Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản


Sau khi rời đi chỗ Hứa Trừng, Diệp Chu bình phục lại tâm tình, dựa theo vị trí đã có mà tới chỗ ( kế hoạch bồi dưỡng ánh sao thiếu niên).

Làm Diệp Chu bất ngờ là, cậu lại thấy hai chữ Trầm Chu được dán trên bảng tên, Diệp Chu thực sự hoài nghi có phải bọn họ đã sớm thông đồng với nhau rồi hay không.

Bất quá Diệp Chu đối với danh tự này bất ngờ thì bất ngờ, nhưng cũng không mâu thuẫn gì, ngụ ý của từ Trầm Chu cũng thật tốt a, ám chỉ hạng mục chắc chắn sẽ bị lật xe, phải bồi thường tiền đến rối tinh rối mù.

Cậu quả thực phải bội phục cái người nghĩ ra cái danh tự này, quả thực là đã dự kiến trước mọi chuyện rồi a!
Trên thực tế cậu cũng không đoán sai, danh tự này là do ba người phụ trách hạng mục trải qua thương lượng rồi bỏ phiếu chọn.

Từ chọn lựa đến thu xếp lại kinh phí ngân sách, tuy Kinh Chập thống nhất toàn bộ quy trình, mà khi họ thông qua xét duyệt lần hai cũng đã sớm nói cho họ biết, mặc dù bọn họ làm việc tại giấc mộng ấp vườn Kinh Chập, nhưng cũng không hoàn toàn thuộc về Kinh Chập.

Người đầu tư cho bọn họ là người khác.Dù Kinh Chập thống nhất số tiền cung cấp, nhưng trên thực tế trong số tiền đó là một phần tiền túi của Giang Đình Viễn, nhưng vẫn chưa thông qua Kinh Chập.

Mà trước khi Giang tổng đưa số tiền này ra, cũng không dùng tên của mình, mà là dùng dưới danh nghĩa Diệp Chu.

Cho nên, người phụ trách ba hạng mục sớm đã biết rõ, bọn họ không thuộc về Kinh Chập, chỉ thuộc về Diệp Chu.

Danh tự Trầm Chu này hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của Diệp Chu, ý muốn ở đây là phá phủ Trầm Chu.

Vì không phụ sự tín nhiệm của Diệp Chu, ba người bọn họ đã sớm trước khi hạng mục bắt đầu, quyết định phải cố gắng toàn lực ứng phó, không để lại bất kỳ đường lui nào cho mình, nhất định không được để Diệp Chu lỗ vốn.

Đương nhiên, lúc này Diệp Chu vẫn chưa biết được hàm ý thật sự của nó, cực kỳ lâu sau đó, khi cậu ý thức được, hai chữ Trầm Chu đã trở thành một cái tên vô cùng có tiếng trong giới.

Về phần Diệp Chu, tự nhiên cũng trở thành củ khoai lang bỏng tay trong giới, Diệp dù cho Chu đối với danh hiệu này khóc không ra nước mắt, chết sống không muốn, nhưng trước sau vẫn không cản được vô số người hướng về cậu.

Ánh mắt Diệp Chu dời khổ bảng treo tên, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Là ai?" Trong phòng truyền đến một giọng nữ dễ nghe.

Theo giọng nữ còn vang lên tiếng bước chân, thanh âm kia từ xa đến gần, ngay sau đó cửa trước mặt Diệp Chu liền mở ra.

"Diệp tiên sinh?"
Mở cửa chính là người phụ trách hạng mục Từ Vi, cô đối với người đầu tư Diệp Chu như thiên sứ này có ấn tượng vô cùng sâu sắc, cơ hồ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra.

Diệp Chu nở nụ cười, được Từ Vi dẫn vào phòng.

So với câu lạc bộ Hứa Trừng quạnh quẽ, bên này Từ Vi rõ ràng náo nhiệt hơn, cả phòng bị mười mấy tấm màng ngăn cách mấy bàn làm việc phân thành nhiều khu vực khác nhau.

Trước mỗi bàn làm việc đều có người ngồi, từng người từng người đều bận đến khí thế ngất trời, ngay cả văn phòng đột nhiên xuất hiện một người cũng không ai chú ý đến.

Từ Vi vốn muốn để bọn họ dừng lại một chút, để giới thiệu Diệp Chu với họ, nhưng lại bị Diệp Chu ngăn lại.

Rõ ràng cậu không muốn quấy nhiễu mọi người làm việc, trong lòng Từ Vi nóng lên, dẫn Diệp Chu đi đến phòng làm việc được dùng bằng thủy tinh trong suốt cách ra một không gian khoảng chừng năm mét vuông.

"Xin lỗi Diệp tiên sinh, hiện tại hạng mục còn đang trong giai đoạn chuẩn bị nên còn đang bận rộn, không biết hôm nay ngài sẽ đến, không có quá nhiều đồ uống, trước mắt chỉ có nước lọc." Từ Vi một bên rót nước cho Diệp Chu, một bên áy náy giải thích.

Diệp Chu cũng không quan tâm nhiều tới mấy cái này, lập tức lắc đầu: "Không sao, do tôi tới không đúng lúc, cô không cần để ý, tôi nói hai ba câu liền đi."
Từ Vi đem ly nước đặt trước mặt Diệp Chu, thần sắc trên mặt có chút thấp thỏm, chỉ sợ một giây sau Diệp Chu liền nói với cô, trải qua mấy tháng đắn đo suy nghĩ, vẫn là quyết định rút lại tiền đầu tư.

Bất quá hiển nhiên do cô nghĩ nhiều, Diệp Chu ngày hôm nay lại đây không những không rút lại tiền, thậm chí còn đưa thêm tiền cho cô.

Tuy có ý đưa tiền, Diệp Chu cũng không tiện trực tiếp hỏi người ta có thiếu tiền hay không, thiếu bao nhiêu tôi liền đưa nghe giống như cậu coi tiền như rác.

Diệp Chu làm bộ nói: "Gần đây hạng mục tiến triển tới đâu rồi, có gặp phải vấn đề gì không, nếu có, cứ nói với tôi, chúng ta có thể thượng lượng biện pháp để giải quyết."
Từ Vi sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ tới Diệp Chu sẽ hỏi như vậy.

Cô cũng đã làm việc tại nhiều đài truyền hình, cũng từng quản lý hạng mục một mình, tiếp xúc qua không ít lãnh đạo và nhà đầu tư, thế nhưng chưa bao giờ gặp được người dễ nói chuyện như Diệp Chu.

Cư nhiên tới đây không phải hỏi cô gần đây đã làm được cái gì, đạt được kết quả gì, mà là hỏi cô có gặp phải khó khăn không, có cần trợ giúp không.

Ông chủ như vậy...!Đây cũng là lần đầu tiên Từ Vi gặp được.Trong lòng Từ Vi nổi lên từng trận ấm áp, cô không phải là người lập dị, tìm kiếm tài liện một hồi trên bàn làm việc, lấy ra một bản kế hoạch dày đặc đưa tới trước mặt Diệp Chu.

Từ bản kế hoạch này có thể nhìn ra vết tích bị người lật xem tới nỗi bị nhăn, Diệp Chu mở ra.

Mới vừa mở ra tờ thứ nhất liền phát hiện mặt trên ngoại trừ viết nội dung ở ngoài, còn có bút ký lít nha lít nhít được viết bằng bút lông màu đỏ và màu đen.

Làm Diệp Chu kinh ngạc chính là, không chỉ có tờ thứ nhất, mỗi trang cậu lật, cơ hồ đều bị viết đầy chú thích cùng bút ký.

Nhiêu đây dụng tâm, Diệp Chu không khỏi thu hồi lại tâm tư xem chuyện cười.

Cứ việc lúc mới đầu khi cậu đầu tư vào mấy hạng mục này là có mục đích, nhưng khi vừa rồi, lúc cậu cầm bản kế hoạch nặng trịch kia, Diệp Chu bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, cậu chỉ muốn đầu tư chơi vào mấy hạng mục, thế nhưng đó lại là tâm huyết bao nhiêu năm của người phụ trách, bọn họ hợp lại với nhau chính là vì muốn hoàn thành giấc mộng ấy.

Cậu có thể không ủng hộ bọn họ sáng tạo, nhưng lại không thể phủ nhận cái giá mà họ nỗ lực phải trả và dụng tâm.

Nghĩ tới đây, thần sắc trên mặt Diệp Chu từ từ trở nên nghiêm túc, cậu bình tĩnh nhìn lại bản kế hoạch này, nỗ lực đi tìm hiểu ý đồ trong bản kế hoạch.

Khoảng chừng nửa tiếng sau, Diệp Chu rốt cuộc cũng đem bản kế hoạch xem xong, dù cho cậu đời trước kiến thức rộng rãi cũng không thể không thừa nhận, bản kế hoạch Từ Vi viết, thật sự là một lời khó nói hết.

Quả thực là một suy nghĩ kỳ lạ!Bản kế hoạch như này, dùng kinh nghiệm của Diệp Chu mà nói, chỉ có hai kết quả, hoặc là triệt để hồng với toàn dân, hoặc là làm tới rối tinh rối mù.

Từ Vi nhìn phản ứng Diệp Chu, nhất thời tâm đều nhấc lên.

Cô biết rõ suy nghĩ của mình có bao nhiêu kì lạ, cho nên dù Diệp Chu có bảo cô viết lại, Từ Vi cũng không có ý kiến gì.

Không phải là bản kế hoạch của nàng tệ, từ kinh nghiệm làm việc, cô biết được bản kế hoạch như nào mới làm cho nhà đâu tư ưu ái, và lấy được càng nhiều đầu tư hơn.

Nếu như lần đầu tư cho cô lần này là Kinh Chập, Từ Vi sẽ không đem bản kế hoạch này lấy ra, trên thực tế cô vẫn còn một bản kế hoạch khác trong ngăn bàn.

Nhưng người đầu tư cho cô là Diệp Chu.

Ngay cả Từ Vi cũng không rõ, mình rốt cuộc là từ đâu mà tin rằng Diệp Chu sẽ tán đồng với bản kế hoạch này.

Thế nhưng cô cũng đã đưa rồi, cô chỉ là...!Có chút không cam lòng nên muốn thử một chút.

Từ Vi hiện tại giống như tội phạm đang chờ kết quả bản tuyên án, vì quá căng thẳng nên khuôn mặt của cô đều trắng bệch.

"Dựa theo ý của cô, ( ánh sao thiếu niên) không phải là lựa chọn thực tập sinh từ các công ty giải trí lớn, mà là tuyển theo phương thức truyền thống quyết định danh sách người tham gia, hơn nữa toàn bộ quá trình ngoại trừ thi đấu thì thời gian còn lại sẽ không dựa theo kịch bản, để cho thí sinh tự do phát huy, chính mình quyết định nên làm gì, dùng phương thức nào để bản thân được nổi tiếng?"
Diệp Chu nói rất bình tĩnh, làm cho người nghe không rõ hỉ nộ.

"Đúng vậy." Giọng Từ Vi hơi khô khốc, "Tôi không cần thực tập sinh dựa theo tính cách được thiết lập sẵn mà biểu diễn, cái tôi muốn chính là một chương trình tuyển chọn tài năng thực sự."
Trải qua mười năm không ngừng tìm tòi cùng làm mới, chương trình tuyển chọn tài năng bây giờ đã vứt bỏ phương thức lúc trước mà hướng theo thị hiếu của người xem.

So sánh với việc tìm thí sinh tham gia phải tiêu hao tài lực và thời gian, chương trình tuyển chọn tài năng bây giờ càng ưu ái việc tuyển chọn thực tập sinh dưới trướng các đại công ty hơn.

Bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có vài thực tập sinh có chút danh tiếng còn lôi kéo được người xem, bất kể là thực lực khi so với thí sinh phải đi tìm thì tố chất cao hơn nhiều.

Này đó luyện tập sinh cũng có thể bắt đầu quay nhanh hơn, ý thức cạnh tranh mạnh, còn có cảm giác tống nghệ, phong cách mỗi người rõ ràng, có thể nổi hay không chỉ còn thiếu mỗi cơ hội.

Một khi đỏ, đối với chương trình mang đến lợi ích không phải chỉ hai ba câu là nói rõ.

Ngoại trừ này đó bên ngoài, quan trọng hơn, lựa chọn mấy thực tập sinh thuộc về mấy công ty kia cũng trợ giúp chương trình rất lớn, hoặc là cung cấp tài nguyên, hoặc là sẽ vì nghệ sĩ của mình mà cung cấp tài chính để tạo đề tài thảo luận.

Nhưng dù cho mấy thí sinh này không có mấy tiện lợi đó, mọi người cũng đều biết họ sẽ nổi danh trong một thời gian dài, mà những tuyển thủ này vàng thau lẫn lộn, sau lưng càng không có tư bản chống đỡ, có thể đi ra thành sao đều phải dựa vào chính mình.

Khuyết điểm rõ ràng, nhưng cũng không phải là không có ưu điểm.

Ít nhất so với trực tiếp lựa chọn thực tập sinh, không gian thí sinh thao tác không thể nghi ngờ cũng ít hơn nhiều, đại gia sau lưng căn bản không có tư cách can thiệp, có thể vào vòng trong đều dựa vào sự yêu thích của khán giả, sau khi trải qua chọn lựa, về sau đều là những người tài năng thật sự.

Cứ việc thí sinh mặc dù không có lợi ích, mà còn có thể bị thị trường đào thải, từ từ lui ra khỏi những sân khấu tuyển tú, hiển nhiên đây chính là khuyết điểm lớn nhất.

Từ Vi đây là đang giữ một quả bom có thể phát nổ bất kỳ lúc nào, ngay cả Diệp Chu cũng không nghĩ tới.

"Cô biết tìm những thí sinh này ở đâu không, còn có chu kỳ chế tác, tài chính tiêu hao cũng phải rất nhiều, còn chưa chờ cô tìm được tuyển thủ dự thi, hạng mục cũng sẽ vì nhiều nguyên nhân mà không tiến hành được giữa chừng, rủi ro ở trong cô đã cân nhắc qua chưa."
"Ngoại trừ phương thức tuyển bên ngoài, cô còn không có kịch bản, để cho tuyển thủ tự do phát huy." Diệp Chu khoanh tay nhìn cô, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, nhẹ giọng hỏi, "Cho tôi một cái lý do."
Từ Vi mím mím môi, móng tay dài bấm sâu vào lòng bàn tay, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: "Từng nghĩ qua."
"Tôi đã điều tra qua thị trường, thống kê các loại chương trình tuyển tú trong năm năm gần đây, tuyển thủ của bọn họ không ngoại lệ đều là những người được đóng gói sẵn vốn là thực tập sinh dưới trướng các công ty lớn."
"Đây giống như sản xuất dây chuyền, mặc dù trong số đó không thiếu những người ưu tú, thế nhưng người có thể được khán giả nhớ kỹ đã ít lại càng ít, khán giả đã sớm mất cảm giác mới mẻ, rất khó để những khuôn phép đó hấp dẫn họ."
Nói tới đây, Từ Vi dừng một chút, sau khi thấy Diệp Chu không có phủ nhâj, lúc này mới tiếp tục trình bày quan điểm của mình.

"Những gì tôi viết trong bản kế hoạch đều là ý tưởng tôi muốn làm, tôi không muốn hình thức như sản xuất dây chuyền, tôi muốn mọi thứ đều thuộc về quyết định của khán giả."
"Trong chương trình của tôi, bọn họ có thể tự mình lựa chọn phương hướng phát triển sau này, tôi sẽ cho bọn họ đầy đủ tự do, sẽ không cưỡng chế bọn họ phải làm như nào, khả năng trong quá trình chế tác sẽ gặp phải vấn đề bất ngờ, thế nhưng chính những bất ngờ này, lại mang đến sự thích thú cho khán giả."
Từ Vi nói xong kỳ thực cũng không ôm hy vọng gì, cô biết rõ ư khuyết điểm của bản kế hoạch này, bất ngờ có lẽ sẽ mang đến kinh hỉ, nhưng cũng đồng nghĩa với việc gặp phải rủi ro.

Khi một chương trình có khuôn hóa bài võ sẵn, có thể không có kinh hỉ, nhưng cũng không tồn tại rủi ro.

Nếu như đem phần kế hoạch này đánh cược, thì trước mắt mà nói, phần thua nhiều hơn là phần thắng.

Bình thường nhà đầu tư nghe xong đều sẽ cho là đang nằm mơ giữa ban ngày, bởi vì bọn họ căn bản không có lý do gì lại chọn cách tuyển tú chính quy, chuyện này phải gánh nguy hiểm cực lớn, cuối cùng có khi còn phải bồi thường đến táng gia bại sản đây.

Từ Vi hít sâu một hơi, cúi thấp đầu không dám nhìn nữa Diệp Chu, nhìn chằm chằm mặt đất chờ đợi tuyên án cuối cùng.

Làm Từ Vi không ngờ được chính là, Diệp Chu vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng, lời nói không phải phủ nhận cũng không phải trách cứ, mà là...!
"Chúc mừng cô, thành công thuyết phục được tôi." Diệp Chu học bộ dáng Giang đại boss, nỗ lực làm bộ trịnh trọng đàng hoàng.

Kỳ thực ý nghĩ của Diệp Chu cũng rất đơn giản.

Nếu như mục đích của cậu là vì kiếm tiền, vậy thì từ lúc đầu cậu đã không chọn Từ Vi.

Nếu không phải vì kiếm tiền, thậm chí cậu còn muốn tiêu tiền kìa, vậy nên dù chọn bản kế hoạch như nằm mơ giữa ban ngày này, thì có làm sao?
Diệp Chu cảm thấy Từ Vi, Hứa Trừng, và Hà Phi Dương đều theo đuổi giấc mộng của riêng mình, mà cậu chính là người chỉ đạo của họ.

Nếu là chương trình rác, vậy toàn bộ tiền đầu tư đều trôi theo nước, kia cũng hợp tâm ý Diệp Chu, ngược lại lúc cậu quăng tiền, căn bản không có ý định thu hồi lại, nếu như có thể giúp người khác hoàn thành giấc mộng, cớ sao lại không làm.

Nếu như bất hạnh mà chương trình bạo, Từ Vi cũng coi như hoàn thành giấc mộng, Diệp Chu cũng thu hoạch lại được một món tiền lớn, tương lai tiếp tục đầu tư những người may mắn muốn theo đuổi giấc mộng.

Tiền mà, chỉ cần nguyện ý tiêu, thì cũng có ngày xài hết!
"Tôi cho rằng bản kế hoạch này của cô đáng giá để mạo hiểm." Diệp Chu suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu, "Để tỏ lòng ủng hộ đối với cô, tôi quyết định đầu tư thêm một ngàn vạn."
Nói, Diệp Chu đứng dậy đi tới trước mặt Từ Vi, vỗ vỗ bờ vai của cô, ngữ trọng tâm trường nói: "Người trẻ tuổi, ít ai như cô dám nghĩ mà dám làm, không cần phải áp lực, muốn làm gì cứ làm, tôi sẽ toàn lực ủng hộ cho cô."
Từ Vi nghe vậy còn tưởng rằng chính mình đang nằm mơ, căn bản cô không tin được chuyện này lại thật sự đang xảy ra.

Cô dùng sức bấm cánh tay của mình, đau đớn kịch liệt làm cô tỉnh táo lại, cô nghe được thanh âm run rẩy của mình: "Không, không cần, tài chính trước mắt đã đủ xài..."
Diệp Chu cau mày, nghiêm túc nói: "Phải biết, con đường mà chương trình chúng ta đi không bình thường, phương diện tiền bạc nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, nên tiêu tiền thì cứ tiêu, không cần phải tiết kiệm, biết chưa?"
Từ Vi: "Vâng, Diệp tiên sinh, tôi thật sự đã hiểu rồi..."
Đến cùng Diệp Chu vẫn không có đưa tiền, lúc sắp rời đi, trên mặt cậu tràn đầy biểu tình tiếc nuối, đi tới cửa rồi, vẫn không nhịn được quay đầu lại dặn một câu: "Nếu thiếu tiền nhất định phải liên hệ với tôi a!"
Từ Vi cảm động mặt mày rưng rưng, khi Diệp Chu còn chưa kịp phản ứng lại tình huống, ánh mắt sâu sắc nhìn cậu, âm thanh nức nở nói: "...!Cảm ơn ngài, Diệp tiên sinh! Tôi nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của ngài!"
"Ây." Diệp Chu bị câu nói này nghẹn một chút, sau đó cười nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, làm chuyện mình muốn làm, không cần tự tạo áp lực quá lớn."
Thường cũng không liên quan mấy, toàn bộ đều phải đền hết là tốt nhất.

Ai ngờ nói còn chưa dứt lời, Từ Vi nhất thời càng cảm động, nguyên bản nước mắt trong hốc mắt còn nhịn được, sau khi nghe câu này liền lộp bộp rơi xuống.

Người tốt như Diệp tiên sinh, nếu quả thật vì hạng mục của mình mà phải bồi thường tiền, Từ Vi nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân.

Nhiều năm sau, khi Từ Vi đã là người phụ trách tống nghệ đỉnh cấp trong nước tiếp nhận phỏng vấn, mỗi khi nói tới Diệp Chu tiên sinh Bá Nhạc, đều nghẹn ngào không nói ra lời, nước mắt rơi như mưa: "Nếu như năm đó không có Diệp tiên sinh chống đỡ, thì sẽ không có ( ánh sao thiếu niên), lại càng không có tôi của hiện tại, Diệp tiên sinh thực sự là người tốt nhất mà tôi từng gặp!"
Sau khi Diệp Chu rời khỏi chỗ Từ Vi, vốn tính đi xem xem ( song sắt nước mắt), bất quả lúc cậu tới thì cửa phòng đang khóa chặt, gõ cửa hồi lâu mà không có ai đáp lại.

Nói chuyện cùng Hà Phi Dương mới biết, nguyên lai là hai người đang tìm phim trường thích hợp, nên không ở đây nhiều.

Hai người khi nghe Diệp Chu nói đang ở bên này, tính quay về, nhưng bị Diệp Chu cự tuyệt.

Kích thích Diệp Chu nhận ngày hôm nay quá nhiều, cần thời gian ngắn tiêu hóa lại, nên không cần phải đến, trước hết để cho cậu nghỉ chút đã.

Cúp điện thoại, Diệp Chu nhìn thời gian cậu ước định với Giang đại boss cũng sắp tới, liền trực tiếp xuống lầu đi tìm Giang đại boss cùng về.

Lúc Diệp Chu xuống lầu, Giang Đình Viễn vẫn chưa xong việc, sau khi đi dạo qua một vòng lầu vẫn không thấy hắn, cậu đơn giản liền tới khu nghỉ ngơi.

Ngay lúc Diệp Chu đang tẻ nhạt vì đã lật hết mấy quyển tạp chí trên bàn, Giang đại boss rốt cuộc cũng xuất hiện.

Diệp Chu lập tức nhảy dựng từ trên băng ghế, chạy đến bên người Giang Đình Viễn: "Hiện tại đi về đúng không?"
Cảm giác được Diệp Chu tới gần, sắc mặt Giang Đình Viễn không tự chủ nhu hòa đi, thân thủ thay cậu sửa lại tóc còn ngổn ngang: "Còn muốn đi đâu không, nếu không thì về nhà."
Diệp Chu lắc lắc đầu, say rượu mang đến di chứng làm cho cậu cả ngày hôm nay đều không thoải mái, hiện tại chỉ muốn về nhà ăn cơm, tắm nước nóng rồi đi ngủ.

Sau khi ngồi lên xe, Diệp Chu tựa đầu dựa vào trên cửa sổ xe, nhắm mắt lại chợp mắt.

Nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của cậu, Giang Đình Viễn thở dài, lấy chăn nhỏ trên xe, giúp cậu đắp lên người: "Sau này không được uống rượu."
Diệp Chu bé ngoan gật đầu: "Vâng."
Đại boss nói thế nào liền thế đó, kiên quyết làm theo mệnh lệnh của đại boss là trên hết.Sau khi đáp lại? Diệp Chu như chợt nhớ ra tới cái gì, bỗng mở mắt ra, hậu tri hậu giác hỏi: "Híc, Giang ca, tối hôm qua tôi không làm chuyện gì buồn cười đi"
Cậu vừa mới dứt lời, Diệp Chu nhìn thấy Giang tổng vốn còn đang ngồi nghiêm chỉnh tựa hồ trong nháy mắt cứng đờ không được tự nhiên.

Bất quá tốc độ kia quá nhanh, nhanh như chỉ thoáng qua liền thôi, Diệp Chu cũng hoài nghi bản thân có phải là nhìn nhầm không.

Cậu đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời của Giang đại boss, Diệp Chu còn tưởng mình đã làm chuyện gì ngu xuẩn, cũng sợ hãi không dám hỏi lại, tựa lại đầu trên cửa xe.

Vừa vặn bỏ lỡ bộ dạng Giang tổng một mặt không được tự nhiên cùng mờ mịt...!
Ngại ngùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui