Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Ta biết chính Lỗ Nhã Hạo hắn cũng nghĩ không thông vì sao lại đột nhiên nhào tới ôm ta nói những lời kia. Ngọn đèn ngoài cửa sổ như nốt nhạc nhún nhảy liên tục phát ra ánh sáng, đèn laser trên đỉnh cột điện bằng sắt xoay tròn, trong nháy mắt quét qua chỗ chúng ta, hắn đột nhiên ý thức được tình trạng vị trí của bản thân, mạnh mẽ đẩy ta ra, chính hắn cũng lảo đảo một cái mà lui về phía sau.

Trong cao ốc tối tăm vắng vẻ, ta rõ ràng nghe thấy tiếng hắn hít thở cấp tốc. Khi ánh đèn lần thứ hai quét qua chúng ta, ta thấy rõ ràng hắn thần tình phức tạp.

Chúng ta lại trong bóng tối trầm mặc rất lâu, cuối cùng vẫn là ta mở miệng: “Về nhà đi.”

Sau đó hắn vẫn luôn không nói chuyện với ta, chúng ta lại giống như buổi tối mười ngón đan chặt kia, sau đó cả hai đều tỏ ra câu nệ và xấu hổ. Tuy là những chuyện này một chữ cũng không ai đề cập đến, nhưng ta biết trong lòng cả hai đều có biến hoá.

Riêng điều này, trong lòng ta nổi lên vẻ vui sướng.

Ban đêm, ba người chúng ta vây quanh bàn ăn cơm tối, hắn vừa mới thích ngồi đối diện ta. Ta biết hắn lúc nào cũng là vô tình hoặc cố ý nhìn ta, bị ta phát giác sau đó lại lập tức đỏ mặt cúi đầu vội vàng và cơm.

Thấy bộ dáng hắn như vậy, ta nhịn không được nhếch miệng lên.

“Cười cái gì? Chi Nhạc chú ý tới, hỏi.

“Không có a.” Ta phủ nhận, còn nụ cười chính là xuất ra không ít.

Chi Nhạc không tin:”Tối hôm nay về trễ như vậy, chuyện gì khiến ngươi cao hứng như vậy…”

” Phốc —-!!” Chưa đợi Chi Nhạc nói xong, Lỗ Nhã Hạo một mực cúi đầu và cơm liền phản ứng quá khích mà phun cơm về phía ta bên này. Nhờ huấn luyện nghiêm chỉnh mà ta lập tức cầm khăn trải bàn che chắn hạt cơm bay tới, tiếp theo nhô mặt ra thấy hắn đang quay sang chỗ khác không ngừng điên cuồng ho khan.

Ta còn kinh hãi chưa bình tĩnh lại mà đem khăn trải bàn che nửa khuôn mặt, cân nhắc hỏi:”Ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?”

“Ho khan một cái!” Hắn vỗ ngực thuận khí, tiếp theo lại uống một ngụm nước, mới có thể nói được:”Không có việc gì. Thật xin lỗi. Ách…Ta… Ta không ăn, ta về phòng trước. Các người từ từ ăn đi. Lý Thẩm, mau chóng đem đổi toàn bộ đồ ăn.”

Ta nhướn mày nhìn hắn ở đó luống cuống tay chân một lúc, sau đó vội vội vàng vàng trở về phòng, cuối cùng nhịn không được nhẹ cười ra tiếng.

“Ngươi đã làm chuyện gì với hắn?” Chi Nhạc một bên hỏi.

“Không có.” Ta kiên định phủ nhận. Ta biết Chi Nhạc đã nhìn ra manh mối, nhưng ta đích xác không làm gì với hắn, là hắn làm cái gì với ta.

“Vậy sao hắn lại có bộ dáng như vậy?”

Ta biết Chi Nhạc lại bắt đầu hỏi vặn, nhưng ta cũng không phải mỗi lần đều ngu ngơ bị hắn một mực tra hỏi, ta không nhịn được nói:” Chi Nhạc, ta là anh ngươi a! Hãy theo lẽ bình thường đi, ngươi cũng không cần đem ta thành một con thú vạn năm động dục, thấy nam nhân liền ra tay có được hay không!” Nói xong, ta cũng cảm thấy không còn khẩu vị: “Xem đi, ta cũng không muốn ăn nữa rồi. Ta còn phải vẽ, ban đêm chúng ta lại nấu bữa ăn khuya đi.” Nói xong, ta sờ đầu Chi Nhạc một cái, liền về phòng.

Trong phòng, vừa mở giấy trắng đang vẽ buổi sáng, ta lại chống cằm xoay bút cười ngây ngô nửa ngày. Bầu trời đêm đen hắc, ánh trăng và mây nô đùa truy đuổi, ta giơ một tay lên che ánh trăng đang du tẩu trên trời, nhớ lại cái tay này đêm đó và tay người ấy mười ngón đan chặt nhau.

Ngay lúc đó, ta có cảm giác gì?

Ngay lúc đó, ánh trăng có tròn hay không?

Đêm đó có gió, cũng có khiến người ta vui vẻ sảng khoái như đêm nay không?

Tóc bị gió thổi tuỳ ý bay về sau thành một khối, thình lình cảm thấy đã đến lúc phải uống thuốc rồi. Dạ dày đau đến mức khiến ta trằn trọc đến chết hay không ta đã chẳng dám lĩnh giáo nữa. Vì vậy mấy ngày nay ta đều uống thuốc đúng giờ. Nhưng từ trong ngăn kéo tìm được hộp thuốc dạ dày đã trống không, liền muốn bỏ đi. Lập tức ngẫm lại bây giờ là thời điểm mấu chốt, ta ngã bệnh thì ai đến vẽ bản mẫu? Vừa muốn tìm Chi Nhạc, lại lập tức phát hiện ra ví tiền của Lỗ Nhã Hạo vẫn còn ở chỗ ta.

Tự lực cánh sinh đi, Chi Nhạc ngày mai còn phải thi. Ta nghĩ, quyết định tự mình đi ra ngoài mua.

Khi mua được thuốc thì lập tức ở cửa hàng tạp hoá dùng nước ấm uống, sau đó nghỉ ngơi một chút rồi đến chỗ ghi âm và ghi hình trong quán chạy hết một lượt, chọn tây chọn đông mấy đĩa CD, cuối cùng vừa nhìn đồng hồ đeo tay, mười hai giờ?! Ngày, ngày mai còn phải đi làm, lập tức trở về nhà.

Vừa về đến đầu nhà, đứng ở xa thấy đèn đuốc bên trong sáng trưng, lập tức có dự cảm xấu. Ta khẩn trương chạy về, vừa đẩy cửa ra, Lý Thẩm liền vẻ mặt một bộ đại sự không hay nói:” Đại thiếu gia đại thiếu gia, nhị thiếu gia và tam thiếu gia vào viện!”

Ta nghe xong bị doạ cho giật mình:” Làm sao lại vào bệnh viện??”

“Tam thiếu gia té xuống từ ban công trong phòng nhị thiếu gia, nhưng là…”

“Chi Nhạc từ ban công trong phòng của Lỗ Nhã Hạ té xuống??!!” Ta trợn to hai mắt, không thể tin rống lên.

Lý Thẩm rõ ràng bị tiếng gào của ta doạ sợ, ngơ ngác gật đầu một cái.

Ta nhìn phản ứng của Lý Thẩm, liên tưởng tới đêm nay Lỗ Nhã Hạo ở trong phòng làm việc nói:”Mưu tài hại mệnh một từ đó chạy ào vào đầu của ta, ta đột nhiên cảm thấy một trận váng đầu hoa mắt.

Ta giống như phát điên nắm bả vai Lý Thẩm hô: “Chi Nhạc ở đâu?? Hắn ở bệnh viện nào?!”

Lý Thẩm nơm nớp lo sợ:”Được tài xế đưa đến… Đưa đến bệnh viện Bình An…”

Ta lập tức xông ra ngoài.

Nửa giờ sau, ta nhảy từ trên taxi xuống, phá cửa chính bệnh viện, như con ruồi không đầu ở bệnh viện tìm nửa này, cuối cùng tìm được tài xế của Lỗ gia ở hàng ghế dài.

Ta thấy được hắn, lập tức xông tới. Hắn phát hiện ra ta, cũng ngay lập tức chạy tới.

“Nhị thiếu gia ở…”

“Chi Nhạc đâu?!”

Chúng ta gần như đồng thời lên tiếng. Hắn ngây ra một lúc, sau khi nghe rõ lời của ta, nguyên bản cái tay chỉ bên phải lại chuyển sang bên trái:”Đang dùng vải trắng che kín ở cuối cùng.”

Ta liền co cẳng chạy tới đó. “Bá.” Một tiếng vải trắng ngăn lại, đập vào mắt là một mảnh đỏ tươi khiến ta lập tức choáng đầu hoa mắt.

Ta bước không ổn định về phía giường và băng vải nhuộm đầy máu tươi, trong nháy mắt cảm thấy trời đất quay cuồng và khó thở. Ta một tay chống cái trán, không để mình ngã xuống, một tay che miệng, ngăn mình khóc lên.

Chi Nhạc! Chi Nhạc? Ở đâu? Chi Nhạc!

Ta bắt đầu cảm thấy trước mắt một mảnh mờ nhạt, mắt thấy sẽ ngã xuống. Đột nhiên một cánh tay đỡ ta dậy.

“Ca?”

Giọng nói quen thuộc bên người nhẹ nhàng vang lên, ta sắc mặt tái nhợt nghiêng đầu nhìn. Cả người run rẩy nhìn hắn, ngoại trừ trên tay có chút băng bó ngoài ra thân thể hoàn hảo, lại quay đầu nhìn giường và băng vải nhuốm đầy máu.

“Kia là của người khác.” Chi Nhạc giải thích.

Ta nghe xong, hít sâu một hơi, một giây sau, ta hung hăng ôm người vào trong ngực. Ta gắng sức đến tay của mình cũng bắt đầu phát đau, đến tận khi đau đớn khiến ta nhả ra một câu đinh tai nhức óc.

” Lỗ Chi Nhạc!! Ngươi có biết thiếu chút nữa hù chết ta không!!”

Hắn thấy cái dạng này của ta, lại vẫn còn cười được. Nhẹ nhàng vuốt đầu ta:” Xin lỗi xin lỗi. Lần sau sẽ không.”

“Còn có lần sau hả?” Ta kinh hách, lại lập tức có sức mạnh.

“Thật tốt! Vậy sẽ không có lần sau nữa.” Hắn vừa cười vừa sờ sờ đầu của ta.

Ta tức giận đẩy hắn ra:” Còn cười? Thương thế của ngươi sao rồi?” Ta nhìn xung quanh người hắn.

Y tá ở một bên nói:”Không có gì đáng ngại. Nhưng là bây giờ phải đi siêu B*, xem có bị chấn động não hay không.”

*nầu hiểu là cái gì

“Vậy mau đi đi.” Nói xong, lập tức lại nghĩ tới lời Lý Thẩm nói, hỏi:” Đúng rồi, sao ngươi té xuống từ ban công trong phòng Lỗ Nhã Hạo hả?”

Ta không hỏi tốt đẹp, Chi Nhạc lại quay mặt sang chỗ khác, tình hình một bộ khó mà mở miệng.

Ta thấy lo lắng hơn:” Ngươi là có lý do mới đến phòng của Lỗ Nhã Hạo đi?”

Chi Nhạc lại dáng vẻ không biết trả lời như thế nào. Hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, tiếp theo lại lập tức cúi đầu.

Chuyện gì có thể khiến Chi Nhạc thành cái dạng này? Ta suy nghĩ một chút cũng cảm thấy lạnh tim.

“Cùng… Cùng Lỗ Nhã Hạo có quan hệ…”

Chi Nhạc do dự một chút, gật đầu.

Trong nháy mắt ta giống như rơi xuống đáy, tiếp theo lại lập tức nộ khí công tâm!

“Lỗ Nhã Hạo!! Ngươi khốn nạn!!”

“Bá.” Vải trắng lần thứ hai bị hung hăng giật ra, ta hệt như là một người muốn trả thù xông ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng hô của người phía sau.

“Ca?! Ca, ngươi đi đâu?…”

“Ngươi không thể đi a, ta còn phải chụp não…”

“Lỗ, Nhã, Hạo!!”

Lỗ Nhã Hạo được y tá dìu từ phòng đi ra nghe được tiếng hét của ta, vừa xoay đầu lại, ta dùng khí lực toàn thân cho hắn một quyền lên mặt.

Hắn bất ngờ không kịp đề phòng bị ta đánh ngã xuống đất, từ vai phải đến xương cổ tay đều tầng tầng lớp lớp băng bó phía va chạm với  mặt đất phát ra tiếng vang buồn buồn. Xung quanh một trận một tiếng động lớn ồn ào, y tá bên cạnh phát ra tiếng thét chói tai, kéo không ít người tới. Hắn vẫn té trên đất, trợn to hai mắt không thể tin nhìn ta, không thèm lau vết máu bên mép.

“Ngươi khốn nạn, đã làm những gì với Chi Nhạc!!” Ta chỉ vào hắn rống, như một người ca ca mắng kẻ phụ tình làm muội muội mình bụng to.

Hắn bị ta làm cho ù ù cạc cạc, sắc mặt từ trắng chuyển hồng:”Lỗ Chi Tín ngươi nổi điên gì a!!”

Ta nghe xong càng tức giận, nắm cổ áo phía trước của hắn nhéo nâng hắn lên:” Vì sao ta nổi điên hẳn ngươi biết rõ! Chi Nhạc vì sao ngã xuống từ ban công trong phòng ngươi, ngươi làm những gì với? ”

Hắn cũng rống vào ta:”Ta làm gì với hắn? Ngươi hẳn là phải hỏi hắn muốn làm cái gì với ta!!”

“Ngươi cho là giả vờ không biết, ngươi cho rằng chính ngươi là cái gì! Chi Nhạc sẽ muốn làm cái gì với ngươi sao!!”

“Bỗng dưng hắn nhào tới, ta làm sao biết hắn muốn làm gì với ta!!”

“Ngươi đi chết đi!!” Ta nghe xong lại đánh tới một quyền.

Ta khí cấp bại phôi thở phì phò, chỉ vào Lỗ Nhã Hạo đau phát run trên mặt đất:” Lỗ Nhã Hạo ta cảnh cáo ngươi, ngươi không không được đánh chủ ý lên Chi Nhạc! Ngươi tham tài sản cũng cút xa một chút cho ta a! ”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong nháy mắt ngây ngô như gà gỗ:” Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói ngươi tham tài sản cũng cút xa một chút cho ta!!” Ta gằn từng chữ, nói xong khuôn mặt dữ tợn.

Hắn bị ta nói cho sắc mặt tái nhợt, xám như tro tàn. Ta lại làm như không thấy, lạnh lùng kiêm thô lỗ đẩy người vây quanh đường hoàng xoay người rời đi.

Ta tìm được Chi Nhạc ở chỗ ghế dài phòng siêu B.

Hắn vừa thấy ta liền hỏi: “Ngươi đi đâu?”

“Ngươi yên tâm.” Ta thở phì phò ngồi xuống:”Ta đã giáo huấn tên khốn kia rồi. Ngươi a! Sau này phải cẩn thận một chút, đừng cho hắn thừa dịp.”

“Ngươi dạy hắn cái gì?” Chi Nhạc cảm thấy không ổn, truy hỏi.

Ta nói như chuyện đương nhiên:” Hắn làm ngươi ngã từ trên ban công xuống a!”

“Ta có nói hắn làm ta ngã từ trên ban công xuống sao?” Chi Nhạc bắt đầu khẩn trương.

“Không phải ngươi mới vừa nãy có ý này sao?” Ta cũng khẩn trương theo.

Không nên nói đùa a! Mới vừa rồi ta thưởng cho Lỗ Nhã Hạo bên kia hai quyền!

Chi Nhạc thấy bộ dáng ta như này, giống như cũng biết tình hình nghiêm trọng, nhưng lại một bộ muốn nói rõ ràng cũng không biết nói từ đâu. Cuối cùng, hắn bất dắc dĩ thở dài:”Ca, ngươi còn nhớ năm ta 5 tuổi, bởi vì phá vỡ một cái bát ở phòng bếp mà khóc không?”

Ta suy nghĩ một chút:” Nhớ a.” Nó và chuyện này có liên hệ gì a?

“Ngươi biết tại sao không?” Chi Nhạc vẻ mặt ngưng trọng nhìn ta.

Ta lắc đầu một cái.

“Khi đó, trong TV chiếu một bộ phim tên là 《 Cố sự mặt rỗ》. Cha mẹ của mặt rỗ bởi vì nàng như thế mà ly hôn, mẹ nàng cảm thấy nàng là gánh nặng, ném nàng tới một nơi khác. Chúng ta rời khỏi Lỗ gia một năm kia, ta không biết cái gì là không phải con trai của baba, nhưng ta biết mình là nguyên nhân cho nên baba không muốn chúng ta. Ta vì không muốn giống như mặt rỗ bị mang tới nơi khác, cho nên ta vẫn luôn rất biết điều. Ta tự nói với mình phải làm một trẻ thật ngoan. Sáng sớm ta ngủ dậy, nỗ lực đọc sách, làm rất nhiều việc nhà. Ta không để mình có bất kỳ sai lầm nào, đến tận khi ta làm vỡ một cái bát ở phòng bếp. Rốt cuộc ta cũng cảm thấy bất lực, ta sợ bị mama phát hiện ra, sợ bị mắng, sợ bị vứt bỏ, không biết làm gì, ta khóc.”

Ta vậy mà không biết chuyện này, trong ấn tượng của ta Chi Nhạc vẫn luôn ngoan ngoãn, ta chưa bao giờ biết lúc hắn còn nhỏ lại có áp lực tâm lý lớn như vậy. Ta nhìn Chi Nhạc bây giờ vẻ mặt thống khổ, đau lòng ôm hắn vào ngực, tiếp theo càng bất an đẩy hắn ra:” Vậy… Vậy có quan hệ gì với chuyện này?”

Chi Nhạc nói tiếp:” Lỗ Nhã Hạo cũng có mở phim ấy. Tối nay ta tìm không được ngươi, ta nghĩ ngươi lại đang làm việc trong phòng Lỗ Nhã Hạo. Ta nghe thấy tiếng TV mở thật lớn, hơn nữa tiếng ấy rất quen thuộc, ta mở cửa nhìn xem. Ta thấy Lỗ Nhã Hạo núp ở chân giường nhìn TV, hình ảnh đã gián đoạn. Ta rõ ràng thấy biểu biểu tình lúc đó của Lỗ Nhã Hạo, giống hệt như thấy được biểu tình của chính mình một mình năm đó lúc xem phim. Cố sự đến cuối cùng, mặt rỗ tâm tư lao lực, nàng ném búp bê bản thân từ trên cầu xuống, tiếp theo chính mình cũng nhảy xuống. Phim hết, ta tận mắt thấy Lỗ Nhã Hạo cầm bình rượu đỏ ngồi vào trên bờ đá ban công, ném bình rượu đỏ xuống, phát sinh một tiếng choang, sau đó từng chút từng chút, từng chút từng chút nghiêng về phía trước.”

Ta nghe xong toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ta vừa mới làm gì? Ta vừa mới nói gì?

” Lúc đó trong óc ta rất tối rất loạn, ta nghĩ nơi đó là cầu vượt, ta nghĩ là hắn muốn nhảy xuống. Nhưng nghĩ tới chai rượu rơi đến đất, kết quả cả người nhào qua phía trước, chúng ta…. Chúng ta hai người cứ như vậy té xuống.”

Lời Chi Nhạc nói như bom nguyên tử nổ tung trong đầu của ta, nhất thời đầu óc ta trống rỗng. Trong phòng làm việc hắc ám, Nhã Hạo nhào tới ôm ta, hắn vô tình hay cố ý trộm nhìn ta, hắn mới vừa rồi bị ta đánh đến ngã xuống đất, và ngây ngô như gà gỗ, mặt xám như tro tàn dần dần hiện lên các hình ảnh, ta nhất thời toàn thân lạnh phát run.

Ta với nãy đã làm gì? Ta mới nãy nói gì??

“Ca? Ca? Ngươi làm sao vậy….”

Chi Nhạc thấy thế, lo lắng nắm cánh tay của ta mà lắc lắc.

Ta càng nghĩ càng đau đầu muốn nứt ra, chợt hất tay của Chi Nhạc chạy như bay tới hành lang, nhưng mà ta vừa bước, một bác sĩ liền ngăn cản trước mặt:”Là Lỗ Chi Tín tiên sinh sao? Bác sĩ muốn nói với ngươi một chút về chuyện liên quan đến Lỗ Nhã Hạo.”

Ta vốn là muốn một cước đá văng hắn, nhưng là nghe được tên Lỗ Nhã Hạo lại lập tức lặng xuống.

“Hắn làm sao vậy?” Ta lo lắng hỏi.

“Mảnh kính vỡ trên vai hắn chúng ta đều đã lấy ra hết, nhưng mà ta phát hiện máu của hắn…”

“Hắn có bệnh ung thư máu?”Lòng ta kinh đảm.

Bác sĩ ngẩn ra:” Không phải a?”

“Hắn có bệnh hiểm nghèo?” Tim ta nhảy kinh hãi.

“Cũng không có a.”

“Vậy hắn có bệnh gì a!!” Ta cơ hồ là hô lên.

“Hắn không có bệnh nặng gì a.”

Ta tức giậm chân:” Vậy ngươi cút ngay đi.”

Chấm đất cầu chuyển! Ta chửi rủa một câu, lập tức bỏ qua cho hắn liền chạy.

Nếu không phải mới vừa nãy y tá nói Nhã Hạo đang hướng cửa chính đi, ta phỏng chừng mình có thể tìm từng phòng từng phòng.

“Nhã Hạo!!” Ta tìm được hắn ở hành lang bệnh viện. Thấy hắn mặt sưng tấy, ta áy náy đau lòng cùng lúc xông lên đầu, ta run rẩy vươn tay, muốn sờ mặt hắn một cái:” Có đau không? Có đau không? Xin lỗi, xin lỗi a!!”

Hắn lạnh lùng liếc ta, đưa tay đánh rụng cái tay ta đang vươn tới, tiếp tục đi về phía trước.

Ta nhìn, càng khó chịu, lập tức đi theo sau, lấy khăn tay luống cuống tay chân muốn lau vết máu trên miệng hắn:”Nhã Hạo, thật xin lỗi a. Ta… Ta không biết giải thích thế nào, ta biết ngươi khẳng định rất tức giận, ngươi mắng ta a! Ngươi không nên như vậy a, Nhã Hạo!! Ngươi...”

Khi ta cấp bách muốn khóc, hắn bỗng dưng bắt được tay ta ở trước mặt cả buổi cũng còn chưa lau được bất kỳ vật gì. Hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt ta, giống như muốn thấy dáng vẻ hiện nay của mình, nghe rõ âm thanh hắn thời khắc này:” Ta tham tài sản nếu cũng phải cút xa một chút?” Hắn đến gần, nhìn ta toàn thân phát run:” Tối hôm nay đang làm việc là ai vô cùng kiên định mà nói ngã bất hội tố xuất giết người chuyện?”

Thế giới trống rỗng, lúc này chỉ còn lại chúng ta và những lời cô đơn của hắn tồn tại.

Hắn buông tay ra, ta mất cột trụ vô lực dựa vào tường. Ta không chớp mắt nhìn thân ảnh hắn từng bước đi xa, ta rốt cuộc đánh hắn hai quyền không phải rơi vào trên mặt của hắn.

Ta thấy tận mắt hắn ngồi lên taxi đi, ta rất muốn đuổi theo, nhưng ta biết mình không có tư cách. Một mình trên người chém hắn hai đao, sau đó nói gì đều là dư thừa.

Ngay cả xin lỗi, đều là dư thừa.

Ta như một u linh quay về bên Chi Nhạc, ngồi xuống liền một bộ dạng cá chết ươn.

“Làm sao?” Chi Nhạc hỏi.

“Ta nghiệp chướng.” Ta tràn đầy đe doạ mà nói.

“Làm sao?”

” Ta đánh Nhã Hạo hai cái, hiện nói không có tác dụng.” Nói xong, ta vừa bụm mặt vạn phần đau đầu:” Sao suốt đời ta đều vọng động như vậy a!!”

Chi Nhạc vỗ vỗ bả vai ta an ủi:” chờ hắn lui cơn giận thì nói một chút.”

Ta chỉ gật đầu một cái:” Cũng chỉ có thể như vậy. ” Chợt nhớ ra cái gì, ta ngẩng đầu nhìn Chi Nhạc: “Chi Nhạc, ngươi bây giờ còn muốn mình không phải con trai của baba sao?”

Chi Nhạc lắc đầu một cái.

“Vì sao?”

“Ngươi còn nhớ mình lúc đầu ở phòng bếp nói gì với ta không? Ngươi nói, cho dù ta không phải con baba, nhưng ta là *** con trai. Ngươi còn nói, vô luận ta bị đưa đến đâu cũng sẽ mang ta về.

” Chúng ta vĩnh viễn ở chung một chỗ.” Chi Nhạc nhẹ nhàng nói, hai tay nắm chặt một tay ta.

Ta cười, cưng chiều mà sờ sờ mặt Chi Nhạc, không nói gì một tay ôm lấy hắn.

“Ca, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui