Nhất Đại Tông Sư

Hoàng Hạc đỉnh có một gốc ngọc lan rất to, mỗi mùa hoa nở, rất thơm rất đẹp. Dưới gốc đại ngọc lan kê một cái bàn đá dài, đủ chỗ cho mười người cùng ngồi. Giờ đã bị chiếm hết năm chỗ.

Lam Tư nói:

"Hiện tại ngoài Diên Ninh quan, khắp nơi bách quỷ lộng hành, hoặc là trà trộn vào đền thờ miếu tự giả thần giả quỷ nhận hưởng quả thu công đức, hoặc là gây rối, nhìn chung rất phức tạp, cũng rất hỗn loạn. Con cùng Tiết Kỳ hạ sơn đã đi qua tổng cộng năm thành, sáu bảy trấn, tình hình đều tương tự. Đáng nói là tiên môn thế gia trực thuộc cũng không có nói năng gì. Khi chúng con đến tìm họ thì mới biết thành phần chủ chốt không tính là 'hòm công đức' nhà họ đều bị mời làm khách ở Thượng Hoa cung. Mời như thế nào thì muôn màu đủ kiểu. Kiểu như sư thúc lại càng nhiều."

Kiểu như Sở Tịch Viên là bị gán tội ép đi chứ "mời" khỉ gì?

Vân Lang trưởng lão nói: "Vẫn chưa ai trở về à?"

Lam Tư đáp: "Có ạ, nhưng rất ít. Số trở về đa phần đều hợp nhất cùng với Thượng Hoa cung."

Vân Lang trưởng lão cau mày: "Thượng Hoa cung, dã tâm cũng lớn thật."

Sở Tịch Viên nhướng mày nói: "Phải xem thử bản lĩnh tới đâu đã."

Hai người nói qua hai câu, khẽ nháy mắt nhìn nhau. Bọn họ tuổi đời lớn hơn đám hậu bối, có những chuyện chưa chắc hậu bối đã nhìn ra được.

Nên biết Đại kết giới ngăn cách Nhân gian và Bất quy Quỷ vực, yêu thú ma tộc muốn xâm phạm không phải dễ, vậy thì lấy đâu ra "bách quỷ lộng hành". Đám "hòm công đức" ở tiên môn thế gia cũng không tính là hoàn toàn vô dụng đi, đối phó với ma vật bình thường có thể làm khó họ sao, cần gì đến nhân vật chủ chốt ra tay.

Trừ khi, ma vật kia, không phải đơn thuần đến từ Bất quy Quỷ vực.

Lam Tư nói: "Vâng. Chúng con trở về cũng là liên quan đến chuyện này. Nghe nói sư thúc phải đi lấy công đức, Thượng Hoa cung tạm thời tiếp quản gia cố Đại kết giới, con sợ họ sẽ động tay động chân."

Sở Tịch Viên cười: "Ra ngoài vài năm, tiến bộ không ít nhỉ?" Đoạn nàng vừa nói vừa tiện tay bóc gỡ phong thư từ Thượng Hoa cung. Ánh mắt lướt trên những dòng chữ tức thì ánh lên hàn khí, trong chốc lát đã thu liễm lại yên tĩnh như nước ao thu: "Hứm, chỉ chừng này cũng muốn làm khó ta?!"

Ngữ điệu Sở Tịch Viên đầy vẻ khinh bỉ, khóe miệng cong cong ý cười lộ rõ nét tự tin. Lam Tư cùng Tiết Kỳ nhập môn đã lâu, thực lực của Sở Tịch Viên tuyệt đối không nghi ngờ, tiểu tử Lam Tư không nghĩ ngợi liền mở miệng phụ họa: "Trên đại lục này nếu như có Chiên thần thì chắc chắn là sư thúc a!"

Sở Tịch Viên cười rộ lên: "Đúng đúng đúng. Chính là ý đó. Hahahaa."


"Sư thúc sau này phi thăng còn sớm hơn lão tổ tông nhà họ."

"Chính xác. Nhất đại tông sư để làm cảnh thật à?"

"Thật ra sư thúc còn có thể dùng để ngắm."

"Tiểu hỗn đản, ngươi dẻo miệng thật a."

Tiết Kỳ không thích nói nhiều nhưng nghe hai người kia khoa trương đủ kiểu, sắc diện vẫn nhẹ đi không ít.

Chỉ có Vân Lang trưởng lão và Khốn Nạn từ đầu đến giờ không hề nói một câu, trầm mặt.

Vân Lang trưởng lão làm việc cùng Sở Tịch Viên nhiều năm, sự biến đổi thoắt cái trên khuôn mặt nàng y đều nhìn rõ. Có thể khiến Sở Tịch Viên cư xử như vậy, thư kia khẳng định có vấn đề. Nhưng Sở Tịch Viên đã có ý che giấu, y trước mắt liền án binh bất động, đợi khi ăn uống bố trí xong cho các đồ đệ xong liền cùng Sở Tịch Viên ở trong mộng cảnh trao đổi.

Hai người họ đều ở bậc Tông sư cấp 3, tạo Mộng cảnh không quá khó, trong mộng cũng không sợ cuộc nói chuyện bị tiết lộ, thời gian trong mộng cũng dài hơn thời gian thực tế, nếu có chuyện gấp sẵn tiện nghĩ cách giải quyết luôn.

Vân Lang trưởng lão trầm mặc hồi lâu, tay cầm phong thư của Sở Tịch Viên trước mặt nàng không ngừng đi qua đi lại.

"Sư huynh à ngươi có thể ngồi yên một chút được không?" Sở Tịch Viên ngồi lê ở dưới đất, một tay chống cằm uể oải nói.

"Thật sự là ép người quá đáng mà!" Vân Lang nói: "Địa ngục Tu La sao có thể nói đến là đến được?"

Trong phong thư Sở Tịch Viên nhận được, đúng là muốn nàng thu thập công đức, nhưng không phải ở Nhân gian. Nơi Sở Tịch Viên phải đến, căn bản không nằm trong ranh giới người và ma, mà là trong khoảng không vô tận của Vô Gian Thiên liệt, nơi hung linh náo động, lệ quỷ lộng hành, là một tầng của Địa ngục Tu La.

Sở Tịch Viên thở ra: "Ta đã sớm biết nhất định không đơn giản vậy mà."

"Không được, ta phải kháng án. Ngươi căn bản không có làm gì sai a!"

Kể cả việc nàng nhân nhượng với người trong Bất quy Quỷ vực thì việc đó cũng không hề bị cấm.


"Có đó." Sở Tịch Viên cười nói: "Ta thật sự đã phạm cấm, còn là loại cấm chế không thể động vào, nếu như để bọn họ tiếp tục điều tra, ta chỉ có con đường chết."

Vân Lang thất kinh: "Ngươi...."

"Có điều ngươi cũng không cần lo, ta làm việc tự có chừng mực." Sở Tịch Viên nhướng mày cắt ngang: "Sự việc hiện tại, cần ngươi giúp ta ở đây xâu chuỗi lại một chút. Ngươi theo Thanh Tu, ta theo Kiếm Tu, việc kia ngươi đương nhiên làm tốt hơn ta. Bắt đầu từ lúc Lang tộc Thế tử lần đầu tấn công đi."

Sở Tịch Viên nói xong không nhìn lại, đứng dậy phất tay một cái. Lúc Vân Lang trưởng lão vừa ngạc nhiên kêu lên một tiếng, thì trong mộng cảnh chỉ còn mình hắn.

"Ngọc. Huầy!!"

Vừa thoát khỏi Mộng cảnh do chính mình tạo ra, Sở Tịch Viên liền bị kéo vào một không gian khác. Không giống như nơi Mộng cảnh của nàng là một vườn ngọc lan nở đẹp, không gian này hỗn độn hư vô, tang thương kéo đến tận chân trời không dứt ở phương xa.

Sở Tịch Viên nghiêm mặt quan sát một vòng nơi mình đứng, cuối cùng nhìn thấy Khốn Nạn mờ mịt đứng ở giữa cánh đồng hoang vu cách xa nàng.

Mà dưới chân của hắn, xung quanh người hắn, lấy hắn làm trung tâm bán kính hơn chục dặm, thây chất thành đống, máu chảy thành sông.

Sở Tịch Viên nhăn mày, rùng mình một cái, từ trong thần thức triệu hồi Đoạn Niệm, kiếm khí quét qua, ảo ảnh xung quanh Khốn Nạn liền tan biến.

Khốn Nạn mắt dần lấy lại tiêu cự, nhịp tim cũng bình thản từ từ, một lát hoang mang tan biến, kiếm khí kia y không thể quen hơn. Vừa quay đầu lại trong mắt đã hiện lên thân ảnh của Sở Tịch Viên. Y ngẩn ra, trước thì vui mừng hoan hỉ mà chạy tới, đi được vài bước sắc mặt lập tức đanh lại, lùi ra sau, loạng choạng cách xa Sở Tịch Viên, quỳ xuống: "Sư, sư tôn."

Sở Tịch Viên biết y lo sợ điều gì, nhún chân một cái, tốc độ nhanh đến không thấy bóng xuất hiện trước mặt y.

Chỉ nghe đứa trẻ đang quỳ dưới chân mình, cơ thể run đến lợi hại, nức nở nói một câu: "Không phải con."

Sở Tịch Viên ngồi thấp xuống đặt tay lên vai y, vỗ vỗ hai cái, dịu giọng nói: "Ta biết, không phải ngươi. Ta không trách ngươi. Đừng sợ. Có ta ở đây."

Khốn Nạn vội ngẩn đầu lên, khóe mắt đã ửng đỏ, liền nắm lấy vạt áo Sở Tịch Viên nói: "Người tin con sao?"


Sở Tịch Viên mỉm cười: "Ta đương nhiên tin ngươi."

Khốn Nạn lại hỏi: "Người sẽ luôn ở bên con không bỏ rơi con sao?"

Sở Tịch Viên nói: "Vĩnh viễn không bỏ rơi ngươi."

Một câu kia của Sở Tịch Viên giống như Định Hải Thần châm, sắc mặt Khốn Nạn liền thả lỏng không ít. Y nói:

"Đêm nào con cũng mơ."

Sở Tịch Viên im lặng lắng nghe.

"Con mơ thấy rất nhiều người chết, rất nhiều máu. Con không biết họ là ai càng không biết ai giết họ. Nhưng họ lại nói muốn giết con, muốn mạng của con, muốn con nợ máu trả máu. Sư tôn, con..."

Sở Tịch Viên thấy tâm tình y lại bắt đầu không ổn không nghĩ nhiều liền kéo y vào lòng.

Khốn Nạn lặng người ngay tại chỗ.

Sở Tịch Viên vuốt ve sống lưng y: "Nhớ lời ta nói không, chỉ cần ngươi biết bản thân là ai, biết ngươi đang làm gì là được."

Khốn Nạn nhỏ giọng nói: "Nhưng, nhưng con không nhớ...."

"Ngươi không cần nhớ. Chuyện đã qua không liên quan đến ngươi. Thứ ngươi thấy kia cũng không phải do ngươi. Ngươi chỉ cần nhớ, ngươi hiện tại là Khốn Nạn của ta, là đồ đệ của Sở Tịch Viên ta, được không?"

Khốn Nạn chôn mặt trên đầu vai nàng, bên tai là giọng nói của nàng, vành tóc chạm vào nhau, xung quanh không còn là gió tanh mưa máu, chỉ còn yên bình, thoang thoảng hương hoa ngọc lan dễ chịu.

Khốn Nạn hạ mi "Ân" một tiếng, từ từ thả lỏng, trong mộng cảnh của chính mình chìm vào hôn mê.

Sở Tịch Viên để hắn nằm ngay ngắn, ngước mắt nhìn thấy khung cảnh xung quanh dần tan ra, rơi lả chả, liền quay đầu muốn thoát ra, ai ngờ vừa đứng lên đã nghe Khốn Nạn lầm bầm nói một câu: "Không phải ta."

Sở Tịch Viên cau mày nhìn y một cái Người này, chấp niệm quá lớn, oán niệm lại càng lớn.

"Phải làm sao thì mới tốt đây?"

Đoạn nàng từ mộng cảnh của Khốn Nạn trở về cảnh mộng của chính mình. Dưới gốc ngọc lan, Vân Lang trưởng lão đã vẽ đầy trên đất những ô vuông nhỏ, sắc diện cũng khó coi hơn, thấy Sở Tịch Viên trở lại, liền đứng dậy: "Ngọc Hoành, ta biết chuyện gì rồi, ta biết bọn họ vì sao lại nhắm vào ngươi a."


Sở Tịch Viên hỏi: "Vì sao?"

Vân Lang trưởng lão kéo nàng lại, cẩn thận giải thích huyền cơ từ những sự kiện gầy đây mà y xâu chuỗi lại, từ việc Lang tộc gây hấn, Thượng Hoa cung hành xử như bị trúng tà, còn sự kiện bách quỷ dạ hành, và cả Tiên Đàm đại hội.

Sở Tịch Viên nhíu mày.

Vân Lang trưởng lão nói: "Là ta đoán."

"Ngươi là Tiên đoán." Sở Tịch Viên cười nói.

Vân Lang không phản bác.

Sở Tịch Viên biết, với tu vi của hắn thuật Tiên tri khả năng đúng phải được năm sáu phần mười. Cho nên nàng mới cố ý để y ở lại mộng cảnh một mình yên tĩnh.

Vân Lang nói: "Ngươi, tính sao?"

Sở Tịch Viên nói: "Ta sẽ đến Thượng Hoa cung xem xét."

"Ngươi còn phải đi Tu La giới."

Sở Tịch Viên trầm ngâm: "Cho ta ba ngày."

Vân Lang: "..."

Ba ngày có thể giải quyết chuyện ở Tu La giới sao?

Sở Tịch Viên nói tiếp: "Từ đây đến Tiên Đàm còn khoảng ba tháng nữa, đợi khi thiệp mời đến ngươi cử Lam Tư cùng Tiết Kỳ, để Ân Phàm đi với bọn chúng. Lạc Nguyệt giỏi thuật Kết giới, có hắn cùng ngươi trấn tại Hoàng Hạc đỉnh."

Vân Lang gật đầu "Ân" một tiếng.

Thật không giải thích nổi, vấn đề này không dễ giải quyết vậy mà Sở Tịch Viên vừa nghe liền....

Đúng là sư muội tổ tông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận