Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản


Bất quá chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Giang Du lấy tốc độ mắt thường thấy được cấp tốc đen xuống.

Trình Nhiên dùng sức cầm tay hắn ta, muốn cho hắn ta một ít chống đỡ, lại bị Giang Du tâm tình tối tăm đẩy ra.

Kinh ngạc nhìn cánh tay bị vỗ hồng, Trình Nhiên cảm giác đôi mắt có chút chua xót.

Cũng không biết có phải hay không do vừa nãy mồ hôi chảy vào mắt, hiện tại nước mắt không ngừng mà đi ra.

Mc chủ trì đã bắt đầu hô.

"95 triệu lần một!"
Sắc mặt Giang Du vốn khó coi lúc này càng là đen như đáy nồi, hắn thậm chí bắt đầu ở trong lòng oán hận Giang Đình Viễn.

Nếu như hắn là Đại thiếu gia Giang gia danh chính ngôn thuận, nếu như hắn là người thừa kế của Giang gia, nếu như lúc trước người được Giang gia lão gia tử coi trọng là hắn...!
Giang Du càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

"95 triệu lần hai!"
Thời điểm tâm tình Giang Du có chút tiêu cực, bỗng điện thoại của hắn rung lên.

Là điện thoại của hắn.Vốn Giang Du không muốn xem, nhưng ít nhất có thể đem sự chú ý của mình từ buổi đấu giá dời đi, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra xem.

Có hai tin nhắn, một cái đến từ Giang Trường Tùng, một cái đến từ ngân hàng.

"95 triệu lần..."
"Một trăm triệu! Tôi ra một trăm triệu!" Giang Du bỗng nhiên từ vị trí đứng lên, lớn tiếng đánh gãy âm thanh của Mc chủ trì.

Mc chủ trì vừa giơ lên búa gỗ không thể không thả xuống.

Sau khi Diệp Chu nghe Giang Du báo giá, lo lắng trong lòng cũng buông xuống hơn nửa.

Vô luận kết quả cuối cùng như nào, ít nhất chuyện này có thể chứng minh, quyển sách này cũng không nhất định phải dựa theo nội dung vở kịch mà tiến hành, chỉ cần cậu có đầy đủ năng lực, làm thay đổi nội dung vở kịch cũng không phải là chuyện không thể.

Còn thời khắc này, mục tiêu của bản thân có thêm đó là nghịch tập tiểu pháo hôi, còn muốn [ nỗ lực tiêu hết tiền của Giang đại boss trước khi hắn phá sản ] chỉ là mục tiêu thứ hai.

[ nỗ lực chiến thắng nhân sinh so với vai chính công thụ, cứu vớt Giang đại boss, làm thay đổi nội dung vở kịch! ]
Theo nội dung trong sách thì vị nữ sĩ kia dự tính chỉ chi ra một trăm triệu để mua được ( Chiến Thành 2), nếu ra giá cao hơn so với dự định thì sẽ ảnh hưởng đến tài vụ công ty.

Mà Giang Du đã giành trước nàng một bước hô lên cái giá này, trừ phi là lần thứ hai tăng giá hoặc là tác phẩm không mua được, bằng không mặc dù nàng cũng có một trăm triệu, cũng không có cách nào lần thứ hai tranh giá.

Nữ nhân lắc lắc đầu, nhẹ giọng thở dài, khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ mỏi mệt.

Cho dù nàng vẫn luôn biểu hiện phi bình tĩnh và tao nhã, thì hiển nhiên trận đấu giá này đối với nàng cũng không dễ chịu.

Dù không mua được tác phẩm mình ngưỡng mộ, nhưng nàng lại hết sức lễ độ mà vỗ tay cho Giang Du, vừa biểu đạt đối với hắn ta chúc mừng, cũng biểu hiện ra ý tứ mình lui ra đấu giá.

Có nàng khởi đầu vỗ tay, các khách mời còn lại cũng bắt đầu vỗ tay.

Dù thế nào, này quả nhiên vẫn là một buổi đấu giá tương đối đặc sắc, trận đấu giá cuối cùng cũng xuất hiện tác phẩm có giá tiền cao nhất.

Búa gỗ đập xuống phát ra tiếng vang nặng nề, ý nghĩa cuộc giao dịch đầy căng thẳng cũng dừng lại.

Trong tiếng vỗ tay như sấm, Diệp Chu thập phần chân thành mà vỗ tay, thậm chí vì vỗ tay mà đem lòng bàn tay đều đỏ.

Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu đứa nhỏ này biểu hiện trung khí mười phần, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một vệt bất đắc dĩ, thân thủ đè lại móng vuốt của cậu, ngăn cản cậu tiếp tục tự ngược.

Diệp Chu lúc này đang hồi hộp lại hoàn toàn không phản ứng, cậu đây là đang cực kỳ mãn nhãn với tương lai đầy hào quang của mình, quả thực không còn gì tốt đẹp hơn.

Chờ cậu rốt cuộc phản ứng, hội trường đã yên tĩnh lại.

Buổi đấu giá vẫn còn tiếp tục, chỉ là trải qua điên cuồng vừa rồi, không ít khách mời mất đi nhiệt tình, chỉ mong buổi đấu giá sớm kết thúc, như vậy liền có thể ra ngoài tán gẫu với thân bằng hảo hữu.

Diệp Chu nhìn chằm chằm bàn tay của mình bị Giang Đình Viễn nắm chặt, nhìn chăm chú đủ mười mấy giây, lúc này mới có chút không tự nhiên mà giật giật, tưởng muốn đem móng vuốt của mình rút về.

Giang Đình Viễn vốn không có dùng sức, cho nên Diệp Chu dễ dàng liền rút tay mình về, chỉ là trên mu bàn tay vẫn còn độ ấm phảng phất như đang nhắc nhở cậu, mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì.

Diệp Chu trước đây lúc căng thẳng liền dùng phương pháp nín thở, hòng giảm bớt căng thẳng.

Cậu hít sâu một hơi, sau đó đem miệng ngậm chặt lại, bắt đầu ngừng thở hòng giảm bớt lúng túng.

Song trước đây khi dùng phương pháp nín thở này đều vô cùng hiệu quả, không biết hôm này làm sao mà không linh nghiệm.

Không chỉ không linh nghiệm, thậm chí còn...!
Trả lại khuôn mặt của cậu đây, hiện tại chóp mũi cùng thính tai của cậu đều do nín thở mà đỏ!!
Quả thực mắc cỡ chết người, cậu thì không sĩ diện sao QuQ!
Vì không để mặt mình đỏ như cua đồng mới đun sôi, Diệp Chu nỗ lực để mình thả lỏng, tận lực đem lực chú ý tập trung vào buổi đấu giá.

Nhưng mà, mặc dù chuyện có thú vị đi chăng nữa, thì thời gian dài cũng sẽ sản sinh cảm giác mệt mỏi.

Buổi đấu giá đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Buổi đấu giá này cử hành một thời gian dài cũng mệt mỏi, Diệp Chu lúc ban đầu cảm thấy mới mẻ đến lúc sau lại hưng phấn, vừa nãy lại kích động, đến bây giờ liền có chút uể oải.


Lúc trước tâm lý vẫn luôn căng thẳng, ngược lại không cảm giác mệt mỏi, nhưng bây giờ bình tĩnh lại, Diệp Chu liền cảm giác mình không có tinh thần...!
Cậu vừa định nói mình đối buổi đấu giá không có hứng thú nữa, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn trên sân khấu, vừa nhìn liền không dời nổi mắt.

Ân, cũng khá quen.

Mc chủ trì thập phần chuyên nghiệp lên tinh thần, bắt đầu chào hàng: "Tiếp theo sau đây mọi người sắp nghênh đón một tác phẩm vô cùng có ý tứ."
"Quyển này tên gọi là ( ta lại trọng sinh), là tác phẩm kế tiếp của Biên Tĩnh lão sư sau ( hắc động), quyển sách này là lần đầu tiên Biên Tĩnh lão sư viết về đề tài chiến đấu ở chiến trường ảo..."
Người bán đấu giá giới thiệu phi thường có ý tứ, chỉ là Diệp Chu lại không nghe lọt cái gì.

Nguyên nhân rất đơn giản, hiện tại Diệp Chu đang nhìn về phía tên của bộ tác phẩm, bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Cậu đã từng thấy quyển sách này, cũng nghe qua cái tên này.

Cậu thậm chí, đối với tình tiết phát triển của tiểu thuyết đều rõ rõ ràng ràng.

Không, nói đúng hơn là, không phải Diệp Chu cảm thấy, mà là bộ thân thể này của nguyên thân.

Nhưng là giống có chỗ nào quá không đúng.

Diệp Chu lấy điện thoại ra tìm kiếm một chút thông tin về quyển sách này, tìm hiểu nửa ngày mới phát giác rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề.

Nếu như ký ức của nguyên thân không sai, quyển sách này cũng không phải là do vị Biên Tĩnh lão sư viết, mà là...!
Bạn trai thời đại học của nguyên thân viết.

Ummmm.

Sau khi tiêu hóa ký ức xong, Diệp Chu đột nhiên nhớ tới, tại phòng rửa tay chính mình gặp phải một thanh niên đầy mặt kiêu căng, tựa hồ nhìn khá giống...!
Mối tình đầu của nguyên thân a!
Bất quá ngoại trừ quan hệ hai người ở ngoài, Diệp Chu cũng không có tìm được thông tin hữu dụng gì, nguyên thân tựa hồ đã đem bạn trai cũ tra nam của mình quăng lên chín tầng mây.

Mà nguyên thân trong quyển sách này vẻn vẹn chỉ là một pháo hôi, ngoại trừ thúc đẩy nội dung vở kịch cùng tình cảm vai chính, tôn lên sự ưu tú bên ngoài của vai chính, cũng không có cái gì khác hữu dụng, tác giả đương nhiên sẽ không tại trên người hắn lãng phí văn chương.

Chỉ là vì nguyên thân bản chất tra nam, còn viết thêm nguyên thân đá bạn trai cũ tra nam làm đau thấu tim.

Trong trí nhớ của nguyên thân những chuyện liên quan tới mối tình đầu bị xóa sạch không biết có phải là do trong sách đặt ra không, thế mà nguyên thân lại quên mất chuyện này.

Nói chung, ngoại trừ biết được người này là một tác giả, thời đại học có viết qua một quyển sách, những cái khác đều quên hết.

Mà dù như thế nào, lần đầu Diệp Chu nhìn đến quyển sách này, không biết làm sao mà khẳng định, quyển sách này là do bạn trai cũ của nguyên thân viết.

Diệp Chu cảm thấy có chút hoang đường, không chờ cậu cân nhắc đến cùng là chuyện gì xảy ra, đấu giá cũng đã bắt đầu.

Nhớ đến thái độ của thanh niên với mình tại phòng rửa tay, muốn làm rõ chân tướng, Diệp Chu quyết định trước tiên mua bản quyền rồi tính sau, chỉ cần bản quyền tới tay, chẳng lẽ còn không tìm được người?
Tranh giá không mấy kịch liệt, Diệp Chu dùng 150 vạn thành công mua xuống bộ tác phẩm này, đến đây buổi đấu giá kết thúc.

Diệp Chu thế nhưng có chút chột dạ, dù sao cậu hiện tại đang lừa dối đại boss, đã thế còn dùng tiền của đại boss đi mua tác phẩm của bạn trai cũ...!
Không biết sau khi đại boss biết chuyện này có thể hay không mà lần thứ hai đem trói lại rồi nhốt cậu vào gian phòng nhỏ
....!Hả??
Cậu vậy mà lại, khó giải thích được có chút hưng phấn?
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, không khó suy đoán hiện tại bên ngoài hội trường đều bị truyền thông vây quanh, cầm camera để có thể bất cứ lúc nào cũng nắm bắt được tin tức.

May là bên trong hội trường đã sớm chuẩn bị cửa VIP để đi ra, Diệp Chu đi theo phía sau Giang Đình Viễn ly khai hội trường.

Bởi vì buổi đấu giá có sự xuất hiện bất ngờ của ( Chiến Thành 2), cho nên buổi đấu giá so với dự định kết thúc trễ hơn một tiếng.

Diệp Chu cùng Giang đại boss ăn tối bên ngoài, lúc trở lại biệt thự, sắc trời đã tối.

Diệp Chu hưng phấn cả ngày, đem mình tắm rửa sạch sẽ liền nằm lên giường ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai, điện thoai Diệp Chu như bị điên mà vang lên không ngừng, mặc cậu đem đầu chôn sâu bên trong gối cũng không có tác dụng gì.

Mắt nổi lên hai quầng thâm, Diệp Chu thiếu kiên nhẫn tiếp điện thoại: "Chuyện gì?"
"Đạo diễn Diệp, không xong, trường quay chúng ta hiện đang bị một đám phóng viên vây quanh bên ngoài, toàn bộ đều là đến tìm Liễu Vân Lam, ngài mau tới trường quay một chuyến đi!"
Đầu bên kia điện thoại phi thường ầm ĩ, lúc nói chuyện trong giọng nói người kia tràn đầy lo lắng cùng hoang mang, lời nói có chút không lưu loát.

Diệp Chu mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo: "Ai là Liễu Vân Lam?"
Người phụ trách anh ninh bị đám phóng viên làm gấp đến sứt đầu mẻ trán suýt chút nữa ngã.

"Liễu Vân Lam nữ chính của chúng ta a!" Người phụ trách an ninh hít một hơi thật sâu, "Ngài mau tới đây a, mọi người hiện tại có chút không chịu nổi, nếu chuyện này còn không dừng lại, hôm nay liền không thể quay phim!"
Nương theo âm thanh rít gào của người phụ trách an ninh vang lên, phía sau còn có vài phóng viên đặt ra vấn đề, tiếng rít gào kèm theo tiếng quát lớn của bảo an, quả nhiên là một trận hỗn loạn.

Diệp Chu bị ồn ào đầu đều đau, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Được được, tôi biết rồi, đại khái nửa giờ tôi liền tới, cậu trước tiên quan sát tình hình hiện tại."
Trải qua vấn đề người phụ trách an ninh nói, Diệp Chu cuối cùng cũng coi như nhớ lại nhân vật Liễu Vân Lam là ai.

Liễu Vân Lam gần đây dựa vào một tống nghệ đột nhiên hồng lên tiểu hoa, nổi tiếng cũng không sai, mà không có tác phẩm gì, cũng chỉ tham gia cái tống nghệ cà phê.

Lần này cùng nguyên thân hợp tác, chính là muốn bù lại một thương tổn khó lành, vừa có thể làm chính mình nổi danh hơn, thứ hai cũng vì tương lai có một chút phô đệm từ tống nghệ cà phê chuyển hình sang phái diễn viên thực lực.

Ý nghĩ thì tốt, chính là chọn sai kịch bản cùng đạo diễn.

Bất quá vị này cũng không phải kẻ tầm thường, không thấy chuyện nàng gây ra vào sáng à.


Diệp Chu lên weibo, không cần tự mình động thủ đi soát, trên Hot search vị trí thứ hai liền thấy tên Liễu Vân Lam, tiêu đề là như vậy.

# bạn trai thần bí của Liễu Vân Lam #
Loại tiêu đề này căn bản không cần đi vào, Diệp Chu cũng đã suy đoán được tám chín phần mười nội dung.

Nghĩ đến người vừa nãy trong điện thoại toàn ngữ khí lo lắng, Diệp Chu từ tủ treo quần áo của nguyên thân mà mặc áo T ngắn tay và quần bò, chuẩn bị đến đoàn phim.

Trong trí nhớ, đoàn phim vì chuyện này mà không làm được việc trong ba ngày, nói không làm việc cũng không khác mấy chuyện ném tiền.

Mặc dù hiện tại cậu có được một kim chủ giàu có, mà trước đây Diệp Chu tiết kiệm quen rồi, cũng hiểu rõ đạo lý sâu tế thủy trường lưu*, cậu tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra trên người mình.

*ở đây có nghĩa là: Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.

Diệp Chu chuẩn bị ra ngoài, ban đầu tính đón xe đi đoàn phim, ai ngờ mới ra khỏi cửa liền đụng phải Giang đại boss.

"Viễn ca, chào buổi sáng!" Diệp Chu hướng Giang Đình Viễn phất phất tay.

Giang Đình Viễn nhìn Diệp Chu trước mặt nhẹ nhàng khoan khoái mà có tinh thần, khó giải thích được mà nhớ tới bộ dáng cậu mặt đỏ tai hồng tại buổi đấu giá.

Giang Đình Viễn thu lại cảm xúc trong mắt, phi thường tự nhiên mở miệng hỏi: "Sớm như vậy muốn đi đâu?"
Diệp Chu: "Mới vừa rồi đoàn phim bên kia gọi cho tôi, nói trường quay có việc gấp, tôi đang chuẩn bị tới đó."
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi lại vang lên, Diệp Chu liếc nhìn, gọi điện thoại vẫn là người phụ trách an ninh đoàn phim, gọi đến chắc giục cậu đi nhanh.

Cậu hướng Giang Đình Viễn vẫy tay: "Viễn ca, tôi giờ đi trước, bên kia đang thúc giục."
"Kêu tài xế đưa đi."
Thanh âm Giang Đình Viễn không lớn, nghe vào tai Diệp Chu lại vô cùng êm tai.

Vốn là Diệp Chu đang chạy, nghe nói như thế liền dừng lại, chầm chậm chạy trở về bên người Giang Đình Viễn, thành khẩn nói: "Ôi chao, cảm tạ Viễn ca!"
Giang Đình Viễn nhìn cậu vừa nói chuyện, tay chân vừa lanh lẹ mở cửa xe mà ngồi vào, trầm mặc vài giây, đến cùng vẫn không đem tiểu hài này đuổi xuống xe.

Tài xế nghe động tĩnh phía sau quay đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Giang Đình Viễn.

Sau khi chiếm được ngầm đồng ý, lúc này mới chậm rãi nổ máy, hỏi Diệp Chu vị trí cụ thể, hướng trường quay phim mà đi.

Bớt đi thời gian đón xe, nguyên bản dự tính đi mất nửa giờ hiện tại liền giảm bớt mười phút, Diệp Chu cảm kích nói tạm biệt với đại boss, hướng về trường quay trong trí nhớ của nguyên thân chạy đi.

Thời điểm Diệp Chu tới trường quay, phát hiện đoàn phim của bọn họ hiện tại đã bị một đám phóng viên vây chặt ngay cả một giọt nươc cũng không lọt.

Đừng nói chen vào, ngay cả ý tưởng muốn đi tới cửa cũng khó khăn.

Thời điểm Diệp Chu thật vất vả từ cửa sau đi vào, chỉ thấy một người trung niên mập mạp vừa nhìn thấy cậu như thấy cứu tinh, nhanh chóng chạy về hướng cậu.

"Đạo diễn ngài thật sự đến!" Bàn tử gấp đến nước mắt cũng muốn tràn ra.

"Hiện tại ở bên ngoài đều bị các kí giả vây quanh, đuổi cũng không đi, cách vài phút lại cứ có người xông vào, cản cũng không được, căn bản là không có cách nào để quay phim a!"
Bàn tử vừa nói vừa khoa tay: "Còn có mấy người làm giả giấy hành nghề mà lén lút vào, tiếp tục như thế cũng có chuyện a."
"Phó đạo diễn Vương bây giờ ở đâu?" Diệp Chu một bên nghe hắn nói một bên hỏi.

Tiểu bàn tử chỉ chỉ phòng hóa trang cách đó không xa: "Vừa rồi tâm tình Vân Lam tỷ không tốt, Vương ca đang ở bên kia khuyên giải nàng."
Diệp Chu nhíu mày, vỗ nhẹ bả vai của mập mạp: "Được, tôi vào xem xem, anh trước tiên kêu mọi người đem công việc trên tay dừng lại, sau mười phút nữa họp."
Nói xong, Diệp Chu bước nhanh tới phòng hóa trang, gõ cửa một cái.

Cửa rất nhanh được mở ra, mở cửa là một nam nhân ngoài ba mươi, mặc áo may ô màu xanh lục, trên cổ đeo giấy hành nghề phó đạo diễn, người này chính là phó đạo diễn Vương Hoành.

Bên cạnh bàn hóa trang có một nữ nhân khuôn mặt xuất chúng, trên mặt lại thể hiện sự thiếu kiên nhẫn, không cần đoán cũng biết đây là nữ chính bộ phim tên Liễu Vân Lam.

Thời điểm hai người nhìn thấy Diệp Chu, thần sắc đều có chút bất ngờ.

Vương Hoành có chút lúng túng, hướng Diệp Chu chào hỏi: "Đạo diễn Diệp, cậu đến a, tôi còn đang nghĩ phải một lát nữa cậu mới tới kip ấy chứ."
Diệp Chu không đáp lại."Cái kia, vừa này Vân Lam mới tới trường quay liền bị phóng viên hỏi vài vấn đề, tâm tình có chút không tốt, tôi sợ cô ấy làm lỡ việc quay phim, liền đến khuyên nhủ cô ấy một chút..."
Vương Hoành thấy Diệp Chu không phản ứng hắn, kiên trì mở miệng giải thích.

Diệp Chu thiếu chút nữa bị vị phó đạo diễn này chọc cười, cười nhạo: "Đoàn phim đều loạn thành như vậy, phó đạo diễn Vương lại còn có tâm trạng như vậy để an ủi một diễn viên, tố chất tâm lý ngài đây không tệ."
Nghe Diệp Chu nói, Vương Hoành hoàn toàn không biết nói gì, Liễu Vân Lam bên cạnh lại không nghe nổi trước, đè nén giận dữ nói: "Lời nói này của đạo diễn Diệp ngài..."
"Liễu tiểu thư, tôi không quan tâm cuộc sống riêng tư của cô như nào, mà nếu muốn làm diễn viên, làm ơn tìm hiểu rõ một chút đạo đức cơ bản của nghề này, bởi vì nguyên nhân riêng tư của bản thân mà ảnh hưởng đến toàn bộ tiến độ quay phim, như vậy không tốt đâu?"
Diệp Chu lẳng lặng mà nhìn Liễu Vân Lam, ngữ khí không nóng không lạnh, lại thành công đem sắc mặt nàng trở nên trắng bệch.

Vương Hoành há miệng mấy lần muốn thay Liễu Vân Lam nói chuyện, lời chưa kịp ra miệng lại đối mặt đôi mắt Diệp Chu phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người, cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.

"Được, phó đạo diễn Vương cùng Liễu tiểu thư chuẩn bị một chút, sau mười phút, phòng hội nghị mở họp." Diệp Chu nói xong quay đầu rời đi, căn bản không cho hai người cơ hội cự tuyệt.

Sau khi cửa đóng lại, bên trong phòng hóa trang lần nữa khôi phục yên tĩnh, chỉ là bầu không khí lại trở nên rất là quái dị.

Sau khi yên tĩnh qua đi, Liễu Vân Lam.

trực tiếp đem mỹ phẩm trên bàn hất xuống đất, phát ra tiếng 'bùm bùm' một trận.


Dưới đất khắp nơi bừa bộn.

Liễu Vân Lam cắn răng: "Cậu ta đây là đang ra oai cái gì, chẳng lẽ còn coi bản thân mình là đạo diễn?!"
"Thời gian quay phim lâu như vậy, cậu ta lúc thường là làm gì, lúc này còn bày đặt giả vờ mình là đạo diễn, cậu ta xứng sao!"
Nghĩ đến thái độ cứng rắn vừa rồi của Diệp Chu, trong lòng Vương Hoành có chút khó chịu.

Vương Hoành cùng Diệp Chu hợp tác đến bây giờ cũng đã được bốn tháng, sớm đem trình độ của cậu ta hiểu rõ.

Tuy trên danh nghĩa Diệp Chu là đạo diễn không sai, nhưng thực tế cũng chỉ là cái danh.

Chân chính thì tất cả quyền lợi đều bị Vương Hoành nắm, từ việc quay phim, đến việc chỉ huy đoàn kịch từ trên xuống dưới đều do Vương Hoành phụ trách.

Diệp Chu ngoại trừ có cái thẻ là đạo diễn thì cũng chỉ ngồi giám sát tiến độ quay, không có chút quyền lợi nào của đạo diễn chân chính, từ trước đến giờ chuyện gì cũng không quản, chuyện lớn chuyện nhỏ trong đoàn phim đều nghe hắn.

Làm sao có thể biến thành người khác.

Chẳng lẽ, đây là...!Muốn tới tranh quyền cùng hắn?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Vương Hoành có chút không dễ nhìn, ban đầu hắn đáp ứng hợp tác cùng Diệp Chu cũng chỉ vì người này không biết gì, như vậy liền có thể nắm quyền tại đoàn phim và tài chính.

Nhưng nếu như Diệp Chu lại đây tranh quyền, tình huống kia liền hoàn toàn khác nhau, địa vị của bản thân tại đoàn phim cũng sẽ xuống dốc không phanh.

Vương Hoành đầu óc suy nghĩ nhanh chóng, trong lòng bách chuyển thiên hồi, trên mặt lại bất động thanh sắc.

Hắn hướng Liễu Vân Lam khoát tay áo một cái: "Đoán chừng là cậu ta bị đám phóng viên ngày hôm nay hù dọa, cô đừng nóng giận, chờ một lát mở họp lại nói, coi như cho cậu ta chút mặt mũi."
"Cho cậu ta mặt mũi, dựa vào cái gì mà tôi phải cho cậu ta mặt mũi? Là do cậu ta không có năng lực, nếu sau lưng cậu ta không có giang..." Nói tới chỗ này, Liễu Vân Lam rõ ràng có chút kiêng kỵ, vừa nói đến bên miệng liền nuốt trở về.

"Bất quá chỉ là một đồ chơi nhỏ, còn thật nghĩ chính mình là đạo diễn, đạo diễn? Cậu ta nếu có năng lực, vậy không đến nỗi phải mời đến phó đạo diễn, trong giới có ai không coi cậu ta là trò cười!"
Khuôn mặt Liễu Vân Lam không che giấu được trào phúng, chỉ là sâu xa trong đôi mắt, vẫn còn giấu một vệt đố kị khó thấy.

Nhìn cô tức giận quá mức, tâm lý Vương Hoành tự nhiên cũng không dễ chịu, nhưng thời gian hắn ở trong cái vòng này cũng lâu, biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói.

Vương Hoành lắc lắc đầu, ra hiệu cô không nên nói gì nữa.

"Được, bất kể Diệp Chu đến cùng có năng lực hay không, chỉ cần vị kia còn chống lưng cho cậu ta, cái danh đạo diễn này của cậu ta cũng không lung lay được."
Nhớ đến vị kia trong miệng Vương Hoành, mặc dù Liễu Vân Lam không cam tâm, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể phẫn nộ.

Mà Diệp Chu lúc này còn không hay biết, tên tuổi kim chủ của cậu trong cái này vòng này dùng tốt như vậy, nếu biết được, Diệp Chu nhất định mừng rỡ trực tiếp nhảy cẫng lên.

Đây rốt cuộc là kim chủ thần tiên gì a, dùng cũng tốt quá đi!
Sở dĩ mở họp, Diệp Chu vốn định trước tiên giải quyết chuyện của Liễu Vân Lam, thuận tiện tìm hiểu rõ hơn về đoàn phim và tiến độ phim.

Làm Diệp Chu không nghĩ tới chính là, cậu ngồi trong phòng họp đợi gần nửa giờ, không đợi được nhân viên đoàn phim, ngược lại chờ được một vị khách không mời mà đến.

"Đạo diễn Diệp, tôi ngày hôm nay lại đây là muốn nói về chuyện liên quan đến Vân Lam."
Ngồi trong phòng họp to lớn, đối diện Diệp Chu là một nam nhân trung niên ngoài ba mươi, nhìn qua bảo dưỡng khá tốt, chỉ là hính dáng có phát tướng.

Từ quần áo đến giày đều là nhãn hiệu xa xỉ, một tay đeo ba chiếc nhẫn và hai chuỗi tràng hạt, một tay khác đeo đồng hồ trị giá trăm vạn.

Toàn thân đều tỏa ra mùi vị xa xỉ và tiền tài, như sợ người khác không biết hắn có tiền.

Diệp Chu làm đạo diễn nhiều năm như vậy, đối với cách ăn mặc này hết sức quen thuộc, đây chính là con heo béo tìm tới cửa cho người ta làm thịt a.

Nếu là trước đây, Diệp Chu nhất định hai tay hoan nghênh, dù sao nhiều nhà đầu tư đi nữa, cũng không ngại nhiều.

Mà hiện tại không giống trước đây, Diệp Chu hiện tại cũng là người đã có kim chủ, hơn nữa trên người cậu còn gánh vác một sứ mệnh, nhất định tiêu hết tiền của kim chủ trước khi hắn phá sản.

Tuy rằng cuối cùng cậu và đại boss đều là pháo hôi, mà tốt xấu khi cậu còn sống dùng nhiều tiền, như vậy vai chính công thụ sau này cũng chỉ còn chút ít.

Tôn nghiêm cuối cùng của một pháo hôi chính là, đầu có thể rơi máu có thể chảy, một phân tiền cũng không để lại cho vai chính.

Nhớ đến chỗ này, sự ham muốn trong mắt của Diệp Chu nhất thời biến mất không ít, cậu một tay nâng cằm, sóng lớn không sợ nhìn về phía nam nhân hơi mập: "Anh là vị ấy?"
Nụ cười trên mặt nam nhân mập cứng lại vài giây: "Tôi là lão Trịnh, nhà đầu tư ( truy hung ác) a! Tháng vừa rồi chúng ta còn cùng ăn cơm chung a, lúc đó cũng có phó đạo diễn Vương Hoành, cậu không nhớ?"
"Đạo diễn Diệp, cậu cũng không thể đã nhận tiền liền thành người không quen vậy a!"
Sau khi hắn nói xong, Diệp Chu cũng nhớ ra.

Nam nhân trước mặt tên Trịnh Hạo, trước kia là phú nhị đại, sau đó dùng tiền đầu tư bất động sản, hiện tại cũng là một người có chút tài sản.

Hai năm qua liền chuyển sang muốn vào vòng giải trí, tiền đều đầu tư vào mấy bộ phim, cũng không biết có phải hắn thật sự có mắt, hoặc do hắn ăn may, nói chung là hắn đầu tư vào bộ phim nào thì phòng bán vé đều phi thường khả quan.

Bởi vậy, Trịnh Hạo trong hai năm qua cũng coi như là kiếm lời, giá trị con người cơ hồ tăng gấp mấy lần.

Chuyện đầu tư lần này, là do Trịnh Hạo chủ động tìm nguyên thân, biểu thị rất xem trọng năng lực và tài hoa của nguyên thân, nguyện ý đầu tư một ngàn vạn cho đoàn phim của nguyên thân.

Đây vẫn là lần đầu tiên, có người khác ngoài Giang Đình Viễn chủ động tìm hắn để đầu tư.

Thời điểm nguyên thân biết chuyện này liền kích động một hồi lâu, hận gặp Trịnh Hạo quá muộn, lòng tràn đầy vui lòng cho là mình cuối cùng cũng gặp được Bá Nhạc.

Do được Trịnh Hạo đầu tư, nguyên thân tự tin mà cho rằng mình thật sự có năng lực.

Hậu quả cho việc nguyên thân đánh giá cao năng lực của mình, mà lúc ăn vụng chưa thành liền đắc tội Giang Đình Viễn.

Sau khi đại boss rút lại tiền, phim điện ảnh lúc quay không có mấy tiền, cuối cùng trở thành bộ phim tệ nhất của năm.

Nguyên thân lại không hiểu rõ sự tình, Diệp Chu là kẻ già đời liếc mắt nhìn một cái liền hiểu rõ.

Chó má thưởng thức tài hoa của nguyên thân, Trịnh Hạo sở dĩ nâng tiền tìm tới cửa, rõ ràng là hướng tới nữ chính Liễu Vân Lam a.

Nguyên thân còn thật sự tin mình có tài hoa, đây rốt cuộc là có bao nhiêu hiểu lầm đối với bản thân.

Chính mình có bao nhiêu cân lượng, nhìn nhiều chẳng phải sẽ biết à.Đúng như dự đoán.

"Đạo diễn Diệp, bây giờ tôi liền đi thẳng vào vấn đề tôi muốn nói." Trịnh Hạo thấy Diệp Chu suy nghĩ, lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Hắn liếc nhìn cửa phòng họp, xác định cửa đã đóng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: "Cho nên tôi đầu tư vào bộ phim của cậu đơn giản là xem trên mặt mũi Vân Lam."
"Vân Lam là nữ chính, nếu cứ để sự việc tùy ý dư luận lên men, đối với bô phim cũng sẽ có ảnh hưởng lớn đi.


Diệp Chu nhíu mày, suy tư hỏi: "Anh đây là muốn nói cái gì?"
"Nghe nói, ngài và Giang tiên sinh là bằng hữu, xử lý chuyện này hắn đơn giản, chỉ cần Giang tiên sinh chịu hỗ trợ..."
Trịnh Hạo chưa nói hết, nhưng Diệp Chu nghe vẫn hiểu.

Đây là muốn cậu đi cầu Giang Đình Viễn hỗ trợ, kêu Giang Đình Viễn đè xuống scandal giúp Liễu Vân Lam!
Người xấu xí còn chưa nói, suy nghĩ lại đẹp như vậy.

Diệp Chu quả thực bị mạch não Trịnh Hạo làm cho tức cười, rất hứng thú hỏi: "Anh dựa vào cái gì mà cho là tôi sẽ giúp Liễu Vân Lam?"
"Còn có, làm sao anh biết tôi và Giang tiên sinh là bằng hữu?"
Theo Diệp Chu biết, người biết được quan hệ của nguyên thân cùng Giang Đình Viễn chỉ có mấy người.

Mà không nói đến Giang Đình Viễn từ trước đến giờ đều luôn điệu thấp, mỗi lần đầu tư cho nguyên thân đều thông qua mấy công ty nhỏ, chưa bao giờ công khai quan hệ của hai người ra bên ngoài.

Bên ngoài tuy biết sau lưng nguyên thân có người, nhưng lại chỉ có số ít biết người kia là Giang Đình Viễn.

Nguyên thân mặc dù tính cách lộ liễu, nhưng đối với chuyện bao dưỡng cảm thấy thập phần xấu hổ, đừng nói khắp nơi khoe khoang, dù gặp mặt đều hết sức cẩn thận.

Cho nên, một tiểu điền thương như Trịnh Hạo làm sao biết được quan hệ của hai người?
Bị Diệp Chu hỏi lại như vậy, thần sắc Trịnh Hạo ngượng ngùng, tùy tiện hàm hồ vài câu, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Chu, liền đem đề tài trở lại trên người Liễu Vân Lam.

"Vân Lam là nữ chính của phim a, quay phim cũng lâu như vậy rồi, cũng không thể lâm thời đổi diễn viên, cậu nói xem có đúng không?"
"Chỉ cần Giang tiên sinh chịu ra tay giúp đỡ việc nhỏ này, chúng ta chẳng những có thể làm sáng tỏ scandal Vân Lam, còn có thể mượn chuyện lần này tuyên truyền phim, này hoàn toàn là hợp tác hai bên đều có lợi a, chuyện này còn có thể từ chối sao."
"Người khác không biết, tôi còn có thể không biết sao.

Bộ phim ( truy hung ác) này là tâm huyết của cậu đi, cậu thân là đạo diễn, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn tâm huyết của chính mình bị liên lụy, trên lưng bêu danh đâu?"
Trịnh Hạo thập phần tự tin chậm rãi mà nói, hiển nhiên trước khi đến thời đã làm đầy đủ chuẩn bị, hắn đối Diệp Chu biết rõ, Diệp Chu trăm phần trăm sẽ đồng ý.

"Như vậy a..." Diệp Chu có chút do dự, nhìn qua tựa hồ có chút dao động.

Mắt thấy có hi vọng, Trịnh Hạo lập tức tung mồi nhử đã chuẩn bị kĩ càng.

Hắn cúi người xuống.

Tiến đến bên tai Diệp Chu nhỏ giọng nói: "Tôi biết đạo diễn Diệp vẫn luôn muốn chứng minh năng lực của mình với mọi người, chỉ cần chuyện này thành công, ta lập tức đầu tư thêm 20 triệu."
"Số tiền kia tuy không nhiều, lại có thể làm ngài tự bản thân mình hoàn thành việc quay phim ( truy hung ác)."
Lúc nói những lời này, Trịnh Hạo cường điệu mà nhấn mạnh không cần dựa vào bất cứ ai mà tự hoàn thành quay phim.

Nếu như là nguyên thân trước đây, khả năng cao thật sự đáp ứng, dù sao mấy chữ này có sự cám dỗ quá lớn.

Cậu ta sớm đã chịu đủ khi sống dưới cái bóng của Giang Đình Viễn.

Nguyên thân không chờ được nữa muốn thoát khỏi Giang Đình Viễn, muốn chứng minh với hắn và tất cả mọi người, dù không có Giang Đình Viễn, cậu ta cũng có thể lối kéo đầu tư, chiếu một bộ phim ăn khách.

Nhưng bây giờ ngồi chỗ này, là Diệp Chu già đời lần mò tại vòng truyền hình được mười năm.

Chứng minh bản thân? Thật không tiện, chuyện như vậy, mười năm trước Diệp Chu đã làm.

"Tôi từ chối."
Diệp Chu không chút do dự đánh nát ảo tưởng tươi đẹp của Trịnh Hạo.

Trịnh Hạo bị cự tuyệt cả người đều ngây dại.

Ngoài cửa, Liễu Vân lam và Vương Hoành nghe trộm hồi lâu sững người.

Diệp Chu cư nhiên cự tuyệt?
Cậu ta làm sao lại từ chối? Này cùng tưởng tượng căn bản không giống nhau a!
"Cậu là đạo diễn ( truy hung ác), hơn hết đây lại là tâm huyết của cậu..." Trịnh Hạo chưa từ bỏ ý định còn muốn khuyên nữa.

Diệp Chu đứng lên, vỗ vỗ góc áo, chậm rì rì tiêu sái đến trước cửa phòng họp, kéo cửa phòng ra.

Liễu Vân Lam cùng Vương Hoành không kịp hoàn hồn liền ngã vào, bộ dáng vô cùng buồn cười.

Diệp Chu thở dài: "Tâm huyết? Đây cũng không phải là tâm huyết của tôi." Kéo khóe môi, nhìn về phía Vương Hoành đang cứng người, "Đây là tâm huyết của phó đạo diễn Vương mới đúng."
"Mà tôi," Diệp Chu thần sắc nhàn nhã chậm rãi xoay người, "Tôi chỉ là có cái danh đạo diễn mà thôi, anh nói đúng không, phó đạo diễn Vương?"
Vương Hoành bị điểm danh sắc mặt nhất thời trắng bệch, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất.

"Diệp đạo, cậu, cậu đây là có ý gì?" Sắc mặt Liễu Vân Lam so với Vương Hoành cũng không tốt hơn là bao, âm thanh đều có chút run rẩy.

Diệp Chu nhìn về phía cô, cười cười: "Ý của tôi chính là, muốn để tôi giúp các người thu thập hỗn loạn..."
"Không có cửa."
Nói xong, Diệp Chu lười nhìn bọn họ có phản ứng gì, trực tiếp mở cửa chuẩn bị đi.

Đi được hai bước, tựa hồ nghĩ đến cái gì, Diệp Chu nghiêng đầu qua chỗ khác, đem giấy hành nghề chứng minh đạo diễn trên cổ cởi xuống, từ từ đi về hướng Vương Hoành đeo lên cho hắn.

"Chúc mừng nha phó đạo diễn Vương, bắt đầu từ hôm nay trở đi anh liền có thể bỏ cái chức phó đạo diễn, chính thức trở thành đạo diễn Vương rồi!"
Vỗ vỗ vai Vương Hoành, Diệp Chu chân thành mà cổ vũ: "Cố lên!"
Lúc này, có không ít nhân viên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh chạy tới, Diệp Chu phi thường tiêu sái biểu hiện đại gia phất phất tay, ra hiệu không cần đưa tiễn.

Thời điểm cậu vừa đi, nghe thấy sau lưng có người dò hỏi, bây giờ có mở họp hay không.

Diệp Chu cảm thấy rất thú vị, cách thời gian cậu thông báo mở họp đến bây giờ trôi qua cũng được một tiếng, hiện tại mới biết có buổi họp?
Vốn định mang các người đi hưởng chung tiền, hiện tại thì, thôi đi.Bản thân các ngươi tự chơi đi, gia đây không phụng bồi!
Diệp Chu xuyên qua không phải là để thu thập hỗn loạn thay là nguyên thân.

Xuyên vào bên trong quyển sách cẩu huyết này, không biết thời điểm nào bị vai chính giết, cậu đương nhiên quý trọng mỗi phút mỗi giây, hưởng thụ cuộc sống mà sống cho tốt.

Tại sao phải lãng phí thời gian vào đoàn phim rác nay.

Có điều.

Dùng công phu cảm hóa đám người này, không bằng cậu tự tạo một đoàn đội thuộc về mình, mấy diễn viên có kỹ năng diễn xuất cứ từ từ mà tìm.

Hơn nữa, đại boss nhà cậu có tiền..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận