Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

"Tôi sẽ không, cũng không có quyền thay cậu ấy tha thứ cho bất kỳ ai."

***

Đoàn đội của Tịch Dương lúc này quả thực điên rồi, không phải bọn họ không nghĩ tới chuyện Diệp Chu sẽ phản bác, mà là bọn họ không ngờ tiểu đạo diễn như Diệp Chu chuẩn bị đầy đủ như vậy, cây búa trong tay lại cứng như thế.

Hotsearch thậm chí không thể hạ xuống được, đập một số tiền lớn muốn đem nhiệt độ hạ xuống, nhưng mỗi lần hạ xuống không lâu sau lại bị đẩy lên lần nữa, tiền đập vào hạ hotsearch giống như đổ xuống sông xuống biển, một tiếng vang cũng không nghe thấy.

Đối mặt với châm chọc khiêu kích từ cư dân mạng, Tịch Dương vốn chỉ đang giả vờ bị bệnh, lúc này lại thực sự sắp tức đến bệnh.

"Các người làm ăn kiểu gì thế hả!" Tịch Dương thô bạo hất tung mọi thứ trên bàn xuống đất, tâm tình vô cùng cáu kỉnh, không hề có một chút khiêm tốn hòa nhã như thường ngày.

Khi y phát điên, cả đoàn đội đều không ai dám nói tiếp, chỉ hận không thể đem cảm giảc tồn tại của mình hạ xuống mức thấp nhất, dù sao lúc này cũng không ai muốn nằm trên lưỡi thương của Tịch Dương.

Sau khi y không chút hình tượng nào mà phát điên xong, giám đốc bộ phận quan hệ công chúng thận trọng nói: "Chúng tôi đã thương lượng với công ty rồi, công ty nhất định muốn bảo vệ anh, trước mắt kế hoạch là như vậy, công ty chuẩn bị để Đào Văn công khai chuyện tình cảm, chuyển hướng sự chú ý của công chúng, chờ nhiệt độ biến mất, chúng ta lại tiếp tục làm sáng tỏ."

Hắn vừa mới dứt lời, Tịch Dương cười lạnh một tiếng, rất không khách khí hỏi: "Ý của anh là, hiện tại tôi cho phép Diệp Chu bôi đen mình, hủy hoại danh tiếng tôi vất vả tích lũy nhiều năm?"

"Trước khi nhiệt độ biến mất, chúng tôi khuyên anh không nên làm ra bất kỳ hành động gì đối với chuyện này."

Cho dù giám đốc nghe được giọng điệu không tốt của Tịch Dương, nhưng xét đến tình hình hiện tại, đây đã là giải pháp tốt nhất.

Hiện tại Tịch Dương đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, mỗi một hành động đều sẽ bị phóng đại vô số lần, lúc này bất kỳ phản ứng nào cũng có thể dẫn đến nhiệt độ tiến một bước tăng lên, nếu thật sự có chứng cứ chứng minh hắn vô tội thì không sao, nhưng là sợ nói nhiều sai nhiều, dẫn đến mâu thuẫn tiếp tục leo thang, cuối cùng tạo thành cục diện không thể cứu vãn.

Hơn nữa theo như hiểu biết của giám đốc, tất cả những điều Diệp Chu đăng lên đều là sự thật, không có bất kỳ sự phóng đại hay hư cấu nào, khiến họ đến phản bác cũng vô cùng khó khăn.

Ngược lại những điều bọn họ dùng hắc Diệp Chu trước đó, phần lớn đều là ác ý xuyên tạc sự thật, hoàn toàn không có bằng chứng xác thực, lời nói dối dù chân thực đến đâu thì cũng là sai sự thật, không thể đứng vững được.

Huống chi chỉ nhìn thái độ gọn gàng nhanh chóng của đạo diễn nọ khi xử lý chuyện này, cộng với việc có thể bắt đầu thu thập bằng chứng Tịch Dương cán diễn, liền biết vị đạo diễn này tuyệt đối không phải là quả hồng mềm có thể tùy ý bắt bí nhào nặn.

Bọn họ lúc đó chính là quá khinh thường Diệp Chu, nên mới xuất hiện cục diện như hiện tại.

Giám đốc làm trong ngành quan hệ công chúng nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn thái độ của Diệp Chu liền biết chuyện này không dễ dàng, chỉ lo trong tay cậu còn nắm nhược điểm của Tịch Dương, đương nhiên không dám manh động.

Chính vì hiểu rõ điều này nên giám đốc mới càng thấy chuyện này khó khăn hơn. Giờ phút này, giám đốc chỉ hy vọng Tịch Dương có thể câm như hến, đừng gây thêm chuyện cho bọn họ nữa.

Nhưng mà Tịch Dương nghe được lời này của hắn, hỏa khí vốn đã nguôi ngoai nhất thời liền xông thẳng lên đỉnh đầu: "Chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, công ty nuôi đám thùng cơm các người có ích lợi gì, cút ra ngoài!"

Bị y không chút khách khí sỉ nhục như thế, sắc mặt giám đốc vô cùng khó coi, sắc mặt của những nhân viên khác đang ngồi ở đó cũng không tốt, một người trong đó kích động muốn đứng lên muốn cùng y nói lý lẽ, lại bị đồng nghiệp bên cạnh nhanh tay mắt lẹ ngăn cản.

Giám đốc sâu sắc liếc mắt nhìn Tịch Dương một cái, đóng máy tính trên bàn lại, mang theo đoàn đội của mình rời khỏi phòng họp.

Trước khi đi, giám đốc khi đi ngang qua người quản lý của Tịch Dương, dùng giọng nói mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy nói: "Lão Liêu, dặn nghệ sĩ của anh đừng có bốc đồng, nếu không e rằng khó có kết cục tốt đẹp."

Quản lý và hắn là bạn cũ, sao lại không hiểu ý tứ trong lời nói của giám đốc, nhưng nhìn Tịch Dương rõ ràng đang tức giận, anh ta không khỏi thở dài.

Nếu Tịch Dương thật sự là loại người biết nghe lời khuyên thì chuyện đã không đến mức này.

Sau khi Tịch Dương bị đuổi khỏi đoàn làm phim, nhiều lần lấy lòng Diệp Chu nhưng không có kết quả, anh ta liền chuyển sang khuyên Tịch Dương, va chính của loại phim kinh phí thấp như [Theo đuổi ánh sáng], mất thì cũng mất rồi, nắm chặt trong tay hai bộ phim trinh sát hình sự và phim ngôn tình kia mới là quan trọng nhất.


Nhưng Tịch Dương chính là nuốt không trôi cơn giận này, hạ quyết tâm khiến Diệp Chu phải trả giá đắt, người quản lý sau mấy lần khuyên bảo đều không có kết quả, chỉ có thể làm theo ý của y.

Trong tình huống bình thường, một nghệ sĩ cần phải tuân theo sự sắp xếp của người quản lý của mình, Tịch Dương dám làm điều đó bất chấp sự can ngăn của người quản lý, không phải vì y là một tên tai to mặt lớn gì, mà bởi vì còn có một mối quan hệ khác đằng sau.

Tịch Dương trước đây vẫn luôn không nóng không lạnh, sự nghiệp của y chỉ thực sự phát triển vào năm ngoái.

Vào đầu năm ngoái, Tịch Dương không biết vì sao lại kết giao được với con gái của ông chủ công ty, đem người dỗ đến đối với hắn khăng khăng một mực, nghiễm nhiên là muốn kết hôn.

Ông chủ chỉ có một cô con gái bảo bối, mặc dù ban đầu rất phản đối chuyện giữa hai người, nhưng không chịu nổi con gái đau lòng, cuối cùng ông đành thỏa hiệp, thậm chí còn để người quản lý kim bài của công ty mang Tịch Dương.

Kể từ đó, tài nguyên trong tay Tịch Dương đã có một bước nhảy vọt về chất, có người nguyện ý nâng, sự nghiệp của y tự nhiên cũng như ngồi tên lửa một phát bay lên.

Có tầng quan hệ này, quản lý đương nhiên không dám lơ ​​là Tịch Dương, chuyện gì cũng không có quyền quyết định, chỉ có quyền đưa ra đề nghị, trên thực tế quyền nói chuyện trước mặt Tịch Dương của anh ta còn kém xa các quản lý khác đối với nghệ sĩ.

Đoan đội PR rời đi, phòng họp lại rơi vào im lặng chết chóc.

Người đại diện sắp xếp ngôn từ, cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe ôn hòa hơn, thuyết phục y: "Những gì giám đốc Lý vừa nói cũng có phần đúng, nhiệt độ hiện tại cao như vậy, không gian có thể thao tác..."

"Câm miệng." Tịch Dương căn bản không muốn nghe hắn nói cái gì, mắng xong nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, mấy phút sau lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của vị hôn thê gọi tới.

"Alo, Tiểu Thiền, là anh Tịch Dương, anh gặp một chút phiền toái..."

Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với vị hôn thê, thần kinh căng thẳng của Tịch Dương cuối cùng cũng thả lỏng, y nói với quản lý của mình: "Tiểu Thiền nói chuyện này cứ giao cho cô ấy giải quyết, anh không cần để ý."

Tịch Dương nói xong xoay người đi ra cửa, trong phòng họp cực lớn chỉ còn lại có quản lý.

Nhìn bóng lưng của y, quản lý muốn khuyên y không nên manh động, nhưng nhớ tới ánh mắt khinh thường của Tịch Dương trước khi đi, anh chần chờ mãi vẫn không nói ra.

...

Sau khi Diệp Chu gửi tin nhắn riêng cho Giang tiên sinh, liền nhịn không được chợp mắt một lúc, khi tỉnh dậy thì phát hiện màn đêm đã buông xuống ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, nghe thấy bên ngoài có tiếng sột soạt, Diệp Chu nhìn đồng hồ, phát hiện đã gần tám giờ, chắc là Giang tổng đi làm về rồi.

Nghĩ đến tin nhắn riêng chiều nay gửi cho Giang tổng, Diệp Chu đột nhiên tràn đầy năng lượng, từ trên giường nhảy lên, không thèm xỏ giày, nhẹ nhàng đi tới phòng khách, chuẩn bị đưa cho Giang tổng một niềm vui bất ngờ.

Phòng khách không bật đèn, lúc Diệp Chu đi tới cửa, cửa vừa vặn bị người bên ngoài mở ra.

Cậu lập tức tăng nhanh bước chân định xông tới, nhưng khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, dựa vào ánh trăng mờ ảo Diệp Chu phát hiện người đàn ông ở cửa tựa hồ có chút thấp bé!

Diệp Chu dừng xe khẩn cấp, định thần nhìn lại, kinh ngạc phát hiện người tới chính là đầu bếp Uông.

Uông sư phụ hiển nhiên cũng bị Diệp Chu đột nhiên xuất hiện làm sợ hết hồn, suýt chút nữa làm đổ hộp cơm trong tay, may mắn ông phản ứng kịp thời, ôm chặt hộp thức ăn, mới ngăn được bi kịch phát sinh.

Bầu không khí có chút khó xử, để tránh cho Uông sư phụ hỏi vừa rồi làm cái gì, Diệp Chu trước một bước tìm lời hỏi chuyện.

"Uông sư phụ, sao chú lại ở đây? "

Giang tổng thích yên tĩnh, không thích nhà đông người, cho nên bất kể là dì quét dọn, quản gia hay đầu bếp, bọn họ đều không ở nhà, chỉ khi nào Giang tổng gọi họ mới đến.


Uông sư phụ cười nói: "Tối nay Giang tiên sinh có việc xã giao, lo lắng ngài không muốn làm cơm một mình, cố ý dặn dò tôi làm xong đưa đến cho ngài."

Diệp Chu sửng sốt một chút, sau khi ý thức được, liền nhận lấy hộp cơm trong tay, lễ phép cảm tạ Uông sư phụ: "Làm phiền chú đi chuyến này, cảm tạ."

Lúc tiễn Uông sư phụ đi, trong lòng Diệp Chu nghĩ Giang tổng cũng không khỏi hiểu rõ cậu quá đi...

Ngoại trừ đóng phim, thực ra Diệp Chu trong cuộc sống rất lười biếng, kiếp trước khi còn trẻ tự nấu ăn là để tiết kiệm tiền, sau này khi kinh tế khá lên, cậu rất ít tự nấu ăn, nếu không muốn ăn ở bên ngoài thì sẽ gọi món mua mang về.

Sau khi xuyên thư, vì ôm đùi lớn nên cậu chăm chỉ hơn một chút, nhưng chỉ khi Giang tổng ở nhà mới nổi lửa, nếu Giang tổng không ở nhà, đừng nói nổi lửa nấu cơm, cậu thậm chí còn có thể không ăn tối luôn.

Diệp Chu vừa ăn cơm, một bên bấm số điện thoại của Giang tổng.

Điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không có người bắt máy, Diệp Chu gọi lại vẫn không liên lạc được, đơn giản ăn tối trước, định sau khi ăn xong sẽ gọi lại cho Giang tổng.

Nhưng không ngờ lúc ăn được một nửa, điện thoại của Diệp Chu vang lên, định thần nhìn lại phát hiện là Giang tổng gọi lại.

"Giang ca, anh hiện tại đang bận sao?" Diệp Chu buông đũa hỏi.

"Không có, vừa mới họp xong." Giang Đình Viễn đưa văn kiện đã ký cho trợ lý, đóng nắp bút máy lại.

Biết rõ Giang tổng bên kia điện thoại không nhìn thấy, Diệp Chu vẫn theo bản năng gật đầu, "Lát nữa có sắp xếp gì không, nếu không có thì trên đường trở về chú ý an toàn."

Giang Đình Viễn đáp lại, quơ quơ con chuột đánh thức máy tính vốn đang ở chế độ chờ, ánh mắt hắn rơi vào giao diện tin nhắn riêng của Weibo, tin nhắn riêng của Diệp Chu ngay lập tức đập vào mắt.

Mày rậm hơi nhíu, trong đôi mắt lãnh đạm của hắn nhanh chóng lóe lên một tia u ám, trước khi Diệp Chu chuẩn bị cúp điện thoại, mở miệng nói: "Tin nhắn buổi chiều gửi đến tôi có chút không hiểu."

"Có thể giải thích cho tôi nghe được không?" Giang Đình Viễn thanh âm vốn đãtrầm thấp gợi cảm, khi nói lời này lại mang theo ý cười thường ngày khó thấy, âm cuối cùng hơi cao lên, kèm theo dòng điện yếu ớt trong điện thoại nổ tung bên tai Diệp Chu, như khiêu khích phạm quy.

Lỗ tai Diệp Chu bùm một cái đỏ lên, trên mặt nóng đến lợi hại.

Thực ra buổi chiều Diệp Chu nhất thời phát tác ác ý, đánh ra câu nói kia vốn là muốn đùa giỡn Giang tổng một chút, lại không nghĩ thế sự đổi thay, lúc này Giang tổng hỏi, Diệp Chu khó giải thích được sinh ra mấy phần cảm giác chính mình bị đừa giỡn ngược lại.

Diệp đạo diễn từ trước đến giờ nhanh mồm nhanh miệng, biết cách ăn nói lúc này lại chỉ vội ho một tiếng, ấp úng nửa ngày không thể giải thích lý do.

Nói thế nào, muốn cậu nói thế nào, cũng không thể nói cậu vốn dĩ muốn đùa giỡn Giang tổng, lại đùa giỡn không thành lại bị Giang tổng đùa giỡn ngược lại!

Giang Đình Viễn cũng không vội vàng, mắt mang ý cười mặc cho Diệp Chu ở bên kia vắt hết óc, không có ý định cắt ngang cậu.

Nhưng trùng hợp thay, vào lúc này, cửa phòng làm việc bị gõ vang, tiếng gõ có chút gấp gáp, nghe như có chuyện gì quan trọng.

Diệp Chu ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói: "A Giang ca, anh bên đó hình như có việc, vậy anh bận đi tôi cũng không quấy rầy anh nữa, khi về nhà chú ý an toàn, tạm biệt!"

Giang Đình Viễn nhìn điện thoại đã cúp, vừa bực vừa buồn cười, trong lòng thậm chí đã bắt đầu tính toán sau khi trở về nên thu thập tiểu hỗn đản Diệp Chu này như thế nào.

Tuy nhiên, ý cười gian xảo trên mặt Giang tổng đã nhanh chóng được thu lại trước khi thư ký mở cửa, thay vào đó là lạnh nhạt và xa cách.

Thư ký vẻ mặt lo lắng, nói với Giang Đình Viễn: " Giang tổng, Phó tiên sinh, giám đốc của Huy Hoàng nói có hẹn với ngài, hiện tại người đã đợi sẵn ở phòng khách."


Giang Đình Viễn nghe vậy cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh nói: "Để ông ta vào."

Sau khi nhận được khẳng định của Giang tổng, thư ký mới thở phào nhẹ nhõm, khoảng chừng năm phút sau, anh ta dẫn theo một người đàn ông trung niên trạc ngoài năm mươi, người đến là Phó Huy Hoàng, giám đốc đương nhiệm của giải trí Huy Hoàng.

Giải trí Huy Hoàng cũng là một công ty lâu năm trong ngành, tuy quy mô không lớn bằng Kinh Chập, Đỉnh Phong hay Tinh Thụy, mà vì đi con đường vững vàng, không có tính công kích mạnh, trong số các công ty vừa và nhỏ trong ngành danh tiếng vấn luôn rất tốt.

Hai người bắt tay chào hỏi vài câu, Phó Huy Hoàng không hề đánh giá thấp chàng trai đẹp trai trước mặt mình.

"Giang tổng, thực không dám giấu giếm, lần này tôi tới là có việc muốn nhờ." Phó Huy Hoàng đặt chén trà trong tay xuống, ngữ khí bình tĩnh nói.

"Vợ cả của tôi vì khó sinh mà chết, tôi cũng chỉ có một đứa con gái Tiểu Thiền này, nha đầu này từ nhỏ đã bị tôi chiều hư, năm ngoái âm thầm kết giao bạn trai, tôi lần này chính là vì chuyện của bạn trai kia của Tiểu Thiền, Tịch Dương mà đến."

Phó Huy Hoàng vừa nói, một bên không dấu vết quan sát vẻ mặt của Giang Đình Viễn, nhưng khiến ông ta thất vọng, vị hậu sinh này của Giang gia rõ ràng là giỏi che giấu tâm tình, sau khi nghe ông ta nói, thần sắc không có chút thay đổi nào.

Mặc dù thất vọng nhưng Phó Huy Hoàng vẫn kiên trì tiếp tục nói: "Lần này tiểu tử Tịch Dương thực sự đã làm sai, tôi cũng đã mắng nó, nếu có điều gì khiến ngài không hài lòng, xin hãy nói thẳng với tôi, ngày khác tôi sẽ đưa nó đến cửa đích thân xin lỗi ngài."

"Phó tổng nói đùa." Ngón tay mảnh khảnh của Giang Đình Viễn không theo quy luật nhẹ gõ trên tay vịn ghế, giọng nói bình tĩnh mang theo nhàn nhạt xa cách, không nghe ra cảm xúc gì, "Tịch tiên sinh thân là diễn viên, nghiệp vụ bận rộn là chuyện bình thường, ngài không cần phải xin lỗi tôi."

Lời này thật khách khí, nhưng nếu nhẹ nhàng giống như Giang Đình Viễn nói thì Phó Huy Hoàng cũng không đến nỗi đích thân chạy tới Giang thị thay kẻ sắp trở thành con rể bồi tội.

Sau khi Diệp Chu đăng vài bài Weibo vào buổi chiều, trước khi dư luận chưa lên men hoàn toàn, bộ phận quan hệ công chúng của công ty đã bắt đầu hoạt động, cố gắng hạ nhiệt độ xuống, rút lui hotsearch.

Trong những trường hợp bình thường, trừ phi là những tin tức giật gân như minh tinh nào lừa dối hoặc dính líu đến ma túy khiến nhiệt quá cao dẫn đến hotsearch không thể lui, nếu không mức độ phổ biến của hotsearch thông thường sẽ giảm xuống sau một vài lần bị xóa.

Đó là những gì đoàn đội của Tịch Dương đã lên kế hoạch, họ đã liên hệ với Weibo để xóa các hotsearch, dùng hết khả năng hạ nhiệt, đem ảnh hưởng thu nhỏ đến trong phạm vi có thể kiểm soát được.

Ban đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ, nhưng ngay sau đó một số nhân viên phát hiện ra rằng cho dù hotsearch liên quan đến Tịch Dương có bị xóa bao nhiêu lần đi chăng nữa thì vài phút sau nó sẽ lại xuất hiện trở lại trên bảng xếp hạng hotsearch, đồng thời dùng tốc độ như ngồi tên lửa hướng lên vị trí đầu.

Các nhân viên không tin tà liền xóa nhiều lần vẫn không có kết quả, thậm chí còn để hotsearch thẳng lên đầu, một số nhân viên có kinh nghiệm liền biết rằng chuyện này không đơn giản.

Một đạo diễn nhỏ bình thường như Diệp Chu, cho dù kiếm được không ít lời từ bộ phim trước, sau khi khấu trừ hoa hồng cho chuỗi rạp chiếu phim, vốn cổ phần và thuế, đến trong tay cũng không còn lại bao nhiêu tiền, muốn điên cuồng mua hot search như vậy là không thể.

Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đạo diễn Diệp Chu này nhất định có chỗ dựa phía sau.

Sau khi Phó Huy Hoàng nhận được một cuộc gọi khóc lóc từ con gái Phó Thiền, ông ta lập tức cho người điều tra toàn bộ câu chuyện, khi biết được nhà đầu tư là Kinh Chập, Phó Huy Hoàng đã lo lắng đến mức bạc tóc.

Trong ngành không ai không biết Kinh Chập dựa lưng Giang gia, là sản nghiệp của thái tử Giang gia. Vị Giang tổng này tính tình quái đản, tuổi trẻ nhưng trên thực tế thủ đoạn không thua gì Giang lão thái gia năm đó, thậm chí chỉ có hơn chứ không có kém.

Nếu không phải vì không thể chịu được nước mắt của con gái mình, Phó Huy Hoàng có thế nào cũng không bao giờ vì một tên Tịch Dương mà tìm đến vị tổ tông này.

Nhưng ông ta chỉ là một đứa con gái, con gái lại yêu Tịch Dương như bị quỷ ám, Phó Huy Hoàng chung quy vẫn là đau lòng con gái mình, lúc này mới mặt dày mang thân già tới cầu cửa.

Phó Huy Hoàng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, làm sao có thể không nghe ra ý tứ từ chối trắng trợn trong lời nói khách khí của Giang Đình Viễn.

"Việc này là Tịch Dương có lỗi trước, ngài xem như vậy được không." Phó Huy Hoàng cắn răng, trên mặt mang theo cười khổ nói: "Giải trí Huy Hoàng sẽ gánh chịu toàn bộ tổn thất của bộ phim này, mặt khác Huy Hoàng nguyện ý bỏ ra 10 triệu làm khoản bồi thường."

Đề nghị của Phó Huy Hoàng kỳ thực rất có thành ý, ngoại trừ xin lỗi ở ngoài, còn nguyện ý bồi thường tiền.

Nhưng nếu như nói Diệp Chu không thiếu tiền, thì số tiền kia đối với Giang Đình Viễn lại càng không có ý nghĩa, dù nhiều hay ít thì cũng chỉ là một dãy số thôi.

Trong mắt Giang Đình Viễn, mười triệu nhân dân tệ này thực sự không khác gì một đồng trong mắt người bình thường.

Thấy Giang Đình Viễn không trả lời, trái tim của Phó Huy Hoàng lập tức chùng xuống, có dự cảm rằng lần này có thể thực sự mất rất nhiều máu để giải quyết chuyện này, ông nhắm mắt lại, nói: "Hoặc là ngài đưa ra điều kiện, chỉ cần Giang tiên sinh đồng ý buông tha Tịch Dương, chuyện gì cũng có thể thương lượng."

Giang Đình Viễn nhìn ông ta một lúc, khi Phó Huy Hoàng nghĩ rằng hắn không biết nói chuyện, bỗng nhiên mở miệng nói: "Căn nguyên của chuyện này không phải ở chỗ tôi."

Phó Huy Hoàng sửng sốt, theo bản năng hỏi: "Vậy theo ý của Giang tiên sinh là?"


"Phạm lỗi với ai thì nên hướng người đó nói xin lỗi, mà không phải nói xin lỗi với một người không liên quan là tôi. Bị tổn thương không phải tôi, tôi sẽ không và cũng không có quyền thay cậu ấy tha thứ cho bất cứ ai."

Giang Đình Viễn tao nhã nâng tách trà lên nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn Phó Huy Hoàng, "Phó tiên sinh, đạo lý này ông thấy có đúng không?"

"Người mà ngài đang nói là..." Phó Huy Hoàng cảm giác như mình đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, nếu đúng như ông đoán thì chỉ có một người có mâu thuẫn gay gắt với Tịch Dương.

Phó Huy Hoàng đột nhiên nhớ lại rằng một thời gian trước trên bàn rượu mơ hồ nghe thấy ai đó nhắc đến một tin tức bên lề, Giang Đình Viễn dường như có một người tình nhỏ, đối với đứa nhỏ kia vô cùng sủng ái, y thuận tuyệt đối rất là coi trọng.

Khi đó ông ta cũng không để trong lòng, dù sao thì Giang Đình Viễn cũng không giống những công tử bột tin tức đào hoa bay đầy trời, ngược lại, hắn trông rất đứng đắn, không phải người hồ đồ, cho nên Phó Huy Hoàng chỉ coi là đang nghe trò cười, cũng không để ý.

Nhưng bây giờ nghe Giang Đình Viễn nói như vậy, Phó Huy Hoàng không hiểu sao lại nhớ đến chuyện này.

Giang Đình Viễn thờ ơ nhìn ông ta, "Cái này thì phải đi hỏi Tịch tiên sinh rồi."

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Phó Huy Hoàng đã hiểu ý của hắn, trịnh trọng nói với Giang Đình Viễn: "Ngài yên tâm, tôi trở về nhất định sẽ bắt nó đến cửa thành khẩn xin lỗi và cầu xin tha thứ."

Khi Phó Huy Hoàng rời đi, tài xế đã đợi ở dưới lầu rất lâu, thấy Giang tổng từ công ty đi ra, lập tức xuống xe mở cửa cho hắn.

Giang Đình Viễn về đến nhà đã gần mười một giờ, xa xa nhìn thấy đèn trong nhà vẫn sáng, trầm ổn như Giang tổng cũng không khỏi bước nhanh hơn.

Nhưng khiến Giang tổng có chút thất vọng chính là, mặc dù trong nhà đèn vẫn sáng, nhưng mở cửa liền phát hiện, phòng khách rộng lớn không một bóng người, rõ ràng tiểu hỗn đản nào đó đã đi ngủ rồi, đèn này là cố ý để cho hắn.

Giang Đình Viễn thay xong giày, rón rén đến phòng của Diệp Chu, trong nhà thường chỉ có hai người họ, Diệp Chu không tim không phổi đối với Giang tổng không hề đề phòng, cho nên cửa phòng cũng không đóng, nhẹ nhàng đẩy một cái liền dễ dàng bị đẩy ra.

Trong phòng không có thắp đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ mang theo một chút ánh sáng, để cho người ta không đến nỗi hoàn toàn không thấy gì.

Giang Đình Viễn bước nhẹ đến bên giường của Diệp Chu, mượn ánh trăng lạnh nhìn khuôn mặt của người trên giường.

Mặc dù ngày thường tính cách Diệp Chu có vẻ hoạt bát, nhưng bất ngờ là tướng ngủ lại rất tốt, tư thế vô cùng quy củ, khi ngủ không đá chăn cũng không quơ tay lung tung.

Thân thể của cậu hoàn toàn bị chăn bao trùm, chỉ lộ ra một cái đầu ở bên ngoài, đầu tóc có chút hỗn độn, thoạt nhìn mềm mại, phảng phất như mơ thấy mộng đẹp, khóe môi hơi nhếch lên vẻ thỏa mãn.

Nhìn Diệp Chu ngoan ngoãn trong mộng, khiến người ta có một loại cảm giác kích động muốn vò đầu cậu.

Giang tổng nhìn một lúc liền thấy trong lòng ngứa ngáy, có chút do dự đưa tay ra, lúc sắp chạm đến đầu Diệp Chu lại vì không nỡ quấy rầy cậu mà lại đột ngột thu về.

Sau khi thu lại vẫn là muốn đưa tay sờ, cứ như vậy mấy lần, đến cùng Giang tổng vẫn không kháng cự được cám dỗ, động tác nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Chu.

Không biết có phải cảm nhận được động tác của Giang tổng hay không, Diệp Chu vốn đang ngủ say vô thức dụi dụi vào lòng bàn tay Giang Đình Viễn.

Tay Giang Đình Viễn cứng đờ, động tác hắn thường làm khi tỉnh táo bây giờ đột nhiên lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ước chừng mười giây trôi qua, sau khi xác định Diệp Chu đã an ổn trở lại, lúc này Giang Đình Viễn mới lại cử động, chậm rãi thu tay về.

Nghe thấy hô hấp ổn định của Diệp Chu, Giang tổng gần đây bị mất ngủ vì công việc lúc này cũng cảm thấy hơi mệt mỏi.

Thời gian không còn sớm, Giang Đình Viễn đứng dậy đi về phía cửa, trước khi đóng cửa lại liếc nhìn bạn nhỏ Chu Chu đang ngủ say lần cuối, nhịn lại nhịn, vẫn là không cưỡng lại được dục vọng mãnh liệt trong lòng.

Giang Đình Viễn sải bước trở lại phòng, đứng bên giường nhìn Diệp Chu một lúc lâu, như thể cuối cùng đã hạ quyết tâm, cúi người xuống, chậm rãi đến gần, đặt lên trán Diệp Chu một nụ hôn nhẹ như lông vũ.

Trong mộng Diệp Chu lẩm bẩm gì đó, Giang tổng còn tưởng rằng hắn đã đem người đánh thức, ngưởi từ trước đến giờ vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lại giống như đứa trẻ gây chuyện bị cha mẹ phạt, cả người đều cứng lại ở đó, duy trì động tác mới vừa rồi, không dám làm ra một cử động nhỏ nào.

Cũng may chất lượng giấc ngủ của Diệp Chu rất tốt, sau khi bị hôn có chút ngứa ngáy cũng chỉ ậm ừ một tiếng rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Trước khi Giang Đình Viễn rời đi, hắn nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diệp Chu từ xa, môi mỏng hé mở, không một tiếng động nói...

Ngủ ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận