Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Diệp Chu ngồi trên bậc thang, trong đầu đều là thanh âm tranh chấp từ bên kia điện thoại truyền đến.

Cậu mơ hồ nghe được mấy từ mấu chốt, tiền, em trai mày, tâm lý đã có chút chắc chắn rồi.

Quan hệ gia đình của Giang tổng tương đối hoạn, cha Giang cùng mẹ Giang là liên hôn gia tộc, tình cảm vốn không sâu đậm gì, hơn nữa cha Giang tính cách phong lưu, sau khi Giang Đình Viễn được sinh ra hôn nhân của hai người từ đó chỉ còn trên danh nghĩa.

Ban đầu đối với đứa con không có chí tiến thủ này, Giang lão gia tử nhiều lần muốn dạy dỗ, mà cha Giang phảng phất giống như càng muốn cùng ông đối nghịch, ông không dạy dỗ được, ngược lại càng làm cho cha Giang sinh lòng phản nghịch, càng làm trầm trọng thêm.

Mắt thấy hắn càng ngày càng không ra gì, Giang lão gia tử đối với đứa con này triệt để thất vọng, liền nhắm mắt làm ngơ, dốc lòng bồi dưỡng cháu đích tôn.

Ít đi cha quản giáo, cha Giang càng coi trời bằng vung, không nói hàng đêm lưu luyến bụi hoa, còn ở bên ngoài nuôi không ít tình nhân, con riêng cứ một đứa rồi một đứa được sinh ra.

Mãi đến tận khi ở cùng mẹ của Giang Du, cha Giang lúc này mới bắt đầu hơi kiềm chế.

Đừng xem cha Giang có không ít con riêng, chân chính được yêu chiều cũng chỉ có một đứa là Giang Du thôi.

Cha Giang là kẻ tư tưởng ích kỷ điển hình, biết lão gia tử cũng không có ý định để cho mình kế thừa gia nghiệp mà là đem công ty giao vào tay Giang Đình Viễn, hắn liền biết rõ, nửa đời trước dựa vào lão gia tử, nửa đời sau nếu không có gì ngoài ý muốn, phải nhờ vào đứa con lớn này.

Nếu như là người khác, cha Giang quyết sẽ không vì một đứa con riêng mà mặc kệ nguy hiểm đắc tội Giang Đình Viễn há miệng đòi tiền, dù sao cũng liên quan đến sinh hoạt nửa đời sau của hắn.

Chỉ có khi đứa con riêng này là Giang Du, cha Giang mới có thể đối với Giang Đình Viễn mở miệng.

Giang Du tuy là con riêng, nhưng ở trong mắt cha Giang, địa vị của đứa con một tay mình dạy dỗ từ nhỏ thậm chí so với Giang Đình Viễn do một tay lão gia tử nuôi nấng, không thân cận với mình còn quan trọng hơn nhiều.

Huống chi thân phận của mẹ Giang Du cũng còn lâu mới đơn giản như vậy.

Mẹ Giang Du vốn dĩ là mối tình đầu của cha Giang, Hướng gia ở thành phố A cũng từng là nhà giàu có chút danh tiếng, mà một lần quyết định sai lầm khiến cho toàn bộ Hướng gia lâm nguy, sau nhiều lần nỗ lực cuối cùng vẫn tuyên bố phá sản.

Giang lão gia tử nguyên bản là không đồng ý tình cảm của hai người, sau khi Hướng gia có chuyện, Hướng Chỉ Phù tới cửa cầu viện, Giang lão gia tử dùng 40 triệu đổi lại cam kết rời đi của Hướng Chỉ Phù.

Hướng Chỉ Phù ra nước ngoài, hai người chia tay, cha Giang vì thế hoàn toàn chán chường một thời gian dài.

Nhiều năm sau, cha Giang lang thang ngẫu nhiên gặp lại mối tình đầu, biết được đối phương những năm này đều vẫn một mình, hai người thiên lôi câu địa hỏa, tình cũ lại cháy.

Hướng Chỉ Phù là nữ nhân vô cùng thông minh, biết chỉ bằng tình cũ thì rất khó giữ được cha Giang, vì để nâng cao lợi thế của mình, bà ta mang danh nghĩa tình nhân sinh ra Giang Du.

Lúc mang thai Hướng Chỉ Phù liền cầu xin cha Giang cùng bà ta đi kiểm tra, dụ dỗ hắn tham gia vào quá trình dưỡng thai, nhìn hài tử từng chút trưởng thành, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh khi làm cha của hắn.

Làm vậy mặc dù khổ cực, nhưng bằng kế hoạch bà ta tỉ mỉ bày ra thành công gợi lên tình thương của cha vốn đã ít ỏi của cha Giang.

Thái độ hiện tại của cha Giang cũng đủ để chứng minh, mưu tính của bà ta đã đem lại tác dụng, có thể làm cho cha Giang vì Giang Du không tiếc phát sinh xung đột với Giang Đình Viễn.

Nếu mọi thứ thực sự phát triển theo nội dung tiểu thuyết, không cần mấy năm, đứa con trai Giang Du của bà ta sẽ hại chết anh cả, dùng thân phận con riêng thành công thượng vị.

Hướng Chỉ Phù cũng sẽ từ tình nhân không thể ra ánh sáng được cha Giang quang minh chính đại cưới vào cửa, lắc mình biến hóa trở thành vợ chính thức của cha Giang.

Diệp Chu nhanh chóng đem nội dung tiểu thuyết ở trong đầu nhớ lại một lượt, nghĩ tới những tình tiết này, thần sắc lo lắng trong mắt càng nặng.

Cũng không phải lo lắng cha Giang sẽ làm gì với Giang Đình Viễn, dù sao Giang tổng không phải là người mặc người bày bố.

Cậu kiêng kỵ chính là, cha Giang là cha của vai chính tra công, có phải cũng nắm giữ một phần hào quang nhân vật chính hay không.

Thời điểm cậu đang vô cùng lo lắng, bên tai bỗng truyền đến một loạt tiếng bước chân, thanh âm kia từ xa đến gần, chờ đến lúc Diệp Chu lấy lại tinh thần phát hiện trước mặt có người đứng từ lúc nào không hay.

Mới vừa ngẩng đầu liền đối diện với tầm mắt của Giang tổng.

Diệp Chu sợ đến suýt thì nhảy dựng lên: "Ui, Giang ca anh đến từ lúc nào vậy?"

"Lúc em đang ngẩn người." Giang Đình Viễn nhàn nhạt nói.


Nói xong liền đưa tay xoa đầu cậu, âm thanh trầm thấp hòa hoãn, hỏi: "Đang nghĩ gì vậy, tập trung như thế."

Có thể là bởi vì ánh mắt của Giang tổng quá bao dung cho nên Diệp Chu thật sự có một chốc muốn đem sự tình mình biết toàn bộ nói hết với hắn.

May mắn lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, lời đến khóe miệng lại đổi: "Không có gì, đang suy nghĩ kịch bản hôm nay nhận..."

Lời còn chưa dứt, ánh mắt lại quét đến cánh tay đang chảy máu của Giang tổng, âm thanh im bặt đi.

Diệp Chu lúc này cuống lên, trực tiếp nhảy dựng lên, thái độ cứng rắn kéo tay Giang Đình Viễn qua, vừa xem xét vết thương vừa hỏi: "Anh có chuyện gì, sao lại bị như vậy, bị từ lúc nào?"

Giang Đình Viễn lắc đầu, không muốn để Diệp Chu biết chuyện xấu của Giang gia, muốn rút tay về, ai ngờ Diệp Chu trước giờ rất dễ nói chuyện lúc này lại cực kỳ cứng rắn, kéo hai lần cũng không thể rút tay về.

Thậm chí còn khiến Diệp Tiểu Chu quát lớn: "Đừng nhúc nhích!"

Giang tổng bị quát nhìn Diệp Chu đang nhăn mày thật chặt, đông tác lại hết sức nhẹ nhàng, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.

Vẻ mặt Diệp Chu nghiêm túc, trầm mặt không cho cự tuyệt nói: "Đi, đến bệnh viện, đi ngay bây giờ."

"Vết thương nhỏ thôi, không cần." Giang tổng nhịn cười, duỗi một tay khác ra vuốt mi tâm đang nhíu chặt của cậu, "Đừng nhăn mày."

Cậu không cần nghĩ cũng biết, vết thương trên tay Giang tổng tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với cha Giang.

Diệp Chu sắp bị thái độ của hắn làm tức chết, nếu không phải thấy hắn bị thương, thực muốn lớn gan chó nhéo lỗ tai của hắn, ghé vào mà gào thét.

Anh cho rằng đây chỉ là vết thương nhỏ thôi sao? Không! Mẹ nó đây rất có thể là bạo kích do hào quang nhân vật chính đem lại! Làm không tốt chính là muốn mạng đó có biết không!

Cha Giang là ai, đây chính là cha của vai chính công Giang Du đó.

Diệp Chu lúc này cũng không thèm giả vờ biết điều, không muốn cùng hắn phí lời, ánh mắt quét xung quanh tìm được tài xế ở phía sau, lôi kéo người đi về phía xe.

Lên xe không nói hai lời trực tiếp nói với tài xế: "Đến bệnh viện."

Tài xế liếc nhìn Giang Đình Viễn, như muốn dò hỏi ý của Giang tổng.

Mắt thấy Diệp Chu sắp tức đến biến thành con cá nóc, Giang Đình Viễn cuối cùng vẫn không ngăn được cậu, hướng tài xế gật đầu một cái.

Mãi đến tận sau khi xét nghiệm uốn ván, bác sĩ khẳng định không có vấn đề gì, nỗi lo trong lòng Diệp Chu lúc này mới rơi xuống.

Trên đường chở về, Diệp Chu vẫn luôn cúi đầu không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Giang tổng nhìn Diệp Chu đang ủ rũ, lại nhìn tay mình đang quấn băng gạc, suy tư.

Không khí trầm mặc này vẫn kéo dài đến lúc hai người về đến nhà cũng không có hòa hoãn, trong lúc ăn tối cũng không có cùng nhau nói chuyện.

Bữa tối kết thúc, Diệp Chu liếc nhìn thời gian, nói với Giang tổng: "Giang ca tôi về phòng trước, anh..."

Cậu vốn là muốn nhắc nhở Giang tổng tốt nhất là cách xa Giang Du và cha Giang một chút, nhưng nghĩ lại thân phận mình cũng không có lý do gì để nói mấy lời này.

Nói đi nói lại, cha Giang cũng là cha của Giang Đình Viễn, mà Diệp Chu nói trắng ra cũng chỉ là nhân tình mà Giang tổng bao dưỡng thôi.

"Chú ý đừng để tay dính nước." Diệp Chu nói.

Nói xong liền quay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng cậu vừa mới đi được hai bước, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp khàn khàn của Giang Đình Viễn vang lên từ phía sau.

"Em đang lo lắng cho tôi?" Ánh đèn của phòng ăn là sắc vàng ấm, mặc dù màu sắc ôn nhu nhưng độ chiếu sáng có hạn, Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu sắp hòa trong bóng tối mở miệng hỏi.

Bước chân Diệp Chu dừng lại nhưng không quay đầu.


Cậu suy nghĩ khoảng chừng một phút mới mở miệng cho ra một đáp án khẳng định.

"Đúng, tôi rất lo lắng."

Bất kể là thân phận gì đều không thể phủ nhận, từ lúc cậu xuyên vào cái thế giới tiểu thuyết lạnh lẽo này tới nay Giang Đình Viễn là người thứ nhất đối xử tốt với cậu, cũng là người từ trước tới giờ, luôn luôn ngầm dung túng cậu, không ngừng cho cậu ấm áp.

Từ lúc Diệp Chu quen biết Giang Đình Viễn tới nay, hắn hình như chưa từng cự tuyệt bất kỳ yêu cầu nào của cậu.

Dù là tiền hay là đầu tư, còn có thời điểm khốn khó đứng ta làm chỗ dựa cho cậu, trong tình huống tất cả mọi người không coi trọng giúp cậu tăng cường suất chiếu của phim.

Dù cho mấy hạng mục đầu tư kia căn bản không đáng tin, nghe vào giống như là đang đùa giỡn, dù cho bộ phim kia căn bản không có chút ưu thế nào, Giang Đình Viễn cũng chưa từng phủ định bất kỳ ý nghĩa nào của cậu.

Chống đỡ cùng tín nhiệm vô điều kiện như vậy, dù Diệp Chu là tảng đá cũng bị ủ ấm.

Huống chi cậu không phải cục đá, mà là một người vô cùng coi trọng tình cảm, mặc dù phần tình cảm này phần lớn là cảm kích.

Càng ở chung, Giang tổng ở trong lòng cậu sớm đã không còn chỉ là một nhân vật trong sách, có thể nói, đối với Diệp Chu Giang tổng là một tồn tại vô cùng quan trong.

Chỉ cần vừa nghĩ tới kết cục thê thảm của Giang tổng trong sách, Diệp Chu liền cảm thấy hoảng loạn.

Cậu muốn làm chút gì đó, cậu biết mình cần phải làm gì đó, như vậy mới có thể ngăn cản tất cả những thứ này phát sinh, từ trong sâu thẳm, phảng phất có một âm thanh khác không ngừng ghé vào tai cậu nói nhỏ.

Cậu muốn làm cái gì? Là muốn cứu vớt hắn sao?

Cậu là ai, chính cậu cũng chỉ là tốt thí mà thôi, thậm chí cũng không biết có thể dưới hào quang nhân vật chính sống bao lâu, cậu dựa vào cái gì, có thể làm gì, ai có thể cứu được cậu?

Cậu chẳng qua là kẻ tham sống sợ chết dưới hào quang nhân vật chính, chỉ có an phận, làm hết khả năng để không bị vai chính chú ý tới, mới có thể an ổn sống tiếp.

Diệp Chu có lúc cũng mơ hồ cảm thấy ý nghĩ này không đúng, vô cùng không đúng.

Nhưng vẫn luôn không thể thoát khỏi những suy nghĩ như vậy. Mỗi khi cậu muốn thay đổi một vài thứ, âm thanh như thế sẽ ghé vào tai cậu không ngừng vang lên, mãi đến tận khi cậu triệt để bỏ đi ý nghĩ này mới thôi.

Giang Đình Viễn nhận được đáp án khẳng định, nhìn bóng lưng cậu một lúc lâu mới mở miệng: "Em có chuyện muốn nói với tôi à."

Giang Đình Viễn quanh năm lăn lộn thương trường, am hiểu nhất chính là lòng người, sao có thể không nhìn ra Diệp Chu có lời muốn nói.

Diệp Chu sửng sốt một chút, cũng không biết kích động chỗ nào, bỗng nhiên đem lời nói từ đáy lòng nói ra: "Anh có thể hay không...cách xa Giang Du và Giang Trường Tùng một chút."

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Diệp Chu tỉnh lại, trong nháy mắt đã hối hận.

Cậu lập tức nỗ lực cứu chữa: "Hic, ý của tôi là...". Truyện Cổ Đại

"Diệp Chu." Giang Đình Viễn đánh gãy lời câu.

Từ phòng ăn từ bước một đi về phía cậu, tiếng bước chân của hắn trong không gian yên tĩnh dị thường rõ ràng, mãi đến tận khi hắn dừng lại bên người Diệp Chu.

Ngay sau đó, Diệp Chu cảm thấy mình bị một nguồn sức mạnh kéo vào một cái ôm ấm áp.

Hô hấp ấm áp phả vào mặt, cậu nghe được giọng nói của Giang tổng vang lên bên tai.

"Em đang sợ cái gì." Hắn hỏi.

Đại khái là Giang tổng ôm ấp quá ấm áp, khiến Diệp Chu từ sau khi xuyên qua vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc thoáng thả lỏng một chút, cậu hiếm khi để cho mình càn rỡ, đem đầu vùi vào trong lồng ngực Giang tổng, không nói một lời.

Giang Đình Viễn đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời của câu, cảm giác được động tác nhỏ của cậu, đơn giản trực tiếp duỗi ra hai tay, đem người càng ôm chặt hơn.


Dùng thanh âm bình thản cùng kiên định ghé vào lỗ tai cậu nói: "Dù là chuyện gì, chỉ cần em nói tôi đều sẽ giải quyết, cho nên em không cần sợ cái gì cả."

Dường như thật sự bị hắn đả động, tối hôm đó, Diệp Chu vốn tưởng rằng sẽ khó ngủ lại bất ngờ có một đêm ngon giấc.

Ngày thứ hai thức dậy, kéo màn cửa sổ ra, mở cửa sổ tùy ý ánh nắng ngày đông chiếu vào phòng ngủ, Diệp Chu hít sâu một hơi, vứt bỏ sầu lo ngày hôm qua, phảng phất như được sạc đầy điện, bừng bừng sức sống.

Cậu rửa mặt xong xuống lầu, phát hiện phòng ăn đã có người ngồi trước, Giang tổng toàn thân tây trang cẩn thận tỉ mỉ ngồi bên bàn ăn đang xem báo buổi sáng, thần sắc hiếm thấy thả lỏng.

"Sớm a, Giang ca!" Diệp Chu vừa chào hỏi vừa ngồi xuống đối diện hắn.

Chào buối sáng đối phương, Giang Đình Viễn đem tầm mắt từ trên báo di dời, nhìn về phía Diệp Chu hỏi: "Muốn xem báo sáng nay không?"

Đối với thói quen xem báo sáng mỗi ngày của Giang tổng, Diệp Chu từng không chỉ một lần phun tào trong lòng, rõ ràng trẻ tuổi như thế, nếp sống cùng cách sống lại chẳng khác gì lão già.

Cậu từng bởi vì hiếu kỳ xem tờ báo sáng của Giang tổng, phát hiện nội dung phía trên phần lớn là tin tài chính và kinh tế cùng với một số ít tin tức nghiêm túc bên ngoài, cũng không có hứng thú.

Bây giờ bị Giang tổng hỏi, Diệp Chu quyết đoán lắc đầu từ chối: "Không cần không cần, tôi ăn điểm tâm."

Nếu là đổi thành lúc trước, sau khi Diệp Chu từ chối Giang tổng sẽ không nhắc lại nữa, mà ngày hôm nay lại có chút khác thường.

Giang Đình Viễn nhíu mày, cầm trong tay lật một mặt báo, đẩy lên trước mặt Diệp Chu nói: "Xem một chút đi."

Mắt thấy báo đã đẩy đến tay, Diệp Chu có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nể tình cầm lấy tờ báo kia, bên trên phảng phất còn lưu lại nhiệt độ trên đầu ngón tay Giang tổng.

Diệp Chu có chút khó chịu không thể giải thích, họ nhẹ một tiếng, nỗ lực tập trung tinh thần nhìn về phía tờ báo.

Ban đầu Diệp Chu chỉ quét mắt qua mang tính tượng trưng, thế nhưng khi cậu nhìn rõ nội dung trên báo liền mở to hai mắt.

"Ụ móa!" Hai chữ trực tiếp bật thốt lên.

Diệp Chu không dám tin nhìn về phía Giang Đình Viễn, âm thanh run run hỏi: "Đây là báo chính thống sao?"

Giang tổng gật đầu khẳng định suy đoán của cậu.

Nhận được câu trả lời khẳng định, Diệp Chu dùng sức dụi dụi con mắt, lần thứ hai nhìn về phía tờ báo, nhưng nội dung trên mặt báo không có một chút biến hóa nào, vô cùng thẳng thắn phá vỡ mong đợi của Diệp Chu.

Tiêu đề tin tức là – (tuyển thủ nặng cân chuyển nhượng, chủ lực đội quán quân tok sau một năm ba người đoàn tụ, gia nhập liên minh mới Chiến đội Trầm Chu).

Những chữ này tách ra mỗi chữ cậu đều biết, mà ghép lại thành một câu, sao lại có cảm giác không hiểu được vậy!

Tok là cái gì? Đội quán quân lại là gì? Trầm Chu kia là Trầm Chu mà cậu biết sao???

Diệp Chu gian nan nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục xem xuống dưới. Bản tin này viết rất cặn kẽ, không chỉ giới thiệu năng lực sáng tạo và ghi chép thi đấu của ba người, đến cả giá tiền chuyển đội cũng viết rõ ràng.

Đội phó Thích Trúc – dùng giá 76 triệu hoàn thành chuyển đội từ Tok sang Trầm Chu.

Xạ thủ Ngụy Tầm - dùng giá 45 triệu hoàn thành chuyển đội từ Mot sang Trầm Chu.

Trị liệu Trương Tiểu Xuyên - dùng giá 43 triệu hoàn thành chuyển đội từ Tok sang Trầm Chu.

Chỉ nói đến việc trong tranh tài năm nay họ không hề xuất sắc như trước, chiến đội đội nhiên gặp biến cố, đội trưởng bất ngờ giải nghệ, khống chế mạnh nhất cũng không chờ bổ sung chỗ trống đội trưởng liền đổi nghề.

Chiến đội nhiều lần qua tay thay đổi ông chủ, toàn bộ chiến đội sụp đổ, những đồng đội ngày xưa bị tách ra không cùng chiến đội, đại thể cũng có thể lý giải.

Cũng không ít fan luôn luôn chờ mong bọn họ có một ngày có thể lại tập hợp cùng nhau, không sợ không phải là trên sàn thi đầu, chỉ cần là đơn thuần cùng nhau chơi một trò chơi cũng có thể khiến họ đỏ cả vành mắt.

Nhưng không ai nghĩ đến chính là, bọn họ thế mà thật sự đoàn tụ, chủ lực đội quán quân ngày xưa, bây giờ lại cùng chuyển vào một cái tiểu chiến đội hoàn toàn không biết tên.

Tin tức như thế không thể nói là không nặng ký, một khi lộ ra, toàn bộ giới esports nhất thời bốn phía nổi lên tiếng mắng, các loại lời khó nghe tuôn ra.

Không ít hắc tử đều mắng bọn họ, nói bọn họ lần này nhất định là vì tiền, tâm tư đã sớm không còn ở trên thi đấu, bây giờ chẳng qua là vì kiếm tiền thôi, bằng không nhiều chiến đội như vậy không chọn, tại sao lại muốn chọn một đội đến cả tư cách dự thi đều không có?

Cũng có bộ phận cho rằng bọn họ một mặt này đã triệt để thành đồ bỏ, không có đội trưởng cùng khống chế, ba người bọn họ cũng sớm đã mất đi năng lực tranh đoạt quán quân, bây giờ chẳng qua là tùy tiện tìm một chỗ dưỡng lão lý tưởng mà thôi.

Đương nhiên cũng có vài ba người nỗ lực vì bọn họ lên tiếng, chỉ là những bình luận đó rất nhanh liền như đá chìm đá biển, không nổi lên nước một tia bọt nước, có một ít thậm chí còn bị hắc tử bắt được điên cuồng buông lời thô tục.

Diễn đàn náo nhiệt như thế nào Diệp Chu không biết, cậu bây giờ còn đang đắm chìm trong suy nghĩ Hứa đội trưởng nhà cậu không hổ là phái hành động, ngày hôm qua mới gọi điện thoại nói muốn đào người, ngày hôm nay đã thành công đào được, đồng thời ba đội viên mới đều xuất thân từ đội quán quân, vừa ra tay chính là vô cùng mạnh bạo.


Diệp Chu đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lại có điểm vui mừng, ngày sau đó lại lâm vào mê mang.

Cậu nhìn giới thiệu về ba người trên báo, đột nhiên cảm thấy trong ba cái tên này có một cái tên Ngụy Tầm nhìn vô cùng quen mắt, cậu chần chờ một lát sau đó lấy điện thoại di động trong túi quần ra tìm kiếm cái tên này.

Rất nhanh phía trên màn hình hiện ra một phần giới thiệu vô cùng tỉ mỉ về Ngụy Tầm cùng với vài tấm ảnh.

Có ảnh đối chiếu Diệp Chu rất nhanh liền biết vì sao mình thấy cái tên này quen tai, người này không phải là bạn tốt của Hứa Trừng Hứa đội trưởng nhà cậu sao?

Làm sao, làm sao hắn lắc mình liền biến hóa thành thành viên đội quán quân rồi??

Bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, Diệp Chu run rẩy nhập tên hai người còn lại lên trình duyệt.

Một khắc khi kết quả hiện ra, chút ý nghĩ may mắn trong lòng Diệp Chu trong khoản khắc liền tan thành mây khói. Cậu cả người co quắp ngồi ở trên ghế trưng ra bộ mặt hoài nghi nhân sinh.

Giang Đình Viễn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cậu, không rõ nói: "Rất vui vẻ?"

"Vui...vui vẻ." Diệp Chu hoảng hoảng hốt hốt đáp lời, cả người đều có chút tê.

Biểu tình này của cậu rơi vào trong mắt Giang Đình Viễn, tự nhiên cho là cậu vì tin tức tốt này mà sướng đến phát rồ rồi, vì vậy nói: "Là tôi nhìn lầm."

"Lần đầu tư này của em vẫn có tiềm lực nhất định."

Lời này vốn là muốn tán thưởng Diệp Chu, dù sao lúc đó Diệp Chu quyết định nhảy vào hạng mục này, dù Giang tổng là đại lão trong giới kinh doanh có ánh mắt độc đáo đều không nhìn ra hạng mục này lúc ấy có cái gì sáng lạn.

Muốn thành lập một đội thể thao điện tử vốn cũng không phải chuyện dễ dàng, đặc biệt là ngành này đã trải qua nhiều năm phát triển, hiện tại đã có một hình thức ổn định, tuyển thủ cùng chiến đội ở giữa có liên kết sâu đậm, đã sớm không còn như mấy năm trước lúc vừa mới bắt đầu.

Tùy tiện nhúng tay vào lúc này, muốn cướp một chén canh từ bên trong hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng, đập tiền cũng chưa chắc có người nguyện ý tiếp.

Tình huống thành viên chiến đội trong nước cơ bản đã ổn định, hoặc là dùng số tiền lớn hấp dẫn các tuyển thủ hàng đầu, nếu không một chiến đội muốn đặt chân trên sàn thi đấu, ngoại trừ một mặt chính mình tuyển người và bồi dưỡng ở ngoài cũng chỉ còn cách ra nước ngoài thi đấu.

Đập tiền xác thực có thể để cho không ít tuyển thủ, thậm chí chiến đội động tâm, mà tuyển thủ hàng đầu chân chính lại rất khó bị những thứ này đánh động, so với tiền bọn họ càng quan tâm tới danh dự hơn, là một đội ngũ có thể phối hợp tốt, có năng lực tranh đoạt quán quân.

Muốn thắng trò chơi này không phải dựa vào đơn đả độc đấu, mà cần phải phối hợp, một khi thực lực đồng đội không đủ, một người mặc dù ưu tú, thực lực chung quy cũng có hạn.

Ý nguyện của tuyển thủ là một chuyện, mặc khác còn có phương diện chiến đội, tuyển thủ hàng đầu chân chính có thành tích xuất sắc, trừ phi cùng chiến đội phát sinh mâu thuẩn không thể hòa giải bằng không chiến đội sẽ không dễ dàng thả người đi.

Chính là bởi vì các loại nguyên nhân không dễ dàng trong đó mới làm cho chiến đội mới muốn gia nhập trở nên vô cùng khó khăn.

Cùng với chiến đội mới của mình không bằng như ông chủ của Tok giống nhau, trực tiếp thu mua toàn bộ chiến đội. Mà đội ngũ có năng lực tranh đoạt quán quân, từ trước đến giờ không thiếu nhà đầu tư tài trợ, nguyện ý qua tay xác suất nhỏ đến đáng thương.

Lúc trước Giang Đình Viễn không từ chối Diệp Chu, vốn là không hi vọng cậu có thể tạo ra thành tích gì, chỉ là cho Diệp Chu chơi đùa một chút.

Hắn không nghĩ tới, Diệp Chu dưới tình huống gian nan như vậy còn có thể đào được loại tuyển thủ có cấp bậc này, tiền ngược lại là thứ yếu, vấn đề chủ yếu ở chỗ cách thức câu thông với tuyển thủ và chiến đội.

Nếu như nói ban đầu chiến đội Trầm Chu chỉ là gánh hát rong, như vậy có ba người này gia nhập giống như là ở trên thùng mật ong đục một cái lỗ, chỉ cần làm thỏa đáng, không hẳn không thể hấp dẫn càng nhiều tuyển thủ ưu tú lại đây.

Cho dù trạng thái của ba người năm nay khá kém, riêng là cầm qua hai quan điểm này, liền chứng minh thực thực của họ. Như vậy đội ngũ rất khó lại bị cho là gáng hát rong mà là một đội ngũ có năng lực đoạt giải quán quân.

Tiến vào cái vòng bước đi gian nan này, Diệp Chu đã đi tới, tuy rằng cũng không thoải mái, lại làm cho mọi người có thể thấy được hy vọng.

Lời này của Giang tổng vốn là ý tốt, nghĩ khích lệ Diệp Chu một chút. Mà lời này vào tai Diệp Chu quả thực không khác nào xát muối lên vết thương, gần chết rồi lại bổ thêm một đao.

Quá độc ác, thật sự quá độc ác.

Diệp Chu không thể nói gì, chỉ có thể cực kỳ miễn cưỡng gật đầu, khó nhọc nói: "Cảm ơn, cảm ơn Giang ca, tôi chính là...gặp may mắn mà thôi."

Đâu chỉ là gặp may, chuyện này quả thật có thể nói là ảo ma canada được không!

Các người ai nói ngành thể thao điện tử có tính bài ngoại, nói thanh cao cao ngạo, nói khó lăn lộn hả???

Cậu mẹ nó làm sao có thể tưởng tượng, hạng mục này một năm trước còn là một ông chủ có mấy chục năm kinh nghiệm mở quán ăn đưa ra đây.

Cậu mẹ nó làm sao có thể tưởng tượng, bạn tốt của một ông chủ quán ăn nhỏ lại là thành viên đội quán quân đây, hơn nữa còn kéo tới tận ba người!

Diệp Chu thả tờ báo xuống, chậm rãi che mặt, nội tâm mười phần muốn hỏng.

Các người có năng lực như vậy, dứt khoát không cần làm tuyển thủ esport, trực tiếp tới làm tôi đi, đến a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận