Diệp Chu thật sự rất buồn ngủ, trước đây thức đêm đối với cậu là chuyện rất dễ dàng, dù sao giới trẻ thời nay ai mà không thức khuya?
Có điều hai năm chung sống với Giang tổng, quy luật làm việc và nghỉ ngơi của Diệp Chu đã được Giang tổng điều chỉnh lại, giờ cậu đã quen với việc ngủ sớm dậy sớm, cho dù đôi khi yêu cầu công việc phải quay phim vào đêm khuya, cậu cũng sẽ ngủ trước một giấc hoặc chuẩn bị chút cà phê nâng cao tinh thần.
Nhưng tình huống hôm nay quá đặc biệt, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột nên Diệp Chu hoàn toàn không có chuẩn bị gì, hơn nữa cậu đã lo lắng suốt đêm, tinh thần còn mệt mỏi hơn nhiều so với thân thể.
Ngồi bên giường trông coi Giang tổng, sợ hắn lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muón, không biết đã ngủ mất từ lúc nào.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Diệp Chu bị đánh thức bởi tiếng vật nặng rơi xuống đất, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng đi tìm Giang tổng.
Cậu phát hiện mình không phải ngồi trên ghế mà nằm trên giường của Giang tổng, nhìn một vòng quanh phòng cũng không thấy bóng dáng Giang tổng đâu hết.
Diệp Chu dụi dụi mắt, sau mấy giây ngơ ngác, mới chậm rãi xuống giường. Vốn muốn đi rửa mặt, nhưng không ngờ chân vừa chạm đất lại nghe thấy một tiếng vang trầm thấp khác ở bên ngoài.
Bị âm thanh này chấn động làm cho Diệp Chu đột nhiên tỉnh táo hơn không ít, nghĩ đến tình trạng của Giang tổng đêm qua, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, đến giày cũng không thèm xỏ, chân trần chạy ra ngoài.
Lúc cậu theo tiếng động chạy đến, chỉ thấy căn bếp vốn sạch sẽ ngăn nắp giờ đây lại là cảnh tượng có hơi khó diễn tả. Cái nồi nằm trên mặt đất, nắp đã lăn đi thật xa.
Bên cạnh nắp nồi là Giang tổng đang cúi xuống nhặt thứ gì đó, hắn mặc áo sơ mi trắng quần âu đen, vạt áo sơ mi được nhét lỏng lẻo vào trong quần, tôn lên vòng eo gầy cứng cáp.
Có điều, mặc dù quần áo trông rất nghiêm túc, vẻ mặt của Giang tổng cũng khá nghiêm túc, kết hợp với nồi, nắp nồi nằm rải rác trên mặt đất, cùng những vết dầu bị bắn trên ngực áo sơ mi trắng của Giang tổng chẳng biết từ lúc nào, còn cả tay trái đang cầm xẻng cơm của hắn, gần như ngay lập tức phá vỡ vẻ nghiêm túc đứng đắn, ngược lại có thêm mấy phần...dễ thương?
Nghe thấy tiếng bước chân, Giang tổng cứng người, từ từ ngẩng đầu lên nhìn về nguồn phát ra âm thanh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ngượng ngùng, Giang Đình Viễn cứng ngắc duy trì tư thế nhặt nắp nồi, Diệp Chu vì quá kinh ngạc mà trợn tròn hai mắt.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, như thể hai người bị trúng một loại phép thuật nào đó, hình ảnh cố định ở lúc hai người bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều giữ nguyên tư thế ban đầu, không ai lên tiếng.
Im lặng kéo dài khoảng một phút, Diệp Chu gian nan nuốt một ngụm nước bọt, có chút do dự nói: "Giang ca, anh..đang làm gì vậy?"
Giang Đình Viễn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhanh chóng nhặt nắp nồi trên mặt đất lên, cố gắng giữ bình tĩnh, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ tùy tiện nhìn một chút thôi."
Diệp Chu:...
Ai tùy tiện nhìn lại nhìn đến tận nhà bếp hả! Hơn nữa trong tay anh còn đang cầm xẻng cơm kìa, lúc nói lời này anh có thể tôn trọng tôn nghiêm của cái xẻng kia một chút không?
Giang Đình Viễn tựa hồ chú ý tới ánh mắt của cậu, dừng một chút, như không có chuyện gì xảy ra mà thả xẻng cơm và nắp nồi trên tay lên bàn, chắp hai tay sau lưng: "Chỉ nhìn thôi."
Diệp Chu thà tin là có quỷ cũng không tin lời nói dối vụng về này!
Cậu đi hai, ba bước về phía Giang tổng, cúi xuống nhặt chiếc chảo Giang Đình Viễn chưa kịp dọn dẹp trên mặt đất, đặt lại lên bếp ga, rồi lại nhìn Giang tổng lần nữa.
Hai người dường như đều có lời muốn nói, im lặng mấy giây, đồng thời mở miệng nói.
"Sao anh không nghỉ ngơi đi!"
"Sao em không mang dép vào."
Sự lúng túng vừa mới hòa hoãn lại bắt đầu dâng lên, Diệp Chu hận không thể dùng tay đào một cái hố rồi nhét mình vào.
Giang Đình Viễn khá hơn một chút, nhưng cũng có chút tiếc nuối, quả nhiên không nên thử nghiệm, trực tiếp để đầu bếp làm xong rồi gửi tới, không những sắc hương vị đầy đủ, lại còn bổ dưỡng, cũng sẽ không bị Diệp Chu nhìn thấy một màn ngu ngốc như vậy.
Thất sách.
Trong số những lần thất sách hiếm gặp trong đời, đây là lần nghiêm trọng nhất.
Giang Đình Viễn thở dài trong lòng, quả nhiên, nội dung trong sách cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, nếu muốn dựa vào tài nấu nướng chinh phục người mình thích thì bản thân nhất định phải có tài nấu nướng thật tốt, bằng không đừng nói chinh phục, nó sẽ trở thành hiện trường tai nạn xe cộ, điên cuồng lật xe.
Bên kia, Diệp Chu bị điểm danh trong lòng cũng rất hoảng loạn. Tuy rằng thời gian hai người ở bên nhau đủ để Diệp Chu hiểu rõ Giang Đình Viễn, nhưng nghe giọng nói nghiêm túc, lông mày hơi cau lại của hắn, theo bản năng Diệp Chu vẫn hơi sợ, ngón chân co lại khó chịu.
"Em..."
"Tôi..."
Bình thường không thấy hiểu ngầm nhiều như vậy, nhưng hôm nay, bây giờ, cứ như được phát ra miễn phí, hai người lại lần nữa trăm miệng một lời.
Chỉ là lần này, khi ánh mắt họ gặp nhau, Diệp Chu chợt mỉm cười như nghĩ tới điều gì đó, bầu không khí vốn có chút ngượng ngùng cũng trở nên nhẹ nhàng hơn theo nụ cười của cậu.
Diệp Chu tiến lại gần hai bước, đứng cách Giang Đình Viễn không đến năm centimet, vẫy vẫy tay với hắn: "Lại đây một chút."
Giang Đình Viễn mặc dù không biết vì sao, nhưng theo tiếng nói của Diệp Chu, thân thể hắn không tự chủ được mà cử động, hắn hơi khom người xuống, giây tiếp theo, khuôn mặt Diệp Chu đột nhiên phóng to trước mắt hắn.
Lông mày của hai người chạm vào nhau, ước chừng mấy giây, Diệp Chu mới hài lòng lui ra sau, ngẩng đầu nhìn hắn, vui vẻ nói: "Hết sốt rồi, xem ra thuốc bác sĩ Mạnh kê đã phát huy tác dụng."
Giang Đình Viễn mím môi, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu Diệp Chu, không đợi cậu phản ứng lại, liền cúi người bế cậu từ dưới đất lên.
Diệp Chu: "...Đợi, đợi đã!"
Ôm công chúa? Không tồn tại. Đây là cái ôm của quý ông chỉ dành cho quý ông.
Lúc bị Giang tổng bế lên, Diệp Chu thấy mình giống như một củ cà rốt, cái ôm hiện tại của hai người, miêu tả đại khái thì chính là Giang tổng ôm lấy cẳng chân Diệp Chu, nâng cả người cậu lên!
Trong lúc Diệp Chu ngơ nhơ ngác ngác, hai người đã thành công đến đích, Giang Đình Viễn đặt cậu ngồi trên ghế sô pha, sau đó trở về phòng lấy dép đặt bên chân cậu.
Ý thức của Diệp Chu vẫn còn dừng lại ở tư thế ôm ấp khiến người khó xử đó, Giang Đình Viễn thấy cậu không có ý định mang dép vào, hắn suy nghĩ một chút, thoáng chần chờ hỏi: "Muốn tôi giúp sao?"
Diệp Chu ngơ ngác không hiểu Giang tổng đang hỏi gì, theo bản năng gật đầu phụ họa.
Sau khi nhận được khẳng định của Diệp Chu, Giang Đình Viễn nhướng mày, không hề cảm thấy chán ghét vươn đôi tay thon dài ra nắm lấy chân Diệp Chu, nhẹ nhàng giúp cậu mang dép vào.
"Được rồi." Giang Đình Viễn thả tay đang nắm cổ chân Diệp Chu ra, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lần sau dù có lo lắng đến đâu cũng phải mang dép vào."
Diệp Chu: "?"
Nhìn đôi chân đang mang dép của mình, Diệp Chu bối rối trong chốc lát, khi cậu ý thức được chuyện gì đã xảy ra trong khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi của mình, nhìn Giang tổng trước cả người đều thấy không ổn!
"Giang, Giang ca!" Diệp Chu vẻ mặt sợ hãi.
Giang Đình Viễn vẻ mặt như thường: "Hử?"
Diệp Chu do dự một chút, sau đó mạnh dạn đưa tay ra đặt lên trán Giang tổng, sau đó đặt tay còn lại lên trán mình, so sánh nhiệt độ của hai người, một lúc sau mới lẩm bẩm nói: "Không sốt mà, chẳng lẽ là do tối qua sốt cao để lại di chứng sao?"
Giang Đình Viễn: "..."
Diệp Chu: "..."
Cũng không thể trách Diệp Chu nghi ngờ Giang tổng sốt hỏng đầu được, thật sự là bởi vì hành vi của Giang tổng hôm nay quá dị thường, vào bếp nấu ăn cũng thôi đi, hắn, hắn còn tự tay giúp cậu đi dép!
Điều này không còn có thể hình dung bằng hai chữ kỳ diệu nữa, chuyện này quả thật quá cmn thần kỳ!
Giang tổng trước nay vẫn luôn rất bình thường, ít nhất cho đến hôm qua hắn vẫn rất bình thường, hôm nay biểu hiện bất thường như vậy, Diệp Chu nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể đổ cho cơn sốt nhẹ tối qua.
Diệp Chu nghĩ nghĩ, nghe nói sốt cao quá có thể tổn thương não, nhưng lại chưa nghe nói sốt nhẹ cũng có thể tổn thương não nha?
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Năm phút trôi qua.
Giang tổng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, sự bình tĩnh của hắn khiến Diệp Chu cảm thấy năm phút trước mình như một đứa bị thiểu năng trí tuệ.
Diệp Chu ho nhẹ một tiếng, gượng cười: "Thực, thực xin lỗi."
Nói xong, lại dùng tốc độ cực nhanh cầm lấy điện thoại cố định trên bàn, vừa bấm số vừa nói nhanh: "Hay là chúng ta mời bác sĩ Mạnh qua đây mộ chuyến nhé."
Giang Đình Viễn bị cậu chọc tức đến bật cười, ngay lúc cậu chuẩn bị bấm số cuối cùng đưa tay ấn nút kết thúc cuộc gọi.
"Tôi không bị sốt."
"Nhưng vừa nãy anh..." Diệp Chu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Giang Đình Viễn nhịn không được nữa, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ đầu cậu, giận quá hóa cười: "Trong đầu nhỏ của em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Nhớ anh." Diệp Chu mặt dày quen rồi, theo bản năng trả lời.
Một bụng tức của Giang Đình Viễn lập tức sụp đổ trước câu nói này, đối diện ánh mắt Diệp Chu, cho dù tức giận đến tột độ chỉ sợ cũng khó có thể phát ra trước mặt cậu.
Sau khi Diệp Chu vô thức nói ra hai chữ này cũng cảm thấy có chút không thích hợp, đang định nói thêm gì đó để làm dịu bầu không khí, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy Giang Đình Viễn hơi nghiêng, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cậu, sau đó môi bị lấp kín.
Hương bạch tùng nhàn nhạt quanh quẩn nơi chóp mũi, ý thức của Diệp Chu trong chốc lát trống rỗng, thân thể và linh hồn như bị chia làm hai, lý trí biết rõ mình nên đẩy ra, nhưng thân thể hắn lại thành thật cho phép nụ hôn này từng bước sâu sắc thêm.
Nụ hôn này dài hơn rất nhiều so với tất cả những nụ hôn trước đó, dài đến mức Diệp Chu cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ chết vì ngạt thở, ánh mắt bị sương mù che phủ, Giang Đình Viễn mới kết thúc nụ hôn dài và cuồng nhiệt này.
Ngón tay hơi lạnh của Giang Đình Viễn mơn trớn đôi môi đỏ mọng của Diệp Chu, lại một lần cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đôi môi đỏ mọng ấy.
Diệp Chu còn chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn, giọng nói của Giang Đình Viễn đã vang lên bên tai cậu.
Khẽ cười nhẹ một tiếng, đôi môi của Giang Đình Viễn thân mật ghé sát vào tai Diệp Chu, nói: "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."
Sau khi chia tay, cả ngày lẫn đêm, mỗi giờ mỗi khắc, từng giây từng phút, chưa từng có một giây phút bình yên, phảng phất như thể từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét.
Nhớ em, tưởng niệm em, muốn gặp em.
Đối mặt với lời nói không chút che giấu như vậy, Diệp Chu hiếm khi trở nên nghiêm túc, tựa đầu vào vai hắn, giọng nói hơi khàn vì nụ hôn dài vừa rồi, nhỏ giọng nói: "Tôi thích tôi."*
*Không phải sai chính tả nha bà con, tác giả viết vậy á =))
Giọng cậu rất thấp rất nhỏ, như thể đang hỏi, nhưng cũng như đang nói với chính mình. Âm lượng nhỏ đến mức cho dù khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu không cẩn thận lắng nghe Giang Đình Viễn hơi không chú ý thì sẽ bỏ lỡ.
Nhưng có lẽ hắn vẫn nghe thấy.
Giang Đình Viễn vòng tay hơi siết chặt eo cậu, thanh âm rõ ràng mà kiên định, xé nát hết thảy sự không chắc chắn trong lời nói trước đó của Diệp Chu.
"Đúng, anh thích em."
"Thích đến nỗi, ngoại trừ em, anh không thể thích bất kỳ ai khác nữa."
"Cho dù, em không phải là em?"
"Cho dù, em không phải là em."