Tầm một tuần sau Diệp Chu mới nhận được hồi âm của vị đàn anh này, đối phương để lại phương thức liên lạc của mình trong thư.
Sau khi hai người gọi điện cho nhau, liền ước hẹn thời gian địa điểm gặp mặt nhau.
Khi gặp mặt nhau cậu càng có thể hiểu được ý tứ của đối phương muốn biểu đạt về kịch bản, Diệp Chu sớm đã lên mạng search thử mấy tác phẩm của vị đàn anh này.
Vị đàn anh này tên đầy đủ là Tống Khải Phàm, bút danh Viễn Phàm.
Tác phẩm của anh nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít, đa số là mấy tác phẩm từ thời còn là học sinh sinh viên, từng cầm qua không ít giải thưởng về văn xuôi và tiểu thuyết, theo đó là tác phẩm hồi tốt nghiệp.
Mà từ khi làm biên kịch thì lại ít có tin nào hữu dụng.
Diệp Chu đem đống tác phẩm lăn qua lăn lại bốn năm lần, tốn chút thời gian liền sắp trưa. Dù ít tác phẩm, nhưng có thể nhìn ra linh khí trong đó.
Đối với lần gặp gỡ này, Diệp Chu rất coi trọng, cố ý đến sớm hơn mười phút so với thời gian hẹn.
Cậu là đã tới sớm rồi, nhưng không ngờ vị đàn anh kia lại còn đến sớm hơn, lúc Diệp Chu tới quán cà phê, liền phát hiện anh đã tới, mà nhìn qua có vẻ đã đến được một khoảng thời gian, hiện tại đang chuyên tâm gõ máy tính, ngay cả Diệp Chu đến gần cũng không phát hiện.
Diệp Chu cũng không làm phiền anh, cậu ngồi bên đối diện, chờ anh viết xong rồi lại nói.
Khoảng chừng sau mười phút, đàn anh nãy giờ gõ bàn phím cũng phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Chu, hoảng sợ đến độ suýt nữa bay luôn máy tính, may mà Diệp Chu tay mắt nhanh nhẹn mới không tạo ra tổn thất gì.
"Xin lỗi xin lỗi đạo diễn Diệp, hồi nãy tôi quá nhập tâm nên không biết ngài đã tới..." Giọng điệu Tống Khải Phàm có chút bối rối, mắt kính vì hành động vừa rồi của anh mà bị lệch đi, nhưng anh không phát hiện ra để mà chỉnh lại.
Nghe được bất an của anh, Diệp Chu một bên lắc đầu một bên đem trả lại máy tính trong tay, an ủi nói: "Không sao không sao, tại tôi thấy anh đang nghiêm túc, nên không dám lên tiếng sợ ảnh hưởng đến dòng linh cảm của anh."
Lời an ủi của Diệp Chu cuối cùng cũng có tác dụng, tuy rằng Tống Khải Phàm vẫn còn căng thẳng, nhưng trên mặt đã giảm vài phần hoảng loạn.
Anh mím môi, ngại ngùng nở một nụ cười về phía Diệp Chu, nhỏ giọng giải thích: "Tôi không biết nói chuyện cho lắm, nên muốn sửa lại vài cái trước khi ngài đến để không làm mất thời gian của ngài."
Nhìn khuôn mặt đang lo sợ mà tái mét lên, không cần hỏi Diệp Chu liền biết suy đoán của mình là đúng, con đường mà vị đàn anh này đi hẳn không mấy thuận lợi.
Diệp Chu khẽ thở dài, giọng điệu thả lỏng hơn: "Đàn anh Tống, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy, nếu anh đã tới tìm tôi, vậy chứng tỏ là anh tin tưởng tôi. Mà nếu tôi hẹn anh ra đây rồi thì nhất định sẽ cho anh đủ thời gian để nói, thế mà anh lại đến sớm hơn nửa thời gian đã hẹn?"
Câu cuối cùng kia vốn là cậu chỉ nói đùa, thế mà Tống Khải Phàm liền đứng bật dậy, một bên xua tay một bên nỗ lực giải thích: "Không phải đâu, tại tôi vốn có nhiều thời gian rảnh."
Thấy anh sốt sắng như vậy, Diệp Chu có chút bất đắc dĩ, cũng không dám nói đùa lung tung nữa, đơn giản trực tiếp mà vào thẳng vấn đề.
"Là như này, tôi đối với câu chuyện trong tin nhắn cảm thấy rất hứng thú, ngày hôm nay đến đây là muốn nghe cậu nói rõ hơn về nó."
Nhắc tới kịch bản của mình, đàn anh Tống quả nhiên bình tĩnh hơn một chút, anh cười khổ lắc đầu: "Cảm ơn anh vì đã hứng thú với câu chuyện của tôi, nhưng mà..."
Nói đến đây, Tống Khải Phàm dừng một chút, giống như do dự cái gì, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói.
"Tôi cũng không muốn che giấu cái gì, lúc đầu khi tôi gửi email cho ngài chỉ là muốn thử vận may, cũng không nghĩ đến việc sẽ nhận được hồi âm."
"Trước khi gửi email cho ngài, vì kịch bản này mà tôi đã dùng mọi cách, ngay cả nhân mạch tôi quen biết cũng đã thử, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không có một đạo diễn hay nhà đầu tư nào cảm thấy hứng thú."
Anh rất thẳng thắn, thẳng thắn đến độ các ngón tay trên bàn run anh cũng không cảm nhận được.
Diệp Chu trầm mặc một hồi, bất ngờ nở nụ cười: "Còn cần bổ sung gì nữa sao?"
Tống Khải Phàm sửng sốt một chút, nhưng vẫn suy nghĩ nghiêm túc, cẩn thận từng li từng tí mà nói: "Trước mắt thì thể loại bi kịch trong nước không mấy lạc quan, khả năng kiếm ra tiền gần như là không, nói cách khác, kịch bản tám chín phần là lỗ.
"Nếu anh đã biết rõ rủi ro, cũng hiểu rõ nhu cầu thị trường, thế tại sao anh còn muốn viết?" Diệp Chu nháy mắt một cái, trước khi anh trả lời liền tung ra đòn cuối: "Lùi một bước tiến ngàn dặm, coi như kịch bản đã viết xong, thì việc sửa chửa thêm bớt cũng không hẳn là chuyện khó đi."
"Anh vấp phải bao trắc trở một năm này, thế nhưng tại sao lại còn cứng đầu hơn cả lúc trước?"
Sau khi Diệp Chu hỏi mấy câu, đôi mắt sau lấp kính dày của Tống Khải Phàm lóe lên nhiều cảm xúc.
Trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng trả lời, trong giọng nói mang theo sự kiên định: "Có thể là vì tôi yêu câu chuyện này."
Nghe vậy, Diệp Chu mỉm cười: "Thật trùng hợp, tôi cũng rất yêu thích câu chuyện này, vậy nên, giờ chúng ta có thể nói về chuyện chính được rồi."
Đây là câu chuyện về sự cứu rỗi, đúng vậy... Mặc dù đã hãm sâu vào vũng bùn, xung quanh không thể nhìn thấy tia sáng của mặt trời, nhưng vẫn liều mạng đuổi theo ánh sáng.
Mới đầu vì khá căng thẳng nên giọng nói Tống Khải Phàm có chút run, nhưng khi nói về câu chuyện dưới ngòi bút của bản thân, anh cũng rất nhanh bình tĩnh lại, giọng nói anh chậm rãi, làm cho người nghe dễ dàng nắm được câu chuyện.
Câu chuyện đơn giản dễ hiểu, không quanh co lòng vòng, có thể vì sự đơn giản này, lại càng làm cho người ta cảm thấy không biết bình luận như nào.
Thiếu niên dựa vào đánh nhau mà sống nhặt được một cậu bé bị đánh thương tích đầy người, hai người sống nương tựa vào nhau. Nhóc lưu manh từng hỏi cậu bé, sau này khi lớn lên cậu bé muốn làm gì, cậu bé liền nói cho nhóc lưu manh biết, sau này cậu muốn làm cảnh sát.
Năm ấy nhóc lưu manh mới chỉ mười bốn, cậu bé kia chỉ mới chín tuổi.
Từ đó về sau, nhóc lưu manh chưa từng đọc qua sách liền hùng hồn nói, muốn để cho cậu bé đọc sách, cậu bé cũng hết sức ưu tú, không phụ lòng anh, thành tích luôn đứng đầu, chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Nhiều năm qua đi, cậu bé được như ý nguyện thi lên đại học, lưu manh cao hứng một hồi lâu, nguyên kì nghỉ hè năm lớp 12 hai người đều ăn mừng, cậu bé cũng vui vẻ vì giờ mình đã có thể báo đáp lưu manh, nhưng cậu không ngờ được, đây lại là quãng thời gian cuối cùng hai người trải qua với nhau.
Lưu manh biến mất, dù cho cậu làm như thế nào cũng không tra ra được tung tích của anh.
Lần thứ hai nhìn thấy lưu manh, là tại một nhiệm vụ bắt người, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, đồng nghiệp bên cạnh cậu từng người từng người ngã xuống, cậu giơ súng lên bắn.
Lại không ngờ được, người bị trúng đạn chính là lưu manh cậu đã tìm trong những năm này.
...
Cuộc nói chuyện của hai người giằng co suốt hai giờ, chỉ mới nói hai vấn đề mà cũng gần năm giờ.
Cuộc nói chuyện càng lúc càng lâu, đôi mắt Tống Khải Phàm khi nhìn về phía Diệp Chu càng sáng.
Đợi đến khi hai người bàn luận xong xuôi về vấn đề kịch bản, anh đã kích động đến mức không biết nên phản ứng như nào, anh thấy mình như Bá Nhạc gặp được Thiên Lý Mã, chỉ hận không thể ngay lập tức hợp tác với Diệp Chu.
Mỗi lần anh nói đến chỗ bản thân không biết nên viết như nào, Diệp Chu luôn đưa ra được những ý kiến hợp lý, giống như Diệp Chu biết được anh đang suy nghĩ cái gì, mỗi câu mỗi chữ đều chọc trúng tim anh.
Thân là tác giả, đồng thời là biên kịch, không ai hiểu được so với anh, để có thể gặp được một người có cùng suy nghĩ với mình, hiểu được ý mình muốn biểu đạt khó khăn đến nhường nào.
Có một chuyện mà anh không nói với Diệp Chu, thật ra thì mấy năm nay anh cũng không nhàn rỗi, ngược lại, anh cẩn trọng xem xét nhiều phương diện, không ngừng giãy dụa trong cái nghề chìm nổi này.
Mấy năm gần đây anh có không ít tác phẩm, dù là biên kịch hay tác giả đi nữa.
Chỉ là những tác phẩm đó đều không có để chữ ký của anh, mà là của người khác, vậy nên đối với bên ngoài anh đều nói mình không có tác phẩm nào nổi trội.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh cũng từng mong ước mình có thể tạo ra được một vài thành tựu, nhưng khi anh thoát khỏi lâu đài rồi mới biết được thế nào là hiện thực hung ác và tàn khốc.
Anh chỉ là một người mới không người quen không người chống lưng, vừa đi vào liền bị người ta đụng cho vỡ đầu chảy máu.
"Đạo diễn Diệp, ngài thật sự rất lợi hại, tôi... Tôi vô cùng mong đợi cuộc hợp tác của hai chúng ta!"
Diệp Chu đưa tay ra với anh: "Tôi cũng rất chờ mong."
Thứ cho cậu nói thẳng, trong cái giới điện ảnh này, tiểu thuyết dạng này ở thế giới của Diệp Chu cũng không mấy được hoan nghênh.
Dù cho Diệp Chu rất yêu thích kịch bản này, nhưng cũng không tự cao tự đại đến mức nghĩ người khác quay không ra tiền, còn cậu thì có thể quay ra tiền.
Quyết định quay bộ phim này, Diệp Chu cũng không có ý định kiếm ra tiền, ngược lại, ngoài việc cậu thích kịch bản này, nguyên nhân trọng điểm là cậu có thể tiêu tiền xả láng.
Từ khi ( một hồi trò khôi hài) đại bạo, mỗi ngày Diệp Chu đều nhận được lời mời từ nhiều kịch bản điện ảnh, từ một số nhà đầu tư muốn mời cậu làm đạo diễn, cũng có vài biên kịch tìm tới cửa muốn hợp tác...
Đủ loại kịch bản cùng lời mời nhét đầy hòm thư email của cậu, trong đó không thiếu kịch bản chất lượng, nhưng Diệp Chu do dự mãi cũng không dám coi thường mà hành động lỗ mãng.
Sự do dự của cậu bị bên ngoài tưởng là cậu không muốn quay những kịch bản kém chất lượng, nếu không thì danh tiếng vất vả mà tích lũy được sẽ bay biến hết.
Nhưng chỉ Diệp Chu mới biết được, cậu do dự mãi cũng không phải là vì danh tiếng, cây lớn thì đón gió to, cậu sợ mình sẽ lại đi theo vết xe đổ của ( một hồi trò khôi hài), kiếm nhiều tiền làm cậu khóc không ra nước mắt.
Không thể kiếm ra tiền như vậy được! Thật sự là không thể tiếp tục kiếm tiền được!
Nói chắc không ai tin, nhưng Diệp Chu thật sự chỉ muốn làm con cá mắm yên tĩnh mà thôi, vui vẻ thì tiêu tiền, buồn khổ thì tiêu tiền, cảm thấy chán chường tẻ nhạt thì lại tiêu tiền.
Cách tiêu tiền của mình chính là giấc mơ của người khác.
Khô khan vô vị nhưng... Cực kỳ sung sướng!
Lúc Diệp Chu do dự không quyết định được, thậm chí còn đang cân nhắc tự cho bản thân một kỳ nghỉ hè, lại vô tình thấy được kịch bản của Tống Khải Phàm, nhất thời kích động như gặp được tiên nhân.
Cái đề tài ít ai xem, nội dung ngược luyến, cái này....
Đem những yếu tố đó gộp lại, bộ này mà không lỗ đúng là ông trời khó tha thứ.
Đời trước vì tiền mà Diệp Chu quay không ít những bộ chất lượng, nhưng đời này cũng không có khả năng vì muốn kiếm tiền mà đi quay những bộ chất lượng.
Lỗ tiền không khó, nhưng để Diệp Chu vung tiền cho sướng thì hơi khó, trong cả đống kịch bản, Diệp Chu thân là đạo diễn, cậu cũng khó mà miễn cưỡng đi quay mấy bộ phim cậu không vừa mắt.
So sánh với mấy kịch bản kia, kịch bản này giống như được dựng lên vì hoàn cảnh hiện tại của cậu vậy, vô cùng hoàn mỹ.
Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Diệp Chu nhìn về Tống Khải Phàm càng dịu dàng.
Cậu vỗ vỗ vai Tống Khải Phàm, nghiêm túc nói: "Chuyện về đầu tư không cần cậu lo lắng, cậu cứ chuẩn bị kịch bản cho tốt là được."
"A?" Tống Khải Phàm thụ sủng nhược kinh: “Có, có thật không?”
"Đương nhiên, ngoài ra nếu cậu muốn đề cử diễn viên nào thì cứ nói với tôi, tới lúc đó chúng ta có thể chọn diễn viên." Diệp Chu nói.
Vấp phải trắc trở hơn một năm, số lần bị từ chối đếm không xuể, ăn nhiều quả đắng - Tống Khải Phàm, nhìn bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm của Diệp Chu, đôi mắt đều đỏ lên.
Dù cho trong đầu nghĩ đến nhiều câu để nói, nhưng khi mở miệng, anh không thể nào ngừng lặp đi lặp lại hai chữ: "Cảm ơn, thật sự cảm ơn ngài!"
"Tôi... Tôi nhất định sẽ chỉnh sửa lại kịch bản thật hoàn thiện, nhất định sẽ không để ngài thất vọng!"