Nhất Dạ Phu Thê Bách Dạ Ân


Tô Ý Ninh nổi giận đùng đùng, bên cạnh sắc mặt của Phong Nhược Uyển cũng không tính là tốt đẹp.

Nàng ta đi casting vai chính đã bị bại thảm hại bởi Tô Manh, nay một vai phụ cũng bị một con mèo hoang không tên tuổi giành mất, thử hỏi có nổi giận không chứ.

Càng mất mặt hơn là, nàng ta còn vừa được đề cử Ảnh hậu kia đấy.

Trương đạo diễn có hơi lúng túng, thật ra khi nãy ông cũng đã có ý định chọn Phong Nhược Uyển, vì cách lý giải nhân vật của nàng ta quả thật hơi mới lạ, tuy nhiên lại không hoàn toàn giống với một A Kiều mà ông ta và biên kịch muốn hướng tới.

Với sự thể hiện của Kỷ Miên vừa rồi chính là xuất sắc đến không lời nào diễn tả, một A Kiều mỹ nhưng không tục, rõ ràng là một đóa hoa xinh đẹp bị trói buộc ở nơi lồng son phấn hoa.

Lột tả hết được chiều sâu nhân vật, đó mới là điều mà biên kịch Lương Hiểu Hiểu đi mòn cả đế giày tìm kiếm.

Tô Ý Ninh tiến lên đài, lườm Kỷ Miên một cái sắc lẹm, lại nói: "Trương đạo diễn, ngươi phải cho Nhược Uyển một câu trả lời thích đáng chứ, thời gian của nàng là vàng là bạc, hôm nay bỏ biết nhiêu hợp đồng lớn đến đây casting là nể mặt ngươi lắm rồi, không lẽ đến đạo lý trước sau Trương đạo diễn cũng không biết hay sao?"
Danh tiếng của Phong Nhược Uyển đúng là không tồi, nếu hôm nay trắng tay mà về thì chính là mất sạch mặt mũi.

Trương đạo diễn nghe xong có hơi chau mày khó chịu, nữ nhân nói cứ như thể ông đã hứa hẹn cho Phong Nhược Uyển vai diễn không bằng.

Đè giọng đáp: "Hôm nay là casting, ta chỉ chọn người phù hợp thôi, không biết Tô quản lý đây là có ý gì?"
"Ý gì? Trương đạo diễn, uổng công ta luôn xem ngươi như tiền bối tiếng tăm trong giới, ngay cả mắt nhìn người cũng kém như vậy à.

Ngươi nhìn con mèo hoang này có điểm nào bì kịp với Nhược Uyển? Nhân khí, kinh nghiệm, hay tên tuổi? Ngươi lại chọn nàng, không phải là đang cố ý phủi sạch mặt mũi của Nhược Uyển chứ?"
Tô Ý Ninh lời lẽ bén nhọn, bên dưới xì xầm bàn tán cũng theo đó nổi lên.

"Gì chứ? Bại bởi Phong Nhược Uyển thì còn dễ nghe chút đỉnh.

Còn bại bởi một kẻ không tên tuổi thế này thì đúng là..."
"Chậc, nếu biết tiêu chuẩn chọn vai là nhìn mặt mũi ai xinh đẹp thì tổ chức nhiều lần như thế làm gì? Phí thời gian.

Ta thấy tám phần con mèo hoang kia có kim chủ gì rồi, bằng không Trương đạo diễn vừa nhìn thấy mặt liền đồng ý cái rụp như vậy!"
Trương đạo diễn sắp bị chọc tức anh ách.

Đây rõ ràng là đổi trắng thay đen, bôi nhọ ông ta! Kỷ Miên là ai ông ta còn không biết, lựa chọn nàng chẳng qua là do màn thể hiện vừa rồi, bây giờ lại biến thành nhìn mặt mũi và kim chủ? Tức cười!
"Tô quản lý nói chuyện càng lúc càng hồ đồ rồi.

Ta rất tán thưởng Nhược Uyển có năng lực lĩnh hội đặc biệt, nhưng tiếc là nàng chưa lột tả được thần thái A Kiều mà bọn ta mong muốn.

Còn số 23 vừa rồi lại thể hiện khiến bọn ta không thể nào vừa ý hơn.

Lựa chọn diễn viên phù hợp với vai diễn không lẽ lại sai, đây là casting đấy nhé! Cái bọn ta nhìn là thực lực diễn xuất, không phải là danh tiếng và nhân khí đâu!"
Ỷ mình nổi tiếng hơn liền sẽ có được vai diễn sao? Có bát cơm nào dễ ăn như vậy hả? Trương đạo diễn ăn muối ở đoàn phim còn nhiều hơn đám người Tô Ý Ninh ăn cơm, sao không biết Tô Ý Ninh đang cố tình phô trương thanh thế giành vai diễn.

Phong Nhược Uyển sắc mặt thoáng xanh.

Không xong, thái độ Trương đạo diễn đã trở nên kiên quyết, như vậy thì khó mà xoay chuyển được.

Liếc qua Sơ Mục Kỳ đang xem kịch vui, nàng ta liền cất cao giọng: "Sơ tiền bối, ta tin tiền bối có mắt nhìn không tệ, sẽ cho được câu trả lời thích đáng! Vai A Kiều này đến cùng là người nào xứng đáng?!"
Dù sao Phong Nhược Uyển cũng là gà nhà Thiên Kiêu như Sơ Mục Kỳ, công ty đương nhiên mong muốn hai nghệ sĩ nhà mình đóng cùng một bộ phim lớn, thế thì tăng gấp bội danh tiếng.

Vậy nên Phong Uyển Nhược chắc mẩm Sơ Mục Kỳ sẽ nói đỡ cho mình.

Tô Ý Ninh sao không hiểu Phong Nhược Uyển muốn gì, vội nói thêm: "Đúng vậy, không bằng để Mục Kỳ quyết định đi! Đây chẳng phải diễn cp hay sao? Ta tin với mắt nhìn người của Mục Kỳ sẽ thỏa đáng!"
Sơ Mục Kỳ còn chưa tìm được túi hạt dưa cắn ăn xem kịch vui thì thình lình bị điểm danh, ho khan sờ cằm, nhịp chân tỏ vẻ thiếu đánh: "Ai nói là mắt nhìn ta tốt?"
Phong Nhược Uyển: "..."
Tô Ý Ninh: "..."
Trương đạo diễn đã sớm biết con công này không dễ gì hợp tác, nhưng cũng không ngờ đến thời điểm quyết định lại phủi qua mặt mũi đồng môn tán thành cho ông như vậy, đúng là hiếm khi nói tiếng người.

Trương đạo diễn vuốt mặt, nói: "Ta và biên kịch Kiều Hiểu Hiểu ngay từ đầu tìm diễn viên cho vai A Kiều đã rất vất vả, nay đã tìm được người phù hợp, vất vả bao nhiêu cũng đáng, nhưng nếu có một số người vẫn tiếp tục ỷ thế hiếp người gây náo loạn đoàn phim, ta không chắc chuyện nào mất mặt hơn đâu."
Gừng càng già càng cay, Trương đạo diễn cũng không phải kẻ ăn chay.

Đối với Sơ Mục Kỳ có hậu kỳ vững chắc không dám đắc tội thì thôi chứ, với những kẻ chỉ được cái to mồm thì vẫn sẽ không chịu thua.

Tô Ý Ninh xanh mặt rồi, Phong Nhược Uyển cũng cứng họng.

Thình lình camera livestream lúc này lại hướng về phía bọn họ, bọn họ càng giật mình hơn.

Không xong, hôm nay là casting công khai, hành động vừa rồi của bọn họ đều bị thiên hạ nhìn thấy.

Chuyển ỷ danh tiếng cao mà cướp vai diễn không phải lần đầu bọn người Tô Ý Ninh làm, nhưng không ngờ hôm nay lại sơ sảy.

Chuyện này mà công khai lên mạng, bọn họ có mười cái miệng cũng tẩy trắng khó khăn.

Quả nhiên lúc này trong khung bình luận livestream đã ồn ào trận lớn.

[Oa oa ta vừa thấy gì đây!! Diễn viên số 23 là gà nhà nào vậy, thật xinh đẹp! Ta cứ tưởng Phong Nhược Uyển đã đủ xinh đẹp rồi chứ, không ngờ còn có người xinh đẹp đến độ này sao? Là diễn viên hồ tộc sao?]
[Không chỉ đẹp mà múa cũng thật đẹp đâu!! Các ngươi có thấy động tác của nàng không, như múa nhưng lại như không phải múa vậy, đó là thực lực của cấp bậc đại sư trong vũ đạo ấy!! Múa nhưng lại không bị gò bó bởi kỹ thuật, chỉ một động tác tùy ý của bản thân cũng trở thành vũ đạo cưỡi mây đạp gió!]
[Ôi ta khóc mất thôi, cảnh số 29 nàng diễn quá đẹp!! Thậm chí ta cũng bị sự cô độc trong mắt nàng làm khóc!! Ta vốn không quan tâm đến bộ phim này, chỉ quan tâm đến Sơ nữ thần, nhưng sau hôm nay ta quyết định đợi bộ phim lên sóng mới được!!]
[Phong Nhược Uyển đúng là lý giải nhân vật xuất sắc, nhưng chỉ là một khuôn mẫu giống như phim thanh xuân vườn trường vậy, cái gì mà quy tắc 'cô gái này thật thú vị' và sau đó Alpha sẽ đi theo đuổi đến máu chó đầy đầu! Gợi lên dục vọng hứng thú của Alpha thì quá tầm thường rồi! Trái lại người mới này thể hiện A Kiều một cách có chiều sâu tỉ mỉ như thế, mới thật sự ấn tượng đâu!!]
[Này này, quản lý của Phong Nhược Uyển ồn ào cái gì vậy!! Rốt cục ai là đạo diễn vậy? Cô ta là đang đe dọa đấy à?]
[Bó tay, không ngờ một người có nhân khí cao như Phong Nhược Uyển lại có quản lý thế này! Bảo sao lúc nào không bại bởi Tô Manh]
[Phốc, Sơ bảo bối nhà ta đúng là độc miệng khả ái quá đi mất!]
...!
Phong Nhược Uyển hung hăng kéo Tô Ý Ninh, gằn giọng chỉ đủ hai người nghe: "Đúng là đồ phế vật, đi về, ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao?!"
Tô Ý Ninh rụt cổ, lại oán độc trừng Kỷ Miên cùng Lý Nhị.

Nếu không phải tại hai cái tiện nhân này thì vai diễn đã là vật nằm trong túi bọn họ rồi! Đáng chết, nàng ta vậy mà quá coi thường Lý Nhị, dù cho có bị Tô Manh vứt bỏ, trong tay Lý Nhị vẫn sẽ còn đại dao khác! Đáng hận, vận khí tiện nhân này tại sao luôn tốt như thế!!
Cuối cùng hai người Phong Nhược Uyển nháo đã đời cũng phải xấu mặt kéo nhau bỏ đi.

Lần trước vụt mất vai chính vào tay Tô Manh thì đỡ mất mặt một chút, vì cơ bản Tô Manh cũng là Ảnh hậu, nhưng lần này thì đẹp mặt rồi, bị một kẻ không tên tuổi đè bẹp, còn là người bọn họ vừa khinh thường chê bai, cái gọi là vả mặt đau điếng thì chỉ có như thế là cùng.

Trương đạo diễn rất tán thưởng Kỷ Miên, lúc nói chuyện với nàng ngữ khí cũng có phần từ ái của tiền bối hơn: "Hợp đồng ngươi muốn kí bây giờ luôn không?"
Kỷ Miên mỉm cười: "Những chuyện này để quản lý của ta tới đi."
Trương đạo diễn gật đầu, với những người mới thì phụ thuộc vào quản lý cũng là bình thường.

Lúc này Lý Nhị cũng đi tới.

Hữu hảo khách khí: "Cảm tạ Trương quản lý đã xem trọng, Miên Miên là người mới, vẫn mong đạo diễn chiếu cố chút đỉnh!"
Trông thấy quản lý trong lời Kỷ Miên là Lý Nhị, Sơ Mục Kỳ một phát sặc khù khụ.

Sau đó trợn mắt nhìn Kỷ Miên như nhìn một kẻ phản đồ không thể nào tha thứ được!!
Tra nữ này cư nhiên chạy đi đầu quân cho Thịnh Đức!! Con mịa nó như thế không phải công khai hai người hai chiến tuyến hay sao?!! Hố cha nhau cũng không cần lớn như vậy đi!!
Trợ lý thấy Sơ Mục Kỳ đột nhiên lên cơn ho khù khụ rồi nổi giận đùng đùng, sợ hãi chạy đến đưa chai nước khoáng, lo lắng: "Mục Kỳ có sao không thế? Là bị say nắng sao?"
Trương đạo diễn nghe động tĩnh lớn như vậy cũng rất quan tâm: "Mục Kỳ làm sao thế? Nhìn thấy được A Kiều nên khẩn trương sao.

Ha ha, đến, dù sao sau này cũng hợp tác nhiều, đến chào hỏi một chút!"
Kỷ Miên hé môi, nở nụ cười dịu ngoan: "Sơ tiền bối sau này thỉnh chỉ giáo nhiều hơn."
Chỉ giáo? Chỉ giáo cái rắm thúi!! Sơ Mục Kỳ đã sớm dùng đôi mắt hóa thành đại đao, trong đại não không ngừng tưởng tượng tháo Kỷ Miên ra thành tám chục khúc vứt cho cá ăn!! Tra- nữ- ngươi- là- đồ- phản- bội!!
Quả nhiên sau khi kết thúc, Kỷ Miên đang trên đường đi tìm toilet giải quyết nỗi buồn thì đã bị Sơ Mục Kỳ kéo vào góc khuất.

"Ngươi con mịa nó giải thích rõ ràng cho gia!!" Sơ Mục Kỳ mười phần lên án.

Kỷ Miên nhíu mày: "La ó cái gì? Ngươi muốn người ngoài kia nghe thấy à?"
"Ta không quản! Thế méo nào ngươi lại đi đầu quân cho Thịnh Đức, Thịnh Đức và Thiên Kiêu là không đội trời chung, ngươi chết dẫm hay sao mà không biết! Ngươi muốn chỉnh ta cũng không cần phải chơi lớn thế đi!" Sơ Mục Kỳ đều là tức giận vì bị phản bội.

"Hừ, muốn chỉnh ngươi, ta thiếu gì cách! Này Sơ tiền bối, đừng có tự kỷ thái quá!" Kỷ Miên liếc mắt xem thường.

"Thế thì con mợ nó ngươi chạy đến Thịnh Đức làm gì! Thịnh Đức mỗi năm một nát, bên Thiên Kiêu tài nguyên dành cho diễn viên Omega thì chất thành núi, rừng vàng biển bạc gì mà Thiên Kiêu không có! Lại còn có một con khổng tước xinh đẹp là ta! Ngươi đờ mờ bị úng não à?"
Kỷ Miếc khoanh tay dựa vào tường, chế nhạo: "Khổng tước xinh đẹp? Kính nhờ, đẹp nhưng điên như ngươi thì nhai vào cũng phải ói mửa ra."
Sơ Mục Kỳ xắn tay áo: "Tra nữ, ta liều mạng với ngươi!!"
"Đủ rồi, không nháo nữa.

Vì sao ta đến Thịnh Đức ấy à? Đại khái là để đánh chiếm lại giang sơn, làm quà cho mẫu thân đại nhân nhà ta đi."
...!
*******
P/s: Mắc có bồ quá thì làm sao giờ:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui