Nhặt Cánh Hoa Rơi


Em nhớ anh từng lưu luyến bên bụi hoa
Trên cánh hoa viết lên nhân duyên đôi mình

Khách sạn phòng tổng thống.
In trên mặt kính là thân hình cường tráng của người đàn ông, trên người mặc áo choàng tắm lộ ra khuôn ngực săn chắc màu lúa mì. Ánh mắt trầm tư rơi vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Từ phía sau,người phụ nữ thân hình lả lướt, không xương dán chặt vào lưng người đàn ông. Vẻ mặt lẳng lơ, kiều mị nói.
"Kỳ...người ta đợi anh rất lâu rồi đó." Người đàn ông trước mắt mặc dù lạnh lùng,nguy hiểm khó gần nhưng bề ngoài anh tuấn cùng sự nghiệp thành công không ai bì nổi làm cho phụ nữ xung quanh điên cuồng,tìm mọi cách để tiếp cận. Cô ta cũng không ngoại lệ.
Thiên Kỳ xoay lại,tay đặt trên hông cô ta, khóe miệng cong lên nụ cười nhạt.

"Nôn nóng vậy sao?"
Không trả lời, tay cô ta như rắn bò lên cổ Thiên Kỳ, kéo anh xuống thấp, đặt lên môi anh một nụ hôn. Thiên Kỳ vẻ mặt không đổi nhưng trước mắt lại xuất hiện hình ảnh của An Nhiên,lúc cô lạnh lùng đối mặt với anh ,khi cô bất lực mà cam chịu. Trong lòng buồn bực, Thiên Kỳ đưa tay đẩy người phụ nữ đang quấn lấy mình ra,rút ngân phiếu đưa cho cô ta,lạnh lùng nói.
"Lập tức ra khỏi phòng cho tôi"
Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội đi bên anh, làm sao dễ dàng buông tha cho con cá lớn này được. Vẻ mặt uất ức, đang muốn mở miệng thì....
"Cút...đừng để tôi lập lại lần nữa " Thiên Kỳ vẻ mặt chán ghét, mất kiên nhẫn nói. Anh còn không hiểu tham vọng của những người phụ nữ này sao,luôn nhắm vào gia thế,địa vị, tài sản mà không từ thủ đoạn đến gần anh.
Thấy Thiên Kỳ như vậy,cô ta do dự hồi lâu nhưng cũng cầm chi phiếu chạy ra khỏi phòng, tuy rất muốn ở lại bên anh nhưng cô ta không ngu đến mức tự rước họa vào thân.
Lúc này cả căn phòng chỉ còn mình Thiên Kỳ, trên gương mặt cương nghị tràn ngập sự cô đơn.
"An Nhiên...tôi nên làm gì với em đây?"
Người con gái anh vừa yêu vừa hận. Ngoài mặt thì nói phải hận,tìm mọi cách để quên đi nhưng lần đầu tiên sau năm năm gặp lại, Thiên Kỳ mới biết thật ra trái tim anh vẫn còn vì An nhiên mà loạn nhịp. Chết tiệt...trong lòng anh vẫn còn có cô,hay nói cách khác anh chưa bao giờ quên cô. Nhưng anh không thể tha thứ cho cô, ít nhất là hiện tại, những chuyện xảy ra trong quá khứ Thiên Kỳ vẫn không cách nào bỏ qua được.
Khi An Nhiên đồng ý ký vào bản hợp đồng kia, hai người lại một lần nữa ràng buộc lẫn nhau vào vòng xoay nửa yêu nửa hận không lối thoát.
Sáng hôm sau, An Nhiên đến công ty. Bỏ mặc sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, cô có rất nhiều công việc cần giải quyết.
"Giám đốc, bên Thiên Á đã chuyển nguồn vốn đầu tư cho chúng ta nên tình trạng khủng hoảng tạm thời đã được giải quyết." Gia Mỹ trên tay cầm bảng thống kê ngân sách đưa cho An Nhiên.
"Tôi biết rồi,cô ra ngoài trước đi "
"Tôi xin phép "

Tay An Nhiên không ngừng lướt trên bàn phím, cô cần tập trung để thực hiện đề án một cách tốt nhất. Thoáng chốc đã bảy giờ tối, đang muốn ra về thì điện thoại chợt reo. Nhìn số điện thoại,vẻ mặt An Nhiên cứng ngắc, là Thiên Kỳ...chần chờ hồi lâu cô mới bắt máy.
"Alo....."
"Em chuẩn bị đi, tôi cho xe đến đón." Bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Thiên Kỳ,không đợi cô trả lời anh đã ngắt máy.
An Nhiên mệt mỏi thở dài. Cô lấy áo khoác trên ghế rồi đi xuống cổng. Quả nhiên là có xe đang chờ, An nhiên mở cửa ngồi vào trong, chiếc xe lăn bánh chạy khoảng ba mươi phút rồi dừng lại trước một nhà hàng cao cấp.
"Cô Trần mời cô theo tôi, Tổng giám đốc đang đợi cô. " Vừa xuống xe đã có người tới đưa An Nhiên đi.
Trên tầng cao nhất, cánh cửa phòng Vip mở ra, Thiên Kỳ tay đang ôm một cô gái, không chỉ có anh mà còn có ba người đàn ông trung niên khác, xem ra là đối tác của anh. An Nhiên chau mày, anh muốn cô tới đây làm gì? Thấy An Nhiên đứng ở cửa, Thiên Kỳ lên tiếng.
"An Nhiên, em vào đây "
An Nhiên cắn môi, bước lại gần anh. Ba gã đàn ông trong tay ôm phụ nữ nhưng ánh mắt nhìn An Nhiên toát ra vẻ thèm muốn.
"Đây là khách quý của tôi, hôm nay em theo hầu rượu cho bọn họ." Lời nói của Thiên Kỳ làm An Nhiên chấn động, anh xem cô là gì? Là món hàng trao đổi hay kỷ nữ mua vui?
Lạnh lùng mở miệng cự tuyệt:" Tôi không muốn. "

"Muốn hay không, không phải do em quyết định, đừng quên những gì em đã hứa. "
Đúng vậy, không phải cô đã ký hợp đồng bán thân rồi hay sao? Có quyền gì mà chống đối,tự tôn của cô bây giờ còn đáng sao? An Nhiên mỉm cười chua chát, đôi mắt vô hồn, cam chịu mà ngồi xuống bên cạnh họ.
Suốt bữa ăn, An Nhiên bị chuốc rượu không ngừng nhưng không làm ảnh hưởng đến sự tỉnh táo của An Nhiên. Rồi lúc cô không để ý, bàn tay của một người đàn ông vuốt ve đùi cô, An Nhiên nhịn cảm giác ghê tởm trong lòng, tay nắm chặt tính cho ông ta một cái tát nhưng Thiên Kỳ đã lên tiếng trước.
"Hôm nay tới đây thôi, các vị cũng mệt rồi nên về khách sạn thôi." Các cô gái hiểu ý đưa tay đỡ bọn họ ra về.
Khi chỉ còn lại hai người, An Nhiên hai chân tê liệt, run rẩy đứng lên không nhìn Thiên Kỳ mà vô lực bước đi. Nhìn theo bóng lưng của cô, hai tay Thiên Kỳ nắm chặt, sự thống khổ của cô,nhìn lão già kia đụng chạm cô, Thiên Kỳ không thể không dừng tay, muốn cô đau khổ nhưng lại làm chính bản thân mình bị thương. Trong lòng lo lắng đuổi theo An Nhiên nhưng xuống tới nơi đã không thấy bóng dáng cô đâu. Bầu trời chợt đổ mưa lớn...rủa thầm trong lòng một tiếng, Thiên Kỳ lấy xe chạy đi tìm cô.
An Nhiên lê từng bước trong mưa, như cái xác không hồn đau lòng mà bật cười,giờ phút này cô cảm thấy mình thật dơ bẩn. Thiên Kỳ,dù là năm năm trước hay năm năm sau,anh luôn cho cô cảm nhận được thế nào là từ thiên đường rơi xuống địa ngục nhưng cô vẫn không có tiền đồ như vậy mà yêu anh.
Ký vào bản hợp đồng đó,cô không chỉ muốn giúp công ty mà vì cô biết chỉ có như vậy cô mới không ngần ngại ở bên anh,quên hết mọi chuyện trong quá khứ mà yêu anh. Nhưng chính anh lại một lần nữa đẩy cô ra mà còn cho những người đàn ông ghê tởm đó. An Nhiên lòng đau như cắt, cô không thở nổi, thật sự không thở nổi, trước mắt tối sầm An Nhiên ngất đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận