Hai cuộc điện thoại không thể giải thích được này không hề khiến Giang Du nhận ra điều gì, chỉ cho là những cuộc gọi quấy rối thông thường, để phòng ngừa lại có thêm những cuộc gọi như vậy gọi tới, Giang Du trực tiếp tắt điện thoại, bước nhanh tới phòng làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ điều trị của Dư Thu Trạch là một bác sĩ trung niên khoảng ngoài bốn mươi có khuôn mặt đoan chính, khi nghe đề nghị chuyển Dư Thu Trạch ra khỏi phòng ICU của Giang Du, ánh mắt ông ấy nhìn hắn như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.
"Bây giờ Dư tiên sinh vẫn chưa qua cơn nguy kịch, tình trạng của cậu ấy rất không ổn định, bệnh tim có thể phát tác bất cứ lúc nào, điều này có thể trực tiếp lấy mạng cậu ấy." Bác sĩ lấy bệnh án của Dư Thu Trạch ra giảng giải với Giang Du: "Anh xem, đây là Dư tiên sinh gần nhất..."
Vị bác sĩ trung niên còn chưa nói hết đã thấy Giang Du khoát tay một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói với bác sĩ: "Chuyện này ông không cần phải nói với tôi, tôi đã đi thăm anh ấy, anh ấy đã nói chuyện với tôi suốt mười lăm phút, trạng thái tinh thần rất tốt, vừa nói vừa cười, làm gì nghiêm trọng như ông nói."
"Huống chi, Thu Trạch bệnh đâu phải ngày một ngày hai, nếu muốn giải quyết căn nguyên vấn đề thì chỉ có thể thay tim cho anh ấy, nhưng hiện tại nguồn tim đã không còn nữa, nằm trong ICU hay phòng bệnh bình thường có chỗ nào khác nhau?"
"Nhưng tim của Dư tiên sinh không chịu nổi..." Vị bác sĩ trung niên tê dại bị hắn nói một hồi tê cả da đầu, nhưng vì lợi ích của bệnh nhân, vẫn mở miệng cố gắng giải thích lợi hại trong đó cho Giang Du.
Nhưng hết thảy đều là vô ích. hiện Giang Du đã nghèo đến điên rồi, ICU nổi tiếng là đốt tiền, đặc biệt là vấn đề về tim của Dư Thu Trạch cứ mỗi lần cấp cứu là cần đến mấy vạn, chỉ riêng giá của các máy móc duy trì mạng sống mỗi ngày đã tiêu tốn không ít.
Dư Thu Trạch lúc còn nhỏ khi Dư gia phá sản phải xuất ngoại đã giải quyết luôn vấn đề nhập cư, nên ngay cả bảo hiểm xã hội y cũng không có, nhưng y có bảo hiểm y tế, là thiếu gia được sủng ái nhất của Dư gia, chỉ riêng các khoản phí hàng năm cho các loại bảo hiểm và quỹ khác nhau của Dư Thu Trạch đã là một cái giá trên trời.
Nhưng sau khi Dư gia phá sản, Dư Thu Trạch đương nhiên không thể trả được khoản nợ kếch xù kia, những khoản có thể ngừng thì gần như đều đã ngừng.
Hiện tại chi phí nằm trong ICU của y đều do Giang Du gánh chịu, thuộc dạng tự chi trả hoàn toàn, nếu là trước đây chỉ với chút tiền này Giang Du sẽ không thèm chớp mắt dù chỉ một cái, nhưng nay đã khác xưa, bây giờ gần như đã bị Trình Nhiên ép tới đường cùng, hắn có thể có biện pháp gì, hắn cũng rất tuyệt vọng mà.
Cho nên lúc này bác sĩ có giải thích rõ ràng đến đâu hắn cũng nghe không lọt, mấy lần ngắt lời bác sĩ, cương quyết nói: "Thu Trạch đã nói bản thân không sao rồi, chuyện còn lại không cần ông quan tâm, tôi hy vọng chiều nay có thể hoàn tất thủ tục chuyển phòng bệnh, nếu không tôi sẽ cân nhắc chuyển sang bệnh viện khác."
Bác sĩ trung niên: "..."
Được rồi, cậu trâu bò.
Ông làm bác sĩ nhiều năm như vậy, loại bệnh nhân nào mà chưa từng thấy, cho dù một số người nhà bệnh nhân có trình độ học vấn thấp cũng không có ai như Giang Du, không phân biệt tốt xấu, không quan tâm đến tình trạng thân thể của bệnh nhân, lại càng không chịu nghe lời can ngăn của bác sĩ khăng khăng muốn chuyển phòng bệnh.
Nhìn cách ăn mặc và nói chuyện của Giang Du cũng có dáng vẻ của người có học thức, cũng rất trẻ, tại sao lại không rõ bằng một số người lớn tuổi có trình độ học vấn thấp vậy.
Chân trước Giang Du vừa rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ, chân sau vừa mới đi tới cửa ICU đã nghe thấy âm thanh báo động chói tai của máy móc truyền ra từ bên trong, ngay sau đó có mấy người bác sĩ và y tá chạy nhanh về phía bên này.
Hiện trường nhất thời hỗn loạn, Giang Du bị chen loạng choạng mấy bước, nhón chân nhìn vào bên trong muốn xem thử kẻ xui xẻo nào xảy ra vấn đề, không nhìn thì không sao, vừa nhìn thì chỉ thấy giường bị bác sĩ và y tá vây quanh không phải ai khác, chính là giường của Dư Thu Trạch.
Giang Du:...
Mặt có hơi đau, thật sự quá không nể mặt mũi, xem ra ICU này không thể ra được rồi!
Giang Du nghĩ không sai, sau lần cấp cứu này, bệnh viện cho biết tình trạng của Dư Thu Trạch rất tệ, nếu Giang Du nhất quyết chuyển y ra khỏi phòng ICU, bệnh viện sẽ không chịu bất kỳ trách nhiệm nào, đồng thời uyển chuyển yêu cầu Giang Du nhanh chóng chuyển viện.
Nhà dột còn gặp mưa, trong thời gian Dư Thu Trạch cấp cứu, bên Đỉnh Phong đã tìm hắn đến điên cmn rồi, sau khi biết hắn ở bệnh viện người phụ trách Đỉnh Phong đã đích thân dẫn người đến chặn Giang Du ở cửa phòng bệnh.
Giang Du thấy lão tổng Đỉnh Phong gấp cũng bó tay toàn tập, muốn bỏ chạy nhưng xung quanh đã sớm bị vệ sĩ vây đến nước chảy không lọt, nếu hôm nay Giang Du không phun ra 50 triệu kia, việc này sẽ không dễ dàng cho qua.
Tuy Giang Du là con riêng nhưng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất gì, cha Giang không quan tâm đến con lớn Giang Đình Viễn, nhưng lại rất thương yêu đứa con trai nhỏ Giang Du mà ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, về cơ bản bất cứ thứ gì hắn muốn đều sẽ cho, chưa bao giờ để hắn phải chịu thiệt thòi.
Thanh danh con riêng tuy khó nghe, nhưng thực tế cuộc sống của hắn cũng không kém gì đại thiếu gia Giang gia chân chính như Giang Đình Viễn là bao.
Tuy Giang lão gia tử thương yêu cháu trai, nhưng dựa trên việc đứa con trai duy nhất không đáp ứng được kỳ vọng của ông, không thể chờ được nữa nóng lòng muốn đào tạo cháu trai để tiếp quản, theo quan điểm của Giang lão gia tử, lúc trước là vì đã quá mức khoan dung với đứa con út nên ông ta mới biến thành bộ dạng không có tiền đồ như bây giờ.
Vì vậy, trong việc giáo dục Giang Đình Viễn, đừng nói nuông chiều, Giang lão gia tử nổi tiếng là người nghiêm khắc, cho dù là chuyện gì cũng yêu cầu hắn phải cố gắng hết sức, nếu bị phát hiện lười biếng sẽ ngay lập tức bị khiển trách nặng nề và trừng phạt.
So với Giang Đình Viễn, tuổi thơ của Giang Du giống như sống trong một hũ mật, mẹ của Giang Du là một người mẹ đầy mưu mô, dưới sự ảnh hưởng của bà ta, cha Giang cảm thấy mình mắc nợ hai mẹ con họ nên ông ta không bao giờ ngần ngại khen ngợi đứa con trai mình thích. thậm chí còn đưa không ít tiền cho mẹ con họ.
Giang Du chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, đặc biệt là ở nơi công cộng như hành lang bệnh viện, bị đuổi theo đòi nợ như thế này khiến mặt mũi hắn mất sạch, hắn đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy chưa?!
Nhưng người phụ trách Đỉnh Phong không quan tâm hắn có muốn giữ thể diện hay không, trả lại tiền thì mọi người vẫn là anh em tốt, nếu không trả lại thì thật ngại quá, chuyện này hôm nay không thể yên!
- --
Buổi chiều hôm đó, Diệp Chu đang chờ đón Giang tổng tan sở về nhà, hai người vừa lên xe, điện thoại của Giang Đình Viễn vang lên.
Giang tổng có hai chiếc điện thoại di động, một chiếc dùng cho công việc, một chiếc dùng cho cuộc sống hàng ngày. Bình thường dùng điện thoại công việc là nhiều, các cuộc gọi hầu như đều gọi đến chiếc điện thoại đó, chiếc còn lại mặc dù nói là dùng cho sinh hoạt, nhưng thực ra hầu như chỉ có Diệp Chu gọi đến, ngoài Diệp Chu ra rất ít có người gọi đến chiếc điện thoại này.
Vừa nãy Diệp Chu nhìn thấy Giang Đình Viễn ở trong văn phòng tắt điện thoại công việc, lúc này lại nghe thấy điện thoại của hắn đổ chuông, không khỏi tò mò đến gần liếc nhìn.
Giang Đình Viễn thấy cậu tò mò, thoải mái nghiêng điện thoại về phía Diệp Chu để cậu có thể nhìn rõ hơn, sau đó cũng cúi đầu nhìn vào điện thoại.
Khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, Giang Đình Viễn nhíu mày.
Diệp Chu đối với dãy số xa lạ này hoàn toàn không có ấn tượng, im lặng dùng khẩu hình dò hỏi Giang tổng: Ai vậy?
Khó có khi Giang Đình Viễn làm trò ấu trĩ cùng cậu, không hề có một tiếng động trả lời cậu: Giang Trường Tùng.
Diệp Chu nghe đến cái tên này trên mặt lộ ra chút kinh ngạc, nếu cậu nhớ không lầm thì đây hình như là tên ông bố hời của Giang tổng.
Ấn tượng của Diệp Chu về người cha hời của Giang tổng vẫn dừng lại trong khoảng thời gian cùng Giang tổng về nhà cũ Giang gia ăn tết, cha Giang vênh váo hất hàm ra lệnh Giang tổng yêu giúp Giang Du trả nợ.
Kể từ khi Diệp Chu không giữ thể diện cho cha Giang trong dịp Tết, đánh ông ta trước mặt rất nhiều người, Diệp Chu chưa từng gặp lại cha Giang và đám thân thích cực phẩm của Giang gia.
Tuy nhiên, dù số lần gặp cha Giang chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng mỗi khi nhắc đến ông ta, Diệp Chu đều cảm thấy sẽ chẳng có chuyện gì tốt cả.
Quả nhiên, cuộc gọi này chỉ kéo dài chưa đầy năm phút từ lúc Giang Đình Viễn nhấc máy cho đến lúc cúp máy.
Từ đầu đến cuối, Giang tổng chỉ có ba câu trả lời đơn giản thô bạo: "Ừm." "Không được." "Không thể."
Dù điện thoại không bật loa ngoài, nhưng giọng nói cáu kỉnh và cuồng loạn của cha Giang ở đầu bên kia thỉnh thoảng vẫn phát ra từ ống nghe, khiến Diệp Chu có muốn không nghe cũng không được.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Diệp Chu cảm thấy trong lòng như bị mèo cào, liếm liếm đôi môi khô khốc, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Tiểu tâm tư của cậu lừa người khác còn được, nhưng không thể lừa được Giang Đình Viễn hiểu rất rõ cậu, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được lòng dạ nhỏ mọn của cậu, xoa xoa đầu cậu, chậm rãi nói: "Đòi tiền."
Diệp Chu là người thông minh, nghĩ tới cú điện thoại kia của Trình Nhiên, lập tức hiểu ra: "Giang Du?"
"Chưa nói, chỉ nói mình nợ tiền bên ngoài, nếu không trả được thì công ty sẽ phá sản." Ngữ khí Giang Đình Viễn nhà nhạt, như thể đang nói về một người xa lạ chứ không phải cha mình.
"Muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Chu hỏi.
Giang Đình Viễn liếc nhìn cậu, đưa tay ra một con số.
"Mười triệu?" Diệp Chu thăm dò hỏi.
Giang Đình Viễn lắc đầu.
Diệp Chu trợn mắt ngoác mồm, dù bây giờ cậu đã không còn thiếu tiền, nhưng khi nhìn thấy con số mà Giang tổng ra hiệu cũng không khỏi tặc lưỡi: "Một trăm triệu?!"
"Giang lão tiên sinh đúng là dám muốn mà."
Nếu cậu nhớ không lầm, số tiền Trình Nhiên lấy đi hẳn là 50 triệu, cho dù thêm một căn nhà và những thứ tương tự, con số mà cha Giang báo ra đã tăng gần gấp đôi, quá tham rồi.
Nhưng số tiền này đối với Giang Đình Viễn thật sự chẳng là gì cả, coi là muối bỏ bể cũng không xứng. Diệp Chu muốn đầu tư điện ảnh, đừng nói 90 triệu, dù là mấy trăm triệu Giang Đình Viễn cũng có thể không chớp mắt đưa ra.
Nhưng nếu cho cha Giang hoặc dùng để trả nợ bên ngoài cho người em trai hời Giang Du kia thì thật ngại quá, một xu cũng không có.
Giang Đình Viễn cười nói: "Ông ta muốn dung công phu sư tử ngoạm kích thích anh trước, có 100 triệu này ở phía trước, sau đó có thể từ từ hạ tiêu chuẩn xuống, có lẽ anh sẽ đồng ý."
Diệp Chu suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Vậy anh sẽ đồng ý sao?"
"Đương nhiên không." Giang Đình Viễn không chút do dự đưa ra đáp án phủ định.
Bé con trong lòng Diệp Chu nhất thời vỗ tay nhiệt liệt, hông hổ là Giang tổng nhà cậu, đầu óc sáng suốt, có thể phân biệt đúng sai, xức sắc!
Diệp Chu còn chưa kịp mở miệng khen ngợi hắn, Giang Đình Viễn đột nhiên hơi nghiêng đầu, cúi người thổi nhẹ một hơi vào tai Diệp Chu.
Hơi thở ấm áp phả vào tai, chuông cảnh báo của Diệp Chu lập tức vang lên, nhiệt độ cơ thể vốn rất bình thường vừa bị cơn gió tà của Giang tổng thổi tới lại đột nhiên tăng vọt.
Trong mắt Giang Đình Viễn mang theo ý cười, ghé vào tại cậu ôn hòa nói: "Cuộc sống khó khăn, nuôi gia đình không dễ, anh làm gì có tiền ném cho bọn họ."
"Phải không?"
Diệp Chu bị hắn kích thích đến đỏ bừng mặt, nhìn bộ dáng đắc ý của Giang tổng, đôi mắt chuyển động, trong lúc nhất thời càng ngày càng bạo, giương nanh múa vuốt nhào về phía Giang Đình Viễn.
Giang tổng bị bất ngờ không kịp chuẩn bị ngã về phía sau, chỗ hắn đang ngồi rất gần cửa sổ xe, lúc Diệp Chu nhào tới đầu hắn vì quán tính mà bị đập đầu vào cửa sổ xe, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Diệp Chu bị tiếng động làm cho giật mình, tay chân luống cuống hỏi: "Xin, xin lỗi, anh không sao chứ Giang ca?"
Giang Đình Viễn đưa tay che mặt, khiến cho Diệp Chu không thấy được biểu tình lúc này của hắn, chỉ thấy đầu hắn tựa vào cửa kính xe, im lặng không nói một lời.
Diệp Chu chưa từng thấy tình cảnh này, cho rằng Giang Đình Viễn thật sự bị đụng đau, lập tức hoảng sợ đến gần Giang tổng muốn kiểm tra tình trạng của hắn.
Không ngờ, trong nháy mắt cậu lại gần Giang Đình Viễn, đột nhiên bỏ tay trái đang che mặt xuống, đồng thời đưa tay phải kéo cổ áo Diệp Chu.
Diệp Chu không kịp phanh lại, ngã xuống theo động tác của Giang Đình Viễn, vừa vặn dán vào đôi môi mỏng của Giang Đình Viễn.