Nhất Dạ Thâu Hoan

Bởi vì Linh Linh thụ thương, không thích hợp ăn lẩu. Đành phải làm phiền Mộ Dung Phong Vân xuống bếp một chuyến, làm một bữa cơm dinh dưỡng bồi bổ cơ thể.

Trên bàn ăn, ta lỡ miệng nói ra một bàn cơm này đều là kiệt tác của Mộ Dung Phong Vân, khiến Viêm vương không chút nể mặt cười nhạo nửa ngày trời, đến khi Linh Linh trừng mắt nhìn hắn mới hừ hừ câm miệng.

Trước đây nhìn nhau không vừa mắt, cũng bởi ai vì chủ nấy. Nhưng bây giờ đã đứng chung một chiến tuyến rồi, vậy mà còn cãi nhau, có lộn hay không vậy.

Sau khi ăn cơm tối xong, bọn họ y theo kế hoạch ở lại nghỉ ngơi tại Tê Phượng sơn trang. Chỉ là lo lắng Linh Linh của hắn bị người ta hại, chứ không phải lo ta trở vê vương phủ sẽ bị ngược đãi. Quả nhiên là trọng sắc khinh bạn điển hình mà, ai… Đối với tên Viêm vương này, ta thật hết chỗ nói rồi.

Từng hạt tuyết tí tích rơi xuống mặt đất, khiến ta càng thêm phiền lòng loạn ý.

Nằm ở trên giường, vì ồn mà ngủ khôn được, “Đại ca, ta muons ra ngoài một chút, ồn ào quá.” Ta ngủ cùng Mộ Dung Phong Vân, Hoàng Phủ Viêm ngủ với Linh Linh. Ta và Hoàng Phủ làm phu thê, thật sự là đôi phu thê kinh khủng nhất trên đời.

“Vậy…” Hắn ôm ta, vẻ mặt cười tà, “Vận công trước đã.”

Ta đấm cho hắn một cái, “Mấy tháng đầu mang thai, cấm ăn ta.” Đúng là sắc mà, không biết sẽ sinh ra đứa con thế nào đây.

“Ai…” Mộ Dung Phong Vân ai oán nhìn ta, “Tiểu tử, đợi ngươi ra đời rồi xem ta làm sao đánh ngươi.” Đứa con của ta thật là bạc mệnh, chưa ra đời đã bị cha nó ức hiếp rồi.

Ta trừng mắt nhìn hắn, ngồi dậy, “** hả? Đi tìm tứ đại danh kỹ đi.”

Hắn cũng theo ta ngồi dậy, xụ mặt, “Ta cùng họ thật sự không có gì.”

“Ai chẳng biết chàng là Phong Vân công tử nổi tiếng phong lưu.” Ta hừ một tiếng, chậm rãi xuống giường.

Ai đó ngẩng cao đầu, không chút xấu hổ nói, “Lão bà, ta là vì…”

Ta cắt đứt lời hắn, “Ta biết, chàng là cố tình tỏ ra mình vô dụng, để mọi người chỉ chú ý đến những chuyện bên ngoài của chàng. Lúc chúng ta còn ở ổ chó nhà chàng, chàng đã nói rồi.” Lúc đó cũng không hiểu lắm, bây giờ thì đã hiểu hết rồi.

“Nàng biết?” Nhảm nhí, ta đương nhiên biết. Một chút chuyện nhỏ đó còn không biết, làm sao mà phản cách mạng được.

Ta vừa mặc quần áo, vừa ní, “Lúc đó ta vẫn nghĩ, tại sao chàng không làm quan. Ngay từ đầu, ta nghĩ chàng là điển hình ăn chơi trác táng, không có tài năng. Sau đó, lại nghĩ do Mộ Dung gia quyền thế nghiêng trời, nếu chàng ra làm quan e rằng dẫn tới họa sát thân. Bây giờ nghĩ lại, là do chàng là phần tử phản cách mạng.” Suy cho cùng, cả nhà ta đều là người phản cách mạng.

Đừng thấy Mộ Dung gia ta ai nấy đều tướng mạo đường đường, thực tế, ai ai cũng là đồ bại hoại.

Đại đương gia nhà ta, từng phản hai triều. Đầu tiên là Bắc Hạ, sau đó là Thừa Thiên, danh chấn thiên hạ. Lão Phật gia nhà ta Thanh Nhã tỷ tỷ, có sở thích trộm đồ trong quốc khố thì thôi, đã vậy còn bỏ ngôi vị hoàng hậu tôn quý mà bỏ theo phản tặc. Đại ca nhà ta, vừa sinh ra đã là cựu thần Bắc Hạ, nhiều năm vẫn thận trọng từng chút mưu đồ tạo phản. Ta thì càng khỏi phải nói, thủ lĩnh cựu thần Bắc Hạ, là chị hai của một đám giang hồ phản cách mạng. Tính tới tính lui, cả nhà đều là phản tặc.

