Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Nếu chuyện này không phải so với tưởng tượng của ta đơn giản, như vậy thì là thực sự phiền phức, hơn nữa là rất phiền phức.

Đương nhiên, ta tin chắc là cái thứ hai.

Từ lần Chi Nhạc thất thố trước bàn cơm đó trở đi, ngày thứ hai lại khôi phục vẻ mặt như trước. Chỉ là nếu như không, cũng không phải là thật sự là không có chuyện gì lạ. Ta biết trong lòng mỗi người khẳng định cùng có nhát trí mạng, hắn không làm rõ ràng, ta cũng không biết xử lý ra sao.

Ta cuối cùng là đợi chờ trong lo lắng, với ta biết rõ Chi Nhạc, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình. Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Rốt cuộc là do ta nghĩ quá nhiều, hay là thật có khí tức nguy hiểm ở trong bóng tối sẽ trào ra?

Phòng thủ nghiêm ngặt, kinh tâm động phách, đã đích xách trở thành khắc họa cho ta gần đây.

Nhã Hạo nhìn thấy mà khó xử và đau lòng, “Chi Tín. Để ta đi nói với Chi Nhạc? Bộ dáng này của ngươi khiến ta rất lo lắng.”

Ta lắc đầu. Hắn căn bản không hiểu Chi Nhạc, bây giờ Chi Nhạc đã có thành kiến với hắn, nói cái gì cũng sẽ càng tối tăm thôi.

Thời gian một tháng cứ như thế trôi qua. Đương nhiên vẫn là không có  phát sinh chuyện gì.

Sau lời khuyên của Nhã Hạo, ta cũng dần cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều. Cho dù Chi Nhạc không hài lòng khi ta và Nhã Hạo ở bên nhau, nhưng ta và hắn vẫn là anh em, hai anh em thì làm sao có thù được. Ta biết, hắn cũng muốn ta có hạnh phúc.

Ta và Nhã Hạo ngày càng tốt, cũng càng ngày càng thân thiết. Tuy cả hai không quá lộ liễu, nhưng vẫn là kém   ba cách năm mà chạy tới phòng hắn, hắn lại ôm ta trở về phòng. Đến khi có một lần, bị Chi Nhạc bắt được, theo như lời Nhã Hạo nói, lúc đó Chi Nhạc lập tức cư xử bình thường, hắn nói, “Chẳng phải ở phòng ngươi rất tốt sao? Ngươi ôm tới ôm lui không thấy mệt?” Sau khi ta biết, vô cùng khẩn trương, nhưng Chi Nhạc cũng không có biểu hiện gì, vì vậy ta lại yên tâm.

Hoặc là lần khoan dung nọ, ta và Nhã Hạo càng không kiêng nể. Vốn là Chi Nhạc vẫn luôn ngồi ở giữa ba người, bị buộc sang bên phải của ta. Vì vậy tình thế này có biến, ta ở giữa, tả ủng hữu bão, hưởng tề nhân chi phúc(*).

(*) Trái ôm phải ấp, hưởng giàu sang phú quý.

Cơm tối hôm nay, chúng ta lại căn cứ theo trận địa cũ ngồi xuống. Cầm đũa, cánh tay ta và Nhã Hạo lại chạm nhau, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Nhã Hạo cũng không phải là lần đầu oán trách ta.

“Chi Tín, ta cũng không trông mong ngươi đổi tay phải cầm đũa, nhưng là ngươi không thể giảm chút động tác sao?”


Ta cũng bất đắc dĩ, “Hơn hai mươi năm qua ta đều ăn cơm như vậy, không thấy Chi Nhạc trách khứ.”

Nói xong, ta nhìn thoáng qua Chi Nhạc bên cạnh. Vừa nhìn, lập tức kỳ quái hỏi, “ Chi Nhạc, trước kia ngươi không phải cũng dùng tay trái ăn cơm sao? Tại sao hôm nay lại dùng tay phải?”

Chi Nhạc lúc này mới ngẩng cao đầu, “Đó là do ngươi vẫn một mực thích ngồi bên phải của ta, hơn nữa lại có thói quen dùng tay trái, ta sợ đụng phải ngươi, cho nên học dùng tay trái ăn cơm.”

Ta nghe xong mà trong lòng căng thẳng, vậy mà ta lại không hề nhận ra chuyện này. Nhã Hạo bên cạnh cũng nghe ra chút ý tứ mà tiếp, cũng căm tức dùng chiếc đũa chuyển sang tay bên trái thử một chút, kết quả kẹp cái gì cũng không nổi. Ta cười hắn, sau đó ra oai mà nói muốn tự mình biểu diễn, kết quả ta phát hiện tình huống cũng không khá hơn bao nhiêu.

Không cam tâm, ta lại thử, thất bại. Tiếp tục thử, lại vẫn thất bại.

Ta thầm nghĩ, thay đổi thói quen, rốt cuộc cần bao nhiêu ý chí.

/Mập/ Haizzz, Chi Nhạc si tình.

Sau bữa cơm tối, ta vọt vào phòng của Chi Nhạc.

Ta ngồi xuống, Chi Nhạc liền vẻ mặt minh bạch hỏi, “ Muốn hỏi cái gì sao?”

Ta cười khẽ gật đầu, “Chi Nhạc, ngươi dùng tay phải cầm đũa gắp đồ ăn cho ta xem.”

Chi Nhạc dùng bốn ngón cầm đũa, kẹp đồ vật nhỏ trên mặt bàn từng cái một cho ta xem, ném cái đũa đi, tầm mắt chúng ta chạm nhau trong một giây, lòng ta vô cớ cả kinh, tự nghĩ muốn nói cái gì cũng quên sạch, chỉ có thể cười khúc khích che đậy đi lúng túng.

Chi Nhạc đương nhiên là vừa thấy thì hiểu, hắn hỏi, “Ca, bởi vì ta từ nhỏ đã nhường nhịn ngươi, cho nên ngươi cảm thấy  áy náy?”

Ta ngẩn người, gật đầu.

Chi Nhạc ngồi xuống cạnh ta, nhìn ta, trong mắt lóe tia sáng chói, “Cần gì áy náy. Ca, Chi Nhạc làm vì ngươi, nhiều nhất chỉ là không dùng tay phải cầm đũa. Nhưng có rất nhiều chuyện, Chi Nhạc biết mình sẽ không thể buông tha.”


Ta cầm tay hắn, chân thành mà nói, “Không! Ca biết Chi Nhạc vì ta bỏ qua rất nhiều thứ, Chi Nhạc muốn làm gì thì làm đi! Ca nhất định sẽ hỗ trợ Chi Nhạc! Sau này, phải chờ ca chăm sóc ngươi thật hạnh phúc.”

“Thật?”

“Thật!” Ta gật đầu nói, “Chi Nhạc, muốn cái gì? Ca lấy về cho ngươi! Vô luận cái gì, ca đều có thể nghĩ cách cho ngươi!”

Chi Nhạc nghe xong cười ngượng, đó là cái cười bi thảm, dường như trong thiên địa này chẳng ai hiểu hắn. Hắn cười cô độc.

“Làm sao vậy, Chi Nhạc?” Ta vội vàng hỏi.

Chi Nhạc lắc đầu, nói, “Ca. Ta không cam lòng. Trước đây ra coi trọng một quyển sách, ta ở nhà sách đợi tám tiếng, chỉ là bỏ đi có hai phút, nó đã bị người ta mua mất. Ông trời  đối  xử với ta không công bằng, ta không cam lòng!’’

Ta vội vàng nói, “ Không phải thế, hết thảy đều có cách giải quyết. Ngươi muốn sách gì? Ca nhất định tìm về cho ngươi. Ngươi nói đi.”

Chi Nhạc nhìn ta. Trong mắt gợn lên ánh nước, “Ta muốn ngươi quay về.”

Ta muốn ngươi quay về. Trong lòng ta mặc niệm một lần nói, ” > đúng không, là tiểu thuyết, hay là văn xuôi?”

Trong mắt Chi Nhạc quang mang chớp lên một cái, sau đó hắn lại trầm mặc.

Ta nghĩ chắc hắn cũng không biết văn gì. Vì vậy hỏi, “Vậy… biết tác giả không? Ngươi suy nghĩ một chút.”

Chi Nhạc vẫn là trầm mặc.

Vì vậy ta không hỏi lại, ta cam đoan, “ Chi Nhạc, ca nhất định tìm về thứ ngươi muốn.”


Ta quay lại phòng mình, trước tiên bật mạng máy tính. Tìm trên diễn đàn, nhắn lại, vào phòng chat hỏi người, có thể làm gì thì làm. Ta nghĩ tới cái gì, ta đều làm hết.

Nhưng kết quả, không có.

Nhã Hạo vào đã lâu, hắn an tĩnh ngồi trên giường, dùng tay trái gắp đồ chơi chơi. Sau đó ta xoay người lại nhìn hắn, hắn cay đắng mà nói. “ Ngươi biết không? Vốn là vì một người mà thay đổi thói quen không dễ như vậy. Nhất là đứa trẻ, hoàn toàn không có người lớn đốc thúc, chỉ dựa vào ý chí của mình, càng khó.”

Ý nói ấy ta làm sao không hiểu, ta chân vừa đạp  cái ghế cứ như vậy trượt đến tận giường, ta nắm tay hắn, nói, “ Nhã Hạo. Ta thừa nhận, Chi Nhạc đối với ta rất  quan trọng! Hắn là tất cả tài sản của ta. Ta biết hắn yêu ta, ta cũng rất thương hắn. Nhưng ta thương hắn, không có nghĩa là không thể yêu ngươi! Trên thế giới này, có tình thân, giống ta và Chi Nhạc, có tình yêu, như ta và ngươi, còn có tình bạn, như ta và những người khác. Thượng đế sáng tạo ra nhiều tình cảm như vậy, cũng không phải bảo chúng ta vì cảm tình này mà đi bóp nghẹt cảm tình khác, mà chúng ta phải bao dung tất cả. Ta tin, ta yêu Chi Nhạc và yêu ngươi, là không có xung đột. Cho nên ngươi cũng không cần hỏi ta, ngươi và Chi Nhạc, khi cả hai rớt xuống nước,ta sẽ cứu ai trước, những thứ này khiến nam nhân toàn thế giới đều cảm thấy vô vị. Ta tin. Chúng ta có thể sẽ luôn tốt như vậy, có đúng không?”

Nhã Hạo nghe xong, một trận cười gượng thư thái, “ Xin lỗi, Chi Tín. Ta dường như có chút ghen tỵ. Ta luôn cảm thấy dường như ta đang tham gia vào giữa ngươi và Chi Nhạc.”

Ta cười khẽ, hôn lên trán hắn.

Ngày thứ hai, sáng sớm ta đã làm xong công việc của cả ngày, đi tới toàn bộ nhà sách trong thành phố. Nhưng tìm cả ngày, cái gì “ Ta chờ ngươi quay về”, cái gì là “ Ta tin ngươi sẽ trở về”, quay về lộn xộn cái gì đều có, chính là không có, “ Ta muốn ngươi quay về.”

Ta rơi vào đường cùng, chỉ có mang toàn bộ,” ngươi, ta, về. “ Những chữ này trên sách thì mua sạch về, nghĩ xem có quyển nào đúng không?

Ban đêm, khi ta như một công nhân chuyên chở  mang gần trăm cuốn sách vào phòng Chi Nhạc, Chi Nhạc cũng hoàn toàn không biết phát sinh chuyện gì, im lặng đứng ở một bên, nhìn ta để xuống một đống lại một đống sách.

Ta thở phì phò, phủi bụi trên người, cười nói với Chi Nhạc, “ Chi Nhạc, lại đây, xem có sách ngươi muốn hay không.”

Chi Nhạc đi tới bên cạnh ta, thấy ta đầy mồ hôi, “Tất cả do chính ngươi tìm về?”

“Đúng vậy.” Ta gật đầu, sau đó kéo Chi Nhạc ngồi xuống, đưa từng quyển cho hắn xem, “Nhìn xem một chút, có sách ngươi muốn không, xem đi.”

Tâm Chi Nhạc không để ý để tới quyển sách trên tay, hắn chỉ yên lặng nhìn ta. Ta thấy mà không tránh khỏi lo lắng, “Không có quyển ngươi muốn sao? Không thể nào, ngươi xem một chút bên này có hay không?” Nói xong, ta lại định đi lật tìm một đống sách khác.

Đột nhiên Chi Nhạc kéo ta, “Ca, đêm nay ngủ lại ở đây đi.”

Hắn hỏi rất nghiêm túc, thiếu chút nữa làm ta sợ hết hồn. Ta nói, “ Được. Ta cũng giúp ngươi tìm, nếu là ở đây không có, ta còn một người bạn làm ở nhà xuất bản, không biết hắn có thể giúp một tay hay không.”

Chi Nhạc buông tay ra, lại một cái cười bất đắc dĩ, “ Tự ta tìm là được. Ngươi đi tắm trước đi.”


“Vẫn còn sớm mà, ta giúp ngươi tìm một chút.”

Nói xong, ta lại bắt đầu lật sách, Chi Nhạc cũng bắt đầu lật theo, hơn nữa lật đến mức tùy ý.

“Ngươi ngủ ở đây không cần phải hỏi trước Lỗ  Nhã Hạo một tiếng sao?” Chi Nhạc lật sách, thuận tiện hỏi.

Ta cười, “Có tình yêu, lẽ nào có thể quên tình thân sao? Em trai cũng quan trọng giống vậy.”

“Ta quan trọng? “ Chi Nhạc nhìn ta.

Ta gật đầu.

Chi Nhạc cười, “Đi tắm đi. Chỉ có ta mới biết được thứ ta muốn.”

Ta lại gật đầu. Hắn nói đúng. Ta ở đây, chỉ có thể giúp hắn lật sách.

Ta đứng dây chưa đi được hai bước, sau lưng lại truyền tới tiếng Chi Nhạc, “ Ta và Lỗ Nhã Hạo, ai quan trọng? “

Đối với vấn đề này, ta cũng không cảm thấy khó khăn hay kinh ngạc.

Ta xoay người lại, móc ví ra, lấy ra một tờ giấy quan trọng mà tỉ mỉ vuốt ve, đưa tới trước mặt Chi Nhạc. Ta nghiêm túc nói, “ Quan trọng như nhau. Chi Nhạc ngươi và Nhã Hạo quan trọng như nhau.”

Chi Nhạc nhìn ta một chút, lại nhìn dòng chữ quen thuộc trên tờ giấy, cười cười, “ Ta tìm được rồi.”

“Hả?”

Ta đang cảm thấy nghi hoặc, Chi Nhạc lại đưa một quyển sách tới trước mặt, “Ta tìm được rồi.”

Ta cúi đầu nhìn.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận