Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Từ trong lời nói của Tống Khải Phàm, Diệp Chu hầu như có thể chắp vá ra những chuyện mà Kỳ Tiêu từng trải qua khi xuất đạo mấy năm nay.

Kỳ Tiêu từ nhỏ gia cảnh giàu có, cha mẹ làm ăn nhỏ vài năm tích cóp được không ít tiền, sau đó trở lại A thị đem số tiền kia bắt đầu gây dựng sự nghiệp, cha mẹ Kỳ làm người chân thật chịu khó, vừa lúc gặp phải chính sách tốt, rất nhanh liền đem khoản tiền vốn ban đầu tăng lên gấp mấy lần, trở thành phú thương có chút danh tiếng.

Vì vậy, là đứa con đầu tiên của hai vợ chồng, từ nhỏ đến lớn Kỳ Tiêu chưa bao giờ phải vì tiền mà phát sầu, hắn được dạy dỗ rất tốt, tính tình mặc dù có chút kiêu ngạo nhưng thực ra là ngoài lạnh trong nóng, ở chung lâu sẽ phát hiện tính hắn có chút trẻ con, rất trọng tình cảm.

Lên đại học lại nói chuyện yêu đương đồng giới, trước thế tiến công của đối phương rất nhanh Kỳ Tiêu liền rơi vào lưới tình, vì bạn trai mà không tiếc bộc lộ với cha mẹ, bị đuổi ra khỏi nhà.

Hoàn toàn không biết sở dĩ bạn trai ở cùng hắn cũng không phải là vì tình cảm mà phần lớn là vì tiền.

Không lâu sau khi Kỳ Tiêu bộc lộ với cha mẹ thì biến cố phát sinh, cha mẹ Kỳ bởi vì tai nạn xe cộ mà bất ngờ qua đời, em trai mới mười ba tuổi mặc dù may mắn nhặt về được cái mạng, nhưng não lại bị tổn thương trở thành người thực vật.

||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||

Gặp phải biến cố lớn khiến cả người Kỳ Tiêu đều sắp hỏng, cố tình họa vô đơn chí công ty của cha mẹ cũng xuất hiện vấn đề, nguyên do là bởi vì thị trường kinh tế đình trệ, những năm gần đây công ty vẫn luôn ở trong trạng thái hao tổn.

Trước đây cha mẹ chưa từng nói những chuyện này với Kỳ Tiêu, hiện tại cha mẹ đột nhiên qua đời, đối mặt với khoản nợ ngân hàng, Kỳ Tiêu suýt nữa bị những áp lực đó đánh ngã.

Kỳ Tiêu trong phút chốc từ phú nhị đại biến thành phụ nhị đại, không chỉ phải đối mặt với món nợ cha mẹ để lại, còn phải gánh chịu chi phí chữa bệnh đắt đỏ mỗi ngày của em trai.

Chó cắn áo rách chính là trong lúc gian nan nhất, bạn trai Kỳ Tiêu đề nghị chia tay với hắn.

Sau khi bị chia tay Kỳ Tiêu tạm nghỉ học, nghĩ hết tất cả biện pháp đi kiếm tiền, vì để kiếm tiền mà đem tất cả đồ vật của mình có thể bán đều bán hết, bao gồm cả những tác phẩm mà hắn đã từng vẫn lấy làm kiêu ngạo.

Kỳ thực dựa vào tài hoa của Kỳ Tiêu, chỉ cần cho hắn thời gian nhất định, chắc chắn có thể làm ra thành tựu, có điều những chủ nợ căn bản sẽ chẳng cho hắn bất kỳ thời gian nào.

Vì có thể nhanh chóng kiếm tiền, Kỳ Tiêu lựa chọn làm trợ thủ cho người, vứt bỏ danh dự, chỉ cần trả tiền cái gì hắn cũng đều có thể viết.

Vì trình độ cao, miệng đủ nghiêm, Kỳ Tiêu làm việc trong vòng cũng coi như có chút danh tiếng, không ít lão biên kịch có tư lịch cũng sẽ mời hắn làm biên kịch riêng.

Mà như thế vẫn chưa đủ, phạm vi nghiệp vụ của Kỳ Tiêu vô cùng rộng, không chỉ giới hạn ở việc viết hộ kịch bản, tiểu thuyết, luận văn, chỉ cần anh có thể đưa ra yêu cầu thì không có chuyện hắn không dám nhận mối làm ăn này.

Hắn thiếu tiền, vô cùng vô cùng thiếu tiền, chỉ cần tiền đủ nhiều, hắn có thể giúp người ta viết một bộ lại một bộ tác phẩm, ghi tên của người khác.

Diệp Chu không cần nghĩ cũng biết, tên bạn trai cũ phụ lòng Kỳ Tiêu kia nhất định là nguyên thân không thể nghi ngờ.

Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi nghe Tống Khải Phàm nói, ký ức có liên quan đến Kỳ Tiêu trong trí nhớ của nguyên thân giống như phát động cơ quan, từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.


Giống như khi chơi game, người chơi cần phải thông qua NPC phát động nội dung cốt truyện, mà Tống Khải Phàm chính là NPC này.

Làm rõ đầu đuôi câu chuyện, Diệp Chu nhớ tới lúc vừa mới xuyên đến, lần gặp trước tại buổi đấu giá Kỳ Tiêu đối với cậu châm chọc khiêu khích, bây giờ cũng có thể hiểu được, việc này nếu phát sinh ở trên người mình nói không chừng sớm đã không nhịn được mà đi trùm bao tải nguyên thân.

Tống Khải Phàm thấy Diệp Chu thật lâu không có phản ứng, tâm trạng vốn cũng không an ổn nhất thời càng trở nên thấp thỏm, cúi đầu, dấu đi thất lạc trong mắt nói xin lỗi: "Xin lỗi, đạo diễn Diệp, tôi nhiều lời rồi."

Diệp Chu vỗ vỗ bả vai hắn, nói: "Không sao, tôi hiểu ý anh, nếu như tương lai có cơ hội thích hợp tôi sẽ nói với anh, đến lúc đó anh có thể báo hắn đi thử xem."

Tống Khải Phàm hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Chu lại dễ nói chuyện như vậy, có thể có được kết quả như vậy đã làm hắn vô cùng vui mừng, liên tục gật đầu, thần sắc kích động muốn giấu cũng không giấu được.

"Cảm ơn, thật cảm ơn ngài đạo diễn Diệp!" Tống Khải Phàm vốn cũng không giỏi nói chuyện, lúc này càng nói năng lộn xộn.

Diệp Chu cầm áo khoác gật đầu với hắn rồi cất bước xuống lầu.

Vừa đi được hai bước chợt nghe Tống Khải Phàm nhỏ giọng tự nói: "Nếu như bạn trai cũ không chịu trách nhiệm kia của Tiểu Tiêu có thể có được một nửa thiện lương như đạo diễn Diệp thì tốt rồi."

Dưới chân Diệp Chu lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đập đầu xuống đất, úp mặt lên sàn xi măng.

Tuy rằng những việc này là nguyên thân làm, nhưng dù sao cậu cũng chiếm dụng thân thể của nguyên thân, lời này nghe thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Từ chỗ Tống Khải Phàm trở về, Diệp Chu nghĩ tới nghĩ lui xoắn xuýt một buổi trưa, trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định thẳng thắn sẽ được khoan dung.

Lúc Giang tổng tan tầm trở về, sau khi hai người ăn tối xong, cậu mang theo thấp thỏm lôi kéo Giang tổng ngồi trên ghế salon nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ.

Nên nói hay không nên nói, căn bản không cần Giang tổng hỏi, Diệp Chu đem những gì mình biết về đoạn tình cảm kia của Kỳ Tiêu cùng nguyên thân toàn bộ đều báo cáo.

Bất ngờ chính là, lúc Giang tổng nghe cậu nói chuyện này vậy mà không có tức giận như trong tưởng tượng, toàn bộ quá trình thần sắc đều rất bình tĩnh.

Diệp Chu vốn tưởng rằng đây là bình yên trước bão táp, sau khi đem tất cả mọi chuyện nói rõ xong, nơm nớp lo sợ chờ Giang tổng nổi cuồng phong mưa gió.

Khiến cho cậu không nghĩ tới chính là, mưa gió cuồng phong không giáng lâm, nghe cậu nói xong, Giang Đình Viễn đưa tay kéo người vào trong lồng ngực, thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai Diệp Chu: "Tôi biết rồi."

Nếu như Diệp Chu lúc này có thể nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện Giang tổng lúc này không những không tức giận mà trên mặt thậm chí còn mang theo vài phần ý cười, nhìn qua tâm tình vô cùng tốt.

Đối với phản ứng của Giang tổng, tuy rằng Diệp Chu rất kinh ngạc nhưng cũng không ngốc đến nỗi tự đưa mình vào nguy hiểm hỏi Giang tổng vì sao lại không tức giận.


Đừng hỏi, hỏi chính là ngu ngốc.

Thấy Giang tổng thực sự không có ý định tức giận, Diệp Chu suy nghĩ một chút, gan chó lớn dần cẩn thận từng li từng tí một biểu đạt ý nghĩ muốn cho đối phương một khoản tiền.

Diệp Chu đưa ra phương án đưa tiền là đã trải qua đắn đo suy nghĩ, số tiền kia không nhiều, chỉ cần đem tổng giá trị những món đồ mà thời đại học nguyên thân nhận của Kỳ Tiêu trả về là tốt rồi.

Giang Đình Viễn không những không phản đối quyết định của cậu, còn ngỏ ý muốn giúp cậu đem tiền trả cho Kỳ Tiêu.

Diệp Chu vui vẻ đồng ý, hoàn toàn không lo lắng Giang tổng lừa cậu, dù sao hai người ở chung lâu như vậy, chút hiểu biết đối với Giang tổng vẫn phải có, nếu không phải là Giang tổng nguyện ý sẽ từ chối rõ ràng, nếu hắn đã đáp ứng thì nhất định sẽ làm được.

Có điều cậu không biết chính là Giang tổng đưa ra ý giúp cậu trả tiền cũng không phải là hoàn toàn không có tư tâm, số tiền kia đến từ Giang Đình Viễn, dĩ nhiên là sẽ giảm bớt liên hệ giữa Diệp Chu với Kỳ Tiêu.

Giang tổng luyến ái tiểu tâm cơ.

Nhiều năm sau khi hai người đều đã là chồng chồng già, Diệp Chu ngẫu nhiên biết được chuyện này liền ôm bụng cười hồi lâu, dùng chuyện này trêu ghẹo Giang tổng vẫn luôn nghiêm túc chỉn chu.

...

Cuối tháng mười hai, đoàn phim mới cùng với dự toán tài chính về cơ bản đã được quyết định, khoản đầu tư đầu tiên đã tới tay.

Khác với tình huống lúc quay bộ phim thứ nhất chính là, cho dù trong nghề rất nhiều nhà phê bình điện ảnh không chịu thừa nhận năng lực của Diệp Chu nhưng doanh số phòng bán vé phim của cậu vẫn là chân thật đặt ở đó.

Có phòng bán vé như vậy đặt ở đó, bất kể là trên phương diện đầu tư hay là diễn viên, không gian lựa chọn có thể cung cấp so với [Một hồi trò khôi hài] kia phải lớn hơn nhiều.

Bộ phim này tạm định tên là [Theo đuổi ánh sáng], tin tức vừa truyền ra phía đầu tư đã có người chủ động tìm tới cửa ném ra cành ô-liu với Diệp Chu, biểu thị có ý định đầu tư.

Cậu căn bản không muốn dùng bộ phim này để kiếm tiền, bước đầu dự toán thành phẩm so với [Một hồi trò khôi hài] còn nhỏ hơn, tính toán đâu ra đấy sẽ không vượt quá 15 triệu.

Chút tiền này kỳ thức Diệp Chu có thể tự lấy ra, có điều nghĩ đến vận may của mình gần đây quả thực có thể nói là tăng mạnh, sau khi thương lượng cùng Giang tổng, Diệp Chu quyết định lần này sẽ tự mình tìm nhà đầu tư.

Cho dù tỷ lệ rất nhỏ, nếu lúc đó thật sự bạo, nhà đầu tư bỏ tiền chiếm lời to, ngược lại Diệp Chu cũng không cần phải lo lắng mình không lấy được bao nhiêu tiền.

Vốn dĩ là để giảm bớt phiền phức lại không nghĩ rằng hành động này ngược lại đưa tới phiền phức.


Diệp Chu vốn tưởng rằng [Theo đuổi ánh sáng] dự toán không nhiều, 15 triệu đã là mức cao nhất rồi, nên câu thông tương đối tốt, sẽ không gây ra gì hại thân*, mà rất nhanh hiện thực đã cho cậu một cái tát vang dội.

*Bản gốc là yêu thiêu thân, mình nghĩ chắc là tác giả dùng hình ảnh thiêu thân lao vào lửa, ý chỉ hành động tự hại mình.

Lúc trước khi chọn nhà đầu tư, Diệp Chu cũng có nhiều do dự hơn, cũng không dám chọn mấy công ty truyền thông lớn, cố ý chọn mấy nhà nhỏ, vốn tưởng rằng sẽ dễ trao đổi, lại không nghĩ rằng đây quả thực là một tràng tai họa.

Ông chủ của công ty truyền thông này họ Phùng, lập nghiệp từ ngành ăn uống, thấy sản nghiệp giải trí những năm gần đây phát triển nhanh, vì vậy đóng quán cơm đổi nghề làm truyền thông, vừa mới chuyển ngành còn chưa được một năm.

Ông chủ Phùng làm nóng người quan sát một thời gian, muốn một cái mở đầu may mắn, ở trong ngành truyền thông triển khai kế hoạch lớn. Nhưng tưởng tượng cùng hiện thực chênh lệch quá lớn.

Phòng bán vé có đạo diễn đảm bảo thì không thiếu đầu tư, hắn căn bản là chen không lọt, coi như là thiếu đầu tư, ba hạch đào hai táo này trong tay ông chủ Phùng căn bản không đủ cho người ta nhìn.

Mà những đạo diễn không có danh tiếng hoặc tiếng tăm không lớn thì ông chủ Phùng lại không dám nhảy vào, sợ chút tiền này của mình thành đá chìm biển lớn, bồi cái nguồn rơi.

Cứ quan sát quan sát như vậy, một năm trôi qua rồi, đừng nói mở đầu tốt, vì mấy lần mù quáng nhảy vào, hơi hơi hảo điểm không lỗ không kiếm lời, thiếu chút nữa toàn bộ đầu tư trực tiếp đổ xuống sông xuống biển.

Thời điểm kết toán, ông chủ Phùng phát hiện trong một năm ngắn ngủi này, đừng nói kiếm tiền, đến tiền vốn cũng đã bồi vào hơn 20 triệu.

Điều này làm cho của cái không tính là nhiều của ông ta nhất thời ngâm nước một vòng lớn, báo biểu đặt ở bàn làm việc trước mặt, ông chủ Phùng cũng không dám liều lĩnh đầu tư nữa.

Ngay lúc ông ta nảy sinh ý định rút lui, chuẩn bị đóng cửa công ty truyền thông làm lại nghề cũ, quốc khánh năm nay, một bộ phim không được mọi người xem trọng như hắc mã quét ngang toàn bộ quốc khánh, thảo luận che ngập trời, không ngừng kéo theo phòng bán vé kích thích nhãn cầu của ông chủ Phùng.

Ông ta thấy Diệp Chu nhận phỏng vấn, quyết định dùng vốn lưu động còn dư lại không nhiều của mình buông tay đánh một kích.

Sau khi ông chủ Phùng ra quyết định liền bắt đầu tìm kiếm phương thức liên lạc của Diệp Chu, mỗi sáng sớm chuyện đầu tiên để ý chính là Diệp Chu đã có kế hoạch quay phim mới chưa.

Công phu không phụ lòng người, còn thật làm cho ông ta cấp ngồi xổm, hơn nữa dự toán đầu tư bộ phim mới này của đạo diễn Diệp cực thấp, hoàn toàn nằm trong phạm vi mình có thể chịu đựng được, giống như vì ông ta mà chế tạo riêng vậy.

Sau nhiều lần trằn trọc rốt cuộc cũng lấy được phương thức liên lạc của Diệp Chu, ông chủ Phùng mỗi ngày đều kiên trì không ngừng gửi email cho Diệp Chu, cuối cùng từ trong một đám tư bản bộc lộ tài năng.

Theo lý thuyết đây hẳn là một chuyện tốt, ông ta đối với điện ảnh không có hiểu biết nhiều, ngay cả thành thạo cũng không tính, chỉ cần phụ trách bỏ vốn làm một chưởng quỹ chỉ tay năm ngón là được rồi, còn lại toàn bộ đều giao cho Diệp Chu phụ trách, chờ sau khi chiếu chia tiền là được.

Không tốt ở chỗ, ông chủ Phùng không muốn làm chưởng quỹ chỉ biết phất tay.

Ông ta ôm ấp kỳ vọng rất lớn đối với bộ phim này, không những không muốn làm hất tay chưởng quỹ, mọi việc ông ta đều muốn thò một chân vào, tự mình làm mọi chuyện.

Những vấn đề không ảnh hưởng đến toàn cục Diệp Chu đều có thể nhịn, dù sao cũng là phía đầu tư mà, quấn lấy khó hơn nữa cậu đều đã gặp qua, cũng không để ý một hai cái này.

Điều Diệp Chu không nghĩ tới chính là, nhẫn nại của cậu đổi lại chính là ông chủ Phùng càng ngày càng quơ tay múa chân quá đáng hơn, tỷ như hiện tại.

Đại khái trước đây làm ngành ăn uống đã thành thói quen, ông chủ Phùng thích giải quyết mọi việc trên bàn cơm, đặc biệt tôn trọng văn hóa bàn rượu.


Trước đây những cái có thể đẩy Diệp Chu đều đẩy, tối hôm nay là ông chủ Phùng vỗ ngực bảo đảm có chuyện quan trọng thương lượng, lúc này mới đáp ứng tới.

Vốn tưởng rằng thật sự có có quan trọng gì, mà mới vừa vào nhã gian, chỉ thấy ông chủ Phùng đang ôm một câu bé nhìn qua khoảng chừng mười tám mười chin tuổi, mặt mũi đào hoa nhu nhược, bàn tay xấu xa thò vào trong quần áo cậu ta sờ tới sờ lui.

Diệp Chu từng thấy cảnh tượng hoành tráng hơn, vừa nhìn thấy tình cảnh này còn có cái gì không hiểu, trò cũ, muốn nhét tình nhân vào đoàn phim chứ gì.

Cậu sắp bị ông chủ Phùng chọc cho tức cười, căn bản không muốn phí lời với ông ta, quay người muốn đi lại bị ông chủ Phùng phản ứng lại kéo đến nhấn ngồi trên ghế.

Lời còn chưa nói được hai câu, ông chủ Phùng cùng đứa bé bên cạnh hắn đã hướng Diệp Chu kính ba ly rượu.

Mới đầu Diệp Chu muốn từ chối khéo, nghĩ nếu như ông ta muốn một vai phụ lộ mặt nói vài lời thoại, cậu cũng sẽ cho. Ông chủ Phùng cũng vẫn luôn không làm khó cậu, lời trong lời ngoài trước sau khách khí.

Rượu quá ba tuần, ông chủ Phùng trên bản rượu lộ vẻ bề trên, nói chuyện cũng càng lúc càng to, ngôn ngữ càng là bắt đầu rõ ràng lên.

"Đạo diễn Diệp, như thế nào, dáng dấp tiểu Hạ của chúng ta, không tồi nhỉ!" Ông chủ Phùng bưng chén rượu, bước chân có chút phù phiếm tiêu sái đi đến trước mặt Diệp Chu, tay trái nâng chén rượu, tay phải hướng đến bả vai cậu: "Cậu nói, tiểu Hạ của chúng ta lớn lên tốt như vậy, diễn vai nam hai cũng không quá phận đi?"

Hắc, khẩu vị này thật là không nhỏ.

Diệp Chu tránh thoát tay ông ta, cầm lấy ly rượu trên bàn cùng ông ta cụng ly, ý tứ uống một ngụm, lộ ra một điệu lúng túng nhưng không thất lễ mỉm cười, qua loa nói: "Còn chưa bắt đầu chọn vai, nhưng mà lúc thử vai tôi sẽ gửi thư mời cho cậu ấy."

Ông chủ Phùng mặc dù có chút men say những vẫn nghe ra được cậu đang uyển chuyển từ chối, nhất thời có chút không cao hứng, ợ rượu, vẫy vẫy tay với nam hài: "Đến đây, lại gần đây, đến cho đạo diễn Diệp của chúng ra ngắm nghía cẩn thận."

Đứa bé trai kia thập phần nghe lời, tiêu sái đên bên người Diệp Chu, còn kém trực tiếp chui vào trong lồng ngực cậu.

Diệp Chu đem chén nước đẩy ngã, nước từ trên bàn không ngừng nhỏ xuống, đem quần áo mỏng manh của đứa bé trai kia làm ướt hơn nửa, bầu không khí nhất thời có chút lúng túng.

Mặt không cảm xúc đem người đẩy ra, Diệp Chu nói: "Ông chủ Phùng, thời điểm chúng ta ký hợp đồng đã nói rất rõ ràng, nếu như ông nhất định muốn nhét người vào trong đoàn phim của tôi, tôi chỉ có thế cân nhắc việc ngừng hợp tác giữa chúng ta."

Lời này của Diệp Chu không thể nói là không nặng, mà ông chủ Phùng đang say căn bản không coi là chuyện to tát, cầm lấy bình rượu rót cho Diệp Chu, một hơi đổ đầy cốc thủy tinh cao mười centimet.

Bị làm mất mặt ông chủ Phùng trầm mặt xuống, đem cốc đẩy đến trước mặt Diệp Chu, nói: "Chi cần cậu đem rượu này uống, sau này tôi tuyệt đối không đề cập tới việc nhét người vào đoàn phim của cậu nữa."

"Hỏi cậu muốn cái nhân vật cũng không cho, nếu cậu đã cầm tiền của tôi, thế nào cũng phải trả giá chút chứ?" Ông chủ Phùng ngữ khí nghiêm túc nửa đùa nửa thật nói.

Không khí trong phòng nhất thời trở nên nghiêm nghị, lúc Diệp Chu do dự là đem chén rượu này rót vào trong miệng ông ta thì tốt, hay là trực tiếp hắt vào mặt ông ta tốt hơn, cửa phòng bỗng nhiên bị bên ngoài đẩy ra.

Giang Đình Viễn cả người tỏa ra khí lạnh xuất hiện trước mặt ba người, căn bản không cần hỏi nhiều, ánh mắt Giang tổng đảo qua căn phòng một lượt liền đoán được mới vừa xảy ra chuyện gì.

Hắn nhìn chằm chằm chén rượu tràn đầy trước mặt Diệp Chu, hai giây sau, lạnh giọng nói với vệ sĩ đứng phía sau: "Cậu tới uống cùng ông ta."

"Uống đến khi hài lòng mới thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận