Sau khi dùng "hành vi chính nghĩa" nghiêm trị sự rình coi biến thái, sứ giả chính nghĩa Lý Tiểu Dân trong người đầy sảng khoái, chính khí lẫm liệt cất bước đi ra khỏi cửa chính của cung Tần quý phi, ngoái đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ của Tần quý phi, mặc dù muốn cùng nàng nối lại duyên xưa, nhưng trên người lại đầy dấu vết do cô, nữ nhi, và thị nữ của nàng lưu lại, đành buông tha ý nghĩ mê người kia, quyết định về nhà nằm ngủ, tĩnh dưỡng tốt một chút. Nếu không, cho dù bản thân có tiên thuật cao cường, thể lực cường hãn, nhưng nếu không nghỉ ngơi mà cứ lao đầu vào chiến đấu chỉ sợ cũng không trụ được thời gian dài.
Về phần chuyện của Đại Nhi, hắn đã dặn dò kĩ cho Nguyệt Nương, để nàng mang Đại Nhi đi nghỉ ngơi. Mà cái pháp khí chôn ở dưới đất phong tỏa âm hồn giam Đại Nhi ngoài ý muốn kia, hắn đã đào ra, mang trên người mình, tránh cho nó gây thêm phiền phức gì đó.
Mà Trường Bình công chúa mặc dù muốn dẫn bà cô đi gặp mẫu thân của mình, nhưng lại bị Lý Tiểu Dân nhắc nhở, nếu Tần quý phi hỏi biến hóa trên người bản thân, nàng nên nói như thế nào?
Mới vừa làm chuyện này với đệ đệ Tiểu Dân Tử, Trường Bình công chúa có tật giật mình, lập tức đổi ý, quyết định sau này có cơ hội sẽ nói ra chuyện bà cô, nhưng phải cố gắng dấu đi sự thật mình và nàng ta đã cùng Tiểu Dân Tử có duyên hợp thể.
Về phần Thính Cầm, đã sớm hạ quyết định kín như miệng bình, mặc kệ như thế nào, không bị hỏi chuyện tuyệt sẽ không nói, để tránh rước lấy phiền toái. Chỉ cần Tiểu Dân tử tuân thủ hứa hẹn, đối tốt với bản thân, có thể chiếu cố mình cả đời cơm áo không lo, thỉnh thoảng lại đến bồi tiếp mình, cũng đã là may mắn của bản thân rồi.
Lý Tiểu Dân dạo bước trong đêm, nhìn bốn bề một vùng đen kịt, nhưng hai mắt hắn đã được pháp thuật tôi luyện lại nhìn rõ mọi thứ, hết thảy trong đêm, hắn đều có thể thấy được rõ ràng.
Đột nhiên, chỗ ngã rẽ phía trước truyền tới một vùng âm thanh ồn ào, gây sự chú ý của Lý Tiểu Dân, liền cất bước đi tới.
Vừa đến gần nhìn, trên vùng đất trống kia không ngờ thật là náo nhiệt, quỷ hồn tập trung ở nơi đó chia thành ba đám nhân mã, đang tranh cãi ầm ĩ không hề kiêng dè, tranh nhau làm chủ vùng đất trống này.
Lại nói tiếp chỗ hoàng cung này, cũng không giống những nơi bên trong thành Kim Lăng. Bởi vì khắp nơi trong cung đều chôn pháp khí của pháp sư các triều trước để lại, pháp lực ảnh hưởng lẫn nhau, làm tường ngăn trở trong cung, khiến cho quỷ hồn các triều đại trước không thể dễ dàng rời đi. Trừ khi được thần chết dẫn đi, hoặc là hoàng đế phái người làm pháp sự ở trong cung, mới có khả năng được siêu độ, đầu thai chuyển thế.
Lực của pháp khí, cũng ngăn cản uy lực của Vạn Quỷ trận do Âm Sơn Yêu Đạo lập ra lúc trước, mới khiến cho quỷ hồn trong cung không hề bị ảnh hưởng, không phi thân bay ra ngoài, bị Vạn Quỷ trận mê hoặc. Mà Lý Tiểu Dân tạm thời vẫn chưa ra tay quản lý tình hình giới quỷ trong cung, lúc này mới khiến cho đảng phái quỷ hồn ở trong cung mọc lên, tranh đấu không ngừng.
Uy lực của pháp khí, đem thế cục trong cung chia thành từng vùng, rất nhiều quỷ hồn cũng không thể rời khỏi mảnh đất của mình, đi đến nơi khác, bởi vậy tranh đoạt địa vị làm lão đại, cũng chỉ là tranh đấu trong địa bàn của mình, quỷ hồn nơi khác không thể nhúng tay vào.
Lý Tiểu Dân nhìn thấy bây giờ, chính là ba tập đoạn quỷ hồn của khối địa bàn lớn kia, đang bàn bạc thảo luận vấn đề người nào làm lão đại.
Ba tập đoàn này, nhiều thì hơn trăm, ít thì hơn chục quỷ hồn, thực lực cũng không kém nhau mấy, lúc này tụ lại cùng một chỗ, môi thương lưỡi kiếm, tranh luận không ngừng, mắt thấy đấu văn không xong, lại muốn chuyển sang đấu võ.
Một quỷ hồn cường tráng trong đám kia bước ra, vung gậy răng sói, lên tiếng quát:
"Ta trước kia cũng là Ngự Tiền Tam Phẩm Đới Đao Thị Vệ! Ở đây tu luyện, đã hơn một trăm năm mươi năm, người nào dám cùng ta tranh trước?"
Một lão thái giám mặt mũi hiền lành đứng trước một đám quỷ hồn, hai mắt sụp xuống, cười lạnh nói:
"Nếu là Đới Đao Thị Vệ, tại sao lại cầm gậy? Có phải nên gọi là Đới Bổng Thị Vệ hay không?"
Cái Vĩnh Tài mặt đỏ lên, quát:
"Đới Bổng Thị Vệ thì là Đới Bổng Thị Vệ, chung quy so với bọn tàn quỷ không có gậy các ngươi còn tốt hơn nhiều!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Đứng sau lão thái giám, phần lớn đều là những thái giám, nghe xong sắc mặt đại biến, đều vung trảo quỷ, cao giọng khàn khàn rống lên, con quỷ nào cũng lộ ra hình dáng hung ác vô cùng, chỗ mặt quỷ biến ảo, kinh khủng đến cực điểm, nhìn vẻ mặt chúng phẫn nộ, giống như là sẽ lập tức xông lên cùng đám quỷ hồn thị vệ kia liều mạng vậy.
Bọn thị vệ đều là hạng người rất thích tranh đấu tàn nhẫn, mặc dù thấy vậy, luồng khí hung hãn cũng không biến mất, đều vung linh đao, lên tiếng gào rống, không đồng ý nhượng bộ chút nào.
Phái thứ ba, lại là tập đoàn cung nữ, phần lớn sinh ra đều như hoa như ngọc, ở dưới sự chủ huy của một bạch y mỹ nữ mày kiếm, che miệng cười lạnh, đối với hai phái nam nhân xấu và thái giám thối đều chán ghét không thôi.
Mỹ nữ phía trước, thân mặc áo trắng, mày kiếm mắt sáng, tay cầm Như Ý, bộ dạng lạnh như băng, cười lạnh nói:
"Hai vị, nếu bàn tới chúa tể vùng này, có phải nên nói qua về thân phận tôn ti, để phân cao thấp?"
Hai phái quỷ hồn đang gào rống ở bên kia cũng dừng lại, nhìn sang tập đoàn cung nữ, trên mặt lộ vẻ khinh miệt, quát:
"Không phải là cung nữ hạ tiện sao, có gì đặc biệt hơn người, lại dám cùng các đại gia bàn thân phận tôn ti?"
Mỹ nữ kia ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:
"Nếu phải bàn đến, các ngươi cũng nên biết, hoàng đế Lý Ngư hiện tại, vốn là hậu duệ đời sau của ta, như vậy ta có thể tính là thái hậu của các ngươi, các ngươi thấy thái hậu, còn không bái lạy sao?"
Đám quỷ hồn thái giám kia nghe xong liền kinh hãi, không tự chủ mà lui sau một bước, khí thế bỗng nhiên biến mất, nhìn nhau, đều một bộ dạng không biết phải làm sao.
Các cung nữ phía sau, rất là hưng phấn, bắt đầu hò hét, trợ uy cho bạch y mỹ nữ kia.
So với nhóm thái giám mang tính nô lệ đầy bụng này, bọn quỷ hồn thị vệ lại có khí phách hơn nhiều. Cái Vĩnh Tài cất bước tới trước, giơ gậy cười lớn nói:
"La Y Y, ngươi nói ngươi là thái hậu, đã từng được phong tước chưa? Hừ, chẳng qua chỉ là một cung nữ bình thường, may mắn gặp tiên đế đời kia một lần, may mắn sinh được hài tử, kế quả không quá hai năm, đã bị hoàng hâu đương triều dùng thuốc độc chết ngươi, hài tử của ngươi, được hoàng hậu coi chẳng khác gì con ruột của mình nuôi lớn, mặc dù leo lên được ngôi vị hoàng đế, cũng không biết ngươi mới là mẫu thân sinh ra hắn, lại càng không phong tặng cho ngươi một tí gì! Ngẫm lại xem, nhiều năm như vậy, có người nào từng cúng tế cho ngươi, làm pháp sự siêu độ thay ngươi chưa? Hừ, đa số phi tần hợp cách đều được quan gia làm pháp sự siêu độ đi đầu thai rồi, chỉ còn sót lại có một ít cung nữ ti tiện ở bên cạnh ngươi, còn dám theo chúng ta nói cái gì thân phận!"
Lý Tiểu Dân một bên nghe được kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía mỹ nữ mày kiếm kia, quả nhiên nhìn thấy nàng cùng mấy công chúa có chỗ giống nhau, cho dù đã qua nhiều triều đại, vẫn có yếu tố di truyền lưu lại, khiến cho nàng thoạt nhìn có chút quen mắt.
Nhớ tới hai công chúa phong tình ở trên giường, Lý Tiểu Dân không khỏi trong lòng nóng lên, ánh mắt nhìn về phía La Y Y, cũng bắt đầu không giống lúc nãy.
Lão thái giám bên cạnh nhướng mày cười, dùng thanh âm già nua nói:
"Không sai! Nếu bàn về thân phận không được, chi bằng lại bàn về tu vị đi. Lão phu bây giờ đã hơn ba trăm tuổi, từ triều Đại Ngô trước đã hầu hạ ở trong cung, sau triều Ngô bị diệt, lại hầu hạ tiên hoàng thiên tử Đại Đường ngay sau đó. Đến bây giờ tu luyện cũng sắp được ba trăm năm, tu vị bực này, người nào có thể so sánh? Lại bàn về kính lão tôn hiền, các ngươi cũng nên nhường lão phu làm lớn mới phải!"
Đám thái giám kia nghe được tinh thần phấn chấn vô cùng, cũng đều lớn tiếng kêu khóc, vung trảo kêu to, trợ uy thanh thế thay lão, nói rằng cung đình Đại Đường này, đương nhiên phải là thiên hạ của thái giám!
Bên quỷ hồn thị vệ kia chỗ nào chịu phục làm nhỏ, để đám thái giám này quản lý mình, cũng lớn tiếng mắng nhiếc ầm ĩ, la hét nhục mạ, chỉ vào đám thái giám kia ô ngôn uế ngữ, mắng chửi dơ bẩn không chịu nổi.
Bọn thái giám đương nhiên cũng không chịu yếu thế, làm việc ở trong cung, nào phải dễ chọc, lập tức xuất ra lời nói tục tĩu của phường chợ búa, nghiêng chậu đổ lên đầu bọn thị vệ, đem mấy trăm đời tổ tông của cả bọn đều lôi ra, mắng đến độ máu chó đầy đầu một người cũng không chừa, bọn cung nữ bên cạnh nghe được ngược lại mày ngài cau lại, che mặt chán ghét không thôi.
Quỷ hồn thị vệ cùng thái giám tức giận mắng nhau, lại phát triển đến độ đấm đá, mấy thái giám cùng bọn thị vệ ẩu đả lẫn nhau, từ từ lan rộng dần, trên trăm tên thị vệ, thái giám vây cùng một chỗ, đánh đập tàn nhẫn, ô ngôn uế ngữ vang lên khắp nơi, trong đó còn kèm theo tiếng kêu thảm thiết của bọn quỷ hồn, ở trong ẩu đả thình thoảng có quỷ bị thương, linh lực hao tổn, lại không cam tâm thất bại, kêu một đám bằng hữu lên, vây đánh qua, hai bên đánh đập tàn nhẫn, từ từ cuốn tập đoàn cung nữ còn lại khoanh tay đứng nhìn bên cạnh vào, thỉnh thoảng có cung nữ yêu kiều khóc to, thì ra đã bị linh đao trảo quỷ ngộ thương.
Trong trận, khắp nơi đều là thái giám, thị vệ hợp lực ẩu đả, tình cảnh hỗn loạn không chịu nổi, chọc giận một cán bộ lãnh đạo chịu trách nhiệm trị an của thành Kim Lăng ở bên cạnh, nhíu chặt mày rậm, trầm tư nghiêm túc suy nghĩ:
"Bọn họ làm như vậy, thật quá ồn ào không giống nói chuyện. Hoàng cung cấm địa, đó là nơi quan trọng ra sao, bây giờ lại bị đám thế lực hắc ám này chiếm cứ, quả thực hỗn loạn giống như ở trạm xe lửa Quảng Châu!"
Nghĩ tới đây, Lý phó tổng quản phụ trách trị an vùng này ngang nhiên bước ra, nghiêm túc đi tới giữa sân, lựa ngôn ngữ chính nghĩa mà nói:
"Bọn phạm pháp các ngươi, cũng dám tụ tập ở đây ẩu đả, chẳng lẽ không sợ phép nước trừng trị sao?"
Bọn quỷ hồn đang càng đấu càng hăng, đột nhiên nhìn thấy một người sống đi vào giữa quỷ hồn, còn dùng giọng quan nói chút quan cách, không khỏi kinh hãi vô cùng, dừng ẩu đả lại, mỗi người đều mắt to mắt nhỏ mà nhìn hắn, không biết người kia là thằng ngốc hay là dạng gì, vì sao có thể nhìn thấy hình dáng đám quỷ bọn chúng?
Lý Tiểu Dân mặc dù luôn ép tiên lực trên người xuống, nhưng cuối cùng vẫn còn một tia dấu vết lộ ra, bị lão quỷ ba gần ba trăm năm kia nhìn ra, trong lòng thất kinh, đi về phía trước, vừa cười vừa cúi lạy rồi nói:
"Vị tiểu công công này, không biết là từ đâu tới đây, hình như rất lạ mặt a!"
Lý Tiểu Dân ngửa mặt lên trời cười nói:
"Không nên gọi ta là công công, ta vốn là An Nam tướng quân của bản triều, được phong là "Linh Tú chân nhân", chịu trách nhiệm quản lý giới quỷ ở Kim Lăng, người nào ở trong phạm vi cai quản của ta, hôm nay thấy ta rồi, sau này phải chú ý hầu hạ mới được!"