Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Cộc cộc.

Tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Cửa mở, Tiểu Bưu cầm bản vẽ đi tới trước mặt ta, sau đó mở ra, “Chi Tín, bản vẽ ta làm xong rồi, ngươi xem một chút thế nào.”

Ta cầm lấy nó nhìn một chút, “Ân. Được rồi. Lát nữa có thời gian ta  sửa lại một chút.”

Tiểu Bưu nở nụ cười, “Ha ha. Ta biết ngươi sẽ không thoả mãn.”

Ta vô tội nhìn hắn, “Ai nói? Ngươi tiến bộ rất nhiều. Ta chỉ làm hậu kỳ gia công một chút mà thôi.” Nói xong, ta lại cầm bản vẽ một lần nữa, “Đúng rồi, hôn sự bên kia ra sao?”

“Tất cả thuận lợi. Thứ bảy này, ngươi nhớ đến đúng giờ a!”

Ta chế nhạo hắn, “Đương nhiên phải đúng giờ, ai có thể bỏ qua thời khắc lịch sử thủ lĩnh quân đoàn hòa thượng từ nay về sau đi vào mộ phần luyến ái a!”

Hắn phá lên cười, giơ tay ôm bả vai của ta, “Biết ngươi ước mong, không phải huynh đệ không chiếu cố ngươi, ngày kết hôn sẽ giới thiệu mấy người tỷ muội của lão bà ta cho ngươi làm quen. Có mấy người khuôn mặt đẹp cùng trí tuệ, quan trọng nhất vẫn còn độc thân.” Nói xong  hắn vỗ vỗ ngực ta, nháy mắt, “Huynh đệ, nắm chặt thời cơ!”

Ta thấy bộ dạng hắn làm như thật, nở nụ cười, “Có thể nắm chặt thời cơ gì a, đẹp nhất cùng trí tuệ đều bị ngươi bắt cóc rồi, ta người huynh đệ này ngày ấy bận giúp ngươi nhận ánh mắt đố kỵ phẫn hận vạn tiễn xuyên tâm, làm sao có thời giờ quen cái gì tỷ muội của lão bà ngươi.”

Tiểu Bưu lại phá lên cười, “Huynh đệ hảo huynh đệ! Đúng rồi, thứ ngươi muốn ta đã giúp ngươi tra được, tổng tài chính xác ở Cu Ba, hơn nữa ngươi lần trước  không phải gọi hỏi cánh đồng Hướng dương lớn nhất ở đó sao? Vị trí tổng tài gọi điện thoại cho ta vừa vặn là gần chỗ này. Cho ngươi, đây là điện thoại và địa chỉ.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu, ta tiếp nhận tờ giấy nhìn một chút, “Làm phiền ngươi.”

“Khách khí cái gì! Này! Đừng nói ta không cảnh cáo ngươi a, ngươi tìm người cũng phải chờ khi ta kết hôn xong mới được a, đừng có bỗng nhiên biến mất.”

Ta nói giỡn mà lấy cùi chỏ chọc bụng dưới hắn, “Ngươi là sợ thiếu ta phần nhân tình này đi.”


Không biết có phải hay không là bị ta xuyên qua chỗ đó, hắn lập tức đanh đá, “Chi Tín, ngươi đã  biết hết thì ta đây cũng không giả bộ nữa. Cái kia. Ta đến bây giờ còn thiếu máy giặt quần áo, tủ lạnh, lò vi sóng, còn có máy nước nóng chưa mua.” Nói xong, hắn trịnh trọng vỗ vỗ bả vai ta, “Chi Tín, hảo huynh đệ của ta, nhờ ngươi hết!”

Ta ngây ngô như gà gỗ một trận, lập tức hất tay của hắn ra, “Máy giặt quần áo tủ lạnh lò vi sóng và máy nước nóng? Những thứ này cũng không có ngươi học người nào đòi kết hôn a! Ta muốn gọi điện thoại cho Thiến Văn, bảo nàng không lấy ngươi!” Nói xong, ta cầm điện thoại di động lên làm bộ muốn gọi điện thoại, hắn lập tức chạy tới ngăn lại.

“Hảo huynh đệ a, ngươi phải thương cảm thương cảm với ta a, nhạc phụ ta là trộm cướp a, ta cũng không biết hắn là gả con gái hay là bán con gái, tiền biếu. Còn có  rượu, sắm lễ, áo cưới, phòng tân hôn, những thứ này đều sớm tớ, ta cũng không có dư lại bao nhiêu.” Hắn vừa nói, vừa chế phục ta, giọng nói còn muốn giả bộ tội nghiệp, “Chi Tín, ngươi và Thiến Văn cũng là bạn bè, ngươi cũng không đành lòng nhìn nàng không vui đi?”

“Đúng vậy.” Ta giùng giằng kêu lớn, cái tay vừa nhanh chóng nhấn loạn số vừa thông suốt, “Ta không đành lòng nhìn nàng không vui, cho nên phải gọi nàng quay đầu lại là bờ. Miễn cho nàng cả đời phải ăn cám bã.”

“Ngươi người huynh đệ này đây sao! Lỗ Chi Tín ngươi mau buông điện thoại!” Nói xong, hắn xông lại cướp điện thoại trong tay ta, ta không cho, cứ như vậy, hai chúng ta lộn thành một đoàn, ngươi đẩy ta kéo chơi đùa. Cuối cùng, hắn làm khó dễ ép ta lên ghế, thần tình nghiêm túc hỏi  vấn đề lần trước của hắn, “Chi Tín, chúng ta là huynh đệ sao?”

Ta ngay tại chỗ á khẩu không trả lời được. Hắn nhìn, lập tức thừa thắng xông lên, đoạt lấy điện thoại trong tay ta, để sang một bên, sau đó nắm tay của ta, “Nhớ kỹ, máy giặt quần áo, tủ lạnh, lò vi sóng, còn có máy nước nóng.” Nói xong, hắn còn suy nghĩ một chút xem còn bỏ sót cái gì, “Đúng rồi, tiệc rượu đêm đó nhớ kỹ mang phong bì nhiều tiền một chút. Cứ như vậy đi, hảo huynh đệ!”

Nói xong, còn một bộ dạng ủy thác trọng trách gật đầu, vỗ vỗ tay của ta.

Ta chậm rãi giơ ngón tay lên chỉ hắn, phẫn hận nói hai chữ, “Ăn cướp!”

Hắn lập tức cợt nhả nhe răng khóe miệng.

Sau khi Tiểu Bưu ra ngoài, Chi Nhạc đi vào.

“Còn chưa vào cửa đã nghe các ngươi ở đây đùa giỡn rồi, nói cái gì máy giặt quần áo tủ lạnh lò vi sóng.”

Ta chỉ vào cửa giải thích, “Tên khốn kia a, muốn ta mang máy giặt quần áo tủ lạnh lò vi sóng, máy nước nóng đền đáp cho hắn!”

“A?” Chi Nhạc nhẹ nhàng nở nụ cười, “Những thứ này chưa có đã kết hôn rồi?”

Ta nghe Chi Nhạc nói ra một câu y như đúc, lập tức nở nụ cười, “Ta cũng nói với hắn  như vậy. Nhưng mà không quan hệ, lúc Chi Nhạc kết hôn chúng ta cũng đòi hắn một khoản!”

Chi Nhạc nghe xong, cười khô khan một tiếng, “Kết hôn? Ta hy vọng có thể vĩnh viễn ở cùng ca.”


Ta nở nụ cười, “Người trưởng thành sẽ lập gia đình a, hơn nữa khi kết hôn cũng có thể bên cạnh. Căn nhà lớn như vậy, các ngươi không chê ta trở ngại thế giới hai người, có thể dọn đến ở.”

Chi Nhạc cười cười, “Ta không muốn giữa hai ta  có  người khác xen vào.” Nói xong, hắn đưa một phần văn kiện cho ta, “Thiên Cách bên kia không thành vấn đề, ngươi xem một chút.”

Ta tiếp nhận cũng không nhìn đến liền để sang một bên, “Ca biết Chi Nhạc luôn luôn rất lợi hại.” Nói xong, ta kéo tay Chi Nhạc nói, “Xin lỗi Chi Nhạc, là ca vô dụng, mấy ngày nay khổ cực tới  ngươi. Nhưng mà bây giờ cái gì cũng đều ổn định rồi, ca mong Chi Nhạc có thể quay về làm việc mình thích. Ca không muốn ngươi bị công ty trói buộc.”

“Ở lại bên người ca, chia sẻ tất cả là việc Chi Nhạc thích làm.” Chi Nhạc không chút nghĩ ngợi, nói rất kiên quyết, “Ca, hiện công ty đã ổn định, ta muốn buổi tối học thêm kinh tế.”

“Có thể ứng phó nổi sao?” Ta thập phần lo lắng.

Chi Nhạc cười vỗ vỗ tay của ta, “Ca không phải nói Chi Nhạc luôn luôn rất lợi hại sao?”

Ta cũng cười, nhẹ nhàng mà ôm chầm hắn, cằm gối lên trên bả vai của hắn, lẩm bẩm.”Chi Nhạc, là ca khiến ngươi cực khổ. Xin lỗi.”

Chi Nhạc không nói chuyện, chỉ là cánh tay ôm ta chặt hơn.

Thứ bảy.

Ngày thủ lĩnh quân đoàn hòa thượng Tiểu Bưu đi vào phần mộ luyến ái. Hắn bình thường đắc tội với nhiều người, đêm đó tránh không được một hồi đồng sự ác tâm rót rượu. Hắn ngay từ đầu còn trông cậy vào ta giúp hắn gánh rượu, nhưng ta bội bạc, dĩ nhiên không say rượu còn đặc biệt giúp người ngoài đối phó hắn. Kết quả hắn một bên quát vừa mắng ta không nghĩa khí, muốn chờ  đến ngày ta kết hôn.

Cảnh tượng rất náo nhiệt, ta từ trong đám người chậm rãi lui ra ngoài, chỗ thân vu vắng vẻ nhìn ngọn đèn sáng có hai người mới bị bằng hữu trêu đùa chúc phúc. Ta hâm mộ khẽ nở nụ cười. Mấy ngày nữa, chỉ cần mấy ngày nữa, ta có thể đi Cu Ba, dưới ánh mặt trời rực rỡ, ở cánh đồng hoa hướng dương vàng óng, tìm được thân ảnh người ta yêu, sau đó ôm nhau, sau đó đem hắn mang về.

Ta nghĩ như vậy, khóe miệng cũng không khỏi nhếch lên độ cung hạnh phúc, nhưng mà vừa nhấc mắt, ta lại thấy được một người cũ ta nghĩ không ra còn có thể gặp lại.

Hành lang quán rượu.


Ta cười cười, “Thật là trùng hợp, cùng bạn bè ăn cơm ở đây?”

A Quang không nhìn ta, trong mắt lộ vẻ thống khổ, “Ta cố ý tới tìm ngươi. Chi Tín, lần trước ở bệnh viện... Ta... Ta nghĩ không ra ngươi có thể nhẫn tâm như thế.”

Hắn cái dạng này, ta cũng vô pháp giả bộ dường như không có việc ấy, ta áy náy cúi đầu.”Xin lỗi. Thế nhưng... Thế nhưng mong ngươi hiểu ta. Ngươi... Ngươi lành vết thương rồi sao? Công tác bên kia, không có gì đi?”

Hắn hỏi lại, “Ngươi là hỏi thương thế trên thân thể ta, hay là trong lòng? Chi Tín, ta biết ngươi còn quan tâm ta, công tác bên kia, ta biết ngươi giúp đỡ ta.”

Ta không muốn hắn hiểu lầm, “Cũng không có gì. Quang, mong ngươi không nên như vậy.”

Ta chăm chú nhìn hắn thụ thương, sắc mặt của hắn trắng bệch, cúi đầu không nói.

Chúng ta cứ đứng như vậy.

Trầm mặc.

Vẫn trầm mặc. Trầm mặc đến lúc ta nghe trong đại sảnh có người la hét lấy nhẫn ra đeo, ta ý thức được ta phải đi về.

Ta nói, ” Bạn ta có tiệc rượu, ta phải đi.”

Hắn nghe thấy ta phải đi, nóng nảy. Hắn lôi kéo, “Chi Tín, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”

Ta gật đầu, ý bảo hắn hỏi.

Hắn do dự một hồi, mang tôn nghiêm ra đánh bạc, “Nếu như Lỗ Nhã Hạo không xuất hiện, ngươi có đúng hay không vẫn yêu ta?”

Ta nở nụ cười khổ, “Quang, cái này giả thiết không thành, Nhã Hạo đích xác là xuất hiện!”

Hắn không chết tâm, “Ta là nói nếu như!”

“Không có nếu như!”

“Ngươi coi như có đi!”


Hắn kích động, cái tay túm lấy hai cánh tay của ta. Ta nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, ta biết vấn đề này ta không đáp không được.

Ta cúi đầu, tự hỏi.

Ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng, “Đúng! Nếu như Nhã Hạo không  xuất hiện, ta vẫn sẽ yêu ngươi.”

Dáng vẻ của hắn dường như được cứu giúp. Hắn mạnh mẽ ép ta đặt ở trên tường, bắt đầu chặn môi, ta lại càng hoảng sợ, tay đang muốn cố sức đẩy hắn ra, nhưng trên mặt hắn có một loại dịch thể nóng hổi ướt át làm ta đình chỉ động tác này.

Ta do dự một chút, cái tay vốn để bên hông hắn đột nhiên chuyển qua ôm hắn. Chân dùng một ít lực, dời vị trí, ta đè ép hắn ở trên tường, đầu lưỡi gần kề khoang miệng hắn tùy ý trở mình.

Ta điên cuồng mà hôn hắn, thẳng đến lúc hắn sắp hít thở không thông, ta mới ly khai. Ta nhìn hắn bị hôn hai chân như nhũn ra, hô hấp không thuận, mặt đỏ tới mang tai, đang muốn buông tay lui về phía sau, hắn lập tức kéo ta lại, nhợt nhạt hôn ta vài cái, sau đó đem một thứ gì nhét vào trong tay ta. Hắn nhìn ta, mặc dù đại cục đã mất vẫn cao ngạo như cũ, “Chi Tín, dù là ngươi đã không thương ta, cũng muốn cả đời nhớ kỹ ta!”

Nói xong, môi hắn đụng vào môi ta, cắn ta xuất huyết, sau đó ngang nhiên ly khai.

Ta nhìn bóng lưng hắn đi xa, không khỏi cười khẽ. Hắn đến cuối cùng vẫn còn thích trêu đùa loại trò chơi này, nhưng ta biết từ lúc đó, hắn thực sự sẽ không xuất hiện. Ta tinh tường thấy nước mắt để lại dưới đất, và cảm giác cái hôn cường ép nồng nhiệt đại biểu cho cái gì.

Ta cúi đầu nhìn Quang nhét vào trong tay ta gì đó, một chiếc nhẫn, lòng không khỏi giật mình. Ta đem nó dưới ánh đèn nhìn trái nhìn phải, cuối cùng xác nhận, sau đó đeo nó vào ngón áp út.

Quang, cám ơn ngươi nguyện ý vì ta làm một chuyện cuối cùng.

Lúc này đại sảnh truyền đến tiếng động lớn xôn xao, đại gia đang gọi, “Nhẫn tới nhẫn tới! Đầu tiên là tân lang đeo cho tân nương, đầu bạc răng long!”

Một trận tiếng vỗ tay, lúc này nhẫn cũng vào trong các đốt ngón tay ta.

Trong đại sảnh lại truyền tới tiếng kêu, “Hảo hảo hảo! Sau đó tân nương đeo cho tân lang, vĩnh kết đồng tâm!”

Vừa một trận tiếng vỗ tay, lúc này nhẫn hoàn toàn đi vào.

“Hảo hảo hảo! Đại gia nói muốn tân lang tân nương hôn môi thế nào a?!”

“Hôn! Hôn! Hôn!”

Ta nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn ở ngón áp út, phảng phất thấy Nhã Hạo đứng ở trước mắt ta, hắn vẫn như cũ dùng đôi mắt lóe sáng như thuỷ tinh nhìn ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận