Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Nghĩ lại thật hồ đồ khi chỉ vì xác nhận khuynh hướng tình dục của mình lại cùng một người chưa từng gặp mặt ước hẹn tình một đêm, không chỉ vậy còn ngẫu nhiên sai sót ngủ sai người, ước chừng một tháng sau đột nhiên phát hiện, ngủ phải ai không ngủ lại ngủ trúng ngay tân lão bản!

Cái gọi là vô xảo bất thành thư, lại nói hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, loại duyên phận này nọ thật là thần bí hơn nữa cũng thật bạo lực, không phải vì bản thân không muốn sẽ không xảy ra, muốn tránh đều trốn không xong.

Hồi tưởng ba ngày trước, Trịnh Ngạn đâu phải liếc mắt một cái liền nhận ra Dương Khánh Kiều, chỉ cảm thấy cái người lưng sắp gặp thành góc vuông, co đầu rút cổ như con rùa này có chút quen mặt, tựa hồ từng ở đâu gặp qua. Thẳng đến khi lơ đãng thoáng nhìn ở chỗ sau cổ, gần mép tóc của cậu ta, có cái bớt nho nhỏ, hình bướm màu phấn hồng, hai mắt nhất thời sáng ngời.

Âm thầm lần nữa liếc mắt nhìn kỹ một cái, rồi từ hồ sơ tư liệu truy tìm thẩm tra, qua hình ảnh, xác nhận xong. Làn môi kia, viền cổ kia, thân người kia, cái bớt đáng yêu kia, ấn tượng  mờ nhạt từ trong trí nhớ tức khắc liền trở nên rõ ràng, bao gồm da thịt tứ chi dưới lớp quần áo, cùng với rên rỉ khinh suyễn và tư thái ngoan ngoãn.

Đúng vậy, đúng là con chim nhỏ ngây ngô kia.

Mái tóc buồn cười cùng mắt kính màu phấn hồng che nửa khuôn mặt, rõ ràng là bịt tay trộm chuông, giấu đầu hở đuôi, khoa trương xoay người cúi đầu càng làm cho tiểu điệp của mình bán đứng chính mình.

Một người thú vị, cuộc gặp lại này thật có ý tứ a.

Đầu Dương Khánh Kiều nâng cũng không dám nâng lên một chút, tất nhiên không phát hiện trong mắt tân lão bản dấy lên một ngọn lửa.

Chân tướng không lặp tức bị lật tẩy, ngoài phòng là trời xanh mây trắng nắng ấm trời trong, trong phòng là quốc thái dân an thiên hạ thái bình, có ai ngờ đây là bình yên trước cơn bão.

Nhưng có tên trộm nào mà không chột dạ, Tiểu Kiều đồng tựa như miếng băng mỏng trong ba ngày, sau thấy tân lão bản không có bất cứ hành động khác lạ gì, khi đang tự an ủi đại khái có thể mình hẳn đã tránh được một kiếp, ai lại ngờ rằng trốn không thoát chung quy chính là trốn không thoát.

Trước thang máy ở bãi giữ xe, một tiếng “chào!” của Trịnh Ngạn làm cho Dương Khánh Kiều mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tuy rằng từ ba ngày trước khi phát hiện thân phận tân lão bản, sớm có chuẩn bị tâm lý, chính là không nghĩ tới sẽ bất ngờ không kịp chuẩn bị như thế, hơn nữa là ở loại địa phương không hề nghĩ đến này, cái này kêu là oan gia ngõ hẹp sao?

Chẳng lẽ đây là số phận? Đây chính là kinh hoảng cùng buồn bực của tiểu cừu.

Như vậy liền thuận theo thiên mệnh đi! Đây là kinh hỉ và tính toán của phúc hắc đại dã lang

Nếu trời cao nhất định khiến cho bọn họ lại lần nữa gặp nhau, hơn nữa lại là cơ hội gần gũi thân thể, căn bản có thể nói là lễ vật từ trên trời rơi xuống, anh há có thể làm trái hảo ý của lão thiên gia chứ.

Trịnh Ngạn mỉm cười, mỉm cười, lại mỉm cười.

Nhìn ra được tâm tình của anh tốt lắm, phi thường tốt, tốt vô cùng.

Một con sói bắt được một con dê, đại để cũng là loại vẻ mặt này đây.

“Tổng…… Tổng tài hảo.”, tiểu cừu bị sói nhìn trừng trừng, gian nan phát ra thanh âm, đầu cúi càng thấp, hận không thể trên mặt đất đào ra một cái lỗ nhảy xuống.

“Đi lên hay đi ra ngoài?”

Cậu muốn lên văn phòng, đương nhiên là: ”Đi lên.”

Trịnh Ngạn một lần nữa đi vào thang máy, chờ cậu.

Chần chờ, vẫn còn đứng tại chỗ, không dám đi vào.

“Vào đây.”, ôn tồn mệnh lệnh.

“Ân.”, Dương Khánh Kiều thực không tiền đồ không dám cãi lời, đành phải nơm nớp lo sợ bước vào, an ủi thầm nghĩ, giờ là thời đại gì rồi, tình một đêm thật cũng đâu là gì, cũng sẽ không vì vậy mà bị giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.

Khi cửa thang máy đóng lại, Trịnh Ngạn liền xoay người, áp lên một Dương Khánh Kiều không kịp ấn nút thang máy.

“Tổng tài?! Ngô……”

Miệng Dương Khánh Kiều bị ngăn chận.

Bị môi Trịnh Ngạn ngăn chận.

Trịnh Ngạn đem người kia áp lên bề mặt bằng kính của thang máy, cuồng dã hôn.

Nụ hôn thế tới rào rạt, Dương Khánh Kiều ảo giác giống như bị dã thú mấy trăm năm chưa ăn thịt bắt giữ, muốn đem cậu cả người ăn sạch, làm cậu thất kinh không chỉ đã quên phản kháng, ngay cả hô hấp đều quên, một hơi như thế thiếu không khí muốn té xỉu, trước mắt vụt qua đại tiêu đề thật kích động trên tờ nhật báo ──

Đại tổng tài điên cuồng hôn trong thang máy, tiểu viên chức đáng thương chịu khổ hít thở không thông.

Mẹ ơi, chết kiểu này thật mất mặt quá!

“Ngô ngô ngô……”, suy yếu giãy dụa.

Môi Trịnh Ngạn cuối cùng rời cậu, giữa hai môi có một đường chỉ bạc dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.

Dương Khánh Kiều không ngừng từng ngụm từng ngụm thở, hít vào một đại lượng hương vị đầy nam tính, là hương vị của Trịnh Ngạn, từ hô hấp mà xâm nhập lục phủ ngũ tạng của cậu, lại từ trong cơ thể mà thiêu đốt khắp người.

Giương mắt lên, chỉ thấy một đôi mắt sáng quắc tỏa sáng, lóng lánh thú tính quang mang, hoàn toàn bất đồng với vẻ điềm đạm đêm đó, quả thực như là một người khác, Dương Khánh Kiều không khỏi hoài nghi, anh ta có thể không phải bị quỷ ám mà là bị người ngoài hành tinh tráo đổi.

Kinh hoàng thoáng nhìn, lông mi liền rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt cháy bỏng của đối phương trên gương mặt cương trực lạnh như băng, cả người lại nóng như bị thiêu đốt.

Trịnh Ngạn cúi người, vươn đầu lưỡi liếm đi nước bọt ở môi cậu, liếm liếm, liếm đến lỗ tai, vẽ một vòng lên viền tai, chỉ lướt nhẹ nhưng lại đầy tình sắc, ánh mắt lửa nóng hòa hợp với động tác tràn ngập khiêu khích, nói có bao nhiêu phiến tình liền có nhiều phiến tình, khiến một phen dục hỏa càng thêm bừng cháy.

Khi đầu lưỡi ẩm ướt bắt chước động tác tính giao chui vào tai, thân thể cứng ngắc của Dương Khánh Kiều nhịn không được mà run lên.

Cơn run này, giống như trong nháy mắt ấn hạ chốt mở, một cỗ điện lưu tê dại từ lưng lan ra, đầu gối như nhũn đi, hai chân vô lực, thậm chí muốn chủ động cọ lên.

Tựa như miêu gặp phải mộc thiên liệu, muốn ngăn cũng không được, tuyệt đối bị tính lực hấp dẫn, không động dục cũng khó.

Độ cong nơi khóe miệng Trịnh Ngạn càng thêm lớn, không hề liếm lỗ tai cậu, đổi thành dùng cái mũi cọ cọ da thịt mẫn cảm ở phần gáy sau tai, nghe thấy mùi hương tươi mát thoang thoảng sau khi tắm rửa lưu lại.

Dương Khánh Kiều có thói quen tắm sáng, mép tóc vẫn như cũ hơi nước vi nhuận, quả thực như là tẩy hương chờ người đến ăn.

“Trước hãy thưởng thức món khai vị bữa sáng, thế nào?”, Trịnh Ngạn thổi nhẹ vào cái tai đỏ ửng, nói.

“A?”

Móng vuốt sói chợp lấy bả vai, xoay người lại, một phen đánh thẳng bộ vị trọng điểm nơi khố gian của tiểu cừu, cách hai lớp vải xoa nắn.

“Không……”, suy yếu chống cự, lại giống như mời gọi.

Móng vuốt sói kéo cởi quần tây, ngón tay uốn éo vói vào, linh hoạt cởi bỏ một cái nút, trườn thẳng xuống, trực đảo hoàng long.

Lại nói quần của nam nhân thật rất thuận tiện, lớp bên ngoài chỉ cần kéo xuống hảo, bên trong kia đã mở rộng sẵn, mặc kệ là muốn cái này hay cái kia đều được, dễ dàng làm việc, đại khái là cánh cửa đã thông a.

Từng đạo điện lưu càng mãnh liệt từ địa phương bị nắm giữ kích đãng dâng lên, Dương Khánh Kiều không chỉ chân nhuyễn mà hai trăm lẻ sáu đốt xương từ đầu đến chân đều rã rời, không tự chủ được càng run lợi hại hơn, sắp không đứng nổi.

Phản kháng anh ta! Đẩy anh ta ra! Nội tâm lớn tiếng hò hét, hai tay lập tức chấp hành mệnh lệnh trong đầu, bắt lấy bả vai Trịnh Ngạn, nhưng mà cũng không phải đẩy ra, mà là tránh cho tê liệt ngã xuống. Không được…… Còn tiếp tục như vậy….. mình sẽ……

“Ân……”, nhịn không được mà buột ra tiếng kêu rên ngọt ngào.

Dục vọng trong con ngươi của Trịnh Ngạn càng thêm đậm, đột nhiên kéo lấy cravat của Dương Khánh Kiều, mở rộng cổ áo, há miệng cắn một ngụm lên hầu kết thanh mảnh.

“Đau!”, Dương Khánh Kiều hô nhỏ một tiếng.

“Món khai vị miễn đi, vẫn là trực tiếp ăn món chính.”, Trịnh Ngạn dùng thanh âm tà ác mà khàn khàn nói, rất nhanh cởi bỏ dây lưng ở hông Dương Khánh Kiều, cả quần lót đều đồng loạt bị kéo xuống, rồi mới xoay người cậu lại, cưỡng chế ở trên mặt kính.

“Không cần!”, Dương Khánh Kiều giãy dụa, kinh hoảng kêu lên. ”Không được! Sẽ, sẽ có người tiến vào!”

“Sẽ không, thang máy này tạm dừng sử dụng.”

Dương Khánh Kiều lúc này mới giật mình nhận ra, cửa thang máy từ sau khi đóng liền ngừng lại không chuyển động, không cần nghĩ cũng biết, trừ bỏ Trịnh đại tổng tài còn có thể là ai động tay động chân.

“Tổng tài, thỉnh không cần như vậy!”, nguy cơ làm cho Dương Khánh Kiều tìm lại khí lực, phản kháng vặn vẹo.”Thỉnh anh buông!”

“Hôm nay thực không ngoan.”, mạnh ba một tiếng, một chưởng chụp lên cái mông trơn trụi.

Tiếng đánh trong không gian kín đặc biệt vang dội, cái mông ma ma đau, cảm giác nhục nhã so với cảm giác đau lớn còn lớn hơn, nhưng mà điện lưu tả xung hữu đột trong cơ thể lại càng kịch liệt, vô ý thức tràn ra một tiếng rên rỉ mang đầy giọng mũi. ”A……”

Dương Khánh Kiều bị phản ứng sinh lý kịch liệt của mình dọa shock, sắc mặt lúc đỏ lại trắng. Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ mình có khuynh hướng bị ngược?! Ông trời ơi, tôi không cần a a a ──

Trịnh Ngạn lại hơi hơi nở nụ cười, anh nhìn ra được, tiểu cừu trước mắt này chống cự không được khiêu khích của anh, vô luận ôn nhu hay bạo lực, thân thể khuất phục làm cậu khó có thể kháng cự, chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, hảo đáng thương a.

“Nghe lời, ngoan ngoãn, trẫm hội hảo hảo yêu thương ngươi.”

Phốc ~~~ nghe nhiều nên thuộc lòng lời kịch, tổng tài đại nhân hiện đại biến thân thành hoàng đế cổ đại háo sắc rồi? Một sợi hắc tuyến, hai sợi hắc tuyến, ba sợi hắc tuyến, Dương Khánh Kiều trên mặt hiện lên thiệt nhiều sợi hắc tuyến, thiếu chút nữa phốc xích bật cười, không nghĩ tới Trịnh Ngạn bề ngoài lạnh lùng thế nhưng cũng biết đùa.

Vậy, mình có cần thụ sủng nhược kinh quỳ xuống, cảm động đến rơi nước mắt hô to “tạ chủ long ân” không a?

Lời nói đùa đã phát huy tác dụng, làm cho thân thể cùng cảm xúc của Dương Khánh Kiều thoáng giãn ra.

“Cậu có muốn tôi lại đi vào không?”

Tạm dừng, theo bản năng muốn lắc đầu, cổ cũng không nghe lời mà cứng ngắc.

Kí ức diễm mỹ bị gợi lại, Dương Khánh Kiều hiểu được đầu mình thật không lắc nổi, tính lực hấp dẫn của Trịnh Ngạn đối với cậu quá cường đại, cho dù tinh thần đạo đức phản kháng, nhưng thân thể hoàn toàn chống cự không được dụ hoặc, cuối cùng tự mình cảm nhận được sự huyền bí của câu “khẩu ngại thể chính trực” trong GV thường nói, ô……

Thật lòng ham thích như vậy, tình ái đâu phải chuyện mất mặt gì, dù sao cậu thích anh ta cũng thích, hơn nữa ở trong thang máy làm thật rất kích thích a. Tiểu ác ma trong lòng lại nhảy ra giựt giây.

Cũng không phải dã cẩu, địa phương tùy tiện nàm cũng tưởng thượng liền thượng, vậy có khác gì súc sinh không biết liêm sỉ. Tiểu thiên sứ cũng vội vã bay ra khuyên trở.

Tiểu ác ma cùng tiểu thiên sứ lại bắt đầu khắc khẩu.

Trịnh Ngạn thấy cậu do dự, sắc mặt biến hóa không chừng, rút ra rồi lại thật mạnh đẩy vào hai ngón tay, cố ý chạm đến điểm mẫn cảm kia, càng trầm thấp, dụ hoặc lặp lại: ”Hy vọng tôi đi vào nơi này của cậu không?”

Tiểu thiên sứ đỡ không lại ngón tay tà nịnh của tổng tài, “ phốc ~”, phun máu mũi bỏ mình, chỉ còn tiểu ác ma vui mừng bay tới bay lui, thổi tiểu loa kêu “để anh ta vào đi thôi, để cho anh ta vào đi thôi!”

Tình dục dày vò thần trí mờ mịt, Dương Khánh Kiều cuối cùng hướng người nam nhân không thể kháng cự nhất theo bản năng đầu hàng, rất ngượng ngùng, gật đầu.

“Như cậu mong muốn.”

Dương Khánh Kiều tuyệt vọng lại hưng phấn nhắm mắt lại, cắn môi dưới, cơ hồ như chuẩn bị nhận lấy thứ ngạnh như thiết lại nóng như lửa kia.

Đề thương ra trận, đang muốn một phát đâm vào, bộ đàm trong thang máy bỗng dưng vang lên thanh âm người thứ ba: ”Lão đại, muốn làm thì nhanh lên, rất nhiều người hướng Bộ phận an toàn phản ứng, nói thang máy này trục trặc không hoạt động, anh muốn liền làm nhanh cho xong việc, sau lại đổi sang nơi khác tái tiếp tục, ok?”

Thời khắc mấu chốt lại bị giội vào đầu một chậu nước lạnh, trong chốc lát, hai người đông lại cứng đờ, cái chỗ đang ngạnh lên thiếu chút nữa trong nháy mắt liền nhuyễn xuống.

“Bảo bọn họ đi thang bộ!”, Trịnh Ngạn quay đầu hướng bộ đàm quát.

“Không thành vấn đề, bất quá có nhân viên phụ trách duy tu đã đi qua, hy vọng các anh kịp mặc quần áo.”

“Câm miệng, shit!” Trịnh Ngạn chửi một tiếng, buông Dương Khánh Kiều ra, đem tiểu huynh đệ lâm môn mà không thể nhập trở về chỗ cũ.

Dương Khánh Kiều hoang mang rối loạn kéo quần rơi ở mắt cá chân lên, hé ra gương mặt trắng xanh, bởi vì cậu cuối cùng nhớ tới, trong thang máy có gắn camera, bọn họ vừa rồi không phải đều bị nhìn thấy hết còn bị ghi hình làm chứng?! Trời ơi, mình không muốn trở thành nam nhân vật chính trong tình ái quang điệp a a a -─

Trịnh Ngạn nhìn ra cậu khủng hoảng, liền nói: ”Yên tâm, cậu ta không dám.”, ấn vào nút thang máy, chuyện tốt bị gián đoạn nên chường ra gương mặt lạnh lùng tràn ngập khó chịu, khó chịu, lão tử đang siêu cấp khó chịu.

Dương Khánh Kiều vươn tay cũng muốn nhấn, lại bị giữa không trung chặn lại. ”Tổng tài, tôi phải đi làm.”

“Không vội.”

Anh là đại tổng tài cao hứng khi nào muốn đi làm thì đi đương nhiên không vội, nhưng một viên chức nhỏ như tôi thì khác, tôi không muốn mất tiền thưởng chuyên cần tháng này a!

Dương Khánh Kiều thực nóng nảy, không biết sức mạnh từ đâu ra mà dám chộp lấy tay anh, lại không có dũng khí dĩ hạ phạm thượng trực tiếp xung đột, cậu cần công việc này, duy trì lương hảo và ổn định thu nhập.

Tên đã trên dây không phát sẽ chết, đại dã lang làm sao lại cho phép tiểu cừu lâm trận bỏ chạy, quyết lôi người đi thẳng lên tầng mười tám, nồi thị dê này là nhân gian mỹ vị anh mong đợi ba ngày, nói sao cũng phải ăn trước một ngụm mới cam nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui