giọng:

- Công tử, ngươi háo săc a, không phải là đi đến chỗ của kỹ nữ sao?

Lý Tiểu Dân gật đầu cười nói"

- Đúng vậy, ta muốn đi nơi nào có thể tra xét dân tình, nói không chừng còn có thể quen một số người có quền thế, hiểu rõ một chút về tình thế trong triều định hiện nay.

Nguyệt Nương phụ họa nói:

- Chủ nhân nói không sai, chủ nhân chính là rồng phượng giữa loài người, không thể ở lâu trong cung được, chính nên sớm đi tìm hiểu rõ một chút về đại thế triều đình, sau đó quyết định phương hướng phát triển cho tương lai

Lý Tiểu Dân được nàng vỗ mông ngựa liền cảm thấy thoải mái, cười đến híp cả mắt, cuống quýt gật đầu, dẫn theo U Nhi mang vẻ mặt mờ mịt cùng với Nguyệt Nương, hy vọng tràn ngập tương lai, ra cửa, hướng sông Tần Hoài đi đến

Xuyên qua đường cái náo nhiệt, nhìn mọi người qua lại đầy đường náo nhiệt vui vẻ, Lý Tiểu Dân cũng không khỏi than thở, quả nhiên là một danh thành thời xưa, ở thời đại này đã phồn hoa như thế, không biết các thành của các quốc gia khác như thế nào, sợ rằng cũng không thể sánh bằng thành Kim Lăng.

Đi tới bờ sông Tần Hoài, đã thấy một đội hộ vệ uy nghiêm, mười mấy tên binh lính áo giáp thương sáng ngời, cẩn thận thủ vệ ở bên bờ sông tần hoài. 

Lý Tiểu Dân trong lòng như có quỷ, sợ những người này tới bắt mình, liền trốn sang một bên, bò lên trên một nóc nhà bên bờ sông Tần Hoài, từ một nơi bí mật gần đó nhìn quanh phía trước.

Nhưng thấy trên sông Tần Hoài, khắp nơi đều có hoa thuyền thả neo, trang trí thật là lộng lẫy. Loáng thoáng có thể thấy các mỹ nữ ở trên thuyền đi đi lại lại, hình dáng phiêu động, khiến cho trong lòng Lý Tiểu Dân ngứa ngáy, nhưng lại không thể tới gần nhìn.

Đợi hồi lâu, rốt cục thấy hai người xuất hiện ở trên một hoa thuyền lớn nhất, từ trên thuyền đi xuống.

Giáp sĩ ở gần cũng đi vây quanh, vẻ mặt cảnh giác, hộ vệ trung thành sốt sắng bảo vệ hai người này, làm cho Lý Tiểu Dân đã rõ ràng, cũng không phải binh lính này tới bắt mình, mà là bảo vệ cho hai người kia.

Hắn dõi mắt về khoảng xa, thấy hai người kia cũng đều còn rất trẻ, nhìn qua dáng vẻ chỉ khoảng mười lăm mười sáu tuổi, y phục hoa quý, hiển nhiên là công tử nhà giàu có.

Một người phía trước, mi thanh mục tú, da dẻ trắng mịn như mỡ đông, ở giữa trán hiện ra một vệt đỏ, trời sanh tuấn mỹ cực điểm, nếu sinh ra là nữ, nhất định sẽ là một trang giai nhân khuynh quốc khuynh thành.

Thiếu niên phía sau đi tới, tuổi tác nhìn qua so với hắn ít hơn một chút, một dáng vẻ văn nhược, nhưng vẻ mặt cười khổ, len lén đánh giá thiếu niên phía trước, giống như đang lo lắng điều gì.

Hai người đi xuống thuyền, lại có binh lính đem tuấn mã qua, mời hai người ngồi lên ngựa. Hai người cưỡi trên tuấn mã, đang muốn rời khỏi, đột nhiên thấy hơn mười con tuấn mã chạy lại, nhằm thẳng hoa thuyền trên sông Tần Hoài

Một đám binh lính lập tức cảnh giác đứng lên, tay giữ chuôi đao, đem hai gã thiếu niên kia bọc trong đoàn hộ vệ đó.

Hơn mười con tuấn mã kia chạy đến gần, một gã thiếu niên thúc ngựa trong đám người kia chạy ra, chạy vội tới trước mặt hai người, chắp tay cười nói:

- Thái tử điện hạ, sao lại bất ngờ như vậy, lại gặp nhau ở đây?

Thiếu niên nhỏ tuổi kia ít tuổi hơn nhiều chắp tay cười khổ nói:

- Lương Vương điện hạ, thật sự là bất ngờ a, ngươi cũng tới nơi này du ngoạn sao?

Lý Tiểu Dân nghe được cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới có thể gặp được hai người hoàng trữ(2) của quốc gia.

Mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng hắn cũng có thể đoán được, người được xưng là thái tử kia, hiển nhiên là thái tử của Đại Đường – Lý Chiếu, hiện mới mười năm tuổi, sanh mẫu vốn là hoàng hậu đương triều, bởi vậy ba năm về trước, được lập làm thái tử, nhất quyết sống ở ngoài cung thái tử. Nghe nói là người nhút nhát, nhưng nương tựa vào thế lực lớn mạnh của mẫu tộc, bởi vậy ngôi vị thái tử này, được coi như là an ổn.

Mà thiếu niên vỗ ngựa đi tới kia, nhìn qua dáng vẻ chỉ mười tám mười chín tuổi, toàn thân khí thế hung mãnh, trên khuôn mặt lại mang theo vài phần phù phiếm. Là lẽ tất nhiên, nếu là bắc Triệu quốc phái sứ thần tới, hẳn là con ruột đệ đệ của Bắc Triệu quốc Lương Vương Triệu Quang. Bởi vì huynh trưởng không có con trai nối dõi, bởi vậy hắn là người duy nhất thừa kế ngôi vị hoàng đế. Hơn nữa lại là người rất có võ lược, mặc dù bắc Triệu hoàng tộc phồn thịnh, nhân đinh hưng vượng, nhưng cũng không có người nào có thể đoạt được ngôi vị hoàng trữ của hắn.

Theo Lý Tiểu Dân gần đây ở trong cung nghe được, Triệu Quang vốn là Bắc Triệu Hoàng đế phái tới tiến thành thương lượng, làm khách danh dự của Đại Đường, chỉ vì Bắc Triệu đã chiếm cứ phương bắc Trung Nguyên, thế lực lớn mạnh, lại cùng Trần quốc lân cận Đại Đường kết thành minh hữu, nếu Đại Đường bị hai quốc gia này giáp công, tất nhiên sẽ không chống đỡ được. Bởi vậy bên trong nước Đại Đường, đối với việc kết minh, là có chút nhiệt tâm, đối với Triệu Quang cũng ân cần chiêu đãi, sợ làm hắn tức giận, đưa đại quân Bắc Triệu tới đây chinh phạt

Triệu Quang cùng thái tử hàn huyên vài câu, ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên bên người thái tử, chắp tay cười nói:

- Vị nhân huynh này, không biết tôn tính đại danh là chi?

Thiếu niên kia ngửa mặt lên trời, lạnh lung "hừ" một tiếng, một dáng vẻ cao ngạo.

Sắc mặt Triệu Quang biến đổi, thái tử cuống quýt chắp tay nói:

- Đây là tộc huynh Lý…Lý Chân, ít khi rời khỏi cửa, bởi vậy không biết lớn nhỏ khi nói chuyện, Lương Vương chớ trách tội

Hắn hoảng hốt bối rối nói vài câu, liền lập tức cáo từ, lôi theo Lý Chân, theo đường lớn, đi thẳng về phía hoàng thành.

Đội ngũ đi được hơn mười bước, đột nhiên nghe tiếng võ ngựa chợt vang lên, một nhánh mã đội, đi dàn hàng ngang, nhắm thẳng xa giá của thái tử vọt tới

Lý Tiểu Dân quay đầu nhìn lại, đã thấy giữa nhánh mã đội, mỗi một kỵ sĩ đều che mặt bằng một miếng vải đen, trên người mặc chiến giáp, giơ cao cương đao sang loáng, phóng đến nhanh như gió, sát khí tràn ngập con đường, chấn động lòng người

Hộ vệ của thái tử nét mặt biến sắc, lập tức bày ra tư thế phòng thủ, lớn tiếng kinh hô:

- Hộ giá, hộ giá!.

Hơn mười kỵ sĩ thúc ngựa phóng đến nhanh như gió, thoáng chốc đã phá vỡ thế phòng thủ của hộ vệ, cương đao huơ lên, máu tươi tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang lên tận trời, lúc này có hơn mười hộ vệ nằm ngang thành hàng, chết thảm tại chỗ.

Thái tử Lý Chiếu đã sợ đến nét mặt biến sắc, xoay ngựa bỏ trốn. hơn mười hộ vệ ở bên cạnh, vừa đánh vừa lùi về phía hoa thuyền.

Nhưng thiếu niên đi cùng hắn, cũng sợ tới sắc mặt trắng bệch, thúc ngựa chạy trốn, do người vô cùng khẩn trương, trong lúc cuống quýt, liền thúc ngựa trốn vào một cái hẻm nhỏ.

Đi theo bên người hắn, chỉ có mười mấy hộ vệ, cũng bảo vệ cho hắn thối lui một đoạn.

Mười mấy tên kỵ sĩ che mặt kia, lúc này chia ra hơn một nửa người đuổi theo giết thái tử, một ít người khác đuổi theo giết tên thiếu niên kia, một mặt huy đao hô lớn:

- Giết Lý Chiếu! giết bằng sạch! Không để kẻ nào sống sót

Sát khí hung ác tỏa ra trong đó.

Trên nóc nhà, Nguyệt Nương đứng ở bên người Lý Tiểu Dân, kinh hô:

- Là Chân Bình công chúa!.

Lý Tiểu Dân cũng càng hoảng sợ, tên của Chân Bình công chúa này, hắn cũng nghe nói qua, nghe nói là trưởng nữ của hoàng hậu, so với Lý Chiếu thì lớn hơn một tuổi, hẳn là tỷ tỷ của Lý Chiếu cùng mẹ sinh ra, mới vừa mười tám tuổi, dung mạo tuyệt đẹp, lại được phụ hoàng mẫu hậu sủng ái, tôn vinh cực điểm, không có qua lại với Vân Phi thất sủng. Bởi vậy hắn, tên tiểu thái giám này, tự nhiên là không có duyên nhìn thấy.

Hôm nay vừa nghe là Chân Bình công chúa, Lý Tiểu Dân cuống quýt đưa mắt nhìn lại, quả nhiên thấy thiếu niên kia da tay trắng nõn, dung nhan xinh đẹp, hiển nhiên là nữ cải nam trang, không khỏi thầm nghĩ:" Thái tử thật là đáng chết, công chúa xinh đẹp như vậy, nếu như bị thích khách giết chết, vậy thật quá đáng tiếc a."

Nghĩ đến đây, hắn sải chân đi nhanh, mau chóng chạy nhanh ở trên nóc nhà, xuyên phòng vượt qua những nóc nhà, thoáng chốc đã chạy đến bên ngoài hẻm nhỏ mà Chân Bình công chúa bỏ chạy, chạy nhanh ở trên tường.

Trải qua nhiều ngày tu luyện, dưới sự trợ giúp của tiên pháp, khinh công của hắn từ bình thường trở thành võ sĩ đương đại, lúc này toàn lực chạy vội, nhanh chóng vượt qua đầu ngựa. Song phương thấy bóng dáng hắn chạy nhanh ở trên tường, đều bị cứng lưỡi, không biết là địch hay là bạn, âm thầm lo lắng.

Trong hẻm nhỏ, mười tên kỵ sĩ che mặt huơ cương đao, cùng mười mấy hộ vệ chém giết một chỗ. Võ nghệ của những kỵ sĩ che mặt này hiển nhiên cao hơn hẳn so với những hộ vệ kia, không lâu lắm liền giết sạch bọn họ, mà dưới sự liều mạng phản kích của hộ vệ, bên thích khách che mặt cũng bị thương vong nặng nề, chỉ còn lại có ba năm người, vây quanh Chân Bình công chúa, hắc hắc cười lạnh, trong mắt đều tóe ra hung quang.

Chân Bình công chúa nhìn địch nhân bốn phía xung quanh, trong mắt khủng hoảng.

Lần này xuất cung, nàng buộc đệ đệ dẫn mình đi, nhưng lại để trí tưởng tượng bay cao, muốn đi dạo trên hoa thuyền xem danh kỹ bên trong. Không nghĩ tới lại gặp phải thích khách, điều này không khỏi làm cho nàng cảm thấy hối hận.

- Giết nàng! Không có nàng dâng sàm ngôn, Lăng Vương có thể đánh bại Lý Chiếu, đoạt được ngai vàng!

Thanh âm trầm trầm hung bạo từ dưới khăn che mặt đen phát ra, thích khách cầm đầu giơ cao cương đao, hung hăng bổ xuống phía dưới.

"Đang" một tiếng vang lên, một đạo hàn quang xé rách đêm tối phóng tới, nặng nề đánh trên mũi đao, khiến thanh đao bắn lên trời rơi xuống một bên.

Một bóng đen nhảy xuống từ trên tường, như tia chớp phi lên trên ngựa của công chúa, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay Chân Bình công chúa kinh hoàng luống cuống, tiện tay ở đùi ngựa hung hăng thúc một cái, thoáng chốc đã phá tan vong vây của quân địch, chạy như điên khỏi hẻm nhỏ.

Thích khách che mặt định thần nhìn lại, đã thấy cương đao bằng thép của mình, chỉ còn lại một khối như một thỏi bạc nho nhỏ, không khỏi thất kinh, nhưng cũng không buông tha không giết Chân Bình công chúa, lập tức mang theo thủ hạ, hướng theo hai người chạy phía xa đuổi theo.

Lý Tiểu Dân ôm Chân Bình công chúa, hai người cùng cưỡi ngựa, liều mạng thúc ngựa chạy. Tay của Lý Tiểu Dân ghì chặt trên tiểu phúc của Bình Chân công chúa, chỉ cảm thấy mềm mại, hương thơm xộc lên mũi, bất chợt trong lòng rung động, thầm nghĩ: "Thật đúng là nữ tử, cảm giác đúng là tuyệt hảo."

Đây là nữ tử thứ hai mà hắn đã ôm, đang muốn nhân cơ hội này chiếm chút tiện nghi, đột nhiên nghe thấy sau lưng tiếng la hét chém giết vang lên, quay đầu nhìn lại, thấy mấy cái bóng đen giục ngựa đuổi theo, dần dần bám sát, không khỏi kinh hãi.

Mặc dù là anh hùng cứu mỹ nhân, thuận tay chiếm tiện nghi thật sự làm cho người ta rất sảng khoái, nhưng bị người đuổi giết cũng không sung sướng gì. Lý Tiểu Dân khi luyện thành võ công, còn chưa có đao thật súng thật cùng người chém giết, chung vu trong lòng có chút hoảng hốt, liền nghĩ giống như vừa rồi, dùng má khí đánh chết thích khách phía sau.

Hắn tiện tay từ trong ngực lấy ra một thỏi bạc, dùng hết khí lực ném về phía sau, chỉ nghe một tiếng hét thảm, thỏi bạc kia như tia chớp bay đi, trúng bả vai của một gã thích khách ở giữa, làm hắn ngã khỏi ngựa, té trên mặt đất dãy dụa.

Lý Tiểu Dân thầm kêu:" Đáng tiếc! Ném nhầm người!"

Vốn là hắn nghĩ đánh tên địch nhân gần nhất, nhưng lại sợ hãi mất chính xác, lại đảo lộn sang một thích khách khác, coi như là may mắn giành được một cú.

hắn lại lấy ra một thỏi bạc, ngắm chuẩn địch nhân phía sau, dùng sức ném lại, "ba" một tiếng, ở giữa đám người kia, địch nhân ngửa mặt lên trời lật nhào xuống ngựa, cương đao văng ra xa rơi trên mặt đất, phát ra một trận âm thanh hỗn loạn.

trong lòng Lý Tiểu Dân mừng thầm, đang muốn ném tiếp vài cú nữa, nhưng sờ khắp cả người, ngoại trừ vài món pháp khí kia, cũng không tìm được cái gì có thể làm ám khí nữa.

Dưới tình thế cấp bách, hắn đưa hai tạy sờ loạn ở trên người Chân Bình công chúa, hy vọng có thể tìm vật gì đó, làm đạn dược công kích địch nhân.

Chân Bình công chúa có chút kinh hãi, lúc này mới phát giác bản thân bị một thiếu niên ôm chặt, đang cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên cảm giác được hai tay hắn sờ loạn, hơn nữa lại sờ ở những vị trí mẫn cảm, nghĩ là hắn nổi dâm tâm, không khỏi vừa thẹn vừa giận, dùng sức dãy dụa.

Lý Tiểu Dân đè hai tay của nàng lại, tiện tay từ bên hông giật ra một cái thẻ bài, đang muốn ném về phía sau để đả thương địch thủ. Quay đầu lại, đã thấy thích khách này ôm đồng bọn bị thương, quay đầu chạy bán sống bán chết.

Lý Tiểu Dân ha ha cười, tự cảm thấy anh hùng cái thế, vừa ra tay đã đánh lui một đám võ lâm cao thủ, đang muốn khoe khoang một phen, chợt nghe "bốp" một tiếng, trên mặt đau đớn, đúng là bị Chân Bình công chúa thẹn quá hóa giận hung hăng cho một cái bạt tai.

Lý Tiểu Dân nhất thời bị đánh cho sửng sốt, bưng mặt, giật mình nhìn Chân Bình công chúa, lắp bắp nói:" Ngươi, sao ngươi lại đánh ta?

Chân Bình công chúa dùng sức đẩy hắn một cái, không muốn tiếp xúc thân thể nhiều với hắn, xấu hổ cả giận nói:" Ngươi...tên tặc tử này, dám phạm thượng, khi....khi dễ ta!

Lý Tiểu Dân có lòng tốt cứu người, ngược lại bị ăn một cái bạt tai, trong lòng không khỏi tức giận, bực dọc trừng mắt nhìn nàng.

Chân Bình công chúa cũng không chút cam lòng yếu thế, cũng trừng mắt nhìn lại hắn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng đột nhiên vừa động:" Thật ra tiểu tử này lớn lên rất tuấn mỹ, so với mấy huynh đệ cũng muốn tuấn mỹ hơn nhiều."

Dưới ánh trăng, một nam một nữ cùng cười trên một con ngựa, thi nhau trừng mắt.

nương theo ánh trăng, Lý Tiểu Dân thấy rõ ràng, cô gái trước mắt dáng vẻ ước chừng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, so với dáng vẻ của mình bây giờ lớn hơn hai ba tuổi, bởi vì mặc nam trang nên có một chút bừng bừng anh khí, nhưng không giấu được sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng, không khỏi vừa tức giận, lại không nhịn được bị nàng hấp dẫn.

Căm tức một hồi lâu, Lý Tiểu Dân đột nhiên ôm cổ nàng, cúi đầu, hung hăng hôn lên đôi môi anh đào của nàng.

Chân Bình công chúa bất ngờ không kịp phòng, chỉ kêu một tiếng, liền bị đôi môi mềm mại chặn anh khẩu, không khỏi vừa thẹn vừa giận, cố sức giãy dụa, lại bị Lý Tiểu Dân ôm chặt lấy, hai tay không có cách nào hoạt động, chỉ có thể giống như mỹ nhân ngư uốn éo thân thể, cố sức dùng vai đập vào trong ngực hắn, nhưng cũng không có cách nào tách ra khỏi hắn.

đầu lưỡi của Lý Tiểu Dân hung hăng dấn vào trong miệng của nàng, đùa bỡn cái lưỡi thơm tho của nàng. Kỹ thuật của hắn đã sớm cùng Lan Nhi luyện tập qua vô số lần, đã đạt mức lô hỏa thuần thanh, mấy phen đùa bỡn, đã khiến cho Chân Bình công chúa mềm oặt thở dốc, cả người vô lực, thân thể mềm mại ẻo lả dựa vào trong lòng hắn, không đủ sức ngăn cản thế công của hắn.

Thừa dịp có cơ hội này, tay của Lý Tiểu Dân đã len vào bên trong quần áo của Chân Bình công chúa, vuốt ve da thịt như ngọc của nàng, lại lần tới trước ngực khéo léo vuốt ve ngọc nhũ của nàng, một bên nhịn không được cười nói:" Nhỏ như vậy! Quả nhiên là "Chân Bình" công chúa!"

Nói về bộ ngực sữa của Chân Bình công chúa cũng không phải là nhỏ. Ở thời đại này, so với những cô gái cùng tuổi vẫn to hơn một chút, nhưng Lý Tiểu Dân đã sờ qua bộ ngực sữa của Lan Nhi phát dục hoàn chỉnh, lại không có sờ qua những cô gái khác, bởi vậy dưới sự so sánh, Chân Bình công chúa tự nhiên có vẻ nhỏ hơn một chút.

Chân Bình công chúa vốn đã thở gấp vô lực, mặc hắn chiếm tiện nghi, nhưng vừa nghe những lời này, thẹn thùng giận dữ lập tức từ trong lòng giẫy ra, hung hăng cắn lên môi hắn một cái, Lý Tiểu Dân đau đến mức kêu to một tiếng, tay phải dùng sức véo ngọc nhũ của Chân Bình công chúa, nàng đau đến mức kêu "ai" một tiếng, cơ hồ từ trên ngựa té xuống.

Lý Tiểu Dân liếm liếm môi, có chút mằn mặt, biết là bị nàng cắn rách môi, trong lòng tức giận, đang muốn hung hăng véo nàng vài cái trả thù, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hô quát của đại đội nhân mã, còn có người hô lớn:" Bảo vệ thái tử" mấy câu đại loại như vậy, hiển nhiên là thị vệ đã nghe tin liền chạy tới, bảo vệ chu toàn cho Lý Chiếu cùng Chân Bình công chúa.

Lý Tiểu Dân biết lúc này không đi, sau này cũng không chạy được nữa. Tuy là lưu luyến không muốn, cũng chĩ có thể cúi đầu, hung hăng hôn Chân Bình một cái, hai tay dùng sức, khéo léo ở ngọc nhũ của nàng lưư lại hai hai vết ngón tay rất sâu màu đỏ, lúc này mới buông tay ra, hung hăng một đoán lên cổ ngựa, phi thân lên mái nhà, quay đầu, hướng Chan Bình công chúa mỉm cười, đưa tay làm một động tác hôn gió.

Chân Bình công chúa kêu khẽ mau chóng ôm lấy bộ ngực, đau đến châu lệ cuồn cuộn, chợt thấy tên dâm tặc kia làm động tác cổ quái ở trên tường, không khỏi xấu hổ giận dữ, quay đầu lại hướng thị vệ đang đuổi tới gần lớn tiếng kêu lên:" Bắt tên tặc tự kia lại đây cho ta!

Lý Tiểu Dân cũng không dám lưu lại chỗ này chờ bọn họ, sải bước đi nhanh, hai ba bước, liền lướt qua nóc nhà, mặc kệ đám quân sĩ ở phía sau hô to gọi nhỏ, thân hình đã biến mất trong bóng đêm.

hắn chạy rất nhanh, chạy đến một đầu của thành Kim Lăng, mới dừng lại thở gấp, biết thị vệ quân vô luận như thế nào, cũng không đuổi đến đây.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng chém giết, làm cho Lý Dân lại càng hoảng sợ.

Hắn bước nhanh chạy tới, ở trên nóc nhà thò đầu nhìn xuống phía dưới, có chút thở dài một hơi, ở chỗ giao đấu, cũng không phải là thị vệ quân, mà là các võ sĩ bình thường mặc trang phục khác nhau.

Một tráng hán trong đó nhấc tay cao hô:" Địa bàn Đông thành, là của Trúc Thanh bang chúng ta, bất cứ ai cũng đừng nghĩ cướp đi! các huynh đê, đánh cho bọn họ một trận nhừ tử.

Bên kia, một đại hán mặt đầy râu ria cũng giơ tay hô to:" Bọn vương hầu khanh tướng vốn chỉ là phường giá áo túi cơm, địa bàn đông thành này phải thuộc về chúng ta! Các huynh đệ, chỉ cần cướp được địa bàn say, sau này có thể ăn uống vui chơi thoải mái rồi, mọi người có phúc cùng hưởng.

Võ sĩ bình dân hai bên, nghe vậy dều hưởng ứng kếo to, dụng lực chém giết, nắm chặt phủ đầu, côn bổng trong tay, đánh giết chung quanh, thỉnh thoảng có người trúng chiêu ngã xuống đất, kêu thảm liên tục.

Lý Tiểu Dân ghé trên nóc nhà nhìn hồi lâu, phát hiện động tác của bọn họ chậm như ốc sên, hoàn toàn không thể so sanh với mình, không khỏi âm thầm gật đầu, trong lòng vui mừng, hiển nhiên mình đã siêu việt vượt xa so với võ sĩ tầm thường, mặc dù không biết cao thủ của thời đại này như thế nào, nhưng võ sĩ tầm thường kia không phải là đối thủ của mình.

Các phần tử bang phải này ẩu đả không phải chỉ một lần, dân chúng ở Kim Lăng thấy vậy đã sớm thành thói quen. Bọn họ ở chỗ này đánh cho nhiệt hỏa bốc lên trời, binh lính tuần tra phía xa xa đôi khi nhìn thấy, cũng không quan tâm chú ý tới, nhiều lắm cũng chỉ có một hai người đội trưởng tuần tra quát tháo vài tiếng, kêu bọn họ không nên ngộ thương bá tánh bình dân, sau đó liền dẫn đội bỏ đi, mặc kệ bọn họ phân tranh trong lúc đó.

Lý Tiểu Dân nhìn hồi lâu, dần dần ngứa tay, thấy gần đó không có binh lính, liền nhảy xuống, lao vào trong đám người, vươn tay đoạt phủ đầu của một võ sĩ, tiện tay ném trên mặt đất.

Võ sĩ kia đang giơ cao phủ đầu, hung hăng bổ về địch nhân phía trước, đột nhiên thấy hoa mắt, liền giống như gió mát phất qua, lúc này phát giác trong tay hụt hẫng, phủ đầu rơi xuống đất, còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra, không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ.

Lý Tiểu Dân như hồ điệp vờn hoa, ở trong đám người bay nhanh trong đám người như con thoi, đoạt lấy đao phủ côn bổng trong tay bọn họ, tiện tay ném thành đống, chỉ nghe "đinh" một trận âm thanh hỗn loạn, mười mấy tên phần tử bang phái vũ khí trong tay, cũng đều rơi xuống đất, ngơ ngác đứng ở nơi đó.

Lý Tiểu Dân càng đấu càng hăng, từng bước vượt đến bên người bang chủ Thanh Trúc bang, đưa tay đoạt quỷ đầu đao trong tay hắn.

Người nọ so với huynh đệ dưới tay mạnh hơn rất nhiều, thấy trong bóng tối một cánh tay vươn tới muốn đoạt đao, cuống quýt lui từng bước, huy đao bổ tới.

Lý Tiểu Dân chộp vào khoảng không, không khỏi "ý" một tiếng, thấy đao phong bổ tới, lắc mình né qua, di chuyển theo thất tinh bộ, thoáng chốc vòng quanh bên người Thanh Trúc bang chủ, ngón tay đưa ra, nhẹ nhàng búng lên khuỷu tay Thanh Trúc bang chủ, người nọ liền rống thất thanh, xương tay đau đến như muốn vỗ ra, làm "đương" một tiếng, liệng quỷ đầu đao ở trên mặt đất.

Lý Tiểu Dân cười dài một tiếng, lộn người bay ngược lại chạy được mười mấy bước, xuất ra mấy cước đá bay mấy tên ở trung tâm, tay trái vung về phía sau một cái, đập ngay vào yết hầu của một tên bang chủ khác, y khẽ bóp vào một cái, kẻ đó liền toàn thân vô lực, mạch máu không thông, gần như đã ngất xỉu đi.

Lý Tiểu Dân buông tay ra, thân thể nhoáng lên một cái, lui lại một bên, khoang hai tay, ngửa mặt lên trời ngâm dài nói:" Các vị hảo hán, các người đều là anh hùng hào kiệt xuất chúng của Đại Đường, hà cớ gì vì một địa bàn nho nhỏ, mà chém giết lẫn nhau như vậy?

Thanh Trúc bang chủ xoay khuỷu tay, xa xa nhìn lại. thấy hắn dung mạo tuấn tú, tay áo phiêu phiêu, ngang nhiên đĩnh đạc dưới ánh trăng, tiêu sái nói không nên lờ, không khỏi kinh nghi bất định, quát: "Các hạ là người phương nào, tại sao muốn xen vào chuyện riêng của bọn ta?

Người bang chủ kia trong lòng đầy kinh nghi, đang muốn quát hỏi, đột nhiên thấy trên mặt đất có một miếng yêu bài, là do thiếu niên kia thối lui, không cẩn thận từ trên người rơi xuống.

Hắn vốn là người buôn bán, thấy yêu bài kia không giống vật tầm thường, vội vàng bước lên phía trước nhặt lên, nương theo ánh trăng vừa nhìn lên, xoay người bái đảo, khấu đầu nói: "Tiểu nhân Đỗ Quang, khấu kiến đại nhân!

Nhìn hắn quỳ xuống đất, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, Lý Tiểu Dân lại càng buồn bực, không biết câu "đại nhân" là từ đâu nói lên.

Đỗ Quang quỳ tiến lên, hai tay đang cầm yêu bài, sợ hãi và lo lắng đưa lên, sắc mặt vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng ẩn hàm vài phần e ngại.

Lý Tiểu Dân thấy vấn đề ở đây chính là từ yêu bài này, đưa tay nhận lấy, dưới ánh trăng vừa nhìn, đã thấy khối yêu bài đúng là được đúc bằng vàng ròng, mặt trước điêu khắc bốn chữ lớn:"Như trẫm thân lâm"

Lý Tiểu Dân chợt sáng tỏ, yêu bài này là vừa rồi lấy từ trên người Bình Chân công chúa, vốn muốn dùng nó làm ám khí tập đám thích khách che mặt, ai ngờ thích khách lại chạy rất nhanh, kim bài vẫn còn ở trên người mình. Về phần khối kim bài hoàng đế ban cho của nàng, chính là nàng moi được từ đệ đệ Lý Chiếu của, vậy mà không biết.

Bây giờ kim bài từ trên người mình rơi ra, làm cho Đỗ Quang nhìn thấy, khó trách lại nghĩ mình là người của triều đình. Lý Tiểu Dân trong lòng linh cơ vừa động, giơ kim bài, xoay tròn trước mọi người, quát: "Nếu các ngươi đã nhìn ra thân phận của bổn quan, sao còn không quỳ xuống cho ta!

Thanh Trúc bang chủ Trần Lâm nội công cao thâm, ánh mắt so với người bên ngoài tốt hơn người khác một chút, mơ hồ thấy tự dạng trước mắt, cũng kinh hãi thất sắc, xoay người quỳ xuống, luôn miệng tạ tội, chỉ nói: "Đại nhân thứ tội, thứ tội!

Nếu hai vị bang chủ quỳ xuống, bang chúng còn lại tự nhiên cũng không dám đứng, trong lúc nhất thời, âm thanh vang dội không ngừng bên tai, nhân chúng hai bang quỳ la liệt, xung quanh thiếu niên thấp bé lộ ở giữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui