Thực tế chứng minh lập trường của Dưa Bay Lượn rất kiên định. Hắn quyết định đối đầu với Diệp Chu, thứ nhất là vì hắn đơn phương thù địch với Diệp Chu, thứ hai là vì...hắn hiện tại đã cưỡi hổ khó xuống.
Mặc dù danh tiếng hiện tại của hắn trong ngành không tốt nhưng cũng vì vậy mà có rất nhiều anti-fan không ưa Diệp Chu tụ tập bên cạnh hắn, hơn nữa hiện nay trên mạng rất chú ý đến chuyện này, nếu bây giờ hắn đột ngột thay đổi lập trường, hậu quả duy nhất khi làm vậy là hai bên đều không lấy được chỗ tốt.
Đừng nhìn hắn trước đây mỗi lần đối mặt với Diệp Chu đều biểu hiện vô cùng kích động, thực ra hắn rất tỉnh táo. Sau khi nhận lời Trình Nhiên hắc Diệp Chu nhưng không thành công khiến danh tiếng tụt dốc, hắn đã ý thức được rõ ràng rằng mình không còn chỗ để hối hận.
Hắn chỉ là một blogger nhỏ, người hâm mộ không chịu nổi dằn vặt, thay vì cúi đầu trước Diệp Chu, không bằng giữ vững lập trường của mình, dù là minh tinh hay đạo diễn đều giống nhau, có người thích đương nhiên cũng sẽ có người ghét, cho dù hắn có làm gì đi chăng nữa thì cũng không thể cứu vãn hình tượng trong lòng những người thích Diệp Chu, vậy còn không bằng chăm chú hấp dẫn anti-fan của Diệp Chu.
Đã có những ví dụ như thế trong vòng, làm hắc tử đến cùng cũng có thể thu hút được không ít fans và sự chú ý, đây là con đường mà Dưa Bay Lượn đã lên kế hoạch cho chính mình.
Trong tình huống như vậy, hắn vĩnh viễn không thể nói tốt cho Diệp Chu, người nên đắc tội cũng đã đắc tội, hắn không có lựa chọn, cho dù qua buổi xem phim tối qua, dưới góc độ là một nhà phê bình phim xem bộ phim này, hắn không thể không thừa nhận đây là một bộ phim thương mại rất thành công, thậm chí chất lượng của nó có thể xếp vào hàng thượng thừa trong số các bộ phim thương mại.
Nhưng vậy thì sao, thứ như lương tâm đã sớm vỡ nát ngay từ lần đầu tiên nhận tiền bẩn rồi, càng ở lâu trong cái vòng này, lương tâm vỡ vụn càng triệt để.
Hắn đã quên mất lần cuối cùng mình viết bài phê bình phim một cách chân thành và tràn đầy yêu quý dành cho phim là khi nào.
Ai biết được, dù sao...cũng không quan trọng.
Mặc dù Diệp Chu có chút thất vọng khi nhận được tin không thể cảm hóa Dưa Dưa thành công, nhưng cũng không bất ngờ, dù sao bắt đầu từ [Một hồi trò khôi hài] Dưa Dưa vẫn luôn phấn đấu ở hắc tuyến đầu tiên, kiên trì hơn hai năm, chỉ một bộ phim sao có thể khiến hắn bỏ cuộc.
Sở dĩ cậu mời Dưa Bay Lượn đi xem phim cũng không phải chỉ vì muốn cảm hóa hắn, từ lúc bắt đầu trong tay Diệp Chu đã có hai phương án, nếu như cảm hóa thành công, hắn nguyện ý chân tâm thực lòng viết bài bình luận phim, khi đó đoàn đội của Diệp Chu cũng sẽ đưa ra phản ứng có lợi cho cả hai bên, đây chắc chắn là một con đường đôi bên cùng có lợi.
Nếu Dưa Bay Lượn vẫn kiên trì với ý kiến trước kia của mình, từ chối hợp tác cũng chẳng gây ra tổn thất gì cho bộ phim, ngược lại chắc chắn sẽ mang lại lượng truy cập và sự quan tâm cực lớn cho bộ phim, đương nhiên lưu lượng này tốt hay xấu vẫn phải xem chất lượng của bộ phim.
Diệp Chu và đoàn đội của cậu rất có lòng tin vào bộ phim này nên họ không sợ những nghi ngờ mà bình luận phim của Dưa Bay Lượn đem lại, đối với họ mà nói đây thực sự là thời cơ tốt để biến lưu lượng và độ quan tâm thành doanh thu phòng vé.
Vì vậy, dù Dưa Bay Lượn có chọn phương án nào cũng không phải là chuyện xấu đối với [Rạp Xiếc Kinh Dị], cục diện bế tắc đã bị phá vỡ từ khi bài diss Diệp Chu trên weibo của Dưa Bay Lượn lên hotsearch, để duy trì hoặc thậm chí mở rộng làn sóng nhiệt độ này càng nhiều càng tốt mà không cần mở rộng phạm vi ảnh hưởng, đồng thời đưa ra dẫn dắt nhất định vào thời điểm thích hợp, đảm bảo không ai thừa dịp gây rối là được, còn lại chỉ cần ngồi đợi chia tiền thôi.
Mấy ngày sau, Diệp Chu nhìn báo cáo tăng trưởng phòng vé trước mặt, thở dài thật sâu, quay sang cảm khái với Giang tổng bên cạnh: "Dưa Bay Lượn này quả đúng là dưa ngon."
"Anh xem, mỗi lần hắn đăng weibo diss phim, diss em, doanh thu phòng vé vốn đã ổn định sẽ lập tức bạo phát một trận sóng gió tăng trưởng bùng nổ."
"Mỗi khi nhiệt độ sắp hạ xuống, hắn lại đăng weibo để củng cố nhiệt độ, thật sự là..."
Nói tới chỗ này, Diệp Chu không biết nên hình dung thế nào, nghiêng đầu suy nghĩ một lát mới đưa ra kết luận: "Quá chuyên nghiệp!"
"Em thực sự nên trả lương cho hắn, thời nay không có nhiều người chuyên nghiệp lại còn có thể nắm bắt thời cơ như hắn, gần như đuổi kịp nhân viên bộ phận tuyên truyền của chúng ta rồi."
Giang Đình Viễn nghe vậy sờ sờ đầu cậu, đặt bản báo cáo trong tay xuống, nói: "Là do phim hay."
Diệp Chu được hắn khen ngợi có hơi ngượng ngùng, ho nhẹ hai tiếng, khiêm tốn nói: "Không không không, chủ yếu vẫn là may mắn, phim cũng bình thường thôi."
"May mắn sẽ không ưu ái người không có chuẩn bị." Giang Đình Viễn bưng trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn Diệp Chu nghiêm túc nói: "Nếu chất lượng phim không cao, thứ em thu được không phải là danh tiếng và phòng vé, mà đánh giá ác ý ngập trời, không chỉ phòng vé tổn thất không ngừng mà còn tổn thất uy tín và danh tiếng một đạo diễn là em."
Đây là sự thật, heo phương pháp không phân biệt đen trắng của Dưa Bay Lượn, nếu chất lượng phim thực sự tệ, hoặc không cao đến mức đó thì sẽ không bao giờ mang lại tác động tích cực nào chứ đừng nói đến việc nâng phòng vé, không vì phòng vé ảm đạm và điểm đánh giá thấp mà hạ chiếu sớm đã tốt lắm rồi.
Diệp Chu cười ngây ngô một lúc lâu, ngả lưng vào Giang Đình Viễn, gối đầu lên đùi hắn, nhắm mắt lại thấp giọng lẩm bẩm, "Hơi buồn ngủ, em muốn chợp mắt một lát, nửa tiếng nữa gọi em dậy."
Giang Đình Viễn buông bút trong tay xuống, điều chỉnh tư thế đảm bảo cậu có thể ngủ thoải mái hơn, nhẹ nhàng đáp: "Được, ngủ đi."
Trong khoảng thời gian này, bộ phim mới của Diệp Chu còn đang chuẩn bị, phim mới còn chưa bắt đầu quay nên không cần phải chạy khắp trường quay, hiện tại danh tiếng và phòng vé của [Rạp Xiếc Kinh Dị] đã ổn định rồi, không cần ra ngoài nữa.
Mặc dù công việc của Giang Đình Viễn vẫn rất bận rộn, nhưng gần đây hắn bắt đầu mang công việc về nhà, ở nhà xử lý công việc để có thể dành nhiều thời gian cho Diệp Chu hơn.
Tình cảm của hai người cũng không ngừng ấm lên theo thời gian ở nhà càng lâu.
Vốn tưởng rằng tình cảm càng bền chặt thì càng mãnh liệt và khó quên, nhưng gần đây Diệp Chu mới ý thức được, thực ra tình cảm càng sâu thì hai người ở chung lại càng tự nhiên tùy ý, cuộc sống làm gì có nhiều oanh liệt như vậy, càng nhiều hơn là nụ cười lơ đãng lúc ở chung, tình cờ cho đối phương một cái ôm, một cái hôn, không cần trò chuyện quá nhiều, chỉ cần một ánh mắt là hắn đã hiểu, hạnh phúc cũng chỉ như thế mà thôi.
Hai người dường như đã vượt qua giai đoạn thấu hiểu một cách dễ dàng, không có cái gọi là thử thách lẫn nhau, cũng không có những cuộc cãi vã ầm ĩ hay giận dữ trong giai đoạn thấu hiểu thông thường, tiến thẳng vào hình thức vợ chồng già.
Cá muối nằm thẳng thư giãn thoải mái.
Hình thức ở chung như này rất thoải mái, thoải mái đến mức thậm chí thỉnh thoảng Diệp Chu còn hối hận vì sao mình không thích Giang tổng sớm hơn, để có thể sống cuộc sống thoải mái như hiện tại sớm hơn.
Nhưng cũng có nhược điểm, ngày tháng trôi qua quá nhàn nhã, Giang tổng chăm sóc cậu quá thoải mái đến mức cân nặng của Diệp Chu tăng vọt khi ở nhà nhàn rỗi mấy tuần nay, trên bụng đã có không ít thịt rồi.
Nỗi buồn lớn nhất trong cuộc đời không gì bằng có cùng một lối sống làm việc và nghỉ ngơi, thậm chí cả chế độ ăn uống cũng giống nhau, nhưng mình thì tăng cân, người ta lại không thay đổi chút nào.
Thật bất hạnh, Giang tổng chính là người không tăng cân TAT.
Diệp Chu nói chỉ ngủ nửa tiếng, nhưng Giang Đình Viễn gọi hai lần đều không được, đợi đến khi xử lý xong hết công việc thấy cậu vẫn không có ý định tỉnh lại, Giang Đình Viễn khép sách lại ôm người trở về phòng, đặt Diệp Chu xuống xong hắn cũng không rời đi mà là nằm xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào trong lòng cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Những chuyện tương tự dạo này thường xuyên xảy ra, Diệp Chu ngủ như chết, trừ phi cậu ngủ đủ rồi, không thể đánh thức là không thể đánh thức, đời này cũng không thể bị đánh thức, Giang tổng đã có kinh nghiệm rất phòng phú đối với chuyện này.
Nhưng chuyện này không quan trọng, ngược lại còn làm họ có thêm nhiều thời gian.
- --
Tuần thứ ba chiếu phim, phòng vé đã vượt mốc một tỷ, đường cong tăng trưởng điên cuồng của phòng vé cuối cùng đã bắt đầu dần dần bằng phẳng, nghĩ doanh thu phòng vé sau khi vượt mốc một tỷ cuối cùng sẽ chỉ tăng thêm nhiều nhất ba bốn trăm triệu nữa, nhiều hơn có lẽ không được
Tất nhiên, không loại trừ khả năng bộ phim sẽ được chiếu trong thời gian dài, trong trường hợp này, doanh thu phòng vé có thể đạt khoảng 1,7 tỷ, đây không phải là một con số đáng kinh ngạc, nhưng nó sẽ mang lại cho đoàn đội của Diệp Chu rất nhiều tiền, đồng thời sẽ làm cho phim kinh dị uể oải đã lâu phấn chấn trở lại.
Nghe đâu sau khi xem thành quả của [Rạp Xiếc Kinh Dị], nhiều bộ phim kinh dị từng bị gác lại do lệnh cấm cách đây vài năm đã được khởi động và bắt đầu quay lại từ đầu, ngoài ra, nhiều đạo diễn yêu thích phim kinh dị cũng rục ra rục rịch, làm nóng người muốn tiếp tục sở thích của mình.
Các nhà đầu tư cũng thèm thuông nhìn thành tích của [Rạp Xiếc Kinh Dị], dù sao thì khoản đầu tư không cao nhưng thu hoạch lại gấp mấy chục lần, lấy nhỏ thắng lớn ai mà không muốn.
Nhà đầu tư có, đạo diễn có, còn sợ không tìm được diễn viên sao?
Thành tích tiếp theo của [Rạp Xiếc Kinh Dị] cũng không khiến người ta thất vọng, sắp hết hạn chiếu phim nó đã thành công đạt doanh thu phòng vé 1,35 tỷ, khi phim sắp hạ chiếu, gia hạn thời gian chiếu phim gửi đi từ sớm cuối cùng đã nhận được phản hồi.
Nhưng suy cho cùng, thời kỳ hoàng kim đã qua, thêm vào việc phim mới liên tục được ra mắt. dưới sự cạnh tranh khốc liệt như vậy, mặc dù [Rạp Xiếc Kinh Dị] được gia hạn thêm mười ngày chiếu, tốc độ tăng trưởng phòng vé cũng đã bắt đầu giảm sút.
Mặc dù vậy, kết quả vẫn rất ấn tượng, 10 ngày kéo dài thời hạn đã giúp [Rạp Xiếc Kinh Dị] thu về 330 triệu phòng vé, ngoài ra, bản quyền điện tử phát sóng ngoại tuyến do một số nền tảng bán đã mang về cho Diệp Chu và đoàn làm phim thu nhập siêu cao 2,26 tỷ.
Lần này không giống những bộ phim khác, bộ phim này về cơ bản là do một mình Diệp Chu đầu tư, ngoài tiền ra rạp và đóng thuế, lợi nhuận phòng vé còn lại về cơ bản đều thuộc về Diệp Chu.
Sau khi thanh toán doanh thu phòng vé, Diệp Chu từ một tiểu đạo diễn bần cùng nợ nần chồng chất lắc mình biến thành tiểu phú hào giá trị bản thân hơn tỷ.
Tất nhiên, tiền này còn chưa cầm ấm tay đã bị Diệp Chu đem đi trả cho cho Giang tổng và mấy phụ trách hạng mục của cậu. Mọi người từ chối mấy lần thấy thái độ cứng rắn của Diệp Chu, biết cậu không thiếu tiền, khuyên can đủ đường cuối cùng cũng nhận.
Sau khi trả hết nợ, Diệp Chu không còn nợ một thân nhẹ nhàng thanh thản ngân nga tiểu khúc về nhà, nghênh ngang vênh váo đi đến bên cạnh Giang tổng, lắc lư trái phải trước mặt hắn với vẻ mặt vô cùng **sắc.
Giang tổng bị cậu lắc lư đến đau đầu, ở lần không biết thứ bao nhiêu cậu lắc lư lại đây, cuối cùng không nhịn được đưa tay ra tóm lấy người, hơi dùng sức mượn quán tính kéo người vào trong lồng ngực,cánh tay hơi siết chặt, âm thanh có hơi bất đắc dĩ, nhìn vào mắt cậu hỏi: "Vui lắm à?"
Hắn không hỏi thì không sao, vừa hỏi, vẻ sung sướng trên mặt Diệp Chu nhất thời không thể che giấu được, hahaha cười lớn.
"Dân thường chúng ta á, nông nô vùng lên ca hát rồi!"
Giang Đình Viễn bị nụ cười của cậu lây nhiễm, không nhịn được cười. ngón tay cuộn lại nhẹ nhàng gõ đầu cậu, "Được rồi, đừng cười đến đau sốc hông."
"Cần anh giới thiệu vài cố vấn tài chính cho em không?"
Diệp Chu ngừng cười, đưa tay ra trước mặt Giang Đình Viễn, dùng ngón tay thon dài trắng nõn lắc lắc, sau đó từ trong túi móc ra một tấm thẻ, và một tiếng đập lên bàn làm việc của Giang Đình Viễn, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
Giang Đình Viễn không hiểu làm sao: "Hả?"
Diệp Chu lớn gan chó thừa dịp Giang tổng ngây người duỗi tay nắm chặt cằm hắn, ghé vào tai hắn cố ý đè thấp giọng cười gằn: "Trong thẻ có 700 triệu, mật mã là sinh nhật anh."
"Ngủ với tiểu gia một đêm, tiền sẽ là của anh."
"Dám hay không?"
Giang Đình Viễn: "..."