Hắn lấy chiếc áo lông cừu phủ kín người ta, giống như một đứa trẻ kéo kéo ta làm nũng, “Ngoài trời lạnh lẽo, đừng đi mà.”

“Một đại nam nhân như chàng, đừng làm nũng với ta.” Hắn là lão công ta, không phải con trai ta.

Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, kéo tay ta ra ngoài, “Muốn đi thì đi.”

Lúc này, khí trời càng thêm rét lạnh, ra khỏi cửa phòng, từng luồn gió lạnh thấu xương phả thẳng vào mặt.

Đứng nơi hành lang uốn lượn, ta mới phát hiện Hoàng Phủ Viêm đang đứng một mình ngoài sân, lẳng lặng nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm.

Hắn quay đầu lại nhìn chúng ta, thản nhiên nói, “Thiên tai năm nay nhất định rất nghiêm trọng.” Hơn nửa đêm không ngủ được, không phải là vì suy tư vấn đề thiên tai này chứ.

Ta đi tới bên cạnh hắn, đứng trên đất tuyết, “Tuyệt đối rất nghiêm trọng.” Mưa to liên tiếp bảy ngày, lại thêm nửa tháng tuyết lớn, không thành tai họa mới là chuyện lạ.

Mộ Dung Phong Vân nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của ta, thoải mái nói, “Chúng ta không thể làm gì.”

“Đúng vậy, chúng ta không thể làm gì. Chuyện có thể làm, chỉ có quyên tiền thôi.” Ở đây khoa học kĩ thuật tương đối lạc hậu, nếu có thiên tai xảy ra cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

“Quyên bao nhiêu?” Hoàng Phủ Viêm mỉm cười, “Phượng công tử phú khả địch quốc, chắc không keo kiệt chứ.”

“Một trăm vạn lượng.” Lão Lăng lắm tài nhiều của, cũng có thể bảo hắn quyên thêm.

Hoàng Phủ Viêm gục đầu xuống, “Khuê danh của Mộ Dung phu nhân là Lục Thanh Nhã, không biết Mộ Dung gia và tập đoàn Lục thị có quan hệ gì?” Quả nhiên thông minh.

“Ta là phó tổng tài tập đoàn Lục thị, ngươi nghĩ tập đoàn Lục thị và Mộ Dung gia có quan hệ gì?” Hắn đã đoán được, không cần phải tiếp tục giấu giếm.

“Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta.” Hắn thở dài một tiếng, “Trận tranh giành ngôi vị hoàng đế này, chỉ là trò hề mà thôi. Ngay từ đầu, thái tử đã thắng chắc rồi.” Có Mộ Dung gia và tập đoàn Lục thị giúp đỡ, thắng chắc.

“Cũng không hẳn vậy, Tử Ly và thái tử tuy bề ngoài giống như một đôi phu thê ân ái, nhưng kỳ thực dường như…” Theo ta được biết, tình cảm của phu thê họ không được hòa thuận cho lắm. Không vì Tử Ly, ai thèm ủng hộ hắn.

Hoàng Phủ Viêm cười khổ, chuyển sang đề tài khác, “Có một số việc, thật khiến người ta bất ngờ. Ai cũng không ngờ được, một hồi đại hội võ lâm, Cái Bang xưng bá.”

Cái gì cái gì? Cái Bang xưng bá võ lâm? Cái Bang? Chuyện nực cười trăm năm hiếm thấy nha.

“Không có gì bất ngờ.” Có Lăng Sương lãnh đạo, Cái Bang xưng bá giang hồ là chuyện sớm muộn. “Lăng Sương rất lợi hại.” Trong tam tỷ muội chúng ta, chỉ số thông minh của ta là thấp nhất. Thanh Nhã 180, Lăng Sương 190, ta có 170 thôi. (Truyền Ưng: Chẹp, cái này là tính theo thang đo nào mà cao ngất ngưởng vậy :-

Thanh Nhã có thể úp tay làm mây, lật tay làm mưa, nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay. Lăng Sương chỉ thống lĩnh một Cái Bang nho nhỏ, quả thực dễ dàng.

Thấy ta vô cùng tán thưởng Lăng Sương, Hoàng Phủ Viêm đâm ra nghi hoặc, “Hai người quen nhau.”

“Không quen.” Ta và Lăng Sương căn bản không gọi là quen được.

“Ờ.” Ta hận nhất chính là người khác nói với ta từ này.

“Quan hệ giữa ta và Lăng Sương không thể dùng một chữ ‘quen’ để hình dung được, cho dù có dùng ‘sinh tử chi giao’ cũng không thể hình dung đúng tinh cảm giữa chúng ta.” Ta thiếu nàng mấy cái mạng, nàng cũng thiếu ta mấy cái mạng. Nói đơn giản hơn, giao tình của chúng ta chính là có thể hi sinh vì đối phương.

Mộ Dung Phong Vân chớp chớp mắt, “Võ lâm tam tuyệt?”

Ta gật đầu, “Phải, võ lâm tam tuyệt.” Mà đúng hơn là hắc đạo tam tuyệt.

“Võ lâm tam tuyệt là thế nào?” Hoàng Phủ Viêm hiển nhiên không hiểu chúng ta đang nói gì.

“Ta và Lăng Sương là đồng môn cùng theo một thầy.” Tuy rằng ta có rất nhiều sư phụ, nhưng người duy nhất ta thừa nhận chính là Tu La, sư tỷ muội là ta công nhận, cũng chỉ có nàng và Thanh Nhã.

Trong mắt hắn hiện ra một tia hứng thú, “Cô là…”

“Không nói cho ngươi biết.” Hắn hỏi ta đáp, chẳng phải quá mất mặt sao.

Mộ Dung Phong Vân ôm ta vào trong, “Hoàng Phủ huynh, ngươi cũng trở lại với nữ nhân của ngươi đi, chúng ta phải nghỉ ngơi rồi.” Kỳ thực, ta chính là bị hắn ép đi vào.

“Linh Linh là ai?” Phía sau truyền đến thanh âm của Hoàng Phủ Viêm.

Ta cười cười, “Phó tổng giám đốc bộ kế hoạch tập đoàn Lục thị, Bùi gia tiểu thư danh chấn thương trường.” Giấy không gói được lửa, nếu hắn đã hỏi ta, xem ra đã hoài nghi rồi.

“Ta không cần biết nàng là ai.”

“Đối xử tốt với nàng, đến khi các ngươi thành thân, ta đích thân chuẩn bị đồ cưới cho nàng.” Nếu hắn quan tâm, sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Hôm qua Hoàng Phủ Viêm nhắc đến Lăng Sương, ta mới phát hiện võ lâm đại hội ngày mười lăm tháng tám đã kết thúc rồi. Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi bốn người chúng ta ăn điểm tâm xong, lãng đãng đến hiệu sách Bát Quái xem náo nhiệt.

Lão bá khất cái kia nói với ta, muốn tìm hắn thì phải chờ giờ ngọ ba khắc (khoảng 11h45), bây giờ mới khoảng tám giờ, cách thời điểm đó còn lâu.

Người đứng quầy hôm nay không phải là Phượng Đại, cũng không phải Phượng Tam, mà là một vị lão đầu ta chưa gặp bao giờ.

Ta giật nhẹ tay áo Mộ Dung Phong Vân, “Đại ca, người này đứng hàng thứ mấy?”

“Phượng Bát?”

Thì ra là Phượng Bát trong truyền thuyết.

Tuy rằng mới hơn tám giờ, nhưng hiệu sách Bát Quái vẫn vô cùng náo nhiệt, tiếng người qua kẻ lại ồn ào. Hơn một nửa người ngoài ở bên ngoài hiện trường, đều đang xem báo chí.

Có báo chí quả nhiên là tốt, tin tức lan truyền cực kỳ nhanh.

Báo chí mặc dù có tốt, nhưng cũng có một tai hại rất lớn – người cổ đại biết chữ không được mấy người.

Cũng bởi vì vậy, tiên sinh kể chuyện vẫn không thể thiếu.

Vừa bước vào trong, đã thấy Phượng Đại đứng ở giữa đài kể chuyện, kể đến nước miếng văng tứ tung, người ở dưới nghe đến mắt trừng môi há, giống như một lũ ngu ngốc ngờ nghệch.

Tìm chỗ nào đó ngồi xuống, bốn người chúng ta cũng gia nhập vào đội ngũ ngu ngốc ngờ nghệch.

“Sau khi các vị võ lâm nhân sĩ đều đã bỏ phiếu bâu, lục đại chưởng môn cùng bình thẩm đoàn Cái Bang nghiêm túc kiểm phiếu, cuối cùng cũng chọn ra đương kim võ lâm thập đại cao thủ. Trang chủ Ngạo Kiếm sơn trang Lâm Chấn Bắc tiền bối dùng hơn mười tám vạn sáu nghìn (186000) phiếu vượt lên dẫn đầu, cung chủ La Sát cung Lệ Tàn Tâm mười tám vạn bốn nghìn (184000) phiếu đành phải xếp thứ hai. Ai da, thực sự đáng tiếc. Lâm tiền bối hiện nay là võ lâm thái sơn bắc đẩu, Lệ cung chủ thống lĩnh hắc đạo đã lâu, có thể nói là bá chủ hắc đạo, hai vị này đều đứng đầu về mặt võ công. Lệ cung chủ chỉ thua có hai nghìn phiếu mà phải thành đệ nhị, thật sự rất đáng tiếc. Nói đến đệ tam, quả thật rất tài ba, nàng chính là… thần tượng của hàng ngàn hàng vạn thiếu nữ, tình nhân trong mộng của biết bao thiếu niên anh tài, chính là phụ mẫu tái sinh Cái Bang, võ lâm kỳ tài, bang chủ Cái Bang Lăng Sương…”

“Phụt…” Nước trà trong miệng lập tức văng ra, “Lăng Sương…” Phượng thúc thúc không phải nói quá như vậy chứ.

Linh Linh thận trọng giải thích cho ta, “Gần đây hiệu sách Bát Quái đều nói về chuyện của đại hội võ lâm, mấy câu như vậy đã nói hơn mười ngày rồi.” Ặc… Liên tục truyền bá, thảo nào ngay cả Phượng thúc thúc cũng lên đài rồi.

“Hả? Muội có tới nghe sao?” Từ lúc nào lại có sở thích này.

“Vương phủ có đặt báo, nàng từng đến xem qua.” Lần này tới lượt Hoàng Phủ Viêm trả lời.

Ngắn ngủi hơn một tháng, báo chí nghiễm nhiên trở thành trào lưu khắp kinh thành, thủ đoạn của Lăng Sương thật sự không đơn giản.

“Ta cũng muốn xem báo chí.” Tăng lượng tiêu thụ cho tỷ muội ta.

Lão công ta liếc mắt nhìn ta một cái, “Vậy thì đặt.”

“Nói đến Lăng Sương cô nương, ta không thể không nhắc đến một người. Người đó chính là… Nam Cung tam thiếu trong truyền thuyết. Nói đến lưỡng đại thế gia võ lâm đương thời, bao gồm Lâm gia Ngạo Kiếm sơn trang, Nam Cung gia…”

Nam Cung tam thiếu? Một cái tên rất đặc biệt. Ta vô thức hướng mắt lên đài, hóa ra đã đổi người rồi.

“Đổi người ư?” Sao lại đổi người?

“Mấy ngày gần đây truyền bá đại hội võ lâm cùng thập đại cao thủ, cổ họng chịu đựng không nổi.” Phượng Đại vừa nãy còn huyên thuyên đến nước miếng bay ngay bay dọc giờ đã ngồi bên cạnh ta, không chút khách khí tự rót một chén trà.

“Phượng thúc thúc, ngày nào cũng truyền bá?” Cái Bang không phải tai to mặt lớn vậy chứ.

“Đại hội võ lâm mà, võ lâm thịnh thế. Huống chi, năm nay bang chủ Cái Bang Lăng Sương áp đảo quần hùng đoạt được chức vị minh chủ.” Lão há miệng hút một lượng lớn không khí, “Mà quái dị nhất chính là, nàng nghiễm nhiên từ bỏ chức minh chủ này, làm trò trước mặt võ lâm hào kiệt, tặng chức minh chủ này cho Lâm lão tiền bối. Mặc dù như vậy, Cái Bang vẫn như cũ xưng bá võ lâm.”

Cái Bang xưng bá cũng là chuyện tất nhiên.

“Xưng bá giang hồ thì thôi, Cái Bang còn xây thêm một tòa sơn trang huy hoàng lộng lẫy, tên là Nhất Phẩm các, đường đường chính chính bắt đầu buôn bán…” Phượng Đại đột nhiên chú ý tới sự tồn tại của những người kia, chắp tay nói, “Vương gia, Phong Vân công tử, xin chào.”

Hoàng Phủ Viêm mỉm cười, chắp tay nói, “Chào tiên sinh.”

Bắt chuyện xong, Phượng Đại lại tiếp tục nước bọt tung bay, phát huy sở trường bát quái của mình, “Theo đám nhân sĩ biết chuyện tiết lộ, Cái Bang tài phú kinh người, ngang ngửa với hai đại thế gia. Cái Bang vốn dĩ là một bang phái xin ăn, vậy ở đâu mà có nhiều tiền như vậy? Hơn nữa Lăng Sương lai lịch không rõ, khiến mọi người thi nhau võ đoán. Theo tứ mật thám của bản thư kiểm chứng, phát hiện thế lực Cái Bang lớn kinh người. Trong vòng nửa năm, Cái Bang đã khống chế hơn một nửa võ lâm…” Cái Bang xưng bá giang hồ, quả thực là chuyện lạ ngàn năm có một.

Mộ Dung Phong Vân nhịn không được cắt đứt lời hắn, “Không phải nói khan tiếng hay sao? Cho bốn tờ báo, đừng nói nữa.” Phong Vân là lão đại của lão, lời hắn nói tương đối có tác dụng.

“Vâng.” Phượng Đại cười hắc hắc, “Nếu như muốn nghe, tìm người nói cho các ngươi nghe.”

Mộ Dung Phong Vân trừng mắt, ưu nhã đứng lên, “Ta ra ngoài một chút.”

“Ta cũng đi.” Ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay hắn.

“Đi thôi.” Hắn liếc mắt nhìn ta, có chút bất đắc dĩ.

Phượng Đại tới ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Viêm, lần thứ hai nước miếng bay tán loạn, “Tới đây, ta nói cho hai vị nghe…” Ta cùng Mộ Dung Phong Vân xuống lầu, hai người rất ăn ý đi đến hậu đường.

“Phượng thúc thúc tìm chàng có chuyện gì?” Phượng Đại là một người rất khôn khéo, không phải đơn giản là quấy rối chúng ta, trừ khi… một câu nói vô cùng đơn giản ‘Nếu như muốn nghe, tìm người nói cho các ngươi nghe’ đó, có mười phần ám thị.

Hắn mập mờ nhìn ta, “Ta ở cạnh nàng hơn một tháng rồi.”

“Là do chàng tự nguyện theo ta, ta cũng đâu cần chàng buông hết công việc của mình.” Đừng đổ trách nhiệm lên đầu ta vậy chứ.

“Chủ tử, Thiên cô nương đã về.” Một giọng nói xen vào giữa chúng ta.

Ta ngẩng đầu nhìn, là một lão ỉa. Tướng mạo có vài phần giống như Phượng Đại. Nếu như ta đoán không lầm, người này hẳn là một trong tám vị tiên sinh.

Mộ Dung Phong Vân kéo ta vào trong, cũng không quay đầu lại, “Đưa tới gặp ta.”

Kéo ta vào trong một tòa tiểu viện, cảm giác quen thuộc cũng dần tăng thêm. Nếu như đôi mắt ta không có vấn đề gì, lần trước lúc hắn cứu ta từ tay nhân yêu tam gia, chính là ăn ta ở chỗ này.

Trong phòng không có lấy một hạt bụi, đồ dùng đầy đủ. Ánh mắt ta đảo qua đảo lại mấy vòng, “Bình thường hay tới chỗ này sao?”

Hắn gật đầu, mở tủ quần áo ra, “Đúng vậy.” Oa, toàn là màu đen. Bất luận là y phục ở nhà hay y phục dạ hành, đều khốc đến không chịu được. (TN: Chữ khốc trong lãnh khốc đó ạ :”>)

“Đúng là khốc nha, đều thuần một màu đen cả.” Ta cười hì hì tới sau lưng hắn, ngả đầu lên vai hắn, “Đại ca, có phải ta nên mặc bạch y cho xứng với đôi với chàng không?”

“Nhưng ta nghĩ nàng thích màu tím.” Hắn quan sát ta từ đầu đến chân, “Ta còn nghĩ nàng mặc màu tím nhất định rất đẹp.” Tuy rằng bạch y rất đẹp, nhưng ta không thích, màu tím hợp với ta hơn.

“Ta thấy chàng mặc bạch y cũng rất đẹp nha, giống như đại hiệp.” Tình cảnh ban đầu gặp nhau, cả đời ta cũng không sao quên được.

Tiêu sái, tuấn dật, phong lưu, cuồng ngạo hiển hiện đầy đủ trên người. Nam nhân như vậy, mới xứng đôi với Dạ Phượng ta chứ.

“Nhưng ta không phải đi làm đại sứ.” Hắn lấy y phục ra, vẻ mặt khó xử.

Ta chủ động cầm lấy y phục, giống như tiểu thê tử giúp hắn thay quần á, “Vậy làm phản tặc được rồi.” Hắn là đại hiệp ta là Dạ Phượng, hắn là phản tặc ta là công chúa tiền triều, hắn là Mộ Dung gia công tử ta là Mộ Dung gia tiểu thư.

Bất luận hắn dùng thân phận gì, ta đều có thể phối hợp với hắn. Phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, tuyệt đối không tìm được nữ nhân thứ hai thích hợp với hắn hơn ta, cũng không thể tìm được nam nhân thích hợp với ta hơn hắn. Ta nghĩ vị sư thái kia nói đúng, hai ta là trời tạo một đôi, nhân duyên sớm định.

Giúp hắn thay y phục Phượng Ngự Thiên, ta phi thường thỏa mãn, “Thiên ca, như vậy cũng tuấn tú lắm na.” Có thể ta nên đi thay y phục nữ chiến sĩ Dạ Phượng để xứng đôi với hắn.

Hắn yên lặng không nói gì, mang mặt nạ lên, nắm tay ta ra ngoài.

Hắn bây giờ là Phượng Ngự Thiên, là Ngự Thiên cao ngạo lạnh lùng. Ta không nghĩ ngợi gì thêm, thản nhiên tiêu sái đi bên cạnh hắn.

Qua rất nhiều hành lang gấp khúc, chúng ta đi đến một khoảnh sân hẻo lánh. Sải bước qua cổng vòm hình trăng, từng cơn gió lạnh thổi tới, trực giác mách bảo, trong sân này có những thứ ta không muốn xem.

Co người lại một chút, lắc đầu nhìn Mộ Dung Phong Vân, biểu hiện ta không muốn vào.

Hắn cũng lắc đầu, cố tình kéo ta vào đó.

Ta đứng im bất động, “Ta sợ, chàng vào một mình đi.” Nếu như đi vào, sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện.

Hắn dịu dàng nắm tay ta, “Thiên cô nương vẫn ẩn thân trong vương phủ, chính là vì tàng bảo đồ. Nàng không phải muốn thấy tàng bảo đồ sao, ta ch nàng xem.”

“Tàng bảo đồ.” Thực sự rất hấp dẫn nha, đáng tiếc, ta đối với vật này luôn cảm thấy – sợ.

“Ừ.” Hắn gật đầu.

“Ai…” Ta dùng hết toàn lực nắm tay hắn, “Đi thôi.” Vào thì vào, chuyện tới nước này, ta cũng hết cách. Có điều, có hắn bên cạnh, cho dù là hồng thủy mãnh thú ta cũng bằng lòng.

Giẫm qua mấy bậc thang đi vào, bên trong là một phòng khách trống trải. Trong phòng bố trí mấy cái ghế đòng, mười cái ghế được chia đều hai bên.

Ngồi ở hai bên hàng ghế gồm có năm người, bốn nam một nữ.

Thấy Thiên ca nhà ta đi vào, năm người rất ăn ý đứng lên.

“Chủ tử.” Năm người đối với Phượng Ngự Thiên tất cung tất kính.

Năm người này nhìn qua rất quen mặt, nếu như mắt ta không có vấn đều, bốn người trong số đó ta đều đã gặp qua.

Đối với ba tên nam nhân hung thần ác sát kia ta tuyệt không hứng thú, có điều… vị cô nương xinh đẹp kia, ta không phải hứng thú, mà là rất có hứng thú.

“Đại Nhi?” Nàng không phải nha hoàn của Bùi Linh Linh ư? Sao lại ở chỗ này.

Đại Nhi mỉm cười, “Mộ Dung cô nương, chúng ta từng gặp nhau rồi.”

Ta cười cười, “Thương thế sao rồi?”

“Đa tạ cô nương giúp đỡ.” Thiên cô nương ta hai lần gặp mặt quả nhiên chính là nàng.

Mộ Dung Phong Vân gật đầu với Thiên đại cô nương, ánh mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh nàng, “Bạch huynh, lấy được rồi?” Nghe giọng nói của hắn, xem ra rất hài lòng.

Nam tử được gọi là Bạch huynh kia nhẹ nhàng gật đầu, “Lấy được rồi.” Hắn một thân bạch y, tuy rằng có hơi gầy guộc, nhưng ánh mắt lại hết sức có thần.

Theo ta thấy, người này quang hoa nội liễm (1), cũng là một nhân vật lợi hại.

Nếu là họ Bạch, vậy là người nhà Bạch gia rồi. (Ok, bạn thừa nhận bạn đoán nhầm. Không phải một quân đội mà chỉ có một người thôi. Tưởng TL định thu quân đội của Bạch gia dùng chuẩn bị tạo phản *mắt long lanh*, ai ngờ mình tưởng tượng phong phú quá rồi =)))

Ta lộ ra ánh mắt mê chết người không cần đền mạng, “Bạch đại ca, xin chào.” Cái tên họ Bạch này, nhất định là tên không may chết tiệt bị Hoàng Phủ Viêm bắt rồi, không biết làm sao lại trở ra được đây.

“Mộ Dung tiểu thư quả thật quốc sắc thiên hương.” Nam tử họ Bạch cũng mê chết người không cần đền mạng.

Chẳng qua chỉ là một cái mỉm cười, nhưng nam nhân lòng dạ hẹp hòi nào đó lại ăn dấm chua, ké ta ngồi xuống ghế, bá đạo hơn là ôm ta trong lòng.

Hành động của hắn khiến năm người kia che miệng cười thầm, còn ta thì ngượng ngùng le lưỡi.

Một trong ba tên thổ phỉ bật cười ha hả, mập mờ nói, “Mộ Dung tiểu thư, khi nào thì sinh hài tử.”

Tên nam nhân nào đó tên Mộ Dung Phong Vân chẳng biết cái gì là xấu hổ nói, “Tám tháng sau sinh.”

“Nhanh vậy sao?” Ba tên thổ phỉ trăm miệng một lời, mắt trừng to, vui mừng đến kinh ngạc.

“Đúng đó, là nhanh như vậy.” Ai đó không biết tự xấu hổ.

“Còn chưa thỉnh giáo các vị…” Vẫn chưa biết tên họ nữa mà.

Một trong ba tên cường đạo bước ra, “Mộ Dung cô nương, ta là Hoàng Càn, là đại ca của chúng.”

“Ta là Hoàng Khôn, là lão nhị.”

“Ta là Hoàng Chấn, lão tam.”

Năm nay, phụ mẫu hay sinh quả thật là nhiều. Trước là tám huynh đệ Phượng gia, sau là ba huynh đệ Hoàng gia.

“Thiên Đại.”

“Bạch Vô Trần.” Vị huynh đệ này tên thật đặc biệt. Vô Trần, thoát khỏi phàm trần, không nhiễm bụi trần.

Nghe bọn họ báo danh xong, ta cũng nói tên mình, “Hạ Tử Lung.” Năm tên ở hiện trường tựa hồ quá chậm tiêu, ngoài ta ra thì không còn nghe giọng người nào khác.

Ta vươn tay gõ gõ Mộ Dung Phong Vân, “Báo danh đi.”

“Phượng Ngự Thiên.” Nghe hắn báo danh, ta thỏa mãn gật đầu.

Trong những thành viên này, chắc hẳn tiểu tập đoàn Hạ gia ta mới là thành viên chủ chốt.

“Thiên cô nương, Bạch công tử, lấy ra đi.” Một trong ba tên thổ phỉ, Hoàng Khôn xem ra đã không còn nhẫn nại.

Thiên Đại cô nương, Bạch Vô Trần công tử cùng Mộ Dung Phong Vân đưa mắt nhìn nhau, đều luồn tay vào y phục.

Mộ Dung Phong Vân lấy từ trong người ra một tấm da dê, trải trên mặt bàn.

Ta cùng ba tên thổ phỉ vội vội vàng vàng chạy đến bên bàn, nhìn rõ hình dạng tàng bảo đồ. Bức tranh trên da dê là những đường cong hắc sắc, giăng giăng khắp chốn. Mỗi một đường nét đều có thể nhìn rõ, không chút mờ nhạt.

Bạch Vô Trần công tử giật lại từ tay một tên thổ phỉ, lấy ra một miếng da dê ghép với miếng của Ngự Thiên, Thiên Đại cô nương cũng lấy phần của nàng ra.

Ba phần tàng bảo đồ hợp lại thành một hình vuông không hoàn chỉnh, sáu người cúi đầu nhìn da dê, không nói câu nào.

“Còn thiếu một phần.” Hoàng Khôn lên tiếng trước.

“Đúng vậy.” Hoàng Càn thần tình ngốc nghếch.

“Đúng.” Thần tình Thiên tiểu cô nương cũng rất ngu ngốc.

Ta lấy tay áo che lên lại tàng bảo đồ, “Các vị các vị, nếu như tàng bảo đồ tề tụ đủ rồi, các vị muốn làm gì?” Vấn đề này cần phải rõ ràng.

Tam thổ phỉ Hoàng Chấn tùy tiện mở miệng, “Hỏi thừa, đương nhiên là tạo phản rồi.”

“Đương nhiên là tạo phản.” Nhị thổ phỉ cũng đồng ý với tam thổ phỉ.

“Làm gì?” Thiên Đại cùng Bạch công tử hai mắt nhìn nhau, rất ngu ngốc, trăm miệng một lời, “Không biết.” Không biết thì được, ngàn vạn lần không thể tạo phản.

Ta đối với Thiên cô nương cùng Bạch công tử không còn gì để nói, “Vậy hai vị tìm tàng bảo đồ làm gì?”

“Cha ta bảo tìm.” Thiên Đại ngốc nghếch.

“Cha ta trước khi chết bảo phải tìm.” Bạch Vô Trần càng ngốc nghếch hơn.

“Các vị các vị, đã đến đông đủ hết chưa?” Xem ra, bản công chúa cần phải xuất mã, nói đạo lý với bọn họ rồi.

“Cái gì đến đủ?”

“Cầm đầu tạo phản.” Ngay cả đại đầu lĩnh như ta cũng tới, chắc là đông đủ rồi.

“Mộ Dung cô nương, ý cô là sao?” Tam thổ phỉ tức giận.

“Cầm đầu tạo phản đó.” Bạch Vô Trần cười khổ, “Chúng ta quả thật đang cầm đầu tạo phản.”

Thiên Đại tựa hồ rất sung sướng, không để ý hình tượng cười to, “Ha ha, ta là phản tặc, còn là kẻ cầm đầu.”

Mộ Dung Phong Vân hiểu câu nói này của ta, gật đầu, “Đến đông đủ rồi.”

Ta gật đầu, “Người thủ hộ bảo tàng, minh chủ, ba vị tướng quân đều đã tới rồi. Đúng rồi, có tính cả ba vị thúc thúc không?”

“Chỉ còn thiếu Hạ gia và công chúa.” Nhị thổ phỉ ngươi mắt bị mù sao? Bản công chúa đứng đây chẳng lẽ ngươi không thấy?

“Bạch công tử và Thiên cô nương không biết nên tìm tàng bảo đồ để làm gì, Thiên ca cũng ghét làm minh chủ gì đó, lại càng không muốn tạo phản. Xin hỏi các ngươi tìm tàng bảo đồ để làm gì. Một lũ ngốc.” Ta coi như có lý do chính đáng, còn những người này đều là lũ ngốc.

Đại thổ phỉ nghênh ngang bức ra, động tác vô cùng thô lỗ, “Cha ta nói, nhất định phải tìm đủ bốn phần tàng bảo đồ, ủng hộ công chúa phục quốc.” Xí, ai cần hắn ủng hộ.

Ta vươn ngón trỏ, chích chích vào ngực đại thỏ phỉ, “Mẹ kiếp, cha các ngươi nói, cha các ngươi nói, ta van các ngươi, các vị đại ca à, có tự suy nghĩ một chút được không?” Có một đám thuộc hạ ngu ngốc như vậy, thật đúng là bất hạnh thay.

“Ý của ta chính là muốn phục quốc, chiến tranh.” Nhị thổ phỉ rất thô lỗ đứng ra.

“Ta van các ngươi, các ngươi có từng hỏi qua công chúa thật sự muốn gì không?” Ta chỉ muốn thiên hạ thái bình, ai tạo phản ta đại diện chiến thần tứng quân cho hắn đẹp mặt.

“Ặc…” Một lũ ngốc lần thứ hai đưa mắt nhìn nhau.

Ta vỗ vỗ trán, hầu như tức giận đến choáng váng, “Cứu mạng, sao ta lại gặp một lũ ngốc danh xứng với thực thế này.”

“Cho dù chúng ta thật sự ngốc, cũng không cần biểu hiện vậy chứ?” Thiên cô nương vỗ vỗ vai ta.

Ta triệt để không nói gì, “Thần kinh, nói ta biết họ Bạch kia sao lại thoát ra được?” Vì tìm vị lão huynh này, hạnh phúc cả đời ta cũng bỏ mặt, kết quả hắn không biết từ đâu nhảy ra, còn mang the tàng bảo đồ, thực sự khiến ta choáng váng.

——————–

(1) Quang hoa nội liễn: ý chỉ đôi mắt giấu hết được sự sắc xảo tài hoa vào trong (Theo Tàng Thư Viện)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui