Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Lỗ Nhã Hạo dặn dò Lý thẩm nhất định phải đợi đến khi ta uống thuốc xong mới được đi là có đạo lý. Sau đó, ta cấp tốc giải quyết chén mì kia, cảm giác no làm ta hoàn toàn ném chuyện uống thuốc ra sau đầu, ý thức bắt đầu chậm chạp, cứ như vậy ta nhẹ nhàng trở về phòng ngủ đông. 

Bốn ngày cộng lại ngủ không đủ mười tiếng đồng hồ, vì vậy cảm giác này, ta ngủ một giấc đến nửa đêm ngày thứ hai.

Kỳ thực ta còn muốn ngủ thêm chút nữa, nhưng hơn mấy chục tiếng đồng hồ không ăn không uống,  dạ dày đã bắt đầu đau đến phiên giang đảo hải.

Ta trằn trọc trở mình, mồ hôi lạnh chảy ròng, đau nhức khó nhịn. Cuối cùng, đau đến sức lực xuống giường lấy thuốc uống cũng không có, rốt cuộc ta đầu hàng.

Ta chống thân hướng phía ngoài suy yếu kêu mấy tiếng tên của Chi Nhạc, bỗng chốc nhớ ra đây không phải nhà cũ. Căn phòng này lớn gấp đôi trước kia, hơn nữa bây giờ Chi Nhạc ngủ cách xa phòng ta nhất, ta quay về phía vách tường hô mấy tiếng, Chi Nhạc ngủ ở sát vách sẽ lập tức nhào tới nhưng bây giờ  căn bản không có khả năng phát sinh nữa.

Ta vốn định cam chịu nằm lại lên giường, nhưng dạ dày càng đau phảng phất cảnh cáo ta, mình mà chịu chẳng khác nào mất mạng.

Thử hỏi ta đây khó khăn có được đống lương của xã hội tại sao lại có thể chết trong căn nhà lớn hoa lệ mà lạnh lùng này vài ngày cũng không có ai biết? Nói thế nào đi nữa cũng phải có Chi Nhạc tới nhặt xác giúp ta a!

Ta biết có hô cũng vô dụng, suy nghĩ một chút,cầm cái điện thoại đầu giường, bấm số của Chi Nhạc.

“Ai?” Trong loa truyền đến giọng nói dễ nghe trầm lắng của Chi Nhạc.

“Chi Nhạc…” Ta sống dở chết dở kêu lên.

“Ca? Ngươi làm sao vậy? Ngươi ở đâu?”

Ta gầng như có thể tưởng tượng được cái dáng vẻ Chi Nhạc đã hoàn toàn hết buồn ngủ.

“Ta ở phòng a, ngươi mau lên qua nhặt xác giúp ta…”

Câu này còn chưa nói hết, ta cũng đã nghe được tiếng điện thoại bị quăng sang một bên, sau đó chưa đến ba giây, cửa phòng ta lập tức bị gõ.

“Ca! Mở cửa! Ngươi làm sao vậy? Ca!!” Không mở được cửa Chi Nhạc đã  bắt đầu hô lên.

“Ngươi… Ngươi chờ một chút…” Ta dùng toàn lực muốn rời giường, nhưng chỉ có thể  càu nhàu kêu ca một cái, xoay người lăn xuống giường.

Biết lời nói hư  nhược khẳng định truyền không đến tai Chi Nhạc, ta chỉ có thể càng dùng lực vịn tường đi từng bước tới cửa phòng.

Tiếng kêu của Chi Nhạc dường như kinh động đến Lỗ Nhã Hạo sát vách,  truyền tới tiếng của hắn ngoài cửa.

“Muộn thế này ở đây ồn ào cái gì?”

“Anh ta phát tác bệnh đau dạ dày, xem ra rất nghiêm trọng! Ta kêu lâu như vậy, hắn cũng không có phản ứng.”

” Cái gì?” Lỗ Nhã Hạo bắt đầu đập cửa:” Lỗ Chi Tín, ngươi chết  chưa??”

“Ta… Ta mà chết người đầu tiên không tha là ngươi.” Ta cắn răng nhẹ giọng nói, mắt thấy cũng nhanh sẽ  lết tới cửa.

“Không được! Ta phải đạp cửa!” Chi Nhạc sốt ruột cấp bách tới cực điểm.

Cái gì? Đã mò tới khung cửa bên này ta bỗng nhiên lại bị sợ hết hồn, nếu bây bây giờ Chi Nhạc phá cửa, như vậy cánh cửa chắc chắn sẽ đổ vào ta bên này, như vậy ta thành nhân bánh hay sao?

Đang lúc ta muốn lập tức lui về sau mấy bước, lại nghe được tên khốn Lỗ Nhã Hạo kia ngăn cản:”Phá cửa cái gì? Ngươi dẹp qua một bên đi!”

Ta tức khắc phẫn nộ leo thang. Ngươi khốn kiếp!! Có nói thế nào cũng là vì ngươi mới thành thế này, ngay cả phá hư một cánh cửa cũng không cho!!

Ta đè cái dạ dày đang đau xuống đi tới cửa, mắt thấy có thể mở cửa mắng tên khốn kia đến cẩu huyết lâm đầu, ngoài cửa lại có một câu lập tức chấn trụ ta.

“Ngươi phá cửa không bằng ta đạp!”

Hả?? Ta ngay cả thời gian sanh mục kết thiệt* cũng không có:”Bịch” Tiếng vang thật lớn, dưới cái chân cócó sức lực kinh người của dã thú, cánh cửa chắc nịch cứ như vậy hướng về phía ta bên này, ta nhất thời bị vụn gỗ cao cấp của cánh cửa và sơn tường trắng như tuyết kẹp ở giữa, người sống sờ sờ thành một khối nhân bánh.

* nghẹn giọng trân trối


Bên ngoài đau nhức bên trong càng đau, cực điểm phẫn nộ làm toàn thân ta run run, đầu bị va đập làm trước mắt hoa tuyết một mảng, sao vàng năm cánh liên tiếp. Ngoại trừ mơ hồ cảm thấy trong lỗ mũi chậm rãi có dịch thể chảy ra, không nghe được mấy tiếng bước chân và tiếng kêu dồn dập của Chi Nhạc.

“Ca!! Ca ngươi ở đâu?”

“Không phải ngươi nói hắn ở bên trong sao?”

“Vừa nãy hắn điện thoại cho ta nói như vậy.”

“Ta.. Ta … Ở đây….” Ta như quỷ mị mà nói đứt quãng, cũng vươn tay ra rung động đến lợi hại ý định cho bọn hắn biết chỗ của ta.

“Ca!! Chi Nhạc vội vàng đẩy cánh cửa gỗ che trên người ta, kinh ngạc nhìn ta đây dáng vẻ  chật vật bất kham. Mà đầu sỏ gây tội Hỗn Thế Ma Vương còn giống như thấy xác chết trôi, vẻ mặt chán ghét mà nhíu mày nhe răng.

Ta được Chi Nhạc dìu dậy, như người máy tiến lên từng bước, nhìn Hỗn Thế Ma Vương hiếm khi gặp quỷ mà nhảy ra  phía sau hai bước, ta nâng cái tay  lên so với ban nãy rung rung muốn  mạnh hơn chỉ vào hắn, giọng nói như ôm hận chết:” Lỗ…Nhã…Hạo, ta…Ta có thù với ngươi sao…. Ta giết cả nhà ngươi sao…”

Lời của ta còn chưa nói hết, bất thình lình ta nhớ ra bây giờ  đã là một nhà, muốn đổi cách xưng hô, cơn đau lại đang không ngừng tăng lên khiến trước mắt tối sầm, giọng nói lúc ấy mất đi.

Khi ta mở mắt lần nữa, đã nằm trên giường. Chi Nhạc ngồi bên, mặt bàn ở đầu giường để đủ loại vừa nhìn cũng biết là ta mê man, Chi Nhạc vừa khẽ luống cuống  lật tay chân sau đó để lại đống rác.

Trong đó nhìn rất chướng mắt nhưng là đống khăn giấy nhuộm máu.

“Tỉnh?” Chi Nhạc ôn nhu mơn trớn mặt ta, nhẹ nhàng vén tóc mai trên trán ta:” Còn đau không?”

Ta lắc đầu một cái.

Sao ta có thể nói đau? Hắn ôn nhu đến tận nước này, ta cho dù thịt nát xương tan cũng chỉ có thể cười nói không đau chút nào.

Chi Nhạc nhẹ nhàng thở dài:” Thực sự là ít xem ngươi một mắt cũng không xong. Dạ dày tốt chưa? Ta nghiền thuốc thành bột, hoà với nước cho ngươi uống, máu mũi cũng cầm lại, trên trán cũng dùng trứng gà lăn qua, ta làm cháo trắng, nhanh được thôi, ngươi nằm đi ta bưng tới cho.”

Ta gật đầu một cái.

Nhìn Chi Nhạc đi ra cửa phòng, ta mới chống thân muốn ngồi dậy.

“Ngươi không nghe thấy hắn bảo ngươi nằm sao?”

Bỗng dưng lúc nào truyền  tới thanh âm  làm ta sợ hết hồn, ta quay đầu nhìn về phía truyền ra nó, bỗng đâu lòi ra một tên khốn khốn nạn ta ghét nhất đang ngồi nghiêm chỉnh ở góc phòng. Hắn nhảy qua ngồi lên ghế gỗ đỏ, một tay để ngang, tay kia nâng cằm, ánh mắt ngả ngớn nhìn ta, dáng vẻ bất cần đời  kia như đang nhìn một con khỉ thú vị.

“Ngươi… Ngươi …” Ta vừa tức đến cả người  phát run, chỉ vào hắn nói không đầy đủ một câu.

“Ngươi cái gì?” Hắn đổi một tay chống mặt, nở nụ cười chết người với ta:” Khỏi cần cảm kích ta, mặc dù nói phá cửa vào nghĩ cách cứu ngươi có công lao lớn nhất, nhưng ta là ban ơn chớ không chờ báo đáp đâu. ”

Ta há hốc mồm không biết nên khóc hay nên cười, mấy người hạ lưu vô sỉ, ngoài hắn ra còn ai!

“Hiếm thấy Nhị thiếu gia trạch tâm nhân hậu thế này, ta kẻ hèn này đúng là không thể báo đáp!” Vẻ mặt ta không hoà hợp với lời nói, học chắp tay như anh hùng võ hiệp:” Mong rằng Lỗ nhị thiếu gia mạnh khoẻ, tặng ta quan tài liễu châu(*),  để tại hạ vừa chết sẽ tái sinh tạ chi ân!”

(*) Liễu Châu thuộc phía bắc tỉnh Quảng Tây Trung Quốc

Liễu Châu xuất hiện trong câu thành ngữ khá nổi tiếng:

‘Sinh ở Tô Châu, sống ở Hàng Châu, ăn ở Quảng Châu, chết ở Liễu Châu. ‘

Đó là do ở đây có loại gỗ tên là nam mộc (chữ Hán: 楠木, Phoebe zhennan) chuyên dùng để đóng quan tài, được cho là sẽ bảo quản được thi thể sau khi chết.

Nói xong, ta quả thực ghiến răng nghiến lợi.

Hắn giống như đã nghĩ đến ta sẽ nói như vậy, cười lại càng lớn nói:” Cần gì quan tài liễu châu, nhà có vô số giấy báo, nói vậy chắc cũng đủ huynh đài khoả thi chi dùng!”

Cao nhân a!!Ta theo không kịp. Đây mới là nhất đẳng khẩu phật tâm xà.


“Lỗ nhị thiếu gia phóng khoáng như vậy, tại hạ cảm kích khôn cùng.” Ta nha dương dương mà nói, một tay len lén nắm cái gối bên cạnh:” Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, tại hạ… Hiện tại liền trả lại ngươi một món đồ!!” Nói xong ta bỗng nhiên trở mặt, một cái gối bay tới mặt hắn.

Thấy hắn nghiêng người một cái đã tránh được, ta càng không cam lòng mà cầm bất cứ thứ gì bên cạnh có thể ném hắn.

Dường như sự phẫn nộ của ta đều là trong phạm vi dự tính của hắn, hắn hứng thú bừng bừng cười, nhanh nhẹn đứng lên, vừa linh hoạt tránh né công kích,  vừa kéo cái ghế đi tới chỗ ta. Cái bộ dáng hợp với nụ cười kia, khiến ta bắt đầu nghĩ ma huyễn kỵ sĩ đang kéo bả đao thật dài,  vì cứu vớt thế gian mà cùng đấu với Hỗn Thế Ma Vương đến ngọc nát đá tan, trước tiên lộ ra cái cười thắng lợi điên đảo chúng sinh.

Ôi, người xinh đẹp chính là bất đồng. Cười một cái có khả năng khuynh thành, cứ như vậy từ Hỗn Thế Ma Vương biến thành  kỵ sĩ anh dũng.

Đáng thương ta đây một tiểu nhân vật. Không kịp dính vào chút mảy may nào nhân vật phản diện, thăng cấp không được Hỗn Thế Ma Vương.

Kỵ sĩ kéo cái ghế tới giường của ta, tiêu sái xoay tròn lưng ghế mà chuyển tới trước người mình, sau đó nhảy chân qua ngồi xuống, tiếp tục khởi động biểu cảm mỉm cười nhìn ta.

Bị hắn nhìn như vậy quả là mười vạn phần mất tự nhiên.

Ta xấu hổ bắt đầu giận:” Cười cái gì! Nhìn cái gì! Ngươi lại muốn thế nào!!”

Vậy mà hắn lại vô tội nhún vai:” Không có muốn gì, chỉ là thèm muốn ngươi có một em trai tốt như vậy thôi.”

“Đương nhiên!” Ta sảng khoái thừa nhận, tiếp theo lại cảm thấy không thích hợp mà cảnh cáo hắn:” Tên khốn kia! Ngươi không nên có chủ ý lên Chi Nhạc!! Ta không buông tha ngươi a!”

“Ha ha.” Hắn không tẹo nào là bị ta uy hiếp:” Ta không đánh chủ ý lên hắn chả nhẽ lên ngươi.”

Nói xong, hắn xấu xa nhìn ta, thở dài lắc đầu:” Ba người chúng ta lớn nhất là ngươi, thấp nhất là ngươi. Bình thường ngươi cũng yếu ớt nhất. Đệ đệ ngươi nói thế nào cũng xem như cao lớn đẹp trai a, sao ngươi…”

Hắn kéo dài âm cuối, vẻ mặt chế nhạo.

Ta trợn mắt nhìn hắn một cái, ta thế nào.

Không sai, bàn về vóc người cao gầy, bàn về tướng mạo tuấn tú, bàn về cường tráng khí lực, ta đều thua kém Hỗn Thế Ma Vương. Nhưng tối thiểu ngũ quan ta đoan chính, tứ chi khoẻ mạnh! Tướng mạo ta không đáng chọc giận ngươi đi!!”

Ta đơn giản là quay mặt sang, không muốn ở đây cùng hắn lởn vởn quanh đề tài nhàm chán này nữa.

Thế nhưng hắn vẫn không có ý định buông tha, cái tay khiêu khích mơn trớn mặt của ta, khái quát dọc theo đến tai, tiếng nói tràn đầy ngoài ý muốn, khàn khàn gợi cảm:”A? Nhìn bộ dáng này cũng không ăn hại a, nhã nhặn sạch sẽ, thật khó khiến người ta liên tưởng ngày đó ở trên giường lại là kẻ cường bạo.”

Ta vừa nghe, xấu hổ và giận dữ lo lắng tới mức đỏ mặt tía tai, ta bỗng nhiên nhảy tới cửa phòng, lập tức nhào qua che miệng hắn, đầu lưỡi đảo quanh rất lâu mới thấp giọng nói mấy câu:” Ta… Ta thừa nhận là ta đoán sai, nhưng ta cảnh cáo ngươi a! Ngươi không được nhắc tới chuyện đêm đó trước mặt Chi Nhạc a!! Nếu không ….” Ta xoay đầu của hắn nhìn ban công ngoài gian phòng:” Ta liền ôm ngươi từ đây nhảy xuống cùng chết!!”

Dù sao bị Chi Nhạc biết ta cũng là chết, ta đương nhiên muốn tìm tên khốn này để lót đường.

Hắn bị ta che miệng vô pháp nói ra lời, nhưng vẫn là từ trong ánh mắt của hắn thấy được vẻ tiếu ý thấp kém, ta khí bốc lên đầu, đang nghĩ có nên làm hắn khó chịu như thế này đến chết, lòng bàn tay đột nhiên bị một vật gì ấm mềm liếm liếm, ta lập tức chấn động một cái, quá sợ hãi mà rụt tay về, sau đó nhảy lui hai bước, mắt trợn to không thể tin nhìn cái tên Hỗn Thế Ma Vương trước mặt.

Thật là không thể tin được.

Mấy ngày trước hắn mới vì chuyện mười ngón đan nhau mà đỏ mặt tới mang tai, bây giờ lại có thể mặt không đổi sắc ve vãn như thế?

Hắn thấy ta một bộ như sợ bị cưỡng hiếp, càng cao hứng bừng bừng:”Ngươi phỏng đoán sai cái gì?”

“Ta phỏng đoán sai cái gì!” Ta đè âm thanh động đất, vừa phẫn hận nói, vừa ra sức kéo giấy lụa ra sức lau chùi chỗ lòng bàn tay bị hắn làm bẩn.

Đúng! Ta cái gì đoán cũng sai. Hắn thân cao, thể trọng, IQ, khí lực, bối cảnh, thậm chí trình độ hung ác xấu xa, tất cả đều vượt quá phạm vi suy đoán của ta.

Nhưng mà cái ta cảm thấy sai lầm nhất là mị lực của gương mặt này. Phảng phất là một khối huyễn thay đổi thành ma kính, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có thể      biến thành  đủ loại người khác nhau.

Thì giống bây giờ,  một phút trước mới một bộ dạng lưu manh, mắt vừa chuyển một cái lập tức phô ra dáng vẻ của người làm ăn.


Hắn cười khẽ, móc ra một tấm séc trong túi đưa tới:” Ta cũng đoán sai. Thái giám ca ca, tác phẩm của ngươi so với ta tưởng tượng lại xuất sắc hơn. Cho ngươi. Thù lao của ngươi.”

Tiền?! Ta thấy tiền thì sáng mắt, không đi tính toán so đo với hắn lại một lần nữa mở miệng sỉ nhục. Ta ‘ba’một tiếng thần tốc giật chi phiếu trong tay hắn, vả vào cái mồm đang vểnh lên như trăng khuyết, nhưng mà định nhãn vừa nhìn, hình ảnh vừa chuyển một cái, trăng lưỡi liềm cứ như vậy biến thành trăng hạ huyền.

“Ta?” Ta co quắp khoé miệng một cái, ánh mắt chứa hàn quang.

Hắn không thèm để ý chút nào, cười,  gật đầu một cái.

“Chưa ký tên?” Ngay cả khẩu khí ta cũng bắt đầu băng lãnh.

Hắn lại cười gật đầu một cái.

“Mẹ ngươi, đùa bỡn ta hả!! ” Ta nổi giận, ném chi phiếu xuống đất dùng hai chân hung hăng đạp, sau đó giơ tay muốn nhéo cổ áo của hắn thưởng cho hai quyền, nhưng hắn lại đánh phủ đầu, nắm tay của ta lắc một cái, ta cứ như vậy bị hắn chế ngự.

Nhưng mà hắn lại rất nhanh buông ra:” Cũng như nhau đi, thái giám ca ca.”

“Ngươi nói gì?” Ta hầu như tức sùi bọt mép.

“Ngươi mang tất cả thiết kế trước kia chắp vá lung tung một đống rồi thành hàng, Hồng Thiên nhà người ta đúng là dân lành nghề,  vừa nhìn qua đã nhận ra.”

Không thể nào! Ta ngốc lăng tại chỗ. Thế nào thì ta cũng thêm mắm dặm muối một ít a, dễ dàng như vậy là có thể nhìn ra?

Lòng ta hỏng bét, không còn lời nào để nói. Nhưng lại cảm thấy rất không cam lòng, ngươi nghĩ  bốn ngày ta vẽ xong đơn hàng,  ngươi muốn kinh thiên động địa quỷ phủ thần công a! Hơn nữa ta cũng không phải trích dẫn toàn bộ ý tưởng trước kia a, ta còn tỉ mỉ phát triển thiết kế theo địa hình  a.”

Đúng, tỉ mỉ thêm mắm dặm muối và chắp vá lung tung. Nhưng cũng dùng cái tâm a!!

“Ta biết, đây cũng là Hồng Thiên bằng lòng kéo dài thời hạn cho ngươi sửa chữa bản thiết kế một lần nữa.  ”  Lỗ Nhã Hạo ngồi xuống bên giường, hai chân vắt tréo bắt đầu dùng thái độ nghiêm túc nói chuyện với ta:” Hồng Thiên vừa nhìn thấy bản thiết kế lần này, cũng biết là ngươi ở phía sau làm ra, bọn họ đánh giá ngươi không tệ, nói sẵn sàng kéo dài thời hạn một lần nữa chỉnh sửa lại bản thiết kế này. Nhưng mà ngươi phải nội trong một tuần đưa một phần phác thảo thiết kế để cho bọn họ khẳng định xem có đáng để lùi ngày không. Đây là thử việc, ngươi phải thể hiện thật tốt. Biết không?”

Không phải rất hiểu, ta chỉ biết là cái dáng vẻ cao cao tại thượng vô cùng chọc tức ta, còn nữa, giá cả tăng lên. Ta cậy tài khinh người, cũng bắt đầu lớn lối:” Hồng Thiên bên kia yêu cầu ta đều rất rõ ràng, bọn họ hài lòng là rất bình thường. Nhưng mà ta nhớ là trước kia dường như chỉ đồng ý cho ngươi bốn ngày để làm kịp phần bản thiết kế, hiện tại bản thiết kế cũng đến tay ông chủ, như vậy chuyện còn lại, không phải là chuyện của ta a!”

Nói xong, ta lại càng bày ra một dạng hết sức không tình nguyện can thiệp vào chuyện này.

Lỗ Nhã Hạo ngược lại cũng không tức giận:” Đúng. Lại nói tiếp, đây cũng không phải chuyện của ngươi.” Hắn nói xong, còn không quên nhướn mày nhìn ta thì vẻ mặt bắt đầu cứng lại:” Chỉ là may mắn, Hồng Thiên vừa cho thời gian,  vẫn đủ ta tìm người khác thay thế ngươi, chỉ cần tìm một người càng có danh tiếng, tin rằng bên Hồng Thiên kia là tuyệt đối không chê, dù sao mọi người cũng vì làm ăn suôn sẻ mà thôi, đúng không?

Nói đến đây, hắn giả bộ có chút tiếc nuối đứng dậy, nói với ta:” Ta vốn là vẫn trung thành hợp tác với ngươi, chỉ có điều ngươi không chịu, ta cũng không ép buộc, ngươi vẫn cứ dưỡng bệnh cho tốt đi.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Sự tình không phát triển theo tưởng tượng của ta, ta lăng ngốc tại chỗ, ngơ ngác nhìn thân ảnh của hắn biến mất ở cửa phòng.

Đứng ngẩn chưa tới một phút, ta liền học được đại pháp trở mặt Quốc Tuý(*), sắc mặt xanh biến đen, đen lại đỏ.

(*) Tinh hoa của say rượu quý.

“Ngươi khốn nạn, qua cầu rút ván!! Sớm biết vậy ta cứ trơ mắt nhìn ngươi chết thế nào!!” Ta nộ khí bốc đầu nói to tới phía cái cửa. Tiếp theo ném cái gối, đạp cái bàn. Binh binh bang bang phát tiết một trận, sau đó ngồi xuống  giường thở phì phò.

Yên tĩnh,  đầu óc ta lại hiện ra cái vẻ mặt dương dương đắc ý đại lang đạo đức giả của hắn, một quyền đánh lên đệm giường mềm mại, trong miệng liên tục căm tức bất bình toái toái niệm niệm:” Mẹ nó! Ngươi có gan!! Ngươi lợi hại!! Đùa bỡn ta! Ngươi đi ta xem!”

Ngay lúc ta muốn dùng lời âm hiểm chửi rủa hắn, cửa lại có một thanh âm nghịch ngợm:” Thực sự không làm?”

Ta xoay người, thấy Hỗn Thế Ma Vương đang đẩy cửa mỉm cười nhìn ta, bộ dáng kia vừa khả ái lại đáng ghét.

Ai cũng nhìn ra ta muốn làm, nhưng bây giờ muốn ta làm sao hạ được nấc thang này.

Khi ta còn do dự, hắn vừa ha ha cười, dựng thẳng ba ngón nói với ta:” Tiền lương gấp ba?”

“Đồng ý!” Vui vẻ sảng khoái. Ta lập tức đồng ý.

Thấy bậc thang còn không xuống đúng là ngu ngốc. Rõ ràng ta có bao thông minh.

Chỉ là thật không có chí khí.

Hắn nghe xong, cười càng vui hơn. “Lúc này mới thức thời sao. Có tiền thật tốt, ngoại trừ có thể trị bệnh còn đi phiêu kỹ. Đúng không, thái giám ca ca!?”

“Thằng khốn ngươi chết đi!” Ta nghe thấy thì nổ lớn, tha hồ nhặt đồ vật liền ném tới chỗ hắn. Sau đó lại bị hắn linh hoạt né được, ta chỉ nghe tiếng đồ vật rơi xuống và hắn cười càng lớn. Ta sôi gan, vừa muốn rống tiếp, Chi Nhạc đã bưng cháo đi vào.

“Các ngươi lại cãi nhau sao?”


“Sai!” Ta lập tức bác bỏ:” Là hắn qua cầu rút ván không có thành tựu nói xấu vu khống hãm hại ta!”

Chi Nhạc cười cười không tranh luận với ta đưa cháo nói:” Mau ăn. Xem có ngon hay không.”

Ta lập tức nhận lấy nó, nóng hổi khiến trong lòng một trận ấm áp:” Chi Nhạc làm cái gì cũng ăn ngon.”

“Thật không?” Chi Nhạc vừa cười:” Đúng rồi, ngươi còn muốn làm việc cho Lỗ Nhã Hạo sao?”

“Đúng vậy! Bản vẽ lần trước thực sự làm chưa tốt.” Ta vừa ăn vừa đáp.

“Vậy không phải là tiếp tục ở chung với hắn?”

Ta lập tức nghe ra ý tại lời, giương mắt thấy Chi Nhạc cũng đang nhìn ta, lập tức cẩn thận mà đáp:”Đúng vậy. Nhưng mà …. Nhưng mà hắn một bộ quan tài rỗng, không phải vì tiền ta cũng không muốn ép mình. ”

“Cái gì một bộ quan tài rỗng?”

“Gỗ mục quan tài rỗng a!”

Chi Nhạc vừa cười cười:” Thế nhưng hắn rất đẹp.”

“Đẹp có lợi ích gì a!” Ta không muốn lại vòng vòng cái đề tài này, không nhịn được nói:” Hắn còn không có đẹp như Chi Nhạc nhà ta.”

“…”

Trầm mặc.

Ta đang kỳ quái vì sao nói mà Chi Nhạc  không có phản ứng, ngẩng đầu lên, phát hiện Chi Nhạc đang nâng cằm, đùa cái bút của ta ở trên mặt bàn, vì vậy ta định bụng cúi đầu tiếp tục ăn cháo trắng.

Một lát sau.

“Cháo ăn ngon sao?” Chi Nhạc hỏi.

“Ăn ngon a.”

“Ta đẹp mắt không?”

“Đẹp a.”

Sau khi nói ra miệng, ta ngay lập tức cảm thấy câu hỏi có chút vấn đề, lập tức ngẩng đầu, lại phát hiện Chi Nhạc vẫn nâng cằm an tĩnh, đùa bỡn  bút trên bàn, không có chút nào gọi là xu thế sơn vũ dục lai(*).

(*) gió thổi trước dông bão.

Vì vậy ta lại định bụng mà cúi đầu tiếp tục ăn cháo.

Lại một lát nữa.

“Cháo ăn ngon sao?”

“Ăn ngon a.” Tại sao lại hỏi hả?

“Ăn xong rồi ta sẽ cho ngươi thêm chút.”

“Được.”

“Tối nay ta ngủ ở đây.”

“Được.”

“Vậy ngươi ăn. Ta dọn dẹp  gian phòng.”

“Được.”

Ta nơm nớp lo sợ nhìn Chi Nhạc động thủ dọn dẹn căn phòng, sợ hắn đột nhiên sẽ hỏi câu hỏi cổ quái.

Tuy không có. Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn là lạ. Nhưng lại không nhìn ra lạ chỗ nào.

Đang lúc bên cạnh đã truyền tới tiếng  hít thở bình ổn của Chi Nhạc,  tay hắn đặt ngang bụng dưới của ta, làm ta vắt hết óc cũng nghĩ không ra mấu chốt, sau đó  ta quyết định ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận