"Giang ca, năm mới vui vẻ!"
***
Diệp Chu không biết chuyện tối hôm qua, đêm qua ngủ rất thoải mái, sáng hôm sau tỉnh dậy phát hiện đã muộn, vội vội vàng vàng rửa mặt xong đến phòng ăn liền nhìn thấy Giang tổng đã ngồi trước bàn ăn đọc báo.
"Chào buổi sáng, Giang ca." Diệp Chu dụi dụi mắt ngồi vào bàn, cầm bánh sandwich và sữa bò thành thạo giải quyết xong bữa sáng, chuẩn bị vội vàng ra ngoài.
Giang tổng trải qua chuyện tối hôm qua, vốn là có chuyện muốn nói, chuẩn bị cùng Diệp Chu trò chuyện thật tốt, ai ngờ Diệp Chu chạy nhanh quá khiến Giang tổng không kịp ngăn cậu lại.
Nhìn bóng lưng cậu, Giang Đình Viễn có chút bất đắc dĩ nhắc nhở: "Tài xế đang ở cửa, để anh ta lái xe đưa em đi."
"Ừm ừm!" Diệp Chu đầu cũng không quay lại đáp, mở cửa lên xe.
Vội vội vàng vàng, cuối cùng cũng coi như đến phim trường đúng giờ không có bị muộn, nhưng điều khiến Diệp Chu có chút khó hiểu là hôm nay lối vào đoàn làm phim của bọn họ vô cùng náo nhiệt, từ xa đã có một vòng người vây quanh lối vào.
Trong số những người này có dáng dấp phóng viên gánh trường thương đoản pháo, một số giơ ra bảng hiệu tiếp ứng, thỉnh thoảng la hét ầm ĩ, hẳn là fans, còn có một số là nhân viên duy trì trật tự của đoàn làm phim.
Thật vất vả chen vào một chút, Diệp Chu lôi kéo gương mặt quen thuộc bên cạnh hỏi: "Đây là đang làm gì?"
Vốn các nhân viên duy trì trật tự thôi cũng đã đủ nhức đầu, lúc này bỗng dưng bị kéo liền có chút mất kiên nhẫn muốn đẩy tay ra, nhưng một giây trước khi hành động đã nhận ra Diệp Chu, hiểm hiểm phanh lại.
"Diệp, đạo diễn Diệp, ngài đến rồi!" Nhân viên mặc trang phục bảo an thần sắc kích động, tốc độ nói cực nhanh giải thích tình huống hiện tại cho Diệp Chu.
"Sáng sớm hôm nay Tịch Dương và người đại diện của anh ta đã đến phim trường, anh ta muốn vào nhưng lão đại của chúng tôi cho rằng anh ta không còn là người trong đoàn phim, sợ anh ta đến gây chuyện liền ngăn không cho anh ta tiến vào. "
Nghe thấy tên Tịch Dương, Diệp Chu cau mày hỏi: "Sau đó thì sao, những phóng viên và fans này là chuyện gì xảy ra."
Nhân viên nuốt nước bọt, kể lại chuyện vừa xảy ra cho Diệp Chu: "Ngay sau khi Tịch Dương đến không bao lâu thì phóng viên và fans cũng cùng nhau tới."
"Tịch Dương nói hôm nay anh ta tới đây không có ác ý, chỉ là muốn cùng ngài chân thành xin lỗi, mong được ngài tha thứ."
Sau khi nhân viên công tác nói vài câu thuật lại sự tình, Diệp Chu liếc nhìn Tịch Dương đầy mặt tiều tụy đang bị đám người vây quanh, trong mắt thoáng qua một tia trào phúng.
Cậu cầm chiếc mũ từ trên đầu nhân viên bảo an, cực kỳ tự nhiên đội lên đầu mình, ấn vành mũ xuống rồi nói với nhân viên bảo vệ: "Cho tôi mượn mũ và quần áo dùng một chút, cảm ơn."
Nhân viên bảo vệ hiển nhiên cũng là người thông minh, rất nhanh liền hiểu ý đồ của Diệp Chu, không chút do dự cùng Diệp Chu đổi áo khoác.
Khung cảnh vốn đã hỗn loạn, Diệp Chu dựa vào bộ đồ này nhanh chóng vượt qua đám đông, đi vòng ra cửa sau trường quay, lặng lẽ bước vào phim trường.
Phó đạo diễn thấy Diệp Chu đi tới, vội vàng tiến lên hỏi: "Bên ngoài thế nào rồi, Tịch Dương cùng phóng viên đi chưa?"
"Chưa." Diệp Chu lắc đầu, cởi mũ bảo an trên đầu xuống, đi về chỗ của mình, "Đến, các bộ phận chuẩn bị một chút, mười phút sau sẽ bắt đầu quay cảnh của hôm nay."
"Sắp ăn Tết rồi, cho nên trong khoảng thời gian này nhiệm vụ tương đối nặng nề, tất cả mọi người tập trung tinh thần, có thể một lần qua liền tận lực qua, vực dậy tinh thần nào!"
Phó đạo diễn Mạnh đang đợi Diệp Chu giải thích, thấy cậu thực sự bắt đầu tổ chức quay phim, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"Không phải, lúc cậu tới không thấy bên ngoài huyên náo sao? Chúng ta mặc kệ, cứ như vậy quay phim thích hợp sao?" Giọng nói phó đạo diễn tràn đầy lo lắng, thần sắc như lửa sắp cháy đến nơi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Tôi nói cậu biết lão Diệp, tiểu tử Tịch Dương này cũng không đơn giản như vậy, trước khi đến xin lỗi còn cố ý đăng Weibo, gióng chống khua chiêng lại đây giả vờ đáng thương, nhìn thì có vẻ là xin lỗi, nhưng thực chất là lấy đạo đức ép cậu đó!"
Khi phó đạo diễn Mạnh nói những lời này, Cảnh Bác Xuyên cũng lại gần cắm một cước, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đen như đáy nồi của người quản lý, mười phần cương quyết nói với Diệp Chu: "Đạo diễn Diệp, nếu không việc này để tôi giải quyết, đảm bảo hắn chịu không nổi luôn."
Diệp Chu bị mười phần vô lại của anh ta chọc cho vừa tức vừa buồn cười, không chút khách khí vỗ đầu anh ta một cái.
"Cậu cả ngày suy nghĩ cái gì, cậu là minh tinh chứ không phải thổ phỉ, để cậu giải quyết, cậu muốn làm gì, trước mặt bao nhiêu người ở cửa cùng hắn đánh một trận sao, thân phận của cậu là gì, của hắn là gì, vì hắn mà chuốc lấy phiền phức đáng giá sao, cậu sao lại thiếu thông minh thế!"
Cảnh Bác Xuyên che đầu, cố gắng bào chữa: "Tôi không phải tôi không có, tôi đảm bảo không động thủ..."
"Nói chuyện cũng không được!" Diệp Chu tức giận cắt ngang anh ta, dừng một chút mới nói: "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu đi chuẩn bị của cậu đi, đợi lát nữa đang diễn dở mà quên thì tôi sẽ tính sổ với cậu".
Diệp Chu khi nói lời này rất nghiêm túc, ngữ khí cũng tuyệt đối không tính là tốt, nhưng Cảnh Bác Xuyên nghe thấy trong lòng lại càng ấm áp hơn, anh ấy ở trong vòng nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, người từng tiếp xúc đến, hợp tác qua không có hơn vạn thì cũng mấy ngàn.
Không phải chưa từng gặp qua đạo diễn, những người lớn nhỏ nổi tiếng hơn Diệp Chu anh ta đều đã gặp qua, nhưng không có đạo diễn nào thực sự thật lòng cân nhắc thay cho anh ta.
Thái độ của các đạo diễn đối với anh ta từ trước đến giờ rất nhất trí, thanh cao chút thì xem thường phong cách làm việc của hắn, kẻ ham công danh lợi lộc thì lại ước gì hắn gây thêm chút chuyện, cùng người trên mạng xé bức thêm vài lần, như vậy mới thu hút đủ đề tài và nhiệt độ cho phim.
Nhưng chưa bao giờ gặp qua đạo diễn nào như Diệp Chu, khi gặp chuyện luôn là người che ở phía trước nhất, lúc hắn muốn vì y ra mặt sẽ nhắc nhở hắn quý trọng danh tiếng.
Mặc dù Cảnh Bác Xuyên rất thích kịch bản và nhân vật này, hình tượng của anh ấy rất phù hợp với nhân vật, nhưng kỹ năng diễn xuất đến cùng vẫn còn hạn chế, khi mới bắt đầu quay phim thường NG mười mấy hai mươi lần.
Khi anh ấy thậm chí bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể diễn tốt vai diễn này hay không, Diệp Chu dường như đã nhìn thấu tâm tư của anh, gọi anh ấy đến bên cạnh, chỉ vào camera theo dõi và nói với anh ấy bằng giọng điệu bình tĩnh.
"Cậu năm nay hai mươi ba tuổi, sự nghiệp diễn viên thường thường có thể kéo dài mười mấy hai mươi năm, một ít lão diễn viên thậm chí có thể hoạt động cả đời trên màn ảnh, cậu còn trẻ như vậy, tương lai có vô hạn khả năng, không có gì phải sợ..."
"Từ trước đến giờ tôi luôn là người tự tin, chưa bao giờ hoài nghi ánh mắt của chính mình, nếu cậu có thể lọt vào mắt xanh của tôi, đồng nghĩa với việc tôi tin cậu có năng lực diễn tốt nhân vật kia, một lần không được thì làm mười lần trăm lầm ngàn lần, nhà đầu tư không vội, đạo diễn không vội, cậu vội cái gì?"
Lần đầu tiên trong đời, Cảnh Bác Xuyên đối mặt với khuyết điểm của bản thân, lại không trốn tránh những khuyết điểm đó, dưới sự giúp đỡ của Diệp Chu chịu đựng hạ tính tình không ngừng điều chỉnh bù đắp điểm yếu của mình, dần dần trở nên tốt hơn.
Cảnh Bác Xuyên không quan tâm liệu cuối cùng bộ phim có thể tạo ra thành tích hay không, bởi vì những gì anh ấy học được từ đạo diễn Diệp trong đoàn phim này quan trọng hơn nhiều so với bộ phim kia.
Từ tận đáy lòng Cảnh Bác Xuyên thích và tôn trọng ngưởi đạo diễn là Diệp Chu, cho nên lúc Diệp Chu bị Tích Dương hắc ới tức giận như vậy, liên tiếp phát mười mấy cái Weibo mắng Tích Dương, nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, anh ta còn thật muốn tìm một chỗ cùng Tịch Dương người thật pk một trận.
Tuy rằng tính tình có chút bốc đồng, nhưng cũng không phải là người không chịu nghe khuyên bảo, cho dù trong lòng vẫn như cũ muốn đối phó Tịch Dương, nhưng nếu Diệp Chu đã nói như vậy, Cảnh Bác Xuyên chắc chắn sẽ không làm mất mặt cậu.
Có điều khi Cảnh Bác Xuyên đang trang điểm lại, trong lòng lại hạ quyết tâm, quyết định chịu thua cúi đầu với lão đầu đã rất lâu không liên lạc.
Nếu Cảnh Bác Xuyên nhớ không lầm, bộ phim ngôn tình [Rơi vào lòng người] mà Tịch Dương hiện đang đóng vai nam chính hình như là do công ty của lão già phụ trách.
Dù có thế nào, thiệt thòi này Diệp đạo tuyệt đối không thể ăn không.
Trước khi cảnh quay ngày hôm nay bắt đầu, Diệp Chu dùng điện thoại di động gửi đi bưu kiện đã sớm chuẩn bị kỹ càng, sau khi xác nhận gửi thành công, cậu mới đặt điện thoại sang một bên, tập trung vào nhiệm vụ quay chụp ngày hôm nay.
Sau khi bắt đầu quay phim, nhân viên đoàn làm phim lập tức không có thời gian để ý đến Tịch Dương ở bên ngoài, lúc nghỉ ngơi thì phát hiện cánh cửa vốn bị bao vây đến nước chảy không lọt không biết từ lúc nào đã không một bóng người.
Tịch Dương đi đâu rồi?
Tịch Dương vốn không muốn xin lỗi, nhưng không chịu nổi thái độ cứng rắn yêu cầu y nhất định phải xin lỗi Diệp Chu của bố vợ.
Không cưỡng lại được cha vợ, vì tiền đồ tương lai của chính mình suy nghĩ, Tịch Dương không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tới xin lỗi, nhưng xin lỗi không có nghĩa là Tịch Dương nguyện ý chịu thua.
Hôm nay y tới đây xin lỗi là bởi vì đã chuẩn bị đầy đủ, mỗi lời nói đều đã cân nhắc kỹ lưỡng mấy lần, chỉ cần có thể nhìn thấy Diệp Chu, y có thể cam đoan ít nhất 80% có thể xoay chuyển dư luận.
Nhưng điều y không ngờ tới là, sáu giờ sáng đã đến cửa phim trường, vẫn luôn đợi đến hơn chín giờ cũng không chờ được Diệp Chu đến, ngược lại là chờ được vị hôn thê cuồng cuồng loạn tức giận mắng.
Tịch Dương lúc đó đã chết lặng, nghe nửa ngày mới rõ ràng, chuyện quá trớn của mình không biết vì sao đã bị Phó Thiền biết được.
Trước khi quen Phó Thiền, Tịch Dương đã có bạn gái, hai người là bạn thời đại học, mối quan hệ cũng đã đến giai đoạn sắp kết hôn, nhưng một lần cơ hội ngẫu nhiên Tịch Dương lại quen biết Phó Thiền.
Lúc đầu, Tịch Dương chỉ ôm tâm lý vui đùa, nhưng sau đó biết được Phó Thiền vậy mà lại là con gái duy nhất của ông chủ công ty nhà mình, lúc này liền đen hết bản lĩnh trên người đem Phó Thiền thu phục.
Tuy rằng ở bên này cùng Phó Thiền thề non hẹn biển, mà một bên khác là bạn gái đã yêu nhau nhiều năm, đến cùng vẫn còn tình cảm với nhau, bên ngoài Tịch Dương nói chia tay, nhưng trên thực tế hai người cũng không có cắt đứt liên lạc.
Phó Thiền là con gái duy nhất của Phó Huy Hoàng, từ nhỏ được nuông chiều mà lớn lên, muốn sao thì không dám đưa mặt trăng, tính cách khó tránh khỏi có chút hung hăng, lúc đầu khi hai người ở bên nhau Tịch Dương còn có thể cảm thấy rằng cô ấy có một hương vị đặc biệt, nhưng thời gian dài liền có chút không thể chịu đựng được.
So với tính khí bốc đồng của Phó Thiền, bạn gái cũ yêu nhau đã lâu rõ ràng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều, vì vậy hai người ngay từ đầu vốn đã không cắt đứt sạch sẽ, thường xuyên qua lại, trong âm thầm liền tốt hơn.
Tịch Dương làm việc này rất cẩn thận, suốt một năm Phó Thiền đều không phát hiện ra bất cứ đầu mối gì, nhưng bây giờ ở thời điểm mấu chốt này lại đột nhiên bạo phát, quả thực một sóng lặng, một sóng gợn.
Nhưng mà vận rủi dường như không định buông tha Tịch Dương, chuyện xui xẻo liên tiếp xảy ra, đầu tiên là cán diễn bị Diệp Chu đuổi khỏi đoàn làm phim, sau đó là vị hôn thê Phó Thiền phát hiện ra mình ngoại tình, hai người sau khi chia tay Tịch Dương không những bị đuổi khỏi công ty mà còn nhận được tin dữ rằng đoàn phim [Rơi vào lòng người] đã quyết định đổi người.
Tất cả những tin tức tiêu cực trong khoảng thời gian này ép y tới khó thở, một đòn lại một đòn đả kích khiến Tịch Dương như chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Y hồn bay phách lạc chạy tới cửa Huy Hoàng muốn cầu xin vị hôn thê, xin cô giơ cao đánh khẽ giúp y một chút, nhưng đừng nói đến việc nhìn thấy Phó Thiền, thậm chí ngay cả cửa công ty Tịch Dương cũng không vào được.
Ngồi trên bậc thềm trước cửa công ty, trải nghiệm trong khoảng thời gian này cứ như một đoạn phim chiếu lại tuần hoàn trong đầu Tịch Dương, y thống khổ ôm đầu, phát ra một tiếng kêu rên, không hiểu vì sao chỉ trong nửa tháng mọi chuyện lại đột ngột chuyển hướng, trở nên xấu đi cho tới tình trạng bây giờ.
Đến cùng, rốt cuộc là bắt đầu sai từ bước nào?
- --
Sau khi chuyện của Tịch Dương kết thúc, quá trình quay chụp [Theo đuổi ánh sáng] diễn ra vô cùng thuận lợi.
Đoàn Kính Nguyên thay thế Tịch Dương đảm nhận vai diễn, lần đầu tiên đóng vai chính rất hồi hộp, ban đầu diễn xuất của cậu có hơi trúc trắc, nhưng dưới sự trợ giúp của Diệp Chu và Cảnh Bác Xuyên, rất nhanh đã đi vào quỹ đạo.
Vào giữa tháng hai, khi chỉ còn một tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán, Diệp Chu tuyên bố đoàn làm phim sẽ chính thức được nghỉ, đồng thời phát phong bao lì xì cho từng nhân viên, số tiền không nhiều mà thắng ở một phần tâm ý.
Diệp Chu lúc đầu còn rất vui vẻ, bởi vì mỗi ngày đều không phải đi phim trường, hiếm thấy mấy ngày đều ngủ giấc thẳng, cho dù tỉnh lại cũng không muốn rời giường cùng chăn, nằm ngay đơ trên giường không làm gì cũng có thể nằm cả ngày.
Tuy nhiên trạng thái như thế vỏn vẹn duy trì hai ngày Diệp Chu liền bắt đầu cảm thấy bồn chồn.
Cả Kinh Chập và Giang thị đều chưa được nghỉ lễ, cho nên ban ngày trong nhà chỉ có một mình cậu, Diệp Chu không ngồi yên được đã thừa dịp Giang tổng không ở nhà, bắt đầu dằn vặt hàng tết.
Trước tiên là theo chân giáo trình trên mạng chiên một mẻ thịt viên, thịt viên vừa lấy ra khỏi nồi ngoài giòn trong mềm, cắn miếng thịt viên, nước thịt thơm ngon nổ tung trong miệng hương vị đó khỏi nói có bao nhiêu hưởng thụ.
Sau khi thử nghiệm đầu tiên thành công, Diệp Chu không ngừng cố gắng, đem ma trảo hướng về phía con cá hố đã mua khi đi mua sắm với Giang tổng thời gian trước, đem cá hố đã làm sạch cắt thành những miếng nhỏ có độ dài vừa phải, chia làm hai nửa, một nửa chiên dầu, nửa kia kho lên trong ngày là có thể ăn.
Để lửa ổn định, cá hố chiên bị trùm lên một tầng dầu vàng óng ánh, rắc muối và bột tiêu do Diệp Chu cải tiến, hương vị vô cùng tuyệt vời.
Cá hố kho cũng không thua kém, thịt cá kho mềm xốp, vị thơm ngon của cá kết hợp với nước dùng sền sệt, sắc hương vị đều câu người.
Sau đó, Diệp Chu đã thử làm thịt heo chiên giòn và những món ăn cứng khác thường thấy trong Tết Nguyên Đán, vốn không nghĩ sẽ phải rửa nhiều bát vậy, ai ngờ lại đặc biệt thành công.
Bởi vì hai ngày nay tôi không có việc gì làm nên chỉ ở trong bếp làm mấy món này, dẫn đến hai ngày nay đầu bếp trong nhà Uông sư phụ suýt chút nữa đã thất nghiệp, Diệp Chu tràn đầy phấn khởi mân mê nhiều món ăn như vậy, chiên hấp luộc xào không thiếu gì cả.
Một người ăn không hết, cũng không muốn lãng phí nên đã mua một hộp cơm giữ nhiệt ở siêu thị gần nhà, một ngày ba bữa, không có chuyện gì liền mang theo hộp cơm đến Kinh Chập hoặc Giang thị, đến đưa an ủi chân thành cho Giang tổng còn đang vất cả cần cù làm việc.
Trên mặt Giang tổng vĩnh viễn rất khó nhìn ra tâm tình, cho nên Diệp Chu đều không thể dựa vào biểu tình của hắn phân biệt ra được trình độ nấu ăn cụ thể của mình.
Vì muốn nhận được một chút phản hồi từ ông Giang tổng, đã có lần Diệp Chu cố ý thả nhiều thêm một chút muối, mặc dù nó không đến mức quá mức, nhưng đối với một người khẩu vị tương đối thanh đạm như Giang tổng mà nói, ít nhiều cũng sẽ có chút phản ứng.
Không ngờ Diệp Chu vẫn là tính sai, buổi trưa hôm nay khi Giang tổng ăn cơm, vẻ mặt vẫn như trước bình tĩnh, nếu như Diệp Chu không khẳng định hôm nay mình bỏ hai thìa muối, cậu quả thực sẽ phải hòa nghi có phải ký ức của mình xuất hiện vấn đề.
Thấy Diệp Chu vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, Giang Đình Viễn ăn nốt miếng cơm cuối cùng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"À, mùi vị hôm nay thế nào?" Diệp Chu ngập ngừng hỏi, sau đó lại bổ sung: "Ý tôi là, có bị ngọt hay là nhạt không?"
Giang Đình Viễn thong thả dùng khăn giấy lau đôi bàn tay thon dài của mình, giọng nói không thể nghe ra nửa phần chập trùng nào: "Rất tốt."
Nếu không phải mình đã nếm thử khi nấu xong, Diệp Chu suýt chút nữa sẽ tin mấy lời nhảm nhí của Giang tổng.
Nhưng sau lần này, Diệp Chu đã nhìn thấu rồi, cứ việc Giang tổng bề ngoài lạnh lùng cách xa người vạn dặm, trên thực tế lại rất dễ nuôi, ít nhất trên phương diện đồ ăn không kén chọn là được rồi.
Cân nhắc đế việc dạ dày của Giang tổng không tốt, Diệp Chu cũng không dám thường xuyên nấu những món cá thịt này, chỉ thỉnh thoảng làm một lần, phần lớn các món hay nấu đều là thực đơn dưỡng sinh có ý học từ chỗ Uông sư phụ.
Diệp Chu một bên thu dọn hộp cơm, một bên ngửa đầu nói: "Giang ca, hôm nay chúng ta về sớm một chút đi, tôi nhào bột, cùng nhau ách...xem cách tôi làm sủi cảo, tôi làm sủi cảo rất tròn."
Ban đầu Diệp Chu muốn mời Giang tổng cùng làm sủi cảo, dù sao ngày mai cũng là giao thừa, cùng nhau làm sủi cảo sẽ trợ giúp tăng thêm cảm giác hạnh phúc và hương vị của năm mới, nhưng nghĩ đến hình ảnh Giang tổng đeo tạp dề làm sủi cảo...cảm giác không khỏe mạnh liệt khiến cậu lập tức sửa miệng, làm sủi cảo thôi mà, một mình cậu hoàn toàn có thể, không cần làm phiền anh Giang.
Mặc dù cậu đã phanh xe rất nhanh, nhưng không tránh được Giang tổng đối với cậu hiểu quá rõ, đến mức cậu mới nói nửa đầu, Giang tổng đã lập tức hiểu ý cậu, gật đầu đồng ý không chút do dự: " Có thể."
Về phần "có thể" này rốt cuộc là "có thể" cái gì, cũng chỉ có buổi tối khi làm sủi cảo mới rõ ràng.
Diệp Chu thu dọn hộp cơm xong, nói chào tạm biệt với Giang tổng, sau đó về nhà và tiếp tục lăn lộn trong bếp, cậu không những tự mình làm mà còn không quên gọi Uông sư phụ tới, dù sao cân nhắc đến việc dạ dày Giang tổng không tốt, Diệp Chu cũng không dám thường xuyên làm những món thịt cá, vừa vặn gần đây tương đối rảnh rỗi, liền theo Uông sư phụ học cách nấu các món ăn có trong thực đơn dưỡng sinh.
Đúng sáu giờ tối tan sở về nhà, từ chối một cuộc họp không quá quan trọng nhưng rườm rà, về nhà sớm, khi hắn về đến nhà Diệp Chu đang xem tin tức, sau khi hai người cùng nhau ăn tối, Diệp Chu mang bột mì đã nhào xong đem đến phòng ăn, cầm lấy thớt bắt đầu làm sủi cảo.
Kiếp trước cậu rất ít khi tự làm sủi cảo, bởi vì làm cực kỳ phiền phức, công việc cũng rất bận rộn, thật sự muốn ăn thì chỉ cần mua bên ngoài là được, không cần phải phí sực lực đi dằn vặt như vậy. Nhưng bây giờ không giống ngày xưa, đây không phải là năm đầu tiên cậu và Giang tổng trai qua cùng nhau sao, Diệp Chu cảm thấy rất cí ý nghĩa kỷ niệm, thế nào cũng phải có chút cảm giác nghi thức a.
Để đảm bảo lần này không bị lật xe, Diệp Chu trước khi làm nhân bánh đã hỏi ý kiến Uông sư phụ rất lâu, lại làm vài lần thử nghiệm để đảm bảo hương vị không sai, lúc này mới quyết định đem ra để bộc lộ tài năng với Giang tổng, thịt xay, nhân rau và ba quả trứng tươi cùng cà chua, bốn vị Diệp Chu đều chỉnh một chút, sau khi trộn xong, dùng đũa gắp một khối nhỏ, đưa đến bên miệng Giang tổng.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Giang tổng, giải thích: "Nếm thử xem mặn ngọt thế nào?"
Giang tổng chần cờ nếm một miếng trên đũa, nhận xét: "Vừa vặn."
Vì biểu hiện buổi sáng của Giang tổng, Diệp Chu có chút không tin vào vị giác của hắn nên đã tự mình gắp một ít cho vào miệng nếm thử, thấy thật sự vừa miệng mới yên tâm bắt đầu tiến hành bước kế tiếp.
Để bột không dính vào tay, Diệp Chu nhẹ nhàng xoa tay vào chậu bột mì, ngay khi Diệp Chu chuẩn bị bắt đầu làm sủi cảo, Giang tổng vẫn luôn yên tĩnh ngồi ở bên cạnh đột nhiên duỗi tay ra, cũng đưa tay chà xát trong chậu, đốt ngón tay trắng nõn thon dài mảnh khảnh trong nháy mắt phủ đầy một lớp bột mì.
Diệp Chu sửng sốt một chút, sau đó liền phản ứng lại, không xác định hỏi: "Cùng nhau sao?"
"Đương nhiên." Giang tổng khẳng định suy đoán của cậu.
Diệp Chu thử dạy Giang tổng mười ngón tay không dính nước mùa xuân* làm sủi cảo, nhìn động tác rõ ràng quy củ, mỗi một bước đều có thể nói là hoàn mỹ, kết quả bánh bao làm ra lại xiêu xiêu vẹo vẹo, trông không được đẹp cho lắm, liên tục thử mấy lần đều không có cải thiện, lần này Diệp Chu ngược lại thực sự có chút lo lắng.
(Mười ngón tay không dính nước mùa xuân: câu gốc là ''Mười ngón không dính dương xuân thủy'': "dương xuân thủy" là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ người trong gia đình có điều kiện tốt, không phải đụng vào việc vất vả)
Tuy nhiên, luôn có nhiều giải pháp hơn là khó khăn, sau năm phút Diệp Chu cùng Giang tổng mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau không nói gì, bỗng nhiên đứng dậy mặc áo khoác vào chạy về phía cửa, khoảng 20 phút sau, thở hổn hển chạy chậm về tới nhà, đem một cái hộp đặt trước mặt Giang tổng.
Giang Đình Viễn nhìn năm chữ lớn "Dụng cụ làm sủi cảo" được viết trên hộp, hiếm khi không nói nên lời, rơi vào im lặng thật lâu.
Diệp Chu còn tưởng rằng hắn chưa từng thấy cái này, hai ba cái liền xé đôi bao bì, lấy dụng cụ bên trong ra, cầm vỏ bánh đã cán tốt đặt lên trên, múc nửa thìa nhân vào bỏ vào chỗ lõm ở chính giữa, sau đó đem dụng cụ gập lại, một chiếc sủi cảo không có tình cảm nhưng thắng ở tướng mạo thập phần phô trương xuất hiện trong tay Diệp Chu.
Giang tổng nhìn chằm chằm sủi cảo trong tay Diệp Chu, im lặng một lúc, nỗ lực duy trì tôn nghiêm của mình, nói: "Tôi nghĩ tôi có thể thử lại."
Mặc dù Diệp Chu không có hi vọng, nhưng nếu Giang tổng đã nói vậy, dù thế nào cũng không thể đả kích nhiệt tình của hài tử a, đương nhiên là đồng ý hắn.
Mặc dù Diệp Chu đã cố gắng hết sức giữ gìn tôn nghiêm của Giang tổng, mà chiếc sủi cảo xiêu xiêu vẹo vẹo lại còn lọt gió không một tiếng động trào phúng Giang tổng, Giang tổng nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, cầm cái thần khí làm sủi cảo trông có vẻ ngớ ngẩn trên lên.
Có thần khí trong tay, Giang tổng cuối cùng từ một kẻ ngốc trong bếp khôi phục trạng thái ung dung không vội, sau khi thích ứng động tác so với Diệp Chu còn nhanh hơn, ngoại trừ vỏ bánh bên ngoài, dựa theo tập tục còn phải bỏ một chút đồng xu vào trong, dù là như vậy trước mặt Giang tổng cũng rất nhanh xếp một tầng sủi cảo ngay ngắn chỉnh tề.
Ngày hôm sau chính là giao thừa, Giang tổng cuối cùng cũng nghênh đón một kỳ nghỉ hiếm hoi, buổi sáng Giang tổng ở thư phòng giải quyết công việc, Diệp Chu ở trên giường ngủ đến khi tự tỉnh, buổi chiều dưới đề nghị của Diệp Chu, hai người ở phòng chiếu phim trong nhà cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.
Vào buổi tối, Diệp Chu bật TV, đi kèm âm thanh tiểu phẩm trong chương trình Xuân Vãn, cùng Giang tổng luộc sủi cảo đã gói tối hôm qua, không sai, là hai người cùng nhau, Giang tổng phụ trách xem, Diệp Chu phụ trách luộc.
Đặt sủi cảo đã chín lên bàn, đôi mắt Diệp Chu sáng lấp lánh dưới ánh đèn màu cam ấm áp, cậu chắp hai tay trước ngực, ngữ khí hưng phấn nói: "Người ta nói ăn được càng nhiều tiền xu thì năm mới sẽ thuận buồm xuôi gió, tiền tài cuồn cuộn, phúc khí tràn đầy, Giang ca chúng ta xem xem ai ăn được nhiều tiền xu hơn đi!"
Trong lòng Giang Đình Viễn bị cậu nhìn đến tê tê dại dại, vui vẻ chấp nhận đề nghị này.
Hai người bắt đầu cùng nhau ăn cơm, không biết có phải là may mắn hay không, Diệp Chu mới vừa cắn miếng sủi cảo thứ nhất liền bị cấn răng, một đồng xu sáng loáng rơi xuống đĩa.
Diệp Chu nhìn đồng xu trong đĩa, vui đến đôi mắt đều cười híp lại, gắp đồng xu lên thập phần đắc ý khoa tay: "Nhìn này! Khởi đầu tốt a!"
Giang Đình Viễn nhìn cậu vui vẻ, khóe mắt và đuôi mày đều để lộ ra sự phấn khích, đôi mắt dưới ánh đèn ấm áp càng thêm nhu hòa mấy phần, dung túng trong mắt gần như tràn ra viền mắt.
Đồng xu đầu tiên dường như chỉ là bắt đầu, sau đó Diệp Chu gần như ăn ra hết đồng xu này đến đồng xu khác, tuy rằng không đến nỗi ăn một cái có một cái, nhưng trong đĩa có mười lăm cái sủi cảo liền ăn ra tám đồng xu, may mắn đến khoa trương!
Trái lại Giang tổng cũng không biết vì sao, ăn liên tiếp hai đĩa sủi cảo, nhưng trong đĩa chỉ có ba đồng xu đáng thương, hoàn toàn trái ngược với đĩa đầy đồng xu của Diệp Chu.
Diệp Chu ăn cái sủi cảo cuối cùng của đĩa thứ hai, không ngạc nhiên chút nào dùng việc ăn ra đồng xu làm phần kết, Diệp Chu xoa bụng, nhìn đĩa của mình, rồi lại nhìn đĩa của Giang tổng, không hiểu ra sao ôm bụng cười suýt chút nữa so giật.
Giang Đình Viễn thần sắc có chút bất đắc dĩ, vươn tay xoa xoa đầu của cậu, nghiêm túc nói: "Mới vừa ăn xong còn cười như vậy sẽ đau bụng, đừng cười nữa."
Diệp Chu cười vài phút, thật sự cười đến đau bụng lúc này mới ngừng cười. Một lúc sau, đột nhiên cầm đĩa đầy trước mặt mình lên, bỏ tất cả tiền xu vào chiếc đĩa trống rỗng của Giang tổng, cười nói: "Thấy không, đây đều là phúc khí năm mới của tôi, bây giờ tôi đem rất cả đều đưa cho anh, chúc năm mới mọi điều ước đều thành sự thật, mọi việc suôn sẻ, vui vẻ bình an."
"Giang ca, năm mới vui vẻ!"