Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Ba tháng sau.

Nhà cũ. Phòng của ta.

Chi Nhạc nằm ở trên giường của ta. Ta ngồi ở mép giường, trong tay cầm nước và thuốc hạ sốt đưa cho hắn.

Ta nói, “Uống thuốc, ngủ một giấc, rất nhanh thì sẽ tốt.”

Chi Nhạc  nhận lấy, nghe lời uống hết.

“Uống hết nước đi. Nóng rần lên phải uống nhiều nước một chút.”

Ta nói xong, Chi Nhạc  lập tức dựa theo sự phân phó của ta đem nước uống một giọt không dư thừa, sau đó mới trả ly lại cho ta.

Ta giơ tay đón lấy ly nước, lúc chạm phải tay hắn, bị hắn nắm chặt. Ta không  kinh hãi chút nào, trấn định giương mắt nhìn hắn, nhìn hắn vẻ mặt mệt mỏi.

“Ca. Xin lỗi.”

Lời nói của Chi Nhạc chân thành.  Sau khi nghe  xong ta nở nụ cười.

Mấy tháng qua, hai chữ xin lỗi(*) rốt cuộc từ miệng ngươi xuất ra bao nhiêu lần. Mà có lần nào, là hữu dụng.

(*) Nguyên văn là ba chữ. Văn Việt thì ta mạn phép viết hai.

Ta thở dài, giọng nói mềm nhẹ như gió thổi qua. Ta hỏi, “Chi Nhạc, nếu có một ngày, ta rời bỏ ngươi. Ngươi phải làm sao?”

Lời ta nhẹ nhàng Chi Nhạc  nghe vào trong tai lại mạnh như thiên quân, cả người hắn mạnh nhoáng lên, con ngươi phóng đại, trên mặt một trận tái nhợt. Mặt không có chút máu.

Chi Nhạc gượng ép khẽ động khóe miệng, để cho mình tận lực không hiện lên vẻ chật vật. Hắn run rẩy vươn hai tay nắm tay của ta, vừa trấn định vừa an ủi mình, “Ca. Ngươi sẽ không. Ta là đệ đệ ngươi, ta là thân nhân duy nhất của ngươi. Không phải sao?”

Ánh mắt ta sắc bén nhìn thẳng vào tâm hồn hắn lúc này đang yếu ớt. Vẫn. Ngay  lúc hắn hầu như không   chịu nổi, ta nhân từ  vỗ nhẹ bờ vai của hắn, an ủi hắn. “Đúng. Ta sẽ không. Ngươi là đệ đệ của ta, ngươi là thân nhân duy nhất của ta.”

Chi Nhạc nghe xong, chợt thở phào nhẹ nhõm. Giống như  đã trải qua một hồi sinh tử.

Ta giúp hắn nằm xuống, giúp hắn dịch góc chăn, nói, “Ngủ đi. Nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ca...”

“Có chuyện gì ngày mai hãy nói.”

Ba. Tắt đèn.

Ta mở cửa, đúng  lúc muốn đi ra ngoài. Thanh âm của Chi Nhạc lại  vang lên, “Xin lỗi, ca.”

Ta quay đầu nhìn hắn, nhìn hắn trong bóng đêm đôi mắt lóe sáng. “Ngủ đi.”

Đóng cửa.

Đây là ba tháng này, lần đầu tiên ta nói chuyện với Chi Nhạc.


Sự kiện sân bay kia, ta khóa Chi Nhạc lại, muốn bay thẳng tới Cu Ba. Nhưng đợi ta, là một đám hoa hướng dương như mặt trời.

Ta ôm đống hoa hướng dương, nội tâm đau khổ  không người biết được. Ta hỏi cô gái trước mặt, “Nhã Hạo... Lúc đi... Lòng hắn  rất đau đớn?”

Nữ hài lắc đầu. “Nhã Hạo biết nỗi khổ của ngươi, hắn không muốn gây khó dễ cho ngươi.”

Ta ngẩng đầu nhìn nàng, cố chấp mà kích động. “Nhưng chỉ cần hắn không đi, hết thảy đều có biện pháp giải quyết. Không phải sao? Hắn nên biết tình huống lúc đó, dù là hắn không nhìn  thấy, cũng có thể từ trong điện thoại nhận ra đâu mới là lời thật lòng của ta. Chúng ta sắp gặp lại, vì sao hắn muốn buông tay. Ta không rõ. Chỉ cần hắn không đi, hết thảy đều có thể giải quyết. Chỉ cần chúng ta cùng một chỗ, hết thảy đều có thể giải quyết.”

Ta liên tục  lập lại  cùng một câu nói, ta lúc này chỉ có thể dùng nó mới có thể tố  trời cao đối với ta bất công.

Nữ hài bất đắc dĩ, “Nhã Hạo nói ngươi dũng khí khả gia. Hiện tại xem ra, thực sự là không giả. Nhưng... Nhưng ngươi có nghĩ tới không, Nhã Hạo  cũng là  bất đắc dĩ. Phải biết rằng, hắn rất yêu ngươi, so với  bất luận kẻ nào cũng không bỏ được ngươi. Nhưng hắn không muốn ngươi khó xử. Kỳ thực ly khai ngươi, so với  ở lại bên cạnh ngươi, cần  dũng khí nhiều hơn.”

Ta thấy nàng vẻ mặt tỏ ra xót xa. Không nói gì.

Nhưng thực ta vẫn không hiểu. Tại sao muốn buông tay? Còn thiếu một chút như vậy, tại sao muốn buông tay?

Ta nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông.

Có lẽ ta vĩnh viễn cũng sẽ không minh bạch.

Giống như trước đây ta không rõ vì sao A Quang sẽ đối ta như gần như xa lúc thì tốt thì xấu, hiện tại không rõ vì sao ta thiên tân vạn khổ xông qua bụi gai trong rừng rậm, vết thương đầy mình để  tới tòa thành của công chúa, nhưng người đi – nhà trống.

“Nhã Hạo... Có cái gì … không thể nói cùng ta?” Ta chưa từ bỏ ý định hỏi.

Nữ hài hồi tưởng. “Hắn đã từng địhb  ghi âm để ta giao cho ngươi, nhưng cuối cùng không biết sao, hắn bỏ qua.” Nói xong, nữ hài xoay người, chỉ vào một gian phòng xa xa, “Đó là  căn phòng của Nhã Hạo, ngươi có thể vào xem.”

Ta theo hướng ngón tay của nàng nhìn, sau khi nói cám ơn rồi đi về phía trước. Đi không xa, giọng cô gái đột nhiên ở sau người vang lên, “Chi Tín. Nhã Hạo hắn muốn ta nói với ngươi, hắn rất yêu ngươi. Nhưng nếu như có thể, hắn mong ngươi  quên hắn.”

Ta nghe xong, xoay người nhìn nữ hài,  gương mặt nghiêm túc, sau đó nở nụ cười. Không ngần ngại chút nào mà cười. “Lỗ Nhã Hạo người nọ, quả thực là hỗn đản! Từ  ngày đầu tiên biết hắn  đến bây giờ, hắn đều là  hỗn trướng như vậy!”

Nữ hài hết ngạc nhiên,  cũng cười. “Hắn lúc nói xong câu đó, đã nói, ngươi nhất định sẽ mắng hắn hỗn đản.”

Trong phòng của Nhã Hạo, kỳ thực đã không lưu lại vật gì, nhưng ta còn là nhất đồ vật không để lọt bắt bọn nó toàn bộ cướp đoạt trở lại.

Ta yêu A Quang mười năm, đều còn chưa có thử qua kiểu thấy vật nhớ người. Hiện tại thích Nhã Hạo, lại muốn tới đây sài một chiêu này.

Ta ở  trong phòng của Nhã Hạo, lấy ra một ít phim nhựa, một ít CD, một ít tập tranh, còn có một cuộn băng ghi âm. Ta đem băng ghi âm phóng tới máy ghi âm  truyền phát tin, nghe tới tới lui lui, chỉ nghe được bốn chữ. “Chi, Tín… Chi... Tín…”

Còn có một chút thanh âm hậm hực nức nở, còn có  tiếng nước chảy lớn.

Ta vẫn  nghe. Từ cánh đồng mênh mông vô bờ sắc hoa hướng dương vàng chói ở Cu Ba, đến bây giờ là bốn bề vắng lặng ở sân thượng nhà mình.

Ta càng không ngừng,  nghe.

Mưa cuối hạ vào ban đêm, luôn luôn đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ta lấy ra một gói thuốc lá, đốt nó sưởi ấm.

Ta sau khi trở về từ Cu Ba, tới phòng cũ ở. Không nói với Chi Nhạc, không   liên hệ với Chi Nhạc, không cho Chi Nhạc trở về.


Nhưng hắn so với  bất luận kẻ nào đều ngoan cường hơn, hắn ngày hôm qua đứng ở trong mưa một ngày một đêm, cầu xin ta tha thứ. Ta ở trên lầu mắt lạnh nhìn hắn, nhưng lúc hắn đã bất tỉnh, ta lại tha thứ cho hắn.

Ta đang suy nghĩ, hắn rốt cuộc có làm ra cái gì, ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn?

Có lẽ vô luận hắn làm ra cái gì, ta đều sẽ tha thứ cho hắn.

Không phải ta không biết hắn, ta cũng biết hắn.

Kỳ thực ta biết hắn không sung sướng gì.

Ta biết nội tâm hắn thấp thỏm lo âu. Ta biết tất cả hắn làm, hắn cũng không muốn làm chúng.

Có lẽ hắn cũng chán ghét mình, có lẽ hắn cũng biết hắn lại đi  lối mòn trước kia của ta, có lẽ hắn cũng nghĩ tới buông tay.

Nhưng chúng ta đều là cố chấp ngoan cố.  Không phải muốn ngươi chết ta bị thương, bằng không không bỏ qua.

Nhưng Chi Nhạc?

Hắn có  còn hiểu ta bây giờ, hắn cũng biết, ta đã không giống trước kia.

Ta trước đây đã từng nói với A Quang, ta cả đời cũng sẽ không ly khai hắn, ta cả đời cũng sẽ bảo vệ hắn.

Nhưng cuối cùng, lúc ta thương tổn hắn không lưu tình chút nào. Lúc đi, hắn ở sau lưng ta cầu xin kêu khóc, mà ta, vẫn  cố chấp quyết  đi về phía trước, một đi không trở lại.

Chúng ta  đều  trong vòng trằn trọc, đều khuất phục bởi số phận.

Chi Nhạc, ta và ngươi? Ngươi là  thân nhân duy nhất của ta, là đệ đệ duy nhất.

Không sai, vô luận ngươi làm gì sai, ta sẽ tha thứ cho ngươi. Như vậy, có đúng hay không  đại biểu ta có thể vẫn đối mặt với ngươi, có đúng hay không đại biểu ta vĩnh viễn cũng sẽ không ly khai ngươi?

Ta mới vừa nói, có đúng hay không  là thật?

Hay là ta đã có thề như mây bay nước chảy lưu loát sinh động mà nói ra một câu trái lương tâm?

Thời khắc này ta, rốt cuộc còn ai hiểu được?

Thời khắc này, ta đốt một điếu thuốc thơm.

Cô độc nhìn  màn khói tràn ngập trời đêm, cô độc đứng ở sân thượng, cô độc  hút thuốc, cô độc  nghe   băng ghi âm chỉ có bốn chữ.

Cô độc  nhìn đèn nê ông trong đêm đen, làm sao ra sức mới có thể ép  bầu trời hắc ám  khởi động lại.

Thời khắc này, ta nhắm mắt lại, không để nước mắt rơi.

Ba ngày sau, Chi Nhạc hết ốm. Ta thu thập một chút, muốn hắn quay về nhà lớn. Hắn đứng ở cửa bất động.


Ta quay đầu lại thấy, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Chi Nhạc nhìn ta một cái, phun ra nuốt vào nói, “Ca. Chúng ta không phải về có được hay không? Chúng ta giống như trước, tiếp tục ở đây  sinh hoạt. Ở trong nhà này không có những người khác, cũng chỉ có ta và ngươi.”

Ta nhìn Chi Nhạc thời khắc này, nhìn hắn hiện ra vẻ bất lực cùng kinh hoàng chưa từng có. Hắn biết hắn tận lực cứu vãn.

Nguyên lai chúng ta đều là giống nhau,  lúc thì không chút nào nương tay, sau đó đều bị bất an tàn phá.

Ta thở dài, đi tới ôm hắn, nhẹ tay đảo qua lưng hắn trấn an, hắn lúc này tâm hồn vô cùng yếu ớt.

“Chi Nhạc ngoan, không cần phải sợ. Chúng ta rất nhanh thì có thể  giống như trước vậy.”

Thanh âm của ta phi thường mềm nhẹ, có lẽ đã đầu độc nhân tâm. Bầu không khí cứ như vậy dần dần thay đổi, Chi Nhạc rất nhanh thì an tâm. Hắn quay lại ôm ta, đầu gối lên bả vai của ta, tận tình thu nạp mùi vị trước mặt thuộc về ta.

Hắn ôm ta  càng chặc hơn,  càng sâu, “Ca. Chúng ta không về?”

Ta trầm mặc một trận, vẫn lắc đầu. “Không được. Nơi đó có người chiếu cố ngươi, ta tương đối yên tâm.”

Chi Nhạc ngốc một chút, nghe ra  không thích hợp, lập tức ngẩng đầu hỏi, “Ngươi muốn đi đâu?”

Ta nhìn hắn, nói cho hắn biết dự định gần nhất.”Ta muốn đi tìm Nhã Hạo.”

Thân thể Chi Nhạc rõ ràng động

một chút, hắn buông hai tay ôm ta, chân chậm rãi lui về phía sau hai bước. Hắn cúi đầu, sâu kín nói, “Ca, ngươi thế nào còn chưa từ bỏ ý định.”

Ta cười, phi thường bất đắc dĩ. “Ta nếu như dễ dàng hết hy vọng như thế, thì không phải là Lỗ Chi Tín. Chi Nhạc, ngươi nghe lời, ngoan ngoãn chờ ta trở lại. Ca đáp ứng ngươi, tìm được Nhã Hạo  lập tức sẽ trở lại.”

Chi Nhạc ngẩng đầu, “Tìm không được? Vĩnh viễn cũng sẽ không trở về? Ca, chúng ta đều biết biển người mênh mang, tìm một người như biển rộng tìm kim. Ngươi đi như vậy như vứt bỏ ta không có gì khác nhau.”

Giọng nói hắn thống khổ, ta nghe mà trong lòng cũng không chịu nổi. “Nhưng ta không thể  mặc kệ Nhã Hạo , chúng ta đều thiếu nợ hắn nhiều lắm.”

Chi Nhạc đột nhiên kích động, “Vậy nên có thể mặc kệ ta sao? Ca, ta ở trong lòng ngươi vĩnh viễn so kém Nhã Hạo.”

Ta hỏi, “Chi Nhạc, vì sao ngươi nhất định phải so  mình cùng Nhã Hạo? Ta chưa từng có nghĩ tới ta cần người nào nhiều hơn một chút, ta chỉ biết là hai người đối với ta đều rất quan trọng. Chi Nhạc, nếu như ngươi là  tay trái của ta, như vậy Nhã Hạo  chính là tay phải. Ta không thể thiếu một người nào.”

Nói xong, ta trở nên kiên quyết, “Chi Nhạc, ta nhất định phải đi tìm Nhã Hạo. Nhưng ta hứa với  ngươi, ta sẽ mau trở lại.”

Chi Nhạc lắc đầu, giống như bệnh nhân đứng trên vách núi tuyệt vọng vô cùng, “Ta không tin ngươi, ngươi đi cũng sẽ không trở về.”

Ta đi tới, vươn hai tay nâng mặt Chi Nhạc, muốn hắn nhìn thẳng vào hai mắt của ta, muốn hắn tin tưởng ta, “Mười tám năm nay, ca đã lừa gạt ngươi cái gì chưa.”

Chi Nhạc nghe không vào, hắn nhìn vào con mắt của ta thay đổi ảm đạm vô thần, thương thế gần chết của hắn lại tái diễn, “Ca,  tại sao ngươi có thể rời bỏ ta. Ta chỉ có ngươi, ngươi làm sao nhẫn tâm bỏ ta. Mười tám năm nay, ngươi chưa từng rời bỏ ta!”

Lòng ta đau đớn một trận kịch liệt,  không đành lòng nhìn bộ dáng hắn  như vậy, ta an ủi, “Chi Nhạc. Không phải ta muốn rời bỏ ngươi. Ta hứa với ngươi, cho dù ta không tìm được Nhã Hạo, trong vòng một năm, trong vòng một năm ta nhất định sẽ trở về.”

Giọng nói của Chi Nhạc khàn khàn, hắn vẫn lắc đầu, “Một năm? Một năm lúc đó thế giới sẽ thay đổi ra sao? Ca, một năm ngươi còn yêu ta hay không, ta lại càng không bằng Nhã Hạo?”

Ánh mắt của Chi Nhạc thật thà lộ đầy ý nghĩ phân ly, ta lo lắng kéo hắn vào  lòng. “Chi Nhạc, đừng nói một năm, cho dù là một trăm năm, ngươi vẫn là người ta yêu nhất. Cho tới bây giờ ngươi sẽ  không thua Nhã Hạo. Trên cái thế giới này người yêu ngươi nhất, là ta. Mà ta, cũng là người ngươi yêu nhất. Nên Chi Nhạc yên tâm, Chi Nhạc  phải tin ta, ca rất nhanh sẽ trở về.”

Chi Nhạc vẫn tỉnh tỉnh mê mê, hắn còn đang lập lại. “Ca, vì sao ta không bằng Nhã Hạo? Ta rõ ràng so với bất luận kẻ nào đều yêu ngươi hơn, tình cảm giữa chúng ta, rõ ràng so với bất luận kẻ nào đều lâu dài hơn. Vì sao ta lại bị vứt bỏ?”

Ta đã không biết giải thích như thế nào. Ta ôm đầu của hắn nhẹ nhàng mà ấn vào hõm vai của mình, nhẹ tay vỗ lưng hắn an ủi. Ta dùng khuôn mặt nhẹ nhàng cọ mặt của hắn, cảm giác từ hõm vai  truyền đến một trận nóng hổi ấm áp.

“Đừng khóc. Chi Nhạc. Đừng khóc.” Ta sờ sờ đầu của hắn.


“Không nên đi. Ca. Không nên đi.” Hắn ôm ta chặt hơn.

Chúng ta cứ  giằng co như vậy. Không có người nào cưỡng bức người nào, cũng không có ai nhường nhịn ai.

Nhưng, Chi Nhạc, ngươi vẫn không hiểu.

Không hiểu ta cũng so với bất luận kẻ nào đều yêu ngươi hơn. Không hiểu ngươi cho tới bây giờ sẽ không thua Nhã Hạo. Không hiểu ngươi mới là người ta không thể bỏ qua.

Chi Nhạc, ngươi rốt cuộc vẫn không hiểu.

Không hiểu kết cục của sự việc, ta thực sự có thể vì ngươi mà buông bỏ tất cả.

Ý ta đã quyết. Trên mặt Chi Nhạc lệ rơi, tựa như mùa xuân hạ xuống một trận mưa phùn, kéo dài không dứt cứ đánh vào lòng ta. Ta đau đến bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng kiên quyết không thay đổi ý định ban đầu.

Ta để công ty lại cho Chi Nhạc, mong  hắn có thể giúp ta quản lý một tay. Hắn cúi đầu đồng ý, lúc ngẩng đầu hỏi ta thời gian trở về. Ta không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể lẳng lặng nhìn sự chờ mong tromh mắt hắn dần dần biến thành một mảnh mùa thu hiu quạnh.

Đối mặt với  sự thương tâm khổ sở kia, ta đã bắt đầu thấy bất lực.

Chi Nhạc cười khổ. Ta nhìn hắn dung nham thảm đạm,  không hiểu được hắn dùng dũng khí như thế nào, đối với ta mới vừa trầm mặc. Chi Nhạc nhìn ta, trong ánh mắt còn sống mong muốn giống như một mảnh lá cây nhỏ bé giùng giằng không điêu tàn trong gió thu.  Hắn nói, hắn sẽ tạm nghỉ học một năm giúp ta quản lý công ty, nhưng ta phải hứa với hắn, lúc hắn đi học lại ta nhất định phải ở bên cạnh hắn.

Ta gật đầu, cánh môi nhẹ nhàng hôn trán của hắn, phát thề. Ta nói, một năm sau ta nhất định sẽ trở về.

Nghe vậy,  rốt cục Chi Nhạc cũng thỏa mãn nở nụ cười. Ta nhìn hắn cười ngây thơ, mới thình lình nhớ tới, hắn vẫn còn con nít.

Có lẽ ta cần xin lỗi đứa bé này.

Lúc ta đi, Chi Nhạc  không muốn đi tiễn. Hắn ở trong nhà, nhìn ta mang theo hành lý lên xe, sau đó được tài xế chở tới sân bay. Ta ngồi trên xe, không chớp mắt từ  trong kính chiếu hậu nhìn nét mặt  ưu thương của Chi Nhạc. Ta đau lòng vẫn nhìn, cuối cùng  thấy, đi xa thì chuyển cảnh, Chi Nhạc  ngồi xổm dưới đất, là bất lực, là thương tâm, là yếu đuối, khóc.

Hắn khóc.

Cô đơn không tiếng động.

Tan nát cõi lòng.

Lẳng lặng khóc.

Thực ra Chi Nhạc muốn ngăn cản ta, còn có rất nhiều biện pháp. Nhưng hắn ngoại trừ đau khổ cầu xin, thì cái gì cũng không làm.

Ta biết hắn thực sự mệt mỏi.

Hắn mệt mỏi đã không muốn lại khiến  cho ta khó xử. Hắn hy vọng có thể dùng phương pháp hòa bình nhất giữ ta lại. Nhưng ý ta đã quyết, khiến hắn thương tâm gần chết.

Ta nhìn hắn cúi đầu cắn môi cũng không nhịn được mà rớt nước mắt, đáy lòng ta đau đớn mưa rơi.

Căn bản ta không có hy vọng xa vời chuyện Chi Nhạc  thực sự đồng ý tạm thời quản lý  công ty của Nhã Hạo, nhưng hắn là nhận rồi. Hắn vẫn ở góc ta không thấy được một mình che mặt khóc, không để ta thương tâm, không cho ta khó xử.

Không người nào nguyện ý đứng ở chỗ cao chọc người chú ý lớn tiếng hỏi muốn ta hay là muốn hắn. Không người nào nguyện ý bị người mình thương nhất chặn ngoài cửa còn phải đau khổ ba tháng cầu xin đối phương tha thứ cho mình.

Nếu như có thể, Chi Nhạc mong muốn ta chỉ có mình hắn, chỉ thích hắn. Nếu như có thể,  ta mong muốn ta có Nhã Hạo, cũng có hắn. Nếu như có thể, Nhã Hạo mong muốn ba người chúng ta đều không bị thương tổn.

Nhưng là không thể.

Kỳ thực yêu cầu của chúng ta cũng không cao, không rõ vì sao lại không thể. Giống như ta cũng không biết lúc tìm được Nhã Hạo là có thể giải quyết vấn đề, nhưng ngoại trừ cái này, ta còn có thể  làm cái gì?

Chúng ta giống như đứng ở ba điểm đối lập của tam giác. Lòng tràn đầy vui vẻ cho rằng hạnh phúc cách ta không xa, đi tiếp mới biết được hóa ra chúng ta vẫn luôn xoay quanh nhau. Vị trí không đổi, phương hướng không thể thay đổi, cự ly không đổi, cho đến khi chúng ta đều ở tình trạng kiệt sức, rồi ngã xuống, lệ như mưa rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận