Nhất Dạ Thâu Hoan

Mộ Dung Phong Vân thân bị trọng thương, bản thân ta lại thiếu máu trầm trọng, trong nửa tháng này, hai chúng ta phải làm tổ trong Phong Vân Các để dưỡng thương.

Hạ nhân Mộ Dung gia rất tôn trọng chủ nhân, ngoại trừ mỗi buổi sáng đến đây quét dọn, không ai quấy rầy chúng ta. Về phần Thanh Nhã và tỷ phu, mỗi ngày không biết làm cái gì, ngoại trừ đúng hạn ngồi vào bàn ăn, hai người căn bản mất tăm mất tích. Cho nên, dưới tình huống không thể công khai quan hệ này, ta có thể cùng Mộ Dung Phong Vân gần gũi. Giống như phu thê, mỗi ngày gặp mặt, đồng sàng cộng chẩm.

Ta và hắn đắm chìm trong hạnh phúc, nhiều lúc quên mất chính mình là ai, cũng quên mất nhiệm vụ của mình, mãi đến khi… Mộng Lộ xuất hiện.

Lúc Mộng Lộ tới, đã là nửa sau giờ ngọ. Mộ Dung Phong Vân ôm ta đặt lên giường, hôn thế ta thở hổn hển, sắc mặt chuyển hồng. Mắt thấy cục diện không còn khống chế được, ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh bỡn cợt, “Phong Vân công tử, chàng thật quá vô tình mà, có người mới, quên mất người cũ là ta. Oa Oa… Ta không thiết sống nữa.”

Mộ Dung Phong Vân cố nén lửa giận, lôi kéo vạt áo của ta, hôn lên môi ta một cái, chậm rãi xoay người, “Lại tới quấy rối nữa rồi, ngươi chán sống rồi sao?”

Mộng Lộ ưu nhã tiêu sái tiến vào, cúi đầu khóc thút thít, “Phong Vân công tử, chàng thật vô tình. Người ta chính là nữ nhân chàng yêu thích nhất mà, bây giờ chàng lại cư nhiên không cần ta.” Một nam nhân lại có hành động như thế này… Ặc… thực sự khiến ta buồn nôn.

Mộ Dung Phong Vân trở mình ngồi trên giường, giống như chỗ không người, ôm ta hôn một cái, “Nếu như ngươi muốn làm nữ nhân, ta đem kéo đến cắt ở dưới của ngươi là được.”

Đáng ghét, trước mặt người ngoài còn dám làm như vậy. Ta hai má đỏ hồng, nhẹ nhàng giãy dụa, “Có người kìa.”

Phong Vân ôm lấy ta, tay không an phận, “Đừng để ý đến tên yêu nhân chết tiệt đó, đến lúc chịu không nổi nữa hắn sẽ tự động rút lui.”

Mộng Lộ ưu nhã cười, rót một chén trà, “Phong Vân, ta cứ tưởng ngươi đồng tính luyến ái hay gì gì đó. Bây giờ xem ra, tinh lực có thừa nha.”

Mộ Dung Phong Vân đẩy ta ngã trên giường, ** chuyển động trên cánh môi mềm mại, “Đừng cản trở thiếu gia ta cùng phó tổng nhà ngươi thân thiết, trừ khi ngươi muốn bị thôi việc.” Nam nhân này, càng ngày càng vô pháp vô thiên.

Ta xấu hổ lảng tránh, lại bị chế trụ hạ thân, không thể nhúc nhích được. Đêm nào cũng bị hắn ăn. Vậy còn chưa đủ. Lấy tinh lực của hắn, đem bán cho môi giới chụp ** xấu xa là tốt nhất.

Mộng Lộ trợn trắng mắt, đi tới trước giường vỗ vỗ vai hắn, “Phong Vân người làm ơn biết kiềm chế chút được không? Thật sự đói khát vậy à?”

Ta từ dưới thân hắn vươn đầu, mặt đỏ hồng lên, “Mộng Lộ đại ca, chúng ta mở công ty điện ảnh chụp **, để hắn làm nam chính.”

“Huynh đệ, cho dù ngươi có đói khát mấy, chúng ta cũng quá quen rồi, chỉ là phiền ngươi nghĩ cho cảm nhận của nữ chính được không?” Mộng Lộ ho khan một tiếng, “Rất xấu hổ đó.”

“Có gì nói mau.” Mộ Dung Phong Vân ôm ta ngồi dậy, “Đừng làm phiền người khác.”

Mộng Lộ nhìn ta một cái, “Phó tổng tài, chuyện ngài giao phó đã giải quyết xong rồi.”

“Ừ.” Ta hơi gật đầu, trong lòng đã nắm chắc.

Mộ Dung Phong Vân rất bất mãn trừng mắt nhìn Mộng Lộ nói, “Nói xong rồi, ngươi có thể cút đi.”

“Ta chính là bà mai của hai vị a.” Mộng Lộ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, “Động phòng rồi, lại ném ta qua vách tường, có người nào như vậy không?”

“Huynh quen lầm bạn xấu.” Ta liếc mắt nhìn Mộ Dung Phong Vân, gắt gỏng, “Đẩy ta vào hố lửa.” Từ lúc cùng Mộ Dung Phong Vân ở chung một chỗ, ta rất đáng thương mỗi ngày đều sống trong dầu sôi ‘lửa bỏng’.

Mộng Lộ dùng ngón trỏ chọc chọc vào vào người Phong Vân, “Huynh đệ, ta biết là ngươi đói khát lâu ngày. Nhưng mà, phiền ngươi kiềm chế chút đi. Ngươi không có việc gì làm, nhưng tổng tài chúng ta còn phải lo cho tập đoàn Lục thị. Ngươi cả ngày cột người ta trên giường làm loạn, còn sức đâu mà làm việc chứ? Nếu có một ngày tập đoàn Lục thị đóng cửa, ngươi chính là tội nhân thiên cổ.”

Nếu nữ nhân khác mà nghe thấy những lời này, nhất định xấu hổ đến chết, nhưng ta thì không, “Cố gắng sinh một người thừa kế, sau khi hắn kế thừa tập đoàn Lục thị rồi, chúng ta có thể trốn ở nhà ân ái.” ** rất bình thường, tuy rằng xấu hổ, nhưng không cần phải xấu hổ đến không thiết sống.

Mộ Dung Phong Vân ôm ta, nhíu mày, “Những gì cần nói đã nói hết chưa? Ngươi cút đi được rồi.”

Mộng Lộ tự tiếu phi tiếu, ý tứ sâu xa nhìn Mộ Dung Phong Vân, “Ta nói thiếu gia, chẳng lẽ ngươi dự định chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn.”

“Vậy là ý gì?” Mộ Dung Phong Vân không cho là đúng nhíu mày, “Năm đó Vũ Lăng Vương có thể bỏ qua, cùng chiến thần tướng quân ẩn cư, tại sao ta không thể?” Ta mơ hồ nhận ra cái gì, cảm giác lạnh cóng từ lòng bàn chân truyền đến.

Một tay ta nắm chặt Mộ Dung Phong Vân, tay còn lại hơi run một chút, “Tất cả trên thế gian, chỉ cần hắn muốn, đều có thể có một cách dễ dàng. Song, tất cả hắn muốn, chỉ là nàng. Chiến thần tướng quân nói: Vứt bỏ giang sơn như họa để đổi lấy nụ cười rạng rỡ của nàng. Nàng rất may mắn, gặp được nam tử si tình nhất thế gian. Ta nhận thấy: Tuy rằng quý vị đế vương phú quý tuyệt vời, nhưng nhất tướng công thành vạn cốt khô. Trong các triều đại đã qua, có triều đại nào tránh khỏi bi kịch phu thê bất hòa, cốt nhục tương tàn. Từ bỏ ngôi vị đế vương, chọn tình cảm chân thành suốt đời bên nhau, bạc đầu giai lão, chẳng phải là một loại hạnh phúc?”

“Câu chuyện tình cảm giữa Vũ Lăng Vương và chiến thần tướng quân, chính là câu đố ngàn năm, không ngờ tổng tài lại biết.” Nghe ý tứ trong lời Mộng Lộ, xem ra không biết diễn viên của câu đố ngàn năm kia, chính là lão bản của hắn.

Ta thành thật mỉm cười, “Hai người họ bây giờ, chỉ là những người bình bình phàm phàm, sống những ngày bình bình phàm phàm, rất hạnh phúc. Nếu Vũ Lăng Vương thực sự có được thiên hạ, tuyệt đối sẽ không tiêu dao tự tại được như bây giờ.” Chuyện tình của tỷ tỷ và tỷ phu, thật sự là thiên cổ truyền kỳ. Tuy rằng không ghi vào sử sách, nhưng làm dã sử lưu truyền hậu thế không tệ.

Mộ Dung Phong Vân tựa hồ rất hiếu kỳ, “Muội rất thân với họ?” Buồn bực, đâu chỉ là thân thuộc thôi đâu, còn là phi thường thân thuộc.

Ta cùng chiến thần tướng quân từ nhỏ sống nương tựa vào nhau, hôm nay cùng sống chung trong một mái nhà, ăn một nồi cơm, có thể không thân thuộc à?

“Lúc Vũ Lăng Vương từng nói với ta: Tất cả trên thế gian, chỉ cần hắn muốn, đều có thể có một cách dễ dàng. Song, tất cả hắn muốn, chỉ là nàng. Chiến thần tướng quân nói: Vứt bỏ giang sơn như họa để đổi lấy nụ cười rạng rỡ của nàng, nghe bọn họ nói ra cảm nhận của đôi bên, ta rất cảm động.” Có thể cùng bọn họ mặt đối mặt, còn không thân thuộc?

Mộng Lộ thực sâu dừng ở ta, “Đại tẩu, bất luận đại ca là ai, tẩu tẩu vẫn sẽ ở bên cạnh hắn chứ?” Hắn có thể là ai? Bất luận hắn là thân phận gì, cũng không kinh khủng như ta chứ? Ta là ai? Công chúa tiền triều.

“Chiến thần tướng quân năm đó vứt bỏ ngôi vị hoàng hậu, chỉ vì trong lòng có một Vũ Lăng Vương nghèo khổ bất kham. Nàng có thể, sao ta không thể?” Cho dù hắn có là gian dương đại đạo, khất cái đốn củi, ta cũng theo hắn. Bởi vì, ta yêu hắn.

Mộng Lộ có chút kinh ngạc, “Vũ Lăng Vương mà nghèo khổ sao? Chiến thần tướng quân là hoàng hậu?” Thân là phiên vương cùng hoàng đế lão gia ngang hàng bình quyền, đương nhiên không nghèo khổ, nhưng không thể giả vờ nghèo khổ sao?

“Lần đầu hai người gặp nhau, là lúc chiến thần tướng quân là phi tặc cướp của người giàu chia cho người nghèo, còn Vũ Lăng Vương dã tâm bừng bừng, mưu đồ tạo phản. Bởi vì Hoàng Phủ Đức từng ra lệnh, phiên vương không được triệu kiến thì không thể vào kinh. Vũ Lăng Vương liền cải trang thành đại nội thị vệ, liên lạc triều thần. Chiến thần tướng quân căm thù hoàng thất, nhiều lần đến hoàng cung cướp của, bất quá, nhiều lần bị Vũ Lăng Vương bắt được. Sau này, thân phận hắn bại lộ, bị Hoàng Phủ Đức truy sát. Hoàng Phủ Đức không dám công khai thân phận của hắn, chiếu cáo thiên hạ hắn là gian tế địch quốc. Được sự trợ giúp của Chiến thần tướng quân, Vũ Lăng Vương quay về đất phong. Trước khi đi, bọn họ đã ước định đời đời kiếp kiếp mãi mãi bên nhau. Chiến thần tướng quân không biết thân phận của hắn, đã vì hứa hẹn này mà kháng chỉ từ hôn. Vũ Lăng Vương không biết chiến thần tướng quân bỏ trốn, giận dữ vì hồng nhan, mới xảy ra loạn tứ vương nổi danh lịch sử. Sau khi chiến thần tướng quân bỏ trốn, tạm thời ở lại khuê phòng của bạn thân là Hoàng Phủ Tiệp. Lúc đó, triều đình bốn bề là địch, nàng không đành lòng nhìn Hoàng Phủ Tiệp một mình xử lý, nữ cải nam trang cùng Hoàng Phủ Tiệp trấn thủ giang sơn. Người võ công trác tuyệt, mưu trí hơn người, bách chiến bách thắng, chưa từng thất bại, được xưng là chiến thần tướng quân. Gặp lại nơi sa trường, bọn họ trở thành đối thủ. Sau này, chiến thần tướng quân mang thai, nhưng lại trong lúc giao đấu mà mất đi hài tử. Sau khi mất hài tử rồi, nàng đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn để tâm đến phân tranh thiên hạ nữa. Nàng nói với Vũ Lăng Vương, thà chết cũng không làm nữ nhân của đế vương. Nếu yêu nàng, thì rời xa phân tranh đế vị. Giang sơn mỹ nhân, tùy chọn. Vũ Lăng Vương chọn mỹ nhân, cùng chiến thần tướng quân diễn một vở tuồng, để người trong thiên hạ cho rằng họ đã chết trong cuộc chiến vang danh thiên hạ. Loạn tứ vương, từ đó kết thúc. Vũ Lăng Vương mang theo chiến thần tướng quân mai danh ẩn tích, sống những ngày đạm mạc.”

Ngày đó, sau khi tranh luận trên bàn cơm xong, Thanh Nhã cùng tỷ phu đã thẳng thắn nói ra khoáng thế (1) kỳ duyên kinh tâm động phách, oanh oanh liệt liệt đó.

(1) Khoáng thế kỳ duyên: nhân duyên có một không hai, không gì sánh được

Nghe bọn họ kể chuyện ngày xưa xong, nước mắt ta rơi lã chã đến mức có thể nhấn chìm vài con kiến.

Bọn họ đều từng ở đỉnh cao quyền lực, từng ngạo thế thiên hạ. Nếu như cố tình, khẳng định nhất trang thiên hạ. Vì một phần tình, vứt bỏ vạn lí giang sơn. Loại khí phách này, phần thâm tình này, là nghìn năm hiếm thấy.

Tỷ phu gặp được nữ nhân thâm tình nhất thế gian, tỷ tỷ gặp được nam nhân si tình nhất thiên hạ. Tình cảm của tỷ tỷ và tỷ phu chấn động thiên hạ. Ngay cả Dạ Phượng ý chí sắt đá như ta, cũng không cầm được nước mắt.

Mộng Lộ trầm mặc một hồi, cho ra một cái kết luận vô cùng cẩu huyết, “Tổng tài cùng Hoàng Phủ Tiệp là bạn tốt với nhau, nhất định quen biết chiến thần tướng quân, chả trách phó tổng quen biết bọn họ.”

“Vũ Lăng Vương là nam tử trọng tình trọng nghĩa nhất trên đời, chiến thần tướng quân là nữ tử tấm lòng rộng mở nhất thiên hạ.” Ta dù luôn xem Thanh Nhã như thân tỷ tỷ, nhưng không sùng bái nàng. Nhưng từ khi biết quá khứ hai người họ, ta trực tiếp sùng bái nàng như thần tượng.

Mộng Lộ liếc mắt nhìn ta, quay đầu nhìn Mộ Dung Phong Vân, “Phong Vân, ta đi.”

Mộ Dung Phong Vân nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Tuy rằng quý vị đế vương rất tuyệt vời, nhưng nhất tướng công thành vạn cốt khô. Trong các triều đại đã qua, có triều đại nào tránh khỏi bi kịch phu thê bất hòa, cốt nhục tương tàn. Từ bỏ ngôi vị đế vương, chọn tình cảm chân thành suốt đời bên nhau, bạc đầu giai lão, chẳng phải là một loại hạnh phúc?”

“Ngươi quyết định rồi.” Mộng Lộ cười sáng lạn, xoay người ra ngoài.

“Tranh giành thiên hạ thì dễ, trấn thủ giang sơn mới khó. Huống chi sau khi Hoàng Phủ Đức soán ngôi, thiên hạ đại loạn. Trải qua nhiều năm bình định của Tiệp nhi, mới có dân giàu nước mạnh như ngày hôm nay, cần gì tranh giành nữa? Nhất tướng công thành vạn cốt khô, tiếng kêu than dậy khắp đất trời, máu chảy thành sông, hài cốt thành đôi, hai người thật sự muốn thấy cảnh đó à?” Ta hai tay chắp sau người, chậm rãi lướt qua hai người bọn họ, ánh mắt ảm đạm, “Không muốn cung tường, chỉ muốn gần nhau. Trên chiếc thuyền con, thiếp cùng đi cùng chàng… Từ xưa đến nay, triều đình cùng hậu cung không bao giờ tách biệt. Trước thần sau thiếp, hai chữ nô tì hết sức nặng nề. Nữ tử tầm thường chỉ giữ nữ tắc, làm thê tử đế vương, thứ cần giữ lại là đạo thiên hạ. Thân ở hậu cung, chỉ có thể cầu sủng chứ không cầu ái. Chính vậy, chỉ có thể sủng quân vương, không thể yêu quân vương. Nếu có ngày yêu, sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa. Ta nguyện ý giống như chiến thần tỷ tỷ ngao du thiên hạ,cũng không muốn bị nhốt trong chốn thâm cung. Ta chỉ là một tiểu nữ tử nhỏ bé tầm thường, không có tư cách ngăn cản bất cứ ai. Bất luận là lưu danh thanh sử, hay bình bình đạm đạm, đều là một cách sống. Ta tuyển chọn, chính là vế sau. Chỉ là Tiệp nhi trước khi lâm chung, chiến thần tỷ tỷ cùng Vũ Lăng Vương từng hứa với nàng, sẽ bảo vệ vạn lý giang sơn của Thừa Thiên vương triều. Mà Hạ Tử Lung ta, đã hứa với ‘nàng’, sẽ không để thiên hạ phân tranh. Bất luận là vì Tiệp nhi tỷ tỷ hay vì ‘nàng’, Hạ Tử Lung ta đều không luyến tiếc bất cứ thứ gì, bảo vệ lê dân bá tánh. Chiến thần tỷ tỷ vẫn chưa mở ‘Băng Phách’ truyền lại cho ta, ta mong rằng ‘nó’ vĩnh viễn đừng mở ra. Thiên hạ nếu có phân tranh, ta chắc chắn thay chiến thần tỷ tỷ, rong ruổi sa trường. Hi vọng là, ngày đó sẽ không xảy ra…” Thanh Nhã thoái ẩn nhiều năm, nếu có chiến loạn, nhất định là ta thay nàng bình loạn.

Ta chỉ là muốn làm một nữ tử bình bình phàm phàm, cái gì công chúa tiền triều, hay chiến thần gì đó, ta cũng không cần. Thế nhưng, thiên hạ yên ổn chính là nguyện vọng của Hoàng Phủ Tiệp cùng Hạ Tố Tâm. Thanh Nhã đã hứa với Hoàng Phủ Tiệp, ta hứa với Hạ tiểu thư. Chuyện của Thanh Nhã, chính là chuyện của ta. Cho nên, thiên hạ thái bình, là trách nhiệm ta không sao tránh được.

Phong Vân, bất luận huynh là ai, muội cũng không muốn đối địch với huynh. Chỉ hy vọng là, huynh đừng ép muội…

Rời khỏi Mộ Dung gia, ta từ tập đoàn Lục thị lấy ra mười vạn lạng bạc, đi thẳng đến hiệu sách bát quái.

Thấy Phượng Tam cười cười đứng ở sau quầy, ta vứt ra một chồng ngân phiếu lớn, “Phượng thúc thúc, giúp ta điều tra Mộ Dung Phong Vân.” Hắn rốt cuộc là ai? Ta nhất định phải biết.

Phượng Tam sửng sốt, “Ngươi nói ai?” Hắn không dám tin tưởng nhìn ta, “Mộ Dung tiểu thư, ngươi mê sảng à? Hắn là đại ca ngươi đó.”

Ta hữu khí vô lực tựa người lên bàn, “Ta muốn thúc điều tra một thân phận khác của hắn.” Hi vọng đừng giống như ta phỏng đoán.

“Ặc…” Phượng Tam do dự một hồi, “Ngươi không đùa với ta chứ?” Hắn liếc mắt nhìn chồng ngân phiếu.

“Không đùa.” Ngón trỏ xuyên qua tóc mai, ta hít một hơi thật sâu.

Thật sự là phiền phức, có người mưu đồ phục quốc còn chưa đủ, Mộ Dung Phong Vân cư nhiên lại đi tạo phản. Trời ơi, người trực tiếp dẫn ta đi đi.

“Xin lỗi, ta không thể giúp ngươi.” Phượng Tam chột dạ cúi đầu, đem ngân phiếu đẩy về trước mặt ta.

Đối với sự chối từ của hắn, ta mắt điếc tai ngơ, “Điều tra xem mẫu thân Mộ Dung Phong Vân là ai, thân phận xuất thân, còn nữa điều tra thân phụ của hắn rốt cuộc là ai. Lúc hắn còn nhỏ đã từng được một vị cao nhân mang đi, điều tra người đó là ai, thân phận, xuất thân.” Nghiêm trọng hoài nghi Mộ Dung Phong Vân cũng giống như ta, che dấu tung tích.

Thanh Nhã từng nói, Phong Vân không phải nhi tử thân sinh của tỷ phu. Thân phụ của hắn, là bộ hạ của tỷ phu. Về sau, vì bảo hộ tỷ phu mà chết ở sa trường. Khi đó, hắn cùng Phượng phu nhân vẫn chưa thành thân, nhưng Phượng phu nhân trong bụng đã có Phong Vân. Tỷ phu không đành lòng nhìn mẫu tử hai người không nơi nương tựa, bị người khác ức hiếp, nên lấy Phượng phu nhân.

Về phần lai lịch của Phượng phu nhân, xuất thân của thân phụ hắn, bọn họ không biết gì cả.

Mộ Dung tiểu thư từng nói, mẫu thân ‘ta’ là Hạ Tố Tâm, là công chúa tiền triều. Thân phụ ‘ta’, là đệ đệ của tỷ phu. Phụ thân và mẫu thân gặp gỡ rồi yêu nhau, chưa thành thân thì đã lên giường. Sau này, phụ thân ‘ta’ chết ở sa trường. Cho nên, tỷ phu tuồng cũ diễn lại, lấy thai phụ Hạ Tố Tâm, cho nàng một danh phận, để nàng ở lại Mộ Dung gia.

Nếu ta có thể là huyết mạch của hoàng thất tiền triều, thân phận của Mộ Dung Phong Vân cũng có thể là…

Tuyết Liễu nói, hắn được thế ngoại cao nhân mang đi mười năm, sau đó lại mất tích mấy năm. Mấy năm đó, hắn rốt cuộc đã làm gì?

Mộ Dung gia tuyệt đối không có lòng tạo phản, mẫu thân hắn, thế ngoại cao nhân mang hắn đi, hiềm nghi rất lớn.

Phượng Tam mâu quang lóe sáng, “Ta giúp ngươi, về phần tiền bạc… ngươi cầm lấy.”

Đem ngân phiếu đẩy về trước mặt hắn, “Nhất định phải giúp ta.” Ta toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hầu như mất nước.

“Phượng nhi…” Phượng Tam yêu thương sờ sờ tóc ta, “Có một số việc, không nhất định phải biết đáp án, ngươi hiểu không?” Đôi mắt thâm trầm như chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ, không nói nên lời.

“Ta biết.” Ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Có thể, đáp án có thể khiến ta không chịu đựng nổi.”

“Nếu hiểu được, tại sao ngươi nhất định phải biết?” Ánh mắt Phượng Tam càng lúc càng trở nên thâm trầm.

Ta cười khổ, “Bởi vì… trách nhiệm của ta.”

Mộ Dung Tử Lung từng nói với ta, lúc giang sơn Bắc Hạ vương triều nguy cơ rình rập, hoàng đế đương thời đã đem toàn bộ châu báu chở đi, về bản đồ nơi giấu kho báu. Chia ra làm bốn, bảo người hắn tín nhiệm mang đi, dùng khi phục quốc.

Lúc Hạ Tố Tâm vừa mới sáu tuổi, cũng có được một phần tàng bảo đồ.

Cữu cữu vong quốc chi quân của ‘ta’ nói với nàng, hắn sớm dự đoán được phản loạn, cho nên phái tâm phúc xây dựng một quân đội bí mật. Đợi nàng lớn lên, tìm về đủ bốn phần tàng bảo đồ, lấy thân phận công chúa chỉ huy quân đội phục quốc.

Lúc Hạ Tố Tâm tuổi nhỏ, căn bản không nhớ rõ những người nắm giữ tàng bảo đồ là ai, cũng không nhớ làm sao để liên lạc, càng không nhớ phải tìm quân đội đó như thế nào.

Trải qua việc phản loạn, thấy được chiến tranh tàn khốc, Hạ Tố Tâm chỉ mong thiên hạ thái bình. Nàng tìm bốn phần tàng bảo đồ cùng quân đội bí mật đó, thực chất để hủy diệt bảo đồ, ngăn cản quân đội kia phục quốc.

Sau khi Hạ Tố Tâm mất, trách nhiệm này rơi lên người Tử Lung . Ta dùng thân thể của Tử Lung, trách nhiệm của nàng cũng biến thành trách nhiệm của ta.

Mộ Dung Phong Vân là ai? Là người nắm giữ tàng bảo đồ? Hay thủ lĩnh quân đội bí mật đó?

Hắn năm lần bảy lượt xông vào Viêm vương phủ, có phải cũng giống như ta, muốn có tàng bảo đồ? Hay là… hậu duệ tiền triều?

Không thể nào, lúc tiền triều vong quốc, Hoàng Phủ Đức đối với người trong hoàng thất đuổi tận giết tuyệt, bởi vì Hạ Tố Tâm là do cung nữ sinh ra, không được ghi chép trong danh sách hoàng thất, nên may mắn thoát được.

Phong Vân, huynh rốt cuộc là ai?

“Trách nhiệm.” Đáy mắt Phượng Tam xẹt qua một tia sáng kỳ dị.

“Không thể nói với thúc.” Đây là bí mật, không thể nói với Phượng Tam.

Phía sau có người vỗ vai ta, “Hạ cô nương.”

Ta quay đầu lại, lập tức thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, “Thanh nhi cô nương, lại gặp nhau rồi.” Qủa thật là có duyên a, mỗi lần đến đây, đều đụng mặt nhau.

“Cô thật sự là Hạ cô nương.” Nàng vô cùng kinh ngạc.

Ta vô thức đưa tay sờ sờ mặt, phát hiện ra mình không mang khăn che. Ta xấu hổ cười cười, “Đúng vậy.” Phủ nhận có kịp không? Dù sao nàng cũng không biết ta là Mộ Dung Tử Lung a.

“Cô là… tiểu thư Mộ Dung gia.” Nàng thử thăm dò hỏi.

Lòng ta trầm xuống, ánh mắt hiện ra hung quang, “Cô nương sẽ không nói ra ngoài, đúng không ?” Ta đang suy xét xem có nên giết người diệt khẩu không.

Thanh nhi miệng vẫn tươi cười không đổi, “Nói gì vậy? Hạ cô nương?” Nàng cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘Hạ cô nương’.

“Không có gì.” Ta lộ ra vẻ tươi cười.

“Hôm nay ta mời uống trà, xem như đáp lễ.” Nụ cười của nàng càng lúc càng ngọt ngào.

Ta lắc đầu, “Không được, ta muốn kể chuyện.” Qua lâu như vậy, thời gian biểu chắc cũng sắp xong rồi?

“Phượng nhi, qua đây.” Phượng Tam nhìn ta, vẫy vẫy tay.

“Chuyện gì.” Ta xoay người đến đó.

Phượng Tam hạ giọng nói, “Thiên ca của ngươi nói, không được cho ngươi xuất đầu lộ diện mà kể chuyện đâu.”

Phượng Tam do dự một hồi, khó xử nói, “Lão đại nói, kể chuyện chỉ là cái cớ, mục đích thật sự của ngươi là tìm hiểu tin tức. Nhưng mà, lão đại không muốn ngươi làm chuyện nguy hiểm.”

Ta thừa nhận, đã bị Phượng Ngự Thiên đoán ra rồi. Tìm hiểu đủ loại tin tức, mới là mục đích thật sự của ta.

Ta không có lời phản bác Phượng Tam, đành phải cam chịu.

“Thay vì mời ta uống trà, chi bằng mời ta uống rượu.” Ta xoay người lên lầu.

“Được.” Thanh nhi mỹ nữ lộ ra nụ cười mỹ lệ, “Tiểu nhị, năm vò rượu ngon.”

Sau khi Thanh nhi ưu nhã ngồi xuống ghế, năm vò rượu của chúng lập tức được đưa tới.

Ta dùng răng cắn mở nắp vò, “Uống.” Ngẩng đầu lên, ta đem toàn bộ rượu mạnh đổ vào trong miệng.

Giờ khắc này, ta chỉ muốn uống cho thật say.

“Uống ít một chút, rượu vào hại thân.” Tay nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay ta, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, “Có phải có gì không vui không?”

Ta cười thảm, “Ta rất vui, rất vui là đằng khác.”

Ánh mắt nàng rơi vào cổ tay ta, vô cùng kinh ngạc, “Cô tự sát? Tại sao?” Dạ Phượng tự sát, đúng là thiên cổ kỳ văn.

Ta cười ha hả, “Đào hôn.”

Nàng tựa hồ có chút vui mừng, “Cô nương không thích trượng phu tương lai của mình ?”

“Đương nhiên không thích, nếu không phải tình thế bắt buộc, ta sẽ không gả cho hắn, tuyệt đối không.” Nhấc vò rượu lên, ta đem toàn bộ rượu đổ vào trong miệng.

Thanh nhi cười khổ sở, “Ai, người ta thích muốn thành hôn.” Nàng chuyển mắt nhìn ta, “Cô nương nói xem, ta có nên ngăn cản không?”

Ta ngã người về sau, tựa người lên ghế, “Hắn hẳn rất ưu tú?” Có thể khiến Thanh nhi khuynh quốc khuynh thành thích hắn, nhất định là rất ưu tú.

Nàng cười nhạt, “Đúng vậy, nàng rất đặc biệt. Ta cứ tưởng nữ nhân ai nấy đều giống nhau, đến khi gặp nàng, ta mới biết trên đời cũng có nữ tử tiêu sái như vậy. Thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không khoa trương. Xuất thân hào môn, lại không ương ngạnh. Xinh đẹp như hoa, lại không **. Nữ tử như vậy, ta luyến tiếc không buông.”

Nàng có phải đã dùng sai từ rồi không.

“Nữ nhân.” Ta nháy nháy mắt, “Cô nương đồng tính? Thích nữ nhân?” Không thể nào, nữ nhân đẹp như vậy lại là người đồng tính.

“Ặc…” Thanh nhi sắc mặt có hơi xấu hổ, “Phải.”

“Khụ…” Ta bị rượu làm cho sặc, “Qúa khoa trương rồi.”

Thanh nhi không quan tâm, nhún nhún vai, tựa lưng vào ghế, có hơi mỉm cười, “Ta cũng không biết, chỉ là thích nàng thôi. Ta luôn cho rằng, nữ nhân đều cùng một loại, nịnh nọt bợ đỡ, tham lam ích kỉ, đê tiện vô sỉ. Đến khi gặp nàng, ta mới biết, trên đời này cũng có nữ nhân tốt.”

“Cô nương có phải bị ám ảnh gì không, sao lại ghét nữ nhân? Muốn làm nam nhân chứ?” Đối với nam nhân, nữ nhân đều có định kiến, thông thường đều là người chịu tổn thương.

“Cha ta có rất nhiều tiểu thiếp, từ nhỏ trông thấy bộ mặt xấu xa của các nàng, khiến ta chán ghét nữ nhân.” Nàng cười khổ.

“Hóa ra là vậy.” Ta rót cho nàng một chén rượu. “Đây uống đi.”

Hai tay nàng đặt trên vò rượu, mỉm cười, “Cô nương nói ta có nên đi đoạt người không?”

Ta mông lung nhìn nàng, “Nàng yêu cô nương không?” Dù sao tình cảm cũng là chuyện không thể miễn cưỡng. Nàng đồng tính luyến ái, chưa chắc nữ nhân nàng thích đồng tính luyến ái.

“Ta không biết, nhưng ta biết, nàng không muốn gả.”

Ánh mắt ta càng lúc càng trở nên mông lung, “Vậy thì cướp người đi, bất luận nàng có thích cô hay không, có thể thoát khỏi số phận đó, chung quy cũng là hạnh phúc.” Giọng nói nhẹ nhàng, mang chút thở dài.

“Hạ cô nương, với năng lực của cô, đào hôn rất dễ, sao lại không trốn?”

Ta ngẩng đầu lên, lần thứ hai dùng sức uống rượu, “Ta phải gả cho hắn.” Để ta say một hồi đi.

“Tại sao?” Trong lời nói khó kiềm được thất vọng.

“Có một số việc, không đơn giản giống như trong tưởng tượng. Không yêu hắn, nhưng không thể không gả cho hắn.” Chỉ có gả cho hắn, ta mới có thể lấy được tàng bảo đồ.

“Theo ta được biết, Mộ Dung gia cùng Viêm vương phủ, tựa hồ là hôn nhân chính trị.” Khắp thiên hạ mọi người đều biết hôn nhân của ta và Hoàng Phủ Viêm chỉ vì chính trị.

“Người có cái đầu thì ai cũng biết.” Ta lại đưa cho nàng một vò rượu. “Là bằng hữu thì say với ta.”

Thanh nhi nhận lấy bầu rượu, “Được, liều mình hầu quân tử.”

Ta cười mê man, từng ngụm từng ngụm uống cạn. Dần dần, bóng người trước mắt trở nên hết sức mơ hồ, ý thức cũng không còn thanh tỉnh.

“Ta thật sự mệt mỏi quá, ta chỉ là một thiếu nữ tử, tại sao lại gánh trên vai nhiều việc như vậy? Tại sao?” Một tiếng cười khổ bên môi phát ra.

“Thật đáng thương.” Thanh nhi chậm rãi đi tới bên người ta, “Muốn ta giúp cô nương không?”

“Cô không giúp được ta đâu.” Nàng cũng giống ta, chỉ là một thiếu nữ tử.

“Ta có thể. Cô nương không phải muốn đào hôn sao? Ta có thể giúp.” Nàng càng lúc càng tới gần, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vành tai ta.

Ta tuy rằng say tới trời đất quay cuồng, nhưng vẫn còn chút ý thức. Ta giận tái mặt, “Làm gì?” Nàng đồng tính luyến ái, không phải ta.

“Chỉ cần cô nương theo ta, sẽ không cần gả cho hắn.” Khóe môi nàng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà khí. Nụ cười đó, giống như gặp qua ở đâu rồi.

“Mặc dù ta có hủ một chút, nhưng tạm thời không muốn gia nhập bộ tộc đồng chí.” Ta đồng tình vỗ vỗ vai nàng, “Ta rất hiểu cô nương, nhưng mà, đừng như vậy, ta là người bình thường.” Đồng tính không phải là tội, ngoại trừ đồng tình, ta cũng chỉ có thể đồng tình.

“Tiểu Lung nhi, cô nương sẽ thích ta.” Tay nàng vòng qua thắt lưng ta, nhẹ nhàng ở bên ta thì thầm, giọng nói mang đầy mị hoặc, “Chỉ cần cô nương theo ta, ta sẽ bảo hộ cô nương cả đời.” Ta có phải đã uống say rồi không, giọng nói của nàng nghe có gì… là lạ.

Ta say bí tỉ đẩy nàng ra, “Cô thích người khác, đừng thích ta làm gì.” Nam nhân hoa tâm, chẳng lẽ nữ nhân cũng vậy.

Nàng cong mong, trên mặt ta hôn một cái, “Ta biết cô nương không thích nam nhân tam thê tứ thiếp, ta xin thề, cả đời chỉ có một mình cô nương, không có bất kỳ nữ nhân nào khác.” Khụ, ăn đậu hủ của ta.

“Tránh ra, bằng không ta động thủ.”

“Ở bên cạnh ta đi.” Nàng tiếp tục **, ngón tay ngọc thon dài nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay trắng nõn của ta.

Ta trừng mắt nhìn nàng, “Ta chỉ là người bình thường, xem đi.” Ta kéo vạt áo ra, lộ ra chi chít dấu hôn, “Ta có nam nhân đó.” Không có hứng thú với nữ nhân đâu.

“Cô nương có nam nhân.” Ngữ khí của nàng đột nhiên biến lạnh, âm trầm đến khiến người phát run.

“ Đúng vậy, ta yêu hắn, rất yêu, thế nên, ta tuyệt đối sẽ không phản bội hắn.” Ta cầm theo vò rượu, mơ mơ màng màng đứng lên, “Đa tạ rượu của cô nương, ta đi.”

“Mộ Dung Tử Lung, ta định cô nương rồi.” Nàng một tay kéo ta vào lòng, ngữ khí hung ác độc địa.

Ta nhướng mày, “Buông ra, ta động thủ đó.” Hai nữ nhân ôm nhau, còn ra thể thống gì?

“Thứ mà ta muốn, nhất định phải lấy bằng được.” Nàng tà khí cười, “Ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta đi, tiểu Linh Lung (2).” Sau gáy truyền đến cảm giác đau đớn, trước mắt ta tối sầm, lập tức mất đi tri giác.

(2) Linh Lung: nhanh nhẹn, hoạt bát. (TN: Chắc là biệt danh bạn Thanh nhi đặt cho Tử Lung, đoán thế, vì nó trùng một chữ Lung với tên Tử Lung mà, với lại hoạt bát, nhanh nhẹn để hình dung Tử Lung cũng khá giống


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui