Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi khi Diệp Chu cảm thấy hô hấp của mình trở nên có chút khó khăn mới được thả ra.

Diệp Chu trừng mắt nhìn, ánh mắt từ trên mặt Giang Đình Viễn chuyển đến giữa hai chân, hơi nhíu mày, sau mấy giây trầm mặc, ngữ điệu hoảng hốt lại buông lỏng nói: "Ừm...Nếu như anh muốn, tôi có thể."

Cậu vốn cũng không phải là một tờ giấy trắng, đời trước tốt xấu gì cũng lăn lộn trong vòng nhiều năm như vậy, đối với những chuyện như kim chủ cùng tình nhân đã không còn cảm thấy kinh ngạc từ lâu.

Một cái vì tiền một cái vì sắc, nói cho cùng cũng chỉ là một cuộc giao dịch công bằng mà thôi, ngược lại cũng không cần thiết phải cứng rắn.

Diệp Chu người này tuy rằng ngoài mặt nhìn như không tim không phổi, kỳ thực đặc biệt không thích nợ ân tình, từ ngày cậu bắt đầu cầm tiền của Giang tổng, cái giá phải bỏ ra là gì cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Lúc đó nghĩ ở thế giới trong sách không chắc ngày nào đó liền có thể xuyên trở về, lăn lộn cùng một lão đại đẹp trai lại có tiền như Giang tổng, Diệp Chu nửa điểm cũng không cảm thấy chính mình thiệt thòi chỗ nào.

Chỉ có điều không biết tại sao, Giang tổng nhìn qua đối với cậu cũng không có hứng thú, hắn không đề cập tới, Diệp Chu tự nhiên cũng sẽ không tự chuốc nhục nhã, đuổi tới đi leo giường.

Nhìn tình huống trước mắt, tuy rằng Diệp Chu cũng không biết vì sao Giang tổng đột nhiên có hứng thú với cậu, nhưng nếu đối phương muốn, chính mình cũng không thấy chán ghét, mọi người đều là người trưởng thành, loại chuyện anh tình tôi nguyện không có gì phải xấu hổ.

Giang Đình Viễn nghe vậy sửng sốt một chút, cặp mắt từ trước đến giờ sắc bén mà xa cách thời điểm nhìn Diệp Chu như có kỳ tích mà nhu hòa đi rất nhiều.

Hẵn duỗi tay trên đầu Diệp Chu khẽ xoa hai lần, mặc dù không nói chuyện nhưng ý tứ động viên lại hàm xúc mười phần.

Diệp Chu thấy hắn không lên tiếng, cho là Giang tổng có lẽ không hiểu ý mình, liền tri kỳ bổ sung một câu: "Ý của tôi là, nếu tôi đã cầm tiền, nghiêm túc mà nói thì chính là người của anh nha."

Lúc nói lời này, trong lòng Diệp Chu không khỏi tự khen mình một trận, cậu thật sự là rất có tinh thần tuân thủ khế ước, là một tình nhân thập phần tri kỷ.

Nhưng mà Diệp Chu căn bản không chú ý tới, ánh mắt vốn đang ôn hòa của Giang tổng khi nghe câu nói này trong nháy mắt liền rút đi hết thảy độ ấm, bên trên ngưng đọng một tầng băng cứng, lạnh đến đáng sợ.

Diệp Tiểu Chu không có chút cảm giác nguy hiểm nào còn đang điên cuồng ám chỉ: "Cho nên, trước khi chúng ta tan vỡ, anh có thể làm bất cứ chuyện gì với tôi."


Lời này vừa dứt, Diệp Chu bỗng nhiên rùng mình, không giải thích được trong phòng bệnh nhiệt độ ổn định sao lại có cảm giác lạnh lẽo, không chờ cậu ngẫm nghĩ rốt cuộc là do cửa mở hay là điều hòa hỏng, liền nghe thấy Giang tổng đã trầm mặc hồi lâu bất thình lình mở miệng.

"Bất cứ chuyện gì?" Giọng Giang Đình Viễn lạnh lùng, ý tứ hàm xúc không rõ lặp lại nửa câu sau của Diệp Chu.

Thân thể Diệp Chu cứng đờ, rốt cuộc hậu tri hậu giác phát hiện ngữ khí Giang tổng hình như không đúng lắm, nửa điểm cũng nghe không ra cảm giác quyến rũ, động tình khi nãy, ngược lại nguội lạnh đến thấu xương.

Cậu theo bản năng run một chút, cố gắng nghĩ lại câu nào của mình mới nãy chọc giận Giang tổng.

Hẳn là, Giang tổng thích loại xấu hổ, dục cự còn nghênh* kia, mà biểu hiện vừa nãy của cậu quá chủ động, cho nên khiến Giang tổng không hài lòng?

*Dục cự còn nghênh: muốn mà còn cự, kiểu thích gần chớt mà còn giả vờ từ chối đóa bà con:))

Trong lúc cậu nghĩ ra một đống khả năng, chỉ thấy Giang Đình Viễn mặt không cảm xúc hơi mím môi mỏng, câu ra một độ cong nhạt nhẽo nói: "Tôi sẽ nhớ kỹ."

Diệp Chu bị biểu tình của hắn dọa sợ đến dựng tóc gáy, cậu nuốt nước miếng một cái, khó giải thích được chột dạ nói: "Híc, ý tôi là, tại không ảnh hưởng thân thể khỏe mạnh..."

"Yên tâm." Giang Đình Viễn lạnh lạnh nở nụ cười, đầu ngón tay lạnh lùng chọc chọc lên mặt cậu: "Cậu nhất định sẽ rất khỏe mạnh."

Sau khi Diệp Chu xuất viện mới biết, ánh mắt ý vị thâm trường lúc Giang tổng nói những lời này đến tột cùng đại biểu cái gì.

Trong ba ngày cậu hôn mê, Giang Đình Viễn hầu như đem tất cả những gì có thể kiểm tra đều cho cậu làm một lần, mặc dù dinh dưỡng có chút không đầy đủ và mệt nhọc quá độ dẫn đến thân thể có chút hao tổn nhưng tóm lại thì không có gì đáng ngại.

Sai khi tỉnh rồi lại bị bắt đi chụp CT đầu, nói tới chuyện này, Diệp Chu liền nghĩ đến rất lâu trước đây, vừa vặn lúc cậu phát sốt, ở lần xét duyệt thứ hai của Giấc Mộng Ấp Vườn của Kinh Chập sau khi chọn ra hạng mục của ba người kia, Giang tổng cũng lập tức dẫn cậu đến bệnh viện chụp CT đầu.

Diệp Chu thật không hiểu, nguyên nhân gì khiến cho Giang tổng không có việc gì lại nghi ngờ đầy óc cậu gặp sự cố vậy.

Có điều Diệp Chu thật ra cũng rất cảm khái, lúc trước không ai xem trọng ba hạng mục này, ai có thể nghĩ tới bây giờ hai cái cũng đã bắt đầu phát sáng rồi đó.


Trước tiên là Hứa Trừng - đội trưởng đội esports thâm tàng bất lộ, bên người ngọa hổ tàng long, thật sự hợp thành chiến đội, đồng thời đội ngũ này trong thi đấu khiêu chiến đoạt đến thành tích, thành công lấy được tư cách tham gia thi đấu chính thức.

Bộ phim [Song sắt nước mắt] có được ưu ái của ảnh đế Chung Bách, xác suất rất lớn có thể mời được khối kim bài này, chỉ cần y nguyện ý diễn, dù cho là một vai phụ cũng có thể làm bùng nổ vòng giải trí, đưa tới vô số người điên cuồng.

Ai có thể nghĩ tới, từ khi đầu tư đến bây giờ chỉ mới có thời gian một năm ngắn ngủi, cũng đã bắt đầu có lợi nhuận và dấu hiệu bạo hồng, không nói người khác, đến cả người đầu tư là Diệp Chu cũng là nằm mơ cũng không nghĩ đến.

Ngồi xổm ở bệnh viện ba ngày, Diệp Chu rốt cuộc được phép về nhà.

Ngày xuất viện cả người cậu đều vui sướng, cho là rốt cuộc cũng được tự do, có thể trở về ngôi nhà mà cậu tha thiết mong nhớ, lại không biết cuộc sống khổ sở của cậu một khắc bước vào căn nhà kia mới chính thức mở màn.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Chu tỉnh lại sau giấc ngủ, vừa rửa mặt xong chuẩn bị đến phòng ăn ăn sáng, ai biết vừa mở cửa ra liền bị một cỗ mùi vị đắng chát khó ngửi phả vào mặt.

Mùi vị thực sự quá nồng, Diệp Chu đưa tay bịt mũi, phát hiện mùi này hình như là từ dưới lầu truyền tới, cậu men theo mùi đi tới cửa phòng bếp, cảnh tượng sau đó làm cậu suýt nữa nhảy dựng lên.

Trong phong bếp có một thân ảnh thon gầy rắn chắc, ống tay áo người nọ hơi cuốn lên, quần tây là phẳng chỉnh tề, mười phần giống như bàn chuyện làm ăn, mà hoàn toàn không phù hợp chính là, bên hông hắn buộc một cái tạp dề màu cam, ở phía sau thắt thành một cái nơ con bướm xiêu xiêu vẹo vẹo, trong tay cầm cái muôi không ngừng khuấy gì đó.

Diệp Chu xoa xoa mắt, không muốn tin những gì mình đang nhìn thấy là thật, nhưng dù cậu đem mắt dụi đến đỏ thì thân ảnh trước mắt vẫn không biến mất.

Cậu không tin tà, tính thăm dò nhỏ giọng kêu: "Giang ca?"

Chỉ thấy thân hình người đang cầm thìa canh quấy kia bỗng nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người.

Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Chu cả kinh đến cằm đều sắp rớt xuống rồi, nhẫn nhịn muốn che giấu kích động trong đôi mắt, đưa mắt dời khỏi cái tạp dề màu cảm thập phần không ổn kia.

Trầm mặt một lúc lâu, thần sắc cậu hoảng hốt, có chút vặn vẹo nhỏ giọng hỏi: "...Giang ca, anh đang làm gì vậy?"

Giang Đình Viễn thần sắc trước sau bình tĩnh, thả thìa canh trong tay xuống, bình tĩnh nói: "Sắc thuốc."


Diệp Chu mơ màng, cậu nghĩ cậu rốt cuộc biết mùi gay mũi khắp phòng này là từ nơi nào tới tồi.

Tiến lên hai bước đi tới bên người Giang Đình Viễn, Diệp Chu ló đầu nhìn vào bên trong ấm thuốc màu trắng trên bếp gas, chỉ thấy bên trong ấm nước đen thùi lùi, một gói thuốc cũng đen thùi lùi đang nổi lơ lửng.

Diệp Chu liếc nhìn nồi, nói với Giang tổng: "Phải đun bao lâu, mấy giờ bắt đầu, có yêu cầu gì về nhiệt độ không?"

Sau khi nhận được câu trả lời, Diệp Chu trước hết vòng tới phía sau Giang tổng, đem cái nơ con bướm xấu xí kia tháo ra, muốn giúp hắn tháo xuống cái tạp dề cay mắt kia.

Có điều Giang Đình Viễn thật sự quá cao, cho nên Diệp Chu không thể không hơi nhón chân lên mới có thể đem cái tạp dề chướng mắt kia từ trên cổ Giang tổng tháo xuống.

Chụp vào trên cổ mình, đưa lưng về phía Giang tổng, một bên đeo tạp dề cho chính mình, một bên không quên nói với Giang Đình Viễn: "Giang ca anh đi ra ngoài chờ đi, mùi này quá sặc người, chờ một lát tôi nấu xong liền bưng qua cho anh.". Đam Mỹ Cổ Đại

Giang Đình Viễn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn cậu đưa tay ra sau lưng, hai tay trắng nõn cầm lấy hai cái dây lưng, cực kỳ tự nhiên linh hoạt thắt dây tạp dề, cầm lấy muôi bên cạnh nồi nhẹ nhàng khuấy nước thuốc.

Không nói ra được là cảm giác gì.

Như là một chiếc lông chim từ không trung bay xuống, theo thân thể một đường trượt tiến vào tâm lý, chỗ đi qua tê tê dại dại, khiến lòng người có chút ngứa ngáy.

Một loại kích động đột nhiên xuất hiện, Giang Đình Viễn đưa tay chạm vào nút thắt Diệp Chu vừa thắt, nhẹ nhàng lôi kéo, nhìn nút thắt trong nháy mắt bị gỡ ra.

Diệp Chu cảm nhận được động tĩnh phía sau, tay vẫn tiếp tục khuấy, quay đầu lại muốn kiểm tra tình huống.

"Làm sao vậy?" Cậu mờ mịt hỏi.

Giang Đình Viễn lắc đầu, mặt không đỏ tim không đập nói dối: "Thắt quá chặt, buông lỏng ra là tốt rồi."

"Cũng được." Diệp Chu tin là thật, đưa tay ra sau lưng muốn thắt lại lần nữa.

Mà Giang Đình Viễn lại không cho cậu có cơ hội này, trước một bước cấm lấy hai cái dây lưng, tay của hai người không bất ngờ chút nào đụng vào nhau.

Diệp Chu theo bản năng muốn rụt tay lại, bỗng nhiên cảm giác tay bị người khác nắm chặt, năm ngón tay bị ép mở ra, lúc cậu cho là sẽ xảy ra chuyện gì, lại cảm giác mu bàn ta truyền đến một tia man mát, ngày sau đó lòng bàn tay bị thứ gì nhẹ nhàng cào hai lần.


Giống như có dòng điện nhỏ chạy qua, loại cảm giác đó rõ ràng lại mơ hồ, dường như cảm nhận được rõ ràng, rồi lại như hết thảy đều chỉ là ảo giác của cậu.

Trong phút chốc phòng bếp trở nên yên tĩnh, ngoại trừ thuốc Đông y đun sôi phát ra tiếng vang nhẹ nhàng, cũng chỉ có hô hấp của hai người cùng với tiếng tim đập.

Giang Đình Viễn thu tay về, ung dung thong thả giúp Diệp Chu buộc chặt dây lưng.

Hắn không rời đi như lời Diệp Chu nói, thoáng lui về phía sau hai bước, thân thể hơi nghiêng đứng ở cửa, hiếm thấy thanh thản dựa vào trên tường, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Chu.

Diệp Chu như có gai ở sau lưng, hoàn toàn không có cách nào dùng lời nói miêu tả cảm giác của mình hiện tại, cảm thấy hơi...kỳ quái, nhưng lại cũng không phải là không thể tiếp thu.

Hai người ai cũng không nói, mãi đến tận khi Diệp Chu đem thuốc nấu xong, lúc này cả hai mới cùng rời khỏi nhà bếp.

Diệp Chu đem gói thuốc trong nồi vớt ra đĩa nhỏ, đem nước thuốc bên trong rót vào bát, đặt ở trước mặt Giang Đình Viễn.

Nhưng mà, Diệp Chu ngàn vạn không nghĩ tới, sau khi Giang tổng nhìn cậu vài giây, vậy mà lại đem cái bát đen thùi lùi mang theo mùi thuốc nồng nặc đẩy đến trước mặt cậu.

Diệp Chu hai mắt vô thần nhìn chén thuốc, mấy giây sau không dám tin mà nhìn về phía Giang tổng, bởi vì quá mức kinh ngạc mà âm lượng tăng cao thêm mấy bậc: "Đây là...cho tôi?!"

Trong mắt cậu vẫn mang theo mấy phần ước ao, hy vọng có thể từ trong miệng Giang tổng lấy được đáp án phủ định, có điều phần hy vọng này rất nhanh liền bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

"Đây là thuốc đông y giúp em điều trị thân thể, một ngày ba lần, mỗi lần một bát." Giang Đình Viễn ngữ điệu không lên không xuống, trần thuật sự thực.

Diệp Chu sắp khóc tới nơi, cổ họng cũng thay đổi âm thanh, nỗ lực cùng Giang tổng giảng đạo lý: "Không không không, tôi rất khỏe, không cần điều trị, hai ngày trước chỉ là mệt nhọc quá độ, thật đó, sau này tôi nhất định kết hợp lao động với nghỉ ngơi, Giang ca anh tin tôi, khả năng chữa lành của tôi rất nhanh đó!"

Ánh mắt Giang Đình Viễn đảo qua người cậu, dường như đang nghiêm túc cân nhắc về độ tin cậy của câu nói này, Diệp Chu không khỏi thẳng tắp lưng, tư thế ngồi thẳng tắp, chỉ kém trực tiếp biểu diễn trung bình tấn cho hắn xem.

Ngay lúc Diệp Chu cho là Giang tổng sẽ thay đổi chủ ý, đã thấy Giang Đình Viễn bỗng nhiên nở nụ cười rất nhẹ.

"Tôi nhớ hai ngày trước ở bệnh viện em đã nói."

"Tôi có thể làm bất cứ chuyện gì với em."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận