Nhặt Chàng Công Ngốc Về Làm Ruộng

Editor: demcodon

Quảng giật giật ngón tay, ngây ngốc một lát sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Dịch bên cạnh. Sau khi thấy trong mắt y cũng mang theo rõ ràng kinh ngạc thì biết mình không nhận sai.

Dịch nhẹ nhàng nhíu mày bĩu môi.

Tư Bác nhìn nữ nhân chạy tới cách đó không xa hơi hơi nhíu mày lại lập tức xoay đầu không chút nào để ý xua tay nói: “Chúng ta trở về đi, Thần Thần sẽ lo lắng.”

Quảng há há miệng, lời nói đến bên miệng nhưng không nói ra.

Tư Bác liếc mắt nhìn gã xoay người muốn về sân, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân càng thêm dồn dập, sau đó......

Trương Cường trợn tròn đôi mắt nhìn về phía thiếu nữ chủ động nhào vào trong ngực y kinh ngạc.

Quảng và Dịch liếc nhau đồng thời thở dài -- đây mới là phiền toái lớn.

Tư Bác ngược lại không có phản ứng gì không thích hợp. 

Lập tức thấy thân thể nam nhân hiện tại cứng ngắc, tiếp theo lập tức kéo cánh tay vây quanh ôm eo mình ra, không có chút cảm giác thương hương tiếc ngọc đẩy thiếu nữ ra lui lại hai bước lớn ra vẻ bối rối nói: “Nữ hài tử ngươi sao lại thế, không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân sao? ”

Nữ hài ngốc nghếch ngửa đầu nhìn y, trong mắt chậm rãi chứa đầy nước mắt.

Lập tức nghe nàng mang theo ủy khuất bi thương kêu lên: “Tuấn ca ca chẳng lẽ chưa từng có nghĩ tới Hà nhi sao? Hà nhi ngày ngày đêm đêm đều nghĩ đến Tuấn ca ca, lo lắng cho Tuấn ca ca.”

Giọng nữ hài tử mang theo kiều mỵ mà yếu ớt, làm cho người nghe sẽ muốn che chở nàng.

Nhưng bốn người trước mặt lại không có gì tâm tình đến tán thưởng. Thứ nhất Quảng và Dịch đối với vị này không có ấn tượng gì tốt, thứ hai Tư Bác lại càng sẽ không chọc phiền toái cho mình, thứ ba Trương Cường cũng không biết nàng. Cho nên nàng bày ra dáng vẻ "ta ủy khuất muốn chết, các ngươi mau tới an ủi ta" thật đúng là không ai phản ứng.

Tư Bác nhìn nhìn chung quanh tiếp theo hỏi: “Vị tiểu thư này, ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Nơi này của chúng ta không có người tên Tuấn ca ca, ngươi có phải nhận nhầm người hay không?”

Trợn mắt nói dối chính là cảnh giới cao nhất -- ngươi nói hưu nói vượn cũng có người tin là thật, giả ngu giả dại cũng có người thay ngươi não bổ bất luận lấy cớ gì, không thể không nói Tư Bác đã luyện thành cảnh giới cao nhất.

Nhìn ánh mắt vừa ngây thơ vừa nghi hoặc, nhìn sắc mặt đề phòng nghiêng đầu mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lại nhỏ, không thể không dựng thẳng lên ngón cái tấm tắc khen y hai tiếng, tặng kèm ba chữ -- ngươi thật giỏi!

Nữ hài tử sửng sốt, tiếp theo nước vẫn ở trong đôi mắt ngấn nước lập tức tràn mi. Nàng giơ tay muốn bắt lấy ống tay áo của nam nhân nhưng bị nam nhân lui ra phía sau một bước né tránh, nàng không nổi giận tiếp tục vươn tay đi bắt, đáng tiếc lại bị né tránh.

Tư Bác nhíu mày bất mãn nói với nàng: “Mời ngươi tôn trọng một chút, ngươi dây dưa như vậy người yêu của ta nếu biết sẽ tức giận, hắn sau khi tức giận thật là khủng khiếp, sẽ không cho ta ăn cơm.”

Người này là càng diễn càng thuận, mang loại dáng vẻ ngốc nghếch này biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Nếu không phải Trương Cường bị nam nhân liếc mắt nhìn một cái đến chân như nhũn ra chỉ sợ hắn cũng sẽ bị dáng vẻ nam nhân giả vờ ngốc lừa được.

“Tuấn ca ca?” Nữ hài gắt gao nắm chặt khăn lụa trong tay nhỏ giọng gọi y.

Tư Bác hít hít mũi giơ tay chà xát, miệng hỏi nàng: “Tiểu thư, ngươi có phải nghe không hiểu lời ta nói hay không? Ta nói ta không tên Tuấn ca ca, ta tên Tư Bác, ngươi nhận sai người nhanh về nhà đi. Buổi tối trong thôn có sói thường lui tới, ngươi cẩn thận đừng bị sói gặm.”

Nam nhân nói xong lời này đầu vặn vẹo chớp mắt mấy cái với Quảng và Dịch đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta trở về đi, trời sắp tối Thần Thần sẽ lo lắng.”

Quảng nhanh chóng gật đầu lôi kéo tay Dịch không bị rớt lại vừa nhấc chân đi nhìn về phía nữ hài mình muốn nói chuyện. Hắn cũng không muốn mình bị quấn lên đến lúc đó muốn đi cũng đi không được, vị tiểu thư này cũng không phải là khó chơi bình thường.

“Tam tiểu thư, Vương gia mất trí nhớ, không nhớ rõ ngài cũng bình thường.” 

Vị tam tiểu trơ mắt nhìn nam nhân yêu mến rời khỏi từ trước mặt rời khỏi khăn lụa cầm trong tay đều xé rách, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi trợn tròn đôi mắt hung ác nào còn như người kiều mỵ vừa rồi?

Tiểu nha hoàn đi theo phía sau nàng vừa rồi vẫn không dám lên tiếng chỉ trốn ở một bên nhìn, rõ ràng thấy trong mắt nam nhân lạnh lùng và chán ghét. Nàng cũng không phải là tiểu thư nhà mình sau khi thấy Vương gia thì cái gì cũng không quan tâm, cho nên nhìn thấy được không ít thứ tiểu thư nhìn không được, đáng tiếc nàng không thể nói với tiểu thư, có nói tiểu thư cũng không tin.

* * *

Tư Bác ngồi trên lưng ngựa một đường gấp rút về huyện thành. Lúc này trời đã sắp tối, Yến Thần Dật ngồi ở trong quầy chống cằm vẫn đang ngẩn người.

“Thần Thần!” Nam nhân nhe răng cười thoải mái, giơ tay nhéo lỗ tai hắn: “Chàng có nhớ ta hay không?”

“Hửm?” Yến Thần Dật hoàn hồn thấy y ghé vào trước mặt mình đôi mắt mở hết cỡ thì khẽ cười một tiếng nói: “Hôm nay thu hoạch thế nào? Huynh giống như rất vui vẻ.”

Tư Bác lắc lắc đầu cười tủm tỉm nói: “Ta bắt mấy con thỏ hoang sống và gà rừng để chỗ Trương Cường kêu hắn nuôi, còn có một ít đều bắn chết thì làm sạch cầm về. Dịch đã cầm vào trong phòng bếp.”

“Ừhm...... ngày mai mang ra bên ngoài bán một lần, nói cho Lưu sư phụ kêu ông hôm nay nấu hai con chúng ta ăn.” Yến Thần Dật mang một chồng giấy đặt ở bên tay đưa cho y: “Huynh xem thử.”

Tư Bác nghi hoặc tiếp nhận nhìn nhìn nhíu mày nói: “Chàng muốn hợp tác với ca ta?”

“Hắc hắc, vẫn là huynh hiểu ý ta.” Yến Thần Dật cười gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy có thể kiếm được không ít bạc, còn không cần dùng tiền ra sức.”

“Đúng là không tệ, bất quá ca ta sao có thể cứ bị chàng lừa chứ? Người nọ kỳ thật lòng dạ rất hẹp hòi.” Tư Bác buông giấy vẽ xuống tìm ghế dựa lại ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó giơ tay chọt tới chọt lui ở trên cánh tay hắn: “Lần trước chàng đã gạt qua y một lần, nếu lần này còn làm như vậy y khẳng định không đồng ý.”

“Á, mới vừa nói huynh hiểu ý ta sao lại lập tức nghĩ không thông? Ta cứ nói với y nếu y không đồng ý thì hai ta lập tức chết đói, y không thèm để ý ta nhưng y để ý huynh; hơn nữa thứ này kiến tiền ổn định không lỗ y có cái gì không hài lòng chứ? Cùng lắm thì chúng ta chia bốn sáu, y sáu ta bốn, ta chịu thiệt một chút không sao cả.” Yến Thần Dật cầm phong thư lấy giấy vẽ bỏ vào đưa cho y: “Vậy đi, ngày mai kêu người đưa đi.”

Tư Bác chớp mắt mấy cái nhìn nhìn phong thư đưa qua đột nhiên hỏi: “Sao chàng biết y để người lại ở đây?”

“Chao ôi, y phòng ta giống như đề phòng cướp còn có thể không để người lại nhìn huynh sao? Ở trong lòng y huynh chính là một bảo bối trên trời, ta chính là cây cỏ trên đất. Y không được thường xuyên tìm cho ta chút chuyện không được tự nhiên làm ta không được hài lòng như ý.” Yến Thần Dật bĩu môi, thấy Quảng đi tới thì đứng lên duỗi eo ngoắc ngoắc ngón tay với nam nhân: “Đi, hai ta đi ra sau bếp nhìn xem Lưu sư phụ có thể làm mấy món ăn thôn quê hay không.”

Quảng cười nhìn y nhận giấy tờ y truyền cho hỏi: “Hôm nay buôn bán quạnh quẽ như thế?” Tuy nói buổi tối vốn ít khách, bất quá hôm nay khách hình như ít lạ thường.

“Lúc buổi chiều bận rộn đến Ninh hơi có muốn phát điên, tất cả bàn đều ngồi đầy người. Lúc này không có ai cũng bình thường, lại đợi một lát xem xem, nếu không có khách thì đóng cửa đi. Hôm nay mọi người cũng đều mệt mỏi, để cho bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút.” Yến Thần Dật cảm thấy không thể cứ áp bức sức lao động bọn tiểu nhị, nếu làm cho bọn họ mệt mặc kệ vậy thì hắn đi nơi nào mời người đây?

Quảng nhíu mày tỏ vẻ tự mình biết, thấy Tư Bác nhìn mình trong mắt mang theo cảnh cáo, tâm tư hắn xoay một cái thì biết đây là không để hắn nói chuyện vừa rồi cho Yến Thần Dật.

Vì không thể thấy gật đầu, Quảng cười thầm. Chủ thượng bọn họ thật đúng là tính tình thay đổi không ít, trước kia nào có chuyện gì có thể làm cho y để ý như vậy chứ.

Yến Thần Dật xoay mặt nhìn Tư Bác, thấy y đang nháy mắt với Quảng cũng không vạch trần y nhấc chân đi về phía hậu viện.

* * *

Ăn cơm xong Yến Thần Dật thấy không có khách đến ở trọ nên kêu bọn tiểu nhị thu dọn bàn ghế sau đó đóng cửa.

“Thần Thần, chúng ta ra ngoài ở đi!” Tư Bác cười gian đến cọ, ngày đó ở trong lều với Yến Thần Dật một lần sau đó y có chút nghiện; hơn nữa y phát hiện nếu ở trong tửu lâu thì Thần Thần sẽ không cho y làm tới một bước cuối cùng, chỉ để cho y ôm hôn hôn sờ sờ, y sắp nghẹn đến phát hỏa.

“Đi ra ngoài ở?” Yến Thần Dật sửng sốt, tiếp theo mặt đỏ lên nhấc chân đá y: “Làm chuyện hại thân như vậy một tháng một lần là đủ rồi, ta mới mười bảy tuổi!”

Tư Bác bất mãn chu môi đến gần ôm hắn cọ, cọ Yến Thần Dật lúc ẩn lúc hiện. Trong miệng y còn than thở: “Ta đây nếu nghẹn chết làm sao bây giờ, chàng sẽ đau lòng. Ta không muốn bị nghẹn chết có được không, Thần Thần đi thôi đi thôi. Nếu không đi cũng được, hôm nay chàng làm cho ta đi, được không, được không ~~~~”

Làm nũng chơi xấu đối với nam nhân hiện tại mà nói là sở trường đặc biệt, cái gì ngượng ngùng, cái gì mất tự nhiên, cái gì lãnh khốc vô tình kia đều là mây bay, không dính dáng một chút gì với nam nhân.

“Tuấn ca ca ~!!!” Một tiếng kêu sợ hãi đánh gãy nam nhân làm nũng, Yến Thần Dật cũng sợ tới mức thân thể run lên quay đầu nhìn về phía tiếng phát ra.

Nữ hài nhào về phía hai người giơ tay muốn đánh bàn tay Yến Thần Dật, không có biện pháp, vừa rồi dáng vẻ hai người ôm ở bên nhau thật sự là rất chướng mắt. Trực giác của nàng mách bảo người này sẽ mang đến phiền toái cho nàng.

“Ngươi là cái thứ gì lại dám thân mật với Tuấn ca ca của ta như vậy? Ngươi có biết y là Vương gia hay không? Ngươi chỉ là tiện dân lại kêu y ôm ngươi, ai cho ngươi lá gan đó, người đâu, kéo hắn ra ngoài loạn côn đánh chết!” Nữ hài tiếng nói mềm mại dễ nghe miệng lại phun ra lời nói chanh chua, dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến kia tiểu nhị trong tửu lâu nhìn thấy mắt muốn choáng váng.

Mọi người nghĩ thầm: "kẻ điên này từ đâu đến? Cái gì Vương gia, cái gì kéo ra ngoài đánh chết? Nghĩ mình là Công chúa hoàng gia sao? Sao mặt mũi lớn như vậy."

Mấy nam nhân trẻ tuổi đi theo nữ hài đến ngươi nhìn ta - ta nhìn ngươi vẫn đứng ở đó một cử động nhỏ cũng không dám. Bọn họ đã nghe nói qua tính tình vị Vương gia này, nếu như thật dám ở nơi này kéo người trong lòng y ra ngoài đánh chết...... chậc chậc, phỏng chừng bọn họ đầu mình phải hai nơi.

Yến Thần Dật chớp mắt mấy cái đẩy nam tử ôm chặt mình sắp chết ra, trực giác nói thân phận nữ hài này không thấp, không chừng có quan hệ gì với Tư Bác. Hắn quay mặt nhìn về phía nữ hài nhìn chằm chằm mình, hắn cười nói: “Vị tiểu thư này là muốn ở trọ? Nếu như đến ăn cơm không ở lại vậy chỉ sợ xin lỗi, bổn điếm đã đóng cửa.”

Vừa bị nàng nói như vậy Yến Thần Dật khẳng định sẽ không cao hứng, cho nên muốn nghĩ cách chèn ép nàng.

Nữ hài kia thấy mình nói không ai nghe, hộ vệ mang đến cũng không dám động thủ chỉ có thể đứng ngây ngốc ở đó; mà người này còn nói chuyện với nàng như vậy, thật sự là vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, điêu dân này còn bị Tuấn ca ca của nàng ôm vào trong ngực, thấy thế nào cũng không thuận mắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui