Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Thứ bảy cuối tuần, không cần phải đi làm, có thể yên tâm ngủ thẳng đến khi đủ giấc.

Khi Dương Khánh Kiều tỉnh lại, đã là giữa trưa, vì đói mà tỉnh, tiếng kêu từ trong bụng đánh thức tên còn lại đang ngủ bên cạnh.

“Đói à?” Trịnh Ngạn đưa tay vuốt ve bụng cậu, cảm giác bên trong có thứ gì đang rục rịch.

“Ân.”

“Đem hai phần cơm lên.” Trịnh Ngạn gọi cho phục vụ phòng, xoay người xuống giường, đè lại người đang nằm ở gối bên.”Cứ nằm đi, không cần dậy.”

Dương Khánh Kiều thuận theo nằm xuống, khi vừa mới tính ngồi dậy, chợt thấy cả người bủn rủn, thắt lưng cùng đôi chân vô lực, còn địa phương kia thì truyền đến cảm giác làm người ta thấy hổ thẹn. Dù cho có ôn nhu cẩn thận thế nào, lần đầu tiên khai phá sử dụng luôn khó tránh khỏi không thích ứng được.

Nếu đối phương không vội  đuổi người đi, cậu tất nhiên thích ở lại giường trong chốc lát, loại giường nệm cao cấp này đâu phải mỗi ngày đều có thể nằm chứ, thoải mái hơn nhiều thứ nệm bông ở chỗ cậu, thoải mái đến mức làm cho người ta muốn cả đời đều cứ nằm thế này.

Trịnh Ngạn mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, không bao lâu sau, thức ăn đưa tới, anh không để nhân viên đưa thức ăn vào, cho tiền boa rồi đuổi đi, tự mình đưa thức ăn vào trong phòng, đặt ở bên giường, đỡ Dương Khánh Kiều ngồi dậy, ở sau lưng chèn một chiếc gối để cho cậu thoải mái dựa, rồi mới tiến hành đút thức ăn.

Tỉ mỉ, chu đáo, cẩn thận, quả thật xem Dương Khánh Kiều như tổ tông (hoặc sủng vật) mà hầu hạ.

Trịnh Ngạn đối hành vi thất thường này khó hiểu tới cực điểm, nhưng là chính anh muốn làm như thế, vậy nên anh làm, chường ra vẻ mặt lạnh lùng, một ngụm một ngụm đút người nam nhân mặt oa nhi có hai tròng mắt lấp lánh ý cười ngồi ở trên giường.

Ánh mắt thật xinh đẹp tinh thuần, trong suốt thấy được cả thân ảnh anh trong đó.

Trong khoảnh khắc đó, xúc động nghĩ muốn áp tiểu cừu xuống, trước uy cho cơn đói tính dục của mình, sau đó sẽ lại cho đối phương ăn no.

Thật cố gắng kìm nén thú tính bản năng của nam nhân sau khi tỉnh ngủ, đem chiếc đũa gắp rau đút qua, quyết định trước dưỡng phì một chút rồi lại làm thịt, nói vậy da thịt sẽ càng thêm du nộn, rất ngon miệng.

Dương Khánh Kiều giấu không được ý cười, vui vẻ để anh đút ăn, hưởng thụ sủng ái ngọt ngào được che chở, trêu chọc nói: ”Linh Mộc 3P lang tiên sinh, có cần phải hầu hạ tôi đến mức độ này không?”

Linh Mộc 3P lang? Trịnh Ngạn nhíu mày, gắp một miếng thịt bỏ nhỏ đút vào miệng cậu, hỏi: ”Anh tên là gì?”

Dương Khánh Kiều ăn miếng thịt bò, suy nghĩ, thầm nghĩ hai người đều đã cùng lên giường, lại dùng tên trên mạng xưng hô chẳng phải có vẻ rất quái lạ sao, nuốt thịt bò xuống, ngoan ngoãn thành thật báo cáo: ”Dương Khánh Kiều, mộc dịch dương, khánh trong khánh chúc, kiều trong kiều thiên.”

“Kiều trong Tiểu Kiều?”

“Anh biết tôi không thích người khác gọi tôi Tiểu Kiều mà.” chùi miệng, hỏi lại: ”Còn anh?”

“Trịnh Ngạn.”

“Trịnh trong thành công trịnh, ngạn trong chu bang ngạn?”

“Ân.”, xuống giường, ca ca mặt lạnh đã trở lại, trở nên kiệm lời.

“Không cần cứ đút tôi, anh cũng ăn a.”

“Cậu ăn no rồi tôi sẽ ăn.”

“Đối tốt với tôi như thế, coi chừng tôi yêu anh.”

“Tại sao không.”

Dương Khánh Kiều không nhịn được sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh, không xác định chân chính hàm ý của những lời này, ý tứ của anh là nói…… Yêu anh cũng không sao?

“Cái kia…… Chúng tôi trước chỉ thỏa thuận, chỉ là tình một đêm……”

“Như cậu mong muốn, đợi một lát cậu có thể đi.” Trịnh Ngạn đột nhiên từ trên giường đứng lên, đẩy xe thức ăn đi ra ngoài, trong lòng không hiểu sao cảm thấy một tia khó chịu, hơn nữa là phi thường khó chịu.

Linh Mộc 3P lang là cái quái gì chứ!

Anh ta tức giận? Dương Khánh Kiều chớp chớp mắt hơi hơi ngẩn người, dò xét nhìn đẩy bữa đại tiệc xa hoa rời đi, rất muốn nói với anh ta, tiên sinh ngài đừng vội đi, tiểu nhân tôi còn chưa ăn no mà!

Chịu đựng cơn đau nhức cùng xương khớp không nghe lời xuống giường, đến một gian phòng khác đem quần áo mặc vào, lại đi ra bên ngoài, nhìn phía Trịnh Ngạn ngồi ở phòng ăn một mình dùng bữa.

Cái người mới vừa rồi còn thân thiết đút cậu ăn, nháy mắt tức thì trở nên xa cách lạnh lùng, trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn.

Trầm mặc, không khí giữa hai người trở nên ngưng trệ ngượng ngùng.

Dương Khánh Kiều đối cái người lúc lạnh lúc nóng không biết nên làm sao, co quắp một lát, bé ngoan hảo ngốc hảo thiên chân đành phải lại hữu lễ nột nột nói: ”Ngày hôm qua cám ơn anh.”

Bị ăn kiền mạt tịnh còn nói cám ơn người ta, đến tột cùng là rất đơn thuần hay là rất ngu xuẩn đây?

“Không cần khách khí.”, đại lang thoải mái trả lời, không một chút xấu hổ, tiếp tục ăn, vẫn lạnh lùng và xa cách như trước.

“Tiền phòng……”

“Cậu không cần trả.”

“Anh tốn kém vậy ngại quá.”

“Không sao.”

“Vậy…… Tôi đi trước.”

“Ân.”

Không có ý giữ lại, ngay cả một tiếng “tái kiến” đều keo kiệt không nói, Dương Khánh Kiều không khỏi cảm thấy thất vọng cùng mất mát.

Sau khi rời khỏi căn phòng xa hoa cả đời khó quên, không tự chủ được trở nên để tâm vào chuyện vụn vặt, thầm nghĩ, có phải câu kia đã khiến Trịnh Ngạn mất hứng? Hay là chính mình tối hôm qua biểu hiện rất tồi? Aiz, không có kinh nghiệm mà, hơn nữa khẩn trương chết khiếp, tuy rằng sau đó thì dục tiên dục tử……

Buồn bã về nhà, tùy tiện vào Qchat (*), bật msn lên, lo lắng không biết có nên gọi Linh Mộc 3P lang không, cho dù kết quả tình một đêm không khiến anh ta vừa lòng, hai người cũng còn có thể làm bằng hữu.

Nhìn mãi nhưng biểu tượng đại diện kia vẫn xám ngắt, cảm giác mất mát thật lớn.

Aiz, có phải hay không cả làm bằng hữu cũng không được rồi?

Những ngày kế tiếp nên thế nào đây, sẽ không bởi vì một đêm phong hoa tuyết nguyệt lại chuyển biến long trời lỡ đất chứ, đêm đó mất hồn thực cốt mê loạn như mộng, nghĩ đến bất quá chỉ là một tiểu khúc trong cuộc đời người thôi.

Chính là, là một tiểu khúc kích tình sẽ thật lâu mới có thể quên đi.

Điểm khác biệt với trước đây chính là Dương Khánh Kiều cuối cùng có thể xác định khuynh hướng tình dục của  mình ──

Rõ đầu rõ đuôi.

Từ nay về sau bỏ qua Dữu Mộc, Tiểu Trạch Viên, Thương Tỉnh Không, Matsushima Kaede (**), cùng bao con người xinh đẹp gợi cảm khác, ngược lại chuyển sang mê Sho, Nagi, Hikaru, Taiki, Ryoma…...(nam diễn viên trong GV)

Nhưng khi cậu xem GV động tay động chân thì tất cả tưởng tượng trong đầu lại đều là Trịnh Ngạn cùng đêm hôm đó.

Đã trải nghiệm mỹ vị ngon ngọt tuyệt vời, sẽ muốn được ăn nữa.

Một người vụng trộm ở nhà tự an ủi là chuyện bình thường, nhưng cũng đã không thể hoàn toàn thỏa mãn dục vọng của cậu rồi.

Cậu muốn cùng nam nhân lên giường.

Cậu muốn được ôm, được hôn, được âu yếm, được sáp nhập……

Ân, mình hẳn là 0 rồi. Sau khi Dương Khánh Kiều xác nhận khuynh hướng tình dục thì lại xác nhận vị trí trên dưới.

Tuy khát vọng nhưng cậu thật không nghĩ lại trải qua tình một đêm, lại càng không thể không biết xấu hổ chủ động nhắn msn cho ”Linh Mộc 3P lang“.

Linh Mộc vài ngày sau cuối cùng login, nhưng là không chủ động gọi cậu, giữa hai người bảo trì trầm mặc, cho nên kẻ ngốc vẫn là kẻ ngốc, vẫn không phát giác ngày đó lên nhầm giường, rầu rĩ chui rúc vào sừng trâu.

Mặc dù tâm linh bị chút ít tổn thương, nhưng cậu ở phương diện nào đó rất thích hướng theo phía tích cực, bắt đầu gia nhập trang web mà đồng tính nam thường giao hữu, thử làm quen với vài người, quan sát kinh nghiệm của người khác, từ đó tìm đối tượng thích hợp kết giao.

Tuy rằng trước mắt, người đồng tính không thể có được hôn nhân hợp pháp, bất quá cậu nghĩ, cũng có thể ổn định kết giao lâu một chút đi, cậu không chỉ muốn tìm một người yêu, mà càng muốn tìm một đối tượng có thể cùng nhau chung sống, là người nhà, ít nhất không cần tam thiên lưỡng đầu thay đổi người ngủ cùng, rất phiền toái lại không vệ sinh.

Cậu hiểu được, người đồng tính có thể chân chính tìm được một đối tượng chung sống lâu dài cũng không nhiều, tình yêu vĩnh chí bất du lại là cả đời khó cầu, nhưng cậu vẫn ôm chặt cái hy vọng lãng mạn đó, biên soạn cuộc đời cùng tương lai chung sống cùng người bầu bạn.

Nửa tháng sau ngày ấy, Dương Khánh Kiều đúng là vẫn nhịn không được, chủ động gọi Linh Mộc 3P lang.

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

Chào!

Linh Mộc 3P lang nói:

Chào!

Dương Khánh Kiều không khỏi lại trở nên khẩn trương, nhớ đến khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia, cùng với hình ảnh chỉ cần hơi chút hồi tưởng đã mặt đỏ tim đập đêm đó, nhất thời không biết phải nói tiếp như thế nào.

Trầm mặc một trận, Linh Mộc 3P lang đáp lại trước.

Linh Mộc 3P lang nói:

Ai, cậu cuối cùng cũng chủ động gọi tôi.

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

Cái kia…… Ngày đó……

Linh Mộc 3P lang nói:

Nói thật, tôi rất thất vọng.

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

…… Thật xin lỗi……

Linh Mộc 3P lang nói:

Ngày đó cậu không đến? Hay là nhìn thấy tôi thì bỏ đi?

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

A?

Linh Mộc 3P lang nói:

Tôi tự nhận điều kiện cũng không tệ lắm, cho nên đối với việc bị leo cây cảm thấy rất tuyệt vọng. (cười khổ)

Dương Khánh Kiều cả người cứng lại, ngây người.

Đại soái ca ngày đó không phải Linh Mộc 3P lang? Cậu không phải lại phạm phải chuyện ngu xuẩn gì chứ?!

Linh Mộc 3P lang nói:

Mặc kệ thế nào, tôi hy vọng chúng ta vẫn là bằng hữu,ok?

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

Ngày đó công ty đột nhiên có chuyện quan trọng, cho nên tôi không đi, thật sự xin lỗi.

Linh Mộc 3P lang nói:

Thật sao? Không phải an ủi tôi chứ?

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

Thật mà! Lừa anh tôi là trư.

Linh Mộc 3P lang nói:

Ha ha, vậy là tốt rồi, đổi hôm khác hẹn lại được không?

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

Ngô…… Tôi nghĩ qua, tôi không muốn tình một đêm……

Linh Mộc 3P lang nói:

Vậy làm bằng hữu bình thường.

Không-được-gọi-tôi-Tiểu-Kiều nói:

Ân, cám ơn anh.

Tâm tư loạn thất bát tao tái hàn huyên trong chốc lát, logout, tắt máy, đầu óc Dương Khánh Kiều giống bị bốn trăm mười chín con voi điên giẫm đạp, rối tinh rối mù.

Cậu thế nhưng lại cùng một người xa lạ lai lịch không rõ chẳng những như vậy lại như vậy, hơn nữa như vậy lại như vậy, thậm chí như vậy như vậy, rồi mới như vậy như vậy……

Chỉ thấy sau đó một kẻ siêu cấp mơ hồ ngồi ở trước máy tính ôm đầu kêu to: ”Mẹ ơi tôi ngủ sai người a a a ──”



Ghi chú:

(*)Qchat: một chương trình chat bên TQ, cái này là ta chém vì trong bản QT chỉ có mỗi chữ Q, còn lại không hiểu gì hết haha

(**): theo ta đoán là nữ diễn viên trong AV, còn mớ tiếng Nhật, trong bản QT thế nào thì ta để thế đó



Tiểu Kiều a Tiểu Kiều, ta ko biết nên cười hay nên khóc đây. cái tội bộp chộp của em thật là… khó đỡ. hahaha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui